1. Bài viết sáng tác truyện ngắn có giá trị thực tiễn cho tuổi trẻ hiện nay - mẫu 4
Ngày nọ, các màu sắc bắt đầu tranh luận về việc ai có màu sắc đẹp nhất, quan trọng nhất, hữu dụng nhất và được yêu thích nhất. Xanh lá cây lên tiếng:
- Tôi là quan trọng nhất. Tôi đại diện cho sự sống và hy vọng. Tôi tạo nên màu xanh của cỏ cây, hoa lá. Nếu không có tôi, mọi sinh vật trên thế gian này sẽ không thể tồn tại. Hãy nhìn cánh đồng xanh bạt ngàn kia, đó chính là màu xanh của tôi'.
Xanh dương chen vào:
- Không, tôi mới là quan trọng nhất. Bạn hãy nghĩ về trái đất. Bầu trời và đại dương chính là tôi. Nước là nguồn sống cơ bản nhất, tạo ra từ những đám mây hình thành từ các đại dương rộng lớn. Hơn nữa, bầu trời mang lại không gian rộng lớn, hòa bình và yên bình.
Màu vàng cười nói:
- Ôi các bạn cứ làm quá. Tôi thực tế hơn, mang lại tiếng cười, hạnh phúc và sự ấm áp cho thế giới. Mặt trời, mặt trăng và các vì sao đều màu vàng. Khi nhìn vào hoa hướng dương, bạn sẽ cảm thấy thế giới mỉm cười. Không có tôi, thế giới sẽ thiếu niềm vui.
Màu cam không chịu kém cũng lên tiếng:
- Tôi là biểu tượng của sức khỏe và sức mạnh. Dù tôi ít xuất hiện hơn, nhưng tôi rất quan trọng cho sự sống. Tôi cung cấp nhiều vitamin qua các thực phẩm như cà rốt, cam, xoài, bí ngô, đu đủ… Tôi không xuất hiện nhiều, nhưng vào bình minh và hoàng hôn, màu sắc của tôi hiện lên. Có ai sánh được với vẻ đẹp ấy không?
Màu đỏ không thể im lặng thêm nữa, tham gia cuộc tranh luận:
- Tôi là máu, là sự sống. Tôi mang đến sự đe dọa nhưng cũng là biểu tượng của lòng dũng cảm. Tôi mang lửa đến cho con người, sẵn sàng chiến đấu vì mục tiêu cao cả. Nếu không có tôi, trái đất sẽ trống rỗng như mặt trăng. Tôi là màu sắc của tình yêu và đam mê, của hoa hồng đỏ, hoa anh túc.
Màu tím bắt đầu lên tiếng:
- Tôi đại diện cho quyền lực và lòng trung thành. Vua chúa thường chọn tôi vì tôi là biểu tượng của quyền năng và sự xuất chúng. Không ai dám nghi ngờ tôi, họ chỉ nghe theo và thực hiện.
Cuối cùng, màu chàm nói, không ồn ào nhưng đầy quyết đoán:
- Hãy nghĩ về tôi. Tôi là màu sắc im lặng và thường ít được chú ý. Nhưng nếu không có tôi, các bạn chỉ là vẻ đẹp bên ngoài. Tôi tượng trưng cho suy nghĩ và sự tương phản, bình minh và đáy sâu của biển cả. Các bạn cần tôi để cân bằng cho bề ngoài của mình. Tôi chính là vẻ đẹp bên trong'.
Các màu sắc tiếp tục tranh luận, thuyết phục nhau về sự vượt trội của mình. Bỗng một ánh chớp sáng lóe lên, sấm sét vang rền và mưa bắt đầu rơi. Các màu sắc sợ hãi nép sát vào nhau để tìm sự ấm áp. Mưa nghiêm nghị nói:
- Các bạn thật ngốc khi cố gắng đấu tranh với nhau. Các bạn không nhận ra rằng các bạn được tạo ra với một mục đích đặc biệt, đồng nhất nhưng cũng khác nhau? Các bạn đều rất tuyệt vời. Thế giới sẽ nhàm chán nếu thiếu một trong các bạn. Hãy nắm tay nhau và đến với tôi.
Các màu sắc nắm tay nhau và tạo thành những màu sắc đa dạng. Mưa tiếp tục:
- Từ giờ, mỗi khi trời mưa, các bạn sẽ xuất hiện trên bầu trời bằng màu sắc của mình và kết hợp thành cầu vồng. Cầu vồng là biểu tượng của niềm hy vọng cho ngày mai.
Và cứ như vậy, mỗi khi trời mưa để gột rửa thế giới, cầu vồng xuất hiện trên nền trời, làm đẹp cho cuộc sống và nhắc nhở chúng ta về sự tôn trọng lẫn nhau.
2. Bài viết sáng tác truyện ngắn với giá trị thực tiễn cho thế hệ trẻ hiện nay - mẫu 5
Khởi đầu của tình bạn
Cha tôi thường bảo rằng, mỗi người chúng ta gặp gỡ, làm quen và trở nên gần gũi với nhau là bởi vì đã nợ nhau từ kiếp trước. Tôi chỉ thật sự hiểu ý nghĩa lời cha khi đã 15 tuổi.
Xuất thân từ một tỉnh nhỏ, cuộc sống của tôi trải qua những ngày tháng bình yên. Tuổi thơ của tôi ở vùng núi gắn liền với những buổi chiều hè oi ả bên bờ sông, những ngày trời xanh trong và ánh nắng lấp lánh qua tán lá bưởi cùng hương đồng nội thơm ngát sau mùa gặt. Tôi từng nghĩ rằng nơi này sẽ gắn bó với tôi suốt đời. Nhưng một cơ hội đã đưa tôi rẽ sang hướng mới. Khi 15 tuổi, tôi trở thành học sinh của trường Nguyễn Tất Thành, buộc phải rời khỏi vùng núi yên bình để chuyển đến thủ đô Hà Nội sôi động. Đây là một cú sốc lớn đối với tôi. Với tính cách nhã nhặn của cha và sự khép kín của mẹ, việc phải rời xa gia đình khiến tôi cảm thấy bất an và lo lắng.
– “Không! Đây sẽ là một cơ hội mới. Nơi đó chắc chắn sẽ mang lại môi trường tốt hơn!” – tôi tự động viên mình.
Cha tôi vỗ về và khuyên:
– Con sẽ nhanh chóng có nhiều bạn mới. Cố gắng hòa nhập và học tập nhé!
