
Tài liệu gồm 4 bài văn mẫu xuất sắc sẽ hỗ trợ các em hiểu cách viết văn kể chuyện, rèn luyện khả năng diễn đạt và phát triển ý tưởng. Dưới đây là chi tiết nội dung, mời các em tham khảo.
Diễn vai Âu Cơ kể lại truyền thuyết Con Rồng cháu Tiên - Mẫu 1
Hồi đó, xứ Lạc Việt vẫn là vùng đất hoang sơ, chứa đầy yêu ma, đặc biệt là các thực thể như Ngư Thần, Hồ Thần, Mộc Thần, thường gây phiền phức cho dân lành.
Lạc Long Quân là cha của các con, con thần Long Nữ, thuộc dòng họ Rồng. Cha sống dưới nước nhưng cũng thỉnh thoảng lên cạn. Ông đã tiêu diệt các loài Ngư Tinh, Hồ Tinh, Mộc Tinh, giúp dân Lạc Việt có cuộc sống bình yên. Ông còn dạy dân chăn nuôi, trồng trọt và cách ăn ở. Sau công việc, ông quay về thủy cung, chỉ khi có việc dân cần, ông mới lên cạn.
Mẹ của các con là một dòng dõi Thần Nông từ vùng núi cao phương Bắc, thuộc dòng họ Tiên. Một ngày nọ, mẹ nghe nói về vùng đất Lạc Việt đẹp đẽ, mẹ quyết định đến thăm. Tại đây, mẹ gặp cha của các con. Trước tài trí của cha, mẹ rung động và hai người trở thành vợ chồng, cùng sống tại cung điện Long Trang trên cạn.
Không lâu sau đó, mẹ mang thai. Tin vui khiến cha của các con vô cùng hạnh phúc. Khi đến kỳ sinh nở, mẹ sinh ra một trăm quả trứng, nở ra trăm anh em các con. Ngay từ lúc mới sinh ra, các con đã đẹp và khỏe mạnh. Mặc dù không được bú mớm, các con cũng lớn lên nhanh chóng, trở thành trăm chàng trai mạnh mẽ và khỏe mạnh, là dòng giống Tiên Rồng.
Do là dòng họ rồng, không thích sống trên cạn, cha và con cảm thấy mệt mỏi. Để bảo vệ thân thể và phục hồi sức mạnh, cha con quyết định trở về Long Cung một thời gian. Sau đó, cha mẹ từ biệt nhau. Cha của các con đã đi xa, mẹ chờ mãi không thấy trở về. Mẹ phải tự mình nuôi các con, cảm thấy rất cô đơn.
Vào ngày trăng tròn, mẹ đã ra biển kêu gọi cha của các con trở về. Hôm qua, cha con đã trở về. Nhưng do khác biệt về môi trường sống, biển cả và núi non không giống nhau. Cha của các con từng sống dưới nước sâu, còn mẹ là dòng Tiên sống trên núi cao. Sự khác biệt về tính cách và phong tục khiến việc cùng sống với nhau trở nên khó khăn. Cha quyết định sẽ đưa năm mươi anh em của các con xuống biển để tìm nơi ở, trong khi đó mẹ sẽ đưa năm mươi con lại lên núi để khai phá đất đai và xây dựng tổ ấm. Họ sẽ cùng nhau giúp đỡ nhau khi cần thiết. Các con có đồng ý không?
Trong số trăm đứa con hôm nay, cha mẹ đã chọn con cả để trở thành vua của dân Lạc Việt. Từ nay về sau, con sẽ được biết với tước hiệu là Hùng Vương, và tước hiệu này sẽ được truyền dưới các thế hệ. Đất nước Lạc Việt từ nay sẽ được gọi là Văn Lang. Con hãy chọn đất Phong Châu làm kinh đô. Triều đình sẽ có các tướng văn và tướng võ. Con trai của con sẽ được gọi là Quan Lang, con gái sẽ là Mị Nương. Sau khi con qua đời, con cả của con sẽ kế vị con làm vua, và lệ này sẽ được truyền dài mãi.
