1. Tuổi Trẻ ở Đại Học Bách Khoa
Nhớ như in, ngày nhập học Đại Học Bách Khoa, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống, trái tim hân hoan và đầy kỳ vọng. Dù đây là những ngày khó khăn với những kỳ thi năng lực đầy áp lực, nhưng mỗi khó khăn đều là một bước đệm cho hành trình mới. Nhớ những buổi tình yêu đầu tiên, những cảm xúc dễ thương và ngây thơ, những kỷ niệm đáng nhớ. Và dù những kỷ niệm ấy đã phai nhạt theo thời gian, nhưng vẫn in sâu trong ký ức.
Khi nhớ lại, những ngày tháng ấy vẫn rõ trong tâm trí, như chưa từng xa lạ. Nhớ những buổi học anh văn, những kỷ niệm ấm áp cùng bạn bè, và những khoảnh khắc tưởng chừng nhỏ nhặt nhưng đầy ý nghĩa. Thế giới dường như lấp lánh hơn, trong trẻo hơn, khi ta còn trẻ. Nhưng giờ đây, cuộc sống vội vã, không còn thời gian dành cho những điều nhỏ nhặt, và thế giới xung quanh trở nên xa lạ hơn.
'Nếu được viết lại những tiếc nuối chưa kết thúc
Thì em sẽ viết gì?
Viết về một mùa hạ chưa từng gặp
Hay về những lần biệt ly chưa từng đến?'
2. Những thử thách của tuổi trẻ
Ở một nơi xa, mình thường cảm thấy cô đơn. Môi trường học khắc nghiệt đã khiến mình phải đối mặt với nhiều khó khăn, và đến năm thứ tư, mình mới thực sự hiểu được điều đó. Ba năm trước đó, mình còn tràn đầy năng lượng và vui vẻ, nhưng năm nay, mỗi ngày trôi qua đều khiến mình cảm thấy mệt mỏi.
Mình phải làm đồ án cho một môn học chỉ 2 tín chỉ nhưng lại viết hơn 100 trang luận văn. Mình cảm thấy bất lực khi cứ mải mê chỉnh sửa không ngớt, và mọi việc dường như không bao giờ kết thúc. Ngoài ra, còn có cả việc làm luận văn, thực hiện các thí nghiệm và học IELTS. Mình thường dậy sớm và về muộn, và trong những khoảnh khắc tồi tệ nhất, mình cảm thấy mình không thể kiểm soát được mọi thứ, và suýt nữa muốn từ bỏ tất cả.
Có những đêm, mình ngồi khóc lóc trong góc phòng, cảm thấy mất an toàn và lo lắng. Mỗi ngày thức dậy, mình đều cảm thấy lo sợ và căng thẳng. Có những ngày nắng rực rỡ nhưng trái tim mình lại đau nhói, và mỗi cơn đau như muốn làm tan nát mình.
3. Sự Hồi Phục Của Trái Tim
Trái tim bắt đầu hồi phục, và nhịp đập của nó trở lại bình thường sau những ngày dài mệt mỏi. Sau thời gian suy sụp, mình ốm 5 ngày liền, không thể làm gì ngoài việc nằm im trên giường. Mọi thứ đều tạm dừng, và mình cảm thấy hoàn toàn bất lực. Mình bắt đầu lo sợ, nếu một ngày nào đó mình không thể tiếp tục, thì tuổi trẻ của mình sẽ đi đâu?
Sức khỏe đã hồi phục, tôi đã đến gặp một chuyên gia tâm lý tư vấn trong trường của mình. Tôi cần sự điều trị, cần sự giúp đỡ từ người có chuyên môn để vượt qua khó khăn. Tôi không muốn bản thân mình bị cuốn vào vòng xoáy như trước. Sau khi tỉnh dậy từ cơn ốm, tôi cảm thấy như mình vừa trải qua một cơn đột quỵ, như rơi vào một hố đen tử thần. Tôi đã chia sẻ nhiều, được chẩn đoán là mắc phải căng thẳng mức độ cao, nhưng không mắc bất kỳ vấn đề tâm lý nào, chỉ là đặt quá nhiều áp lực và mục tiêu cho bản thân. Việc giảm bớt tham vọng sẽ giúp tôi thoải mái hơn. Ở Bách Khoa, không thiếu những người làm việc đến mức kiệt sức, cũng không ít người tự tử hoặc mắc đột quỵ ở tuổi trẻ đáng sống. Tôi có mục tiêu và tôi sẽ từ từ tiến triển, nếu vội vàng quá, có thể tôi sẽ gục ngã và không thể đứng dậy nữa.
