Đoạn trích Con chó Bấc từ tác phẩm Tiếng gọi nơi hoang dã của Giắc Lân-đơn đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng độc giả. Hãy cùng theo dõi bài viết dưới đây để hiểu sâu hơn về nó.
Dàn ý phân tích bài Con chó Bấc
1. Mở bài
- Khái quát về tác phẩm Tiếng gọi nơi hoang dã.
- Trích đoạn Con chó Bấc kể về quãng thời gian sống cùng người chủ Thooc-tơn, để lại trong tâm hồn Bấc nhiều kỷ niệm đẹp, thể hiện tình cảm thiêng liêng và ấm áp nhất của Bấc.
2. Thân bài
* Cuộc sống của Bấc trước khi gặp Thooc-tơn:
- Bấc luôn cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo
- Bấc mang nhiều nỗi hoang mang, sợ hãi vì bị bỏ rơi, bị sử dụng làm thú kéo xe trượt tuyết.
- Với những người chủ trước, Bấc chỉ là công cụ phục vụ, chỉ được đối xử như một vật phẩm, không có tình thương nào đáng kể.
* Tình cảm của Thooc-tơn dành cho Bấc:
- Sau khi gặp Thooc-tơn, Bấc mới hiểu được ý nghĩa thực sự của tình yêu và sự ấm áp.
- Thooc-tơn luôn xem Bấc như thành viên trong gia đình, luôn quan tâm, vuốt ve và giao tiếp với Bấc như với một người bạn, luôn tôn trọng và quý trọng Bấc.
* Tình cảm của Bấc với Thooc-tơn:
- Bấc rất yêu quý Thooc-tơn, đó là một tình cảm cao quý và tôn trọng tột độ.
- Bấc không chỉ nhận được sự quan tâm mà còn chăm chú quan sát Thooc-tơn một cách tỉ mỉ, sâu sắc bằng ánh mắt đầy tình thương, yêu thương mãnh liệt.
- Biểu hiện tình cảm bằng hành động 'cắn yêu'.
- Do quá yêu thương và sung sướng khi ở bên Thooc-tơn, Bấc thường bị ám ảnh bởi quá khứ, lo lắng rằng Thooc-tơn cũng có thể bỏ đi, điều này khiến Bấc luôn lo sợ và không yên bình.
3. Kết bài
- Tình cảm đẹp và thiêng liêng giữa Bấc và Thooc-tơn
- Bài học về cách quan tâm và yêu thương động vật nuôi.
Phân tích đoạn trích Con chó Bấc - Mẫu 1
Giắc Lân-đơn (1876 – 1916) là một nhà văn người Mỹ, tên thật của ông là Giôn Gri-phit Lân-đơn, sinh ra tại bang San Phran-xi-xcô. Ông trải qua một thời thơ ấu cực khổ và phải làm đủ loại công việc để kiếm sống. Ông bắt đầu sự nghiệp văn chương bằng những câu chuyện ngắn được đăng trên một tờ báo sinh viên. Thời kỳ phát triển cao nhất của ông là vào đầu thế kỷ XX.
Tiếng gọi nơi hoang dã (1903) là một tiểu thuyết ông viết sau khi ông đi theo nhóm người tìm vàng đến miền Clân-đai-cơ và trở về. Con chó Bấc là một đoạn trích trong cuốn tiểu thuyết này. Tác phẩm kể về cuộc sống của Bấc, một con chó bị bắt cóc để kéo xe trượt tuyết cho những người tìm vàng ở vùng Bắc cực. Bấc đã trải qua nhiều ông chủ tàn ác trước khi gặp được Giôn Thoóc-tơn, người duy nhất có lòng nhân từ với nó. Sau khi Thoóc-tơn qua đời, Bấc rời bỏ cuộc sống với con người và theo đuổi tiếng gọi nơi hoang dã, trở thành một con chó hoang.
