1. Ví dụ bài viết xuất sắc về nghệ thuật truyện ngắn 'Bức tranh của em gái tôi' - mẫu 4
Truyện 'Bức tranh của em gái tôi' dù không dài (chỉ hơn hai trang sách), nhưng đã thể hiện rõ tài năng của tác giả qua cách kể chuyện và xây dựng nhân vật. Tạ Duy Anh, một cây bút trẻ nổi bật trong giai đoạn văn học đổi mới, đã tạo ra những truyện ngắn thu hút sự chú ý với phong cách nghệ thuật độc đáo. Trong số đó, 'Bức tranh của em gái tôi' là một tác phẩm đáng chú ý, đạt giải nhì trong cuộc thi viết Tương lai vẫy gọi do báo Thiếu niên Tiền phong tổ chức.
Điểm nổi bật đầu tiên là phương thức kể chuyện. Tạ Duy Anh chọn ngôi kể thứ nhất, với nhân vật người anh là người kể chuyện. Điều này giúp mô tả tâm trạng nhân vật một cách sống động và chân thực hơn, làm nổi bật sự thay đổi trong cảm xúc và nhận thức của nhân vật về cô em gái, đồng thời thể hiện vẻ đẹp của cô gái qua con mắt của người anh. Qua đó, chủ đề tác phẩm được thể hiện rõ ràng hơn, và bài học về tự nhận thức trở nên sâu sắc hơn với người anh.
Người đọc đánh giá cao cách xây dựng nhân vật qua sự thay đổi tâm trạng và thái độ của người anh và cô em gái. Truyện dẫn dắt người đọc từ những bất ngờ này đến bất ngờ khác, từ đầu đến cuối. Diễn biến tâm trạng của người anh được thể hiện qua lời kể, từ sự xem thường ban đầu đến sự thay đổi khi phát hiện tài năng hội họa của em gái, và cuối cùng là cảm xúc khi thấy bức tranh được giải nhất của em gái mình.
Ban đầu, người anh coi thường việc làm của Kiều Phương. Khi thấy em gái vẽ và làm màu vẽ, anh chỉ nghĩ đó là trò chơi trẻ con và không quan tâm đến thành phẩm. Anh thường dùng những lời lẽ châm biếm như gọi em là 'Mèo' vì mặt luôn bẩn. Khi phát hiện em gái tự chế màu vẽ, anh cũng chỉ xem đó là điều tầm thường.
Khi tài năng hội họa của em gái được phát hiện, tâm trạng của người anh thay đổi. Mặc dù gia đình vui mừng và ngạc nhiên, người anh cảm thấy mình bị đẩy ra ngoài và trở nên tự ti. Sự mặc cảm khiến anh đối xử không công bằng với em gái và cảm thấy khó chịu với những đặc điểm trước đây của em gái. Đây là tâm lý dễ thấy ở tuổi thiếu niên khi cảm thấy mình kém cỏi hơn người khác.
Điểm cao trào của câu chuyện là khi người anh đứng trước bức tranh được giải nhất của em gái. Anh ngạc nhiên khi thấy bức tranh vẽ chính mình, và cảm xúc của anh chuyển từ ngạc nhiên đến hãnh diện rồi xấu hổ. Bức tranh hiện lên không chỉ đẹp mà còn phản ánh sự nhìn nhận của em gái về anh, khiến anh tự vấn về bản thân mình và sự tự nhận thức. Điều này tạo nên một cú sốc mạnh mẽ cho người anh, và là khoảnh khắc tự thức tỉnh.
Nhân vật Kiều Phương được xây dựng nhẹ nhàng qua ngoại hình, cử chỉ, và mối quan hệ với người anh. Vẻ đẹp của cô gái được làm nổi bật dần qua con mắt của người anh, và qua bức tranh 'Anh trai tôi', người anh nhận ra mình và vượt qua tự ái và tự ti. 'Bức tranh của em gái tôi' là một câu chuyện giản dị nhưng sâu sắc, phản ánh chân thực mối quan hệ và cách ứng xử trong cuộc sống. Tác phẩm để lại ấn tượng sâu sắc cho người đọc.
