1. Văn Tả Con Cò - Bài 4
“Con cò đi ăn đêm, đậu phải cành mềm lộn cổ xuống sông…” Tuổi thơ của mỗi người đều gắn bó với những lời ru dịu dàng của mẹ, trong đó hình ảnh con cò kiếm ăn đêm là biểu tượng quen thuộc. Khi lớn lên, dù không còn được mẹ ôm ấp, nhưng hình ảnh đàn cò vẫn khiến ta nhớ về ký ức tuổi thơ.
Con cò thường sống thành đàn và kiếm ăn ở đồng ruộng. Không giống những loài chim khác, cò có thân hình gầy gò, mảnh khảnh, vì thế người ta hay nói “gầy như cò”. Tuy vậy, cò lại có bộ lông trắng muốt và mềm mại. Khi nhìn lên bầu trời, những cánh cò bay thành đàn trông như những thiên sứ bay lượn. Đôi mắt đen nhánh của cò rất sắc bén, giúp chúng dễ dàng tìm kiếm con mồi dưới mặt nước. Chiếc mỏ dài và nhọn của cò là công cụ hoàn hảo để săn mồi, giúp chúng không bỏ sót con cá nào.
Đôi chân cò mảnh khảnh nhưng rất khỏe, đủ sức đứng vững trên các bãi bùn lầy. Vào mùa hè, những cánh đồng xanh mướt, những đàn cò bay rợp trời tạo nên cảnh sắc làng quê thanh bình và dễ chịu. Đàn cò không chỉ là biểu tượng của làng quê và nông dân Việt Nam, mà còn tượng trưng cho những người mẹ tần tảo, hy sinh để nuôi con. Hình ảnh cò trắng giúp em cảm nhận sự biết ơn đối với công lao nuôi dưỡng và dạy bảo của mẹ.
2. Văn Tả Con Cò - Bài 5
Trên những cánh đồng xanh mướt, đặc biệt vào mùa lúa chín, em thường nhìn thấy những chú cò trắng bay lượn trên cánh đồng rộng lớn.
Con cò có bộ lông trắng tinh, chiếc mỏ dài để tìm kiếm thức ăn và đôi chân dài, mảnh nhưng rất chắc chắn. Thân hình cò nhỏ nhắn, thon dài, nhưng đôi cánh rộng khi vươn ra bay lượn như một nghệ sĩ duyên dáng trên bầu trời. Con cò tìm kiếm thức ăn như tôm, ốc, cá ở ruộng, ao, hồ, vì thế chúng không gây hại cho mùa màng. Khi ra đồng cùng mẹ vào mùa gặt, em thường thấy những tổ cò nhỏ xinh giữa cánh đồng.
Con cò là hình ảnh quen thuộc trong làng quê Việt Nam và gắn bó với tuổi thơ của mỗi người. Mỗi khi nghĩ về con cò, em lại nhớ đến những câu hát ru của mẹ:
“Con cò đi ăn đêm
Đậu phải cành mềm, lộn cổ xuống ao
Ông ơi ông vớt tôi nao
Tối có lòng nào ông hãy xáo măng”
Em rất quý con cò vì sự gần gũi và vẻ đẹp giản dị của nó.
3. Văn Tả Con Cò - Bài 6
Con cò trắng có thể được thấy ở khắp nơi trong nước ta suốt cả năm. Hình ảnh con cò bay lả bay la trong ca dao gắn bó với điệu ru của mẹ, hòa vào giấc ngủ êm đềm của trẻ nhỏ. Đàn cò bay lượn thành hình cánh cung trên nền trời xanh. Các bầy cò ở vùng sông Tiền, sông Hậu, Đồng Tháp Mười mênh mông đã trở thành biểu tượng của hồn quê và tình quê Việt Nam.
Vào mùa thu, mùa đông, số lượng cò trắng gia tăng đáng kể ở các cánh đồng, bãi sông và ao hồ, vì chúng từ phương Bắc di cư về để tránh rét. Cò trắng thường làm tổ trên bụi tre hoặc cây lớn, gần các nguồn nước như ao hồ và ruộng lúa. Tổ cò thường được xây bằng cành cây nhỏ xếp sơ sài. Chân cò màu xanh rêu, cao và gầy, móng chân nhọn và xám. Mỏ dài màu ngà. Khi bay, cánh vỗ nhẹ nhàng, đôi chân duỗi dài và cái đuôi như bánh lái tàu, trông rất đẹp.
Thức ăn chính của cò là cá, tôm và nhái bén. Chúng cần mẫn tìm kiếm thức ăn. Mỗi năm, cò đẻ hai lứa, mỗi lứa từ 3 đến 5 trứng. Sau nửa tháng ấp, cò con nở ra. Chim non ít lông, rất yếu, nằm trong tổ, bố mẹ chăm sóc và kiếm mồi cho chúng. Sau hơn một tháng, chim con đủ lông cánh mới tập bay. Sau mùa sinh sản, đàn cò trở nên đông đúc hàng trăm, hàng nghìn con. Phân cò điểm trắng trên lũy tre làng và ngọn cây vườn chim.
