TOP 14 bài Cảm nhận của tôi trước khi phải rời xa trường Tiểu học SIÊU HAY, giúp các bạn học sinh lớp 5 dễ dàng ghi lại cảm xúc của mình khi chuẩn bị chia tay ngôi trường thân yêu đã gắn bó suốt 5 năm qua.
Thời điểm nói lời tạm biệt với ngôi trường yêu quý thật sự khó diễn đạt thành lời, đầy cảm xúc tràn về, xa cô giáo, xa bạn bè để bước vào một môi trường mới thật sự là một cảm giác nghẹn ngào. Mời các em đọc bài viết dưới đây của Mytour để ghi lại cảm xúc của mình nhé!
Dàn ý cảm nhận của tôi trước khi phải rời xa trường tiểu học
Kế hoạch 1
a. Bắt đầu
- Giới thiệu tình huống khiến tôi phải xa lìa ngôi trường tiểu học của mình.
b. Nội dung chính
- Cảm xúc của tôi trước giây phút phải nói lời chia tay:
- Cảm giác hạnh phúc khi sắp được đến một ngôi trường mới, có nhiều điều mới lạ, hấp dẫn
- Niềm buồn khi phải chia xa thầy cô, bạn bè, và mái trường quen thuộc
- Những kỷ niệm đáng nhớ với ngôi trường cũ:
- Những tiết học thú vị, những giờ kiểm tra căng thẳng
- Những lần đến trễ, chạy vội vàng
- Những buổi ăn quà vặt cùng bạn trong giờ học
- Những khi bị cô giáo phạt vì quên bài tập ở nhà
- Những hoạt động trước khi tạm biệt ngôi trường cũ:
- Ôm, trò chuyện chia tay thầy cô, bạn bè
- Ghé thăm những nơi thân quen: quán ăn, sân thể dục, bàn học cũ…
c. Phần kết
- Tình cảm, cảm xúc của tôi dành cho ngôi trường trước khi phải nói lời chia tay
Kế hoạch 2
I. Bắt đầu:
- Nhấn mạnh lí do tôi sắp phải rời xa ngôi trường Tiểu học.
II. Phần thân bài:
- Kể về những kỷ niệm mình đã có ở trường Tiểu học:
- Kỷ niệm về ngày đầu tiên đi học.
- Kỷ niệm với cô giáo chủ nhiệm.
- Kỷ niệm với các bạn học sinh.
- Thể hiện tình cảm của mình dành cho mái trường:
- Cảm giác quen thuộc, thân thiện với ngôi trường.
- Thể hiện tình cảm của mình với cô giáo chủ nhiệm và các thầy cô khác trong trường.
- Trân trọng gửi lời cảm ơn đến các thầy cô.
Cảm xúc của tôi khi phải xa mái trường Tiểu học
Rồi chỉ trong vòng hai tháng nữa thôi, tôi sẽ phải nói lời chia tay với ngôi trường tiểu học yêu quý để chuyển đến một ngôi trường mới. Dù đã biết ngày này sẽ đến, nhưng thật không ngờ nó lại đến nhanh như vậy.
Còn mới ngày nào, tôi còn lép vế bước chân vào trường, nằm sau lưng mẹ nhìn các anh chị vui đùa, giờ đây tôi đã là học sinh lớp 5 rồi. Còn mới ngày nào, ngôi trường lớn xinh vẫn còn biết bao nhiêu điều thú vị, lạ lùng cho tôi khám phá, giờ đây tôi đã quen hết mọi góc nhỏ. Cảm giác thân quen đó khiến tôi luôn cho rằng ngôi trường này như là ngôi nhà thứ hai của tôi. Và những người thầy, cô ở đây chính là những người phụ huynh thứ hai của tôi. Thầy cô yêu thương, dạy bảo tôi trưởng thành và chỉ dẫn tôi trở thành người. Nhớ nhất, có lẽ là những người bạn thân thiết đã cùng tôi trải qua mọi thứ từ học hành chăm chỉ, đến những giờ kiểm tra căng thẳng, và những lúc ra chơi vui vẻ. Và cả những khi đi học trễ, bị phạt quét sân. Rồi cả những lần mua đồ ăn vặt lén lút, ăn trong lớp học.
Những kỷ niệm đó từng dường như là điều tất yếu, nhưng giờ đây trở thành những kho báu vô giá. Chỉ còn ít tuần nữa thôi, em sẽ không còn được đến đây học nữa. Ngôi trường vẫn còn đó, thầy cô vẫn ở đây, bàn ghế bảng đen vẫn không đổi, nhưng người ngồi ở đây không còn là em nữa. Một chút buồn buồn, nuối tiếc kết hợp với hy vọng cho tương lai, khiến em rơi vào một biển cảm xúc không tên. Nhưng chắc chắn, sau này, em sẽ trở lại thăm trường, như một người con quay về nhà của mình.
Cảm nghĩ của em trước lúc phải rời xa mái trường tiểu học - Biểu mẫu 1
Trải qua năm năm dưới mái trường này, em đã tích lũy được nhiều kỷ niệm đẹp về bạn bè, thầy cô và ngôi trường. Nhưng thời gian trôi đi, đã đến lúc em phải nói lời tạm biệt với trường Lê Quý Đôn để bước sang một ngôi trường cấp hai mới.
