Đề bài
Cho đề bài: Phân tích cảm xúc của Na-đi-a khi nghe câu nói: “Na-đi-a, anh yêu em!” và phản ứng của nhân vật “tôi” trước phản ứng của Na-đi-a để làm nổi bật chủ đề của truyện ngắn Một chuyện đùa nho nhỏ của An-tôn Sê-khốp.
a. Lập dàn ý cho đề bài trên.
b. Chọn hai ý kề nhau trong dàn ý để viết thành hai đoạn văn.
Phương pháp giải - Chi tiết xem tại đây
Đọc lại văn bản Một chuyện đùa nho nhỏ.
- Chú ý phản ứng của Na-đi-a trước câu nói “Na-đi-a, anh yêu em!”
- Chọn hai ý kề nhau trong dàn ý.
- Từ đó viết thành hai đoạn văn.
Lời giải chi tiết
a. Dàn ý phân tích phản ứng của Na-đi-a trước câu nói: “Na-đi-a, anh yêu em!”.
Mở bài: Giới thiệu tác phẩm, nhân vật, vấn đề nghị luận.
Thân bài: Những phản ứng của Na-đi-a khi nghe câu nói “Na-đi-a, anh yêu em!”
- Sau khi trượt dốc lần đầu tiên, Na-đi-a bắt đầu cảm thấy lo lắng vì không biết ai đã nói câu: “Na-đi-a, anh yêu em!”.
- Khi đi dạo trên đồi tuyết, Na-đi-a càng cảm thấy bối rối hơn.
- Na-đi-a mong chờ người kia nói ra câu đó, nhưng khi đi cùng người ấy, nàng không tin rằng gió đã phát ra những từ ấy.
- Mặc dù vẫn còn lo sợ, Na-đi-a vẫn yêu cầu người kia tiếp tục trượt dốc nhiều lần hơn, thậm chí thử trượt một mình, nhưng vẫn không xác định được ai đã nói lời tình cảm đó.
- Khi nhân vật “tôi” đến gần hàng rào, đứng từ xa, aprovechando la brisa, nói lời “Na-đi-a, anh yêu em!”, Na-đi-a đã đón nhận với niềm vui, một khuôn mặt tỏa ra vẻ rạng rỡ, xinh đẹp và hạnh phúc. –
→ Phản ứng của Na-đi-a trước lời nói của nhân vật “tôi” đã thể hiện chủ đề của câu chuyện: Tình yêu là điều quan trọng, thiêng liêng và là nhu cầu cơ bản không thể thiếu đối với con người.
Kết bài: Ý nghĩa của vấn đề được thảo luận.
b.
Gợi ý:
Mặc dù lo sợ, nhưng Na-đi-a vẫn quyết định cùng “tôi” trượt tuyết. Khi lao xuống đồi, gương mặt nàng tái nhợt, hơi thở rối bời vì cuộc mạo hiểm kinh hoàng, nhưng sau khi hồi phục, nàng bắt đầu suy nghĩ về lời tỏ tình. Na-đi-a “không muốn tin rằng gió đã nói điều đó” vì gió không thể nói, không thể biết được điều đó, và nàng không biết ai đã nói nhưng trong lòng nàng, nàng nghĩ rằng “tôi” đã nói điều đó và không muốn tin rằng gió nói điều đó. Có lẽ chính nàng đã yêu nhân vật ‘tôi” nên nàng mong muốn và hy vọng không phải mình nghe nhầm.
Để vượt qua nỗi sợ hãi, nàng đề xuất chàng trai trượt một lần nữa. Mặc dù còn lo sợ, nàng cố gắng bước lên xe trượt cùng chàng và lao xuống, và giữa cơn gió, giữa những phút kinh hoàng nhất, chàng nói: “Nadia, tôi yêu em!”. Nadia vẫn đắm chìm trong lời nói đó, nó giống như một liều thuốc giúp nàng bình tĩnh lại trong lúc hoảng loạn nhất, cho nàng cảm giác an toàn và ấm áp. Nàng lạc quan trong bốn tiếng: “Nadia, tôi yêu em!” mà không nhận ra rằng đó chỉ là trò đùa. Và một lần nữa, để khám phá điều bí ẩn, nàng mạo hiểm trượt tuyết một mình. Nhưng liệu nàng có nghe được lời tỏ tình không, có lẽ chính nàng cũng không rõ, vì nỗi sợ hãi khi trượt tuyết một mình đã làm nàng mất khả năng nhận biết mọi âm thanh.