blogradio.vn - Quá khứ đã trôi xa, không ai có thể quay ngược thời gian. Nhưng đôi khi, nhớ về anh làm tim tôi nhói lên. 'Anh ơi, xin phép được một lần gọi anh là người đặc biệt nhé, dù biết rằng tôi không xứng với danh hiệu ấy'. Cảm ơn anh.
Chúng ta đều biết mỗi người đều trải qua tuổi trẻ, thời gian ấy thật đẹp, đặc biệt là thời sinh viên. Đó là khoảnh khắc ước mơ, khát khao kiến thức và trải nghiệm cuộc sống. Tình yêu là một phần không thể thiếu của kỷ niệm thanh xuân. Tôi cũng từng có một tình yêu đẹp trong thời sinh viên, những kỷ niệm đó vẫn in sâu trong lòng tôi.
Tôi sinh ra trong một gia đình không giàu có nhưng ấm áp. Gia đình tôi làm nghề làm giày da, và tôi là con gái duy nhất. Tôi luôn được chiều chuộng.
Mẹ kể lại rằng ông nội tôi trước đây là một lãnh đạo cấp cao trong một công ty lớn. Ông sống và làm việc tại thành phố. Mặc dù ông thuyết phục bà bán nhà ở quê để cùng nhau lên thành phố, nhưng bà không chịu. Bà muốn ở lại để chăm sóc tổ tiên và quê hương. Vì vậy, bố tôi quyết định ở lại với bà và giữ cho gia đình đoàn kết.
Năm 1983, cha tôi về hưu và quay về quê cùng gia đình. Năm 1984, tôi ra đời. Từ khi còn nhỏ, tôi được cha chăm sóc và dạy dỗ. Tôi là đứa cháu duy nhất mà cha yêu thương nhất. Sống ở quê không có nghĩa là tôi tham gia các hoạt động giải trí như bạn bè. Tôi thích ở nhà học hành, đọc sách và báo. Do đó, tôi học rất giỏi, đặc biệt là môn văn. Mọi kỳ thi học sinh giỏi, tôi không bao giờ bỏ qua. Tôi mơ ước trở thành một cô giáo dạy văn khi lớn lên. Nhưng thực tế không như vậy. Cuộc sống thay đổi nhanh chóng. Tôi không còn đam mê văn nữa. Bởi vì cha luôn kỳ vọng tôi phải giỏi các môn tự nhiên, đặc biệt là hoá học, và phải đỗ vào trường đại học ngành kinh tế, thương mại giống như anh chị em của tôi.
Tôi học miễn cưỡng và dĩ nhiên kết quả không cao. Tôi thi trượt đại học và chỉ đỗ vào một trường cao đẳng chuyên đào tạo về kỹ thuật nông nghiệp ở Xuân Mai. Bố mẹ cho tôi nhập học và trong đầu tôi nghĩ sẽ cố gắng thi lại vào năm sau.
Bước vào cuộc sống sinh viên, tôi cảm thấy bỡ ngỡ. Ở một nơi xa lạ mà cuộc sống khác xa so với quê nhà. Tôi chọn sống trong kí túc xá để thích nghi với môi trường mới. Tôi hòa nhập khá tốt, bởi tôi là người năng động và nhanh nhẹn.
Ký túc xá tôi ở đặc biệt. Những căn phòng cũ kỹ, xung quanh có những cây hoa móng rồng. Vào mùa thu, hoa nở vàng rực, lấp lánh giữa những tán lá xanh, toả hương thơm mát nhẹ nhàng. Một loại hương thơm đặc biệt, quyến rũ và gây ấn tượng sâu sắc. Cuộc sống xa nhà đòi hỏi tôi phải tự lập mọi thứ, điều này khá khó khăn. Tôi phải tự lo ăn uống, sinh hoạt trong điều kiện thiếu thốn. Đặc biệt, tôi luôn bị con muỗi nhỏ đốt sưng cả tay.