Mái trường đã in sâu trong tâm trí em rất nhiều ấn tượng và kỷ niệm đáng nhớ. Trường của em là một biểu tượng của vẻ đẹp trang trọng, lộng lẫy với những hàng cây xanh tươi sáng luôn chào đón em mỗi ngày. Trường của em còn có rất nhiều thầy cô giáo giỏi - những người đã có sự đóng góp to lớn trong cuộc sống của chúng em. Các thầy cô giáo đã dành bao nhiêu công sức để dạy bảo chúng em trưởng thành. Tại trường, em cũng có rất nhiều bạn bè thân thiết, những người bạn luôn sẵn lòng chia sẻ, đồng cảm với em trong mọi tình huống.
Sắp đến lúc phải chia tay, nhưng dù sau này đi đâu xa, em vẫn sẽ không quên được trường Lê Quý Đôn. Nhìn kìa, những quả bóng bay lên cao, mang theo những ước mơ, như thay lời chúc, lời tri ân, lời từ biệt gửi đến thầy cô yêu quý và trường Tiểu học Lê Quý Đôn. Những khoảnh khắc này sẽ mãi mãi in sâu trong trái tim em!
Cảm xúc trước khi phải xa trường Tiểu học - Biểu mẫu 2
Gần đây, em đang trải qua những ngày cuối cùng với tư cách là học sinh của ngôi trường Tiểu học Kim Đồng yêu thương. Vì chỉ còn ít ngày nữa, em sẽ phải rời xa nơi này để đến một ngôi trường mới.
Trước thời khắc đó, trong lòng em rộn ràng cảm xúc khó diễn tả. Đầu tiên, là niềm vui. Em đã dành nhiều công sức học tập, vượt qua những kỳ thi căng thẳng để có cơ hội được nhập học vào trường cấp hai mà em yêu quý. Bây giờ ước mơ đã thành hiện thực, niềm vui lan tỏa khắp trong lòng em. Nhưng phần lớn hơn là nỗi buồn. Buồn vì sắp phải rời xa ngôi trường, xa thầy cô và xa bạn bè đã cùng em trải qua năm năm qua. Dù biết rằng ngày này sẽ đến, nhưng khi nó đang gần kề, cảm giác buồn bồn lại tràn ngập.
Sắp tới, em sẽ không còn được học Toán với thầy Bình nữa. Sẽ không nghe cô Mi kể chuyện hàng tuần. Và sẽ không cùng bạn bè đến trường sớm để làm việc nhà, dọn dẹp. Mỗi khi tan học, không còn dịp cùng bạn bè tản bộ đến quán ăn vặt trước cổng trường. Tất cả sẽ chỉ là ký ức. Em sẽ nhớ! Nhớ ghế đá, cây cao che mưa trong những giờ chơi. Nhớ sân trường rộng mênh mông với những bồn hoa nhỏ đầy màu sắc. Nhớ lá cờ đỏ sao vàng trên đỉnh mái nhà. Nhờ hoa phượng đỏ rực mỗi mùa hè. Và nhớ nhất, là những thầy cô luôn ân cần, quan tâm, và bạn bè luôn ở bên em, dù vui hay buồn.
Tuy vậy, em sẽ luôn giữ kỷ niệm đó trong lòng. Em sẽ dành thời gian quay lại thăm trường, thầy cô và bạn bè. Dù không còn học chung nữa, nhưng tình bạn chân thành giữa chúng ta vẫn sẽ mãi mãi.
Tâm trạng trước khi rời xa trường Tiểu học - Mẫu 3
Chỉ còn một ngày nữa là em sẽ phải xa ngôi trường Tiểu học Sài Đồng yêu quý - nơi đã chào đón em vào hành trình học tập năm năm trước. Buồn quá! Buồn vì sắp phải xa thầy cô và những kỷ niệm đẹp suốt năm năm qua. Mọi thứ đang dần trở nên xa dần, tiễn em lên trường Trung học cơ sở mới. Tuy nhiên, những hình ảnh tuyệt vời về trường này sẽ mãi không phai nhạt trong tâm trí em.
Em nhớ về ngày đầu tiên bước vào trường, khi mẹ đưa em đến. Em dậy từ sớm, đeo chiếc cặp trên vai, rất háo hức. Đến nơi, em bất ngờ với sự lớn lao của ngôi trường! Mọi người đều lạ lẫm. Có một số bạn từ mẫu giáo nhưng cũng chỉ vài người. Rụt rè, em nép sau lưng mẹ, như mấy đứa trẻ mới vào trường. Nhìn đám con trai vô tư chơi đùa, em ngưỡng mộ. “Ước gì mình cũng là con trai nhỉ?”
Em học cô Sáu ở lớp 1. Cô Sáu là một giáo viên tuyệt vời, nghiêm túc nhưng rất yêu thương học sinh. Cô giống như một người mẹ với em. Từ đó, em dần mở ra một thế giới mới. Cô đã dạy em rất nhiều điều. Em học đọc, viết, làm thơ, viết văn - những điều em không thể làm khi ở mẫu giáo.