Trong đoạn trích này, nhà văn Lân-đơn đã có những nhận xét sâu sắc và trí tưởng tượng tuyệt vời khi khám phá bản chất 'tâm hồn' của con chó Bấc và thể hiện tình cảm yêu thương của mình đối với loài vật. Bài văn được chia thành ba phần. Phần một: Từ đầu cho đến... đã thúc đẩy: Mối quan hệ của Bấc với gia đình của ông chủ cũ. Phần hai: Tiếp theo... hầu như biết nguyên văn! Tình cảm yêu thương của Thoóc-tơn dành cho Bấc. Phần ba: Phần còn lại: Mối liên kết đặc biệt của Bấc với Thoóc-tơn.
Thông qua cách mô tả và kể chuyện, chúng ta có thể thấy rằng nhà văn chủ yếu muốn thể hiện lòng biết ơn và tình cảm yêu thương của con chó Bấc đối với người chủ có lòng nhân ái. Ở đoạn thứ nhất, tác giả kể về mối quan hệ của Bấc với gia đình thẩm phán Mi-lơ là để so sánh với tình cảm của Bấc dành cho Thoóc-tơn: Đối với con trai của ông Thẩm, trong những buổi săn hoặc những chuyến lang thang, tình cảm đó chỉ là sự chia sẻ trong các hoạt động, với những đứa cháu nhỏ của ông Thẩm, Bấc chỉ là một người giữa chức vụ của hộ vệ. Còn với chính ông Thẩm, Bấc được coi là một người bạn có tình bạn và sự trân trọng.
Tình cảm của Bấc đối với Thoóc-tơn hoàn toàn khác với những tình thương nồng nhiệt, cuồng nhiệt mà chỉ có Thoóc-tơn mới khiến nó cảm nhận được. Với Bấc, Thoóc-tơn là một người chủ lý tưởng: Những người chủ trước đó chỉ chăm sóc nó vì nghĩa vụ và lợi ích kinh doanh (trông nhà hoặc kéo xe trượt tuyết để đi tìm vàng), chứ không phải vì tình yêu thương thực sự.
Hãy xem tình cảm của Thoóc-tơn đối với Bấc. Thoóc-tơn đối xử với bầy chó của mình như là con cái của anh ta. Riêng với Bấc, anh ta không chỉ coi nó là một con chó, mà còn là một người bạn thân thiết: Anh đã cứu nó một lần, nhưng hơn thế nữa, anh là một người chủ hoàn hảo. Anh ta chăm sóc Bấc không chỉ vì nghĩa vụ mà còn vì tình yêu thương. Anh ta thường xuyên tận hưởng những khoảnh khắc thân thiết với Bấc, chăm sóc và dành thời gian để trò chuyện với nó.
Anh ta thường sử dụng cả hai tay để ôm chặt đầu của Bấc, đặt đầu của mình lên đầu nó, và lắc nó mạnh mẽ. Đối với Bấc, những cử chỉ ấy không chỉ là sự ôm ấp mà còn là biểu hiện của tình cảm. Bấc cảm thấy hạnh phúc khi được ôm và nghe những lời nói ngọt ngào của Thoóc-tơn. Tình cảm của Thoóc-tơn rõ ràng nhất khi anh ấy thể hiện sự kính trọng và tình bạn với Bấc.
Trong đoạn này, Lân-đơn tập trung vào việc mô tả tình cảm của Bấc. Trước đó, ông đã mô tả cách Thoóc-tơn đối xử với bầy chó và Bấc, nhấn mạnh mối quan hệ đặc biệt giữa họ. Không phải mọi người đều được Bấc yêu thương như Thoóc-tơn vì Bấc đã trải qua nhiều ông chủ tàn ác trước đó.
Đọc những dòng này, chúng ta thấy tài quan sát và hiểu biết của nhà văn về loài chó: Bấc thể hiện tình cảm của mình thông qua cách hành xử. Nó thường há miệng và cắn nhẹ tay Thoóc-tơn như một cách để biểu lộ tình cảm. Bấc hiểu rằng những cử chỉ ấy là cách Thoóc-tơn thể hiện tình yêu thương và sự quan tâm.
