Bài học cuộc sống ý nghĩa: Một ngày nọ, một người đàn ông mù và con chó dẫn đường của mình đang đi qua một ngã tư. Bất ngờ, một chiếc xe tải mất lái đã đâm vào người mù. Con chó dũng cảm bảo vệ chủ nhân, kết quả là cả hai đều thiệt mạng. Hai linh hồn bay lên thiên đường.
Thiên thần canh cửa thiên đường thảo luận với người đàn ông mù: 'Xin lỗi, hiện tại thiên đường chỉ còn một chỗ trống. Một trong hai người phải xuống địa ngục.'
Người mù nói: 'Con chó của tôi không biết gì về thiên đường, cũng chẳng hiểu gì về địa ngục. Có thể để tôi quyết định ai nên lên thiên đường không?'
Thiên thần suy nghĩ một lúc và nói: 'Tôi rất xin lỗi. Tất cả các linh hồn đều bình đẳng. Hai người sẽ tham gia một trò chơi để quyết định ai sẽ lên thiên đường.'
Người chủ cảm thấy thất vọng, 'trò chơi sẽ ra sao?'
Thiên thần nói: 'Trò chơi này đơn giản. Hai người sẽ đua từ cổng này đến cửa chính của thiên đường. Ai về đích trước sẽ thắng, người đến sau sẽ xuống địa ngục. Nhưng bạn không cần lo lắng. Bây giờ bạn đã là linh hồn, bạn không còn mù nữa. Linh hồn càng tốt thì tốc độ di chuyển càng nhanh. Chắc chắn bạn sẽ thắng trước con chó.' Người mù suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng đồng ý.
Thiên thần bắt đầu cuộc thi. Thiên thần tin rằng người mù sẽ thắng. Nhưng ngạc nhiên, người mù di chuyển chậm rãi, điềm tĩnh. Ngạc nhiên hơn, con chó trung thành cũng đi bên cạnh chủ của nó. Thiên thần nhận ra: Nhiều năm qua, người mù đã dạy con chó luôn ở bên cạnh, chú trở thành thói quen, luôn dẫn đường cho chủ nhân. Người chủ kia thật tàn nhẫn, đã lợi dụng thói quen này để bảo con chó đứng lại và mình về trước. Con chó có thể bỏ mặc người mù và chạy đến cửa thiên đường nhưng nó không làm vậy.
Thiên thần nhìn con chó trung thành và buồn bã nói, 'mày đã bỏ cuộc sống của mày. Bây giờ chủ của mày không còn mù nữa, mày không cần phải dẫn đường cho ông ta, hãy đi đến thiên đường!' Nhưng cả người mù và con chó đã phớt lờ lời của thiên thần. Họ tiếp tục đi cùng nhau như thường.
Khi gần cửa thiên đường, người mù ra lệnh cho con chó ngồi xuống. Nó nhìn chủ như thường, chứa đầy tình cảm. Người chủ mù quay lại thiên thần và nói rằng, 'tôi gửi con chó trung thành của tôi lên thiên đường. Tôi lo lắng nếu nó không chịu tự đi đến đây nên tôi đã đi cùng nó. Tôi muốn bạn giúp tôi chăm sóc nó.' Thiên thần ngạc nhiên.
Người đàn ông nhìn con chó của mình với sự lưu luyến, nói tiếp, 'chú chó này đã ở bên tôi suốt nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó bằng chính đôi mắt của mình. Nếu có thể, tôi không bao giờ muốn chia xa nó. Nhưng thiên thần nói chỉ có một trong hai được lên thiên đường nên tôi muốn nó đến đây và nhận được sự chăm sóc tốt. Nó xứng đáng với nơi này.'
Sau khi nói xong, người chủ ra lệnh cho con chó chạy trước, còn mình thì nhắm mắt lại, nhẹ nhàng rơi về phía địa ngục. Chú chó trung thành thấy vậy liền vội vã lao đầu chạy theo chủ nhân. 'Linh hồn càng thuần khiết, tốc độ di chuyển càng nhanh hơn.' Thiên thần mở rộng đôi cánh đuổi theo chú chó nhưng không kịp. Rốt cuộc chú chó dẫn đường lại quay về bên chủ nhân của nó. Dù ở dưới địa ngục, nó vẫn sẽ mãi mãi bảo vệ người chủ mù loà của mình.
Trên thế gian này, chân tướng chỉ có một nhưng lòng người đa đoan lại hiểu ra vô số những điều rắc rối. Tại sao lại như vậy? Kỳ thực, đạo lý rất đơn giản. Mỗi người khi đối diện với một sự vật thì không dùng cái nhìn khách quan để suy xét mà lại dựa vào chính kinh nghiệm yêu ghét của bản thân để đánh giá từ đó có cái nhìn phiến diện, một chiều. Kết quả những gì chúng ta thấy được lại chưa hẳn là sự thật, mà những gì được coi là sự thật có khi lại chính là dối gian. Qua câu chuyện này chúng ta có thể rút ra cho mình một bài học cuộc sống đó là 'đừng từ bụng ra suy ra bụng người'.
ST.
ST.