2. Ví dụ bài viết về nghệ thuật đặc sắc trong truyện ngắn 'Bức tranh của em gái tôi' - mẫu 5
'Bức tranh của em gái tôi' là một truyện ngắn xuất sắc đã giành giải nhì trong cuộc thi viết 'Tương lai vẫy gọi' do báo Thiếu niên Tiền phong tổ chức. Tác giả Tạ Duy Anh, một cây bút trẻ trong giai đoạn đổi mới của văn học, đã gây được sự chú ý lớn với những câu chuyện của mình. Truyện kể về cuộc sống bình dị của một gia đình với hai anh em: người anh và cô em gái Kiều Phương.
Tình huống truyện mang đến sự kịch tính và tinh tế trong việc miêu tả tâm lý nhân vật người anh, được kể từ ngôi thứ nhất. Các nhân vật được khắc họa sinh động, phản ánh rõ nét cuộc sống tuổi thơ. Câu chuyện thu hút người đọc qua sự thay đổi tâm trạng và thái độ của người anh ở ba giai đoạn. Mở đầu, người anh tự giới thiệu em gái mình với cái tên châm biếm: “Mèo” và thể hiện sự khó chịu với những hành động của cô em. 'Mèo, sao em không để yên được?'
Khi biết em gái thích vẽ và tự chế màu vẽ, người anh coi đó là trò trẻ con và tỏ ra khinh thường. Nhìn thấy các dụng cụ vẽ bị hỏng, anh chỉ nghĩ “Mèo vẽ cái gì?” mà không quan tâm đến những gì cô em đã tạo ra.
Truyện tưởng chừng đơn giản nhưng bất ngờ xảy ra khi tài năng hội họa của cô em được phát hiện. Người anh cảm thấy thất vọng vì không có tài năng gì và cảm thấy bị lãng quên. Từ đó, anh trở nên khó chịu, gắt gỏng với em gái. Mỗi sai sót nhỏ đều khiến anh bực tức. Tâm lý tự ti khiến anh đau khổ, thậm chí cảm thấy khó chịu với vẻ đáng yêu của Kiều Phương. Tuy vậy, sự tò mò khiến anh lén xem tranh của em gái và nhận ra tài năng của cô, dẫn đến sự thay đổi trong thái độ của mình. Đọc truyện, người đọc có thể cảm nhận sự chuyển biến trong tâm trạng của nhân vật người anh, từ sự ngạc nhiên đến tự hào và cuối cùng là xấu hổ.
Truyện tiếp tục với những bất ngờ khi người anh nhìn thấy bức tranh đạt giải nhất của em gái, trong đó có hình ảnh của chính mình. Bức tranh không chỉ thể hiện sự tinh tế mà còn là sự mơ mộng của cô em. Qua bức tranh, người anh nhận ra những yếu kém của mình và cảm thấy xấu hổ khi thấy mình trong mắt em gái. Đây là lúc anh nhận thức sâu sắc về bản thân và cảm thấy cần hoàn thiện mình. Kiều Phương, dù có tên gọi là “Mèo”, là một người hồn nhiên, tài năng và nhân hậu. Bức tranh của em gái giúp người anh nhận ra giá trị thực sự của lòng nhân hậu và rút ra bài học về sự trân trọng thành công của người khác. Truyện mang lại một thông điệp quan trọng về thái độ thiện chí và sự trân trọng đối với tài năng của người khác.
Tạ Duy Anh đã thể hiện nghệ thuật kể chuyện và xây dựng nhân vật tinh tế trong 'Bức tranh của em gái tôi', khiến người đọc cảm nhận được bài học về lòng nhân hậu và sự hoàn thiện bản thân.