Từ nay về sau, gia đình chúng ta sẽ không còn sum họp như trước. Nhưng dù các con ở đâu, trên núi hay dưới biển, hãy nhớ rằng các con đều sinh ra từ trong một quả trứng của mẹ, cha của các con là Rồng, mẹ của các con là Tiên. Cho đến đời con cháu các con, ngàn năm sau này, hãy nhớ về tình thân ruột thịt, và khi cần, hãy giúp đỡ nhau, cùng nhau mở mang biên cương, làm cho đất nước tỏa sáng như con Rồng và cháu Tiên.
Diễn vai Âu Cơ kể lại truyền thuyết Con Rồng cháu Tiên - Mẫu 2
Vào thời xa xưa, trong dòng họ thần Nông, tôi được biết đến là một cô gái xinh đẹp tự nhiên. Cha mẹ đã đặt tên cho tôi là Âu Cơ.
Nhiều chàng trai tài năng đã đến cầu hôn, nhưng không ai có thể chiếm trọn được trái tim của tôi. Cha mẹ tôi thường khuyên tôi rằng đã đến lúc tôi nên lập gia đình, và dù không ép buộc, họ luôn mong tôi chọn một người. Vì tôn trọng cha mẹ, nhiều đêm tôi thức trắng vì phải đưa ra quyết định trong khi tôi không yêu bất kỳ ai trong số họ. Cuộc sống trôi qua vô vị, cho đến khi tôi nghe về vùng đất Lạc Việt với những cánh đồng xanh mướt, tôi quyết định thăm quan cùng cha mẹ.
Một sáng đẹp trời, khi ta đang lang thang trên bãi biển tuyệt đẹp, sóng biển tung bọt trắng trắng. Không suy nghĩ nhiều, ta đã lao xuống biển chơi cùng sóng. Sóng biển và gió lạnh đã làm cho ta quên hết mọi phiền muộn và lo lắng. Ta và các bạn cùng vui vẻ chơi đùa trên biển. Không biết từ khi nào chúng ta đã bị sóng đẩy ra xa bờ. Khi tất cả mệt mỏi, không còn cách nào vào bờ, chỉ còn cách kêu cứu, tiếng kêu vang vọng khắp vùng biển. Rồi, một chàng trai xuất hiện như một vị thần, mạnh mẽ và thần bí, nhanh chóng đưa chúng ta về bờ. Sau khi bình tĩnh lại, ta cảm ơn chàng: 'Chàng đã cứu chúng ta khỏi hiểm nguy. Trước khi tôi báo đáp ơn, xin chàng cho biết tên và nguyên quán của mình.' Nghe nói về những công việc anh đã làm, chàng kể rằng việc giúp đỡ người, cứu nạn và tiêu diệt các yêu quái là công việc hàng ngày của chàng. Chàng là một vị thần thuộc dòng dõi rồng, con trai của thần Long Nữ, Lạc Long Quân, sống dưới biển. Thỉnh thoảng, chàng lên cạn để bảo vệ dân lành và dạy họ cách sống. Sau công việc, chàng trở về Thuỷ Cung với mẹ.
Không lâu sau đó, chàng tìm đến và cầu hôn ta. Ta rất vui sướng vì ước mơ của mình đã thành hiện thực. Cha mẹ ta cũng rất hài lòng với việc chàng Lạc Long Quân là một chàng trai tài năng và phù hợp với ta. Họ chọn một ngày tốt để tổ chức đám cưới cho chúng ta. Sau đó, hai chúng ta về sống tại cung điện Long Trang.
Ít sau đó, ta mang thai. Khi đến kỳ sinh, ta sinh ra một trăm quả trứng, mở ra một trăm người con, đẹp và khỏe mạnh lạ thường. Con cái không cần bú mớm mà tự lớn lên mạnh mẽ và khoẻ mạnh như thần.
