1. Bài Văn Về Chú Bộ Đội Mà Em Biết - Số 4
Vào buổi tối, khi cả gia đình đang quây quần bên bữa cơm, bỗng có tiếng gõ cửa. Em buông đũa, vội vã ra mở cửa thì thấy anh Minh đứng đó. Em vui mừng kêu lên: “Mẹ ơi! Anh Minh về rồi!” và ôm chầm lấy anh.
Anh Minh đã nhập ngũ được hai năm, hôm nay anh về thăm nhà sau một thời gian huấn luyện và công tác, đạt được nhiều thành tích xuất sắc. Anh xuất hiện trong bộ quân phục xanh rêu, cúc áo và túi được cài khuy cẩn thận, hai bên ve áo có quân hàm binh nhất nền đỏ thắm với hai ngôi sao và hình hai khẩu pháo chéo nhau. Anh đội mũ cối với quân hiệu tròn đỏ và ngôi sao vàng ở giữa. Anh trông thật nghiêm túc và oai phong.
So với trước đây, anh đã trở nên vạm vỡ hơn. Cơ thể anh cường tráng, ngực nở nang, tay chân rắn chắc. Anh đi đôi giày vải bạc màu đã cũ, buộc chặt. Vào nhà, anh bỏ mũ, đặt ba lô to xuống và trò chuyện với bố mẹ. Em để ý thấy anh có làn da rám nắng, dấu hiệu của việc làm quen với nắng gió ở thao trường và khu vực ven biển nơi anh đóng quân. Đôi tay anh có nhiều chỗ thô ráp và chai cứng. Đôi mắt anh sáng hơn trước, chắc chắn anh đã chú ý từng chi tiết khi đứng gác.
Sáng hôm sau, anh dậy sớm và nhanh chóng gấp gọn chăn màn, rồi thúc giục em chải răng, rửa mặt. Anh mặc đồ chỉnh tề và dẫn em đi thăm bà con. Anh hỏi thăm sức khỏe và công việc của từng người, đặc biệt là các cụ già. Khi thấy một bà cụ già lưng còng mang một bao nặng, anh liền ra giúp bà về tận nhà. Với chúng em, anh ân cần hỏi han việc học hành và tặng những món quà đặc biệt như vỏ đạn đồng, vỏ ốc, và đá màu sắc anh lượm được ở bãi biển gần doanh trại. Đúng là ba lô của anh nặng thật!
Chúng em rất thích buổi tối, khi học xong, ngồi quanh anh để nghe anh kể về những nơi anh đã đi qua, phong cảnh và cuộc sống của người dân ở những vùng khác. Những câu chuyện anh kể về cuộc sống trong đơn vị rất hấp dẫn. Bộ đội sống gian khổ nhưng dũng cảm biết bao! Anh không chỉ làm quen với nhiều “nghề” mới mà còn khéo tay, luôn bận rộn giúp đỡ mọi người, từ sửa chữa chạn bát đến bảo trì xe đạp và khâu vá quần áo cho em. Thật là một “lính Cụ Hồ” như anh thường nói.
Ngày anh phải trở lại đơn vị đã đến. Khi tiễn anh ra bến xe, em cảm thấy bồi hồi, muốn níu tay anh lại. Cô giáo luôn nhắc chúng em rằng nhờ các anh bộ đội vững tay súng ở tiền tuyến, học sinh mới có thể yên tâm học tập dưới mái trường xã hội chủ nghĩa. Em tự hào vì gia đình mình có anh Minh góp phần vào nhiệm vụ cao cả đó.
2. Bài Văn Về Chú Bộ Đội Mà Em Biết - Số 5
Sau bữa tối, em đi dạo ngoài ngõ để thư giãn và tận hưởng không khí mát mẻ. Bỗng dưng, em thấy một anh bộ đội từ xa tiến về phía mình.
Trong ánh sáng nhạt của hoàng hôn, em chưa nhận ra người đó là ai. Bất ngờ, anh bộ đội gọi to: “Loan! Em đấy hả?”. Em quay lại ngạc nhiên: “Ôi, anh Phong!” và ôm chầm lấy anh.