3. Phân tích nghệ thuật tinh tế trong truyện ngắn 'Bức tranh của em gái tôi' - mẫu 6
Tạ Duy Anh là một nhà văn trẻ nổi bật trong thời kỳ đổi mới văn học. Với những tác phẩm truyện ngắn ấn tượng, tác giả đã thu hút sự quan tâm của độc giả. Truyện ngắn “Bức tranh của em gái tôi” đã đạt giải nhì trong cuộc thi viết với chủ đề Tương lai vẫy gọi do báo Thiếu niên tiền phong tổ chức.
Câu chuyện xoay quanh mối quan hệ giữa người anh và cô em gái có tài hội họa. Truyện ngắn “Bức tranh của em gái tôi” không chỉ phản ánh tình cảm trong sáng và lòng nhân hậu của cô em mà còn giúp người anh nhận ra những khuyết điểm của bản thân mình, từ đó thay đổi cách nhìn và hành động, vượt qua sự ghen tị trước thành công của người khác.
Cốt truyện đơn giản: Người anh coi thường cô em gái Kiều Phương và đặt cho cô biệt danh Mèo vì mặt cô bé thường bị bẩn. Một ngày, khi phát hiện ra cô em tự chế ra màu vẽ, người anh vẫn dửng dưng. Khi tài năng hội họa của cô em được phát hiện và công nhận, cả gia đình đều yêu quý và quan tâm đến cô bé, trong khi người anh cảm thấy bị bỏ rơi và bất tài. Khi lén xem các bức tranh của em gái, anh phải thừa nhận rằng chúng rất đẹp và có hồn. Sau khi được họa sĩ Tiến Lê giới thiệu, Kiều Phương tham gia cuộc thi vẽ quốc tế và giành giải nhất với bức tranh “Anh trai tôi”. Đứng trước bức tranh, cảm xúc của người anh chuyển từ ngạc nhiên, tự hào đến xấu hổ và nhận ra tâm hồn trong sáng và lòng nhân hậu của cô em gái.
Truyện được kể từ ngôi thứ nhất, cho phép tác giả thể hiện cảm xúc của nhân vật một cách chân thật qua chính lời của nhân vật. Tính cách của cô em gái cũng dần hiện rõ qua cái nhìn và sự biến đổi tâm trạng của người anh, giúp bộc lộ đầy đủ hai nhân vật. Mặc dù cả hai nhân vật đều quan trọng, nhưng nhân vật người anh có vai trò chủ yếu trong việc thể hiện chủ đề của tác phẩm, đặc biệt là sự tự thức tỉnh của bản thân thông qua cảm xúc của mình trong suốt truyện.
Ban đầu, người anh có thái độ coi thường em gái, thể hiện qua biệt danh Mèo và sự khó chịu khi thấy em hay lục lọi đồ đạc. Khi thấy em thích vẽ và tự chế màu vẽ, anh ta chỉ coi đó là trò chơi trẻ con. Giọng điệu của anh về những hành động của em gái có chút châm biếm và hài hước. Khi tài năng hội họa của cô em được công nhận, cả gia đình đều vui mừng, còn người anh cảm thấy buồn và tự ti: Mặc dù mọi thứ trong nhà vẫn như cũ, nhưng tôi luôn cảm thấy mình bị bỏ rơi và muốn khóc.
Thái độ coi thường em gái dẫn đến sự ghen tị và cảm giác bị bỏ rơi. Anh ta trở nên khó chịu, bực bội và không còn thân thiện với em gái như trước. Mặc dù người anh không thể không quan tâm đến các bức tranh của em, nhưng cảm giác tò mò đã khiến anh lén xem những bức tranh và cảm phục tài năng của em gái. Anh nhận xét tranh một cách trẻ con nhưng tinh tế, thấy rằng con mèo trong tranh trông lớn hơn cả hổ nhưng lại rất dễ mến. Khi em gái giành giải nhất và ôm anh, anh ta phản ứng lạnh lùng vì sự ghen tị không thể kìm chế.
