Bài nghị luận về Thuật hoài với chủ đề sự hổ thẹn của tác giả có phần quá mức và kiêu ngạo - Mẫu số 1.
Những lời của Đi-đơ-rô vẫn luôn vang vọng trong tâm trí chúng ta: 'Khát vọng lớn là yếu tố chính để sự nghiệp tỏa sáng.' Sống không chỉ là sự tồn tại mà còn là hành trình ước mơ, nơi khát vọng cá nhân kết hợp với lợi ích chung của cộng đồng, quốc gia và dân tộc. Trong từng thời kỳ, ta vẫn thấy những tư tưởng cao quý như vậy, được thể hiện qua những cảm xúc mạnh mẽ như lòng căm thù hay tự hào dân tộc. Tuy nhiên, nếu một số người cho rằng Phạm Ngũ Lão quá kiêu ngạo khi 'nghe chuyện Vũ Hầu mà cảm thấy xấu hổ,' hoặc nếu có ý kiến ca ngợi ông như là biểu tượng của hoài bão vĩ đại, thì ý kiến nào là đúng đắn?
'Thuật Hoài' của Phạm Ngũ Lão, một tác phẩm nổi bật trong văn học thời Lí Trần, không chỉ là một bức tranh về thời đại mà còn là một tác phẩm Đường luật ngắn gọn và súc tích, thể hiện ước mơ và khát vọng của người đàn ông trong xã hội phong kiến.
'Công danh của người đàn ông vẫn còn gánh nợ,'
'Hãy lắng nghe câu chuyện về Vũ Hầu.'
Khi đọc bài thơ này, một số người có thể cảm thấy sự hổ thẹn của Phạm Ngũ Lão quá mức và kiêu ngạo. Ngược lại, cũng có ý kiến cho rằng đó là dấu hiệu của một hoài bão cao cả của người thanh niên yêu nước. Vậy đâu mới là quan điểm đúng?
Hai câu thơ trên thể hiện tâm tư của tác giả, là lời khẳng định về lòng trung thành và trách nhiệm đối với đất nước. Những phê phán về sự hổ thẹn của Phạm Ngũ Lão có thể có cơ sở. Gia Cát Lượng, hay Vũ Hầu, là một nhân vật vĩ đại trong lịch sử với tài trí và chiến lược xuất sắc. Ông đã dâng hiến cả cuộc đời mình cho sự nghiệp của nhà Hán và bảo vệ đất nước. So sánh mình với một danh tướng như Gia Cát Lượng, sự hổ thẹn có thể là nhận thức về sự bất tài trước tài năng vĩ đại. Tuy nhiên, không nên chỉ chê trách sự hổ thẹn mà quên rằng nó cũng là động lực để chúng ta cố gắng vươn lên và học hỏi từ những tấm gương xuất sắc.
'Công danh của người đàn ông còn mắc nợ' đã trở thành một tư tưởng sống quan trọng trong xã hội phong kiến. Trong thời đại của Phạm Ngũ Lão, khi xã hội Việt Nam đang dần hình thành và chú trọng vào lợi ích của giai cấp phong kiến, 'công danh' trở thành ước mơ và khát vọng lớn lao, thể hiện nghĩa vụ và đóng góp cho đất nước.
Nguyễn Công Trứ sau này cũng đã khẳng định rằng:
'Đã mang danh giữa trời đất,'
'Phải để lại dấu ấn với núi sông.'
'Công danh' không chỉ là biểu hiện của thành công mà còn là một món nợ cuộc đời mà người đàn ông phải trả. Đối với họ, việc hoàn tất món nợ công danh đồng nghĩa với việc thực hiện nghĩa vụ đối với bản thân, dân tộc và tổ quốc. Là một hình mẫu lý tưởng, người đàn ông có trách nhiệm khuyến khích mọi người từ bỏ cuộc sống tầm thường, ích kỷ, để cống hiến cuộc đời cho sự nghiệp cao cả, cứu quốc, cứu dân, và xây dựng một tương lai tươi sáng cho đất nước. Phạm Ngũ Lão không chỉ bày tỏ khát vọng đạt được thành tựu lớn như Gia Cát Lượng, mà còn cảm thấy áp lực vì chưa đủ xứng đáng với những ước mơ và trách nhiệm to lớn đó.
'Luống thẹn tai nghe chuyện Vũ Hầu.' Khi nghĩ đến Vũ Hầu, Phạm Ngũ Lão ao ước trở thành một người tài giỏi, trung thành và mưu lược xuất sắc để phụng sự vua và giúp nước. Sự hổ thẹn của ông khi so sánh với Gia Cát Lượng không chỉ vì thiếu thành tựu lớn, mà còn vì cảm thấy mình chưa đủ phẩm hạnh và xứng đáng với hình ảnh của một đấng nam nhi quân tử. Theo triết lý Nho giáo, Phạm Ngũ Lão rất ý thức về trách nhiệm và nghĩa vụ đối với đất nước, điều này phản ánh ý chí trung thành, lòng yêu nước và trách nhiệm cao cả của người nam nhi trong xã hội phong kiến.