Anh Phong, anh trai của em, đã phục vụ quân đội được một năm. Khi anh nhập ngũ, đã nhận được giấy báo trúng tuyển của Trường Đại học Bách khoa, mà hiện tại bố vẫn lưu giữ. Bố nói rằng “Khi nào Phong hoàn thành nghĩa vụ quân sự thì sẽ vào học đại học”. Giờ đây, anh xuất hiện trong bộ quân phục xanh cỏ úa, với quân hàm và phù hiệu nền đỏ có hai ngôi sao và một ngôi sao vàng năm cánh. Anh đã thay đổi rất nhiều so với trước. Anh trông trưởng thành và rắn rỏi như một ngư dân ven biển. Làn da trắng ngày xưa giờ đã chuyển sang màu đồng rám nắng. Tóc anh cắt ngắn, làm cho khuôn mặt anh tròn trịa hơn, đầy đặn và khỏe khoắn. Những khó khăn trong quân ngũ đã giúp anh trưởng thành hơn rất nhiều.
Trong đợt phép này, anh được nghỉ nửa tháng nhưng không hề lười biếng. Anh chia sẻ với mẹ: “Xa nhà, con mới nhận ra sự vất vả của bố mẹ. Bố mẹ đã nuôi chúng con ăn học, chúng con chưa báo đáp được gì. Sức khỏe bố mẹ ngày càng yếu, em gái con còn nhỏ. Con tranh thủ những ngày nghỉ này để giúp đỡ bố mẹ càng nhiều càng tốt.”
Vì vậy, anh lao vào công việc không ngừng. Anh dọn dẹp nhà cửa, làm vườn, chăm sóc cây cối... Công việc nào anh cũng làm nhanh chóng. Mỗi tối, anh giúp em học bài, làm văn, toán, vẽ tranh… Trong những lúc rảnh, anh đưa em đi thăm bà con lối xóm, hỏi thăm sức khỏe và công việc của mọi người, rồi xin phép đi thăm nhà khác. Mọi người đều khen anh trưởng thành, nhanh nhẹn, và đẹp trai hơn trước.
Ngày phép của anh đã kết thúc. Khi tiễn anh lên bến xe để trở lại đơn vị, anh xoa đầu em và nhắc nhở: “Loan nhớ học giỏi, nghe lời bố mẹ và thầy cô. Lần sau về, anh sẽ mang nhiều quà cho em. Nhớ viết thư cho anh nhé!”
3. Bài Văn Về Chú Bộ Đội Mà Em Biết - Số 6
Vào chủ nhật vừa rồi, em cùng mẹ về quê thăm bà ngoại. Trên chuyến xe khách, em gặp một chú bộ đội.
Chú bộ đội khoảng hai lăm hoặc hai sáu tuổi. Thân hình chú tầm thước, không cao lắm. Khuôn mặt chú rất cương nghị với sống mũi thẳng, trán rộng và đôi mắt điềm tĩnh. Đôi mắt chú phát ra ánh sáng ấm áp và đầy tự tin. Nhìn chú, em cảm thấy yên tâm và tin cậy. Sự bình tĩnh của chú khiến em cảm mến chú hơn. Mái tóc chú cắt ngắn, ẩn dưới vành mũ cối màu xanh rêu, phía trước mũ có gắn ngôi sao vàng năm cánh trên nền đỏ. Da chú ngăm đen, càng làm chú thêm phần rắn rỏi. Chú mặc quân phục màu xanh rêu, cổ áo và cầu vai có đeo phù hiệu cấp bậc với bốn ngôi sao mạ bạc và một gạch vàng. Chú đi giày da đen bóng, loại giày dành cho sĩ quan quân đội. Bộ quân phục của chú được chỉnh tề, trang nghiêm. Nhìn vào bộ quân phục, em đoán chú thuộc binh chủng bộ binh.
Khi xe ngày càng đông khách, chú bộ đội lịch sự nhường chỗ ngồi trước cho một cụ già. Chú cầm ba lô và ngồi xuống dãy ghế cuối của xe. Một chị phụ nữ bế con lên xe, chú ân cần bế em bé và giúp chị xách hành lý vào xe. Chú tìm anh phụ xe và nói nhỏ:
- Chị này có em bé ngồi phía sau, cháu nhỏ tội nghiệp. Em xem xếp chỗ nào cho chị ấy.
Anh phụ xe vui vẻ cất hành lý của chị phụ nữ vào gầm ghế phía trước rồi bảo chị ngồi cạnh ông cụ mà chú bộ đội đã nhường chỗ. Khi xe lăn bánh, gió thổi mát mẻ dễ chịu hơn. Hành động của chú bộ đội là một bài học quý giá để em noi theo.