Cuối cùng, khi đứng trước bức tranh đoạt giải của em gái, người anh trải qua nhiều cảm xúc từ ngạc nhiên, tự hào đến xấu hổ. Anh không ngờ em gái lại vẽ mình và cảm thấy xấu hổ khi nhận ra hình ảnh đẹp đẽ của mình qua cái nhìn của em. Anh nhận ra sự kém cỏi của bản thân và thấy mình không xứng đáng với sự yêu mến của em gái. Đây là lúc anh tự thức tỉnh để hoàn thiện nhân cách của mình. Kiều Phương thể hiện những phẩm chất quý giá như hồn nhiên, yêu thích hội họa, và lòng nhân hậu. Dù bị gọi là Mèo và gặp khó khăn, cô bé vẫn giữ sự trong sáng và tình cảm tốt đẹp dành cho anh trai. Truyện ngắn “Bức tranh của em gái tôi” của Tạ Duy Anh không chỉ phản ánh cuộc sống thiếu niên mà còn mang đến những suy ngẫm về mối quan hệ và thái độ ứng xử giữa người với người. Câu chuyện nhỏ nhưng chứa đựng bài học ý nghĩa về thái độ đối với thành công của người khác và cách ứng xử của người có tài năng với những người xung quanh.
Trong cuộc sống, dễ nảy sinh sự ghen tị, đố kị hay tự ti khi thấy tài năng và thành công của người khác. Ngược lại, người có tài năng cũng dễ tự mãn, coi thường người khác. Bài học từ truyện ngắn này là cần vượt qua những thói xấu như ghen ghét, đố kị để hòa chung niềm vui với mọi người và sống với lòng nhân hậu, vị tha. Qua câu chuyện của hai anh em, tác giả gợi mở cho người đọc sự suy ngẫm và hành động đúng đắn trước những tình huống tương tự. Tác phẩm mang ý nghĩa giáo dục nhân cách nhưng thể hiện một cách tự nhiên và sâu sắc qua nhận thức của nhân vật chính.
4. Phân tích nghệ thuật độc đáo trong truyện ngắn 'Bức tranh của em gái tôi' - mẫu 7
“Bức tranh của em gái tôi” của Tạ Duy Anh như một cuộc trò chuyện tâm tình của tác giả với độc giả về sự đố kỵ trong đời sống. Câu chuyện xoay quanh một bức tranh và những hành vi của hai đứa trẻ, với các thông điệp sâu sắc về tình yêu thương, sự vị tha, và tính ích kỷ đáng để chúng ta suy ngẫm.
Tác phẩm kể về Kiều Phương, cô bé đáng yêu với biệt danh Mèo và người anh trai của cô. Kiều Phương rất mê vẽ, cô bé vẽ tất cả mọi thứ trong gia đình... nhưng tất cả các bức vẽ đó đều được cất giữ bí mật và chỉ được phát hiện khi Mèo chia sẻ những bức tranh với bé Quỳnh – con gái của bạn bố Kiều Phương. Từ đó, tài năng hội họa của Kiều Phương mới được gia đình biết đến. Trước tài năng của con gái, bố mẹ cô bé rất ngạc nhiên: “Con gái tôi vẽ đây sao?”, “Ôi, con đã làm bố rất bất ngờ”. Tuy nhiên, khi tài năng của em gái được phát hiện, tình cảm của người anh trai với em bắt đầu rạn nứt, anh trở nên đố kỵ, ghen ghét và không còn yêu thương em như trước nữa. Người anh cảm thấy thất vọng vì bản thân mình không có tài năng gì “tôi luôn thấy mình vô dụng nên bị gạt ra ngoài”. Cả gia đình chú ý, quan tâm đến em gái tài năng, trong khi người anh cảm thấy mình như người ngoài. Do đó, mọi hành động trước đây của em gái mà anh từng thấy đáng yêu giờ lại khiến anh cảm thấy “bực mình” và “chọc tức”. Ở đây, người anh đã tự tách biệt mình khỏi gia đình. Phải chăng điều này càng làm gia tăng sự đố kỵ của anh với cô em gái nhỏ Kiều Phương?