Khi nhớ lại những kỷ niệm đó, em cảm thấy xúc động. Em đã trưởng thành hơn, sắp bước vào cấp 2. Kỷ niệm về những ngày học sinh cấp 1 đầu tiên, em nhớ mãi. Em sẽ không thấy những cảnh bạn bè vui đùa trên sân trường này nữa. Sẽ không còn tham gia vào những trận chơi trẻ con trên sân trường. Và cánh cổng trắng, nơi mẹ đến đón em sau mỗi buổi học… Tất cả sắp chỉ còn là kỷ niệm. Em sắp phải nói lời chia tay.
Khi lên lớp 6, cách xa thầy, cô, em muốn gửi lời 'cảm ơn' và 'xin lỗi' tới thầy cô. Cảm ơn thầy cô đã dạy cho chúng em những điều đúng đắn. Chúng em cũng xin lỗi thầy cô vì đã gây phiền toái. Nhưng thầy cô ơi, chúng em không biết được sự cố gắng của thầy cô. Cho đến giờ phút này, chúng em - những học trò lớn nhất trong trường, mới hiểu điều đó có ý nghĩa như thế nào.
Mái trường ơi, em muốn gửi đi một nỗi nhớ, một tình yêu. Những bài giảng của mỗi thầy cô sẽ mãi là hành trang quan trọng trên con đường học tập phía trước. Tạm biệt thầy cô và các bạn khối 1, 2, 3, 4. Một ngày nào đó em sẽ trở lại nơi này...
Cảm xúc khi sắp phải xa trường tiểu học - Mẫu 4
Thời gian trôi nhanh chóng. 5 năm đã qua, giờ đây em phải rời xa trường tiểu học thân yêu. Những kí ức về ngày đầu tiên em đi học vẫn còn trong lòng. Bây giờ em là người lớn trong trường, là mẫu gương cho các em nhỏ.
Cảm xúc trước khi chia tay ngôi trường vô cùng hỗn loạn. Em nghĩ rất nhiều về thầy cô, bạn bè... Việc không gặp lại thầy cô gắn bó trong 5 năm học, không nghe những bài giảng của thầy, cảm giác rất trống rỗng! Em vẫn nhớ những lúc thầy cầm tay dẫn em viết, chỉ bảo từng phép tính. Những ngày em ốm, thầy đến nhà thăm hỏi, giảng bài cho em. Em rất biết ơn và nhớ thầy, mong thầy khỏi để em có thể đi học. Nhờ thầy, em coi lớp như nhà, thầy như cha, bạn bè như anh em. Chúng ta yêu thương, chăm sóc nhau thực sự. Mối quan hệ giản dị nhưng chân thành.
Còn các bạn, tôi nhớ nhất là các hoạt động tập thể của lớp, đi tham quan hay tham gia văn nghệ của trường. Cả lớp làm việc, vui chơi, đoàn kết vô cùng. Chi Đội luôn giành giải xuất sắc, đó không chỉ là nỗ lực cá nhân mà còn là sức mạnh của tinh thần đồng đội. Nhớ những giờ ra chơi cùng nhau nhảy dây, đá cầu, trốn tìm. Sao mà nhớ quá, còn bao lâu chúng ta được bên nhau như vậy nữa nhỉ? Nhanh quá, tôi vẫn muốn chơi với các bạn lâu hơn nữa, học cùng các bạn lâu hơn nữa.
Kết thúc kỳ học này, chúng ta sẽ chia tay, mỗi người một nơi. Một vài người may mắn sẽ học cùng lớp 6, nhưng đại gia đình 5A1 của ta sẽ ra sao? Ôi, khoảnh khắc chia ly thật không dám nghĩ đến. Trường lớp mới sẽ như thế nào khi ta không còn những người bạn thân thiết. Nhớ phấn trắng, bảng đen, bộ bàn ghế, bút máy, mực tím. Nhớ tất cả mọi thứ, không dễ dàng. Giờ đây, tôi muốn khóc như ngày đầu đi học, như lúc mẹ buông tay và bảo tự mình bước đi.
Chỉ còn một chút thời gian, tôi muốn cố gắng để những ngày này thật vui vẻ cùng các bạn. Cùng mọi người tạo ra những kỷ niệm khó quên, để sau này quay lại, mọi người vẫn cảm thấy hạnh phúc.
Cảm nghĩ khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 5
Thời gian thấm thoát trôi nhanh. Năm năm học đã dần qua đi. Tôi sắp phải xa mái trường. Càng đến những buổi học cuối, tôi càng yêu ngôi trường này hơn vì mỗi góc sân, mỗi hàng cây đã gắn với tôi bao nhiêu kỷ niệm. Sáng nay, tôi đến trường sớm hơn mọi ngày để ngắm cảnh trường nhiều hơn.
