1. Bài mẫu số 1
2. Bài mẫu số 2
3. Bài mẫu số 3
Bài thơ Ánh Trăng của Nguyễn Duy đã đánh thức những suy nghĩ sâu sắc trong em. Hãy chia sẻ cảm nhận của bạn về đề bài này.
Cảm nhận của em sau khi đọc 3 bài văn mẫu Ánh Trăng của Nguyễn Duy là gì?
1. Ánh Trăng của Nguyễn Duy gợi cho em những cảm nghĩ gì?, mẫu số 1:
Như một hình bóng của quá khứ, Ánh Trăng của Nguyễn Duy mang lại những cảm xúc sâu sắc. Bài mẫu số 1 mở ra hình ảnh ký ức, những ý nghĩa sâu sắc của nhà thơ hiện lên như một nỗi niềm rộng lớn, đòi hỏi ta phải khám phá.
Trong tác phẩm của Nguyễn Duy, chúng ta phát hiện ra một làn sóng cảm xúc đột ngột, làm cho ta bàng hoàng khi nhìn nhận về ánh trăng và người bạn tri kỉ. Đây là lời nhắc nhở về ý thức sống ân nghĩa và trung thành với quá khứ.
Cuộc đời, dù bước đi bao xa, vẫn không bao giờ quên được vầng trăng tình nghĩa. Trên bầu trời, vầng trăng là người bạn đồng hành, sẵn sàng chia sẻ tâm sự. Với mọi người, vầng trăng trở thành biểu tượng của tình tri kỉ. Nguyễn Duy cũng không ngoại lệ:
Thời thơ ấu, sống gắn bó với đồng
với sông, sau đó là với bể
trong thời chiến tranh ở rừng
vầng trăng trở thành tri kỉ
Vầng trăng đã kết nối với nhà thơ từ những năm thơ ấu cho đến thời chiến tranh ở rừng. Mối quan hệ kéo dài suốt một khoảng thời gian dài, đủ để xây dựng nên một tình cảm vững bền. Coi nhau là tri kỉ không phải là điều dễ dàng, và nhưng Nhà thơ đã thừa nhận: vầng trăng là tri kỉ. Điều này chứng tỏ sự sẻ chia, thấu hiểu và đồng điệu giữa họ. Thời gian dài đủ để Nguyễn Duy gói gọn trong bốn dòng thơ ngắn, nhưng trong đó là một biển cảm xúc sâu sắc, một nỗi xúc động mà ông giữ cho riêng mình.
Nhưng tấm lòng đó vẫn rộn ràng, chưa bao giờ muốn lãng quên quá khứ tươi đẹp:
Trầm trồ trong tương tác với thiên nhiên,
tâm hồn trong sáng như cỏ xanh,
ngỡ như không bao giờ quên,
vầng trăng tình nghĩa.
Con người ấy, hòa mình hoàn toàn vào thiên nhiên, chân thành và ấm áp. Với thiên nhiên, con người như cây cỏ, họ là những người bạn không thể thiếu. Một điểm nhấn đặc biệt, một dấu hiệu từ ngỡ như mở ra những suy nghĩ chưa được thể hiện. Ngỡ như là một lối rẽ, đưa ý thơ theo hướng mới. Đây là giá trị của ngôn từ trong Ánh trăng, là tài năng của tác giả thể hiện mà ta khó có thể nhận ra.
Chia sẻ Cảm nghĩ về bài thơ Ánh trăng
Chiến tranh qua đi, hòa bình trở lại, giống những chiến sĩ khác, Nguyễn Duy trở về. Nhưng không phải trở về với sông, đồng, và bể, mà là trở về với thành phố náo nhiệt, hồi hộp. Cuộc sống yên bình, đầy đủ với đèn điện, gương soi, người ấy dần quên đi người bạn tri kỉ ngày xưa. Và không biết từ khi nào, vầng trăng đã trở thành người lạ:
Từ khi quay về thành phố,
lạc quan với ánh điện, gương soi,
vầng trăng lướt qua ngõ,
như người qua đường xa lạ.