Dù nhận phải thái độ thờ ơ, dửng dưng thậm chí tức giận của anh trai, Kiều Phương vẫn luôn yêu thương và quan tâm đến anh. Điều này thể hiện rõ nhất trong bức tranh mà Kiều Phương vẽ khi đi thi. Không phải bố, không phải mẹ, mà là chính người anh trai mà cô bé yêu quý. Nhìn vào bức tranh, ta không thấy một người anh hay mắng mỏ, quát nạt, đố kỵ với tài năng của em, mà là một người anh hoàn hảo, đang “nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời trong xanh. Khuôn mặt cậu bé tỏa ra một ánh sáng rất lạ. Từ ánh mắt, tư thế ngồi không chỉ thể hiện sự suy tư mà còn sự mơ mộng” . Đó là hình ảnh người anh yêu thương em hết mực với tâm hồn trong sáng và đầy suy tư.
Đây là bức chân dung người anh hoàn hảo trong tưởng tượng của Kiều Phương. Đứng trước bức tranh vẽ chính mình, người anh cảm thấy ngạc nhiên, rồi tự hào và cuối cùng là sự xấu hổ tột cùng. “Trong mắt em, mình lại hoàn hảo đến vậy sao?” Người anh xấu hổ vì đã giận dữ với em, xấu hổ vì sự đố kỵ và xấu hổ trước sự trong sáng, tấm lòng nhân hậu mà em dành cho mình. Khi mẹ hỏi, cậu đã nói: “Không phải con đâu. Đó là tâm hồn và lòng nhân hậu của em con đấy”. Câu nói chân thành và xúc động, cũng là lúc người anh nhận ra lỗi lầm của mình và hiểu được lòng em gái dành cho mình.
Câu chuyện kết thúc để lại nhiều ấn tượng trong lòng độc giả. Với cách lựa chọn ngôi kể và miêu tả tâm lý nhân vật tinh tế, tác phẩm đã thể hiện tình cảm trong sáng, hồn nhiên và tấm lòng nhân hậu, vị tha của em gái đã giúp người anh nhận ra sự hạn chế trong tính cách và cách ứng xử của mình.
5. Phân tích nghệ thuật đặc sắc trong truyện ngắn 'Bức tranh của em gái tôi' - mẫu 8
Truyện ngắn “Bức tranh của em gái tôi” của Tạ Duy Anh là một tác phẩm tiêu biểu về tình cảm gia đình.
Câu chuyện xoay quanh hai nhân vật chính: người anh trai và cô em gái Kiều Phương, một bé gái có tài năng hội họa. Kiều Phương, như bao đứa trẻ khác, là một cô bé tinh nghịch và người anh gọi cô là Mèo, điều này hoàn toàn bình thường với anh. Nhưng khi chú Tiến Lê, một họa sĩ và bạn thân của bố Kiều Phương, phát hiện tài năng hội họa của Kiều Phương, gia đình bắt đầu từ sự ngạc nhiên đến kinh ngạc và dồn sự chú ý vào em gái. Điều này khiến người anh cảm thấy tự ti vì mình không có tài năng nào và dần dần sinh ra sự ghen ghét, đố kỵ với em gái.
Khi nhìn thấy bức tranh đạt giải Nhất của Kiều Phương, người anh từ ngạc nhiên đến tự hào và cuối cùng là xấu hổ. Kiều Phương đã vẽ hình anh trai mình. Tác giả miêu tả rất tinh tế: “Trong tranh, một chú bé đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời trong xanh. Khuôn mặt chú bé tỏa ra một ánh sáng lạ. Từ đôi mắt và tư thế ngồi của chú, không chỉ là sự suy tư mà còn có sự mơ mộng”. Người anh cảm thấy “choáng váng. Tôi không hiểu sao phải bám chặt tay mẹ. Đầu tiên là sự ngạc nhiên, rồi đến tự hào, sau cùng là xấu hổ”. Anh tự hỏi: “Trong mắt em, tôi hoàn hảo đến vậy sao?” Nhờ bức tranh, người anh nhận ra lỗi lầm của mình.