Con cò hiền lành nhưng rất đa tình. Từ tháng 3 đến tháng 9 hàng năm, cò trắng có bộ lông “áo cưới” lấp lánh với lông dài ở đầu, đuôi, ngực và vai. Khi đậu, những sợi lông này rủ xuống như tấm màn thưa; khi bay, chúng phấp phới như dải lụa trắng. Con cò đực trong mùa giao duyên thường xòe lông đuôi thành vòng tròn rất đẹp.
Hiện nay, nhiều địa phương đã cấm săn bắn cò. Các kẻ săn cò đã bị xử lý. Cò trắng ngày càng xuất hiện đông đúc trên đồng lúa xanh, tiêu diệt sâu bọ và giữ cho đồng lúa tươi tốt, bình yên. Câu tục ngữ “Đất thơm cò đậu” càng thêm ý nghĩa.
4. Văn Tả Con Cò - Bài 7
“Con cò đi ăn đêm
Đậu phải cành mềm, lộn cổ xuống ao
Ông ơi ông vớt tôi nao
Tối có lòng nào ông hãy xáo măng”
Những câu ca dao ngọt ngào này luôn gợi nhớ hình ảnh những cánh cò trắng tinh khôi đang bay lượn trên nền trời xanh thẳm trong tâm trí em.
Con cò trắng đã trở thành biểu tượng không thể thiếu trong các miền quê phong phú. Với thân hình mảnh khảnh, lớp lông trắng dày, đôi mắt tinh tường và đôi cánh dài khỏe mạnh, con cò như một nghệ sĩ với chiếc váy trắng múa trên không. Chân cò gầy nhưng rất vững chãi. Mỗi bước đi của nó rất thận trọng, tìm kiếm con mồi rồi lại cất cánh bay cao để tìm cá nhỏ. Mỏ dài và nhọn giúp cò giữ chặt con mồi. Trong mùa xuân, khi cánh đồng xanh tươi, đàn cò rủ nhau kiếm ăn, bắt ốc gây hại cho cây lúa. Mùa hè, sau thu hoạch, các chú cò tìm nhặt hạt lúa còn sót lại trên ruộng.
Hình ảnh con cò đã trở thành nguồn cảm hứng cho nhiều thi nhân Việt Nam. Em rất yêu quý con cò vì vẻ đẹp giản dị và gần gũi của nó.
5. Văn Tả Con Cò - Bài 8
Con cò trắng có thể được gặp ở khắp nơi trên đất nước ta quanh năm. Hình ảnh con cò bay lượn và đi ăn đêm trong ca dao gợi nhớ đến sự hòa quyện với cánh võng và điệu ru của mẹ, làm ấm lòng trẻ nhỏ. Đàn cò bay thành hình cánh cung trên nền trời xanh, và các bầy cò ở các vùng sông Tiền, sông Hậu, Đồng Tháp Mười đã trở thành biểu tượng của hồn quê, tình quê Việt Nam.
Vào mùa thu và đông, số lượng cò trắng gia tăng đáng kể ở các cánh đồng, bãi sông, ao hồ do đàn cò từ phương Bắc di cư về để tránh rét. Cò thường làm tổ trên bụi tre hoặc giữa những cây lớn, gần các nguồn nước như ao hồ và ruộng lúa. Tổ cò được xây bằng các cành cây nhỏ xếp sơ sài. Cò trắng tìm kiếm thức ăn ở ruộng lúa, ven sông và đầm lầy. Chân cò màu xanh rêu, cao và gầy, móng chân nhọn và xám. Mỏ dài màu ngà. Khi bay, cánh vỗ nhẹ nhàng, đôi chân duỗi dài về phía sau và cái đuôi như bánh lái tàu, trông rất đẹp.
Thức ăn chính của cò bao gồm cá, tôm nhỏ và nhái bén. Chúng cần mẫn tìm kiếm thức ăn. Mỗi năm, cò đẻ hai lứa, mỗi lứa từ 3 đến 5 trứng. Sau khoảng nửa tháng ấp, cò con nở ra. Chim non ít lông và rất yếu, nằm trong tổ, bố mẹ chăm sóc và kiếm mồi cho chúng. Sau hơn một tháng, chim con đủ lông cánh mới tập bay. Sau một mùa sinh sản, đàn cò trở nên đông đúc với hàng trăm, hàng nghìn con. Phân cò điểm trắng trên lũy tre làng và ngọn cây vườn chim.
Con cò hiền lành nhưng cũng rất đa tình. Từ tháng 3 đến tháng 9 hàng năm, cò trắng có bộ lông “áo cưới” lấp lánh với lông dài ở đầu, đuôi, ngực và vai. Những lông này có sợi bông nhỏ, thưa, không móc vào nhau. Khi đậu, những sợi lông này rủ xuống như tấm màn thưa; khi bay, chúng phấp phới như dải lụa trắng. Con cò đực khi giao duyên với con cò cái thường xòe lông đuôi thành vòng tròn rất đẹp.
