“Mỗi phần cuộc đời đều chứa đựng một điều kỳ diệu” M.Gorki đã từng nói như vậy và điều này thực sự khiến chúng ta cảm động khi khám phá những câu chuyện của những con người không bao giờ chấp nhận số phận như anh Nguyễn Ngọc Ký, Trần Văn Thước, Nguyễn Công Hùng …
Trước hết, chúng ta cần hiểu rõ ý nghĩa của “không khuất phục số phận” là gì? Đó là những cá nhân không bao giờ công nhận mình chỉ là người tàn tật, vô ích, không học tập, không góp phần vào xã hội. Họ là những người sinh ra với nhược điểm về thân thể nhưng họ đã biến điều đó thành động lực để vươn lên.
Không nhiều người Việt Nam không biết đến anh Nguyễn Ngọc Ký, người mất cả hai tay nhưng đã kiên trì tập viết bằng chân và trở thành một nhà giáo, nhà thơ. Anh Trần Văn Thước, bị liệt toàn thân sau tai nạn lao động, không từ bỏ trước số phận mà tự học và trở thành nhà văn. Không đủ từ để diễn tả những khó khăn, những giọt nước mắt của họ trong những ngày vượt qua bệnh tật để khẳng định giá trị của mình, để chứng tỏ rằng họ có thể tàn nhưng không phải là người thất bại.
Vào năm 2005, cả nước biết đến Nguyễn Công Hùng, người mắc chứng bại liệt từ khi mới sinh. Anh không ngừng chiến đấu dù trạng thái sức khỏe suy kiệt. Chàng trai 23 tuổi, tàn phế về cả chân tay, trọng lượng chỉ 12kg và gần như mất hoàn toàn khả năng vận động, đã trở thành một chuyên gia tin học và được tôn vinh là Hiệp sỹ công nghệ thông tin năm 2005 vì những đóng góp vô vụ lợi của mình cho cộng đồng. Tháng 5 năm 2005, anh được trung tâm sách kỷ lục Việt Nam ghi nhận vào “Danh mục kỷ lục Việt Nam” về người khuyết tật bại liệt toàn thân đầu tiên làm giám đốc cơ sở đào tạo tin học và ngoại ngữ nhân đạo…
Điều gì đã giúp những cá nhân khuyết tật đó vượt qua bệnh tật và khẳng định bản thân? Họ đã xây dựng cuộc sống từ hàng ngàn khó khăn, thử thách bằng sự kiên trì, nhẫn nại và quyết tâm vươn lên. Họ không mất niềm tin vào cuộc sống, không chấp nhận thất bại trước những đau đớn. Họ dũng cảm, tự tin đứng lên sống bằng nghị lực, ý chí và sức mạnh tinh thần mạnh mẽ của mình. Song cũng phải kể đến sự động viên, khích lệ từ bạn bè, người thân, là mong muốn không để người thân đau khổ, thất vọng và cũng nhờ vào dòng máu kiên cường và truyền thống anh hùng của dân tộc Việt Nam.
Những cá nhân vượt qua số phận đó, bằng nghị lực, khát vọng và ý chí của mình, làm tôi cảm phục không ngừng. Những tấm gương này đã là nguồn động viên, khích lệ tôi phấn đấu, rèn luyện để trở thành người có ích cho xã hội.