Chú bộ đội mà em tình cờ gặp trên xe đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng em. Tinh thần quân dân như cá với nước vẫn vững bền trong thời bình hiện tại. Chú bộ đội kính trọng người lớn tuổi và ân cần giúp đỡ phụ nữ, trẻ em. Chú là một người tốt và đáng quý.
4. Bài văn tả chú bộ đội mà em biết số 7
Vào thứ bảy tuần trước, khi gia đình em đang quây quần bên bữa cơm chiều, bất ngờ có tiếng gọi quen thuộc: 'Mẹ ơi! Mở cửa cho con!'. Nhận ra giọng anh Hà, em vội buông đũa chạy ra mở cửa và vui mừng reo lên: 'Bố mẹ ơi! Anh Hà đã về!'. Anh cúi xuống bế em lên, quay một vòng rồi hôn lên mái tóc em: 'Em gái của anh lớn nhanh quá! Ở nhà có ngoan và học giỏi không?'. Anh chào cả nhà rồi đặt ba lô xuống nền gạch. Bữa cơm tối hôm đó thật sự vui vẻ.
Anh Hà là anh trai cả của em. Trong gia đình, chúng em có hai anh em. Sau khi tốt nghiệp lớp Mười Hai, anh lên đường thực hiện nghĩa vụ quân sự và đã hơn nửa năm trôi qua. Thời gian trong quân ngũ đã tôi luyện anh thành một người trưởng thành, khỏe mạnh. Dáng vẻ mảnh khảnh của một học sinh trước đây giờ đã thay bằng hình dáng của một chú bộ đội dày dạn sương gió. Mái tóc đen của năm lớp mười hai đã nhường chỗ cho mái tóc ba phân, và làn da trắng đã chuyển sang màu da ngăm của người lao động ngoài trời.
Những ngày ở nhà, anh làm việc không ngừng, từ việc sửa chữa bồn hoa, cắt xén cây cảnh đến vun gốc cho rau và cây bưởi trong vườn. Anh cũng trang trí lại góc học tập của em, quét mạng nhện, lau dọn nhà vệ sinh... Những buổi chiều, anh dẫn em đi thăm bạn cũ và bà con láng giềng, ai cũng khen anh chững chạc và đẹp trai hơn nhiều.
Khi kỳ nghỉ phép kết thúc, anh Hà phải trở lại đơn vị. Khi tiễn anh ra bến xe, anh nắm tay bố mẹ và dặn dò: 'Bố mẹ yên tâm giữ gìn sức khỏe, con sẽ hoàn thành nghĩa vụ và quay lại với bố mẹ, con quyết tâm thi đậu đại học'. Quay sang em, anh nhẹ nhàng nhắn nhủ: 'Em gái hãy học giỏi và đừng làm bố mẹ buồn nhé!'. Anh hôn lên má em rồi nhanh chóng khoác ba lô và từ biệt mọi người.
Khi anh đi rồi, em vẫn còn nghe vang vọng những lời động viên của anh. Anh Hà ơi! Em sẽ cố gắng thực hiện tốt những lời dặn dò của anh: học hành chăm chỉ và ngoan ngoãn.
5. Bài viết miêu tả chú bộ đội em biết số 8
Vì đất nước đã hòa bình khi em ra đời, nên em chưa từng thấy chú bộ đội, dù mẹ đã kể cho em nghe. Đến dịp 22 – 12, lớp em thăm các bác cựu chiến binh và hình ảnh chú bộ đội trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Hôm đó, cô giáo dẫn chúng em đến nhà văn hóa xã gặp các bác cựu chiến binh. Dù đã cao tuổi và không còn tham gia chiến đấu, các bác vẫn giữ được sự khỏe khoắn và mạnh mẽ của anh bộ đội cụ Hồ. Các bác đón chúng em trong bộ quân phục tươm tất và nụ cười rạng rỡ.
Từ câu chuyện của các bác, chúng em hiểu thêm về chú bộ đội. Đặc trưng nổi bật nhất của chú là bộ quân phục màu xanh lục ngay ngắn, khiến người mặc cảm thấy cứng cỏi lạ thường. Trên cầu vai và ve áo có quân hàm. Bộ trang phục kèm đôi giày vải và mũ tai bèo đều một màu xanh, giản dị và khiêm nhường. Màu xanh ấy, theo bác cựu chiến binh, là biểu tượng của tuổi trẻ và hy vọng, các anh bộ đội luôn hy vọng sẽ trở về chiến thắng. Trong hành trình, các chú đeo ba lô lớn và chắc chắn, cần đôi chân dẻo dai và bền bỉ để vượt qua đường dài, trèo đèo lội suối, băng rừng vượt thác.
