TOP 19 ví dụ Tả một giấc mơ khi gặp lại người thân sau thời gian xa cách lâu SIÊU HAY, đem lại nhiều ý tưởng mới cho học sinh lớp 9, giúp cải thiện kỹ năng viết văn tự sự và hoàn thiện bài viết số 2 lớp 9 đề 2.

Loại văn này đòi hỏi phải có tưởng tượng sáng tạo, diễn đạt lưu loát, kết hợp miêu tả và biểu cảm để tạo nên câu chuyện sống động, thể hiện cảm xúc khi gặp lại người thân sau thời gian xa cách. Hãy đọc bài viết dưới đây của Mytour để học tốt môn Văn 9:
Bố cục Tả giấc mơ gặp lại người thân sau thời gian xa cách
Bố cục 1
1. Bắt đầu
- Giấc mơ đó xuất hiện như thế nào?
- Tâm trạng của bạn như thế nào?
- Người bạn gặp là ai, mối quan hệ như thế nào? Bạn đã lâu chưa gặp họ?
2. Phần chính
- Giới thiệu sơ lược về người thân của bạn (họ sống ở đâu, làm gì…)
- Miêu tả ngoại hình, tính cách của họ.
- Những điểm khác biệt so với quá khứ.
- Kỷ niệm với họ.
- Nội dung của cuộc gặp gỡ.
- Điều gì làm bạn tỉnh giấc.
3. Kết thúc
- Cảm xúc sau giấc mơ đó.
- Suy nghĩ về cuộc gặp gỡ.
Bố cục 2
1. Khởi đầu
- Em bắt đầu giấc mơ như thế nào? Tâm trạng của em như thế nào khi đó?
- Người thân mà em gặp là ai? Mối quan hệ với em như thế nào? Em đã xa cách họ bao lâu? Lí do gì khiến em xa cách họ lâu như vậy? Cảm xúc của em khi gặp lại người thân?
2. Thân văn
- Giới thiệu về người thân: Hiện tại người thân ở đâu? Họ đang làm gì? Em gặp họ trong tình huống nào?
- Khi gặp lại, em quan sát thấy người thân như thế nào? Họ trông như thế nào? Diện mạo, hình dáng, trang phục, cử chỉ, nét mặt, hành động, lời nói… (Tập trung vào miêu tả về người và hành động)
- Người thân có những thay đổi gì so với trước khi xa không? (So sánh bên ngoài với bên trong từ trước đến nay?)
- Nhận xét và suy nghĩ của em.
- Nhớ và kể lại những kỷ niệm đáng nhớ với người thân.
- Em và người thân đã trò chuyện như thế nào? Họ nói với nhau điều gì? (Mô tả sinh động và kết hợp cảm xúc)
- Sau buổi gặp gỡ, điều gì đã đánh thức em? Em cảm thấy thế nào? Cảm xúc trái chiều?
3. Tổng kết
- Giấc mơ tan biến, những ấn tượng sâu sắc nhất về cuộc gặp gỡ của em và người thân là gì?
- Cảm xúc của em khi nhớ lại cuộc gặp gỡ này?
- Em nghĩ gì? Em sẽ làm gì để làm cho người thân vui vẻ?
• Gợi ý bổ sung:
- Có thể người thân đã qua đời: (ông, bà, cô….)
- Nhắc nhở em: hãy sống tốt, phấn đấu để có một tương lai xứng đáng hơn.
- Nếu là anh (hoặc chị) mất sớm (do lỗi lầm… hoặc tai nạn…), hãy suy nghĩ chín chắn để có hành động đúng đắn để người thân trong cõi vĩnh hằng được an nghỉ.
Bố cục 3
I. Bắt đầu
- Giấc mơ diễn ra như thế nào?
- Cảm xúc của bạn khi có giấc mơ đó
- Giới thiệu về người bạn thân, mối quan hệ với em như thế nào? Em đã xa cách họ bao lâu? Lí do gì khiến em xa cách họ lâu như vậy? Cảm xúc của em khi gặp lại người thân?
Ví dụ:
Tuổi thơ của tôi trôi qua trong những ngày tháng đẹp đẽ bên cạnh những người bạn đáng yêu. Trong số họ, Lan là người mà tôi yêu quý nhất. Tuy nhiên, từ khi học lớp 6, Lan cùng gia đình đã định cư ở nước ngoài. Từ đó, tôi không còn gặp Lan, nhưng trong lòng tôi, Lan vẫn luôn là người bạn quý nhất. Rồi một ngày, tôi gặp lại Lan trong một giấc mơ, một giấc mơ đầy ý nghĩa.
II. Nội dung chính
- Giới thiệu về người bạn thân: Hiện tại, người bạn đó đang ở đâu? Họ đang làm gì?
- Miêu tả người bạn gặp trong giấc mơ: Khi gặp lại, bạn nhận thấy người thân như thế nào? Diện mạo? Hình dáng? Trang phục? Cử chỉ? Nét mặt? Hành động? Lời nói…
- Người bạn có những thay đổi gì so với trước khi xa không? (So sánh bên ngoài với bên trong từ trước đến nay?) và chia sẻ nhận xét và suy nghĩ của bạn.
- Nhớ và kể lại những kỷ niệm đáng nhớ với người bạn gặp trong giấc mơ.
- Bạn và người bạn thân đã nói chuyện như thế nào? Họ chia sẻ điều gì với bạn?
- Sau cuộc gặp gỡ, điều gì xảy ra? Cảm xúc của bạn như thế nào?
- Tình huống trong giấc mơ đánh thức bạn? Tâm trạng của bạn như thế nào? Bạn cảm thấy như thế nào?
III. Kết luận
- Sau khi giấc mơ tan biến, ấn tượng sâu sắc nhất về cuộc gặp gỡ với người bạn thân là gì?
- Cảm xúc của bạn khi nhớ lại cuộc gặp gỡ này?
- Bạn cảm thấy thế nào?
Bố cục 4
1. Bắt đầu
Giới thiệu về giấc mơ của bạn:
- Giấc mơ diễn ra khi nào?
- Bạn đã gặp ai trong giấc mơ?
2. Nội dung chính
* Giới thiệu tổng quan về người thân của bạn:
- Người thân của bạn đang ở đâu?
- Lý do xa cách?
* Mô tả người thân trong giấc mơ:
- Hình dáng
- Trang phục
- Nét mặt, cử chỉ
- So với lần cuối gặp, người thân trong giấc mơ có sự thay đổi, khác biệt gì không?
* Câu chuyện của bạn và người thân trong giấc mơ:
- Bạn và người thân đã trò chuyện về điều gì?
- Cảm xúc của bạn sau cuộc trò chuyện/gặp gỡ đó như thế nào?
- Tình huống nào khiến bạn tỉnh dậy? Cảm xúc khi tỉnh dậy?
3. Kết luận
Cảm xúc sau cuộc gặp gỡ: Hạnh phúc, vui sướng hay lưu luyến, xót xa…
Kể lại một giấc mơ khi bạn được gặp lại người thân đã xa cách lâu ngày
Đã bao giờ bạn tin rằng sau một giấc mơ, những điều bạn luôn mong ước sẽ trở thành hiện thực? Tôi từng tin vào điều đó và luôn nhớ khoảnh khắc kỳ diệu mà giấc mơ đã mang đến cho tôi.
Hôm đó là một buổi tối cuối tuần, trời đầy sao và gió thì dịu nhẹ. Tôi nằm trên trần nhà mơ mộng đếm những vì sao. Bỗng nhiên tôi thấy cả không gian như bừng sáng. Trong vầng hào quang sáng lấp lánh, ông tôi cười hiền từ bước về phía tôi. Tôi sung sướng đến nghẹt thở ngắm nhìn gương mặt phúc hậu, hồng hào và mái tóc bạc phơ của ông yêu quý. Ông tôi vẫn thế: dáng người cao đậm, bộ quân phục giản dị và cái nhìn trìu mến! Tôi ngồi bên ông, tay nắm bàn tay của ông, tận hưởng niềm vui được nâng niu như thuở còn thơ bé. Tôi muốn hỏi những ngày qua ông sống như thế nào? Ông ở đâu? Ông có nhớ đến gia đình không. Tôi muốn hỏi nhiều chuyện nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu cả.
Ông kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích mà ngày xưa ông vẫn kể. Giọng ông vẫn thế: rủ rỉ, trầm và ấm. Ông hỏi tôi chuyện học hành, kiểm tra sách vở của tôi. Đôi mày ông nhíu lại khi thấy tôi viết những trang vở cẩu thả. Ông không trách mà chỉ ân cần khuyên nhủ tôi cố gắng học tập chăm chỉ hơn. Ông nhìn tôi rất lâu bằng cái nhìn bao dung và khích lệ. Ông còn bảo những khát vọng mà ông làm dang dở, cháu hãy giúp ông biến nó thành hiện thực. Những khát vọng ấy ông ghi lại cả trong trang giấy này. Muốn làm được điều ấy chỉ có con đường học tập mà thôi.
Ông dẫn tôi đi trên con đường làng đầy hoa thơm và cỏ lạ. Hai ông cháu vừa đi vừa nói chuyện thật vui. Ông bảo đến chợ hoa xuân, ông muốn đem cả mùa xuân về căn nhà của cháu. Ông chọn một cành đào, cành khẳng khiu nâu mốc nhưng hoa thì tuyệt đẹp: màu phấn hồng, mềm, mịn và e ấp như đang e lệ trước gió xuân. Nụ hoa chi chít, cánh hoa thấp thoáng như những đốm sao. Tôi tung tăng đi bên ông, lòng sung sướng như trẻ nhỏ. Ông cầm cành đào trên tay. Có lẽ mùa xuân đang nấp cả trong những nụ đào e ấp ấy. Xung quanh ông cháu tôi, kẻ mua, người bán, ồn ào và náo nhiệt. Họ cũng đang chuẩn bị đón xuân về!
Tôi đang bám vào tay ông, ríu rít trò chuyện về những ngày xuân mới sắp đến, chợt nghe tiếng mẹ gọi rất to. Tôi giật mình tỉnh dậy, thấy mình vẫn đang nằm trên trần nhà. Lòng luyến tiếc nhận ra tất cả chỉ là một giấc mơ thôi.
