“Trong xã hội ngày nay, có rất nhiều người đang mang trên vai mình nhiều kỳ vọng, họ sinh ra để sống nhưng sống vì lý tưởng của người khác và trong lòng họ, có lẽ chỉ còn lại mảng màu u ám tên là tuyệt vọng”
Hôm nay, tôi quyết định dừng lại..., ánh sáng kia, cơn gió kia và cả chú chim vàng đang hót kia nữa, chúng sẽ chứng kiến khoảnh khắc này, khoảnh khắc dừng lại mọi buồn phiền, dừng lại sự tuyệt vọng mà tôi đã mang theo suốt những năm qua.
Mọi người chắc chắn muốn biết tại sao tôi lại chọn từ bỏ, chọn dừng lại trong khi tuổi trẻ vẫn còn đang nở rộ, cuộc đời còn dài ...trong khi nhiều người ao ước được sống thì tôi lại đi ngược lại?
Câu trả lời thật sự đơn giản: “Vì đó là điều tôi duy nhất có thể lựa chọn.”, có lẽ hôm nay dù số phận tôi lớn như thế nào, trái tim nhỏ này cũng không thể ngăn được sự kiệt sức muốn ngừng đập. Một con đường đầy gai góc tôi có thể đi qua, một con đèo đầy chông gai tôi có thể vượt qua, một bài toán khó tôi có thể giải được, nhưng có lẽ khi trái tim tôi mệt mỏi thì tôi không làm được gì. Tôi chọn từ bỏ, không phải tôi muốn kết thúc cuộc sống, mà vì tôi muốn kết thúc sự tuyệt vọng trong tôi, tôi không muốn tiếp tục sống như vậy nữa, với tôi cuộc sống này, nó đã biến thành một dải màu đen hoàn toàn và như vậy thì ...dừng lại là lựa chọn tốt nhất.
Những ngày thơ ấu, khi tôi còn bé, bố mẹ thường hỏi: “Con lớn lên muốn làm gì? Cảnh sát hay bác sĩ?”, với tâm trạng của một đứa trẻ, tôi chọn trở thành bác sĩ, để chữa bệnh cho ông bà, cho bố mẹ, chữa bệnh cho mọi người, giúp họ có cuộc sống khỏe mạnh hơn. Nhưng giờ đây, ý nghĩ ấy của tôi không còn chữa được vết thương trong tim tôi. Từ một đứa trẻ ngây thơ, tôi lớn lên và nhận ra rằng tôi không sinh ra để làm bác sĩ, kỹ sư, mà tôi thích viết, thích những dòng văn bay bổng. Những trang văn chứa đựng nhiều hơn những điều tôi muốn truyền đạt, ngôn ngữ và cách tác giả thể hiện tâm trạng của mình đã thu hút tôi rất nhiều và tôi muốn bản thân mình có thể như vậy. Tôi nhận ra đó là đam mê của cuộc đời tăm tối này. Nhưng đời không như là mơ, bố mẹ lại cho rằng đó là những thứ vô nghĩa, họ nói: “Bao nhiêu điều hay ho không thích, thích toàn những thứ vô bổ, sau cái đó làm ăn được cái gì?” Tôi cũng không xa lạ với phản ứng này, nhưng tôi luôn tự hỏi, không phải chỉ cần hạnh phúc là đủ sao?
Thời gian trôi qua, tôi dần xa mộng ước của mình, xa những trang văn và có lẽ cũng không còn tiếp xúc với chúng nữa. Thay vào đó, bố mẹ bảo tôi phải học thật giỏi, phải cố gắng, để sau này có nghề nghiệp như mọi người, để bố mẹ tự hào. Khi tôi nói với họ suy nghĩ của mình, họ luôn sử dụng câu văn mẫu: “Con không nghĩ về tương lai à? Bố mẹ chỉ lo cho tương lai của con thôi, sau này..., sau này...” Tôi chán ngấy điều đó rồi bố mẹ ạ. Họ muốn tôi hoàn thành mơ ước của họ, và tôi chỉ im lặng, miệt mài đi theo con đường mà họ đã chọn cho tôi để đổi lại sự hài lòng của họ.
Nhưng tôi không phải là bố mẹ.
Tôi là một đứa trẻ không hoạt bát, không nhiều bạn bè, thực ra tôi có suy nghĩ tiêu cực và những trang văn kia mới chính là điều cứu cánh cho chính tôi, bố mẹ ạ! Nhưng có lẽ bố mẹ không hiểu điều đó. Đôi khi tôi bế tắc và lạc lối, tôi không biết nói với ai, tôi suy nghĩ, suy diễn về tương lai, ngày qua ngày những suy nghĩ ấy chồng chất lên nhau, chúng như những quả tạ nặng về tinh thần, muốn thoát ra nhưng mãi chỉ có thể vùng vẫy trong vô vọng.