Do đó, có thể khẳng định rằng quan điểm thứ hai là đúng: Sự hổ thẹn của Phạm Ngũ Lão phản ánh một hoài bão lớn lao của một thanh niên yêu nước.
Bài thơ 'Thuật Hoài' không chỉ là một tác phẩm văn học lịch sử mà còn chứa đựng nhiều bài học quý giá về cuộc sống và lẽ sống dành cho thanh niên. Sự hổ thẹn của Phạm Ngũ Lão không chỉ đơn thuần là nỗi xấu hổ, mà còn là nguồn động lực và định hướng cho những hành động tích cực của ông. Ý chí kiên định và lòng trung quân của Phạm Ngũ Lão đã đưa ông từ một chàng trai bình thường trở thành một danh tướng xuất chúng, để lại dấu ấn sâu đậm trong lịch sử dân tộc. Điều này giữ cho bài thơ vẫn còn giá trị và ý nghĩa với thế hệ hiện tại, nhắc nhở thanh niên về việc xác định rõ ước mơ và nỗ lực thực hiện chúng. Tuy nhiên, trong hành trình theo đuổi ước mơ, không nên quên trách nhiệm và sự phát triển của cộng đồng, để đạt được thành công cá nhân đồng thời góp phần vào sự thịnh vượng của đất nước. Bài thơ 'Thuật Hoài' của Phạm Ngũ Lão không chỉ là một tác phẩm văn học mà còn là bài học về lòng trung quân và tình yêu nước, từ thời phong kiến đến nay.
Nghị luận về bài Thuật hoài với chủ đề sự hổ thẹn của tác giả là thái quá và kiêu ngạo - Mẫu số 2
'Thuật Hoài' của Phạm Ngũ Lão, một tác phẩm văn học nổi tiếng từ thời Lí Trần, không chỉ phản ánh bức tranh của thời đại mà còn là diễn đàn cho những ước mơ trong tâm hồn của những người đàn ông phong kiến.
'Nam nhi chưa hoàn thành công danh thì còn nợ đời, hãy lắng nghe câu chuyện về Vũ Hầu.'
Những câu thơ này không chỉ thể hiện lòng trung thành và trách nhiệm đối với quốc gia mà còn phản ánh nỗi hổ thẹn và hoài bão vĩ đại của tác giả. Ý kiến về sự hổ thẹn của Phạm Ngũ Lão có thể chia thành hai quan điểm: một bên cho rằng đó là sự thái quá và kiêu ngạo, trong khi bên kia lại coi đó là dấu hiệu của một hoài bão cao cả.
So sánh Phạm Ngũ Lão với Vũ Hầu, tức Gia Cát Lượng - một nhân vật lừng lẫy trong lịch sử tam quốc, không chỉ đặt ông vào một hoàn cảnh đầy thử thách mà còn phác họa ước mơ và khát vọng của một thanh niên yêu nước. Tuy nhiên, sự hổ thẹn của ông liệu có phải là biểu hiện của sự yếu đuối, hay chỉ đơn thuần là sự kiêu ngạo không đáng có?
'Công danh của người đàn ông vẫn còn mắc nợ,'
'Khi nghe chuyện về Vũ Hầu mà cảm thấy xấu hổ.'
Quan điểm này chỉ ra rằng 'nợ công danh' không chỉ là khát vọng cá nhân mà còn là nghĩa vụ đối với cuộc đời, dân tộc và tổ quốc. Lối sống này đã trở thành lý tưởng của người anh hùng trong xã hội phong kiến, nơi 'công danh' không chỉ là thành tựu mà còn là món nợ cuộc đời mà người đàn ông phải trả.
Nguyễn Công Trứ cũng đã nhấn mạnh rằng:
'Đã mang danh giữa trời đất,'
'Phải để lại dấu ấn với núi sông.'
Khi đánh giá sự hổ thẹn của Phạm Ngũ Lão, có thể thấy rằng nó không chỉ là nhận thức về sự kém cỏi so với tài năng vĩ đại như Gia Cát Lượng, mà còn là động lực để ông phấn đấu, học hỏi và không ngừng nỗ lực.
'Khi nghe chuyện về Vũ Hầu mà cảm thấy xấu hổ.'
Khi nghĩ về Vũ Hầu, Phạm Ngũ Lão không chỉ mơ ước về thành công lớn lao mà còn khát khao trở thành người có tài năng, trung thành và mưu lược xuất sắc để hỗ trợ vua và đất nước. Ông cảm thấy xấu hổ khi so sánh mình với Gia Cát Lượng không chỉ vì thiếu thành công, mà còn vì ông chưa cảm thấy mình đủ phẩm hạnh và trách nhiệm với những ước mơ đó.
Nhìn chung, ý kiến rằng nỗi xấu hổ của Phạm Ngũ Lão phản ánh hoài bão lớn của một thanh niên yêu nước là chính xác. Nỗi xấu hổ không chỉ thể hiện sự yếu đuối trước tài năng của người khác mà còn là động lực để phấn đấu và đóng góp vào sự thịnh vượng và văn minh của đất nước. Bài thơ 'Thuật Hoài' không chỉ là một tác phẩm văn học mà còn là bài học về lòng trung quân và tình yêu nước, được truyền từ thời phong kiến đến ngày nay.