Giấc mơ chỉ là khoảnh khắc kỳ diệu đáp ứng niềm mong nhớ của tôi. Tôi nuối tiếc song cũng học được nhiều điều từ giấc mơ đó. Và quan trọng nhất là tôi được gặp ông, được ông truyền cho niềm tin và sự nỗ lực cố gắng thực hiện những ước mơ của chính mình.
Kể lại giấc mơ gặp lại người thân xa cách - Mẫu 1
Mưa rào đột ngột trút xuống thành phố, làm se lạnh không khí Hà Nội. Tôi đã không ngủ trưa, đi lang thang từ sớm. Trong giấc mơ, tôi thấy bà nội - người tôi yêu quý đã xa lìa từ lâu. Đó là một giấc mơ đầy xúc động, khắc sâu trong tâm trí tôi.
Bà nội đã ra đi được hai năm. Ngày bà mất vẫn mãi là một ký ức đau lòng, người tôi yêu quý nhất đã rời xa... mãi mãi. Tôi tin rằng bà chỉ đi xa, đến một nơi bình yên hơn, chứ không phải rời khỏi thế giới này. Bà vẫn ở bên tôi.
Trong giấc mơ, tôi thấy bà ở trong khu vườn cũ, nơi tôi thường gọi là “khu vườn đặc biệt”. Đây là nơi gắn bó với kỷ niệm ấu thơ của tôi. Trên con đường sương mù, tôi chạy về phía trước. Đã bao lâu rồi, tôi thấy bà ngồi dưới gốc cây lan, mỉm cười. Nước mắt tôi tuôn trào khi ôm bà, nói:
- Bà ạ? Đó có phải là bà không? Con nhớ bà lắm!
Bà chỉ cười, vuốt nhẹ đầu tôi nói:
- Con bé này, lớn lên rồi vẫn hay khóc nhè. Bà đây, bà đã quay về đây rồi.
Nghe những lời này, lòng tôi tràn đầy xúc động. Đối với tôi, bà không chỉ là một người thân trong gia đình mà còn là một người mẹ, một người thầy, là người mà tôi yêu quý. Bà đã dạy cho tôi những điều tốt lành, hướng dẫn tôi về đạo đức và lòng nhân ái, bà nói: “Cuộc sống này phải sống với lương tâm con ạ”. Bố mẹ tôi thường đi làm xa, lâu mới về nhà. Vì thế, trong kí ức của tuổi thơ tôi, bà là hình ảnh quý giá nhất, gắn bó nhất.
Nhớ lại những ngày xưa, tôi thường nằm lòng bà để được bà hôn lên má, hôn lên tóc và kể chuyện cho nghe, tôi nói:
- Bà ơi, kể chuyện cho cháu nghe nhé!
Bà kể tiếp, những câu chuyện quen thuộc trong kí ức nhưng vẫn đầy thân thương! Lúc này, tôi ước gì mọi thứ đều dừng lại, trong vòng tay này… suốt đời. Nghe bà kể, lòng tôi đong đầy cảm xúc, nhưng tiếng chuông báo thức giật tôi tỉnh, buộc tôi phải quay trở lại hiện thực. Tôi tỉnh giấc, cảm xúc đan xen, nửa xúc động, nửa tiếc nuối. Tiếc nuối vì chưa nói lời tạm biệt bà và chưa đủ yêu thương bà.
Giấc mơ để lại trong tôi những cảm xúc mạnh mẽ nhất, khích lệ tôi phải học tập chăm chỉ, như lời hứa với bà trước khi bà ra đi. Đồng thời, nó là nguồn động viên để vượt qua khó khăn trước mắt. Tạm biệt, bà của cháu!
Kể lại giấc mơ gặp lại người thân xa cách - Mẫu 2
“ À ơi … à ời…”
Tiếng hát êm đềm đưa tôi trở lại thực tại. Ánh nắng nhẹ nhàng, nhưng đủ để làm tôi lóa mắt. Mở mắt, tôi nhận ra đang nằm trước hiên nhà, gối đầu lên đôi chân mảnh mai. “Bà nội đây rồi! Đúng là bà!” – Tôi nín thở, ngước mắt lên. Trước mắt, bà với khuôn mặt hiền hậu đang nhìn tôi đầy yêu thương. Tôi ôm lấy bà, khóc nức nở:” Bà ơi! Cháu nhớ bà nhiều lắm”.
Đôi bàn tay với những vết nắm nhẹ vuốt nhẹ mái tóc của tôi:
-Cháu gái yêu của bà! Bà nhớ con lắm đấy… Ôi! Cháu gái của nội đã lớn thế này à?- Bà nói, đồng thời lau đi nước mắt trên gương mặt tôi.
Tôi nhìn nội mãi. Vẫn là khuôn mặt hiền từ. Ánh mắt ấy vẫn tràn đầy yêu thương và những nếp nhăn trên đôi má, dấu vết của thời gian. Tóc bạc của nội, dường như bạc thêm từ lúc tôi còn nhỏ. Vẫn là chiếc áo cánh máu nâu, chiếc quần đen đã phai màu. Nhưng hôm nay, nội đẹp đến lạ kỳ. Nét đẹp của người phụ nữ tần tảo vẫn còn, nhưng có thêm điều gì đó, khiến nội như một bà tiên mang theo phép lạ cứu rỗi.
-Hãy để nội ngắm cháu một chút! Con bé này vẫn bướng như xưa! Đôi mắt vẫn còn nghịch ngợm như lúc bé. Tóc đã dài ra rồi này. Con bé thường cắt tóc, không bao giờ thích mặc váy hay buộc tóc hai bên đâu.- Nội cười nhẹ, vuốt nhẹ lên đôi má của tôi- Cháu gái nội lớn nhanh thật đấy! Trở thành cô bé xinh đẹp rồi!
- Nội vắng nhà mấy năm, mọi thứ đều thay đổi nhiều!- Nội nhìn xung quanh, giọng nói chứa chan những điều gì đó như tiếc nuối.
- Vâng ạ! Ba đã nói sửa lại nhà để đón nội về mà! Chiếc giường của nội vẫn đó đấy. Nội thấy không?- Tôi chỉ về phía gian nhà- Còn cái chăn nội cũ vẫn được sử dụng, giờ nó sưởi ấm cho con và em cu Tí mỗi đêm. Mọi thứ trong nhà vẫn được sắp đặt giống như ngày xưa. Rất may là nội đã trở lại với chúng tôi. Ba mẹ và em cu Tí chắc sẽ rất vui khi về nhà!
Ngồi bên cạnh nội, tôi kể về mọi thứ đã xảy ra trong mười năm qua khi nội vắng nhà. Chuyện ở nhà, chuyện ở trường, tất cả những gì tôi nhớ được, tôi đều kể cho nội nghe. Sự ngạc nhiên của tôi khi nội nhớ những chi tiết mà tôi đã quên. Nội nói rằng ở một nơi nào đó, nội vẫn luôn theo dõi ba mẹ và chúng tôi.
Nhớ những ngày thơ ấu, tôi vừa nhổ rau cho nội vừa nghe nội kể chuyện ngày xưa, cả chuyện thật lẫn chuyện cổ tích. Ý tưởng kể chuyện và nhổ rau cho nội như ngày xưa vẫn còn trong tôi.
Hoàng hôn buông xuống, nội nhắc tôi là sắp đến giờ em cu Tí và ba má về nhà. Hai bà cháu bắt đầu sửa soạn nấu bữa tối và dọn dẹp nhà cửa. Nếu trước đây tôi chỉ chạy theo nội từ nhà sang bếp, từ bếp ra vườn, bây giờ tôi có thể giúp nội nặn bánh, quét nhà. Tôi và nội cùng nhau chuẩn bị bữa tối. Món canh củ mỡ nội nấu vẫn thơm ngon như xưa. Đó là một chút tình thương của người bà, một chút kinh nghiệm và sự từng trải của cuộc đời.
Tôi và nội cùng nhau ăn cơm tối. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm tôi được thưởng thức món ăn yêu thích của mình. Món canh củ mỡ nội nấu thơm ngon, hương vị đầy đủ. Đó có lẽ là tình yêu thương của người bà, sự quan tâm chăm sóc cho đứa cháu gái bé nhỏ, cùng với kinh nghiệm và sự từng trải của cuộc đời.
Sau khi ăn cơm, tôi rửa chén và pha một chén trà gừng cho nội. Hai bà cháu ngồi trước hiên nhà, hít thở không khí dịu mát của đêm hè. Nội nắm tay tôi, kể những câu chuyện ngày xưa, những kỷ niệm đáng nhớ... Sau đó, tôi đi vào giấc ngủ một cách bình yên và an lành!
-Mai! Dậy đi học nào! Mặt trời đã lên cao rồi kìa!- Tiếng mẹ gọi làm tôi tỉnh giấc.
Tôi thức dậy, chạy từ sân vào bếp, rồi lại ra vườn… Nhưng không, nội không trở về! Đó chỉ là giấc mơ! Lòng tôi đau buốt, nước mắt tuôn trào. Ngồi dưới tán cây nhãn, tôi không kìm nổi nỗi buồn. Gió nhẹ nhàng thổi, như lời an ủi của nội vậy. Tôi nghe tiếng lá xao động như nói: “Mạnh mẽ lên, cháu gái yêu của bà! Bà luôn ở bên cạnh con! Bà yêu con!”
Thời gian trôi đi không phanh. Mười năm trôi qua từ ngày nội ra đi mãi mãi. Nội luôn dạy tôi rằng cuộc sống không chỉ kết thúc ở đây, mà là bắt đầu của một thế giới mới, nơi mọi người được hạnh phúc. Dù vậy, nhớ nội vẫn làm tôi thức dậy đêm. Hãy trân trọng những khoảnh khắc bên gia đình.
Kể lại giấc mơ gặp lại người thân xa cách - Mẫu 3
Bạn từng tin rằng sau một giấc mơ, ước mơ của bạn sẽ trở thành hiện thực như một câu chuyện cổ tích chưa? Có lúc tôi tin vào điều đó, nhưng lại phải đối mặt với sự thất vọng. Nhưng tôi luôn nhớ khoảnh khắc mà chỉ giấc mơ mới mang lại, như một phép màu vừa diễn ra.