Truyện được kể từ góc nhìn của người anh, mang đến sự chân thực và độ tin cậy cho người đọc. Tác giả miêu tả tâm lý nhân vật rất tinh tế, khiến người đọc cảm nhận được cảm xúc qua từng câu chữ. Ngôn ngữ trong truyện rất tự nhiên, bộc lộ rõ tình cảm của các nhân vật.
Như vậy, “Bức tranh của em gái tôi” không chỉ là câu chuyện đầy ý nghĩa về tình cảm anh em mà còn thể hiện phong cách độc đáo của Tạ Duy Anh.
6. Phân tích nghệ thuật trong truyện ngắn 'Bức tranh của em gái tôi' - mẫu 9
Tác phẩm “Bức tranh của em gái tôi” kể về hai đứa trẻ, nhưng thông điệp của câu chuyện có sức ảnh hưởng sâu rộng. Tác giả gửi gắm một thông điệp quan trọng: hãy vượt qua sự đố kỵ nhỏ bé bằng lòng khiêm tốn của bản thân.
Dù câu chuyện không dài, người đọc vẫn cảm nhận được tài năng xây dựng nhân vật và cách kể chuyện ấn tượng của Tạ Duy Anh. Tác giả sử dụng ngôi thứ nhất, vào vai người anh để kể về em gái và bộc lộ tâm trạng, tình cảm một cách chân thực. Vẻ đẹp của cô em gái cũng được thể hiện rõ nét hơn.
Ngôi kể thứ nhất dẫn dắt tâm trạng của người anh từ từ, tự nhiên qua các tình huống, khiến người đọc liên tục bất ngờ. Câu chuyện bắt đầu với sự coi thường của người anh đối với tài năng vẽ của em gái, thể hiện qua cách anh gọi cô là trò nghịch ngợm. Khi tài năng của em gái được phát hiện, tâm trạng của người anh cũng thay đổi. Chú Tiến Lê phát hiện tài năng vẽ của em gái, bố mẹ vui mừng, nhưng người anh cảm thấy bị bỏ rơi. Tình cảm của người anh trở nên xấu đi, và chỉ cần em gái mắc lỗi nhỏ là anh cũng trở nên cáu kỉnh. Đây là tâm lý tự ái khi thấy người khác hơn mình, cho thấy sự hiểu biết của Tạ Duy Anh về tâm lý trẻ em.
Khi người anh nhận bức tranh đoạt giải của em gái và nhận ra hình ảnh trong tranh là mình, anh thực sự bất ngờ. Anh thấy trong mắt em gái, mình không đáng ghét mà lại rất thân thương, với đôi mắt sáng lạ. Anh trở nên mềm nhũn, hãnh diện, và sau cùng là xấu hổ. Tâm trạng xấu hổ này đánh dấu sự thức tỉnh của lòng ích kỷ trong anh. Câu hỏi “dưới mắt em tôi, tôi hoàn hảo đến vậy sao?” thể hiện sự dằn vặt và sự tỉnh thức của người anh.
“Bức tranh của em gái tôi” không chỉ tôn vinh vẻ đẹp của Kiều Phương mà còn gửi gắm bài học sâu sắc về việc tự nhìn lại bản thân và rèn luyện nhân cách.
7. Phân tích nghệ thuật trong truyện ngắn 'Bức tranh của em gái tôi' - mẫu 1
Truyện ngắn 'Bức tranh của em gái tôi' của tác giả trẻ Tạ Duy Anh thể hiện tài năng qua cách kể chuyện nhẹ nhàng nhưng đầy sâu sắc. Tác giả đã khéo léo xây dựng các nhân vật với sự tinh tế. Câu chuyện xoay quanh một tác phẩm tranh đạt giải cao nhất trong cuộc thi vẽ cho thiếu nhi. Tạ Duy Anh đã chọn ngôi kể thứ nhất để truyền tải câu chuyện, làm nổi bật cảm xúc của nhân vật tôi và em gái của mình.