Mẹ cũng động viên:
– Ở đó con còn gần bà ngoại nữa mà!
Dù vậy, tâm trạng tôi vẫn không khá hơn. Tôi mong thời gian có thể chậm lại một chút, vì tôi còn tiếc nuối nơi này.
*
Ngày nhập học đến, tôi cảm thấy khó tả, không biết làm sao để tự tin hơn và bắt đầu những mối quan hệ mới.
“Mong mọi việc sẽ suôn sẻ” – tôi tự nhủ khi tiếp cận bảng tin phân lớp.
– Ồ! 10D2. Số 2 là số may mắn! Hy vọng lớp này sẽ thú vị!
Sáng hôm sau, khi tôi đến lớp, cảm giác lo lắng đã giảm bớt, tôi cảm nhận rằng điều tốt đẹp đang đến cùng với thời tiết đẹp của ngày cuối hè.
“Tùng...... tùng......... tùng.........” – tiếng trống trường vang lên.
Tôi nhanh chóng lên bậc thang, hướng tới lớp học mà trong vài giây nữa tôi sẽ trở thành một thành viên chính thức. Vào lớp, tôi thấy nhiều bạn đã đến sớm, tôi nhanh chóng tìm chỗ ngồi ở bàn đầu tiên. Mọi người thì thầm nói chuyện, có lẽ vì cũng như tôi, các bạn đều chưa quen biết nhiều người trong lớp.
– Cậu ơi! Tớ có thể ngồi đây không? – một bạn nữ tiến đến.
– Cậu cứ ngồi đi! Chỗ này vẫn chưa có ai ngồi – tôi mời bạn ấy ngồi cùng với nụ cười thân thiện nhất, vì có lẽ đây sẽ là người bạn đầu tiên tôi kết bạn trong lớp. Đang vui mừng, thì một cô giáo bước vào, có vẻ như đây là cô chủ nhiệm.
– Chào các bạn, cô sẽ là cô giáo chủ nhiệm của lớp mình. Cô sẽ giới thiệu về mình sau, trước hết cô sẽ xếp chỗ ngồi cho các em – cô giáo mới của tôi tỏ ra rất nhiệt tình.
Tôi được chuyển xuống bàn cuối cùng, ngồi cạnh một bạn nam cao nhất lớp. Bạn ấy cao hơn tôi một cái đầu, nên cảm giác hơi tự ti khi đứng gần. Tuy nhiên, một phần an ủi là bạn nữ vừa rồi ngồi ngay bàn phía trước tôi.
– Tớ với cậu lại ngồi gần nhau đấy – tôi gọi bạn ấy.
Và tôi nhận lại từ bạn gái đó một nụ cười tươi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, những lo lắng dày vò trong tôi dần tan biến. Hóa ra việc làm quen với môi trường mới không khó như tôi tưởng.
Chỉ sau vài buổi học, tôi và bạn nữ đó trở nên thân thiết. Bạn ấy tên là Diệu Trinh, đến từ Vũng Tàu xa xôi. Một sự trùng hợp đã khiến chúng tôi gần gũi hơn: ngay buổi học thứ hai, chúng tôi đều đến lớp muộn và bị phạt ở lại đóng cửa lớp – một hình phạt nhẹ nhàng nhưng có ý nghĩa nhắc nhở. Khi ra về, không ngờ rằng chúng tôi ở gần nhau, nên nhanh chóng trở nên thân thiết khi trò chuyện về âm nhạc, truyện tranh và kỷ niệm quê hương. Những ngày sau, lớp học trở nên vui vẻ hơn khi các bạn đã hòa nhập dần.
Trường có truyền thống là học sinh khối 10 tham gia khóa học quân sự trong một tuần để rèn luyện và gần gũi hơn. Đây là một hoạt động ý nghĩa với chúng tôi.
– Để xem nào, mình sẽ mang cái này... cái này... cái này...
Trước ngày khởi hành, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Tôi chỉ mong khóa học quân sự sẽ giúp tôi có thêm nhiều bạn mới.
Ngày đó trời mưa lớn, thời tiết không ủng hộ. Sau một thời gian chờ đợi, cuối cùng chiếc xe lớp D2 đến. Chúng tôi nhanh chóng xếp đồ lên xe và tìm chỗ ngồi. Sau hơn một giờ, chúng tôi đến nơi. Tôi thích thú với bộ quân phục và giường tầng, nhưng điều thú vị nhất là mỗi chiều sau tập, chúng tôi đều đến “phòng tắm dịch vụ”. Tại đây, chúng tôi có thời gian trò chuyện và làm quen với một bạn mới, Lan Nhi, tên rất đặc biệt. Tôi, Nhi và Trinh trở thành bộ ba thân thiết. Vào những buổi tối nóng nực, ba chúng tôi trải chiếu nằm trên sàn cùng nhau, đi đâu cũng rủ nhau. Cuộc sống tập thể đã gắn kết chúng tôi dễ dàng.
Thời gian trôi nhanh, mới hôm nào lên đường, mà hôm nay đã là ngày cuối cùng chúng tôi phải chia tay. Trên chuyến xe về, tôi vừa tiếc nuối mảnh đất này vừa vui mừng vì đã tìm được những người bạn thân đồng hành trong chặng đường THPT sắp tới.
Từ đây, tình bạn giữa chúng tôi nở hoa kết trái. Chúng tôi trở nên gần gũi như thể duyên phận đã kết nối chúng tôi. Tôi nhớ câu: “Tình bạn là tình yêu không có cánh”. Câu này rất đúng với chúng tôi, vì chúng tôi không có cánh, nên chắc chắn sẽ mãi là bạn tốt. Tôi cảm thấy chúng tôi như con diều và gió, luôn quấn quýt và nâng đỡ nhau. Một tình bạn giản dị nhưng bền vững và thấu hiểu. Nhờ đó, việc học tập của tôi ở môi trường mới thuận lợi hơn. Chúng tôi chia sẻ, động viên và giúp đỡ nhau, trưởng thành từng ngày...