Năm tôi học lớp năm, vào dịp Tết, ông tôi qua đời. Người ông tôi yêu quý mãi mãi đã ra đi trước khi Tết đến. Tôi buồn và tự nhủ sẽ không còn có Tết nào ấm áp với ông nữa. Nhiều năm sau, khi sắp tới Tết và tôi chuẩn bị bốc mộ ông, tôi lại nhớ về một Tết xưa. Tôi thắp hương lên bàn thờ ông, hy vọng lại thấy ông bên mâm cơm Tết như trước. Ngày đó là 29 Tết, trước ngày ông mất. Tôi không thể ngủ được, lặng lẽ nhớ về ông.
Tôi nằm trên chiếc giường ông đã nằm ngày trước. Khi mẹ tắt đèn, tôi mới lắng nghe.
Sau một lúc, tôi nghe tiếng bước chân gần giường. Tôi giật mình tỉnh giấc. Trước mắt tôi, ông đứng. Ông bảo tôi dậy, rửa mặt đi chợ cùng mẹ, sáng hôm đó là mùng 30 Tết. Tôi ôm ông, hỏi ông sao ông quay lại. Ông cười, lau nước mắt cho tôi. Mãi nhìn ông, tôi không tin vào điều này. Tôi nói với ông: “Ông ở nhà, đợi tôi về rồi chúng ta cùng đi chơi.” Ông gật đầu, bảo tôi đi kẻo mẹ chờ.
Sau khi đi chợ, tôi vội vã vào phòng để chuẩn bị thức ăn. Thấy ông đang đọc sách, tôi vui mừng. Ông nói sẽ dẫn tôi đi chợ Tết, chọn cành đào để cắm trong nhà. Tôi rất vui, giục ông đi ngay. Ông không quên sở thích của tôi từ nhỏ. Ông đưa tôi đi trên chiếc xe đạp quen thuộc. Trên chiếc xe này, ông từng đưa tôi đến nhà trẻ. Những kỷ niệm ấy, tôi sẽ không quên. Tôi và ông đi trên phố, cảm nhận không khí Tết sôi động hơn bao giờ hết.
Sau khi chợ hoa Tết, hai ông cháu về. Tôi thấy chợ đông đúc với bao người từ trẻ đến già. Ông tôi phải chờ lâu mới gửi xe và dẫn tôi đi xem cây cảnh. Tôi thấy hàng nghìn loại hoa rực rỡ khoe sắc. Có hoa lay-ơn, hoa thược dược, hoa cúc, hoa vi-ô-lét. Có loài hoa tôi chưa biết tên, có loài hoa tôi chưa từng thấy. Ông tôi là giáo viên Sinh học, chỉ cho tôi biết nhiều loại hoa độc đáo. Nghe ông nói, tôi nhận ra nhiều điều mới. Những điều trước đây tôi không quan tâm bỗng trở nên quan trọng. Ông dẫn tôi chọn một cành đào. Tôi thích cành đào đầy hoa màu hồng. Nhưng ông chỉ chọn cành mới nở vài bông hoa, còn lại toàn búp xanh và lá non. Ông nói, sau Tết, cành đào sẽ đẹp hơn và hoa sẽ nở lâu. Giờ đây, cành đào ẩn chứa nhiều điều tốt đẹp với tôi, ông trở thành người hiểu rõ cuộc sống nhất.
Tôi vẫn ngưỡng mộ ông như hồi nhỏ, ông như người thầy mở ra cho tôi những điều mới. Ông đã thay mẹ dạy tôi học từ lúc nhỏ. Hai ông cháu về. Tôi ngồi sau giữ cành đào, ông đạp xe. Tôi khoe cành đào, bà nói có nhiều lộc, Tết sẽ vui. Ông cười, hạnh phúc. Đêm đến, gia đình sum họp quanh bàn cơm. Tôi hạnh phúc có ông bên cạnh. Chỉ ba tiếng nữa là giao thừa, tôi mong giữ mãi khoảnh khắc này, giữ tình yêu của mọi người bên tôi. Tôi hứa sẽ luôn ngoan ngoãn để không làm ông buồn. Nhưng sao thời gian trôi qua nhanh quá. Giao thừa đã đến. Ông vuốt má tôi, bảo ở nhà, ông sẽ hái lộc cho tôi. Tôi hứa sẽ chờ ông về.
Tôi cố thức, nhưng buồn ngủ kéo đến. Tôi thiếp đi. Tiếng gọi và tiếng chuông réo rắt. Tôi mở mắt, đã sáng. Tôi thất vọng, ông đã ra đi. Tôi tiếc nuối giấc mơ hạnh phúc. Tôi tự hỏi liệu nếu tôi thức đợi, liệu tôi có gặp lại ông không? Nhưng cuộc sống không dừng lại để tôi nuối tiếc. Tôi chuẩn bị đi chợ cùng mẹ. Tôi không kể giấc mơ cho mẹ, mẹ im lặng.
Giấc mơ chỉ là ước mơ, chuyện cổ tích vẫn là cổ tích. Tôi vẫn nuối tiếc, nhưng là nhỏ nhặt. Tôi học được nhiều từ giấc mơ, niềm tin, hy vọng và nỗ lực cho giấc mơ của mình.
Kể lại giấc mơ gặp lại người thân xa cách - Mẫu 4
Mưa rơi như tảng kẻo, cuộc sống nát bét của công trình tan tành vẫn còn giữ lại vài số phận bi thương. Mấy người cứu trợ mệt mỏi, bất lực trước sự suy giảm từng phút từng giây của một người bị rủi ro, bị thương trong đống sắt thép.
Ở xa kia, bên sau hàng rào cách ly, phía sau đám đông đông đảo, có một phụ nữ trẻ, ngồi trên đất, cầm cuốn sổ đen và túi vải đã phai màu. Gò má ướt đẫm, không biết là nước mắt, mồ hôi hay mưa, chỉ biết rằng cô ấy đang đau khổ, mắc kẹt trong tâm trạng u tối. Mưa vẫn còn rơi, từ buổi chiều đến lúc tối, trên mảnh đất đau buồn này, chỉ còn vài người gần như sắp ngã gục vì kiệt sức, tinh thần tan nát, cô ấy vẫn ngồi đó, bộ mặt u ám hiện lên nỗi lo lắng sâu sắc, liên tục gật đầu, cố gắng chống đỡ, cho đến sáng mai, mặt trời mới bắt đầu mọc, đột ngột có một người đội mũ bảo hiểm, quần áo bụi bặm chạy đến, đứng trước mặt cô lúng túng, không dám nhìn thẳng vào, nhấc tay trán vài chỗ hỗn độn để nói: “Nâm à, bình tĩnh nghe, đừng buồn Nâm ơi… Chú Tín đã xác nhận… cô ấy đã ra đi, không ai khác… cô ấy đã rời bỏ chúng ta…” Rồi im lặng… rồi khóc… cả hai người như lạc vào một thế giới đau đớn và thất vọng vì một người mà họ yêu mến đã rời bỏ họ mãi mãi.
“Hức… hức…” tiếng nấc của mẹ, đã một tháng qua, cảnh tượng đau lòng đó vẫn ám ảnh tâm trí của mẹ. Mỗi chiều chập tối, hình ảnh của cha hiện lên trong tâm trí mẹ, cô tự tưởng tượng ra cảnh cha vùng vẫy, cố gắng, rồi cảm nhận nỗi đau ấy để khóc lên. Rồi mẹ lại tiếp tục ngồi bên bàn thờ cha, bên linh cữu cha, than thở:
- Anh à, số mình thật đau đớn anh nhỉ? Đúng vậy, số người nghèo thì đau đớn không lúc nào hết - mẹ nói, giọng nói càng ngắt vì nước mắt - hức… anh đã rời bỏ con, rời bỏ em, anh hãy sống thoải mái bên ông bà, còn nỗi đau của anh, em sẽ gánh chịu… em sẽ gánh chịu tất cả… một mình em gánh… hư… hư…
Mẹ làm tôi muốn khóc, tâm trí tôi rối bời, và sự rối bời lại càng lớn thêm trong đầu, tôi cảm thấy…
...
Căn nhà này thật u ám,
Căn nhà này thật ảm đạm, thật đáng sợ.
Tôi ao ước có thể rời đi ngay,
Rời xa mẹ, người phụ nữ luôn rơi nước mắt và than vãn.
Tôi mong muốn rời xa đây ngay lập tức,
Rời khỏi bóng tối ấy như thể nó sẽ theo tôi mãi và biến tôi thành một người đau khổ như mẹ.
Chạy trốn khỏi đây là điều tôi ao ước.
Đến một nơi nào đó, nơi chỉ có mình tôi.
Tôi còn mong muốn...
Bất ngờ, xung quanh tôi trở nên tối đen, nhưng thực tế, mọi thứ vẫn rõ ràng, chỉ là sự im lặng lan tỏa, không có tiếng động, không có bóng dáng của mẹ thắp nến, không có cái giường, không thể tìm thấy cái quạt để làm mát cho giấc ngủ của mình, tôi tin rằng ngay bây giờ điện đã cúp và tôi cần phải mò dọc theo tường để tránh va vào đồ đạc, đây là công việc của tôi, mẹ thường thắp nến và… công việc của ba là bất ngờ la lên và cố hỗ trợ mẹ và tôi, khiến tôi hoảng sợ, đó là niềm vui của ba khi gặp tình huống cúp điện.
Nhưng không phải như vậy, xung quanh tôi không có âm thanh nào, không có tiếng kêu than khóc và không có bàn tay của ba ôm chặt vai tôi, không có ánh sáng từ nến của mẹ,
Tôi tiếp tục bước đi, nhưng không tìm thấy bất kỳ chiếc ghế nào va vào chân như thường lệ. Một điều kỳ lạ khiến tôi sợ hãi, tôi tự nhiên nhớ đến câu chuyện ma mà tôi vừa xem cách đây không lâu, tôi run rẩy, cảm thấy toàn thân muốn rụng rời. Bất ngờ, cái gì đó nắm chặt chân tôi, một cái gì đó lạnh lẽo, kéo tôi muốn ngã:
- Á…á…á…! Mẹ ơi, cứu con. Mẹ ơi, cứu! Cứu con! Mẹ ơi, cứu con…
Tôi cố gắng chạy trốn, tim đập như quả trống, lúc này thật sự kinh dị, tôi nhắm mắt lại, cố nghĩ rằng đây chỉ là một giấc mơ, bất ngờ có một ánh sáng nhỏ chiếu vào nơi tối om, tôi vui mừng nhưng đồng thời cũng sợ hãi. Ánh sáng đó vô tình cho tôi thấy một hình ảnh kinh khủng nhất trong cuộc đời mà tôi từng chứng kiến, “Cái gì đó” nắm chặt chân tôi chính là một bàn tay, bàn tay trần, có một ít máu nhỏ ở những vết trầy, và điều kinh khủng nhất, đó là bàn tay của một người đàn ông mặc chiếc áo có thêu chữ N, chữ kí của mẹ tôi khi may áo cho cha tôi. Thật điên rồ, chưa từng có điều gì kinh khủng hơn điều này, cha tôi đã ra đi và cha tôi rất đẹp trai, còn người nằm trước mặt tôi là quái vật, ghê rợn, hốc hác, xanh xao, bầm dập, tôi rất sợ, rất sợ, tôi ước gì mẹ hoặc thằng Ù ở đây cùng tôi, thằng ấy không bao giờ bỏ rơi tôi, vì vậy có thể giúp tôi vượt qua nỗi sợ hãi này.