Rồi một ngày, do chàng quen sống dưới nước nên không thích sống trên cạn, chàng phải từ biệt ta để quay về Thuỷ Cung. Ở lại một mình với con cái, ngày tháng trôi qua cô đơn và chờ đợi. Ta gọi chàng lên và than rằng:
- Sao chàng lại bỏ đi, không ở lại cùng ta nuôi dạy con cái?
Chàng nói:
- Ta sinh ra dòng dõi rồng dưới nước sâu, còn nàng là dòng tiên trong vùng núi cao. Sự khác biệt giữa sống trên cạn và dưới nước làm cho việc chung sống lâu dài trở nên khó khăn. Vì vậy, ta quyết định dẫn năm mươi con xuống biển, còn nàng sẽ dẫn năm mươi con lên núi, chia nhau cai quản vùng lãnh thổ. Dù ở núi hay biển, khi gặp khó khăn, chúng ta sẽ giúp đỡ lẫn nhau và không quên lời hứa.
Nghe lời của chàng có lý, ta và các con đã đồng ý. Sau đó, chúng ta đã chia tay nhau để bắt đầu hành trình của mình.
Người con trưởng được tôn làm vua, mang tước hiệu Hùng Vương, xây đô ở Phong Châu, đặt tên nước là Văn Lang. Triều đình được phân làm tướng văn và tướng võ. Con trai của vua được gọi là Lang, con gái là Mị Nương. Khi vua qua đời, ngôi vua sẽ được truyền cho con trưởng, và trong nhiều đời sau, vua đều mang tước hiệu Hùng Vương. Sự kiện này đã tạo nên dòng dõi con Rồng Cháu Tiên, khiến người Việt Nam - con cháu của Vua Hùng - thường tự hào về nguồn gốc của mình.
Diễn vai Âu Cơ kể lại truyền thuyết Con Rồng cháu Tiên - Mẫu 3
Vào một thời xa xưa, lúc ấy cách đây khoảng bốn nghìn năm có lẽ, Trái Đất vẫn còn hoang sơ. Trên cạn, các loài thú hoang dã tung tăng chạy nhảy, các loài chim hót líu lo vui ca. Dưới nước, các đàn cá bơi lội nhẹ nhàng.
Ta là Âu Cơ, con út của Thần Nông - vị thần chịu trách nhiệm trông nom thiên đình và giữ gìn công việc nông nghiệp trên trần gian. Được cha mẹ yêu thương, ta thường đi du ngoạn trần gian cùng các chị em tiên nữ.
Một lần, khi đang vui đùa bên bờ suối mát, ta bất ngờ nhìn thấy một chàng trai xuất sắc. Anh ta vô cùng điển trai, với chiếc vòng ngọc trai lấp lánh, răng trắng như ngà voi, thân hình mảnh mai như cá mập bơi lội. Giọng nói của anh ta vang lên như tiếng chuông, đôi mắt sâu thẳm như biển cả. Ta đã mê mải không thể nào di chuyển. Anh ta là Lạc Long Quân, con trai của Thần Long Nữ, vị chúa của biển cả.
Ngày hôm sau, anh ta lại đến, không quên mang theo nhiều quà tặng từ biển. Các tiên nữ một phát bay mất hút, chỉ còn mình ta ở lại. Dù muốn chạy trốn nhưng chân như liền cố định. Chúng ta kết hôn và sống hạnh phúc bên nhau trong cung điện Long Trang.
Không lâu sau đó, ta mang thai. Anh ta vô cùng vui mừng. Nhưng lạ thay, khi đứa bé ra đời, chỉ là một bọc trứng. Trong bọc trứng là trăm quả trứng. Một ngày, khi ta và anh ta ra ngoài, đến gần nhà thì nghe thấy tiếng cười đùa, tiếng trẻ con nô đùa vui vẻ. Khi đến chỗ, ta không kìm được sự ngạc nhiên: một đàn trẻ con - chính xác là trăm đứa - đang vui vẻ chơi đùa. Những quả trứng của ta đã nở thành trăm đứa con. Sự vui mừng đã được nhân lên gấp trăm lần.