Ôi chao, cảnh trường lúc này thật tuyệt vời! Dù còn khá sớm, nhưng bác mặt trời đã tỉnh giấc, mắt đỏ như quả cầu lửa bẽn lẽn nấp sau lũy tre làng. Dải sương mờ vẫn còn phảng phất trong vòm cây. Bác cổng trường đã dậy từ lúc nào, dang tay đón chúng tôi vào lớp. Tôi lững thững bước vào sân trường, trong lòng trào dâng một cảm xúc khó tả. Một làn gió thoảng qua, mang theo hương thơm của bồn hoa như mời gọi tôi nói lời tạm biệt. Tôi ngồi xuống gốc bàng ngước nhìn bầu trời xanh mướt, trong đầu lại hiện về bao kỷ niệm. Dưới gốc bàng này chúng tôi đã trải qua bao trò chơi lý thú.
Lúc này, bác mặt trời vẫn tươi cười, ban phát những tia nắng vàng tươi làm màn sương tanh vội vã chốn biệt chỉ để lại những hạt sương long lanh còn đọng trên lá cây, ngọn cỏ. Cảnh trường lúc này hiện ra rõ mồn một, rực rỡ sắc màu. Bác phượng già như trở lại tuổi đôi mươi rực rỡ trong tấm áo đỏ rực. Chỉ cần một làn gió nhẹ thoảng qua thì những cánh hoa dung dinh như muôn ngàn con bướm thắm vỗ cánh bay lên. Bên kia, bác bàng trông thật cườm tráng với tấm áo màu xanh mượt. Những ánh nắng xuyên qua kẽ lá như đang chơi trò trốn tìm. Tất cả như không hề biết tôi sắp phải xa ngôi trường này. Tôi bước về đứng trước cửa lớp của mình, thân thương quá! Trước mắt tôi như hiện ra hai mươi tám gương mặt trìu mến của các bạn đang nói cười, đang học bài. Lòng tôi xao xuyến, bâng khuâng quá. Tôi chỉ muốn tổ ấm 5B này mãi không rời xa. Quang cảnh trường lúc đó tươi đẹp nhưng lòng tôi bỗng trống trải. Dù không muốn nhưng chỉ mai thôi, tôi phải xa tất cả những gì đã gắn bó năm năm qua.
Mái trường đã trở thành ngôi nhà thứ hai của tôi. Ở đó có thầy cô hiền như mẹ, bạn bè thân thiết như anh em. Hình ảnh ngôi trường tiểu học thân thương cùng thầy cô và bạn bè sẽ mãi mãi in đậm trong tâm trí tôi dù tôi phải chia tay nó.
Cảm nghĩ khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 6
Trong năm năm học vừa qua, ngôi trường Tiểu học Lê Hồng Phong đã gắn bó với tôi. Hôm nay tôi đến sớm để làm công việc trực nhật và quan sát vẻ đẹp của trường trước buổi học.
Khi em đến trường, hai cánh cửa lớn sơn màu xanh phai hé từ lâu đã mở sẵn. Lớp học, bàn ghế, và những người bạn thân quen của tuổi học trò đều yên bình chờ đợi chúng ta.
Bầu trời hôm nay đẹp, tiết trời se lạnh. Từ tầng cao, nhìn xuống, ngôi trường khang trang, sạch sẽ. Có hai dãy lớp học và một dãy văn phòng giáo viên. Các lớp học san sát nhau, mỗi lớp có bốn cửa sổ và một cửa ra vào. Bên trong, bàn ghế sạch sẽ và ngăn nắp. Mỗi lớp học đều treo ảnh Bác Hồ và 5 điều Bác dạy thiếu niên nhi đồng, nhắc nhở chúng ta về nội quy lớp. Khu vực văn phòng nằm ở giữa, đối diện với vườn sinh thái, tạo nên vẻ đẹp thanh bình. Đó là nơi thầy cô giáo làm việc và họp. Còn phòng Ban giám hiệu và thư viện của trường giúp chúng ta tìm hiểu những điều bổ ích và thú vị. Sân trường được làm bằng xi măng, trung tâm có cột cờ cao khoảng 10m, với lá cờ đỏ sao vàng tung bay trước gió.
Khi các bạn đến trường, bầu không khí yên bình của buổi sáng dần trở nên nhộn nhịp. Tiếng cười, tiếng nói vui vẻ của tuổi học trò lan tỏa khắp nơi. Trên cây, những chú chim hót vang. Bỗng nổi lên tiếng trống vang vọng, là lúc các bạn vội vàng xếp hàng vào lớp. Lúc này, sân trường trở nên vắng lặng, chỉ còn tiếng gió thổi và tiếng chim líu lo từ tán lá phượng.
Em rất thích ngôi trường này, nơi đã ghi lại nhiều kỷ niệm của em về thầy cô và bạn bè. Dù đi xa, em vẫn mãi nhớ ngôi trường Tiểu học Lê Hồng Phong thân thương này.
Cảm nghĩ khi sắp phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 7
Ngôi trường của tôi là THCS Phương Mai. Tên của trường cũng đơn giản, trùng với tên phường Phương Mai nơi tôi sống. Ngôi trường ẩn mình trong các khu tập thể của phường Phương Mai.