Mỗi ngày, từ sáng đến tối, tôi chỉ biết học, từ môn này đến môn khác và giờ nghỉ hè biến thành học kỳ thứ ba, tôi nghĩ máy này sắp hỏng rồi, bố mẹ ạ.
Có những lần tôi nói với ba mẹ về việc học và việc trở thành người mà ba mẹ mong muốn, nhưng tôi nhận được gì? Những lời động viên, những cái ôm quan tâm hay đổi lại chỉ là câu: “Nhỏ nhít áp lực gì? Học áp lực gì? Áp lực thế sao không 10 điểm như con họ? Mày chả bằng ... .Mày cứ suốt ngày sách sách chữ chữ văn văn thì sau ra trò trống gì? ” Đúng, tôi không phải là con nhà người ta, nhưng tôi cũng là con người, tôi cũng có suy nghĩ và áp lực mà? Người ta nói, “Áp lực tạo ra kim cương” nhưng có ai hiểu để tạo ra kim cương thì bản thân nó phải chịu những gì, áp lực là để tạo nên động lực chứ không phải biến thành áp lực lớn hơn bảo phủ lấy tôi như thế. Có bao lần tôi mệt mỏi và muốn từ bỏ, điều tôi muốn khi đó chính là nhắm mắt lại và chẳng bao giờ tỉnh lại nữa, chẳng bao giờ phải đối mặt với thực tại nữa, sẽ không còn lớp học thêm và hàng loạt kì thi nữa?
Ba mẹ ơi, ám ảnh tâm lý là một điều gì đó nghe rất là đáng sợ, có những lúc trong suy nghĩ và cả những giấc mơ của mình, tôi đều mơ đến điểm tuyệt đối, hạng nhất nhưng trái lại tôi chẳng vui vì điều đó. Ba mẹ ơi, tôi hỏi một câu:“ CON ĐANG SỐNG VÌ ƯỚC MƠ CỦA AI?”
Ba mẹ ơi, người lớn đã từng là trẻ con, nhưng tôi chưa từng là người lớn, tôi chưa từng trải qua những điều ấy, đây cũng là những lần đầu tiên tôi đối mặt với cuộc sống đầy ưu phiền này. Nếu như xưa ba mẹ suy nghĩ khác, ba mẹ lắng nghe và cho tôi được theo đuổi đam mê thì nay có lẽ đã khác nhỉ? Nếu như tôi không phải viết tiếp ước ước của ai đó thì tốt biết bao. Nếu như ba mẹ hiểu tôi, thì tôi cũng chẳng chọn con đường này.
“Ba mẹ ơi, chỉ đường cho tôi đi, đừng cứ mắng tôi như thế, tôi sẽ thay đổi mà...”
Đấy, tôi thường nghĩ như vậy nhưng có lẽ không ai có thể hiểu và cảm nhận được, tôi cũng giống như mọi người, muốn sống đúng với giá trị của một con người, chứ không phải là một con rối, sống để thực hiện ước mơ của người khác. Tôi muốn được yêu thương, được quan tâm, hơn hết tôi muốn tự mình khám phá những con đường tôi chọn, dù điều đó có làm tôi phải trải qua những khó khăn, chông gai, thử thách thế nào đi nữa thì đó vẫn là điều tôi chọn, đam mê và lựa chọn.Nhưng nếu con đường đó làm cho ba mẹ thấy thất vọng, ưu phiền thì tôi xin hẹn nó ở một thế giới khác, nơi mà tôi dũng cảm hơn, nơi tôi có thể tự sống cuộc đời của mình đúng nghĩa...Ở một thế giới mới đó, tôi sẽ vượt qua hết những mảng tối làm tôi trầm cảm như hôm nay, nơi đó tôi sẽ là một chiến binh, một chiến binh thực sự.
Nhưng bây giờ, ở thực tại, tôi thua rồi...
Cảm ơn ba mẹ, cảm ơn tất cả mọi thứ mà ba mẹ đã cho tôi, bao gồm cả sinh mệnh này nữa.
Xin lỗi ba mẹ, xin lỗi vì sự bất hiếu ngày hôm nay, xin lỗi vì quyết định của con ...
Con hy vọng rằng, khi con kết thúc cuộc hành trình này, thì ba mẹ cũng không còn buồn nữa. Con cũng hy vọng con sẽ đến một nơi mà con thấy mình là chính mình. Hẹn gặp lại.
Thân ái chào tạm biệt ba mẹ!