Tôi nhớ ngày đầu đến lớp, cảm giác lẻ loi và xa lạ, giờ đây tôi không còn cô đơn, tôi đã có một tài sản vô giá: “tình bạn đẹp tuổi học trò”. Tình bạn này không chỉ được nuôi dưỡng qua thời gian mà còn từ sự thấu hiểu và cảm thông khi cùng trải qua nhiều tình huống trong cuộc sống và học tập. Tôi nhớ lời cha tôi: mỗi người gặp gỡ nhau đều nợ nhau từ kiếp trước. Tôi và các bạn có lẽ cũng mang nợ nhau – một mối duyên tuyệt vời! Nếu hỏi tôi bây giờ muốn nói gì, tôi sẽ nói: “Mình luôn muốn nợ các bạn đến suốt đời, để kiếp sau có cơ hội gặp lại và trả nợ các bạn lần nữa!”
Môi trường mới, những tình bạn mới – thật tuyệt vời phải không các bạn?
3. Bài viết sáng tác một truyện ngắn có ảnh hưởng tích cực đối với thế hệ trẻ hiện tại - mẫu 6
Ngày mới lại đến, chỉ nghĩ đến việc dạy năm tiết buổi sáng ở trường dạy nghề là tôi cảm thấy mệt mỏi. Không hiểu vì sao dạo gần đây tôi không còn hứng thú với công việc giảng dạy như trước nữa. Có vẻ như thời gian đã làm giảm bớt lòng nhiệt huyết của một giáo viên yêu nghề như tôi.
Khi mở điện thoại, tôi nhận được một tin nhắn lạ: “Chào thầy giáo, tôi có một việc cần gặp thầy, nếu thầy có thời gian xin vui lòng gọi lại theo số này. Cảm ơn thầy! Mary”. Tôi cố gắng nhớ lại xem Mary là ai nhưng không có kết quả. “Có thể là một khách hàng cần sửa xe” - tôi nghĩ thầm. Ngoài việc dạy học, tôi còn nhận sửa xe cho khách hàng.
Trong khoảng thời gian rảnh ở văn phòng trước khi vào lớp, tôi gọi lại cho Mary:
- Xin lỗi, đây có phải số của chị Mary không?
- Đúng rồi, tôi đây.
- Chào chị, tôi là Mark, giáo viên dạy sửa chữa ô tô. Tôi nhận được tin nhắn của chị. Có phải xe của chị gặp vấn đề và cần sửa chữa không?
- Ồ, chào thầy giáo, rất vui vì thầy đã gọi lại. Thầy có thể dành cho tôi một chút thời gian không? Tôi có một câu chuyện mà thầy chắc chắn sẽ thấy thú vị. - Người phụ nữ bên kia hào hứng nói.
- Nếu có gì quan trọng thì chị cứ nói, nhưng tôi có ít thời gian vì sắp vào lớp. - Tôi đáp, nhìn đồng hồ và thấy chỉ còn vài phút nữa.
- Vâng, tôi sẽ nhanh gọn thôi. Tôi là Mary, y tá tại một bệnh viện trong thành phố. Tối qua, khi trên đường về nhà, xe của tôi bất ngờ hỏng giữa đường. Đêm đã khuya, tôi chỉ có một mình và rất lo lắng không biết phải làm sao.
- Vậy tôi có thể giúp gì cho chị?
- Thầy có thể nghe hết câu chuyện của tôi không? Chỉ một chút thôi…
- Vâng, chị cứ nói tiếp. - Tôi lại nhìn đồng hồ và cảm thấy không thoải mái.
- Đúng lúc tôi bối rối thì có hai thanh niên đi xe đến. Họ xuống xe và hỏi về tình trạng của chiếc xe. Tôi rất sợ hãi, nhưng hai chàng trai đó đã sửa xe cho tôi và không ngờ xe lại chạy được.
- Vậy bây giờ xe của chị thế nào? Có cần phải kiểm tra thêm không? Chị nên kiểm tra lại một lần nữa.
- Không, xe vẫn chạy tốt. Khi họ sửa xong, tôi định đưa tiền công nhưng họ không nhận. Họ chỉ cho tôi số điện thoại của thầy và nói rằng họ là học trò cũ của thầy. Vì vậy, tôi muốn cảm ơn thầy!
- Gì cơ? Học sinh cũ của tôi sao? Chị không biết tên họ à?
- Thật tiếc, họ không nói tên. Họ chỉ đưa số điện thoại của thầy và nói rằng cảm ơn thầy vì đã dạy dỗ những học sinh tốt như vậy!
Trong suốt mấy chục năm dạy học, tôi không nhớ đã dạy bao nhiêu học sinh. Tôi không chỉ truyền đạt kiến thức sửa chữa ô tô mà còn kể cho họ nghe những câu chuyện về đạo đức. Nhưng thật không ngờ, những học sinh đó vẫn nhớ những câu chuyện của tôi.
- Thầy Mark, thầy còn nghe tôi không? Tôi chỉ muốn gặp thầy để nói lời cảm ơn.
- Không, chị Mary. Chính tôi mới là người cần cảm ơn chị.
Trên đường lên lớp tiếp tục công việc, tôi cảm thấy mình như trở thành một con người khác. Lần đầu tiên trong suốt sự nghiệp dạy học, tôi nhận ra rằng công việc của mình thực sự cao quý và có ý nghĩa. Và đối với tôi, phần thưởng này, dù đến muộn, lại là phần thưởng lớn nhất trong cuộc đời.
4. Bài viết sáng tác một câu chuyện ngắn có ảnh hưởng thực tiễn đối với thế hệ trẻ hiện tại - mẫu 7
“Khát vọng là nguồn gốc của mọi thành công. Giấc mơ là khởi đầu của hành trình vượt qua giới hạn.” (Napoleon Hill)
Trong một khu vườn xinh đẹp, có một bông hoa Violet nhỏ nhắn luôn tỏa hương thơm ngát. Nàng sống vui vẻ cùng những người bạn xung quanh.
Vào một ngày nọ, khi thấy chị Hoa Hồng lộng lẫy và rực rỡ, nàng Violet cảm thấy mình thật nhỏ bé. Nàng tâm sự:
- So với chị Hoa Hồng xinh đẹp kia, tôi thật không đáng kể. Giá như tôi có thể trở thành Hoa Hồng một lần trong đời, để không phải nằm sát mặt đất, tôi sẽ mãn nguyện lắm.
Bà tiên tình cờ nghe thấy và hỏi nàng:
- Có chuyện gì xảy ra với con vậy?
Nàng Violet tha thiết cầu xin:
- Bà luôn nhân hậu và đầy yêu thương, xin bà hãy biến tôi thành Hoa Hồng!