Khi đi xa, tôi đã thấy cánh cổng của trường, sơn màu xanh. Cánh cổng luôn mở rộng đón học sinh đến trường. Nhưng chỉ có những học sinh đến đúng giờ mới được vào, còn những học sinh muộn sẽ phải chờ ngoài cổng. Lúc đó, cánh cổng trở nên nghiêm khắc, đóng kín như những pho tượng đá. Vì thế, chúng tôi luôn cố gắng đến đúng giờ, vì không ai muốn đứng ngoài và bị phê phán mỗi sáng thứ hai. Sân trường hình chữ nhật, nhỏ và hẹp. Mỗi thứ hai, khi tập trung, chúng tôi phải xếp hàng kín đáo, không có chỗ trống nào. Trong giờ thể dục, chúng tôi phải tập trong không gian hẹp, nhưng trường có sân tập riêng, khác biệt. Chúng tôi quen với điều kiện này, không ai phàn nàn. Những cây bàng, cây phượng cung cấp bóng mát, giúp chúng tôi tránh nắng nóng. Trường còn có khu vườn sinh thái cho bộ môn sinh học.
Nhìn sâu vào, hai dãy nhà sáng bóng. Trường được chia thành khu A và khu B. Khu A có phòng họp và văn phòng ban giám hiệu ở tầng một, phòng máy ở tầng hai. Có máy móc hiện đại cho các giờ học thú vị. Khu B có các phòng học có quạt và đèn chiếu sáng. Phòng học được trang trí đẹp, treo tranh và bảng điểm tốt để khuyến khích học tập. Mọi phòng đều có khẩu hiệu khuyến khích học tập.
Dù nhỏ bé, trường luôn dẫn đầu trong thi đua 'dạy tốt học tốt' của quận. Thầy cô rất quan tâm, nhiệt tình với học sinh, luôn tạo điều kiện tốt nhất cho chúng tôi học tập.
Dù sau này đi xa, tôi vẫn luôn nhớ trường này. Ở đây, tôi đã trưởng thành với sự dìu dắt của thầy cô và tình bạn.
Cảm xúc trước ngày chia tay trường Tiểu học - Mẫu 8
Năm nay tôi đã là học sinh lớp 5! Đây là năm cuối cùng tôi ở Tiểu học, là lúc tôi phải nói lời tạm biệt với cô giáo và bạn bè. Ngày chia tay trường, trong lòng tôi đầy nhiều cảm xúc.
5 năm học là thời gian khởi đầu cho quãng thời gian học tập của mỗi người, với tôi cũng như vậy. Nhưng 5 năm cũng là thời gian để tôi nhớ mỗi gương mặt của thầy cô, của bạn bè. Hiểu được tính cách của những người bạn thân thiết, biết cách nhường nhịn và quan tâm lẫn nhau. 5 năm cũng là thời gian để tôi ghi lại bao kỷ niệm. Tôi không quên lần lén vào lớp khi muốn đi học, không quên những lúc cạnh tranh nhau để giành thước kẻ, và cả những lúc bạn bè của tôi khóc và tôi cũng khóc theo. Tôi cũng không quên khi bạn bè đến thăm tôi khi tôi ốm... Bao kỷ niệm đó kéo tôi lại khi nghĩ đến việc phải xa trường!
Trong buổi chia tay, cô giáo chủ nhiệm nhắc chúng tôi phải yêu thương, đoàn kết và luôn nhớ về nhau. Chúng tôi rơi vào cảm xúc, có những giọt nước mắt tuôn rơi, và có những người không kìm được nước mắt. Bọn con trai chúng tôi nghẹn ngào, nhưng mỗi người đều quyết tâm sẽ cố gắng để không làm cô giáo thất vọng.
Khi nghĩ đến việc phải chia tay, có lẽ ai cũng buồn như tôi! Có người sẽ gặp lại ở trường mới, có người sẽ đi học xa với gia đình, có người được chuyển sang trường chuyên... Đủ để khiến tôi tiếc nuối, muốn giữ lại tất cả, muốn mọi người không cách xa nhau, cũng mong muốn nhận được sự quan tâm như người mẹ từ cô giáo chủ nhiệm.
Tuy nói lời chia tay nhưng không mang lại nỗi buồn, mà để bước vào một môi trường học mới, chúng tôi sẽ tiếp tục gặp nhau và cùng nhau nỗ lực. Chia tay cũng là bước tiến về phía trước sau khi hoàn thành cấp học này. Sự chuyển cấp mang lại niềm vui cho bố mẹ và thầy cô. Như cô chủ nhiệm nói: Các em hãy vui vẻ lên, bởi ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục cuộc hành trình cùng nhau.
Sau biết bao cảm xúc, chúng tôi trưởng thành hơn. Chưa bao giờ tôi cảm nhận được sự ấm áp của mối quan hệ thầy trò, bạn bè như thế này! Chúng tôi chia tay hôm nay để hướng về một tương lai mới, để tiến gần hơn đến ước mơ của mình. Vì vậy, chúng tôi quý trọng những ngày tháng học tập cùng nhau và cũng sẽ trân trọng những thời gian phía trước.