Lân-đơn diễn đạt một cách tỉ mỉ những biểu hiện tình cảm của Bấc đối với Thoóc-tơn. Bấc không bày tỏ tình cảm của mình bằng cách săn đón sự yêu thương, mà thường biểu lộ sự tôn thờ. Mặc dù thường cảm thấy sung sướng khi Thoóc-tơn chạm vào hoặc nói chuyện với nó, nhưng nó không thể hiện những cảm xúc đó một cách tức thì. Khác với những con chó khác trong bầy, Bấc thường ở gần Thoóc-tơn và chăm chú theo dõi mỗi biểu hiện của anh.
Bấc thường nằm ở chân Thoóc-tơn, mắt luôn nhìn chăm chú lên mặt anh, quan sát mỗi biểu hiện của anh. Thỉnh thoảng, họ có những giao tiếp không lời, chỉ qua ánh mắt của họ. Thoóc-tơn cảm nhận được sự hiểu biết và tình cảm sâu sắc từ Bấc, điều mà nó chưa từng trải qua trước đó.
Tác giả miêu tả tình cảm của Bấc một cách cụ thể và tinh tế. Bấc không như La Phông-ten, không bao giờ nhân cách hóa nó. Bấc thể hiện tình cảm của mình thông qua hành động và sự nhạy cảm. Thậm chí cả trong giấc mơ, nỗi lo sợ mất đi Thoóc-tơn cũng làm ám ảnh Bấc.
Sau khi được cứu sống, Bấc luôn bám sát Thoóc-tơn, lo sợ rằng anh sẽ biến mất giống như những người khác trong quá khứ. Nỗi lo sợ này còn ám ảnh Bấc trong giấc mơ, khiến nó phải dậy và kiểm tra xem Thoóc-tơn có ổn không, ngay cả trong giấc ngủ.
Ngay cả vào ban đêm, Bấc cũng bị ám ảnh bởi nỗi lo sợ mất đi Thoóc-tơn. Khi đó, nó thường dậy và đi kiểm tra xem anh có ổn không, ngay cả khi Thoóc-tơn đang ngủ.
Đoạn văn trên thể hiện sự tưởng tượng phong phú của nhà văn và lòng yêu thương đối với động vật. Ông muốn chúng ta hiểu rằng cần phải yêu thương động vật, đặc biệt là những loài có tâm hồn và cảm xúc.
Một phần của cuốn sách là việc phân tích đoạn trích về chú chó Bấc.
Viết về loài vật với trái tim đầy yêu thương, G. Lân-đơn đã thể hiện một cách cảm động mối quan hệ giữa chú chó Bấc và người chủ của nó. Mặc dù chỉ là một loài vật nuôi, nhưng Bấc luôn trung thành và yêu thương người chủ của mình. Qua việc miêu tả Bấc, Lân-đơn đã làm nổi bật những tình cảm đáng quý của động vật và khuyến khích sự thương yêu đối với chúng.
Đoạn trích 'Con chó Bấc' là một phần trong tiểu thuyết 'Tiếng gọi hoang dã' của G. Lân-đơn. Trong tác phẩm này, nhà văn tái hiện một cách sinh động không khí của vùng Bắc cực lạnh giá và thể hiện mối quan hệ đặc biệt giữa Bấc và người chủ của nó. Bấc không chỉ được miêu tả như một con chó thông thường, mà còn được nhìn nhận với cái nhìn nhân văn, con người.
Những đoạn văn về chú chó Bấc là những đoạn văn ngọt ngào, cảm động mà G. Lân-đơn đã miêu tả và khắc họa cẩn thận. Bấc là một con chó phải trải qua nhiều khó khăn và gian khổ để phục vụ cho lòng tham của con người. Nhưng qua đó, nhà văn muốn nhấn mạnh sự quan trọng của việc yêu thương và quan tâm đến động vật.
Bấc, với tình cảm và cảm xúc sâu sắc, hiểu rõ mọi sự và nhận biết sự bất công, tàn nhẫn từ các ông chủ. Dù làm việc vận chuyển hay đồng hành, họ không coi Bấc là bạn, mà chỉ xem nó như một công cụ. Điều này làm nó cảm nhận thấu hiểu về tình người. Khi gặp Giôn Thooc-tơn, một người chủ thực sự, Bấc cảm thấy hạnh phúc và hiểu được ý nghĩa của cuộc sống.