Ánh trăng bị phai nhòe dưới sáng điện chiếu. Dù vẫn bền bỉ đồng hành, nhưng giờ đây ta lại phớt lờ, không chú ý. Có lẽ vầng trăng cũng cảm thấy đau đớn, biết khóc khi trở thành người xa lạ qua đường. Dù từng là vầng trăng hồi nhỏ, là vầng trăng ở rừng, sao mà ta không thể nhận biết? Có lẽ ta đã quên đi quá khứ, quên đi những năm tháng chiến đấu của dân tộc. Câu thơ không nói trực tiếp về cảm xúc, nhưng nó lại gợi lên một sức ảnh hưởng mạnh mẽ.
Khổ thơ thứ tư là một điểm quan trọng trong dòng chảy của thời gian và sự kiện, là nơi tác giả lộ rõ nỗi đau của mình:
Bất chợt đèn điện tắt,
phòng bóng đêm tối kín,
vội vàng mở cửa sổ,
vầng trăng tròn đột ngột.
Dưới bóng trăng lung linh, khi bóng đèn tắt, ta nhận ra vẻ đẹp tuyệt vời của ánh trăng. Trong bóng tối, con người chờ đợi ánh sáng mới như một hy vọng. Và khi ánh trăng lóe lên, ta bất ngờ nhận ra người bạn tri kỉ: vầng trăng tròn. Hai từ ngọng ngạnh, đột ngột thể hiện sự kỳ diệu và tình cờ của sự gặp gỡ. Cảnh đẹp đó khiến lòng nhà thơ xiết băng.
Nhìn lên trăng, tâm hồn đầy cảm xúc. Những kí ức dường như quay về, hiện hữu trong tâm trí:
Ngẩng đầu nhìn về phía mặt trăng, có điều gì đó rưng rưng như cánh đồng, như dòng sông, như khu rừng. Không chỉ nhìn lên trăng mà còn nhìn thấy mặt trăng như một người, với khuôn mặt, ánh nhìn và tâm trạng. Nhà thơ không rõ mình đang nghĩ gì, chỉ biết có điều gì đó rưng rưng. Có thể là đôi mắt ướt, hoặc là sự thức tỉnh của tâm hồn con người. Một cảm giác pha trộn giữa buồn vui, mừng và tiêu cực tràn ngập trong lòng bạn. Bầu trời xưa đã hồi sinh, đưa Nguyễn Duy quay về với quá khứ, với dòng sông, cánh đồng và khu rừng... Nhà thơ nuối tiếc về thời gian đã qua, khao khát hồi sinh những cảm xúc quen thuộc ngày xưa.
Như một người bạn thân thiết và trung thành, vầng trăng vẫn tỏa sáng, tròn đầy phúc hậu:
Trăng tròn như bánh bao
bật mí hồn người vô tâm
ánh trăng tỏa sáng bừng
mở cửa cho ta giật mình.
Không quở trách tình cảm người, ánh trăng nhìn lặng lẽ bước chân ta. Trăng dịu dàng, lòng bao dung như cả dòng họ, dân tộc chúng ta. Nỗi tự ti khiến nhà thơ phủ nhận chính mình: bởi vì người vô tâm. Không phải là con người lạnh lùng, lơ đãng với những kí ức quá khứ. Chỉ là cuộc sống đang hình thành với những lo toan áp đảo suy nghĩ của chúng ta. Quá khứ chỉ trôi vào tiềm thức yên bình, không bao giờ mất đi. Đó có lẽ là điều khiến ta giật mình ở cuối bài thơ của Nguyễn Duy. Liệu đó có phải là điều khiến chúng ta bừng tỉnh từ ánh sáng của Ánh trăng của Nguyễn Duy không?
Bài thơ ra đời khi đất nước đã yên bình. Những ngày gian khổ chiến đấu của người chiến sĩ Nguyễn Duy đã qua. Trong thời gian này, tác giả là đại diện thường trú của báo Văn nghệ tại Thành phố Hồ Chí Minh. Nhưng Ánh trăng vẫn giữ nguyên vẻ đẹp chân thực của mình. Dường như không bao giờ Nguyễn Duy quên đi nỗi nhớ về quá khứ, nhìn về nguồn cội. Điều này thể hiện một tâm hồn sống đẹp, trung thành. Bài thơ Ánh trăng không chỉ là lời nhắn nhủ nhẹ nhàng mà còn là gửi gắm sâu sắc: hãy sống và lao động hết mình, nhưng đừng bao giờ từ chối quá khứ của dân tộc.
