TOP 21 bài văn kể về một kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô giáo cũ SIÊU HAY, đem đến cho các bạn học sinh lớp 9 nhiều ý tưởng mới, rèn luyện kỹ năng viết văn tự sự thực tốt, hoàn thiện bài số 3 lớp 9 đề 3 một cách xuất sắc.
Thầy cô là những người cha, người mẹ thứ hai, không ngại khó khăn, vất vả để dạy dỗ chúng ta trở thành người. Công lao của họ không thể so sánh được. Em có kỷ niệm gì đáng nhớ về thầy cô giáo cũ của mình? Hãy kể cho mọi người nghe nhé!
Dàn ý Kể lại kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô giáo cũ
1. Mở đầu:
- Không khí rộn ràng của ngày 20/11 trong trường học và xã hội.
- Bản thân tôi: nhớ lại thầy cô và những kỷ niệm vui buồn cùng họ, trong đó có một kỉ niệm không thể quên.
2. Nội dung chính:
- Giới thiệu về kỉ niệm (câu chuyện): Đó là kỷ niệm gì, buồn hay vui, xảy ra trong hoàn cảnh nào, vào thời gian nào?...
- Kể lại hoàn cảnh, tình huống diễn ra câu chuyện (kết hợp nghị luận và miêu tả nội tâm):
- Kỉ niệm đó liên quan đến thầy(cô) nào?
- Thầy(cô) đó là người như thế nào?
- Diện mạo, tính cách, công việc hàng ngày của thầy (cô).
- Tình cảm, thái độ của học sinh đối với thầy cô.
- Tiến triển của câu chuyện:
- Câu chuyện bắt đầu như thế nào và tiếp tục ra sao? Đâu là điểm cao nhất của câu chuyện?...
- Tình cảm, thái độ, cách ứng xử của thầy (cô) và những người trong câu chuyện, những người chứng kiến sự việc.
- Câu chuyện kết thúc như thế nào? Cảm nhận sau câu chuyện: Câu chuyện đã gợi mở cho em những suy nghĩ sâu sắc về tình cảm, tâm hồn và vai trò quan trọng của thầy (cô) trong lòng em, sự biết ơn, kính trọng và tình yêu thương của em dành cho thầy (cô).
3. Tổng kết:
- Câu chuyện là kỉ niệm, là bài học đẹp và đáng nhớ trong hành trang vào đời của tuổi học trò.
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy, cô giáo cũ
Mỗi chúng ta, ai cũng mong sau này mình trở thành một người tài giỏi, sống có ích cho xã hội. Để làm được điều đó không thể vắng bóng công ơn của những người thầy, người cô dìu dắt chúng ta trên con đường chinh phục tri thức. Người xưa từng nói: “Cô giáo như mẹ hiền”. Cô giáo là người mẹ thứ hai dạy dỗ chúng ta. Chắc hẳn trong lòng mỗi người, ai cũng có sự ngưỡng mộ nhất định dành cho cô giáo. Đối với bản thân tôi, cô giáo chủ nhiệm năm lớp bốn là người mãi luôn sống trong lòng tôi.
Gia đình tôi là người gốc Bắc, đến khi tôi học hết lớp ba thì có biến cố xảy ra và cả nhà quyết định chuyển vào Nam sinh sống. Lúc đó, tôi chỉ là một học sinh bình thường, không giỏi giang hay hơn ai gì cả. Chuyển đến một môi trường mới, một cuộc sống mới với bao lạ lẫm, tôi cảm thấy thật cô độc và buồn bã. Ngày đi học cũng đến. Tôi được người quen xin cho vào ngôi trường ở gần đó để theo học. Ngày đầu đến lớp, cô giáo chủ nhiệm bước vào trong tà áo dài trắng tinh khôi mỉm cười nhìn tôi thân thiện. Cô giới thiệu tôi với mọi người, hỏi han những câu chuyện và động viên tôi trong học tập. Tôi không nhớ hết ngày hôm ấy đã nói những gì nhưng cái dáng người mảnh mai, giọng nói trầm ấm của người con gái miền nam, mái tóc suôn dài óng mượt cùng đôi môi đỏ hồng của cô đã in sâu vào tâm trí tôi với những hình ảnh đẹp đẽ nhất,
Ngày tháng trôi đi, tôi dường như đã quen hơn với môi trường ở đây. Mỗi tuần, cô đều gặp riêng tôi để hỏi han, vì cô biết tôi lạ lẫm với môi trường mới, cần phải thích nghi nhiều thứ nên sợ tôi không theo kịp mọi người. Trên lớp, cô quan tâm đến tôi nhiều hơn, ân cần bảo ban cho tôi học tập, tỉ mỉ giải đáp những thắc mắc của tôi. Và cứ thế, tôi tiến bộ từng ngày, thành tích học tập cũng được cải thiện đáng kể. Cô chính là người truyền cho tôi cảm hứng và tình yêu thương để tôi vươn lên. Khi nhìn thành tích học tập của tôi, nét mặt cô không khỏi vui mừng, xúc động. Suốt cả năm học, tôi có những tiến bộ vượt bậc, đến cuối năm tôi đứng trong top những bạn học sinh giỏi xuất sắc của trường. Không chỉ tôi mà cả gia đình tôi luôn thấy biết ơn và trân trọng những công ơn to lớn mà cô dành cho tôi.
Sang năm học lớp năm, dù không còn là học trò của cô chủ nhiệm nhưng tôi vẫn thường xuyên gặp cô, chào hỏi và chia sẻ cùng cô về cuộc sống và học tập. Cô luôn động viên và cho tôi những lời khuyên quý giá để hoàn thiện bản thân. Khi chia tay trường sau hai năm gắn bó, tôi cảm thấy vô cùng buồn bã. Những giọt nước mắt của cô trên trán tôi làm tôi cảm thấy ấm áp như tình mẹ.