Bà tiên nhìn nàng một cách nghiêm túc:
- Con có biết mình đang yêu cầu điều gì không? Một ngày nào đó con có thể hối hận đấy.
Dù vậy, Violet vẫn kiên quyết. Xúc động trước khát khao của nàng, bà tiên đồng ý. Bà chạm tay vào Violet, và ngay lập tức Violet trở thành một cây hoa hồng kiêu hãnh, vươn cao với những bông hoa đỏ rực rỡ.
Nhưng một ngày, cơn bão đi qua khu vườn, phá hủy các nhánh cây, làm gãy gục nhiều cây cao lớn. Khu vườn bị tàn phá, chỉ còn những bông hoa nhỏ bé như Violet được bảo vệ.
Khi bão tan, trời lại trong xanh. Các bông Violet vui vẻ chao đảo, còn Hoa Hồng - vốn là Violet ngày xưa - thì nằm gục trên mặt đất, thân hình gãy nát. Một nàng Violet nhìn Hoa Hồng thương xót:
- Các bạn xem kìa, cô ấy đang phải trả giá cho sự khao khát nhất thời của mình!
Nàng Hoa Hồng nằm quật dưới đất, cánh hoa tả tơi, thều thào:
- Tôi chưa bao giờ sợ hãi cơn bão. Khi còn là Violet, tôi cảm thấy thoải mái với chính mình. Nhưng khi mãi sống như vậy, tôi thấy mình nhỏ bé và tẻ nhạt. Tôi không muốn sống cả đời gắn chặt với mặt đất, yếu đuối và khi mùa đông đến bị vùi lấp dưới tuyết trắng. Hôm nay, dù sắp phải từ giã các bạn, tôi rất hạnh phúc vì đã biết thế nào là thế giới đầy màu sắc trên cao. Tôi đã sống như một Hoa Hồng thực sự, ngẩng cao đón ánh Mặt Trời, lắng nghe gió và vui đùa cùng sương sớm. Tôi có thể chạm vào ánh sáng bằng cánh hoa của mình. Dù tôi sắp chết, tôi đã thực hiện được ước mơ của mình. Đó là điều quý giá nhất trong cuộc đời tôi.
Nói xong, nàng từ từ khép những cánh hoa héo lại và trút hơi thở cuối cùng với nụ cười mãn nguyện trên môi.
5. Bài viết sáng tác một câu chuyện ngắn có ảnh hưởng thực tiễn đối với thế hệ trẻ hiện tại - mẫu 8
Con người thường mắc lỗi trong cuộc sống, nhưng nếu biết nhận ra và sửa chữa những lỗi lầm đó, chúng ta sẽ học được những bài học quý giá. Thông qua sai lầm, con người sẽ ngày càng trưởng thành.
Tôi là một cậu bé nghịch ngợm, lười học và rất mê trò chơi điện tử. Vì nhà không có máy tính, nên cuối tuần, tôi thường cùng bạn bè ra quán chơi. Mỗi khi ngồi trước màn hình, chúng tôi quên hết mọi chuyện xung quanh.
Tôi nhớ một kỷ niệm rõ mồn một. Đó là tối thứ hai đầu tuần, khi tôi đang học bài nhưng đầu óc cứ nghĩ về trận đấu với Long - bạn thân cùng lớp. Long cũng mê chơi điện tử như tôi, và chiều hôm qua chúng tôi đã thi đấu không phân thắng bại. Tôi cảm thấy chưa hài lòng và quyết tâm luyện tập để thắng Long, nhằm “dằn mặt” bạn ấy.
Tôi nảy ra một ý tưởng hay. Xuống nhà, tôi bảo mẹ:
- Mẹ ơi! Bài Toán này khó quá, cho con sang nhà Long để hỏi bài nhé!
Mẹ vui vẻ đồng ý và dặn tôi về sớm vì thấy tôi hiếm khi chủ động. Tôi chào mẹ và chạy ngay sang nhà Long, nhưng khi đến nơi, không có ai ở nhà. Bố mẹ Long đi công tác và phải đến ngày mai mới về. Chúng tôi lập tức đến quán điện tử, chọn chỗ đẹp và bắt đầu trận chiến. Tôi cảm thấy hào hứng, khác hẳn khi ngồi học. Cả hai quên thời gian chơi game. Bỗng, một bàn tay vỗ nhẹ vào vai khiến tôi giật mình:
- Nghỉ thôi cháu, đã muộn rồi!
Bác chủ quán chỉ lên đồng hồ, đã 11 giờ rưỡi. Tôi nhìn quanh, không thấy Long đâu, mới nhớ ra Long đã bỏ về từ lâu sau khi thua trận. Tôi vội vàng thanh toán và về nhà, lòng đầy lo lắng. Đêm tối làm tôi sợ hãi, và bất chợt, có tiếng xe máy dừng bên cạnh và giọng nghiêm khắc của bố tôi:
- Hoàng, lên xe ngay!
Tôi run rẩy, miệng lắp bắp:
- Bố... bố đến tìm con ạ?
- Đúng vậy! Mẹ bảo con đi nhà Long, nhưng không thấy về, nên bố đến đón con.
Bố bình tĩnh nhưng tôi biết là bố đang kìm nén cơn giận. Tôi lo lắng và leo lên xe. Khi về đến nhà, mẹ vẫn đang đợi, rõ ràng mẹ rất lo lắng. Tôi cảm thấy áy náy, bước vào nhà, xin lỗi bố mẹ và kể lại mọi chuyện. Bố nói:
- Tuổi trẻ thường hiếu thắng, thích hơn thua với bạn bè là bình thường. Nhưng việc con nói dối mẹ để đi chơi là sai. Chơi game không phải là điều xấu, nhưng nếu chơi quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe và học tập. Bố hy vọng con sẽ hiểu điều đó!
Khi nghe lời bố, tôi cảm thấy hối hận. Trước đây, tôi lo sợ sẽ bị đánh, nhưng bố không đánh tôi. Lời dạy của bố giúp tôi nhận ra bài học quan trọng. Tôi hiểu rằng mình đã không còn là đứa trẻ để cần đến những trận đòn roi. Lời khuyên nhẹ nhàng nhưng sâu sắc của bố mẹ đã giúp tôi trưởng thành hơn.