Giôn Thooc-tơn cứu sống và đối xử với Bấc vô cùng ân cần, dịu dàng, khác biệt hoàn toàn so với những người chủ trước. Từ khi gặp và sống với Thooc-tơn, Bấc cảm thấy hạnh phúc và trải nghiệm tình yêu thương đích thực.
Với Thooc-tơn, Bấc không chỉ là công cụ mà là một phần của gia đình, một người bạn đáng tin cậy. Sự thay đổi này khiến Bấc cảm thấy hạnh phúc và biết ơn, khi được Thooc-tơn quan tâm và chăm sóc.
Thooc-tơn thường vuốt ve và nói những lời dịu dàng với Bấc, tạo ra niềm vui không gì sánh bằng. Sự gắn bó này khiến người đọc cảm thấy đồng cảm và mừng cho Bấc khi nó tìm được người chủ tốt bụng.
Trong đoạn trích về Bấc, nhà văn đã diễn tả một cách cảm động tình cảm giữa chú chó và người chủ. Điều này minh chứng cho mối quan hệ đẹp giữa con người và động vật, và nhà văn muốn truyền đạt thông điệp về sự quan trọng của việc yêu thương và tôn trọng đối với động vật.
Phân tích đoạn trích Con chó Bấc - Mẫu 3
Đọc Tiếng gọi nơi hoang dã của Lân-đơn, ta như được đi theo đoàn người đi đào vàng lên vùng A-lax-ca, Bắc cực mênh mông tuyết trắng, với những cảnh, những con người với bao ấn tượng mạnh mẽ, dữ dội không cùng. Đặc biệt những trang viết về con chó Bấc, viết về mối quan hệ cảm động giữa Giôn Thoóc-tơn với con chó Bấc là hay nhất, cảm động nhất. Nhà văn không miêu tả ngoại hình, sinh hoạt bản năng của con chó Bấc mà đi sâu vào thế giới bên trong, thế giới tâm hồn của con vật, hình như mang nặng tình người hiếm có, cảm động. Đoạn văn Con chó Bấc là một đoạn văn ngọt ngào chất thơ khi nói về một tình thương giao cảm thắm thiết giữa người với vật nuôi.
Có lẽ vì đã trải qua những tháng ngày kéo xe trượt tuyết nặng nhọc, gặp phải những ông chủ độc ác, con chó Bấc mới hiểu sâu sắc thế nào là tình người. Miếng ăn của nó kiếm được là roi vọt, là sự bố thí của những con người tàn nhẫn và đang khát vàng. Cho nên từ ngày con chó Bấc được Giôn Thoóc-tơn cứu sống, nó mới được sống trong “một tình yêu thương thực sự vù nồng nàn lần đầu tiên phát sinh ra bên trong nó'. Nó cũng đã một lần ít ỏi được hưởng hương vị của tình thương khi chưa bị bắt cóc lên bắc cực, đó là những ngày sống trong nhà ông Thẩm phán Mi-lơ giữa thung lũng Xan-ta Cla-ra mơn man ánh nắng.
Con Bấc chẳng bao giờ quên những ngày tháng êm đẹp và ngắn ngủi ấy. Những lần đi săn, đi lang thang với mấy cậu con trai ông Thẩm “tình cảm của Bấc cũng chỉ là thứ tình cảm làm ăn cùng hội cùng phường”. Với các cháu nhỏ ông Thẩm “đó là một thứ trách nhiệm hộ vệ trong niềm kiêu hãnh tự cao tự đại”. Còn với ông Thẩm “là thứ tình bạn trịnh trọng và đường hoàng”.Lân-đơn đã có một cách nói rất đặc sắc về mối quan hệ của Bấc với những thành viên trong gia đình Thẩm phán Mi-lơ. Bấc chỉ là một con chó săn, một con chó giữ nhà, và là một con chó cảnh. Thế thôi!
