Tại sao phim Việt luôn đứng đầu thể loại 'drama' khi ra mắt ở rạp?
Một câu hỏi thường khiến những người làm phim và khán giả Việt băn khoăn: Liệu khán giả đã quá chán phim Việt? Họ đã từ bỏ phim đất nước? Thực ra, điều đó là điều dễ hiểu, chúng ta thường có kỳ vọng cao và đánh giá nghiêm ngặt hơn với phim Việt so với phim ngoại. Tuy nhiên, không phải lúc nào khán giả cũng 'phản bội' các bộ phim của nước nhà. Hãy nhìn nhận từ nhiều góc độ, cả từ phía người xem và nhà sản xuất, liệu có phần nào do sự lơ là từ quá trình sản xuất? Hãy cùng tìm hiểu những quan điểm đa chiều của khán giả về phim Việt hiện nay!
Thực tế, khán giả Việt không hề quay lưng với phim nước nhà, điều này rõ ràng qua việc ủng hộ các bộ phim như Gái Già Lắm Chiêu, Bố Già... Một phần lớn khán giả với quan điểm công bằng và khách quan thường không phủ nhận phim Việt, họ chỉ quay lưng với những tác phẩm kém chất lượng và thiếu sự đầu tư. Tuy nhiên, khán giả Việt thường có xu hướng đồng lòng hoặc phản đối cùng một lúc, tạo nên một làn sóng trung thành hoặc phản đối rộng lớn. Ví dụ rõ nhất là sự tranh cãi xung quanh Bố Già. Ngay khi ra mắt, phản ứng tích cực từ cả khán giả và giới phê bình đã tạo ra sự chú ý lớn và kích thích mong đợi từ phía khán giả. Kết quả, doanh thu phòng vé của Bố Già đã phá vỡ nhiều kỷ lục ngay trong những ngày đầu chiếu.

Đánh giá về phim thường rất tích cực, với sự khen ngợi về cốt truyện, cảm xúc của nhân vật... Điều này khiến các nhà làm phim tự tin và có phần quá tự tin về tác phẩm của mình, thậm chí đề xuất tranh giải thưởng điện ảnh quốc tế hàng đầu. Nhưng khi nhận được đánh giá tiêu cực từ các chuyên gia, thậm chí là từ trang Rotten Tomatoes, khán giả cũng 'quay lưng', thậm chí là chỉ trích và tẩy chay. Vậy, lỗi có phải ở phía nhà làm phim chưa có kinh nghiệm đủ để tạo ra một tác phẩm chất lượng hay do khán giả đã quá 'lún' và thiếu nhất quán trong quan điểm?

Không khác biệt là mấy so với Bố Già, “cặp đôi đại náo” Em Và Trịnh cùng Trịnh Công Sơn mới ra mắt trong thời gian gần đây cũng đã thu hút được hai luồng ý kiến hoàn toàn trái ngược nhau chỉ trong một tháng, tương tự như Bố Già. Khi cụm từ “trap boy” được gán cho hình ảnh của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn trong phim, sự tò mò từ fan hâm mộ đến rạp không còn “sạch sẽ” như ban đầu. Họ tham gia phim với mong muốn tò mò, cười nhạo và để “kiểm chứng”.

Rạp phim hiện đang trải qua nhiều sự đối lập, từ sự ủng hộ nồng nhiệt đến những ngày khán giả “vỗ tay” trêu chọc, thậm chí đưa ra những phát ngôn khiếm nhã, nói đùa “không đâu vào đâu” về phim nói chung và hình ảnh của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn cụ thể. Liệu khán giả có thực sự đánh giá một cách khách quan và dựa trên ý kiến cá nhân hay không? Hay họ chỉ “theo dòng chảy”?

Thực sự nói, thu hút khán giả Việt không khó, nhưng giữ được sự hấp dẫn đó cho đến phút cuối trước khi rời rạp là điều khó khăn hơn. Một bộ phim hay đối với khán giả Việt không cần phải xuất sắc đến mức giống như Parasite của Hàn Quốc với doanh thu khủng hơn $204,58 triệu và nhiều giải thưởng quốc tế, hoặc như Tình Người Duyên Ma ở Thái Lan, dù thu về doanh thu cao nhưng không đạt được thành công về mặt chất lượng. Đối với khán giả Việt, một bộ phim chỉ cần đủ, không cần quá tham lam và khai thác quá nhiều mà không có gì đáng giá. Gần đây, một xu hướng mới là sự tiếp cận bền vững từ khán giả suốt quá trình phát sóng trên truyền hình. Nắm bắt được hai yếu tố này, một bộ phim có thể “an toàn” trên bảng xếp hạng.

Khán giả Việt không nhận xét sai khi phê phán phim trong nước vì mong muốn phim Việt ngày càng tiến bộ. Tuy nhiên, việc đánh giá không công bằng và thiếu khách quan đã khiến cho phim Việt trở nên lặp lại. Mặc dù phim trong nước đang phát triển, nhưng cần có sự thay đổi đột phá từ cả nhà sản xuất và khán giả để đưa thị trường phim Việt Nam ra khỏi tình trạng bão hòa hiện tại.