Các chú còn mang theo gậy Trường Sơn, lá ngụy trang và súng trên vai, những vật dụng đó trở thành bạn đồng hành. Công việc của chú bộ đội rất vất vả, khuôn mặt các bác sạm đen vì sương gió nhưng đầy vẻ cương nghị. Đôi mắt sáng, đầy tinh nghịch, miệng luôn tươi cười và pha trò lúc nghỉ ngơi… Bàn tay to, có nhiều vết chai cứng cáp từng cầm súng chiến đấu với quân thù.
Dù luôn phải đối mặt với nguy hiểm và khó khăn, các chú bộ đội vẫn giữ tinh thần lạc quan và yêu đời. Trong những giờ nghỉ ngơi hoặc khi dừng chân, các chú quây quần trò chuyện vui vẻ, xua tan lo lắng. Khi nhận thư từ nhà, niềm vui được chia sẻ, nỗi buồn vơi bớt…
6. Bài văn miêu tả người lính mà em biết số 9
Anh Việt đang công tác tại quần đảo Trường Sa, lâu lâu mới về thăm nhà. Mỗi lần về, anh chỉ ở nhà được vài ngày, khiến cả gia đình đều nhớ thương anh.
Khi anh về, không khí trong nhà trở nên nhộn nhịp. Bố vội báo tin cho các bác và họ hàng. Mẹ thì bận rộn đi chợ, nấu cơm, và dọn dẹp. Em vui mừng vì sắp gặp lại anh yêu quý. Đúng mười giờ sáng, anh về đến ngõ. Mẹ nghe tiếng dép và vội ra ngoài, nước mắt hạnh phúc lăn dài trên gò má đã sạm đi vì vất vả. Mẹ ôm chầm lấy anh, và anh cũng ôm lại mẹ. Sau đó, mẹ lau nước mắt, cười tươi và dẫn anh vào chào mọi người.
Ông cháu, cha con gặp nhau, tay bắt mặt mừng và tràn đầy vui vẻ. Anh vào nhà, em mới thấy anh rõ hơn. Anh đã thay đổi nhiều, khỏe mạnh và vạm vỡ hơn trước. Anh mặc áo lính thuỷ màu trắng, cổ áo có vạt sang hai bên, thắt nút bằng vải thiên thanh, và sơ vin trong quần vải xanh da trời. Anh đội mũ vải mềm màu trắng với đai xanh. Dưới chân là đôi giày vải màu xanh cỏ.
Đặt ba lô xuống phản, anh trò chuyện và hỏi thăm mọi người. Anh vui vẻ lôi quà từ Trường Sa ra, trong đó có một con búp bê đẹp to dành cho em. Em vui sướng, ôm chầm lấy anh. Nhìn gần, em thấy da anh đã sạm màu bánh mật vì nắng gió biển. Bàn tay anh thô ráp, nhưng mắt anh vẫn sáng long lanh và giọng nói trầm ấm. Khó khăn trên đảo đã rèn luyện anh thành một người đàn ông mạnh mẽ.
Thời gian năm ngày trôi qua nhanh chóng. Cuối cùng, đến ngày anh phải trở lại đơn vị. Cả gia đình đều buồn và lưu luyến. Em và mẹ ôm nhau khóc nức nở. Anh cố gắng động viên mẹ và an ủi em. Trước khi đi, anh dặn dò: “bé út ở nhà ngoan, học giỏi, giúp đỡ cha mẹ. Khi nào về anh sẽ mang quà cho.” Những lời anh nói, em luôn ghi nhớ và sẽ làm tốt.
7. Bài văn miêu tả người lính mà em biết số 1
Khi nhìn thấy các chú bộ đội trong quân phục, em cảm thấy rất ấn tượng và ngưỡng mộ. Chú Đạt là người hàng xóm tốt bụng của gia đình em và cũng là người lính mà em rất yêu quý.