""""-KẾT THÚC PHẦN 1""""-
Với Ánh trăng của Nguyễn Duy, tâm hồn em bỗng tràn ngập những cảm xúc huyền bí. Hãy chuẩn bị cho phần Suy nghĩ về bài thơ Ánh trăng và khám phá cùng Bình giảng bài thơ để hòa mình vào thế giới tâm linh này.
Khám phá cảm nhận của em về Ánh trăng của Nguyễn Duy, mẫu số 2: Từ hai khổ thơ đầu, hình ảnh quá khứ hiền hòa nhen nhóm, đưa em trở về những khoảnh khắc bình yên của tuổi thơ. Trải qua bao gian khó, vầng trăng trở thành người bạn tri kỉ, luôn gắn bó với hồi ức và tình cảm.
Cùng Ánh trăng của Nguyễn Duy, ta bắt đầu hành trình ngắm nhìn quá khứ, nơi con người và đất đai gắn bó mật thiết. Với hình ảnh đồng, sông, bể, rừng, bài thơ đưa ta đến những hình ảnh chân thực, gian khổ, nhưng cũng đầy ý nghĩa và trân quý.
Những năm tháng với đồng, sông, bể, và rừng, Ánh trăng là bức tranh sống động về cuộc sống và tình người. Trong cõi đời hiểm nguy, vầng trăng trở thành tri kỉ, điểm tựa vững chắc cho tâm hồn. Đọc bài thơ, hồi tưởng về quá khứ, ta cảm nhận sự hiền hòa và bền vững.
Bức tranh đồng, sông, bể, rừng là biểu tượng của vẻ đẹp thiên nhiên tươi mới, là quê hương Việt Nam thân thương. Suốt hàng ngàn năm, dòng họ Lạc Hồng đã chăm sóc và bảo vệ những không gian thuần khiết đó, chiến đấu vì độc lập. Những vùng đất ấy, với linh hồn ánh trăng, trở thành phần không thể thiếu trong huyết mạch cuộc sống của chúng ta.
Hòa mình với thiên nhiên, tâm hồn ta trở nên nhẹ nhàng như cỏ cây xanh tốt. Cuộc sống trở lên đẹp đẽ khi chúng ta hiểu rõ và trân trọng những giá trị đơn giản nhất từ mẹ thiên nhiên.
Gắn bó chặt chẽ với quê hương, ta tự nhủ rằng dù bước đi đâu, dù thế giới thay đổi nhưng hình ảnh quê nhà vẫn mãi trong lòng. Bức tranh hiền hậu và tâm hồn ánh trăng kết nối ta với nguồn cảm hứng bất tận.
Không bao giờ quên, trong trái tim ta luôn hồi sinh hình ảnh vầng trăng tình nghĩa. Đó là biểu tượng của sự đoàn kết và tình thương, là điểm sáng bất diệt trong cuộc sống khó khăn.
Ánh trăng của Nguyễn Duy khiến em tư duy điều gì?
Thế nhưng, khi cuộc sống biến đổi, ý niệm về sự kết nối ân tình với đất và con người không còn nguyên vẹn. Ngày nay, trong thành phố hiện đại với ánh đèn, gương kính, ta dần quên mất ánh trăng xưa, cuộc sống đơn giản và đầy gian khổ đã từng là chân lý trong quá khứ:
Vầng trăng trôi qua con ngõ, như người xa lạ vội vã đi ngang.
Mối quan hệ 'tri kỉ' ngày xưa đã được thay thế bằng những mối quan hệ người qua đường, thiên nhiên yên bình ngày xưa giờ đã trở thành đối tượng xa lạ với con người. Hôm nay, trong thế giới xa hoa và phồn thịnh, con người bỏ lại phía sau quá khứ âm thầm gắn bó giữa tự nhiên bình dị và con người. Nhưng liệu rằng, họ có đang tự làm mất đi bản dạng của mình, đánh mất miền kí ức chất chứa cả niềm đau nhưng đồng thời là tình thương sâu sắc, gắn bó?
Trong bối cảnh hối hả của đô thị hiện đại, con người dường như đã quên đi vẻ đẹp của thiên nhiên, cũng như quên đi những góc quê yên bình. Nhưng đột nhiên, sự gặp gỡ với ánh trăng lại đánh thức những kí ức xưa xưa:
Bóng tối bất ngờ giữa đêm
đèn điện tắt, màn đêm đậm đặc
mở cửa sổ hối hả
trăng tròn bất ngờ loé sáng.
