TOP 5 ví dụ Trình bày lại câu chuyện 'Búp bê của ai?' xuất sắc nhất, giúp học sinh lớp 4 tham khảo, nắm bắt nội dung và kể lại câu chuyện 'Búp bê của ai' theo tranh, theo lời của búp bê và toàn bộ câu chuyện Búp bê của ai một cách xuất sắc.
Với 5 ví dụ Trình bày chuyện lớp 4, học sinh có thêm cơ hội rèn kỹ năng kể chuyện để chuẩn bị tốt cho tiết kể chuyện tuần 14 trong sách giáo khoa Tiếng Việt lớp 4 trang 138. Mời các em cùng đọc để ngày càng tiến bộ trong môn học Bài làm văn lớp 4:
Trình bày câu chuyện 'Búp bê của ai?' theo từng hình ảnh
Hình 1: Nga, một cô bé thích chơi và nhanh chán. Mùa hè, Nga thuyết phục mẹ mua cho cô một chiếc búp bê đẹp khá. Nhưng chơi không lâu, Nga đã bỏ búp bê trên đầu tủ cùng với các đồ chơi khác để bụi phủ kín.
Hình 2: Một đêm lạnh giá, búp bê cảm thấy lạnh vì không có quần áo ấm để mặc, bộ váy duy nhất của búp bê đã bị Nga lấy đi từ trước. Khi các đồ chơi khác an ủi, búp bê càng thêm buồn, quyết định rời khỏi ngôi nhà.
Hình 3: Đêm trước, búp bê thoát ra ngoài và cảm thấy sung sướng, chạy sang phố bên. Nhưng đêm tối, trời lạnh, không thể tiếp tục, búp bê tìm đến một gốc cây lớn, chui vào đống lá khô để tránh lạnh.
Hình 4: Sáng hôm sau, một cô bé đi ngang thấy búp bê nằm trong đống lá, không ai nhận nên cô bé đã đem về nhà và chăm sóc.
Hình 5: Cô bé đưa búp bê về tắm rửa sạch sẽ, nhưng thấy búp bê không có quần áo nên cô bé ngồi cắt may quần áo mới cho búp bê suốt buổi tối.
Hình 6: Cô bé ôm búp bê đi ngủ, trong vòng tay ấm áp của chủ mới, búp bê vô cùng hạnh phúc thỏ thẻ với cô bé, mong muốn ở bên cô bé suốt đời.
Trình bày lại câu chuyện 'Búp bê của ai?' từ góc nhìn của búp bê
“Tôi là một cô búp bê nhỏ, được cô chủ hiện tại yêu thương hết mực. Trước khi được sống với cô chủ hiện tại, tôi đã phải trốn thoát khỏi cô chủ cũ không biết yêu thương và không biết giữ gìn đồ chơi của mình.
Cô chủ cũ của tôi tên là Nga. Nga được mẹ nuông chiều mua nhiều đồ chơi, nhưng Nga chán nản nhanh chóng. Cô không chăm sóc đồ chơi của mình và để chúng bị bụi phủ kín theo thời gian. Chiếc váy của tôi cũng bị Nga cởi ra và vứt đi, chỉ còn lại chiếc quần lót mỏng manh.
Trời trở lạnh. Tôi run lên vì lạnh. Vì không có quần áo ấm để mặc, tôi khóc.
- Tại sao em khóc? - Chị Lật Đật hỏi tôi
- Em không có áo quần. Em rét lắm. Còn chị, may mà mũ áo gắn liền với người nên chị Nga không tháo ra được.
- Cô ấy thực sự là kẻ tồi tệ - Chị Lật Đật lẩm bẩm - Cô ta bắt chúng ta làm trò vui, nhưng chẳng bao giờ quan tâm đến chúng ta.
Tôi khóc nức nở:
- Em không muốn sống với cô ấy nữa. Em đi đây.
Và rồi tôi rơi từ tủ xuống, cố leo lên tường, bò qua lỗ thông hơi trên cửa, và nhảy ra ngoài đường. Dù chị Lật Đật gọi tôi quay lại nhưng tôi không hề lùi bước.
Sáng hôm sau, đã hơn bảy giờ, Nga mới tỉnh giấc. Nhìn về phía tủ, cô chỉ thấy trống rỗng.