Cảm xúc trước ngày chia tay mái trường Tiểu học - Mẫu 9
Còn vài tháng nữa là tôi phải rời xa ngôi trường Tiểu học yêu quý, mặc dù không ai nhắc nhở nhưng tại sao cảnh chia ly lại khiến tôi cảm thấy buồn bã như vậy. Tôi không kiềm chế được cảm xúc của mình khi nghĩ đến việc phải xa trường sau năm năm gắn bó, xa thầy cô thân yêu, xa bạn bè chia lớp mỗi người một trường. Đó là lúc không còn được học cùng nhau nữa.
Rời xa trường cũng là rời xa những thầy cô yêu thương, những ngày học mới thấy được tình cảm mà thầy cô dành cho tôi. Cấp một là giai đoạn bắt đầu của cuộc hành trình, khi chúng ta mới bước vào cuộc sống và có một người hướng dẫn để xác định hướng đi. Cấp một không chỉ là thời gian học đầu tiên mà còn là thời gian học làm người. Thầy cô đã dạy tôi cả tri thức và bài học quý giá của cuộc sống. Nghĩ đến việc chia tay những người thầy cô này, tôi cảm thấy vô cùng buồn bã. Khi tôi lớn lên, liệu tôi có còn cơ hội trở lại trường để gặp thầy cô không? Và khi thầy cô chuyển sang nơi khác, tôi phải làm sao đây? Tôi nhớ nhất những thầy cô chủ nhiệm, họ đã cùng tôi và lớp đi lên. Nếu phải xa họ, tôi cảm thấy như mất mát một phần trong cuộc sống, dù biết rằng còn nhiều thầy cô khác nhưng thầy cô ở đây là người đầu tiên của cuộc đời mỗi người, vì vậy tôi thấy tiếc nuối khi phải chia tay.
Khi xa trường, tôi nhớ bạn bè rất nhiều, nhớ những giờ học trên lớp với những cánh tay bé nhỏ đang xây dựng bài, nhớ những lúc không hiểu bài nhờ bạn bè giảng bài. Có câu 'học thầy không tày học bạn' thật không sai. Bạn bè không chỉ giúp ta học tập mà còn chia sẻ buồn vui trong cuộc sống. Khi buồn hoặc vui, có thể chia sẻ với bạn bè, những giờ ra chơi thật vui vẻ. Chúng tôi ngồi lại bàn luận về cuộc sống, những suy nghĩ ngây ngô, những nụ cười trong trẻo của chúng tôi như làm tan đi mệt mỏi sau giờ học và chuẩn bị cho môn học mới. Nhưng giờ phải chia tay, nhìn mặt mỗi người trong lớp, đều đáng yêu như vậy. Dù có những lúc cãi nhau, gây gổ, nhưng giờ đây nhìn thấy mọi người trong lớp đều yêu thương nhau, không muốn chia xa. Ngay cả đứa bạn hay chê trách tôi, đe dọa tôi trước đây, giờ phải xa cậu ta, tôi lại không muốn đánh đuổi cậu ta nữa.
Khi xa trường, tôi không chỉ nhớ những người mà còn nhớ những đồ vật, cảnh vật của trường, nhớ từng tiết học, từng buổi ngoại khóa, giờ chào cờ đầu tuần, rồi buổi lao động của chúng tôi lấm lem, bê bết đất. Tôi lang thang một mình qua những hành lang nắng, nhìn lại từng góc lớp quen thuộc. Dãy nhà ba tầng cao vút so với tầm nhìn của tôi, tôi biết mai này lớn lên sẽ có nhiều thứ lớn hơn nữa và cuộc sống sẽ để lại những kỉ niệm khó phai trong lòng. Đây là cuộc chia tay đầu tiên trong cuộc đời học sinh của tôi. Những dãy ghế đá ngoài sân là nơi chúng tôi thường ngồi trò chuyện, nhận xét về cuộc sống. Cũng là nơi chúng tôi ăn quà vặt trong giờ ra chơi. Những cây cao rì rào trước gió. Tôi muốn ở lại đây chơi với bạn bè trên những góc sân bóng mát mãi mãi.
Tạm biệt những kỷ niệm thời học sinh, thời gian trôi đi và tôi lo sợ một ngày nào đó khi trở lại mái trường này, tôi sẽ không còn ở đây nữa, những hàng cây kia liệu còn đứng ở đó không? Trở lại trường liệu có ai nhận ra tôi không? Mái trường yêu thương này, tôi không muốn rời xa. Nhưng cuộc sống tiếp tục và tôi không thể tránh khỏi điều đó.
Em cảm thấy buồn khi phải xa mái trường Tiểu học - Mẫu 10
Tiếng ve râm ran khắp sân trường báo hiệu mùa hè đã đến. Mùa hè là thời gian mà học sinh mong chờ vì được nghỉ ngơi sau một năm học căng thẳng. Mùa hè năm nay vẫn có hoa phượng đỏ, bằng lăng tím và tiếng ve kêu như mọi năm nhưng em lại cảm thấy tiếc nuối vì sắp phải xa mái trường Tiểu học thân thương này.
Nhớ ngày đầu tiên vào lớp 1, khi em còn lúng túng, run sợ với sự lạ lẫm xung quanh. Mẹ đã dẫn em đến gặp cô giáo chủ nhiệm và ngồi đợi trên ghế dành cho phụ huynh. Cảm giác không có mẹ bên cạnh khiến em khóc. Cô Hiền chủ nhiệm đã đến an ủi em: 'Cô ở đây rồi, đừng lo'. Nhờ cô, em đã yên tâm hơn. Đó là kỷ niệm không thể nào quên được.