Nhưng thực tế, tôi bước đi một mình, mặc dù đã từng ước được sống một mình nhưng không bao giờ tưởng tượng mình lại cô đơn ở một thế giới như thế này. Bàn tay đó dần buông ra và rơi xuống đất. Cha tôi ở đâu? Mười hai năm ở bên cha, có những lúc yêu thương, có lúc tức giận, một tháng trôi qua không còn cha, và đây là lúc gặp lại cha, điều này làm trái tim tôi cảm thấy nặng nề, niềm vui của sự đoàn tụ đè lên tất cả những cảm xúc khác, tôi nhìn cha, cha yên lặng, không nói gì, không đùa nhảm, ánh sáng ngày càng rõ ràng hơn, chiếu rộng quanh cha, bốn thanh sắt đã bị gỉ sét, có lẽ do ông trời đã khóc quá nhiều, trên chân phải của cha, một miếng bê tông vẫn ẩm ướt và lạnh lẽo, nát tan dưới chân cha, máu chảy ra đất, tôi tự hỏi, còn bao nhiêu người phải chịu đựng như cha? Bỗng đêm lại về, một, hai, ba giọt nước mắt rơi, có những giọt rơi nhanh, có những giọt rơi chậm, có những giọt nặng nề và đầy nước, có những giọt nhỏ như bụi phấn, chúng rơi một cách vô tư, tạo thành một giai điệu đẹp nhưng buồn, chúng gợi lên nước mắt của tôi, rơi lên khuôn mặt của cha, khuôn mặt đã gầy gò và xanh xao. Người ta nói tình cha con là một tình cảm cao quý và kỳ diệu, người ta nói đúng, tôi có thể nghe thấy hơi thở của cha, cơ thể cha di chuyển, cha đang sống, tôi bắt đầu nghi ngờ điều này, nó giống như truyện cổ tích và thường chỉ xảy ra trong phim, làm sao một người 'chẳng có gì' như tôi lại trải qua điều này? Mọi thứ trở nên mơ hồ, huyền bí, mờ nhạt và phai nhạt đi, lúc này, tôi chỉ thấy cha ngồi dậy, và tôi nhớ những gì cha nói:
- Cha yêu con, con gái ạ, cha yêu mẹ con. Con nói với mẹ như thế, con hãy nói với mẹ, cha luôn nghe thấy mẹ than vãn với cha, con hãy truyền lời của 'vị vua già' này cho 'thái hậu' là 'xì tốp' than vãn đi con nhé! Cha nghe chán quá rồi! - đến đây, cha tôi cười khúc khích
Rất vui khi được nghe lại tiếng cười quen thuộc và những lời cha nói, tôi thấy cha thật dễ thương, và thoáng nghĩ 'trên thế giới này không ai có được cha tốt như cha của mình', bỗng cha thay đổi giọng:
- Con gái ơi, từ bây giờ, có lẽ cuộc sống của con sẽ có một chút thay đổi đấy, bạn có biết không? Cha sẽ không còn ở bên mẹ được nữa, vì vậy mẹ sẽ rất cô đơn, mẹ sẽ mệt mỏi, và mẹ sẽ nổi giận! Con đã thấy mẹ nổi giận chưa? Ôi, cha sợ quá! Ha ha. Con ạ, cha rất buồn vì từ nay sẽ bỏ lỡ rất nhiều thứ nhưng có một điều cha muốn con nhớ: 'sự mất mát dẫn đến một sự vượt qua, sự vượt qua phải mang lại một điều tốt đẹp hơn, chỉ khi đó sự mất mát mới không là vô ích'. Rồi mọi thứ sẽ trở lại như cũ, quan trọng là từ giờ, con phải làm thế nào để cải thiện mọi thứ và phải cố gắng để không có thêm sự mất mát nào nữa. Từ giờ, con phải là người an ủi, động viên mẹ này, giúp mẹ những việc mà mẹ vẫn làm, để mẹ có thời gian để thực hiện những việc ba 'nhường' lại cho mẹ đó con, đã nhớ lời cha chưa?
Tôi dễ dàng trả lời: 'Dạ vâng ạ!'
Và nhanh chóng như thời gian như một chiếc xe tải rơi từ trên ngôi nhà hai tầng xuống đất, tôi quay về ngôi nhà thân yêu của mình. Đằng sau bức tường, tiếng mẹ kết hợp với tiếng nấc: 'Tại sao không bật đèn con gái ơi?'. 'A! Mẹ ơi.' - tôi lảo đảo, ôm mẹ một cách chặt chẽ, cảm thấy tâm hồn thật bình yên và hạnh phúc. Tôi nói với mẹ:
- Mẹ này, con yêu mẹ lắm! Mẹ có mệt không, con lấy cho mẹ li nước không?
Rồi tôi nói với ba 'Con cũng yêu ba lắm! Ba yên tâm, con gái ba sẽ làm cho mẹ thật hạnh phúc, con sẽ ngoan hơn bất kỳ đứa trẻ nào trên đời, con rất buồn ba ạ, vì mai này con sẽ không bình thường nữa, con sẽ trở thành mồ côi, một đứa vừa nghèo vừa mồ côi, nhưng mà ba ơi, con gái ba sẽ cố gắng, dù điều đó thật khó khăn. 'Sự mất mát dẫn đến một sự vượt qua, sự vượt qua phải mang lại một điều tốt đẹp hơn, chỉ khi đó sự mất mát mới không là vô ích', phải không ba?
Kể lại giấc mơ gặp lại người thân xa xôi - Mẫu 5
Sau kỳ thi căng thẳng, lần đầu tiên trong hai tuần qua tôi đi ngủ sớm hơn mười giờ, vốn đã mệt, tôi ngủ ngay lập tức mà không trằn trọc như mọi khi, và giấc mơ cũng đến nhanh chóng như giấc ngủ vậy. Trong giấc mơ, tôi được gặp lại bà nội, người thân thiết mà tôi đã xa cách lâu ngày. Đây thực sự là một giấc mơ đẹp và gây xúc động cho tôi.
Bà nội của tôi đã qua đời được ba năm, cho đến hiện tại, tôi vẫn muốn tin rằng bà chỉ đi xa mà thôi, không phải mãi mãi rời xa thế gian này. Người ta thường nói, nếu lòng luôn nhớ về ai đó, trong giấc mơ sẽ gặp được họ và sau ba năm, tôi đã có một giấc mơ đẹp về bà. Trong giấc mơ đó, tôi nhớ rằng mình xuất hiện trong ngôi nhà cũ của bà ở quê, bên cạnh bờ sông có một mảnh vườn nhỏ. Tôi bước theo linh tính trong sương mờ, muốn tìm lại ký ức tuổi thơ khi tôi chơi đùa ở đó. Tôi đi mãi, nhưng mảnh vườn nhỏ dường như biến thành một mê cung rộng lớn không thấy lối ra. Trong màn sương mù, chợt thấy hình ảnh quen thuộc. Dưới gốc cây dừa, bà nội của tôi ngồi, khoan thai độ lượng như một bà tiên, với giỏ len đan trên tay. Mái tóc bạc phơ của bà khiến tôi nhớ đến những câu chuyện cổ tích bà thường kể. Nhìn thấy tôi, bà ngẩng lên, nở một nụ cười hiền, đón tôi vào lòng. Trong lòng tôi chỉ có khát khao được che chở của một đứa cháu xa cách bà yêu quý. Tôi ôm bà thật chặt, hạnh phúc vuốt ve. Bà vuốt mái tóc tôi và nói:
- Cháu ngoan, đừng khóc, bà về rồi đấy mà.
Nghe những lời ấy, tôi khó kiềm lòng xúc động, nhưng rồi cũng quệt nước mắt, ngẩng đầu và cười vui vẻ. Bà vẫn như xưa, thích đan len bên gốc dừa và quàng khăn màu nâu. Bà hỏi về học tập, về cha mẹ, và dặn tôi phải học hành chăm chỉ, lớn lên trở thành người tốt. Tôi chỉ trả lời qua loa rồi ôm bà, tận hưởng sự yêu thương của bà. Bà ôm tôi thật chặt, âu yếm vuốt ve, hôn vào má, vào trán và tóc tôi như ngày xưa. Tôi nhớ những ngày bà kể chuyện, và muốn nghe giọng kể ấy:
- Bà kể chuyện cho cháu nghe, bà nhé.
Đáp lại, bà cười đẹp như bà tiên và bắt đầu kể. Giọng bà truyền cảm như ngày xưa, đưa tôi vào những giấc mơ đẹp nhất. Tôi nghe câu chuyện đã nghe không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không chán, và lúc này, tôi cảm nhận được sự thiêng liêng diệu kì trong từng câu chuyện của bà. Ước gì cháu được nghe bà kể trước khi đi ngủ mãi mãi!
Nhưng trước khi nghe hết câu chuyện, giọng kể của bà đã đánh thức tôi, đưa tôi về hiện thực. Tiếng chuông báo thức vang lên, tôi nhận ra đó chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ đẹp vì tôi được gặp lại bà nội.
Giấc mơ đó tôi nhớ từng chi tiết nhỏ vì đó là giấc mơ đẹp nhất đời. Nó khiến tôi nhớ bà hơn và đem lại động lực trong cuộc sống vì lời hứa với bà sẽ chăm chỉ học tập để trở thành người có ích. Mong rằng mình sẽ có nhiều giấc mơ đẹp như vậy nữa!
