Mấy hôm nay lớp 10A1 của chúng tôi thiếu giáo viên dạy môn Toán. Thầy An là người lớn tuổi, dạy toán từ thế hệ của mẹ, đột nhiên bị bệnh nặng, hiện đang nằm viện và có vẻ như sẽ mất một thời gian lâu trước khi thầy có thể trở lại giảng dạy.
Thầy An coi học sinh như con cháu, nên đôi khi thầy cũng khá nghiêm khắc. Chúng tôi sợ thầy hơn tất cả các giáo viên khác. Học sinh trong lớp Toán của thầy, từ việc làm bài tập cho đến việc học bài, đều phải rất chính xác, không được phép sai sót.
Tôi trước đây cũng đã từng bị mắng chỉ vì những lỗi nhỏ trong các phép tính.
Thầy thường nói:
Cùng lỗi đó, lần thứ nhất là con số không (0).
Lần thứ hai sử dụng xe đạp ( 00 )
Lần thứ ba sử dụng xe xích lô ( 000 )
Lần thứ tư sử dụng xe hơi ( 0000 )
Chỉ nghe thế thôi nhưng chúng tôi đều rất sợ.
Thầy An không dạy Toán lớp chúng tôi nữa vì sức khỏe, điều đó khiến chúng tôi rất vui. Nhưng chúng tôi tự hỏi người thay thế cho Thầy An sẽ là Thầy hay Cô, và liệu họ có khó như thầy cũ không?
Hôm nay có một thầy giáo mới. Chúng tôi háo hức chờ đợi. Thầy giáo cao gầy, mặc quần màu xám, áo trắng cà vạt, đầu gọn gàng. Đi trước thầy là cô Hiệu Trưởng. Cô nói với chúng tôi rằng, đây là thầy giáo mới chuyển đến trường và từ nay thầy sẽ thay thế cho thầy giáo cũ, dạy lớp Toán của chúng tôi.
Chúng tôi nhìn nhau khi Thủy nói thầy trẻ quá! Thật vậy, thầy trông giống học sinh lớp 12 hơn là thầy giáo. Tôi chỉ cười nhẹ vì cô Hiệu Trưởng đứng ngay trước mặt. Khi cô ra mặt, thầy tự giới thiệu là “thầy mới của chúng tôi”.
_ Chào các chị!
Chúng tôi nhìn nhau một cách kín đáo!... Lớp học bỗng trở nên ồn ào với tiếng thì thào của mấy cô nữ sinh nghịch ngợm: “Lại gọi tụi mình bằng chị nữa kìa”.
Thầy tiếp tục, tôi tên là Đạm, sinh viên năm ba trường Đại học Khoa học ở Sài Gòn. Thầy nhìn chúng tôi, mắt chớp chớp, mặt đỏ bừng, hai tay vụng về, ngượng nghịu nhét hết vào túi quần rồi lại cuống cuồng lấy rạ. Sau một hồi lâu, thầy dường như đã “lấy lại tinh thần” trước ánh mắt tò mò của lớp, thầy h clearing throat và tiếp tục giới thiệu về mình. Tôi rất hân hạnh được dạy ở ngôi trường mà đã nghe danh từ khi ở Sài Gòn.
_ Thưa thầy, thầy có biết trường Đồng Khánh không?
_ Chính xác, vì Đồng Khánh là một trường nổi tiếng ở Huế.
Giờ học bắt đầu, thầy giảng, vẽ hình, chứng minh các định lý, định đề của Toán học... Ngược lại với hình ảnh ngượng nghịu, lóng ngóng trước đó, thầy bất ngờ thay đổi nhanh chóng thành một người ăn nói lưu loát, tự tin và không kém phần nghiêm túc khi giảng bài cho chúng tôi về các số học. Ban đầu, chúng tôi nháy mắt, thầm thì bàn tán, bình phẩm về thầy, nhưng sau đó, trước phong cách dạy dỗ dễ hiểu và tận tâm của thầy, chúng tôi đã bị cuốn hút vào một tiết học Toán rất hào hứng và say mê nhất từ trước đến giờ.
Buổi học đầu tiên với thầy vừa kết thúc, chúng tôi tranh nhau hỏi:
_ Thưa thầy, ở Sài Gòn thầy học trường Trung học nào?
_ Tôi học trường Lê Quý Đôn.
_ Còn trường nữ tên gì, thưa thầy?
_ Ê... đừng hỏi nữa! Huyền thúc vào lưng Yến...
Thầy không trả lời câu hỏi của Yến mà chỉ cười nhẹ rồi đi xa.
Tôi quên nói rằng trên khuôn mặt trẻ trung của thầy, có một điểm đặc biệt nhất là đôi mắt. Chúng tôi nghĩ rằng Thượng Đế đã tạo lỗi khi tạo ra đôi mắt của thầy, chúng quá đẹp để dành cho một người đàn ông. Đôi mắt của thầy to đen, mơ màng, với hai hàng mi cong vút. Đôi mắt của thầy là một huyền thoại trong lòng chúng tôi!