Hiện nay, nhiều địa phương đã cấm săn bắn cò. Các kẻ săn cò đã bị xử lý. Cò trắng ngày càng xuất hiện đông đúc trên đồng lúa xanh, tiêu diệt sâu bọ và giữ cho đồng lúa tươi tốt, bình yên. Câu tục ngữ “Đất thơm cò đậu” càng làm chúng ta thấm thía ý nghĩa của cánh cò trên đồng đất quê hương.
6. Bài Tả Con Cò - Số 1
Trên những cánh đồng quê Việt Nam, hình ảnh con cò đã trở nên quen thuộc, từ lúc bay lượn trên không đến lúc đứng kiếm mồi dưới mặt đất. Con cò đã trở thành biểu tượng đẹp trong làng quê Việt Nam.
Thân cò gầy gò, phủ lớp lông trắng muốt thay vì mập mạp. Đôi mắt đen láy nhỏ như hạt đỗ đen, tinh tường để tìm mồi trong đêm tối. Cò sở hữu chiếc mỏ dài, cong màu vàng thóc, giúp bắt mồi nhanh chóng và chính xác. Đôi cánh của cò khi cụp thì nhỏ gọn, nhưng khi duỗi ra lại mạnh mẽ và dài, nâng đỡ thân cò như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Đôi chân cò nhỏ, mảnh mai nhưng rất chắc khỏe, giúp cò đứng vững. Hình ảnh cò trắng bay lượn trên đồng xanh cỏ nội rì rào trở thành biểu tượng không thể thiếu ở các làng quê Việt Nam. Con cò còn gắn bó mật thiết với người nông dân, là hình ảnh của sự chăm chỉ và cần cù.
Em rất yêu quý con cò, vì nó là một phần quan trọng trong tuổi thơ của em.
7. Bài Tả Con Cò - Số 2
Quê hương em gắn liền với những hình ảnh đặc trưng của làng quê Việt Nam như lũy tre xanh rì rào trong gió, cánh đồng lúa rộng lớn, và những đàn trâu chiều đi gặm cỏ. Trong số đó, hình ảnh con cò trắng muốt bay trên nền trời xanh là điều để lại ấn tượng sâu sắc nhất với em.
Con cò là bạn đồng hành quen thuộc của các bác nông dân. Thân cò mảnh khảnh, không béo ú, phủ lớp lông trắng tinh khiết. Đôi mắt đen láy của cò sắc bén giúp nó tìm mồi dễ dàng. Mỏ cò dài gấp ba lần mỏ vịt, nhọn và cứng cáp, giúp giữ chặt con mồi. Đôi cánh dài và khỏe của cò khi vươn ra, trông như một nghệ sĩ đang múa trong chiếc váy trắng dài.
Chân cò gầy gò nhưng vững chắc, mỗi bước đi đều cẩn trọng, tìm kiếm mồi và chuẩn bị bay lên cao để săn cá nhỏ. Vào mùa xuân, khi cánh đồng xanh mướt, cò bay đi kiếm ăn và bắt ốc hại lúa. Mùa hè, sau vụ thu hoạch, cò lại tìm kiếm những hạt lúa còn sót lại trên đồng.
Hình ảnh con cò trắng đã trở thành biểu tượng không thể thiếu của những miền quê trù phú, mãi là người bạn thân thiết của nhà nông.
8. Bài Tả Con Cò - Số 3
Dù chưa có cơ hội thấy con cò ngoài đời thực, nhưng qua những lời hát ru của mẹ, câu chuyện cổ tích của bà, và những hình ảnh trên phim, em đã hình dung được con cò.
Màu xanh của bầu trời chiều nhẹ nhàng, những chú chim nhảy nhót trên bờ, và người nông dân chăm chỉ vẫn cần mẫn dưới bùn. Một con cò trắng muốt bay êm như nhung giữa không gian trong trẻo, với đôi chân duỗi thẳng về phía sau, vỗ cánh mềm mại, tạo nên hình ảnh đẹp như tranh sơn thuỷ.
Con cò có dáng người nhỏ nhắn, đôi chân dài và bộ lông trắng như tuyết. Cánh cò rộng dài, cổ dài và đôi chân thon nhẹ nhàng, uyển chuyển. Mỏ dài và cứng, mắt nhỏ đen như hạt đỗ. Cò thường kiếm ăn ở ao hồ, với thức ăn chủ yếu là tôm và cá.
Con cò bay lượn rồi lại đậu, gần mặt đất, nhẹ nhàng đặt chân xuống một cách tự nhiên và tinh tế. Nó thong thả đi trên đất, rồi dừng lại lặng lẽ như một anh hùng độc lập, trước khi lại cất cánh bay nhẹ nhàng mà không gây ra tiếng động.
Con cò không chỉ là hình ảnh quen thuộc ở làng quê Việt Nam mà còn là biểu tượng cho phẩm chất tốt đẹp của người Việt Nam: chăm chỉ và cần cù.