Kể lại giấc mơ gặp lại người thân xa cách - Mẫu 6
Bà tôi mặc váy áo đơn sơ
Đội chiếc nón che nắng che mưa trong đồng ruộng
Như con cò trắng bên bờ sông
Đôi vai gánh nặng, lo chồng nuôi con
Đọc những câu thơ ấy, tôi lại nhớ đến bà ngoại - người phụ nữ kiên cường, sống với mưa nắng và hiền từ. Một lần nữa, trong giấc mơ, tôi được gặp lại bà, trò chuyện và được nắm tay trong vòng tay ấm áp của bà.
Đêm đó, tôi thức muộn để học bài. Trong đêm yên tĩnh, nhìn đống chữ trên sách nhảy múa, tôi chìm vào giấc mơ mịt mù, không biết mình khi nào buông sách. Nhưng giấc mơ bị đánh thức bởi một bàn tay nhẹ nhàng. Khi mở mắt, tôi hoảng sợ khi thấy bà ngoại - người đã ra đi từ lâu của tôi - ngồi trước mặt, nhìn tôi với ánh mắt hiền lành và nụ cười ấm áp. Tôi gọi lên với giọng nghẹn ngào:
- Bà ơi, bà ơi!!!
Bà xoa nhẹ đầu tôi và nói:
- Cháu à, lớn lên rồi mà còn khóc gì nữa?
Tôi ôm bà thật chặt, hít thở mùi hương quen thuộc của bà. Bà ra đi khi bà đã ngoài 70 tuổi, khi đó tôi chỉ mới lên lớp sáu. Mái tóc bạc phơ của bà tuy bạc trắng nhưng vẫn mạnh mẽ và dày. Mỗi sáng, bà ngồi trước hiên nhà chải tóc và buộc mấn bằng tay mình. Hình ảnh ấy vẫn rất rõ trong tâm trí tôi. Làn da nhăn nheo của bà, với những vết nám là dấu hiệu của thời gian. Tôi là cháu út, bà thường yêu chiều tôi hơn cả. Bà thường ôm tôi và kể chuyện cổ tích, mỗi lần nghe tôi đều thấy hứng thú như lần đầu tiên.
Tôi ôm bà chặt hơn, đặt đầu vào lòng bà và nài nỉ, vì đã lâu lắm rồi, tôi không còn được như thế nữa. Tôi hỏi bà:
- Bà ơi, bà đã đi đâu thế? Cháu vẫn chờ bà về để kể chuyện cho cháu nghe đấy.
- Bà đã đến một nơi rất xa - bà trả lời, khi không có bà ở nhà, cháu có nghe lời bố mẹ và chăm chỉ học hành không?
- Cháu vẫn nghe lời bố mẹ ạ. Nhưng bố mẹ bận rộn, không ai có thời gian kể chuyện cho cháu nghe cả - tôi trả lời bà, giọng nức nở.
Bà ôm tôi thật chặt, vỗ nhẹ vào lưng tôi và nói:
- Bố mẹ bận rộn cũng chỉ vì muốn con có cuộc sống tốt hơn thôi, không nên trách móc họ. Bà hiểu con là một cô bé nhạy cảm, sống nội tâm, nhưng con ạ, không ai mãi mãi được bé như vậy.
- Năm nay con lên lớp 9 rồi, bài vở nhiều, con mệt lắm bà ạ. Con không muốn lớn lên, chỉ muốn mãi bé như thế này. Muốn ở mãi bên bà như thế này.
Bà vỗ nhẹ vào mông tôi, như cách đánh yêu mà bà vẫn làm khi tôi còn bé:
- Con bé này, không nên thế đâu. Bà hiểu con mệt mỏi, nhưng hãy cố gắng thêm một chút nữa. Nếu quá mệt mỏi thì nghỉ thôi. Hãy giữ gìn sức khỏe. Làm những điều con thích mới là quan trọng nhất. Nhớ không? Nhớ rằng dù con có đi đâu, làm gì thì bà vẫn sẽ luôn ở bên cạnh và ủng hộ con...
Tôi vẫn ôm bà như thế, hai chúng tôi vẫn trò chuyện nhỏ nhẹ. Cho đến khi tôi cảm thấy có cánh tay vỗ nhẹ làm tôi tỉnh giấc, tôi mới bừng tỉnh. Tôi đứng dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Không phải là tôi ngồi trước hiên nhà nắng vàng rực rỡ, mà là tôi đang ngồi trong phòng, trên bàn học. Chỉ là tôi đã ngủ gục và mơ thấy được bà thôi. Người đã làm tôi tỉnh giấc chính là mẹ tôi. Mẹ vừa mới về từ ca đêm và thấy tôi ngủ quên trên bàn nên đã gọi tôi dậy. Tôi nhìn thấy đôi mắt của mẹ, chúng giống hệt như của bà ngoại vậy...
Bà ơi, cháu hứa sẽ học hành chăm chỉ và làm những điều cháu thích. Dù cháu có làm gì đi nữa, bà vẫn sẽ luôn ở bên cạnh và ủng hộ cháu.
Kể lại giấc mơ gặp lại người thân xa cách - Mẫu 7
'Một năm mới lại về rồi, mẹ ơi!' Tôi nhìn lên bầu trời đêm và nhớ về người mẹ yêu quý. Đã 3 năm trôi qua kể từ khi mẹ đi sang nước ngoài. Nhớ những ngày mẹ còn ở đây, mẹ thường dẫn tôi đi chợ hoa và mua sắm vào những dịp năm mới như thế này. Tôi suy tư rồi rơi vào giấc ngủ.
'Hồng ơi!', tôi nghe tiếng gọi từ xa. Quay lại, tôi thấy mình đứng ở công viên nơi mẹ thường dắt tôi đến khi còn bé. Bước lại gần, tôi nhận ra một hình bóng quen thuộc nhưng lạ lẫm. 'Liệu đó có phải là mẹ?' - Tôi nghĩ trong lòng. Tôi chạy lại, gần hơn để nhìn kỹ. Ồ! Đúng là mẹ. Hạnh phúc lắm, tôi gọi lớn: 'Mẹ, mẹ ơi!' và ôm mẹ. Mẹ cũng ôm tôi. Mẹ nói: 'Hồng! Con của mẹ!'. Tôi khóc vui trong giây phút gặp lại mẹ. Nhìn mẹ kỹ hơn, tôi thấy mái tóc đã bạc và nếp nhăn trên khuôn mặt. Nụ cười vẫn hiền lành như xưa. Đột nhiên, giọng mẹ vang lên:
- Hãy ra ghế đá kia, con yêu. Đã lâu lắm rồi mẹ con không nói chuyện với nhau.
Tôi gật đầu:
- Dạ ạ!
Tôi và mẹ ngồi trên những chiếc ghế đá quen thuộc như ngày nào. Mẹ vuốt nhẹ mái tóc của tôi và hỏi:
- Con thấy gia đình mình thế nào rồi?
Tôi ngay lập tức trả lời:
- Mọi người vẫn khỏe mẹ à! Ông ngoại thì thỉnh thoảng bị đau khớp. Còn các bác thì vẫn đi làm đều. Mọi người vẫn nhắc tới mẹ luôn đấy ạ. Ai cũng nhớ mẹ nhiều lắm.
Mẹ mỉm cười nhẹ nhàng:
- Vâng! Vậy còn việc học của con sao rồi? Con vẫn giữ mơ ước trở thành phóng viên sau này chứ?
Tôi đáp ngay:
- Việc học năm nay của con càng mệt mỏi và khó khăn hơn so với những năm trước nhiều. Vì là năm cuối cấp nên ngoài việc học chính trên lớp, con còn phải dành thời gian để tự ôn tập kiến thức. Và để biến ước mơ trở thành phóng viên thành hiện thực, con vẫn thường xuyên gửi bài cho các tờ báo. Con sẽ không làm mẹ và mọi người thất vọng đâu.
Lời mẹ nói như một nguồn động viên, thêm niềm tin cho con:
- Ừ! Mẹ tin tưởng vào con. Phải cố gắng học hành chăm chỉ con nhé. Dù có niềm vui, nỗi buồn gì thì con cũng phải tâm sự cùng mẹ.
Nghe giọng nói ấm áp của mẹ càng làm con cảm thấy gần gũi hơn với mẹ. Con biết rằng dù ở xa, trên đất khách, mẹ vẫn luôn nhớ đến con, quan tâm đến mỗi chuyện của con. Tất cả những gì con đã làm được hôm nay, đều nhờ vào sự động viên của mẹ. Tình yêu thương mẹ dành cho con đã giúp con có đủ sức mạnh để vượt qua khó khăn thử thách trong cuộc sống. Tình mẫu tử thật thiêng liêng biết bao! Đã bao lâu rồi con không thấy hình bóng mẹ thân yêu, giờ đây được ở bên mẹ, thật hạnh phúc biết bao! Con thầm nghĩ: 'Mẹ à! Bây giờ mẹ và con lại ở bên nhau rồi. Đừng rời xa con nữa, mẹ nhé...'
Rồi con lại chìm vào những suy tư, niềm vui, hạnh phúc tràn ngập trong lòng. Rồi từng thứ dần trở nên nhạt nhòa, nhạt nhòa...
'Hồng ơi! Dậy đi, sao em lại ngủ gật thế này? Sắp sang năm mới rồi kìa. Em có dậy xem pháo hoa cùng gia đình không?' Con nhắm mắt, thấy đồng hồ sắp chạm mốc 12 giờ. Con ngơ ngác nhìn quanh, mới nhận ra đó chỉ là một giấc mơ. Ngước mắt lên bầu trời đêm, pháo hoa rực rỡ, một năm mới lại đến. Con thầm cầu mong với trời đêm, với nàng tiên mùa xuân, hãy gửi lời đến mẹ: 'Mẹ ơi! Con nhớ mẹ nhiều lắm. Mẹ hãy sớm trở về với con, mẹ nhé!'
Kể lại trải nghiệm gặp lại người thân xa cách - Phần 8
Trong nhà, người em yêu quý và gần gũi nhất là anh Hai. Hai năm trước, anh Hai tôi mới tốt nghiệp đại học quân sự đã được gửi đến vùng biên giới làm việc. Từ khi đi, anh ít khi về thăm nhà, chỉ gửi thư cho gia đình đôi khi. Lúc ở nhà, anh rất thương yêu tôi. Mỗi tối anh đều giúp tôi học bài, hướng dẫn giải toán. Tình cảm anh em tôi sâu nặng lắm. Giờ anh đi xa, tôi cảm thấy cô đơn và buồn nhiều.