Tôi đã dừng việc học IELTS, tập trung vào những việc trước mắt hơn, chuyển sang học TOEIC giao tiếp dễ dàng hơn nhiều. Những khó khăn trong đồ án hoặc luận văn, tôi đã chia sẻ tình trạng của mình với giáo viên và xin thêm chút thời gian, xin phép nộp trễ hơn các bạn một chút, xin phép dừng việc làm luận văn một chút để tập trung vào kỳ 2 để hoàn thành những công việc khác trước đã. Tôi đã ngủ nhiều hơn, chấp nhận bài viết sơ sài đi một chút, và ăn uống nhiều hơn. Rất chậm, nhưng tôi đã từ từ cải thiện, cả về thể chất và tinh thần.
Những yêu thương không từ lời
Người yêu của tôi đã ở bên và kiên nhẫn chăm sóc tôi suốt thời gian khó khăn đó. Khi chúng tôi cãi nhau, có lúc bạn ấy nói to vì xung đột leo thang. Tôi đã khóc, buồn suốt một tháng trời. Có những ngày tôi chỉ ngồi và khóc, bạn ấy cũng bất lực và đau đớn không kém. Những ngày anh ấy phải làm đồ án của mình, còn tôi phải làm đồ án của mình, mỗi khi gặp nhau cũng lại cãi nhau. U uất đến cùng cực. Nhưng vẫn kiên nhẫn nói chuyện dù cãi nhau đến 2 giờ sáng, vẫn cùng nhau ăn cơm khi cả hai đều buồn mệt, vẫn chia sẻ, mua đồ ăn này kia, và chăm sóc sức khỏe cho nhau. Dù trái tim đau đớn, dù có rất nhiều chuyện xảy ra với chúng tôi, dù tôi lúc đó rất mệt mỏi, nhưng có lẽ thật may mắn vì đã kiên nhẫn chờ đợi và từng bước vượt qua, để cùng nhau thêm một cơ hội, để yêu thương nhau. Chúng tôi đã từng chia tay một lần, lần đó chúng tôi xa nhau 2 năm, nếu chia tay lần nữa, có lẽ sẽ mất nhau hoàn toàn. Nhưng tôi không thể nào chịu, nên đã can đảm hơn mỗi ngày, để ở lại và yêu anh mà giảm bớt nỗi sợ trong lòng...
Và còn những lời tâm sự của bố mẹ, rằng mọi thứ sẽ đến từ từ. Khi mọi người đang thúc đẩy con tiến lên, thì vẫn có người giữ con lại phía sau. Rằng hãy đi chậm thôi, con đã đủ, đừng vội vàng cũng đừng vất vả, hãy sống từ từ thôi.
Một yêu thương khác nữa là với người cô hướng dẫn đồ án. Hôm nay tôi lên thuyết trình trước hội đồng sau khi mới đưa đồ án cho cô kí vào ngày hôm qua, nhưng cô vẫn rất vui vẻ. Cô hỏi han, quan tâm và động viên, nói rằng cô đã dạy nhiều thế hệ sinh viên rồi, và dù giỏi hay dở thì họ vẫn là sinh viên của cô. Cô nói rằng người giỏi thì làm nhanh và làm tốt, còn nếu tôi chậm hơn thì chỉ cần cố gắng từng bước một, nếu cảm thấy mệt mỏi thì uống thuốc bổ não và tiếp tục. Và cuối cùng, tôi đã nhận được 9 điểm cho đồ án từ một hội đồng khó tính nhất, cho một bài làm mà tôi cảm thấy như làm sấp mặt và nghĩ mình sẽ thất bại. Điểm đó cao hơn rất nhiều so với kỳ vọng của tôi.
Tôi đã trải qua 4 năm học đầy khó khăn, và sắp tốt nghiệp. Nhưng dù có được chọn lại, tôi cũng không hối hận vì đã bắt đầu. Bởi vì ở BK, tôi có một tuổi trẻ không trùng lặp với bất kỳ ai khác...