Những đứa trẻ phát triển nhanh chóng. Trong một thoáng, chúng đã trở thành những chàng trai mạnh mẽ.
Cuộc sống hạnh phúc của ta bắt đầu có một chút buồn phiền, khi chồng ta nhớ biển đến quên ăn quên ngủ, rồi quyết định trở về thủy cung, để lại ta với đàn con, ngày đêm trông chờ. Ta hỏi chồng:
- Tại sao anh không ở lại với tôi nuôi dạy các con?
Chồng ta nói rằng, với hai chúng ta, một người là giống Rồng, người kia là dòng Tiên, với tập quán khác biệt, không thể chung sống lâu dài. Bây giờ anh đưa năm mươi con xuống biển, ta đưa năm mươi con lên núi. Dù sống ở hai miền khác biệt, nhưng khi cần, phải giúp đỡ lẫn nhau. Ta nghe anh nói và hiểu.
Cuộc chia tay đầy tiếc nuối và xúc động. Ta nhìn theo cha và con chồng xa dần, trong lòng tràn đầy tình yêu thương.
Con trưởng ở lại bên ta, được phong làm vua, mang danh hiệu Hùng Vương, đặt đô ở Phong Châu. Thông lệ này kéo dài qua nhiều đời, mỗi khi con trưởng lên nối ngôi, lại xưng là Hùng Vương tiếp theo, và tiếp tục như vậy qua mười tám đời.
Còn về các đứa con, sau khi rời xa cha mẹ, chúng toả đi khắp nơi, thành lập các bộ tộc, từng bước phát triển ngôn ngữ, phong tục khác nhau. Mặc dù hiếm khi gặp lại nhau, nhưng luôn nhớ rằng chúng ta là anh em ruột. Khi kẻ thù tấn công, chúng ta luôn đoàn kết, cùng nhau chống lại kẻ xâm lược.
Do đó, trên lãnh thổ Việt Nam hiện nay, có hơn năm mươi dân tộc khác nhau, nhưng tất cả đều là anh em ruột, đều là con cháu của chúng ta.
Vai Âu Cơ kể lại truyền thuyết về Con Rồng cháu Tiên - Mẫu 4
Thật nhanh thật các cháu ạ! Chỉ trong một thoáng mà đã trôi qua 4000 năm. Thuở ấy, nhà chúng ta ở vùng núi cao, nơi mà hoa thơm nở suốt năm, suối chảy róc rách. Cha mẹ sinh ra và đặt tên cho ta là Âu Cơ. Khi tròn mười sáu tuổi, ta thích đi cùng bạn bè khám phá những vùng núi cao, tìm hoa thơm và cỏ lạ.
Mỗi ngày, ta lang thang trong những cánh rừng tươi đẹp, cho đến một ngày, vì mải mê tìm hoa đẹp, ta lạc mất đường về. Trong lúc lo lắng, bối rối, ta bắt gặp một chàng trai cao lớn, duyên dáng. Chàng đã đến hỏi han về tình trạng của ta và vui vẻ dẫn ta ra khỏi khu rừng đó.
Sau vài lần gặp gỡ, ta biết chàng là Lạc Long Quân, con người rồng, thường trú dưới biển, thỉnh thoảng mới lên bờ, chàng mạnh mẽ và luôn giúp dân diệt trừ yêu tinh, dạy dỗ dân cách trồng trọt.
Tôn trọng tài đức của chàng, không lâu sau đó, ta và Lạc Long Quân đã kết hôn. Cuộc sống của chúng ta đầy hạnh phúc, mỗi ngày ta và chàng cùng nhau lang thang khắp nơi, từ rừng sâu đến biển khơi.
Sau một thời gian, cả hai đều vui mừng khi biết ta mang thai. Mọi người đều háo hức, trông chờ. Tuy nhiên, thật bất ngờ khi ta sinh ra một cái bọc chứa trăm quả trứng. Và sau đó, bọc ấy nở ra một trăm người con trai. Chúng lớn lên nhanh chóng, mỗi đứa đều xinh đẹp, rạng rỡ.
