blogradio.vn - Và cái cảm giác cứ đến đâu là lại nhớ đến, quên đi, suốt ngày hôm đó. Có lúc làm tôi bối rối, có lúc làm tôi xúc động, và có lúc làm tôi muốn khóc.
Tôi tin chắc là nhiều người cũng giống tôi ở điểm này, ít nhất có một lần trong đời, ở đâu đó, cố tình, vô tình, người ta lại gặp một điều gì đó, một người nào đó trông quen quen. Trông giống như một ký ức nào đó, một kỷ niệm nào đó đã qua, lâu rồi, hay vừa mới hôm qua, khiến người ta thoáng chút gì như bâng khuâng, như lãng đãng, như dỗi hờn và nghe yêu thương đong đầy.
Những khoảnh khắc đó, những phút giây yên lặng đó, tôi không biết mọi người gọi là gì, còn tôi, tôi gọi là một chút xúc động chợt nhớ và chợt quên.
Cách đây mấy chục năm, có một cô bé con xách cái giỏ nhựa đi chợ cho má và đôi mắt cô bé chưa bao giờ rời khỏi gian hàng đồ chơi đó. Đó là những con vật theo danh sách mười hai con giáp tính theo tuổi của người Việt mình, được làm bằng đủ các màu sắc rực rỡ. Mãi sau này cô bé, là tôi bây giờ, mới biết người ta gọi là những con tò he, nhìn rất đẹp. Cô bé ngày đó cứ muốn ôm hết tất cả các con vật ấy về cho riêng mình, vì mỗi con đều đẹp theo từng cách riêng, nhưng cuối cùng lại đành ngậm ngùi bước đi.
Rồi mấy chục năm sau, một lần rất tình cờ tôi đi chợ, một ngôi chợ ở thôn quê. Vì hôm đó là ngày giỗ ba tôi, là ông nội của tôi, vì còn thiếu mấy thứ cho đám giỗ nên tôi đi nhanh. Và tôi nhìn thấy gian hàng bày những con tò he như ngày xưa, và tôi nhìn thấy ánh mắt đầy khao khát của một cô bé hướng về gian hàng đó.
Một chút buồn bã, một chút xúc động và một chút nỗi nhớ tràn ngập trong lòng, gần như đã làm tôi rơi nước mắt nhưng tôi đã kiềm chế được. Sao cô bé kia lại giống tôi thời nhỏ thế, sao ngày nay vẫn còn có người làm và bán những con vật nhỏ xinh như vậy làm đồ chơi cho trẻ em. Sau khi về nhà, tôi lại cảm thấy hối tiếc vì không mua, dù cho tôi đã trưởng thành và già lắm rồi không còn chơi đồ chơi như xưa nhưng tôi vẫn muốn mua về để ngắm. Nhưng suy nghĩ đó chỉ thoáng qua vì trong tôi lại tràn về những kỷ niệm của tuổi thơ: có một người đàn ông lớn tuổi với nụ cười ấm áp đều đặn mời mọi người mua hàng, có một cô bé tay xách giỏ nhựa đứng nhìn mê mải mà không mua được.
Và cảm giác đó, cảm giác chợt nhớ chợt quên ấy theo tôi suốt cả ngày. Có lúc làm tôi chú ý, có lúc làm tôi xúc động, và có lúc làm tôi muốn khóc.
Mọi người có cảm nhận như vậy không, có những lúc chợt nhớ chợt quên như vậy không?
Cách đây hai mươi năm, có một cô gái đi lên xe hoa cùng chồng, tràn đầy niềm vui và hy vọng vào một cuộc sống hạnh phúc và mãi mãi gắn bó. Đó là tôi. Sau đó, trong nhiều đám cưới sau đó, tôi luôn có cảm giác ấy, mỗi lần tôi đều bị cuốn vào trong tâm trạng ấy. Là chợt nhớ chợt quên, là như chợt quên chợt nhớ về một lần trở thành cô dâu của mình, rồi lại chợt mơ màng, rồi lại lơ đãng, rồi lại xao xuyến lắm.
Tôi không biết diễn tả sao cho đúng, chỉ biết lúc đó tôi thế, trái tim tôi thế. Mỗi chút buồn bã, mỗi chút băn khoăn, mỗi chút như mong ước quay trở lại. Và tôi luôn tự hỏi, có ai giống tôi không, có ai chợt nhớ chợt quên về những trải nghiệm của mình không.
Cách đây cũng khoảng hai mươi năm, có một phụ nữ lo lắng cho chồng bị tai nạn giao thông trong bệnh viện lớn. Đó là tôi, và may mắn là ông xã tôi đã sớm hồi phục. Sau đó, trong nhiều năm sau đó, khi phải chăm sóc bố mẹ hoặc phải nhập viện, tôi luôn trải qua cảm giác đó, cảm giác nhớ quên đầy trong lòng. Tôi nhớ và quên, chỉ như một luồng gió thoáng qua nhưng đủ mạnh để vẽ và viết lại những gì tôi trải qua: lo lắng, bất an, hy vọng và cả đau khổ xen lẫn vui vẻ. Rồi tôi lại mong điều đó sẽ lại đến với mình như xưa, để tôi cười hạnh phúc khi nhìn thấy người thân yêu mình khỏe mạnh hơn mỗi ngày và run run khi nghe bác sĩ báo đã được xuất viện.