Nga hét lên: “Ai đã lấy búp bê của con?” Mẹ nhắc Nga phải tự mình tìm búp bê, dù ở góc tủ hay dưới giường. Nga làm theo dù không muốn. Nhưng tôi sẽ không còn ở đó nữa.
Cảm thấy hạnh phúc khi thoát khỏi cô chủ lạnh lùng, tôi chạy về phía phố bên. Nhưng đêm tối, trời lạnh, không thể tiếp tục đi, tôi phải tìm một góc cây to, nằm trong đống lá khô để tránh rét.
Rất may mắn, vào sáng hôm sau, có một cô bé đi ngang qua thấy tôi trong đống lá và reo lên:
- Ôi, em búp bê xinh quá, ai lại vứt em đi như thế này, thật là đáng thương.
Cô bé hỏi mọi người nhưng không ai nhận. Vậy là cô ôm em về, lau rửa cẩn thận. Cô nói:
- Sao em không có áo vậy? Thật là đáng thương, chị sẽ may áo cho em.
Sau đó, cùng đêm đó, cô bé cắt may một bộ váy áo đẹp cho em. Cô ôm em đi ngủ. Trên chiếc giường êm ái, dưới tấm chăn len ấm áp, em rất hạnh phúc. Em thì thầm vào tai cô bé:
- Chị ơi. Em muốn ở bên chị suốt đời”
Kể lại câu chuyện Búp bê của ai theo góc nhìn của búp bê
Chị Nga là cô bé thích chơi và nhanh chán. Một hè gần đây, chị Nga đã yêu cầu mẹ mua cho tôi một chiếc búp bê khá đẹp, với má hồng, đôi mắt xanh, và mái tóc vàng óng ánh. Nhưng sau ít lâu chơi, chị Nga đã bỏ tôi trên đỉnh tủ cùng với một số đồ chơi khác để bụi bám.
Khi trời trở lạnh, tôi chỉ còn một chiếc áo lót mỏng vì bộ váy áo của tôi đã bị chị Nga giặt rồi nhưng không biết để ở đâu. Một đêm, khi trời lạnh quá, tôi run lên và khóc lóc. Chị Lật Đật ngủ say, bất chợt tỉnh dậy hỏi:
- Em sao vậy?
- Em không có quần áo nên rét lắm! Còn chị thì may mà mũ áo dính chặt vào cơ thể nên chị Nga không tháo ra được.
Chị Lật Đật lẩm bẩm:
- Cô ấy quá tệ! Chơi đã chán thì không còn mối quan tâm nào tới chúng mình nữa.
Tôi nức nở nói:
- Em không muốn sống với cô ấy nữa! Em đi đây!
Nói xong, tôi tìm cách leo lên tường, chui qua lỗ thông hơi rồi nhảy ra phố. Dù chị Lật Đật gọi lại thế nào cũng không được, tôi đã đánh thức chị Nga. Tuy nhiên, chị Nga vẫn ngủ say trong chăn. Chị Lật Đật hối tiếc vì không có chân để đi. Nếu có, chắc chị cũng sẽ rời bỏ nốt.
Sáng hôm sau, hơn bảy giờ chị Nga mới tỉnh dậy. Nhìn lên nóc tủ không thấy tôi, chị ấy kêu ầm lên: “Ai đã lấy mất búp bê của con vậy?”. Mẹ chị bảo hãy kiên nhẫn tìm ở góc tủ hay trong gầm giường. Chị Nga làm theo dấu chỉ, nhưng tìm kiếm đâu cho ra tôi nữa chứ?!
Đêm hôm trước, thoát ra ngoài, tôi sung sướng chạy về phía bên kia phố. Nhưng đêm tối, trời lạnh, không thể tiến lên được, tôi đành tìm đến một gốc cây to, chui vào đống lá khô để tránh rét. Sáng hôm sau, một cô bé đi ngang qua, nhìn thấy tôi nằm trong đống lá liền reo lên:
- Ôi! Con búp bê xinh quá mà ai lại vứt bỏ thế này chứ? Hoài của quá!
Cô bé đem tôi về nhà, lau rửa cẩn thận. Cô bảo:
- Búp bê sao không có áo? Thật đáng thương! Chị sẽ may cho em một bộ váy áo đẹp nhé!
