website blogradio.vn - Mẹ đã ra đi trong tình thương của gia đình, dòng họ và hàng xóm xung quanh, buổi tang lễ rất đông người khiến tôi tiếc nuối nhưng cũng tự hào và hạnh phúc. Sự mất mát lớn ấy khiến tôi nhận ra giá trị của thời gian bên gia đình và những người thân yêu khi họ còn ở bên. Chúng ta không thể thay đổi luật lệ của cuộc sống nhưng mỗi người có thể sống trọn vẹn với tình thương để không hối tiếc hay nuối tiếc.
Tôi từng nghe nói rằng cuộc sống là những ngày đua tranh để tránh rơi vào bế tắc giữa cuộc sống. Nhưng có những điều đã được xác định theo quy luật tự nhiên, nó như một cộng một là không bằng ba, dù chúng ta cố gắng như thế nào đi nữa. Dù cho cố gắng bao nhiêu, nỗ lực bấy nhiêu cũng không thể chống lại sự phai mờ của thời gian. Trên hành trình đó, điều duy nhất còn lại chính là ký ức. Những kỷ niệm tưởng chừng đã bị lãng quên nhưng vẫn có thể sống lại mỗi khi chúng ta vô tình chạm vào.
Không thể 'quay lại tuổi thơ' như bài hát nhưng những ngày mưa lạnh, đất trơn trượt thì làm sao có thể quên được. Ở đó, có một cậu bé luôn bám theo bà nội tôi. Như những người hàng xóm gọi là 'bảy của bà Bảy'. 'Bảy của bà Bảy' ám chỉ những người thân cận hay đi theo quan trên trong những bộ phim về thời Pháp thuộc. Vì ông nội tôi là con thứ bảy nên người ta gọi bà là 'bảy của bà Bảy', mặc dù thực ra bà nội tôi là người thứ Năm.
Từ khi tôi sinh ra đã có đèn điện nhưng cứ thường xuyên bị cúp điện, dần dần tôi cũng quen. Mỗi khi đèn điện tắt, tôi leo lên chiếc võng nằm đong đưa để bà quạt cho thoải mái. Trong ánh sáng lờ mờ còn có những ngọn đèn dầu, thể hiện sợ mất nhau nên ta thường bày tỏ tâm tư, kể chuyện từ này sang chuyện khác để có thể nghe tiếng nhau.
Nhà tôi là nhà tổ từ thời ông bà còn sống ở mặt đường, sau này di dời vào trong hẻm, sửa chữa và đến nay vẫn ở. Ngôi nhà ba gian nằm giữa trung tâm xóm là nơi được xem như địa điểm cố định, bất cứ ai đi vào đêm tối sẽ biết nhà tôi. Trước nhà là một khoảng sân nhỏ để gió thổi vào xua đi cái khô khan mùa hè và làm ấm áp nắng đông. Nằm trên chiếc võng đong đưa, có thể nhìn thấy bầu trời đêm. Khi đèn tắt, bầu trời trở nên sáng lên. Theo sở thích của mấy đứa trẻ, tôi nằm nhìn ngắm và đếm từng ngôi sao.
Trong những ngày thường, đây là nơi mà lũ nhóc con tôi thường chiến đấu mỗi khi chúng tôi quậy phá. Quê tôi nằm ở đầu nguồn nên mỗi năm vào tháng 7, tháng 8 âm lịch, nước từ nguồn sông Mê Kông tràn vào. Mùa nước nổi miền Tây tạo nên cảnh quan đồng quê đẹp đẽ với biển nước bát ngát, mọi người tranh nhau đi câu cá linh để nấu canh chua bông điên điển. Nhà tôi xây sàn cao để chống lại hiện tượng này. Bây giờ, dù không còn nước nổi như trước nhưng nhà vẫn giữ nguyên vẻ đẹp, dưới sàn trở thành nơi nghỉ trưa của ba mẹ và nơi chăn nuôi đàn gà đầy đủ trống, mái.