Sau giờ Toán thường là giờ ra chơi, do đó chúng tôi thường vây quanh nói chuyện với nhau. Chúng tôi nói về bài vở, về bạn bè, về thầy Toán.
_ Bây giờ biết không, hôm qua Thúy đi sau lưng thầy và phát hiện ra thầy đang làm rơi rèm mi giả... sau đó thấy thầy cúi xuống lấy phủi bụi và gắn lại lên mắt.
_ Thằng đó vô duyên quá. Hắn coi thường đôi mắt của thầy như không xứng đáng.
_ Ê... các bạn biết không, đôi mắt của thầy luôn tràn đầy sự buồn bã và ngơ ngác như mắt con nai vàng đạp trên lá vàng khô?
_ Thầy nhớ người yêu ở Sài Gòn đó.
_ Con này nói ba xàm, thầy còn quá trẻ, chưa có người yêu đâu!
_ Thầy nhớ ” Má ” thầy đó, tìm cho thầy bình sữa. Chúng tôi thích thú nhìn nhau cười ngả nghiêng.
Một hôm, cũng giờ ra chơi, chúng tôi hỏi thầy:
_ Thầy ở Huế luôn để dạy Đồng Khánh, phải không thầy?
Thầy không trả lời chúng tôi, mà nhìn xa xăm, rồi thầy lại nhìn chúng tôi mỉm nụ cười thật hiền hoà.
_ Thầy ở Huế luôn có phải không thầy? Tri Niên nhắc lại.
_ Tôi cũng không chắc chắn ở đây dạy luôn hay không...
_ Tại sao vậy thầy? Chúng tôi cùng lo lắng hỏi dồn.
_ Các chị lo học đi, hỏi làm gì 'dzậy'? Thầy tiếp đời người như áng mây trôi... làm sao mà biết trước được!!!
Sương Mai ghé vào tai tôi nói nhỏ:
_ Giáng Tiên, mi nghe thầy nói văn chương hay không? À, đời người như áng mây trôi. Ghi xuống đi mi, để nhớ lần sau có làm văn thì chêm vào, thế nào cũng được nhiều điểm.
Từ đó, chúng tôi đặt cho thầy cái tên đặc biệt: 'Ánh Mây Trôi'.
Sau một thời gian, thầy đã dạy chúng tôi gần 5 tháng, những phương trình hóa học, đại số cứ trôi qua êm đềm, không gian lặng trước sự hấp dẫn của thầy. Trong lớp học của chúng tôi, hầu hết đều là những học sinh không xuất sắc lắm về môn Toán. Chúng tôi học Toán là vì nghĩa vụ, vì để lên lớp, để tránh bị phạt, bị trách mắng hơn là vì sở thích. Nhưng từ khi thầy Toán mới thay thế thầy An, chúng tôi không ai phải nhắc nhau, ai cũng cố gắng học, làm bài tập, rất đều đặn và đầy đủ.
Trong lớp tôi có cậu Hướng Dương, sinh ra ở thành phố Hà Nội, nổi tiếng là học sinh lười nhất lớp về môn Toán. Anh ta cho rằng môn Toán khô khan, không hấp dẫn, và khó tiếp thu nên có lần anh ta tuyên bố một câu… đầy châm biếm. “Mình học Toán chỉ để qua mắt”, chỉ cần nắm vững kiến thức cơ bản để vượt qua được mấy kỳ thi quan trọng hàng năm để lên lớp là được. Nhưng thầy Toán của chúng tôi đã thổi bùng lên trong Hướng Dương một ngọn lửa say mê với môn học khó nhằn ấy. Mạnh đến nỗi trong một ngày giông bão, anh ta đã cố gắng, đánh đập, đạp xe trong cơn mưa tới nhà tôi ở Vĩ Dạ, để tìm cách giải một bài toán đại số.
Chúng tôi thường đùa nhau rằng học để đôi mắt đẹp không bị buồn. Hoặc, nếu thầy dạy chúng mình mãi thì chắc chúng mình sẽ trở thành những nhà Toán học nổi tiếng trên thế giới.
Từ khi chúng tôi đặt cho thầy biệt danh “Ánh Mây Trôi”, chúng tôi không gọi thầy Toán là thầy Đạm nữa mà gọi là 'Ánh Mây Trôi'. Có một lần thầy đi trễ vì đoạn đường từ nhà thầy đến trường bị ngập nước. Trong khi chờ đợi, chúng tôi đang nói chuyện ồn ào bỗng một bạn ngồi đầu bàn hét lên:
_ eh! Các bạn, ánh mây trôi đã đến!
o O o
Tuy nhiên, “Ánh Mây Trôi” bất ngờ rời bỏ lớp, rời xa chúng tôi, không một lời từ biệt. Đúng như những dòng trong một bài hát:
“Thầy đã đến như một truyền thuyết
Thầy đã đi không một lời… “
Cô hiệu trưởng giải thích, thầy phải đến Sài Gòn ngay lập tức vì chuyện gia đình… Nhưng chúng tôi và mọi người không tin. Người ta đồn rằng thầy đã vượt biên! Các bạn học sinh chúng tôi thì thầm cầu chúc thầy gặp may mắn, đến được bến bờ an lành!