Dù đã về quê nhiều năm, tôi luôn mong có dịp quay lại, gặp lại mọi người và đặc biệt là cô. Tôi không bao giờ quên những công lao to lớn của cô. Cô luôn sống với tình yêu thương và chu đáo với mọi người xung quanh. Những lời dạy của cô sẽ mãi ở trong tâm trí tôi.
Nhiều năm trôi qua, tôi vẫn nhớ những điều cô đã dạy và tình cảm của cô vẫn còn đọng lại trong tâm hồn tôi. Cô luôn là nguồn cảm hứng để tôi tiến bộ và sống đúng giá trị.
Kể về kỷ niệm đáng nhớ về thầy cô giáo cũ - Mẫu 1
Trong cuộc sống, mỗi người đều có những kỷ niệm khó quên. Với tôi, kỷ niệm về cô giáo chủ nhiệm năm lớp ba là điều không thể quên.
Gia đình tôi không giàu có, cha mẹ tôi là nông dân lao động vất vả. Tôi là anh cả trong gia đình, có ba đứa em nhỏ. Khi tôi học lớp ba, gia đình gặp khó khăn vì bố tôi bị bệnh nặng, phải bán tài sản và vay mượn để điều trị. Tôi phải nghỉ học vì gia đình không đủ tiền đóng học phí.
Cô giáo chủ nhiệm của tôi là cô Lan, là người rất tận tụy và yêu thương học sinh. Cô Lan đã động viên và giúp đỡ gia đình tôi, mong muốn tôi tiếp tục học để có tương lai tốt hơn. Nhờ sự quan tâm của cô, tôi được đi học lại mà không cần đóng học phí. Tôi rất cảm kích và hạnh phúc về những gì cô đã làm cho tôi.
Đó là kỷ niệm đáng nhớ nhất của tôi về thầy cô. Tôi luôn biết ơn cô Lan và thề sẽ cố gắng học tốt để trở thành một người giáo viên giỏi như cô.
Kể về kỷ niệm đáng nhớ về thầy cô giáo cũ - Mẫu 2
Lứa tuổi học trò là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời tôi. Tôi luôn nhớ về tình yêu thương của thầy cô và bạn bè. Trong đó, kỷ niệm ấn tượng nhất là khi tôi được cô Lan giúp đỡ và động viên khi gia đình gặp khó khăn. Cảm ơn cuộc đời đã cho tôi được gặp cô!
Mùa hạ thường mang đến những ngày nắng nóng khó chịu và bùng phát các bệnh dịch. Tôi bị ốm sốt do virus, trong khi gia đình tôi rất nghèo. Bố mẹ phải xa nhà đi làm, tôi ở với ông nội. Dù đã cao tuổi, ông vẫn chăm sóc tôi rất chu đáo. Cô giáo chủ nhiệm cùng các bạn trong lớp luôn quan tâm, giúp đỡ tôi và gia đình trong học tập và cuộc sống. Khi tôi nghỉ học vì ốm, cô Thủy đến thăm tôi ngay sau giờ học. Trong lúc tôi cơn co giật, cô Thủy ôm tôi và động viên một cách ấm áp, như người mẹ với đứa con. Kể cả sau khi tôi xuất viện, cô vẫn đến thăm và giúp đỡ tôi, như một người mẹ thứ hai.
Sau khi tôi được đưa tới bệnh viện, cô Thủy luôn ở bên, chăm sóc tôi như mẹ. Dù ông già không thể đến, cô luôn bên cạnh tôi, nấu cháo và động viên tôi từng giọt từng giọt như một người mẹ. Tình yêu thương của cô luôn là động lực cho tôi trong cuộc sống và học tập. Dù cô đã chuyển đi sinh sống ở Nam, tôi vẫn nhớ mãi những gì cô đã dành cho tôi.
Tôi luôn biết ơn cô Thủy và tất cả những giá trị mà cô đã truyền đạt cho tôi trong suốt thời gian đi học. Tình yêu thương ấy là động lực để tôi nỗ lực hơn trong cuộc sống. Nhân ngày 20/11, tôi gửi lời tri ân đến cô, người mẹ thứ hai của tôi: 'Chúc mẹ và gia đình luôn hạnh phúc, bình an...'
Kể lại kỷ niệm đáng nhớ về thầy cô giáo cũ - Mẫu 3
Tuổi 14, đã đủ lớn để nhận thức đúng sai. Tôi biết cảm thông, biết biết ơn những người có ơn với mình nhờ những bài học của thầy.
Mỗi sáng, tôi thường nhìn thấy thầy đi qua nhà để đi dạy. Những kỷ niệm xưa trỗi dậy trong tôi. Hôm nay, tôi nghe một đoạn quảng cáo:
Sống với một tấm lòng chân thành trong cuộc sống
Bạn có biết điều đó là gì không?
Để cho những điều xấu xa biến mất
Câu hát này, sao quen thuộc quá! Tôi cố gắng lục lại những kí ức, tìm hiểu về câu hát ấy.
Aha! Đây rồi!
Thầy của tôi vẫn để nhạc chuông điện thoại là bài hát này. Thầy thường nói rằng bài hát này rất ý nghĩa. Thầy dạy chúng tôi sống phải biết giữ lại những điều tốt đẹp, quên đi những điều không đáng nhớ. Đặc biệt là tha thứ cho lỗi lầm của người khác, như để gió cuốn đi.
Đúng vậy! Thầy đã dạy cho chúng tôi cách sống như thế! Nhưng bây giờ, tôi mới thấu hiểu. Lúc học lớp 4, tôi chỉ vâng lời thầy mà thôi.
Bạn muốn nghe về kỉ niệm đáng nhớ về thầy giáo ư? Có quá nhiều để kể! Nhưng tôi chỉ có thể nói rằng thầy chính là một kỉ niệm đáng nhớ với tôi rồi!