Hôm sau có bài kiểm tra môn toán, tôi cố gắng làm hết bài tập ôn tập để chuẩn bị cho kì thi. Đã giải gần hết, chỉ còn một bài rất khó mà tôi không thể tìm ra lời giải. Lúc này, tôi chỉ mong có anh Hai ở bên để giải bài cho tôi. Đêm đã khuya, bài toán khó khiến tôi mệt mỏi, và mọi thứ xung quanh dần trở nên mờ nhạt, mờ nhạt...
Đột nhiên, tiếng gõ cửa kèm theo giọng nói quen thuộc: 'Nhóc ơi, ra mở cửa cho anh!' A, đó là anh Hai! Anh Hai đã trở về. Tôi nhảy lên vui mừng, mở cửa để anh vào nhà. Anh đặt ba lô xuống sàn, xoa đầu tôi:
_ Em đang giải toán à? Giỏi quá vậy đấy!
Sau đó anh đưa tôi ngồi xuống ghế, hỏi về tình hình học tập của tôi. Tôi phấn khích chia sẻ với anh về những thành tựu học tập của mình. Anh nghe xong, cười rất phấn khích:
_ Thế mới là em của anh chứ!
Tôi yêu cầu anh kể về những ngày anh ở biên giới. Anh vui vẻ chia sẻ với tôi vô số câu chuyện vui vẻ trong quân ngũ. Khi tập trung nghe anh kể, tôi mới nhận ra làn da của anh đen hơn rất nhiều, chắc là do anh thường phải chịu nắng và sương mù. Anh trông vạm vỡ hơn, to lớn hơn so với trước do việc rèn luyện hàng ngày. Nhưng đôi mắt của anh vẫn rạng ngời và âm nhạc như ngày nào. Anh nhìn tôi với vẻ dịu dàng và yêu thương:
_ Em của anh lớn lên rồi! Em có nhớ anh nhiều không? Không còn anh giải bài tập, em có gặp khó khăn với các bài toán phức tạp không? Dù anh không thể giúp em học như trước nhưng anh luôn ủng hộ em. Đừng bao giờ bỏ cuộc em nhé! Phải học giỏi để anh tự hào về em với mọi người:
_ Em hứa sẽ cố gắng học, không làm anh thất vọng đâu. Em phải xứng đáng là em gái của một chiến sĩ bộ đội.
Anh ôm tôi vào lòng, vỗ về vai tôi rồi đứng dậy, đeo ba lô và bước ra khỏi cửa. Anh vẫy tay chào:
_ Anh đi đây! Nhiệm vụ đang chờ anh!
Anh bước ra khỏi cánh cửa. Khi cửa đóng lại, tôi tỉnh giấc bất giác. Ồ, hóa ra đó chỉ là một giấc mơ.
Dù chỉ gặp anh Hai trong giấc mơ nhưng tôi vẫn thấy rất vui. Khi tỉnh giấc, tôi cảm thấy khỏe mạnh và đầu óc sảng khoái hơn. Tôi quyết tâm giải được bài toán khó này để không làm anh tôi thất vọng. Ngày mai, sau khi thi xong, tôi sẽ viết thư kể cho anh về giấc mơ này, chắc anh sẽ rất vui.
Kể lại giấc mơ gặp lại người thân xa cách - Mẫu 9
Thời gian trôi qua vô tình, cuốn đi mọi thứ, bụi thời gian phủ lên, muốn xóa nhòa kí ức. Không biết sóng gió cuộc đời sẽ đưa ta đi đâu. Trong cuộc sống, có bao sự kiện diễn ra, có bao người mới đến bên ta. Và có thể: ta đã quên đi quá khứ. Nhưng khi ta dừng lại, gặp lại bản thân, khi mọi kí ức trỗi dậy, ta giật mình, gọi nhẹ: bạn.
'Hẹn gặp cậu trong mơ'- điều tôi thường nói. Nhưng điều ấy chưa từng thành hiện thực. Có phải vì tôi đã quá vô tâm, đã thay đổi bản thân? Nên bà tiên đã đến, vung cây đũa thần, hóa phép màu, dẫn tôi đi tìm lại kí ức.
Trong giấc mơ, tôi đứng lặng giữa một căn phòng lớn, rộng lớn, sâu thẳm u ám. Tôi mệt mỏi vì phải đi giữa bãi cát dài. Có lẽ tâm hồn tôi đã trở thành cát bụi.
Trong giấc mơ, tôi cảm thấy lạnh. Lạnh da thịt, lạnh tâm can. Trong giấc mơ, lòng tôi đau đớn, không biết đích đến của hành trình là đâu, không biết nơi nào để dừng chân. Tôi buồn, tôi cô đơn, tôi trống rỗng. Tôi đi trong căn phòng kín của tâm hồn, nơi tôi đã chôn vùi kí ức!!
Trong giấc mơ, bạn hiện lên. Trong giấc mơ, Sử - bạn của tôi vẫn như vậy. Da ngăm đen vì nắng, bàn tay khô ráp. Đôi mắt tự tin, đầy nghị lực. Và nụ cười chưa từng nở trên môi. Tôi chạy tới, muốn ôm bạn, muốn bạn chở che. Bạn của tôi - không bị đánh gục bởi sóng gió cuộc đời. Bạn của tôi - vẫn kiên cường như Asin.
Từng là một cô bé ngây thơ, sống trong vòng tay ấm của cha mẹ. Luôn nghe lời, biết tránh xa thằng Sử chăn trâu. Mỗi khi thấy bạn từ xa, lũ trẻ chúng tôi lại chạy trốn. 'Phải tránh xa thằng Sử'. Cuộc đời tôi - êm đềm.
Bạn - một số phận đầy bất hạnh. Bắt đầu từ cái tên: thằng không cha. Bất hạnh vì không phải là dân bản địa, không có ruộng đất. Bất hạnh vì con mắt của thế gian: 'bố nó chết vì AIDS, anh nó đi tù'. Cuộc đời bạn - đầy sóng gió.
Nhưng bạn hiên ngang vượt qua bão tố, dũng cảm kéo tôi khỏi bàn tay tử thần dưới dòng nước đỏ của sông. Tôi hú hồn vì ham chơi, ham hái hoa rau muống mọc dày bên bờ sông. Tin rằng mình đã gần chết đuối nhưng cả làng lại biết. Còn bạn - vị anh hùng vô danh.
Lần đầu tiên tôi cãi lại lời của mẹ: kết bạn với bạn. Với bạn, tôi chỉ là cơn gió nhẹ nhàng. Nhưng đối với tôi, bạn mạnh mẽ hơn cả cơn giông tố cuộc đời. Bạn đến, tôi nhận ra nhiều điều hơn. Nhờ bạn, tôi yêu thêm nhiều điều giản dị xung quanh.
Không thể quên những buổi chiều trong lành, nằm giữa rừng hoa dại, nghe tiếng sáo diều vang vọng. Không thể quên niềm vui khi chạy trên triền đê, cỏ dại bám đầy áo, và hét lớn: 'Tôi yêu quê tôi'.
Niềm hạnh phúc của cô bé ở vùng quê Bắc Bộ không chỉ dừng lại ở đó. Bạn ngày ngày phải làm công việc thuê cho cả làng, làm việc cật lực, mệt mỏi và nhọc nhằn, nhưng bạn vẫn không bày tỏ cảm xúc trên khuôn mặt. Bạn chỉ làm bạn với con trâu. Vậy thôi!! Tôi dạy bạn chữ, dạy bạn toán. Nhưng bạn biết không, Sử ơi: bạn cũng là một người thầy của tôi. Cuộc đời bạn là một câu chuyện dài. Bạn kể rất nhiều, nhiều lắm, nhiều hơn rất nhiều so với những gì tôi có thể tưởng tượng về cuộc sống của một cậu bé 12 tuổi. Bạn rất mong ước có một gia đình. Bạn ước mơ được như tôi, mong một lần được gọi mẹ. Nhưng không có. 'Đời thường như vậy. Sóng gió đánh có chọn ai đâu.' Tôi hiểu giá trị của đồng tiền; yêu giọt mồ hôi trên khuôn mặt mẹ, yêu giọt nước mắt cha hơn, hiểu cha mẹ phải làm việc vất vả như thế nào để nuôi dạy '2 đứa trẻ giời' lớn. Tôi hối hận vì đã bỏ bữa cơm vì không có con búp bê. Tôi hiểu hơn giá trị của hạnh phúc gia đình. Tôi hối hận, tôi tức giận vì đã trốn học để đi chơi, không biết đó là ước mơ, là khát vọng lớn của bạn.
Nhưng thật đấy: 'sóng gió cuộc đời có chọn ai đâu'. Vì làm ăn tốt, cả nhà tôi đã rời xa miền quê nghèo ấy. Khi biết tin, bạn chỉ im lặng. Và khi tôi rời đi, tôi không còn gặp lại bạn như trước. Thời gian trôi qua, đã 6 năm, tôi gần như quên: mình có một người bạn.
Trong giấc mơ, bạn gặp tôi. Vẫn thế. Tôi cảm thấy ngượng ngùng, lúng túng, xấu hổ.. Nhưng vẫn nhìn bạn với ánh mắt ấm áp. Bạn của tôi - bạn mỉm cười. Và tôi tỉnh giấc.
Hôm nay, trên chuyến xe này, tôi trở về quê hương, tìm lại tuổi thơ, tìm lại một người bạn. Và tìm lại một kí ức.
Kể lại giấc mơ gặp lại người thân xa cách - Mẫu 10
Trong những ngày đầu của mùa đông, khi trời bắt đầu lạnh lại, em thường đi ngủ sớm hơn. Bên cạnh bà, em được nghe những giai điệu êm đềm từ những bài hát mà bà thường trình diễn. Chẳng bao lâu sau đó, giọng hát dịu dàng ấy đã đưa em rơi vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, em thấy ông nội trở về và trò chuyện cùng em.
Dù ông nội em đã ngoài 70 tuổi nhưng ông đã ra đi từ khi em còn bé bước vào lớp một. Thời gian trôi qua nhanh chóng, đã gần chục năm em không được sống bên cạnh ông, không nghe thấy giọng nói ấm áp chứa đựng biết bao tình thương của ông.
