
Cuộc chiến.
Trận chiến với bom đạn, lửa đỏ, và quân thù.
Trận chiến với tiếng oán trách, nước mắt, và lời kêu gào.
Chúng ta thường tin rằng, câu chuyện của chiến tranh luôn đầy tàn bạo và kinh khủng. Nhưng dưới những góc khuất và ám ảnh đó, chiến tranh cũng ẩn chứa một vẻ đẹp rực rỡ.
Anthony Doerr, khi đứng trên đỉnh thành Saint-Malo, ngắm nhìn vẻ đẹp lung linh dưới ánh trăng, mong muốn viết ra một câu chuyện khác về chiến tranh, không phải là câu chuyện đau buồn về những anh hùng Pháp chiến đấu với quái vật Đức, mà là một câu chuyện đẹp, 'khủng khiếp'.
Tác phẩm của Anthony Doerr diễn ra trong Thế chiến thứ hai, kể về số phận của một cô gái mù người Pháp và một lính phát-xít Đức.

Marie Laure, một cô bé Pháp, khi 6 tuổi đã mất thị lực. Cha cô làm thợ khóa và cũng là người có chìa khóa của Bảo tàng Lịch sử tự nhiên, ông đã làm cho cô một bản đồ nhỏ của khu phố để cô có thể dễ dàng di chuyển và tìm đường về nhà.
Werner, một cậu bé mồ côi người Đức sinh sống tại khu mỏ than, có khả năng thiên bẩm và đam mê sửa chữa các thiết bị thông tin. Nhờ vào tài năng đó, cậu đã được vào Học viện Quân sự của Hitler.
Tuy nhiên, cuộc chiến đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của hai người trẻ này. Marie Laure mất cha yêu thương, sống trong nỗi đau và nhớ về cha. Đối với cô, chỉ có những lần được ra bãi biển Môle, đặt chân trần vào dòng nước lạnh, lúc đó cô mới có thể tạm quên đi nỗi nhớ cha.

Hai số phận dần gắn kết vào nhau, bên trong vũ trụ vô hình của âm nhạc, và hai kẻ xa lạ bỗng trở nên gắn bó.
Vẫn là cái đẹp sẽ làm sáng tỏ thế giới này.
Thật đẹp khi giữa cuộc chiến bom đạn vẫn có một cô gái mù như Marie Laure vẫn mơ mộng về cuộc phiêu lưu trên con tàu Nautilus của thuyền trưởng Nemo, vì biển cả không thuộc về bất kỳ tên bạo chúa nào.
Thật đẹp khi giữa cuộc chiến đẫm máu vẫn có một chàng trai đam mê những chú chim nước, không phân biệt súng này hay súng kia, nhưng lại rất quan tâm đến các loài chim. Cuộc sống có những điều ta không thể kiểm soát, nhưng ai có thể cấm ta yêu thích những loài chim tự do?
Thật đẹp khi biết rằng dù có ai lắng nghe hay không, một ông già vẫn say sưa mở những đoạn nhạc cổ điển, như chương 'Mùa thu' trong concerto 'Bốn Mùa' của Vivaldi, rồi nhún nhảy cùng cháu gái. Đôi khi, âm nhạc có thể làm dịu đi những gian nan của cuộc sống.

Thật đẹp khi biết rằng dù khoa học có được sử dụng trong chiến tranh, nhưng vẫn có những trái tim yêu khoa học với tình yêu thuần khiết nhất. Dù ngây thơ có thể bị lợi dụng, nhưng tình yêu đối với khoa học không bao giờ là xấu xí.
Và thật đẹp khi giữa hỗn loạn, vẫn có hai người ngồi bên nhau, chia sẻ một hộp đào méo mó, uống hết giọt si rô cuối cùng. Họ không cần lời hứa, không cần nguyện thề. Ngày mai, có thể họ sẽ yêu nhau, nhưng ngay bây giờ, chỉ cần hiện diện bên nhau. Tình yêu không nhất thiết phải nồng nhiệt mới là đẹp?

Hai nhân vật chính gặp nhau qua âm thanh, một điều vô hình. Nhưng trong âm thanh ấy chứa đựng cái đẹp, cái đẹp có thể không thay đổi thế giới, nhưng đủ để khiến họ muốn sống, muốn chia sẻ, muốn khám phá. Và đẹp nhất là khiến họ muốn sống, sống trong thế giới vẫn còn đẹp dù có bão táp.
Chiến tranh, dù tàn bạo, nhưng cũng có vẻ đẹp của nó.
Hiền Trang
Du lịch của tôi.