Năm nay chú Đạt đã ba mươi tuổi. Chú có vóc dáng vạm vỡ, với ngực nở ra, da đỏ hồng và bắp tay, bắp chân nổi cuộn cơ. Chú cao lớn và mặc bộ quân phục xanh lá mạ rất oai phong. Chiếc mũ vải mềm ôm gọn đầu, có đính ngôi sao vàng năm cánh luôn lấp lánh. Quân hàm đại úy đỏ tươi trên vai áo có bốn ngôi sao nhỏ và một gạch vàng. Chú di chuyển nhanh nhẹn và hoạt bát. Những ngày nghỉ, chú thường cởi trần, đeo cày nặng màu đen, cùng con trâu ra đồng cày ruộng, trông chú như một hiệp sĩ dũng mãnh. Chỉ trong ba ngày, chú đã cày xong ba thửa ruộng.
Chú có tính cách vui vẻ và niềm nở. Tối nào, gia đình em cũng sang nhà chú để nghe chú kể những câu chuyện về chiến đấu, huấn luyện và cuộc sống quân ngũ. Chú kể chuyện rất cuốn hút, nên em không bao giờ thấy chán. Chú Đạt cũng rất khéo tay, chú đã làm cho em một chiếc diều sáo đẹp. Khi diều bay lên, tiếng sáo vang vọng khắp làng. Chú làm việc gì cũng nhanh nhẹn và gọn gàng. Thấy vậy, em thắc mắc:
– Sao chú có thể làm giỏi tất cả các việc như vậy?
Chú trả lời:
– Bộ đội phải biết làm tất cả mọi việc. Trong chiến tranh, cầm súng chiến đấu. Trong thời bình, tự mình phải biết tăng gia sản xuất, giúp dân khai hoang, xây dựng, dạy học...
Tôi lại hỏi:
- Vậy bộ đội có nhiều tiền không chú?
Chú cười và xoa đầu tôi:
– Bộ đội không có tiền, chỉ có tình cảm thôi, cháu ạ!
Trước khi lên đường, chú còn dặn tôi:
– Phải cố gắng học giỏi nhé!
Hiện tại, chú vẫn công tác trong quân đội và thỉnh thoảng mới về thăm gia đình. Em rất nhớ chú và ước mơ: 'Khi lớn lên, em sẽ vào học tại trường sĩ quan quân đội để trở thành người giống như chú Đạt.'
8. Bài văn miêu tả người lính mà em biết số 2
“Vai chú khoác súng, mũ cài sao vàng,
Đi qua hàng quân, chú hành quân thật nhanh.
Chú bộ đội, chúng cháu yêu quý lắm,
Súng vững trong tay, chú gìn giữ hòa bình”
Lời bài hát vang lên khiến em nhớ lại hình ảnh chú bộ đội mà em tình cờ gặp trong chuyến thăm quê ngoại. Chú tên Tuấn, là người mà dù mới gặp, em đã có ấn tượng sâu đậm.
Khi nghỉ hè, bố mẹ cho em về thăm quê ngoại ở Hà Tĩnh. Ngay khi đặt chân đến quê hương, em đã gặp chú Tuấn trong bộ quân phục màu xanh. Chú là con trai bà Năm – hàng xóm nhà ngoại em. Chú tranh thủ nghỉ phép hai ngày để về thăm gia đình. Ấn tượng đầu tiên của em về chú là dáng người cao lớn, cơ bắp rắn chắc hiện rõ dưới tay áo ngắn của một thanh niên khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi. Chú đứng thẳng tắp như cây tùng, mặc bộ quân phục màu xanh trông rất oai phong. Chiếc mũ cứng với biểu tượng lá cờ đỏ sao vàng ôm lấy vầng trán cao và mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng. Khuôn mặt chú góc cạnh, cằm hơi gầy và làn da ngăm đen vì tập luyện ngoài trời. Đôi mắt chú đen và sáng, lấp lánh vẻ cương nghị của người lính. Nụ cười của chú lại ấm áp và thân thiện.
Chú mang một cái ba lô to mà vai không hề rủ xuống, hiên ngang vững chãi. Chú mỉm cười chào cả bố mẹ em và bà con lối xóm. Ngay từ ấn tượng đầu tiên, mọi người đều yêu quý chú Tuấn. Hai ngày sau, em thường sang nhà chú chơi, tò mò hỏi chú đủ thứ chuyện trong quân đội. Chú không hề khó chịu vì bị hỏi nhiều mà vui vẻ kể hết những chuyện vui, những điều hay chú học được trong quân ngũ. Hành động và lời nói của chú rõ ràng, rành mạch, thể hiện rõ khí phách của người bộ đội. Chú cũng rất giỏi làm vườn, đôi bàn tay to khỏe của chú cầm cuốc thành thạo cào đất, tưới rau. Chú nói đó là những việc chú học được khi nhập ngũ và được huấn luyện.