Câu chuyện cho thấy sự thay đổi trong cái nhìn của người anh trai về em gái nhỏ. Các chi tiết được thể hiện tự nhiên và chân thực, phản ánh sự chuyển biến tâm lý và sự thức tỉnh của người anh đối với em gái.
Vào đầu câu chuyện, người anh trai coi thường những nỗ lực vẽ tranh của em gái Kiều Phương. Anh thấy em gái chỉ là trò trẻ con và thể hiện sự khinh miệt qua cách gọi của mình. Cô bé 'Mèo' thường xuyên bị mắng vì làm lộn xộn trong nhà.
Người anh trai tỏ ra coi thường khi thấy em gái mình vẽ tranh. Nhưng khi phát hiện em gái có tài năng hội họa, anh đã thay đổi thái độ. Lo lắng bị lãng quên và không còn được yêu thương, người anh giữ khoảng cách với em gái và cảm thấy ghen tị. Điều này dẫn đến sự xa cách trong tình cảm anh em.
Khi em gái mắc lỗi, người anh trai lại tìm cớ để mắng mỏ, cảm thấy bị coi thường. Tâm lý tự ti và ghen tị khiến anh cảm thấy không được yêu thương và thường xuyên bất mãn với em gái. Tạ Duy Anh đã thể hiện rất tinh tế sự tự ti và tâm lý của trẻ em trong giai đoạn nhạy cảm này.
Khi biết em gái đạt giải nhất và vẽ chính mình, người anh cảm thấy tự hào và xấu hổ. Bức tranh cho thấy anh trong mắt em gái hoàn hảo, nhưng cũng khiến anh nhận ra sự ghen tị và những cảm xúc tiêu cực của mình.
Tác giả muốn nhấn mạnh giá trị của tình cảm gia đình và cảnh báo rằng đừng để ghen tị và tự ti làm mất đi tình cảm thiêng liêng này. Tạ Duy Anh đã thành công trong việc phác họa nhân vật anh trai với những cảm xúc chân thật và sâu sắc.
8. Phân tích nghệ thuật trong truyện ngắn 'Bức tranh của em gái tôi' - mẫu 2
Tạ Duy Anh, cây bút nổi bật trong thời kỳ đổi mới, đã khẳng định tên tuổi và phong cách sáng tác độc đáo của mình trên văn đàn. Truyện ngắn 'Bức tranh của em gái tôi' là một tác phẩm trong sáng và giàu cảm xúc, thể hiện sự thành công của câu chuyện qua nghệ thuật chọn ngôi kể và xây dựng tâm lý nhân vật.
Nhờ chọn ngôi kể thứ nhất, người anh trai tự kể lại câu chuyện về em gái, giúp độc giả có cái nhìn khách quan hơn về hai nhân vật chính. Đây chính là dụng ý nghệ thuật của Tạ Duy Anh, nhằm làm nổi bật sự chuyển biến tâm lý và tình cảm giữa anh và em gái Kiều Phương, đồng thời nhấn mạnh vai trò quan trọng của ngôi kể trong câu chuyện.
Sự thành công của câu chuyện còn đến từ khả năng phân tích tâm lý nhân vật và sự thay đổi trong nhận thức của người anh về em gái mình. Người đọc sẽ bất ngờ với những tình huống và diễn biến không thể đoán trước.
Tâm trạng của người anh từ lúc thấy em gái tự chế thuốc vẽ đến khi bức tranh của Kiều Phương đạt giải nhất là một hành trình cảm xúc đầy biến động. Những tâm trạng này không được diễn tả một cách suôn sẻ mà có sự khúc mắc, hoài nghi và sự ăn năn của người anh.
Người anh khi thấy em gái tự chế thuốc vẽ coi đó chỉ là trò nghịch ngợm của trẻ con. Anh gọi em gái là 'mèo con' vì khuôn mặt em luôn bẩn. Sự thờ ơ của người anh đối với em gái được thể hiện rõ.