Còn từ ngày nó được sống với Giôn Thoóc-tơn, nó được ông chủ, ông bạn mới “khơi dậy” lên trong lòng Bấc những tình thương yêu, những tình cảm chưa hề được hưởng, chưa hề có: “sôi nổi, nồng cháy, thương yêu đến mức tôn thờ, thương yêu đến cuồng nhiệt... 'Tình cảm vui, buồn, thương yêu, giận dữ cũng tựa như dòng nước có độ tràn, có hẹp và mênh mông, có sức chảy nhanh, chậm. Mọi dòng nước đều có nguồn cũng như mọi tình cảm đều có nguồn. Cái nguồn tình cảm sâu xa mà Bấc tìm thấy ở Giôn Thoóc-tơn là anh đã “cứu sống nó”, anh là “ông chủ lý tưởng”.
Những người khác nuôi Bấc bắt đầu với trách nhiệm và lợi ích kinh doanh, sử dụng Bấc cho việc săn bắn, bảo vệ nhà cửa, trang trí và kéo xe trượt tuyết đi tìm vàng. Nhưng với Giôn Thoóc-tơn, Bấc trở thành 'con cái' của anh ta. Điều đó thể hiện sự đặc biệt và quý báu, vượt xa mối quan hệ thông thường giữa con người và động vật, đạt đến mức tình thương và sự nhân ái. Mối tình đặc biệt đó, Bấc cảm nhận qua trực giác, cảm xúc và sự thông minh, khôn khéo chỉ có những con chó như Bấc mới có được.
Giôn Thoóc-tơn 'chăm sóc' Bấc bằng những lời chào hân hoan, những cử chỉ ân cần, và những cuộc trò chuyện kéo dài mà cả hai đều cảm thấy gần gũi, đồng tình và thích thú. Ông có thói quen ôm đầu Bấc, rồi ông tự ôm đầu của mình vào đầu Bấc, hoặc lắc đầu Bấc qua lại, kèm theo những lời nói ôn nhu. Đối với Bấc, đó là những khoảnh khắc kỳ diệu mà chỉ có Giôn Thoóc-tơn mới mang lại trong sự vuốt ve và yêu thương. Khi đó, Bấc cảm thấy không gì hạnh phúc bằng việc được ôm chặt và nghe tiếng rủa rủ âu yếm từ Giôn Thoóc-tơn.
Tình yêu thương giữa người và vật nuôi là một quá trình tương tác, có cả sự cho và nhận. Đoạn văn này diễn tả một mối quan hệ sâu đậm, đẹp đẽ và hiếm hoi: 'Khi được thả ra, nó đứng dậy với vẻ mặt hạnh phúc, cười toe toét, mắt lấp lánh cảm xúc, phát ra những âm thanh khẽ khàng không lời, và giữ nguyên tư thế đó một cách yên bình. Khi đó, Giôn Thoóc-tơn thường kinh ngạc và trân trọng: 'Thật sự là kỳ diệu! Đằng ấy gần như có thể nói đấy!'. Bấc như một đứa trẻ đầy tình cảm, biểu lộ tình yêu bằng những cử chỉ mạnh mẽ, thậm chí làm đau người khác. Nó thường cắn vào tay Giôn Thoóc-tơn một cách chắc chắn, vết cắn mạnh đến nỗi có thể còn thấy hằn sau một thời gian. Và chỉ có anh ta mới cảm nhận được rằng cử chỉ đó thật sự là biểu hiện của tình thương và âu yếm.
Lân-đơn, với tình yêu đối với động vật, sự tinh tế trong quan sát và diễn đạt, đã nhìn nhận và hiểu được ngôn ngữ riêng của một vật nuôi đã được nuôi dưỡng và gắn bó lâu dài với con người. Đó là một vật nuôi thông minh, trung thành và giàu tình cảm, tạo ra một mối quan hệ đầy cảm xúc, sâu sắc giữa Giôn Thoóc-tơn và Bấc.
Trong phần đầu, nhà văn nổi bật mối quan hệ giữa Bấc và gia đình Thẩm phán Mi-lơ để làm nổi bật tình yêu thương đặc biệt giữa Bấc và Giôn Thoóc-tơn. Ở phần giữa, ông so sánh cách Bấc và các con chó khác biểu hiện tình cảm đối với chủ nhân của mình, mỗi con với một cách riêng. 'Xơ-kit thường chạm mũi vào tay của Thoóc-tơn và nhún nhảy cho đến khi được vuốt ve. Khi ấy, Bấc thể hiện tình cảm bằng sự tôn trọng, hạnh phúc đến mức cuồng nhiệt khi được Thoóc-tơn vuốt ve hoặc trò chuyện cùng.