Mùa hè cuối cùng ở trường Tiểu học đã đến. Năm năm dưới sự dạy dỗ của các thầy cô, chúng em đã trưởng thành. Cô Hiền như mẹ hiền theo sát chúng em từ lớp 1 đến lớp 5. Cô luôn nhiệt tình và quan tâm đến học sinh. Có rất nhiều kỷ niệm với cô. Em nhớ đến ngày sinh nhật của cô, cả lớp hát 'Happy birthday' khiến cô rất xúc động.
Nhớ về trường Tiểu học, chúng em không chỉ nhớ về các thầy cô mà còn nhớ về bạn bè, những khoảnh khắc vui vẻ. Tất cả đều trở thành kỷ niệm khó phai trong cuộc đời học sinh.
Cảm giác trường lạ lẫm đã trở nên thân thuộc. Thầy cô thân thiện, bạn bè đoàn kết như một gia đình. Sắp phải tạm biệt trường, nhưng em sẽ nhớ những giọng nói ấm áp của cô Hiền chủ nhiệm, những cuộc thi văn nghệ, thể thao.
Em muốn gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến các thầy cô như người cha, người mẹ thứ hai. Dù sắp phải tạm biệt trường nhưng em sẽ không bao giờ quên những kỷ niệm với thầy cô và bạn bè.
Cảm xúc khi sắp chia tay mái trường tiểu học - Mẫu 11
Thời gian trôi vội vã, còn nhớ ngày nào em vẫn lúng túng nép sau lưng mẹ đến lễ khai giảng lớp 1, giờ đây em phải nói lời tạm biệt với mái trường này.
Năm năm trôi qua, đầy kỷ niệm với bạn bè, thầy cô. Thời gian trôi đi không phanh, lo lắng một ngày không xa chúng em sẽ phải chia tay mái trường này, không còn nghe tiếng cô giảng bài, không còn những trò vui của học sinh tiểu học.
Khi tiếng ve vang lên, mùa hoa phượng nở rộ, chúng em phải nói lời tạm biệt với tất cả. Khi rời xa cánh cổng trường, em sẽ bước vào một môi trường học tập mới. Nhưng em không muốn chia tay, bởi đây đã trở nên rất gần gũi và thân thuộc suốt 5 năm qua.
Những kỷ niệm ùa về không ngừng. Cách đây 5 năm, chúng em còn ngồi lặng lẽ nghe lễ khai giảng lớp 1, cảm giác mọi thứ đều xa lạ. Giờ đây, khi mọi thứ trở nên quen thuộc, chúng em phải nói lời chia tay.
Nhớ mãi những lần trốn học đi chơi, bị cô giáo phạt đứng góc bảng bê chậu nước to đùng. Nhớ những khoảnh khắc cùng bạn leo lên cây phượng hái hoa cho bạn gái. Tiếng cô giáo giảng bài còn vang vọng đâu đây, nhưng ngày mai không còn nghe nữa. Nhớ những mùa hè trước, chúng ta chia tay nhưng vẫn gặp lại ở đây. Nhưng sau mùa hè này, chúng ta có thể gặp nhau, nhưng ở một nơi khác, một môi trường học tập khác.
Chắc hẳn mọi người cũng có tâm trạng giống như em khi phải nói lời tạm biệt với nơi này. Sang môi trường mới, em phải cố gắng học tập nhiều hơn. Có cơ hội em sẽ trở lại thăm ngôi trường đã trang bị cho em rất nhiều kiến thức, cho em hiểu thế nào là tình bạn, tình thầy trò. Em sẽ luôn khắc ghi những kỷ niệm êm đẹp đó. Mãi nhớ.
Cảm xúc trước khi phải xa mái trường tiểu học - Mẫu 12
Thời gian trôi qua nhanh chóng. Đã 5 năm rồi. Vẫn nhớ như in, ngày đầu tiên đi học ở trường Tiểu học..., vào lớp học dành cho những học sinh mới tốt nghiệp mẫu giáo. Chúng tôi ngạc nhiên với sân trường rộng lớn và thư viện có rất nhiều sách. Ban đầu, chúng tôi rụt rè, ngơ ngác trong ngày khai giảng đầu tiên giữa ngôi trường rộng lớn, xa lạ. Nhưng cũng chính ngày đầu tiên đó, ánh mắt trìu mến, thân thương của các thầy các cô làm chúng tôi cảm thấy gần gũi, tự tin. Miệt mài bao tháng ngày, thầy cô đã dìu dắt chúng tôi qua từng khó khăn, từng thử thách. Thầy cô đã cầm tay chúng tôi, dạy chúng tôi từng nét chữ đầu đời. Lời thầy giảng dễ hiểu, giọng cô đọc ấm áp. Rồi những lần chúng tôi bị điểm kém, những lần chúng tôi nghịch dại khiến thầy cô phải phiền lòng, nhưng thầy cô vẫn luôn nhẹ nhàng cổ vũ, động viên. Chúng tôi cảm nhận được từng ngày, trong từng bài giảng của thầy cô, không chỉ là kiến thức, mà là sự tận tụy, hết lòng vì học sinh thân yêu. Những giải thưởng và thành tích mà chúng tôi đạt được, trên hết là công sức, là tấm lòng của các thầy các cô. Từ những con chữ đầu tiên thầy cô truyền dạy, giờ đây chúng tôi đã có một hành trang kiến thức, tự tin bước tiếp chặng đường dài. Chúng tôi trân trọng cảm ơn và tri ân các thầy các cô! Lúc này, mỗi giây mỗi phút trôi qua, chúng tôi đều muốn níu giữ. Năm năm học, ngôi trường... đã trở nên thân thương quá đỗi, chúng tôi đã có biết bao kỷ niệm ở đây.