Tôi luôn cảm thấy tiếc vì thời gian học với thầy quá ngắn ngủi. Tôi cảm thấy tiếc vì chưa làm gì đặc biệt cho thầy. Thầy dạy 12 học sinh của chúng tôi rất chu đáo. Thầy dạy chúng tôi cách làm toán nhanh, cách viết văn đúng yêu cầu. Thầy còn có rất nhiều truyện cười để chúng tôi thư giãn khi mệt mỏi. Học với thầy, chúng tôi luôn thấy thoải mái, dễ chịu.
Nhà của thầy cách trường hơn 20 cây số, nhưng dù nắng hay mưa, thầy luôn đến lớp đúng giờ. Thầy mang đến cho chúng tôi nhiều điều mới lạ. Thầy là như làn gió thổi vào lòng các học sinh nhỏ của mình những luồng gió mới. Thầy là như tia nắng ban mai thắp sáng ước mơ của tôi, gieo vào chúng tôi bao nhiêu ước mơ và hoài bão.
Thầy vẫn nói: “Nếu có một lần duy nhất được đi trên con đường đầy hoa, các bạn sẽ chọn bông hoa nào?”. Giờ thì, tôi hiểu được ý nghĩa của thầy rồi. Tôi sẽ chọn “bông hoa” cơ hội đẹp nhất. Thầy cũng bảo rằng thầy không có con, vì vậy thầy xem chúng tôi như con của mình. Thầy đã đối xử với tôi rất tốt. Vì vậy chúng tôi luôn cố gắng làm thầy vui, như cách những đứa con hiếu kỳ báo hiếu cha mẹ vậy.
Thầy và chúng tôi đã gắn bó với nhau. Nhưng sự thật thật trớ trêu. Giữa học kỳ II lớp 4, thầy phải chuyển trường. Khi nghe hiệu phó nói, chúng tôi như không tin vào tai mình. Tôi vẫn nhớ ngày hôm ấy rõ như in. Đó là thứ 2, ngày 21, tháng 2. Chúng tôi đã khóc rất nhiều. Thầy của tôi sắp phải xa chúng tôi rồi! Phải làm sao bây giờ? Thầy cũng đã rơi nước mắt. Chúng tôi chỉ biết nhìn nhau mà khóc. Thầy dặn chúng tôi: “Các con hãy nghe lời thầy mới, phải chịu khó học hành. Cơ hội đến với người ta không nhiều, vì vậy các con phải biết nắm bắt. Chúc các con sẽ thực hiện được ước mơ của mình. Thôi, chào các con, thầy đi đây! “Chúng tôi đã khóc nhiều lắm. Tôi còn hỏi ngây thơ: “Thầy đi rồi, thầy sẽ về khi nào ạ?”. Tôi từng nghĩ, thầy giờ đã không còn là của tôi nữa!
Nhưng không phải vậy đâu, thầy vẫn mãi là thầy của chúng tôi. Bây giờ, mỗi sáng thấy thầy, tôi vẫn không quên chào thầy. Và thật vui khi thầy vẫn nhận ra tôi, thầy còn cười với tôi nữa. Tôi rất tự hào vì đến giờ tôi vẫn làm theo lời thầy dạy: Biết tôn sư trọng đạo, biết ơn người có công với mình. Hạnh phúc hơn nữa là, hồi lớp 7, khi tôi viết truyện về thầy, truyện của tôi đã được giải ba đấy. Thầy ơi, thầy có biết không, con viết về thầy được giải ba đấy, thầy ạ!
Đã hơn 4 năm rồi nhưng tôi vẫn không quên được thầy. Có lẽ vì thầy là kỉ niệm khó quên trong lòng tôi. Tuy xa rời thầy, nhưng những bài học thầy dạy tôi vẫn chưa phai mờ. Thầy ơi, dù hôm nay là 26/11 rồi, nhưng con vẫn nhân ngày nhà giáo Việt Nam, con chúc thầy mạnh khỏe, hạnh phúc. Đặc biệt là thành công trong sự nghiệp trồng người cao quý của mình. Và thầy hãy chờ xem con sẽ thực hiện ước mơ của mình như thế nào nhé, thầy!
Chia sẻ về kỉ niệm đáng nhớ về thầy cô giáo cũ - Mẫu 4
Trong cuộc đời mỗi người, luôn tồn tại những ký ức, có những ký ức vui mà ta muốn mãi nhớ và cũng có những ký ức buồn mà ta muốn xóa đi. Với tôi, ký ức đáng nhớ nhất là thời học sinh trong những năm cấp hai của tôi. Mỗi năm học trôi qua, tôi luôn ghi nhớ thêm nhiều người thầy, người cô trong trái tim mình và năm nay cũng vậy. Chỉ trong vài tháng ngắn, cô giáo dạy văn của tôi đã để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc.
Có lẽ mọi người ngồi đây cảm thấy lạ khi nghe tôi nói về cô giáo đang dạy tôi trong năm học này. Tôi đã học lớp chín và thường sẽ viết về những thầy cô trong những năm học trước, nhưng tôi lại chọn viết về người cô này. Có thể đối với những bạn khác, cô chỉ mới đứng lớp trong hai tháng. Nhưng với tôi, cô đã gắn bó hơn sáu tháng rồi.
Cô đã làm giáo viên môn văn của tôi trong suốt ba tháng hè. Và đó cũng là khoảng thời gian tuyệt vời nhất đối với tôi. Cô là một người rất tận tụy, giảng giải chu đáo cho học sinh. Khi cô dạy bài, giọng nói ấm áp, truyền cảm của cô đã thu hút chúng tôi vào bài học. Cô giải thích, phân tích từng chi tiết nhỏ nhất của bài học, cho học sinh hiểu ý nghĩa của từng chi tiết đó rồi phát triển thành những bài văn sâu sắc, đầy ý nghĩa. Nhờ những bài giảng của cô mà chúng tôi thêm yêu nàng Kiều và Vũ Nương. Những bài trước đây chúng tôi không hiểu, giờ đây thấy mới hay, mới sâu sắc làm sao! Người ta thường nói tiết Văn là tiết ru ngủ nhưng điều kì lạ là khi cô giảng, chúng tôi cảm thấy thú vị hơn, ý nghĩa hơn. Chắc có lẽ chính nhờ vậy mà cô luôn được chúng tôi yêu mến.