Con Bấc thường nằm ở chân của Thoóc-tơn, mắt hướng lên anh ta, đầy tinh tế và quan sát, theo dõi mọi biểu hiện của anh ta với sự quan tâm đặc biệt. Đôi khi, khi Bấc nhìn từ phía sau, anh ta cảm nhận và quay lại, đôi mắt Thoóc-tơn toả sáng tình cảm, và tình cảm của Bấc cũng phản ánh qua ánh mắt ấy. Cách ngồi, cử chỉ và sự tập trung của Bấc như là một linh hồn con người, đầy sâu sắc và thông minh. Bấc không chỉ có tình thương mà còn có những suy nghĩ sâu xa về 'Ông chủ lý tưởng'.
Cuộc đời của Bấc luôn bị ảnh hưởng bởi quá khứ, luôn lo lắng không muốn xa rời Thoóc-tơn. Sự biến mất của những người trước đã khiến Bấc luôn sống trong nỗi lo sợ, kể cả trong giấc mơ. Mỗi đêm, Bấc đều tỉnh giấc giữa chừng, đến mép lều để lắng nghe hơi thở của Thoóc-tơn. Điều này gợi lên nhiều cảm xúc trong lòng chúng ta. Bản thân không chỉ con người mà cả vật nuôi như Bấc cũng sợ sự xa cách. Lân-đơn đã diễn đạt điều này một cách đầy xúc động qua từng chi tiết.
Tổng kết lại, Lân-đơn đã biến tình yêu thương với động vật thành những câu chuyện sống động, thu hút. Ông đã miêu tả Bấc như một con chó mang trong mình tình cảm con người. Chúng ta có thể học được nghệ thuật miêu tả tinh tế, biểu cảm qua việc nuôi dưỡng tình thương với loài vật. Bấc, với lòng nhân hậu và tình nghĩa, làm cho thế giới tâm hồn của chúng ta trở nên phong phú hơn với các thành viên trong gia đình.
Phân tích đoạn trích Con chó Bấc - Mẫu 4
Tiếng gọi nơi hoang dã của Jack London là một trong những tác phẩm nổi tiếng của văn học Mỹ, so sánh được với tác phẩm của nhà văn vĩ đại Nga - M. Gorki. Điểm khác biệt ở đây là nhân vật chính không phải là con người mà là chú chó Bấc. Bấc đã trải qua nhiều khó khăn, từ việc phải làm việc cật lực kéo xe trên vùng đất băng giá Alaska cho đến cuộc sống hoang dã cùng bầy sói. Điều này thể hiện bản năng tự nhiên và lòng dũng cảm của Bấc khi quyết định sống theo cách của mình.
Trong đoạn trích về Con chó Bấc, nhà văn tả giai đoạn hạnh phúc nhất trong cuộc đời của Bấc, khi nó gặp được người chủ yêu thương và cưng chiều. Bấc được miêu tả là có tâm hồn nhạy cảm, đầy yêu thương và lo âu sau những kinh nghiệm tổn thương trong quá khứ.
Trước khi gặp Thooc-tơn, Bấc sống trong cảm giác cô đơn và trống trải, sau nhiều lần đổi chủ và trải qua những khó khăn khắc nghiệt. Nỗi sợ mất mát và cảm giác cô đơn luôn ám ảnh Bấc, khiến nó không dám đặt quá nhiều tình cảm.
Chỉ khi gặp Thooc-tơn, Bấc mới mở lòng và yêu quý người chủ một cách chân thành, muốn gắn bó vĩnh viễn. Tình cảm giữa họ không chỉ là trách nhiệm mà còn là tình yêu thương chân thành, khác biệt hoàn toàn với những trải nghiệm trước đó.
Trước khi gặp Thooc-tơn, Bấc chưa hiểu thế nào là một gia đình và luôn cảm thấy cô đơn. Nhưng khi gặp Thooc-tơn, nó được trải qua những khoảnh khắc hạnh phúc và yêu thương, đầy nồng nhiệt và cuồng nhiệt.