6. Bài viết sáng tác một câu chuyện ngắn có ảnh hưởng thực tiễn đối với thế hệ trẻ hiện tại - mẫu 9
Hưng bừng tỉnh bởi tiếng chuông đồng hồ reo inh ỏi. Lại đến giờ phải dậy đi học. Hưng cảm thấy chán nản và than thở với chính mình. Là con trai duy nhất trong gia đình, Hưng được bố mẹ nuông chiều, điều này càng khiến cậu trở nên nghịch ngợm và phá phách. Chỉ cần Hưng muốn gì, bố mẹ cậu đều phải chiều theo. Nếu không, Hưng sẽ dọa tự tử để được như ý.
Hưng không phải là một đứa trẻ hoàn toàn hư hỏng, nhưng cậu cũng không phải là đứa ngoan ngoãn. Cậu học chăm chỉ những môn mình thích, còn những môn không ưa thì cô giáo hãy để cậu yên, nếu không, cô sẽ không yên với cậu đâu. Một số cô giáo dạy Văn đã phải khóc chạy khỏi lớp vì cậu.
Hưng leo lên chiếc xe đạp điện mới tinh mà bố mẹ mới mua cho cậu. Khi đang phóng xe trên đường thì nghe thấy tiếng gọi từ phía sau khiến Hưng giật mình.
– Ê Tít, đợi tao với.
Hưng quay lại nhìn. Một cô bé cưỡi chiếc xe đạp điện màu hồng nhợt nhạt, có kiểu tóc bím hai bên, hiện ra trên đường. Hưng không quan tâm và tiếp tục phóng xe đi. Đến ngã tư có đèn đỏ, thấy xung quanh vắng vẻ, Hưng liền vượt qua. Cô bé đuổi theo sát đến nơi thì Hưng lại tiếp tục vượt đèn đỏ và chạy mất.
– Thật đúng là chẳng ai bằng ngỗ nghịch – cô bé lẩm bẩm rồi lắc đầu.
Đó là Huyền, bạn thân từ nhỏ của Hưng. Huyền biết tất cả các bí mật của Hưng, từ việc lên lớp 2 vẫn tè dầm cho đến lớp 6 vẫn còn xờ mẹ. Từ khi lên lớp 8, Hưng dần lảng tránh Huyền vì không muốn bị trêu chọc. Hưng không thích những người nói nhiều, và Huyền không khác gì mẹ cậu, lúc nào cũng nhắc nhở cậu phải thế này thế kia. Hưng cảm thấy chán ngấy.
– Ê Tít, đợi tao với.
Huyền gửi chiếc xe vào góc nhà để xe rồi chạy theo Hưng.
– Sao tao gọi mày cứ lờ đi vậy?
– Tao không phải là Tít – Hưng đáp.
– Sao không phải, từ bé đến giờ, cả xóm gọi mày vậy mà. Trước đây gọi thế mày còn quay lại mà.
– Trước đây khác, bây giờ khác. Mày có thấy giờ tao đã lớn và rất đẹp trai không? Tao là Hưng. My name’s Hưng. Ok?
– Ok, Hưng. Nhưng sao mày không đội mũ bảo hiểm khi đi xe? Mày có biết là rất nguy hiểm không? Ngày nào tao cũng phải nhắc mày mà mày không nghe. Hôm nay mày còn vượt đèn đỏ nữa. Mày có biết…
Huyền chưa kịp nói hết, Hưng quay lại, ép sát Huyền vào tường, đưa tay chắn trước mặt và ghé sát mặt vào mặt bạn:
– Mày nói đủ chưa? Ngày nào cũng nhắc đi nhắc lại mấy câu đó không chán à? Tao không đội mũ. Mày có thấy mấy cái mũ mỏng dính mà mọi người đội có bảo vệ được đầu không hay chỉ để qua mắt công an? Tao không dừng đèn đỏ. Mày có thấy đường vắng không? Vậy thì dừng đèn đỏ làm gì? Từ nay đừng đi theo tao nữa.
Hưng buông tay và tiếp tục bước đi. Huyền vẫn cố gắng nói theo:
– Đồ lì lợm. Được, tao không theo mày nữa, không nhắc nhở nữa. Nếu không vì mẹ mày nhờ tao quan tâm đến mày, tao đã mặc kệ mày từ lâu rồi. Mày có sao, tao cũng kệ.
Hưng đứng lại một chút, ra hiệu ok bằng tay rồi tiếp tục đi. Huyền cũng quay lưng đi về lớp học của mình.
Dù tức giận, Huyền vẫn quan tâm đến Hưng. Hưng cũng đã quen với điều đó.
Tan học, Huyền lại đuổi theo Hưng. Buổi trưa đường vắng, Huyền thấy Hưng vụt qua ngã tư. Huyền đi theo đến đó thì thấy đám đông xung quanh. Là Hưng nằm bất động, đầu chảy nhiều máu. Huyền hoảng loạn, van xin ai đó đưa bạn mình đến bệnh viện.
Bệnh viện buổi trưa vắng vẻ. Các bác sĩ đang cấp cứu cho Hưng. Bố mẹ Hưng và Huyền ngồi đợi bên ngoài phòng cấp cứu. Huyền nắm tay mẹ Hưng an ủi, không sao đâu bác, cậu ấy sẽ tỉnh lại thôi.
Ngày hôm sau, Hưng tỉnh lại, đã thoát khỏi nguy hiểm và được chuyển về phòng hồi sức. Tuy nhiên, cậu vẫn tỏ thái độ với Huyền.
– Mẹ, con không sao đâu. Mẹ bảo cái đứa nhà quê kia về đi. Nhìn nó ghét lắm.
Lúc này, mẹ Hưng nghiêm mặt mắng:
– Hưng! Con không được nói bạn như vậy. Con có biết chính Huyền là người đưa con vào viện, báo cho bố mẹ về tình trạng của con và cũng chính Huyền đã cho con máu khi không ai có nhóm máu phù hợp. Nếu không có bạn ấy, có lẽ con đã không còn ở đây để cằn nhằn đâu.
Hưng nghe vậy quay sang nhìn Huyền với ánh mắt hối lỗi. Nhưng cái tính ngỗ ngược của cậu vẫn không bỏ được.
– Dù sao thì cái kiểu tóc bím của mày vẫn rất quê.
Huyền cười chảy nước mắt. Dù có chảy dòng máu của Huyền, Hưng vẫn không thay đổi.
Một tuần sau, Hưng ra viện và trở lại trường. Lần này, Hưng không còn than vãn về việc phải đi học, mà cậu cảm thấy vui vì lại được đi học. Đang trên đường, giọng quen thuộc vang lên phía sau:
– Ê Tít, đợi tao với.