Khi vào năm học, tôi rất vui khi được cô làm chủ nhiệm. Trong vai trò chủ nhiệm, cô trông nghiêm túc hơn. Khi lớp đạt hạng cao, cô khuyến khích, khen thưởng; mỗi lần hạng thấp, cô nhắc nhở, động viên lớp cố gắng hơn. Mẹ tôi cũng là giáo viên chủ nhiệm nên tôi hiểu được sự vất vả khi đảm nhận vai trò này. Tôi quyết tâm phải giúp lớp lấy được hạng cao. Với các lớp khác, tiết chủ nhiệm thường là tiết nặng nề nhất, nhưng với lớp tôi, chúng tôi thấy những câu chuyện của cô vô cùng ý nghĩa. Tôi đã đạt giải ba trong kì thi học sinh giỏi lớp tám. Cô kỳ vọng vào tôi trong kì thi năm nay. Tôi tự hứa mình phải cố gắng hơn, không làm cô thất vọng. Tôi đã thất bại. Tôi suy nghĩ liệu mình đã cố gắng hết sức chưa, đã tập trung vào môn văn đúng chưa? Mặc dù vậy, cô vẫn không la mắng, không trách móc, chỉ động viên, an ủi tôi. Điều đó sẽ là động lực cho tôi tiếp tục nỗ lực trên con đường học vấn của mình.
Trong lớp của chúng tôi có một bạn đang đối diện với hoàn cảnh gia đình khó khăn nhưng học rất giỏi. Cả nhóm chúng tôi đã tổ chức sinh nhật cho bạn ấy. Tuy nhiên, có một bạn trong lớp nói: “Tại sao chỉ có sinh nhật của bạn ấy được tổ chức, còn sinh nhật của chúng mình thì không?”. Sau khi nghe lời này, cô giáo đã nói: “Gia cảnh của bạn ấy khó khăn, có lẽ suốt mấy năm qua chưa từng có ngày sinh nhật đặc biệt nào. Dù ở đây chỉ là một chút nhỏ thôi nhưng cũng làm bạn ấy cảm thấy vui vẻ. ”. Khi nói đến đây, cô giáo đã không kìm được nước mắt. Nhìn thấy điều này, lòng chúng tôi bỗng trở nên xúc động. Chỉ với một khoảnh khắc ngắn ngủi và từ những lời của cô, chúng tôi đã hiểu thấu sự sẻ chia, tình bạn ấm áp là như thế nào. Những giọt nước mắt ấy đã khiến chúng tôi tự nhìn lại bản thân. Chúng tôi có cuộc sống đầy đủ, may mắn hơn thế, vậy tại sao chúng tôi không chia sẻ điều may mắn đó với bạn bè để họ cảm thấy ấm áp hơn? Khi nhìn thấy những giọt nước mắt ấy, tôi nhận ra cô giáo không chỉ là một giáo viên tận tụy mà còn là người đồng cảm với học sinh, luôn cố gắng thấu hiểu chúng tôi.
Văn của tôi không được sắc sảo, trau chuốt, cũng không nổi bật như những bài văn mà các bạn đã đọc. Khi viết những dòng cảm xúc này, tôi không nghĩ rằng mình sẽ giành được giải. Tôi viết bằng tấm lòng yêu thương, kính trọng cô từ sâu thẳm trong con tim mình. Tôi không đề cập tên cô vì tôi nghĩ các bạn cũng có thầy, cô giáo dạy văn như tôi và tôi cho rằng cô cũng không thích như vậy.
Sáu tháng vừa qua, chưa đầy một năm nhưng cô đã để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc. Cô là nguồn cảm hứng cho những bài văn của tôi và nếu trường là ngôi nhà thứ hai thì cô chính là người mẹ thứ hai của tôi. Cô ơi, con cảm ơn cô vì những gì cô đã dành cho con, con sẽ cố gắng để thành công và “gặt được nhiều lúa vàng” trong cuộc sống.
Chia sẻ lại kỉ niệm đáng nhớ về thầy cô giáo cũ - Mẫu 5
Cảm ơn thầy!
Thời gian là liều thuốc tốt nhất để chúng ta quên đi những điều không vui trong cuộc sống. Những nỗi đau thương trong quá khứ sẽ bị gió cuốn đi, xa xôi như những cánh bồ công anh bay giữa dòng đời. Nhưng có những điều theo ta suốt cuộc đời, như những giọt nước nhỏ nhưng đọng lại trong ta bao tình cảm khó phai. Gần đến ngày 20/11, kỉ niệm về thầy cô lại ùa về trong tôi, khiến tôi bồi hồi khó tả...
Tôi vẫn nhớ rõ cái buổi sáng ấy, một sáng trong lành và mát mẻ. Tôi đặt hai tay chống cằm, nhìn ra ngoài qua cửa sổ dãy hành lang. Những tia nắng vỗ về những tán phượng, lấp lánh qua từng kẽ lá chiếu xuống sân. Mẹ bây giờ có đang làm gì nhỉ? Có phải mẹ đang chuẩn bị bữa sáng hay vẫn còn ngủ say? Lặng ngắm suy nghĩ, tiếng gọi của cô giáo làm tôi bừng tỉnh:
- Huyền! Mang vở bài tập lên cho cô!
Bạn ngồi bên kia nhéo tôi một cái, làm tôi bật dậy sững sờ;
- Huyền ơi, cô gọi đấy!