Vầng trăng - quá khứ như một lời nhắc nhở về 'đồng', 'sông', 'bể', 'rừng', làm cho con người ngày nay nhớ về những thời kỳ ngây thơ. Tâm trạng lúc này không gianh tả, xen lẫn nỗi buồn và niềm vui. Con người hân hoan, hạnh phúc vì đã khám phá lại những kí ức quê hương, đồng thời nhận thức về sự vô tình trong cuộc sống và đau đớn về sự biến đổi của thời gian. Gặp lại ánh trăng, hồi tưởng về đồng bằng, dòng sông, vùng biển, rừng rậm khiến con người như tìm thấy bản thân một thời điều, mặc dù có những gian khó, những khó khăn, nhưng sống trọn vẹn với tình thân và lòng trung thành.
Từ đó, con người tự nhận thức về trách nhiệm của mình, hướng dẫn cho cuộc sống 'Nhớ nguồn, uống nước trong veo' và bảo toàn tình cảm thân thiết:
Trăng tròn lung linh soi sáng
chia sẻ điều gì cho lòng ta
ánh trăng dịu dàng hòa quyện
đủ để chúng ta say mê.
Sự tĩnh lặng của vầng trăng là biểu tượng của tâm hồn cao quý của người Việt Nam, một dân tộc 'làm ơn không mong đợi đền đáp' nhưng đồng thời cũng thể hiện sự nghiêm túc như một bậc thầy tư pháp giàu lòng nhân ái và tinh thần hi sinh.
Bài thơ 'Ánh trăng' nhấn mạnh ý thức về tình cảm và trách nhiệm 'nhớ nguồn'. Con người không nên quên quá khứ, sống với lòng biết ơn đối với những nơi, những người đã góp phần vào cuộc sống của mình. Mở rộng hơn, trách nhiệm với cộng đồng và quê hương là không thể phủ nhận. Quá khứ là bài học quý giá để hướng tới tương lai. Sống trung thành, luôn nhớ về nguồn cội, là cách thể hiện triết lý sống mà tổ tiên chúng ta đã truyền đạt: Uống nước nhớ nguồn.
Với việc đặt Ánh trăng của Nguyễn Duy bên cạnh Bắc Việt của Tố Hữu, chúng ta thấy sự khác biệt trong cảm xúc và cách diễn đạt. Mặc dù khác nhau, nhưng văn chương luôn là tiếng nói của thời đại, đều kêu gọi cho tình thương và tình nghĩa.
3. Cảm nhận của em về Ánh trăng của Nguyễn Duy, mẫu số 3:
Sống trong cuộc sống phong phú, con người thường vô tình quên mất những khó khăn và những thời kỳ khó khăn. Như cũng có những lúc, bận rộn với cuộc sống hiện tại, ta quên đi những cảm xúc của quá khứ nghèo khó. Bài thơ Ánh trăng của Nguyễn Duy là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng về thái độ của con người đối với quá khứ. Nó làm cho người đọc giật mình và thấu hiểu về những khúc mắc, niềm đau của cuộc sống.
Bức tranh của Ánh trăng là những cảm xúc kinh ngạc đột ngột khi tái ngộ người bạn thân sau nhiều năm 'bỏ quên'. Đây là một lời nhắc nhở về thái độ sống của con người, về tình cảm chung thủy.
Trên mặt đất này, dù ở đâu bạn cũng có thể bắt gặp ánh trăng nếu bạn vẫn còn tồn tại. Ánh trăng đã trở thành người bạn tri kỉ của nhiều người, và tác giả cũng không phải là ngoại lệ:
Thời thơ ấu, sống bên đồng
cùng sông và bềnh bồng bể
trong chiến tranh ở rừng sâu
vầng trăng trở thành bạn tri kỉ.