Hưng phanh xe kít một cái rồi quay lại nói:
– Tao nhớ là tao đã đội mũ bảo hiểm rồi mà.
– Tao có thấy chứ đâu mù.
– Vậy gọi chi?
– Thì đi học cùng cho vui đó.
– Rách việc.
Hưng nói xong, lên xe đi tiếp. Cậu đi chậm cùng Huyền, không còn phóng nhanh như trước. Hóa ra, cậu chàng ngỗ nghịch cũng đã bắt đầu biết sợ.
7. Truyện ngắn về tác dụng thiết thực đối với tuổi trẻ hiện nay - mẫu 1
Ở tuổi mười lăm, con người đã bước vào ngưỡng cửa của sự trưởng thành, không còn là trẻ con nhưng cũng chưa hoàn toàn là người lớn. Đây là thời điểm khi mọi thứ mở ra với nhiều cơ hội và thách thức, khiến cho tâm hồn thêm phần băn khoăn.
Mùa hè năm đó, một cô gái trẻ rời khỏi nhà để theo đuổi ước mơ học tập. Sau những nỗ lực không ngừng, Hoàng Hôn đã thành công đậu vào trường trung học phổ thông chuyên của tỉnh và còn xuất sắc đạt danh hiệu thủ khoa. Cha mẹ cô rất tự hào dù không hề ép buộc con gái phải đạt thành tích cao, nhưng Hoàng Hôn không giống những đứa trẻ khác cùng lứa tuổi, cô luôn nghĩ về tương lai, từ việc chọn trường đại học đến ngành học. Việc đỗ vào trường chuyên chỉ là bước đầu trong hành trình dài phía trước. Tuy nhiên, cô phải rời khỏi nhà để ở ký túc xá vì trường cách nhà tới 40 km, điều này khiến cha mẹ cô lo lắng, nhưng cuối cùng họ đã đồng ý dưới sự kiên quyết của cô.
Ngày nhận phòng, cả cha và mẹ cùng đưa cô đến trường, nhưng họ phải trở về vì có việc gấp. Cô không buồn vì nghĩ rằng mình đã đủ lớn và có thể tự lo liệu mọi thứ. Ký túc xá rộng lớn với 60 phòng, mỗi phòng có 4 người, và cô được xếp vào phòng 4.04 cùng ba bạn khác. Khi đến, mọi người đã sắp xếp đồ đạc và bắt đầu làm quen. Các cô gái khác rất thân thiện, ngoại trừ một bạn nữ xinh đẹp nhưng có vẻ lạnh lùng, chỉ chào cô một câu rồi thôi. Cô cũng không chủ động trò chuyện nhiều vì nghĩ có lẽ học sinh giỏi thường như vậy.
Tháng đầu tiên, cô có chút nhớ nhà, cha mẹ cũng lên thăm và mang theo một số đồ ăn. Việc học không quá khó khăn, nhưng có các bài kiểm tra hàng tuần khiến cô cảm thấy áp lực. May mắn thay, cô vẫn nằm trong top 3 của lớp. Ở cấp 3, mọi người ít trò chuyện hơn, và cô chỉ kết thân với Lan Anh, bạn cùng phòng và cùng lớp, người cũng thường nằm trong top 5. Sau khoảng hai tháng học, một bạn từ ban Xã Hội chuyển sang học ban Tự Nhiên với cô, và bất ngờ đó lại là Đức Tuấn, cô bạn lạnh lùng ở cùng phòng với cô.
Cả lớp và Lan Anh đều nghĩ Đức Tuấn có thể khó theo kịp vì đã gần nửa học kỳ. Nhưng kỳ sát hạch cuối tháng, Đức Tuấn lại đứng thứ 3 lớp, cô đứng thứ hai. Lan Anh tụt xuống hạng 6, điều này làm cô ấy không vui và suốt mấy ngày chỉ vùi đầu vào sách vở. Cô cảm thấy lo lắng vì sao một kết quả tạm thời lại có thể làm người ta chán nản như vậy. Cô cảm thấy ngưỡng mộ Đức Tuấn vì cô ấy không học nhiều, chỉ đọc vài cuốn sách không liên quan đến bài vở, mà vẫn có kết quả tốt hơn. Cô nhận ra Lan Anh không thích Đức Tuấn, và mỗi khi Lan Anh nhắc đến Đức Tuấn, cô thường khéo léo lảng sang chuyện khác.
Đến tháng 11, trường tổ chức tuyển chọn đội thi học sinh giỏi cấp trường, và những người vượt qua sẽ được cử đi thi tỉnh và nhận học bổng. Cô đăng ký môn Hóa học, và Lan Anh cũng đăng ký vì thích môn này. Trong danh sách còn có tên Đức Tuấn. Cô không hy vọng nhiều nên không ôn tập nhiều, nhưng Lan Anh thì tích cực ôn tập, đến nỗi thường xuyên cầm sách ngay cả khi đi ngủ. Từ khi đăng ký chung môn, tình bạn của cô và Lan Anh có vẻ nhạt dần, và Lan Anh thường đi cùng một nhóm bạn mới. Cô cảm thấy buồn nhưng vẫn nghĩ Lan Anh sẽ mãi là bạn thân.
Ngày thi, cô bị cảm nên không có tinh thần tốt, còn Lan Anh rất tự tin, Đức Tuấn vẫn giữ vẻ lạnh lùng nhưng thỉnh thoảng liếc nhìn cô. Thi xong, cô đến hỏi thăm Lan Anh nhưng bị từ chối. Đức Tuấn hỏi cô có muốn về chung không, và cô đồng ý. Trên đường về, giữa hai người có vẻ im lặng và kỳ lạ, nhưng cuối cùng cô hỏi Đức Tuấn về kết quả thi và cô chia sẻ về tình hình của mình. Đức Tuấn nói cô sẽ cười nhiều hơn và cô thấy Đức Tuấn không còn lạnh lùng như trước.