Tôi quay lại, nhanh chóng đưa quyển vở viết chữ xấu lên bàn cô giáo. Cô Thích - giáo viên chủ nhiệm lớp 2 của tôi. Cô là người lớn tuổi nhất trong số các giáo viên ở trường. Tôi nhớ rõ mái tóc của cô đã có vài sợi bạc, đôi mắt mờ mịt nhưng toát lên tình thương ấm áp. Cô tháo kính xuống, nhăn mày với vẻ khó chịu. Cô gọi tôi đứng lên, nghiêm khắc nói:
- Huyền, con là một học sinh khá giỏi của lớp, tại sao dạo này kết quả học tập của con lại giảm sút như vậy? Tất cả bài tập con đều làm sai. Cô yêu cầu con làm lại. Con phải cố gắng hơn, nếu không cô sẽ thông báo cho gia đình con. Con ngồi xuống đi!
Tôi im lặng, ngồi xuống, e ngại trước ánh nhìn chế nhạo của đám bạn. Buổi học hôm đó cuối cùng cũng kết thúc. Tôi ra về trong nỗi buồn nặng nề. Tôi bước trên con đường đầy sỏi đá, hai bên đường cây xanh bóng mát. Tiếng chim ríu rít trên ngọn cây, tưởng như vui nhưng không sao tôi vui lên được. Lại một ngày nữa, một ngày dài sao mà kéo dài như hàng thế kỷ. Kết quả học tập của tôi ngày càng tồi tệ, sa sút đến nỗi khiến cô giáo bất ngờ. Buổi học đó, cô đã liên lạc với bố tôi để nói về vấn đề này.
Tôi ngồi đó, bên ngoài căn phòng họp, lòng tôi như muốn nghẹn thở. 'Ánh nắng hôm nay tại sao lại chói chang thế?' - tôi tự hỏi. Tôi hiểu, tôi biết lý do tại sao tôi lại trở nên như vậy. Cô giáo cũng biết, thông qua lời kể của bố tôi:
- Cô giáo ơi! Mẹ cháu bị ốm đã hơn một tuần nay. Cháu phải thường xuyên ra viện chăm sóc mẹ vì không có ai chăm sóc giúp. Khi mẹ cháu ở nhà, thường dạy cháu học. Nay chỉ còn ông bà nội ở nhà nên không thể dạy bảo cháu được.
Nghe đến đây, tôi cảm thấy như cô giáo đã bị nghẹn ngào. Cô hiểu tất cả điều đó, và điều đó khiến tôi rất vui. Cô rất yêu thương học trò nhỏ trong lớp. Cô từng trải qua nhiều điều nên hiểu được tâm lý của trẻ thơ như tôi. Cuối buổi học, cô gọi tôi lại, nhẹ nhàng nói:
- Cô hiểu hoàn cảnh của con. Từ nay cô sẽ đến dạy tôi vào buổi tối cho đến khi mẹ khỏi bệnh. Con có đồng ý không?
- Vâng ạ! Con cảm ơn cô!
Và từ ngày hôm đó, mỗi đêm cô đều dành thời gian đến dạy tôi. Vì nhà cô ở cùng làng nên đi lại rất tiện lợi. Ngày trời mưa, cô không ngại khó đạp chiếc xe đạp cũ vào nhà tôi. Cô lạnh cóng, đôi bàn tay cô run ướt sũng. Tôi nắm nhẹ bàn tay cô, đặt lên má cô, với suy nghĩ nhỏ bé làm cô ấm hơn. Cả những ngày mất điện, hai chúng tôi cùng nhau ngồi dưới ánh đèn dầu trong gió. Cô dạy tôi toán, giúp tôi đọc bài từng chữ một. Cảm giác đó quen thuộc như bàn tay mẹ. Ở nhà, mẹ cũng thường dạy tôi như vậy. Tôi nhớ mẹ, nhớ nhiều lắm!
Một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, bố dẫn tôi vào bệnh viện thăm mẹ. Lòng tôi ấm lên khi thấy mẹ đang dần khỏi bệnh. Tôi kể cho mẹ nghe về cô giáo, mẹ rất vui. Nhưng sau đó tôi phải về khi trời đã chiều.
Sau đó, tôi tập trung học hành nghiêm túc hơn, thành tích ngày càng tiến bộ. Cô giáo quyết định cho tôi tham gia cuộc thi học sinh giỏi của trường. Điều đó khiến tôi rất vui. Tôi tự hứa sẽ cố gắng để tặng cô và mẹ món quà đặc biệt. Trước khi đi thi, cô tặng cho tôi một cây bút, món quà thật ý nghĩa với tôi. Đó là điều tôi luôn mong ước khi nhìn thấy bạn của tôi cũng có được từ mẹ vào đầu năm học. Cô viết một lời nhắn: 'Con phải cố gắng nhé! Nhớ tập trung, làm hết khả năng của mình. Con còn nhớ không?' Đó không chỉ là lời nhắn đơn thuần mà còn là nguồn động viên lớn đối với tôi, là niềm tin để chiến thắng. Trong ngày thi, tôi đã làm rất tốt. Rất bất ngờ, không lâu sau đó, tôi nhận được chiếc bằng khen với niềm vui tràn đầy. Tiếng gió rì rào bên ngoài, lá cây rung lên. Niềm vui nhân đôi khi mẹ tôi xuất viện và trở về bên tôi. Tôi ôm chặt mẹ và cô, khóc như một đứa trẻ (vì lúc đó tôi cảm thấy đã lớn). Thông qua ánh mắt của họ, tôi cảm nhận được niềm vui và sự hãnh diện. Mẹ tự hào vì có một đứa con ngoan, còn cô giáo tự hào về thành tích của tôi không làm phụ lòng mong đợi của cô. Tôi lặng lẽ cảm ơn trời đã ban cho tôi được sống, ban cho tôi hai người mẹ đáng quý như thế.