Vầng trăng liên kết với nhà thơ từ những ngày thơ ấu nghèo khó đến thời kỳ phải đối mặt với chiến tranh ở rừng. Mối quan hệ này đã trải qua một quãng thời gian đủ dài, tạo nên tình cảm sâu sắc và thấm thiết. Để trở thành tri kỉ của nhau, cần sự hiểu biết, đồng lòng và đồng điệu tuyệt đối. Không khó hiểu khi nhà thơ coi vầng trăng như một tri kỉ. Dù thời gian trôi qua, nhưng những dòng thơ chỉ làm tôn lên những cảm xúc sâu thẳm của tác giả. Những kí ức hồi ức hiện về, làm ông ta xúc động không ngừng.
Liên kết mạnh mẽ với tự nhiên
tinh khôi như bản năng cây cỏ
dường như không thể lãng quên
ánh trăng là biểu tượng tình nghĩa.
Đánh giá văn bản về bài thơ Ánh trăng của Nguyễn Duy
Ở đây, nhà thơ đột ngột mở ra những cảm nhận mới mẻ. Mối liên kết chặt chẽ giữa con người và thiên nhiên trở nên rõ ràng, họ không thể tách rời được. Ý thơ dường như chuyển hướng ta đến những điều không ngờ.
Tuy nhiên, sau những năm tháng gắn bó, mối quan hệ mà ta tưởng chẳng thể chia rời đã bị thay đổi bởi hoàn cảnh:
Trở về thành phố sôi động
quen với đèn sáng lung linh
vầng trăng nhấp nhô qua ngõ
như người lạ bước qua đường
Sau thời kỳ chiến tranh, nhà thơ không quay lại với đồng quê và ruộng đất, thay vào đó là cuộc sống trong thành phố phồn thịt với ánh đèn lung linh. Vầng trăng không còn quan trọng như trước, nó trở thành một người lạ đi qua cuộc đời. Ánh trăng vô tình mất đi giữa dòng đèn sáng. Có lẽ ánh trăng cảm nhận được sự thay đổi và trở nên buồn bã. Con người sao có thể dễ dàng quên những khoảnh khắc khó khăn, và quên đi tình cảm chung thủy? Mặc dù không trực tiếp phê phán, nhưng nó lại đặt ra những câu hỏi khó khăn về sự ám ảnh của thời gian.
Cuộc tái ngộ không ngờ giữa vầng trăng và người xưa khiến tác giả như bị chìm đắm trong suy nghĩ:
Bất ngờ đèn sáng tắt
gian buồn, đêm tối om
mở cửa sổ vội vã
vầng trăng đột ngột tròn
Ánh trăng, sau bao năm vẫn tỏa sáng dịu dàng và hiền hòa. Nhưng chỉ khi đèn sáng tắt, người ta mới cảm nhận được sự xuất hiện của nó. Từ từ 'bất ngờ' thể hiện ý nghĩa đột ngột, mang lại sự ngạc nhiên không lường trước. Tình huống đó khiến nhà thơ như bị kích động và kinh ngạc.
Nhìn thấy người tri kỷ, kí ức của nhà thơ tràn về như một dòng cảm xúc mãnh liệt, hồi sinh những ký ức về quãng thời gian cơ hàn nghèo đó.
Ngẩng đầu nhìn lên bức trời
Có điều gì đó thấm thía
Như là đồng, là bể
Như là sông, là rừng
Ánh trăng bây giờ không chỉ là một vật thể lạnh lùng nữa, mà nó tồn tại như một phần của con người. Có thể có quá nhiều điều đang diễn ra lúc này khiến cho nhà thơ không thể diễn đạt hết, chỉ cảm nhận được sự rưng rưng. Một cảm xúc khó tả, vừa mừng vừa buồn, vừa xấu hổ lại vừa hối hận. Nó đánh thức tâm hồn của con người.
Vầng trăng tròn lung linh
kể lên câu chuyện vô tình
ánh trăng im lặng như mơ
đủ để ta giật mình.
Không có lời trách móc hay tình cảm tự trách ở đây, nhưng ta cảm nhận được điều gì đó đặc biệt. Ánh trăng vẫn giữ vững sự chung thủy, theo dõi mọi bước di chuyển của con người. Hiền hòa và dung tử đến kỳ lạ. Điều này làm cho nhà thơ cảm thấy hơi ngần ngại và tự nhận mình là kẻ vô tình. Không chỉ riêng nhà thơ, điều gì đó giật mình cuối bài không chỉ là của ông mà còn là của chúng ta mỗi khi tỉnh giấc.