Một tuần sau, kết quả thi được công bố, và cô bất ngờ khi mình là một trong năm người trúng tuyển, trong khi Lan Anh không có tên. Cô cảm thấy đau lòng vì Lan Anh đã nỗ lực nhiều mà không thành công. Cô định an ủi Lan Anh nhưng không tìm thấy bạn. Tin nhắn của Lan Anh sau đó khiến cô bàng hoàng vì tình bạn đầu tiên của cô đã kết thúc trong sự thất vọng. Đức Tuấn đã đoán ra mọi chuyện và hỏi cô về tình cảm với Lan Anh. Cô cảm thấy không thể làm bạn như trước và chấp nhận kết thúc tình bạn. Đức Tuấn và cô trở thành cặp đôi đặc biệt, cùng nhau trải qua những ngày tháng đẹp đẽ của cấp 3 và vào đại học để tiếp tục viết tiếp câu chuyện của mình.
Câu chuyện đã dạy cho cô bài học về tình bạn và sự hiểu biết lẫn nhau. Cô hiểu rằng lòng ích kỷ và ghen tị có thể biến một người tốt trở nên xấu xa và mất đi những điều quý giá. Cô hy vọng rằng mình sẽ giữ được lòng lương thiện để tiếp tục bước trên con đường tương lai.
8. Phân tích tác dụng thực tiễn của việc viết một truyện ngắn đối với thế hệ trẻ hiện nay - mẫu 2
Khi tôi 13 tuổi, bố gọi tôi và hai cậu em vào phòng đọc sách. Tôi cảm thấy hào hứng lắm. Dù gọi là phòng đọc sách nhưng thực tế đây là nơi tụ tập của bọn tôi với những trò chơi như đua xe, câu cá nhựa hoặc xem phim.
- Mỗi đứa mang một cuốn vở và một cái bút đến đây! – Bố ra lệnh ngay khi chúng tôi vừa bước vào phòng.
Chúng tôi đứng lặng người nhìn nhau, cảm thấy lo lắng. Yêu cầu của bố có vẻ lạ lùng và khiến chúng tôi lo ngại – như thể sắp có bài kiểm tra vậy. Khi đã có vở và bút, trở lại phòng, chúng tôi thấy bố đã chuẩn bị sẵn một cái bàn với ba chiếc ghế nhựa và một bảng lớn treo trên tường. Bố chỉ chúng tôi ngồi vào ghế nhựa, thay vì ghế đệm bông mềm mại ngay gần đó.
- Bố muốn các con tập trung cao độ, vì vậy các con phải ngồi ghế nhựa chứ không phải ghế đệm bông! – Bố giải thích với giọng nghiêm túc như trong một buổi họp.
Ngay lập tức chúng tôi phản ứng:
- Mẹ đâu rồi ạ? Hay là chúng ta đợi mẹ về! – cậu em út định trì hoãn.
- Sẽ mất bao lâu ạ? – Cậu em kế tôi thở dài.
Tôi thì chỉ ngồi yên trên ghế nhựa cứng đờ.
- Mẹ đi chợ và sẽ về sau vài tiếng nữa, việc này không liên quan đến mẹ, bố nói. – Thời gian kéo dài bao lâu phụ thuộc vào các con. Các con hợp tác thì việc sẽ hoàn thành nhanh chóng hơn. Hiểu chưa?
- Rồi ạ! Chúng tôi trả lời một cách uể oải.
- Từ giờ chúng ta sẽ có buổi học vào các sáng thứ bảy. Chỉ có “những người đàn ông” chúng ta. Bố sẽ dạy các con những kiến thức về cuộc sống mà bố đã học được. Đây là trách nhiệm của bố để chuẩn bị cho các con thành những người đàn ông có ích cho cộng đồng và thế giới. Trách nhiệm này rất quan trọng và nghiêm túc đối với bố.
Tôi ngắt lời:
- Bố sẽ dạy chúng con mọi thứ về cuộc sống ạ?
- Tất cả những gì có thể.
- Nhưng như vậy thì mãi mãi cũng không thể học hết!
- Có thể… - Bố nói nhỏ, với vẻ suy tư, rồi bắt đầu viết lên bảng – Có thể lắm…
Trong suốt ba năm, dù có khỏe hay ốm, bố vẫn duy trì lịch dạy chúng tôi về kỹ năng và ứng xử vào mỗi sáng thứ bảy. Bố dạy rất nhiều điều: vệ sinh cá nhân, tuổi dậy thì, nghi thức xã giao, cách đối xử công bằng, tôn trọng người lớn tuổi, kính trọng phụ nữ, đạo đức nghề nghiệp, quản lý tài chính, trách nhiệm với cộng đồng… Chúng tôi đã lấp đầy từng cuốn vở.
Năm nay, tôi 16 tuổi và là học sinh Trung học phổ thông, những bài học đã giảm dần. Tôi và các em đã lớn hơn, bận rộn hơn và đối mặt với nhiều thử thách. Những lúc khó khăn, chúng tôi thường ngồi lại và nhớ lại những gì bố đã ghi chép trong vở, những điều bố đã dạy trước đây.
Mới đây, bố gọi riêng tôi và nói:
- Bố sẽ dạy con đến khi con 18 tuổi, phần còn lại của “bài học” con sẽ phải tự thu thập từ cuộc sống.
Tôi khoanh tay lễ phép:
- Thưa bố! Con đã hiểu những việc làm của bố từ trước đến nay. Con chỉ mong rằng mỗi khi con trở về sau những chuyến đi xa, bố vẫn tiếp tục chỉ bảo những bài học phong phú về cuộc sống cho con.
9. Phân tích tác động thực tiễn của việc viết một truyện ngắn đối với thế hệ trẻ hiện nay - mẫu 3
Cha tôi thường bảo rằng, mọi người trong đời đều có những cuộc gặp gỡ, kết bạn và gắn bó với nhau như là nợ kiếp trước. Tôi chỉ thực sự hiểu điều này khi tôi mười lăm tuổi.
Tôi lớn lên ở một vùng quê yên bình, với những chiều hè oi ả bên dòng sông, những ngày trời xanh và nắng qua lá bưởi, và hương đồng nội ngọt ngào sau mùa gặt. Tôi từng nghĩ rằng cuộc đời tôi sẽ mãi gắn bó với nơi này. Nhưng khi mười lăm tuổi, tôi phải rời quê lên Hà Nội để học tại trường Nguyễn Tất Thành, điều này thực sự là một cú sốc lớn. Tính cách tôi hòa nhã như cha và ít nói như mẹ, nên việc rời xa gia đình khiến tôi lo lắng và bối rối.
- “Không sao! Đây là cơ hội mới. Nơi đó chắc chắn sẽ mang lại môi trường tốt hơn cho mình!” - Tôi tự động viên mình như vậy.