Em vẫn nhớ rất rõ giấc mơ ấy. Em thấy ông nội với hình dáng gầy gò quen thuộc đi về phía em đang học bài. Em hạnh phúc chạy ra ôm ông. Đôi bàn tay ấm áp của ông vuốt nhẹ lên đầu em, sau đó dắt em từ bàn học ra chiếc ghế nhỏ mà hai ông cháu thường ngồi để học. Dường như không có gì thay đổi với ông ngoại ngoài mái tóc bạc thêm vài sợi, dấu hiệu của thời gian.
Trong giấc mơ, em kể cho ông về tình hình học tập của mình. Em tự hào kể về những thành tựu đã đạt được và ông luôn tỏ ra hài lòng và khen ngợi sự tiến bộ của em. Ông nhắc em phải biết lấy đó làm động lực để cố gắng hơn nữa. Rồi em hỏi về sức khỏe của ông. Ông nói rằng mình rất khỏe mạnh và luôn nhớ về mọi người. Ông hy vọng rằng em sẽ chăm sóc bà càng tốt hơn. Em ngồi im lặng và lắng nghe những lời dạy ý nghĩa của ông.
Trời dần tối, màn đêm yên bình, im lặng. Em hỏi ông về việc thường xuyên ghé thăm gia đình. Ông nhẹ nhàng nhắc nhở em rằng ông sẽ luôn ở bên cạnh mọi người. Rồi ông rời đi, chỉ để lại những dòng ký ức và ấn tượng trong giấc mơ của em.
Em sẽ luôn nhớ và trân trọng giấc mơ quý giá này. Mỗi lời, mỗi cử chỉ của ông là động lực giúp em vươn lên trong cuộc sống.
Ông ngoại là người đặc biệt đối với em. Trong ký ức của em, hình ảnh ông là điều quý giá nhất. Dù ông đã ra đi, nhưng em vẫn mong một ngày gặp lại ông trong giấc mơ.
Trong giấc mơ, em thấy khu vườn thân thương của nhà ông ngoại. Mọi thứ vẫn nguyên như ngày xưa. Em cảm thấy nhớ ông quá và gọi lên tiếng: 'Ông ơi!'. Ông từ từ hiện ra và em ôm ông với nước mắt vui mừng.
Dù ông đã ra đi nhưng em hiểu rằng ông đã để lại cho em những món quà quý báu. Linh hồn và ký ức về ông sẽ luôn sống trong em, cùng với khu vườn mà ông đã chăm sóc.
Trước khi ra đi, ông đã để lại cho em những món quà quý giá: sự trí thức và khu vườn đầy hoa trái. Em luôn tin rằng ông sẽ luôn ở bên cạnh, với khu vườn xanh mướt mà ông trồng.
Kể lại giấc mơ gặp lại người thân xa cách - Mẫu 12
Tình cảm gia đình là điều gần gũi, bền vững, ẩn chứa trong trái tim mỗi người. Trong gia đình tôi, ông nội luôn là nguồn bình yên và sự kính trọng của tôi.
Một đêm, trong giấc mơ, tôi gặp lại ông nội tại ngôi đền Kim Liên Hà Nội. Niềm vui vỡ òa khi được ôm ông trong vòng tay.
Trong giấc mơ, tôi được gặp lại ông và chia sẻ niềm vui, lo lắng của mình. Ông luôn ở bên cạnh và động viên tôi trên con đường của mình.
Dù chỉ là giấc mơ nhưng ông vẫn luôn ở bên cạnh, truyền động lực và tình thương cho tôi. Hứa với lòng sẽ không phụ lòng mong mỏi và tình yêu thương của ông.
Kể lại giấc mơ gặp lại người thân xa cách - Mẫu 13
Tôi lo lắng khi phải viết về bà mà chưa từng gặp. Nhưng trong giấc mơ, tôi được gặp bà và nghe bà kể nhiều điều mới lạ.
Trong giấc mơ, tôi thấy mình được gặp bà và cảm nhận được tình thân của bà. Mọi thứ xung quanh trong giấc mơ đều tràn ngập niềm vui.
Trong giấc mơ, tôi được trải nghiệm cuộc sống bên bà và cảm nhận được tình cảm yêu thương của bà dành cho tôi.
Dù bà đã ra đi, nhưng trong giấc mơ, tôi vẫn cảm nhận được sự hiện diện và tình thương của bà. Bà mãi mãi là nguồn động viên và hỗ trợ tinh thần cho tôi.
Kể lại giấc mơ gặp lại người thân xa cách - Mẫu 14
Giấc mơ là khoảnh khắc tuyệt vời giúp chúng ta sống trong những trải nghiệm mà cuộc sống thường không mang lại. Gặp lại người ông yêu quý trong giấc mơ là một trải nghiệm đầy xúc động.
Trong giấc mơ, tôi được tái ngộ với người ông thân yêu đã ra đi. Mọi kí ức về ông hiện lên rõ ràng và sống động.
Kể lại giấc mơ gặp lại người thân xa cách - Mẫu 15
Ngày đặc biệt đó, tôi tự hào khi nhận được điểm 10 môn Mỹ Thuật với bức tranh về gia đình, trong đó có hình ảnh của bà ngoại tôi. Trong giấc mơ, bà đã trở về bên tôi, mang lại sự ấm áp và hiền hậu.
Trước mắt tôi hiện ra khung cảnh thân quen của nhà bà. Ánh nắng chiều phủ lên lá khô và bức tường rêu, tạo nên không khí bình yên. Khi bước vào, tôi không thể tin vào điều mình thấy: bà đang ngồi đan như trong bức tranh của tôi. Mái tóc bạc trắng, ánh mắt đầy yêu thương và nụ cười hiền hậu vẫn là như vậy.
- Con hôm nay lạ lùng. Về thăm bà mà không báo trước để bà chuẩn bị cơm nước - Bà xoa đầu tôi một cách âu yếm.
Tôi ôm chặt lấy bà, hít thở hương thơm của má, của trán, và của đôi bàn tay gầy guộc đã từng chăm sóc tôi khôn lớn.
- Cháu chỉ... chỉ là nhớ bà quá thôi
Bà cười nhẹ:
- Cha ơi!
Nhớ ra, tôi liền tự hào chia sẻ:
- Bà ơi, hôm nay con được 10 điểm môn Mỹ Thuật. Bà có biết con vẽ ai không? Đó là bà yêu dấu của con đấy ạ
- Con giỏi lắm, con muốn bà thưởng gì cho con không?
- Chè kho ạ - Tôi nói hào hứng
Lúc nhỏ, vì ba mẹ bận rộn, tôi sống với bà ở quê. Cuộc sống ở đây giản dị nhưng ấm áp. Bà thương tôi lắm, luôn chiều chuộng tôi. Bà nói rằng, ăn cơm xong, nhớ về tổ tiên. Tôi giúp bà trong bếp, và bà dạy tôi cách nấu chè. Hương vị chè thơm ngon làm tôi nhớ mãi. Ăn xong, hai chúng tôi nằm võng ngoài hiên, tôi cảm thấy như mình lại là một đứa trẻ. Bà kể cho tôi những câu chuyện ý nghĩa về cuộc sống. Bà dạy tôi rằng cuộc sống ngắn ngủi nên hãy sống có ích. Khi tỉnh dậy, tôi nhớ lại giấc mơ đẹp và bà hiện ra như một bà Tiên, nhắc nhở tôi về ý nghĩa cuộc sống. Dù bà đã ra đi, nhưng trong lòng tôi, bà mãi là người đồng hành.
Sau khi ăn, hai chúng tôi nằm võng ngoài hiên. Được nằm trong vòng tay ấm áp của bà, tôi thấy mình như một đứa trẻ. Bà kể cho tôi những câu chuyện cuộc sống ý nghĩa. Bà dạy tôi về ý nghĩa cuộc sống và cách sống có ích. Khi tỉnh dậy, tôi nhớ giấc mơ đẹp và ý nghĩa của bà. Dù bà đã ra đi, nhưng trong tâm trí tôi, bà vẫn ở lại, động viên tôi trong cuộc sống.
Sau khi tỉnh dậy, tôi nhận ra mình đã mơ. Giấc mơ đẹp và ý nghĩa khiến tôi muốn ở lại. Trong giấc mơ, bà hiện ra như một bà Tiên, nhắc nhở tôi về ý nghĩa cuộc sống. Dù bà đã ra đi, nhưng trong lòng tôi, bà mãi là người đồng hành.
Kể lại giấc mơ gặp lại người thân xa cách - Mẫu 16
“Lạ quá, mình đang ở đâu thế này?” Tôi tự hỏi, ngắm nhìn quanh gian nhà và vườn trước mặt. Mọi thứ quen thuộc nhưng lại lạ. Bỗng thấy bóng dáng ai làm vườn. Ôi, có phải ông ngoại tôi không? Người đã ra đi từ lâu
Nhìn kỹ, tôi phát hiện mình đang đứng trong căn nhà của ông bà khi còn nhỏ. Tôi lạ lùng vì không nhớ đã từng đến đây. Nhưng cảnh này quen thuộc vì thường thấy trong bức ảnh bên giường khi tôi đến chơi. Tôi không được chơi với ông khi nhỏ vì ông đã ra đi sớm. Tôi chỉ biết ông qua những bức ảnh mẹ giữ. Gặp ông, tôi vừa lo lắng vừa vui mừng, không biết ông có nhớ tôi không.
- Ông ơi, ông ơi...
Ông quay lại nhìn tôi, khuôn mặt phúc hậu. Đôi mắt hiền từ nhìn tôi. Ông nhận ra tôi:
- Nhung đấy à? Cháu ngoại phải không?
- Dạ vâng, cháu đây. – Tôi đáp, giọng run run.
Ôi, ông của tôi, ông nhớ tôi dù khi ấy tôi còn bé. Ông lại gần, đôi mắt ông ướt nhòa. Ông vuốt nhẹ khuôn mặt tôi và nói:
- Ôi, cháu lớn quá. Ngày nào ông cũng nhớ cháu bé, ngây thơ. Bây giờ cháu lớn, giống mẹ quá… Ông muốn bên cháu nhiều hơn, nhưng chỉ kịp nhìn thấy cháu nhỏ.