Hằng ngày, gia đình ta cùng nhau lên rừng ngắm hoa, tìm cỏ. Cuộc sống có lẽ sẽ mãi thế nếu không nhìn thấy vẻ buồn trên gương mặt của Lạc Long Quân. Thỉnh thoảng, ta thấy chàng đứng trên núi nhìn ra biển, nơi gia đình chàng đang chờ đợi. Rồi một ngày, Lạc Long Quân quyết định trở về với gia đình của mình, để lại ta một mình với bầy con nhỏ. Chàng ra đi, ta ngày đêm chờ đợi. Và lũ trẻ cũng không ngừng hỏi ta:
- Cha ở đâu mẹ ơi? Khi nào cha trở về với chúng con?
Ta không biết phải trả lời chúng như thế nào vì chàng đã đi mà không hẹn ngày trở lại. Hàng ngày, mẹ con ta dắt nhau ra bờ biển ngóng chờ về phía biển cả, mong mỏi thấy bóng dáng chàng quay trở về, nhưng càng chờ đợi thì càng không thấy. Rồi một ngày, ta quyết định kêu gọi chàng trở về và than thở:
- Chàng có ý định bỏ thiếp và các con đi xa không? Chàng có biết mẹ con ta cả ngày đêm mong đợi chàng sao?
Nghe ta hỏi như thế, Lạc Long Quân cũng rất buồn bã và trả lời:
- Ta thuộc dòng họ rồng ở miền biển sâu, nàng là dòng dõi tiên nữ trên núi cao. Kẻ trên cạn, người dưới nước, tính cách và phong tục khác nhau, khó lòng ăn ở cùng nhau lâu dài. Nay ta dẫn theo năm mươi con vào biển, nàng dẫn năm mươi con lên núi, chia nhau quản lý các vùng đất.
Nghe chồng nói như vậy, ta bất ngờ phản đối:
- Không! Thiếp không muốn gia đình mình mỗi người một nơi. Thiếp không muốn xa các con, xa chàng.
Lạc Long Quân tiếp tục nói:
- Chúng ta đã từng sống trong hạnh phúc và tình thương, kết nối với nhau. Vì thế, ta tin rằng khoảng cách không thể tách rời chúng ta, và trong tương lai, dù có khó khăn, chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ và vượt qua.
Nghe lời khuyên của Lạc Long Quân, ta cảm thấy có lý nên buộc lòng phải tuân theo. Ngày chia tay, nhìn chàng và năm mươi đứa con xa dần, lòng ta ngập tràn nỗi buồn, vì từ nay về sau, ta phải xa chúng thật rồi. Chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại.
Con trưởng của ta được phong làm vua, mang hiệu Hùng Vương, đặt đô ở Phong Châu, lập nước Văn Lang. Các con còn lại, ta phân phối cho mỗi người một vùng đất để tự lập châu huyện, sinh ra các dân tộc: Tày, Nùng, H'Mông, Thái, Mèo, Dao,... với nền văn hóa đa dạng.
Kể từ đó, mặc dù gia đình chúng ta xa cách, nhưng ta và Lạc Long Quân vẫn giữ vững tình đồng đội, đặc biệt là đối với các con. Dù không cùng chỗ ở nhưng vẫn đoàn kết hỗ trợ nhau trong những lúc khó khăn.
Các cháu biết không, chúng ta đều là anh em, cùng chia sẻ nguồn gốc con lạc cháu hồng. Do đó, các cháu cần đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau, các cháu nhé!
Vai Âu Cơ kể sự tích Con Rồng cháu Tiên - Mẫu 5
Ta là bà Âu Cơ, thuộc dòng Tiên, con của Thần Nông, vị thần chịu trách nhiệm trồng trọt trên trời đất. Hôm nay ta vui mừng gặp lại các cháu sau hơn 4000 năm kể từ lúc ra đời của nước Việt. Các cháu có thể thấy rằng hàng ngày thầy cô luôn nhắc rằng: Con cháu người Việt thuộc dòng họ Rồng Tiên. Trên mảnh đất Việt Nam, từ phương Nam đến phương Bắc, mọi người đều là anh em, con cháu cùng một gia đình. Bây giờ ta sẽ kể cho các cháu nghe một câu chuyện để hiểu rõ hơn điều đó.