Cha tôi an ủi tôi và nói:
- Sẽ không lâu nữa đâu, con sẽ có nhiều bạn mới. Cố gắng hòa nhập nhanh để học hành tốt nhé!
Mẹ tôi thêm động viên:
- Con không phải lo lắng, lên đó còn gần bà ngoại nữa.
Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy khó khăn khi phải xa quê. Tôi mong thời gian có thể kéo dài thêm, tôi vẫn còn nhiều tiếc nuối.
Ngày nhập học đã đến, tâm trạng tôi khó tả, không biết phải tự tin như thế nào để bắt đầu các mối quan hệ mới.
“Tùy cơ ứng biến vậy, hy vọng mọi việc sẽ suôn sẻ” - tôi tự nhủ trước khi đến bảng tin xếp lớp.
- Ồ! Lớp 10D2. Số 2 là số may mắn! Hy vọng đây sẽ là lớp học thú vị.
Sáng hôm sau, khi đến lớp, tâm trạng tôi đã khá hơn, linh cảm tốt đẹp như thời tiết mùa hè cuối.
Tiếng trống trường vang lên: “Tùng… tùng… tùng...”. Tôi nhanh chóng lên bậc thang, hướng đến lớp mà chỉ vài giây nữa tôi sẽ trở thành thành viên chính thức. Khi vào lớp, tôi thấy nhiều bạn đã có mặt, và tự chọn cho mình một chỗ ngồi ở bàn đầu tiên. Các bạn trò chuyện khá nhỏ, có lẽ vì tất cả đều còn mới mẻ.
- Cậu ơi! Tớ ngồi đây được không? - Một bạn nữ tiến đến.
- Cậu ngồi đi! Chỗ này chưa có ai ngồi cả - Tôi cười thân thiện mời bạn ấy ngồi, vì đây có lẽ là người đầu tiên tôi quen trong lớp. Khi tôi đang mừng thầm thì một cô giáo bước vào, chắc hẳn là cô chủ nhiệm.
- Chào các em, cô là cô Thanh, cô giáo chủ nhiệm lớp mình. Trước hết, cô muốn sắp xếp lại chỗ ngồi cho các em - Cô giáo mới của tôi rất nhiệt tình.
Theo sự sắp xếp của cô, tôi chuyển xuống bàn cuối, ngồi cạnh một bạn nam cao hơn tôi nhiều. Mặc dù đứng gần bạn ấy khiến tôi cảm thấy hơi tự ti, nhưng tôi được an ủi vì bạn nữ kia ngồi ngay phía trước tôi.
- Tớ với cậu lại ngồi gần nhau này - Tôi gọi bạn ấy.
Và tôi nhận được từ bạn ấy một nụ cười thật tươi. Lòng tôi nhẹ nhõm, cảm giác căng thẳng dần tan biến. Hóa ra làm quen với môi trường mới không khó như tôi tưởng.
Trong vài buổi học đầu tiên, tôi và bạn nữ ấy, tên là Diệu Trinh, trở nên thân thiết. Cô ấy đến từ Vũng Tàu, xa hơn tôi. Một sự trùng hợp đã khiến chúng tôi gần nhau hơn khi cả hai cùng bị phạt ở lại lớp vì đến muộn. Khi ra về, tôi và Trinh phát hiện sống gần nhau và nhanh chóng kết thân. Chúng tôi trò chuyện từ âm nhạc đến truyện tranh và kỉ niệm quê hương. Những ngày sau, lớp học trở nên vui vẻ hơn khi mọi người hòa nhập với nhau.
Truyền thống của trường yêu cầu học sinh khối 10 tham gia khóa học quân sự một tuần để rèn luyện và gắn bó hơn. Trước ngày khởi hành, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng. Tôi mong khóa học quân sự sẽ giúp tôi kết thêm nhiều bạn mới.
Ngày hôm đó trời mưa lớn, không khí không được thuận lợi. Sau một lúc chờ đợi, cuối cùng xe lớp 10D2 đến. Chúng tôi nhanh chóng xếp đồ và tìm chỗ ngồi. Sau hơn một giờ, chúng tôi đã đến nơi. Những bộ quân phục và giường ngủ hai tầng rất ấn tượng. Điều tôi thích nhất là mỗi chiều sau khi tập, chúng tôi đến “phòng tắm dịch vụ”, nơi có thể có từ bốn đến năm người cùng chờ xếp hàng. Chúng tôi đã có nhiều thời gian trò chuyện và tôi nhanh chóng kết thân với một bạn mới tên Lan Nhi. Tôi, Nhi và Trinh trở thành bộ ba thân thiết. Vào những buổi tối nóng nực, ba đứa trải chiếu nằm trên sàn cùng nhau, và đi đâu cũng rủ nhau. Cuộc sống tập thể giúp chúng tôi gắn kết dễ dàng.
Thời gian trôi nhanh, mới đó mà đã đến ngày thứ bảy phải tạm biệt. Trên xe trở về, tôi vừa lưu luyến vừa vui mừng vì đã tìm được những người bạn tốt trong chặng đường sắp tới.
Từ đây, tình bạn của chúng tôi ngày càng gắn bó. Dường như duyên phận đã kết nối chúng tôi lại với nhau. Tôi nhớ câu nói: “Tình bạn là tình yêu không có cánh”. Tôi rất thích câu này vì chúng tôi không có cánh nhưng vẫn mãi là bạn tốt. Tôi cảm thấy chúng tôi giống như con diều và cơn gió, luôn quấn quýt và nâng đỡ nhau. Tình bạn của chúng tôi mộc mạc, giản dị nhưng bền vững và hiểu nhau. Nhờ vậy, việc học tập trong môi trường mới trở nên dễ dàng hơn. Chúng tôi chia sẻ, động viên và giúp đỡ nhau, mỗi ngày trưởng thành hơn.
Nhớ lại ngày đầu tiên đến lớp, tôi sợ hãi và lạc lõng, nhưng giờ tôi không còn đơn độc. Tôi đã có một tình bạn quý giá, nuôi dưỡng không phải bởi thời gian mà bởi sự thấu hiểu và cảm thông trong mọi tình huống. Tôi lại nhớ lời cha: Mỗi cuộc gặp gỡ trên đời đều mang nợ từ kiếp trước. Phải chăng tôi và các bạn cũng mang nợ nhau - một mối duyên nợ tuyệt vời.