Bấc không được miêu tả về hình dáng, kích thước hay bộ lông, thay vào đó tác giả tập trung vào tâm hồn và cách Bấc yêu thương chủ nhân. Bấc là một con chó thông minh và có linh tính, thấu hiểu và đáp lại tình yêu thương của Thooc-tơn như một thành viên trong gia đình.
Dĩ nhiên Bấc không thể bày tỏ tình cảm bằng lời nói nhưng hành động của nó đã chứng minh tình cảm với Thooc-tơn. Mỗi lần được yêu chiều, Bấc cảm thấy sung sướng, và nó thể hiện niềm vui đó bằng cách vỗ đuôi và cười tươi. Bấc muốn nói rằng nó rất hạnh phúc và biết ơn.
Sự thông minh của Bấc khiến Thooc-tơn ngạc nhiên, và điều này làm cho Bấc cảm thấy hạnh phúc hơn. Dù đã trải qua nhiều khó khăn, Bấc vẫn biết ơn và trân trọng mỗi khoảnh khắc bên Thooc-tơn.
Bấc biết cách tỏ lòng biết ơn và tôn trọng Thooc-tơn. Mỗi hành động của nó đều thể hiện sự quý trọng và tình cảm sâu sắc dành cho người chủ yêu quý.
Bấc luôn biết cách khiến Thooc-tơn hài lòng và luôn thể hiện sự quan tâm và tình cảm với người chủ. Cuộc sống hạnh phúc cũng khiến Bấc lo sợ mất mát, và nó luôn lo sợ một ngày Thooc-tơn sẽ không còn bên cạnh nữa.
John London đã thành công trong việc miêu tả tâm lý của nhân vật chó Bấc, tạo nên một nhân vật độc đáo với tâm hồn nhạy cảm và sâu sắc. Qua đó, tác giả đã thể hiện tình cảm đặc biệt giữa Bấc và Thooc-tơn, như một gia đình thứ hai.
Phân tích về đoạn trích của Con chó Bấc - Mẫu 5
Tiếng gọi từ vùng hoang dã (1903) là một trong những tác phẩm đáng chú ý của Giắc Lân-đơn. Câu chuyện mô tả số phận của chú chó Bấc, từng trải qua những khó khăn và biến cố trong cuộc sống.
Bấc, một chú chó mạnh mẽ và thông minh, đã trải qua nhiều cuộc phiêu lưu và gặp gỡ nhiều loài người đầy đa dạng. Nhưng chỉ có Thoóc-tơn là người hiểu và yêu quý nó.
Cuộc sống của Bấc đã trải qua nhiều biến động, từ cuộc sống êm đềm bên chủ đến những ngày khốn khó khi phải sống giữa hoang dã. Mặc dù đã trải qua nhiều thăng trầm, nhưng Bấc vẫn giữ vững lòng trung thành với Thoóc-tơn.
Bằng cách mô tả tinh tế những hành động và cảm xúc của Bấc, tác giả đã tạo ra một nhân vật độc đáo và đầy sức sống. Sự tôn thờ và sự trung thành của Bấc đối với Thoóc-tơn được thể hiện qua từng chi tiết nhỏ.
Chỉ khi đọc đoạn trích về Con chó Bấc, chúng ta mới nhận ra tinh thần trung thành và tình cảm sâu nặng của nó đối với Thoóc-tơn. Bấc luôn dành sự quan tâm và sự chăm sóc đặc biệt cho người chủ của mình, thể hiện qua mỗi hành động và ánh nhìn.
Nỗi sợ hãi của Bấc về việc mất đi Thoóc-tơn là điều không thể phủ nhận. Cuộc sống của nó luôn gắn liền với nỗi lo sợ về việc mất đi người chủ yêu quý, làm cho nó không thể rời xa Thoóc-tơn dù chỉ một bước.
Đoạn trích về Con chó Bấc không chỉ là một miêu tả tinh tế về loài vật mà còn là một bài học về lòng nhân ái và sự tôn trọng đối với cuộc sống. Bấc đại diện cho sự chân thành và trung thành, làm thức tỉnh trong ta một phần tốt đẹp của con người.