Dưới ánh nắng chiều, em ngồi nghe chú kể từng câu chuyện, chú xắn cao tay áo, đôi tay thoăn thoắt nhổ cổ, miệng vẫn kể chuyện không ngừng. Không chỉ thế, trong hai ngày nghỉ phép ở quê, chú còn lặn lội đến các nhà xung quanh xem ai cần sửa chữa gì không. Nếu có, chú Tuấn sẵn sàng giúp đỡ, đã sửa được bóng đèn cho nhiều gia đình trong làng. Chú hòa nhã, thân thiện và khéo léo. Người làng nhanh chóng biết đến chú bộ đội trẻ nhà bà Năm nhiệt tình, tốt bụng, là người con ngoan và người lính mẫu mực. Bố mẹ chú vui vẻ và tự hào về những lời khen ngợi của bà con. Chú Tuấn đều mỉm cười khiêm tốn khi nhận lời khen.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, hai ngày nghỉ ngắn ngủi kết thúc, chú Tuấn phải trở về quân đội theo chỉ thị của đơn vị. Trước khi đi, chú đứng thẳng lưng, giơ tay chào kiểu quân đội với mọi người rồi xách túi lên xe.
Đến hôm nay, hình ảnh chú nhanh chóng trèo lên xe vẫn in đậm trong tâm trí em. Dù mới gặp, chú đã để lại cho em nhiều lời khuyên và sự quan tâm ý nghĩa. Chú đã ghi lại trong em những ấn tượng sâu sắc về các bộ đội sau này, những người biết cống hiến, hy sinh, yêu thương và vị tha.
9. Bài văn tả chú bộ đội em biết số 3
Chú Quân của em là bộ đội xe tăng, thuộc binh chủng Thiết giáp, và là một tay pháo thủ xuất sắc trong tổ xe tăng năm người. Mỗi dịp nghỉ phép, chú đều tranh thủ về thăm gia đình em.
Chú Quân, hai mươi bốn tuổi, đang ở độ tuổi tràn đầy sức sống của một người lính. Chú nhập ngũ từ lúc mười tám tuổi và vì đam mê binh chủng Thiết giáp, chú quyết định gắn bó với màu áo lính chiến xa suốt đời. Chú cao hơn bố em một cái đầu, với thân hình vạm vỡ, cân đối và làn da rám nắng khỏe khoắn. Tóc chú đen nhánh, xoăn nhẹ, nằm sát vào gáy, tạo nên vẻ quý tộc. Mái tóc bồng bềnh khiến chú trông như một người lính lãng tử, với trái tim nhiệt huyết và phong trần. Khuôn mặt chú chữ điền, trán cao và rộng, đôi lông mày dày kéo dài đến mắt, làm cho ánh nhìn sắc sảo của chú thêm dịu dàng.
Chú thường mặc quân phục màu xanh rêu và đội mũ cối cùng màu, có gắn ngôi sao vàng trên nền đỏ. Trong bộ quân phục, lồng ngực rộng của chú căng phồng dưới lớp áo lính, tay chân to và rắn chắc, bắp thịt nổi rõ.
Trong mỗi kỳ nghỉ, chú chỉ ở lại nhà em một ngày. Bố và chú trò chuyện vui vẻ, rồi chú khoác ba lô về thăm nội. Quê nội với dòng sông rộng và cánh đồng lộng gió giữ chú bận rộn trong phần còn lại của kỳ nghỉ. Vào ngày kết thúc phép, chú ghé qua nhà em, tay mang quà nội gửi cho gia đình và đồng đội. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chuyển quà, chú Quân hát vui vẻ: “Năm anh em trên một chiếc xe tăng...” rồi chào bố mẹ, xoa đầu em và dặn dò: “Học ngoan nhé!”. Chú trở về đơn vị, để lại trong em những kỷ niệm đậm đà về tình cảm lính tăng. Chú em hiền lành, vui tính và rất yêu nghề lính của mình.
Em rất yêu quý chú Quân. Mỗi lần chú về, căn nhà nhỏ của gia đình em trở nên sôi động và tràn ngập tiếng cười. Những câu chuyện của chú luôn hấp dẫn và không bao giờ chán. Em học hỏi thêm nhiều điều và tình cảm giữa chú và cháu trở nên khăng khít hơn. Chú Quân đã gieo vào lòng em tình yêu đối với những người lính xe tăng nói riêng và bộ đội Bác Hồ nói chung.