Mỗi lần về quê, bố mẹ lo lắng. Bố phải đưa đón tôi vì tôi bị say xe nhiều. Mỗi lần như vậy, tôi ốm mấy ngày. Tôi nhớ nhà, nhớ bạn bè. Mỗi lần nhìn vào hộp thuốc sắt màu đỏ, tôi lại khóc. Vì trong ý của mẹ, hộp thuốc đó chuẩn bị cho tôi đủ loại thuốc. Tôi chán nản vì học không phải sở trường và vì nhớ gia đình. Cuộc sống trên mảnh đất xa xôi khiến tôi rơi vào tình trạng khủng hoảng nghiêm trọng. Mỗi khi không đi học, tôi thường lang thang ra ngoài gốc cây móng rồng. Tôi đếm từng bông hoa, đếm đi đếm lại mà vô ích. Hoa nhiều thế, đếm thế nào cũng không hết.
Ở kí túc xá cũng rất vui. Buổi tối mọi người thường tụ tập đến phòng nhau chơi, trò chuyện, hỏi han về mọi thứ từ bài học đến cuộc sống quê nhà... Phòng của tôi cũng như vậy. Tôi may mắn vì ở cùng phòng với các bạn khác khoa, có bạn học kinh tế, bạn học địa chính, chỉ mình tôi học công nghệ thực phẩm. Tất cả đều xinh xắn, hiền lành và chăm chỉ học hành. Các anh chị khóa trên không bỏ lỡ cơ hội ghé thăm phòng tôi, giao lưu và kết bạn với các bạn ấy.
Ban đầu tôi cảm thấy rất không thoải mái. Tôi cảm thấy rất phiền lòng và không muốn nói chuyện với ai. Tôi thậm chí đã nghĩ ra mọi cách để tránh các anh vào phòng của tôi. Tôi đã nghĩ ra nhiều chiêu trò, từ việc tháo hơi xe đạp đến việc đổ dầu ăn lên xe của các anh. Tôi không muốn bị làm phiền.
Một buổi tối, như mọi buổi tối khác, phòng tôi đông người đến thăm. Tôi không nhớ rõ số lượng vì thật sự tôi không quan tâm. Bất ngờ, một anh chàng đưa cho tôi một bông hoa móng rồng và đố tôi đoán tên của nó. Tôi nhận mà không suy nghĩ và đoán tên hoa linh tinh, vì tôi không biết. Anh chàng đó sau đó giải thích đó là hoa móng rồng, có tên như vậy vì cánh hoa cong lại như móng rồng, và còn được biết đến với tên gọi khác là hoàng lan. Nghe anh ấy nói, tôi cảm thấy thoải mái hơn. Tôi cũng chia sẻ với anh về hoa lan trong vườn nhà tôi, dù không phải là hoàng lan nhưng là loài ngọc lan. Đó là lần đầu tiên tôi mở lòng với một người bạn nam trên mảnh đất Xuân Mai này.
Từ đó, mỗi khi tôi đi học về, tôi luôn thấy những bông hoa ấy ở góc bàn học. Có khi chỉ vài bông, có khi đến mười bông cùng lúc. Các bạn nói rằng anh chàng đến và để lại hoa để tặng cho tôi. Tôi không có ấn tượng đặc biệt gì, thậm chí tôi thấy chúng rối ren và không cần thiết nên đã vứt chúng vào thùng rác. Tôi đã nghĩ một số lần nói với anh chàng đó rằng đừng tặng hoa cho tôi nữa nhưng tôi ngần ngại. Có lần anh còn tặng cho tôi một quyển sách tiếng Anh, bên trong có hình ảnh con bướm đẹp. Tôi cũng không đọc và đặt nó vào một góc và quên luôn. Anh ấy thậm chí còn viết thư cho tôi, nội dung không có gì đặc biệt cả, chỉ là lời động viên tôi học hành và thích nghi, cũng như hòa nhập với các bạn. Tôi thấy chữ viết của anh quá xấu và thậm chí cảm thấy buồn cười. Tôi không có ấn tượng gì đặc biệt với những điều đó.