'Thời gian trôi qua rất nhanh, nếu chúng ta không biết cách nắm bắt và tận dụng thì đó là một sự lãng phí. Để làm bất cứ điều gì, chúng ta phải kiên trì, nhẫn nại và nỗ lực hết mình mới có thể đạt được thành công.' Đó là bài học tôi học được từ cô. Cho đến bây giờ, với tuổi 15, tôi hiểu sâu hơn về cuộc sống. Vì vậy, tôi càng hiểu sâu sắc những điều cô đã truyền đạt. Lời dạy của cô và kỉ niệm về cô luôn chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim tôi, không thể nào quên. Thầy cô âm thầm như vậy, vậy nên, hãy trân trọng mọi thứ, dù chỉ là những điều đơn giản nhất, hãy yêu thương từng khoảnh khắc trong cuộc đời.
Kể lại kỉ niệm đáng nhớ về thầy cô giáo cũ - Mẫu 6
'Đại dương lớn bởi dung nạp trăm sông, con người lớn bởi lòng bao dung cả những điều lầm lỗi.' Đó là bài học đầu tiên tôi học được từ cô giáo của mình và cho đến bây giờ, những kỉ niệm yêu thương về cô giáo đầu tiên vẫn còn rất sâu trong tâm trí của tôi!
'Ngày đó tôi mới vào lớp 1. Cô giáo của tôi cao, gầy, mái tóc không còn đen mượt mà bạc phơ nhiều sợi, cô ăn mặc giản dị nhưng lịch thiệp, ấn tượng nhất ở cô là đôi mắt sáng, nghiêm nghị nhưng rất dịu dàng. Cái nhìn đó vừa yêu thương vừa như dò hỏi của cô cho đến bây giờ tôi vẫn không thể quên được.'>
Hôm đó là ngày thứ 7. Mai có một chiếc bút máy mới màu trắng sọc vàng, với hàng chữ “My pen” lấp lánh và những bông hoa nhỏ xinh xắn ẩn nấp kín đáo và duyên dáng ở cổ bút. Tôi nhìn cây bút đó một cách thèm thuồng, thầm ao ước được cầm nó trong tay.
Đến giờ ra chơi, tôi một mình ở lớp, không thể cưỡng lại ý thích của mình, tôi mở cặp của Mai, ngắm nghía cây bút, đặt vào chỗ cũ rồi chẳng hiểu vì sao tôi bỗng không muốn trả lại nữa. Tôi muốn được nhìn thấy nó hàng ngày, được tự mình sở hữu nó, được thấy nó trong cặp của chính mình.
Hết giờ ra chơi, các bạn chạy vào lớp, Mai lập tức mở cặp và khóc thét lên khi thấy chiếc bút đã mất! Cả lớp xôn xao, bạn thì lục tung sách vở, bạn lục ngăn bàn, có bạn bò cả xuống gầm bàn để xem chiếc bút có rơi xuống đất không. Đúng lúc đó, cô giáo của chúng tôi vào lớp! Sau khi nghe bạn lớp trưởng báo cáo và nghe Mai kể chi tiết về chiếc bút: nào là nó màu gì, có chữ gì, có điểm gì đặc biệt, ai cho, để ở đâu, mất vào lúc nào. Cô ngồi yên lặng xuống ghế. Lớp trưởng nhanh nhẹn đề nghị:
- Cô cho kiểm tra cặp lớp mình đi cô ạ!
Cô hình như không nghe thấy lời nói của học sinh, chỉ chậm rãi hỏi lại:
- Ai ở lại coi lớp trong khi mọi người ra chơi hôm nay?
Cả lớp nhìn tôi, vài giọng nói đề nghị kiểm tra cặp của tôi. Những ánh mắt dò hỏi, nghi ngờ khiến tay tôi run bắn, mặt đỏ như có trăm ngàn con kiến đang bò trên. Cô giáo của tôi rất nghiêm khắc, chỉ cần cô gật đầu, cái cặp bé nhỏ của tôi sẽ bị mở tung ra. Bạn bè sẽ thấy hết, sẽ chê cười, sẽ không ai chơi cùng tôi nữa. Tôi sợ hãi, ân hận, xấu hổ, bẽ bàng. Tôi òa khóc, muốn xin lỗi cô và các bạn. Thế nhưng bất ngờ, cô giáo yêu cầu lớp im lặng, hứa sẽ giải quyết vào ngày thứ hai, và giờ học trôi qua trong sự im lặng...
Sáng thứ hai, sau khi chào cờ xong, cô giáo bước vào lớp và gật đầu cho chúng tôi ngồi xuống. Cô nhẹ nhàng đến bên Mai và nói:
- Hôm thứ bảy, bác bảo vệ đã đưa cho cô một cây bút và nói rằng bác nhặt được khi đóng cửa lớp. Cây bút này có phải của em không?
Mai nhận cây bút sung sướng và xác nhận đó là của mình. Cô giáo nhắc cả lớp phải giữ gìn dụng cụ học tập cẩn thận. Giờ học trôi qua êm ả và nhẹ nhàng. Khi ra chơi, các bạn lại ríu rít bên tôi như muốn bù đắp sự lạnh nhạt hôm trước. Chỉ có tôi biết rằng cây bút thực sự của Mai đang ở đâu.
Sau vài ngày, cô gặp riêng tôi. Cô không trách móc, không giải thích nhiều. Cô nhìn tôi bao dung và thông cảm, biết lỗi của tôi chỉ là sự dại dột thời, đã có cách riêng để giúp tôi không bị bạn bè coi thường.
Năm tháng trôi qua, bí mật về cây bút chỉ có mình tôi và cô biết. Nhân ngày 20/11, tôi tự thấy mình đủ can đảm kể lại câu chuyện của mình để thể hiện lòng biết ơn và kính trọng với người đã dạy tôi bài học về sự bao dung và cách ứng xử tế nhị trong cuộc sống.