Thời kỳ ấy, đất nước ta còn hoang sơ, dân cư thưa thớt chưa đông đúc như ngày nay. Con người và thiên nhiên sống hòa hợp, gần gũi. Lúc đó, ta mới 18 tuổi, đam mê hoa thơm, cỏ lạ. Nghe nói vùng Lạc Việt có nhiều cảnh đẹp, ta cùng các tiên nữ ra đó. Không ngờ, khi đang hái hoa bên bờ suối, ta gặp một chàng trai. Nhìn vẻ ngoài và cách cư xử, ta cảm thấy chàng không phải người bình thường. Vẻ đẹp và dáng vẻ của chàng khiến ta và các tiên nữ ngượng ngùng. Mặc dù lần đầu gặp, ta đã cảm thấy mến chàng nhưng không dám quen.
Hôm sau, ta lại đi hái hoa ở đó và như mong đợi, lại gặp chàng. Qua trò chuyện, ta biết chàng là Lạc Long Quân, con của Long Vương, thuộc dòng giống Rồng.
Sau một thời gian trò chuyện, ta và Lạc Long Quân động lòng yêu nhau. Chúng ta trở thành vợ chồng, và dù cha mẹ ta ở thiên đình biết chuyện nhưng cũng cho phép chúng ta sống tại cung điện Long Trang.
Sau khi sống cùng Lạc Long Quân một thời gian, ta mang thai. Chúng tôi vô cùng mừng, mong chờ ngày đứa bé ra đời. Nhưng lúc sinh, ta chỉ thấy một cái bọc, trong lòng buồn bã. Nhưng rồi một ngày kỳ diệu, từ bọc nở ra hàng trăm đứa con, mỗi đứa đều đẹp đẽ và khác biệt.
Một ngày, thấy Long Quân buồn bã, ta hỏi chàng có chuyện gì để chúng ta cùng chia sẻ.
Lặng im một lát, chàng trả lời, ta dự định kết nghĩa cùng nàng và các con ở Long Trang suốt đời nhưng lo lắng vì phụ vương ngày càng yếu đuối. Công việc ở cung Long không ai có thể gánh vác ngoại trừ ta. Hơn nữa, ta và nàng, một trên cạn, một dưới nước, có quá nhiều khác biệt. Ta đề xuất đưa năm mươi con xuống biển, còn nàng đưa năm mươi con lên núi, vợ chồng ta đang lên kế hoạch cho tương lai. Nàng nghĩ sao?
Nghe chàng nói, lòng ta thấy buồn bã nhưng suy nghĩ kỹ lại, cũng phải theo ý chàng.
Đưa năm mươi con lên núi, ta chọn con cả làm vua ở Phong Châu, đời đời tiếp nối vị trí vua với danh hiệu Hùng Vương. Còn lại, ta chia cho mỗi con một vùng đất để tự lập ra các châu huyện, tạo ra các dân tộc: Tày, Nùng, H'Mông, Thái, Mèo, Dao... với phong tục tập quán đa dạng.
Mặc dù ít gặp nhau, nhưng ta và Long Quân không bao giờ quên tình đồng đội, và điều đáng mừng nhất là trăm con luôn ghi nhớ tình anh em. Mỗi khi có nguy cơ, chúng tôi luôn đoàn kết để đánh lui kẻ thù.
Các con ạ! Nguyên gốc của các con đây! Vì vậy, người Việt không bao giờ quên dòng họ và tình đồng bào, như một nhà thơ đã viết:
Những ai đã ra đi
Những ai hiện tại
Yêu thương và sinh con truyền dạy
Đảm đương trách nhiệm của những người đi trước
Dặn dò con cháu về những điều trong tương lai
Hàng năm, không quên đâu
Đồng lòng kính nhớ vào ngày giỗ Tổ.