Trong những dịp như vậy, tôi mới có cơ hội trò chuyện cùng bà, vì nếu có điện thì tôi sẽ không xem TV mà sẽ chạy qua nhà hàng xóm chơi với bạn bè. Ban ngày, thường nghe tiếng... chửi. Vì bị chửi nhiều quá, lũ trẻ con chúng tôi đã đặt cho bà biệt danh “Bảy Hồng Nga”. Biệt danh này là ý tưởng của tôi vì thường xuyên cùng bà xem cải lương. Nghệ sĩ Hồng Nga được biết đến với vai diễn mụ, độc đáo và cay nghiệt trong các vở Lâm Sanh - Xuân Nương, Mẹ Ghẻ Con Chồng, Phận Làm Dâu, Thuyền Xưa Tách Bến,...
Nghe chửi cũng có thể tạo nên một loại... nghiện, hầu như mỗi ngày nếu không nghe tiếng la ó thì tôi ăn không ngon, ngủ không yên. Nhiều khi cả ngày không nghe chửi, tối đến không thấy mùng mình phải đi tìm để được nghe. Cũng vì trò chơi này, tôi đã bị đánh mấy lần. Từ khi tôi 7 tuổi cho đến khi học lớp 12, tôi đã ngủ cùng bà. Ba mẹ tôi thường đi đây đi đó vì nghề nuôi vịt chạy đồng, và mỗi khi đến mùa gặt lúa là tôi được vịt đưa ra đồng. Đó cũng là lý do tôi gần gũi với bà nhất trong gia đình.
Không chỉ có trẻ con mà thậm chí ông nội tôi cũng thích chọc bà. Bà là trung tâm của sự “ồn ào” trong gia đình. Ông thường nói câu “trong truyện cổ tích có ông thầy hít, nhà mình có bà thầy cãi”. Ông nói như vậy vì bà thường tranh luận với ông. Dù đôi khi là ông và bà thực sự cãi nhau, nhưng cũng có khi chỉ là ông cố tình chọc bà. Dù thế nào đi nữa, ông vẫn là người nhường nhịn trước vì bà bị bệnh tim. Bệnh này đã kéo dài với bà suốt mấy chục năm, hình thành từ trước cả khi tôi ra đời.
Khi tôi 17 tuổi, bà yếu đi đáng kể nên ông nội bảo tôi ra ngủ riêng để ông chăm sóc bà. Ông dễ thức dậy, chỉ cần nghe tiếng động là tỉnh ngay, nên nếu đêm khuya bà kêu thì ông nghe được dễ hơn tôi. Khi đã ngủ say, thậm chí có sự cố xảy ra cũng không làm tôi tỉnh dậy được.
Trong một buổi tối mưa phùn, hai ông cháu ngồi bên cạnh bà, trò chuyện và vuốt ve cho bà. Khi trời dần tối, ông bảo tôi đi ngủ sớm để sáng mai có thể đi học. Khi bước vào phòng ngủ, tôi nghe thấy ông kêu lên đau đớn “Bà Bảy đã ra đi rồi đấy”. Tôi chạy đến ngay, không tin vào những gì đang xảy ra. Vậy là sau một thời gian chiến đấu với căn bệnh, bà không còn đủ sức để ở lại với chúng tôi.
Trong ngày tang lễ, tôi ngồi quỳ bên cạnh quan tài, chưa bao giờ tôi cảm thấy yếu đuối như vậy. Nhưng không còn cách nào khác, tuổi thơ của tôi gắn liền với những kỷ niệm với bà. Khi ba mẹ bận rộn với công việc, bà là nguồn động viên lớn lao cho tôi. Mất bà, tôi nhận ra giá trị của những khoảnh khắc bên gia đình và những người thân yêu. Mặc dù biết rằng mọi thứ đều tuân theo quy luật tự nhiên, nhưng khi sự thật đến, tôi vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc.
Bà ra đi trong tình yêu thương của gia đình, dòng họ và hàng xóm xung quanh. Buổi tang lễ đầy xúc động khiến tôi vừa tiếc nuối vừa tự hào và hạnh phúc. Mất mát lớn đó khiến tôi nhận ra giá trị của thời gian bên gia đình và những người thân yêu. Mỗi người không thể thay đổi quy luật của cuộc sống, nhưng có thể sống trọn vẹn với tình thương để không phải hối tiếc.
“Ồ, cây cải trở về bầu trời
Rau răm kề bên với hàng ngàn kỷ niệm
Người như hình bóng của quê hương
Đem tình thương đong đầy suốt cả cuộc đời
© Quy Nguyễn Văn - blogradio.vn