Giờ đây tôi đã lớn, biết cân nhắc đúng sai trước mỗi việc làm. Tôi vẫn nhớ bài học về lỗi lầm và sự bao dung mà cô đã dạy. Suốt cuộc đời này, tôi sẽ không ngừng nhớ về cô như nhớ về MỘT CON NGƯỜI CÓ TẤM LÒNG CAO CẢ!
Kể lại kỉ niệm đáng nhớ về thầy cô giáo cũ - Mẫu 7
Nhìn lại những người thầy cô đã dạy suốt 11 năm học phổ thông, 4 năm đại học, 2 năm cao học, cho đến các giáo sư hiện tại tôi đang học theo, tôi ấn tượng và cảm động nhất với cô giáo chủ nhiệm lớp 2 và lớp 3 của tôi.
Lớp Vỡ lòng là nơi tôi bắt đầu hành trình học tập của mình. Tôi vẫn nhớ ngày đầu tiên đi học, đội chiếc mũ nan mới, mẹ mặc quần lụa đen, dắt tay tôi đến trường. Lớp học của chúng tôi nằm trong một ngôi chùa, mái thủng tứ tung, nắng chiếu vào bảng. Phần lớn của ngôi chùa được chia thành lớp học và sân chơi, một phần dành cho Tổ phục vụ của những bà già bán nước sôi, và một phần để làm đồn công an. Sư sãi của chùa bị 'ưu tiên' vào nơi ẩn nhất trong chùa. Nghe có vẻ như là một câu chuyện từ một làng quê hẻo lánh, nhưng thực tế là tôi sống ở một phường có cuộc sống và giáo dục tốt nhất ở quận Hai Bà Trưng, trung tâm Hà Nội.
Chương trình giáo dục phổ thông lúc đó là Vỡ lòng + 10, tức là trẻ học Vỡ lòng rồi tiếp tục từ lớp 1 đến lớp 10. Tổng cộng 11 năm. Tôi bắt đầu từ lớp 2 vì nhà nước áp dụng chương trình 12 năm. Sau Cải cách giáo dục, trẻ học trực tiếp từ lớp
Ai đã học Vỡ lòng thì vào lớp 2 ngay. Vì vậy, tôi chỉ học 11 năm chứ không phải 12 như trẻ bây giờ.
Cô giáo chủ nhiệm lớp 2 lớn tuổi hơn bố mẹ tôi. Bà gần 50 tuổi, có nhiều năm kinh nghiệm dạy học cấp 1. Cô rất nghiêm khắc. Nếu không làm bài tập, hoặc điểm kém, sẽ bị quất tay. Tôi không nhớ tôi có làm bài tập hay không, nhưng tôi nhớ rõ là tôi bị quất rất nhiều lần. Những lần ấn tượng nhất là vào mùa Đông, cảm giác đau hơn rất nhiều so với mùa Hè. Cô không bao giờ quất vào lòng bàn tay, mà phải úp xuống để đánh vào mu bàn tay.
Đối với trẻ em hiện nay ở Hà Nội, có thể nghe thấy hơi 'rùng rợn'. Tuy nhiên, tôi nhớ lại thì cô không quất nhiều lần, chỉ 'ra đòn' một thước thôi. Cái thước gỗ cô dùng để trừng phạt tôi, dài 30 phân, đã bị tròn do dùng lâu. Mỗi khi kỷ luật học sinh, cô không dùng lời lẽ miệt thị hay đe dọa, chỉ dùng thước một cách chính xác.
Cô giáo không chỉ kỷ luật học sinh bằng thước mà còn có các biện pháp khác để động viên trẻ em 'có vấn đề' học tập chăm chỉ hơn. Một trong những biện pháp thường xuyên nhất của cô là cho các em về nhà sau giờ học để hoàn thành những bài tập chưa xong và hướng dẫn nếu cần. Thời gian này thường kéo dài một đến vài giờ mỗi lần. Sau khi làm xong, các em phải chờ cho đến khi có người đến đón mới được về nhà. Điều này là do cô tự nguyện chứ không phải yêu cầu học phí gì cả.
Nhà của cô giáo nằm ở tầng 2 của một tòa biệt thự từ thời Pháp. Các căn biệt thự nhỏ được chia ra để cho các công chức nhà nước ở. Dù gọi là biệt thự nhưng không gian trong nhà khá chật chội. Đây là môi trường giáo dục tốt. Chồng cô cũng là một nhà giáo. Ông ấy có một cây đàn guitar và thỉnh thoảng hát. Tôi chưa từng được nghe đàn trực tiếp nên mỗi khi ông ấy đánh đàn là tôi rất thích thú. Con trai lớn của họ đang học đại học, đây là điều hiếm có ở khu phố của tôi. Trong nhà rất sạch sẽ và ngăn nắp, điều đó khá xa lạ với tôi.
Tôi thường xuyên là một trong những 'vị khách' quen thuộc nhất tại nhà cô giáo. Tôi không nhớ tôi có học kém đến nỗi bị xếp vào nhóm 'học sinh cá biệt' hay không. Nhưng tôi nhớ một số bạn cùng lớp thường xuyên ở lại nhà cô sau giờ học. Hai đứa bạn tôi đều hơn tôi một tuổi vì bị lưu ban từ lớp 1. Một trong số họ sau này chỉ học hết lớp 5 rồi bỏ học, còn một người khác học hết lớp 7 rồi đi làm. Điều này có vẻ khá xa lạ với tôi.