Nhưng khi bạn của bố phát hiện tài năng của Kiều Phương, người anh cảm thấy buồn vì lo sợ bị lãng quên. Sự đố kỵ và ghen ghét khiến anh thường xuyên nổi cáu với em gái dù lỗi rất nhỏ. Tâm lý này phản ánh sự tự ti của lứa tuổi mới lớn, và Tạ Duy Anh đã khéo léo miêu tả tâm lý này trong câu chuyện.
Điểm nhấn của câu chuyện là bức tranh đạt giải của Kiều Phương, làm thay đổi hoàn toàn tâm trạng của người anh. Bức tranh vẽ anh trai với ánh sáng kỳ diệu làm cho anh nhận ra nhiều điều quý giá. Sự thay đổi từ cảm giác hãnh diện sang xấu hổ khiến anh tự hỏi về sự hoàn hảo trong mắt em gái, đánh thức sự nhận thức sâu sắc trong anh.
Tạ Duy Anh đã thành công trong việc xây dựng tâm lý nhân vật, đặc biệt là nhân vật người anh. Sự nhận ra vẻ đẹp của em không chỉ qua hình dáng mà còn qua tâm hồn của Kiều Phương đã làm cho câu chuyện thêm phần sâu sắc và có ý nghĩa. 'Bức tranh của em gái tôi' để lại ấn tượng sâu đậm về cuộc sống và tình cảm gia đình.
9. Phân tích nghệ thuật trong truyện ngắn 'Bức tranh của em gái tôi' - mẫu 3
Truyện ngắn 'Bức tranh của em gái tôi' của Tạ Duy Anh không dài, chỉ hơn hai trang sách, nhưng đã thể hiện rõ tài năng của tác giả qua cách kể chuyện và xây dựng nhân vật. Là một cây bút trẻ nổi bật trong thời kỳ đổi mới, Tạ Duy Anh đã gây ấn tượng mạnh với độc giả nhờ phong cách độc đáo và nghệ thuật đặc sắc. 'Bức tranh của em gái tôi' đã giành giải nhì trong cuộc thi viết “Tương lai vẫy gọi” do báo Thiếu niên Tiền phong tổ chức.
Phương thức kể chuyện của tác giả rất đáng chú ý. Tạ Duy Anh đã chọn ngôi kể thứ nhất, để nhân vật người anh kể lại câu chuyện. Cách kể này giúp diễn tả tâm trạng nhân vật một cách sinh động và sâu sắc hơn. Qua lời kể của người anh, độc giả dễ dàng thấy được sự thay đổi trong cảm xúc và nhận thức của anh về em gái, từ đó làm nổi bật chủ đề của tác phẩm và bài học về tự nhận thức.
Truyện gây ấn tượng mạnh nhờ việc xây dựng nhân vật và diễn biến tâm trạng. Từ sự khinh thường ban đầu đối với em gái khi thấy cô tự chế thuốc vẽ, đến sự thay đổi cảm xúc khi tài năng của em được phát hiện, và cuối cùng là sự xấu hổ khi đứng trước bức tranh đạt giải của em. Sự thay đổi này được thể hiện qua cách kể của nhân vật người anh, giúp làm nổi bật diễn biến tâm trạng và sự chuyển biến tâm lý của nhân vật.
Người anh ban đầu xem việc em gái tự chế màu vẽ chỉ là trò nghịch ngợm, thể hiện qua cách gọi “Mèo con” và sự thờ ơ với thành quả của em. Khi tài năng của em gái được phát hiện, người anh cảm thấy buồn và tự ti, lo lắng bị lãng quên. Sự mặc cảm và tự ti này khiến anh đối xử không công bằng với em gái, cảm thấy khó chịu khi thấy em gái nổi bật hơn mình. Tình huống này phản ánh tâm lý phổ biến ở tuổi thiếu niên, với lòng tự ái và mặc cảm khi đối mặt với tài năng của người khác.
Tác giả Tạ Duy Anh đã khéo léo xây dựng tình huống thay đổi tâm lý của người anh, tạo nên sự kịch tính và hấp dẫn cho câu chuyện.