Thầy cô ơi! Chúng tôi phải xa thầy cô sao? Hành trang của chúng tôi khi bước vào trường cấp hai và trên những chặng đường đời, sẽ là hình ảnh thân thương của các thầy cô giáo. Chúng tôi sẽ nhớ lắm cái xoa đầu của thầy, giọng nói trìu mến của cô. Chúng tôi sẽ nhớ lắm bóng dáng thầy cô trên bục giảng. Chúng tôi quên sao được những lễ khai giảng rộn ràng, náo nức, những hoạt động ngoại khóa lý thú, hứng khởi. Chúng tôi quên sao được những tiếng cười, những giọt nước mắt, của bạn bè, thầy cô... Chúng tôi nhớ lắm, không thể nào quên...
Các bạn học sinh ơi! Trước mắt chúng ta là những điều mới lạ và thú vị đang chờ đợi. Nhưng hình ảnh của các thầy cô và những kỷ niệm đầu đời ở Trường Tiểu học Lê Quý Đôn sẽ luôn ở trong lòng chúng ta, phải không?
Chúng con cũng muốn bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đến các bậc phụ huynh, với tình yêu thương và niềm tin, họ đã dành cho chúng con những điều tốt đẹp nhất!
Khi hoa phượng rực
Ve kêu vang
Trống vang vút
Năm học kết thúc.
Ngày đầu bước vào
Xa lạ, ngạc nhiên
Giờ đây lại phải chia xa
Khi bước vào trường mới
Con sẽ không quên
Những bài toán hay
Những nét chữ đẹp
Nhớ mãi hình ảnh thầy
Nhớ mãi lời dạy của cô
Bao kỷ niệm đẹp
Thời thơ ấu!
Con chúc các thầy cô luôn mạnh khỏe, dẫn dắt chúng con đi đến những bến bờ tri thức, cùng chúc các bạn học sinh khối 1, 2, 3, 4 hãy chăm chỉ, học giỏi, làm cho ngôi trường mang tên nhà bác học hiền tài tỏa sáng!
Cảm xúc khi sắp phải rời xa ngôi trường tiểu học - Mẫu 13
Lần cuối con bước ra khỏi cổng trường Lê Quý Đôn, nỗi buồn ấy như một dấu ấn sâu thẳm trong lòng con, như thể con không thể quay lại được nữa.
Sáng nay, khi mọi người tung mũ, con không ngờ mình lại khóc như vậy! Có điều gì đó đã làm con rơi nước mắt! Con khóc mà không biết lí do! Cảm giác như lần tung mũ ấy là thời điểm cuối cùng ở trường này! Làm con nhớ lại những ngày mới bước vào trường, những ngày bỡ ngỡ trước thầy cô và bạn bè! Cô và các bạn đã động viên con trong học tập!…
5 năm đã trôi qua……
Thời gian thật là nhanh chóng! Con chỉ mong nó chậm lại, rồi dừng lại. Con không kìm được nước mắt khi mặc bộ áo cử nhân. Thầy tung từng quả bóng lên kèm theo những ước mơ của tuổi học trò! Những quả bóng bay cao, nhiều màu sắc mang theo những ước mơ bay cao và xa. Đó là khoảnh khắc con sẽ không bao giờ quên dù trí nhớ có kém đến đâu.
Cả ngày hôm đó con đã đếm ngược, đếm ngược thời gian. Hôm nay thời gian trôi nhanh hơn mọi ngày. Chỉ trong nháy mắt đã hết 8 giờ đồng hồ. Thời gian chia tay quý giá. Bạn nam trong lớp vẫn tỏ ra bình thường, còn chúng con thì khóc như mưa, như bão, muốn trôi hết mọi thứ. Con sẽ mãi nhớ, nhớ bạn bè lớp mình. Con sẽ nhớ những buổi đánh nhau, cãi nhau, trêu chọc nhau rồi khóc. Đặc biệt, con sẽ mãi nhớ người mẹ của 26 đứa con (kèm em Hà Anh là 27) đã dành hết tâm huyết dạy dỗ chúng con, chỉ cho chúng con những bước đi đúng để chúng con tiến xa hơn trong cuộc sống. Con xin cảm ơn tất cả các thầy, các cô, những người đã hết lòng quan tâm tới chúng con.
Hôm nay là một ngày không thể nào quên được bao giờ!