Sau đó, cô bé say sưa cắt may cho tôi một bộ váy áo cực kỳ đẹp. Đến tối, cô ôm tôi vào lòng ngủ. Trong vòng tay âu yếm của cô, dưới tấm chăn len ấm áp, tôi thật sự hạnh phúc. Tôi nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô bé đang mơ màng trong giấc ngủ:
- Chị ơi, em muốn ở bên chị suốt đời!
Kể phần kết của câu chuyện Búp bê của ai?
(Trường hợp: Cô chủ trước gặp lại búp bê trong tay của cô chủ mới)
Nói lại về Nga, sau khi mất đi chú búp bê, Nga suy nghĩ lại những việc đã làm với đồ chơi của mình và cảm thấy hối hận. Em tắm rửa cho những đồ chơi cũ trong nhà, may mới quần áo cho chúng rồi đặt chúng ở nơi sạch sẽ. Tuy vậy, trong lòng em vẫn chưa hết nhớ về chú búp bê đã mất, cảm thấy lo lắng và tiếc nuối.
Một lần, khi Nga đến nhà Lan chơi, tình cờ phát hiện ra rằng chiếc búp bê của mình đã mất lại đang ở nhà Lan. Nga rất xúc động, ôm chiếc búp bê và khóc thút thít, kể về lỗi lầm của mình cho Lan nghe. Lan an ủi Nga và nói muốn chơi búp bê cùng với Nga. Nga để chiếc búp bê ở bên chủ mới, từ đó hai bạn Lan và Nga trở thành bạn thân thiết, cùng chơi và chăm sóc đồ chơi, cùng nhau nỗ lực trong học tập.
Kể lại câu chuyện Búp bê của ai?
Nga là cô bé ham chơi và chóng chán. Dạo hè, Nga đòi mẹ mua cho một con búp bê khá đẹp. Nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, Nga đã bỏ mặc búp bê trên nóc tủ cùng với các đồ chơi khác, để bụi bám.
Khi trời trở rét, búp bê chỉ còn một chiếc quần lót duy nhất. Bộ váy của búp bê đã bị Nga cởi ra và vứt đi mà không rõ ràng. Một đêm, khi thấy quá lạnh, búp bê không kìm được nước mắt. Chị Lật Đật đang ngủ tròn xoay, tỉnh dậy và hỏi:
- Sao em khóc vậy?
- Thiếu quần áo, em cảm thấy lạnh. Chị Nga, may mắn có mũ áo gắn liền với người nên không cần phải tháo ra.
- Cô ấy thực sự tệ. Chơi chán rồi lại không bao giờ quan tâm đến chúng tôi.
Búp bê nức nở:
- Em không muốn ở bên cô ấy nữa. Em ra đi.
Sau lời nói, búp bê tụt khỏi tủ, leo lên tường, chui qua lỗ thông hơi trên cửa ra vào, và nhảy ra phố. Chị Lật Đật gọi cũng không được. Chị gọi Nga nhưng Nga vẫn ngủ say trong chăn. Chị Lật Đật tiếc rằng không có chân, nếu có, chắc chị sẽ bỏ đi luôn.
Sáng hôm sau, sau khi thức dậy, Nga nhìn về phía tủ và thấy trống trơn. Nga kêu to: 'Ai đã lấy đi con búp bê của tôi vậy?' Mẹ nhắc Nga tìm ở góc tủ, dưới giường. Mặc dù Nga làm theo nhưng không tìm thấy búp bê nữa!
Đêm hôm trước, thoát khỏi tủ, búp bê sung sướng chạy qua phố. Nhưng đến tối, trời lạnh, búp bê không thể đi nữa, phải tìm nơi ấm. Sáng sớm, một cô bé đi ngang, thấy búp bê trong đống lá, hét lên:
- Ôi, con búp bê xinh quá, ai vứt đi thế này!
Hỏi xung quanh không ai nhận, cô bé ôm búp bê về, lau chùi kỹ lưỡng. Cô nói:
- Búp bê không có áo sao? Thương lắm, chị sẽ may váy áo cho em.
Rồi vào tối đó, cô bé nhanh chóng cắt may cho búp bê một bộ váy áo xinh đẹp. Sau đó, cô ôm lấy búp bê đi ngủ. Trong vòng tay ấm áp của cô, dưới lớp chăn len ấm áp, búp bê cảm thấy hạnh phúc biết bao. Búp bê thì thầm vào tai cô bé đang mê mải trong giấc ngủ:
- Chị ơi, em muốn được ở bên chị suốt đời.