Tôi ôm ông và khóc. Ông ôm lại, vuốt nhẹ, xoa dịu trái tim trẻ con trong tôi. Ông nói ông cũng nhớ cháu, mong muốn gặp cháu nhiều hơn. Tôi ôm ông thật chặt, bù đắp cho những ngày không có ông. Sau đó, ông dẫn tôi thăm khu vườn ông chăm sóc. Ông kể cho tôi nghe về cây cảnh, cuộc sống. Ông nói:
- Hôm nay ông vui lắm. Ông luôn mong cháu lớn lên tốt, học giỏi. Dù có chuyện gì, ông vẫn ở bên cháu!
- Cháu yêu ông nhiều lắm!
Bỗng tỉnh giấc, tiếng gọi của mẹ vang vọng: “Dậy con ơi, đã sáng rồi. Đừng để muộn học!” Tôi choàng tỉnh, nhận ra mọi thứ chỉ là giấc mơ, nhưng cảm giác thật sự. Tôi hơi buồn nhưng lại nhớ mãi lời ông dặn dò. Ông đã ra đi, nhưng tôi tin rằng ông vẫn ở trong trái tim tôi.
Kể lại giấc mơ gặp người thân xa - Mẫu 17
'Khi bạn nhớ một ai đã ra đi, họ sẽ trở lại trong giấc mơ của bạn'. Tôi từng đọc câu này và thấy đúng, vì tôi đã gặp bà ngoại trong giấc mơ.
Ngoại chăm sóc tôi từ bé vì bố mẹ tôi phải đi làm xa. Tình cảm sâu nặng không thể diễn tả bằng lời. Ba năm sau khi bà ra đi, tôi đã quen với cuộc sống thiếu bà. Nhưng trong giấc mơ, bà lại trở về.
Tôi đứng trong khu vườn mà ngoại đã chăm sóc. Tất cả cây cối tươi tốt. Tôi thấy bóng lưng của ai đó nặng nề xách nước từ ao lên. 'A, ngoại!' tôi kêu lên và chạy lại giúp bà. Bà mỉm cười, hiền lành và ấm áp. Hai bà cháu tưới rau cùng nhau. Bà hỏi tôi:
Em có khỏe không? Học hành thế nào rồi?
Dạ, em vẫn ổn ạ. Học kì vừa qua em được giải học sinh giỏi đấy.
Bà nhìn lên, tươi cười với hàng răng nhuộm đen:
Em giỏi quá nhỉ!
Thế bà có nhớ em không? Ở nơi mới, bà có vui không ạ?
Bà ngừng tay vỗ nhẹ đầu tôi:
Chắc chắn là bà rất nhớ đứa cháu yêu quý của bà rồi đấy! Bà trên đấy cũng có rất nhiều người bạn, cháu không cần lo đâu.
Sau khi tưới cây xong, hai bà cháu lại cùng nhau nhặt cỏ. Có những cây cỏ dai dẳng không chịu bật gốc, tôi và ngoại phải hợp sức mới lôi được chúng lên. Trong lúc tôi ngồi nghỉ dưới gốc cây nhãn, thấy bà đang hái táo, nhãn, xoài, chẳng mấy chốc đầy ụ cả rổ. Tôi lấy một quả táo, lau qua vào áo rồi cắn một miếng rõ to, cảm nhận được vị ngọt và giòn của nó. Dù trồng nhiều cây ăn quả nhưng ngoại chả mấy khi ăn. Trồng chủ yếu để có hàng ngày chăm sóc và làm quà cho con cháu. Những cơn gió mát đã làm dịu đi sự nóng bức và mệt mỏi khi làm vườn của hai bà cháu. Nằm dưới gốc nhãn, tôi mơ màng hỏi bà:
Cây nhãn này trồng từ bao giờ bà nhỉ?
Cũng lâu rồi, từ khi cháu lên mười. Giờ nó đã cao lớn vậy rồi. Y như cháu bà cũng lớn nhanh quá vậy...
Sau đó, tôi lại hỏi bà về nhiều cây khác để xem chúng được trồng từ bao giờ. Hóa ra bà vẫn nhớ hết, còn nhớ những kỷ niệm gắn liền với chúng như lần tôi ngã cây ổi, hay lần tôi nằng nặc đòi giữ lại cây na…
Trong khu vườn là nơi gắn bó với tôi từ ngày thơ bé, tôi thực sự muốn giây phút ngưng đọng mãi. Tôi ngước lên hỏi bà:
Bà ở lại với cháu được không?
Bà ôm tôi vào lòng:
Bà luôn ở bên cạnh cháu đấy thôi.
Nhưng, bà đã, đã…
Không cháu ạ- bà vội vàng giải thích- bà ở ngay trong trái tim cháu, trong từng mỗi bước đến trường, trong từng cây cỏ của khu vườn này…
Tôi gật gật đầu. Tôi đang định quay lại ôm bà thì bà đã dần dần mờ đi trong một làn sương khói mờ ảo. Tôi vội vã đuổi theo nhưng càng đuổi càng xa.
Rồi tiếng chuông báo thức làm tôi choàng tỉnh. Trời đã sáng và những tia nắng rực rỡ buổi sáng tràn vào căn phòng. Sau giấc mơ đó, tôi bỗng thấy lòng mình nhẹ tênh và còn có một chút niềm vui nhè nhẹ. Vì tôi nhận ra bà vẫn luôn bên cạnh và dõi theo tôi.
Kể lại giấc mơ gặp lại người thân xa cách - Mẫu 18
Những ngày mùa đông se lạnh, gió thổi hiu hiu khiến em lại nhớ đến bà nội của mình. Bà em đã mất vào những ngày cuối cùng của năm. Hôm ấy, ngoài trời đổ cơn mưa phùn. Em đã khóc mãi trong giờ phút đưa tiễn bà. Còn bao nhiêu điều em vẫn chưa kịp nói. Bà còn không chờ để gặp mặt em lần cuối. Vậy nên em càng vương vấn về bà nhiều hơn. Em đắm chìm trong những suy nghĩ miên man về bà rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Thế rồi trong giấc ngủ, em đã mơ được gặp lại bà của mình.
Bà của em vẫn dáng người ấy, gương mặt gầy gò, dáng người hơi còng. Bà đang ngồi bên chiếc giường đặt ở phía sau chiếc tủ tường. Đó là chiếc giường của bà. Bà đang ngồi vấn tóc. Bà mặc một chiếc áo bà ba màu vàng, bên trên có in hoa gấm màu trắng. Dáng ngồi ấy, em mãi mãi không bao giờ có thể quên được. Em đang định chạy đến bên bà thì có một cô nhóc từ đâu chạy lại ôm chầm lấy bà. Cô bé ấy chính là em của cách đây 2-3 năm. Nụ cười của cô bé mới vô tư và hồn nhiên biết bao. Em ước gì, mình là cô bé ấy chứ không phải người đứng ngoài và chứng kiến câu chuyện. Cô bé nói với bà:
– Bà ơi, bà kể cho cháu nghe chuyện bố cháu hồi bé đi.
Bà mỉm cười với em rồi xoa đầu em. Rồi bà bắt đầu kể:
– Hồi bố cháu còn nhỏ, bố cháu mải chơi lắm. Ngày nào bà cũng phải cầm chổi chít đi gọi về. Có hôm, bà còn bắt gặp bố cháu đang cùng với các bạn đi tắm sông. Về nhà, bà đánh cho bố một trận đòn đau nhưng lần sau bố cháu vẫn lại tái phạm.
– Bố cháu nghịch quá. Vậy bà đã làm thế nào để bố cháu nghe lời?
– Bà không cho bữa cơm. Lúc trước nhà khó khăn và con đông nên ai không nhanh chóng ăn hết cơm thì sẽ hết. Bố cháu là con trai nên ăn mạnh hơn các em gái của cháu. Một ngày kia bà quá tức giận nên đã quyết định để con nhịn. Bố cháu đói không chịu nổi nên từ đó đã lắng nghe lời bà, không dám nghịch ngợm nữa.
Bà kể đến đây, hai bà cháu tôi cùng mỉm cười. Em đứng ngoài cũng không nhịn được cười. Câu chuyện này em đã nghe từ bà nhiều lần đến mức đã thuộc lòng. Nhưng em vẫn muốn nghe. Em thích nhìn thấy bà vui vẻ như thế. Nụ cười dù có chút móm mém với 2 chiếc răng đen vì nhai trầu nhưng với em vẫn thật sự là đẹp. Nụ cười mà giờ đây tôi không thể nhìn thấy nếu không có giấc mơ được gặp bà lần này.
Bỗng dưng hình ảnh của bà mờ dần, em không còn thấy bà nữa. Tôi gào lên gọi bà nhưng không thấy bà đâu cả. Em khóc trong giấc mơ rồi dường như giấc mơ đó đã kết thúc. Rồi sau đó, em tiếp tục mơ một giấc mơ khác. Lần này, em chính là em trong giấc mơ. Em đi trên con đường nhỏ dẫn tới nhà của bà. Em vừa đi vừa kêu gọi “bà ơi, bà ơi”. Em đến sân, thấy bà đang chống gậy chuẩn bị xuống. Em chạy lại đỡ bà lên nhà. Rồi em ôm bà vào lòng, hít hà hương quen thuộc trên người bà. Bà sờ nhẹ lên đầu em và nói:
– Con ơi, sao con mới về thăm bà bây giờ?
Em nói dễ thương:
– Bà ơi, cháu nhớ bà lắm nhưng vì việc học ở trường quá bận rộn. Hôm qua vừa xong học kì là hôm nay cháu đã về thăm bà ngay đây. Cháu sẽ ở với bà cả tháng cho đến khi bà chán cháu thì thôi.
Bà cười nhẹ xoa đầu tôi. Bà nói, bà không còn lâu để sống nữa, bà chỉ mong được nhìn thấy tôi lớn lên trưởng thành thôi, bà cảm thấy vui rồi. Sau này khi bà đi, nhớ thắp hương cho bà mỗi khi đến ngày giỗ là được.
Tôi trách bà nói những điều buồn cười, bà còn phải sống với tôi đến khi tôi kết hôn, sinh con rồi mới được nghỉ chứ.
Giấc mơ đẹp đang diễn ra thì bỗng chốc biến mất. Tôi tỉnh giấc vì tiếng chuông báo thức kêu. Thì ra chỉ là một giấc mơ thôi mà tôi tưởng như gặp được bà thật. Tôi tự an ủi rằng, có lẽ bà biết tôi nhớ bà nên đã đến trong giấc mơ. Có lẽ, bà vẫn luôn ở bên cạnh tôi, chỉ là tôi không thể nhìn thấy bà thôi.