Ngày 20/11 được gọi là 'Ngày Hiến chương các Nhà giáo'. Có lẽ một số quốc gia vận động Liên hiệp Quốc để vinh danh các nhà giáo trên toàn thế giới. Sau này Việt Nam đổi ngày này thành 'Ngày Nhà giáo Việt Nam'. Buổi tối ngày 20/11, tôi và mẹ đến thăm nhà cô giáo và biếu quà. Vì cả cô và chồng đều là nhà giáo nên nhà có rất nhiều hoa. Tôi chưa từng thấy ai có nhiều hoa như vậy trong nhà. Cô giáo không nhận hoa vì mẹ tôi nghĩ rằng hoa quá đắt trong ngày đó. Thay vào đó, mẹ tôi biếu cô giáo một hộp dầu cao con hổ của Trung Quốc, loại tốt hơn nhiều so với cao Sao vàng của Việt Nam. Hộp dầu cao đó được sơn màu đỏ bóng, trên nắp có hình một con kỳ lân màu vàng rất đẹp. Mẹ tôi nói đây là dầu cao chính hiệu của Trung Quốc gửi sang Việt Nam trong chiến tranh. Lúc đó hộp này rất quý hiếm vì tôi chưa từng thấy ai có.
Cô giáo không chỉ kỷ luật học sinh bằng thước mà còn có những biện pháp khác để động viên trẻ em 'có vấn đề' học tập chăm chỉ hơn. Một trong những biện pháp thường xuyên nhất của cô là cho các em về nhà sau giờ học để hoàn thành những bài tập chưa làm xong và hướng dẫn thêm nếu cần. Thời gian này thường kéo dài từ một đến vài giờ mỗi lần. Sau khi hoàn thành, các em phải đợi bố, mẹ hoặc người nhà đến đón mới được về nhà. Đây là sự tự nguyện của cô chứ không phải yêu cầu học phí gì cả.
Sau năm lớp 2, cô giáo tiếp tục làm chủ nhiệm của chúng tôi một năm nữa. Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành hơn và không phải thường xuyên 'giao du' tại nhà cô sau giờ học nữa. Gia đình tôi vẫn thường đến thăm cô sau đó. Sau khi chúng tôi chuyển đi, tôi không còn gặp lại cô nữa.
Cho đến bây giờ, bố tôi vẫn hay nhắc lại những lần phải đến nhà cô giáo để 'nhận con' sau giờ học. Bố tôi kể lại rằng mỗi khi ông đến, các em hàng xóm thường chạy tới để xem những đứa 'ra tù', trong đó có tôi. Tôi cảm thấy may mắn hơn bạn tôi, chỉ là 'tù nhân' của cô giáo chứ không phải trại cải tạo sau này.
Kể lại kỉ niệm đáng nhớ về thầy cô giáo cũ - Mẫu 8
Buổi lễ kỷ niệm Ngày Nhà giáo Việt Nam diễn ra rất sôi động nhưng sau đó lại trở nên yên tĩnh. Sân trường chỉ còn vài học sinh ngồi chờ đón. Bố tôi về muộn hôm đó. Tôi nghe tiếng chim sẻ ríu rít trên sân và tôi nhớ lại kỉ niệm về cô giáo của mình trong ngày đó.
Khi tôi còn học tiểu học, môn Toán của tôi rất giỏi. Điểm số luôn cao và tôi luôn là số một trong lớp. Tuy nhiên, vì quá tự mãn về nhận thức của mình, tôi bỏ qua việc học bài và chỉ quan tâm đến truyện tranh. Trên lớp, tôi không chú ý nghe giảng hoặc làm bài tập. Đến khi kiểm tra, tôi bất ngờ vì không biết làm các bài tập cơ bản. Tôi rất sợ hãi trong phòng thi và không thể tập trung. Khi rời khỏi phòng, tôi vẫn cảm thấy lo sợ và ám ảnh bởi kỳ thi đó.
Ngày phát đề thi Toán, cô giáo của tôi trông có vẻ buồn bã. Tôi lo lắng rằng cô ấy buồn về kết quả của bài thi của tôi. Khi bài thi được đưa đến, tôi không thể tin vào mắt mình. Cả bài đề đều sai và được tô điểm với những vết đỏ. Đây là sự thật hay là một giấc mơ ác? Tôi đã rớt môn Toán, môn mà tôi rất giỏi. Tôi cảm thấy tuyệt vọng vô cùng vì cha mẹ sẽ như thế nào khi nhìn thấy điểm thi của con trai duy nhất của họ. Cha mẹ luôn tin tưởng và tự hào về tôi. Cha mẹ ơi, con xin lỗi cha mẹ rất nhiều! Ngoài ra, bạn bè sẽ nghĩ gì về tôi? Họ sẽ chế giễu và mỉa mai tôi. Trong phút chốc, tôi đã mất đi bản thân. Một ý nghĩ ngu ngốc xuất hiện trong tôi khi tan học. Cô giáo đã quên phiếu điểm trên bàn. Khi lớp tan học, chỉ còn Nam và tôi. Nam là một học sinh yếu về Toán. Tôi đã thuyết phục Nam lên bàn giáo viên để sửa điểm cho cả hai. Chuyện này sẽ giữ bí mật giữa chúng tôi.
Ngày thứ hai sau sự việc đó, cô giáo đã phát hiện ra. Cô ấy hỏi cả lớp ai đã sửa điểm cho tôi và Nam. Lúng túng và sợ hãi, Nam đứng lên nhận lỗi. Cô giáo hỏi Nam:
- Tại sao em đã sửa điểm cho bạn?
Nam không trả lời mà chỉ cúi đầu. Tôi bối rối và lo lắng vô cùng. Tôi phải làm gì bây giờ? Tại sao tôi lại làm điều này, một hành động xấu và hèn nhát? Tại sao tôi không nghĩ đến hậu quả mà chỉ nghĩ đến lợi ích ngắn hạn? Cha mẹ, thầy cô, bạn bè sẽ nghĩ gì về tôi: một học sinh không trung thực, luôn tính toán những điều xấu để đạt điểm cao ư? Một lần phạm lỗi sẽ dẫn đến định kiến vĩnh viễn. Tôi hối hận và xấu hổ vô cùng. Tôi đứng lên, chấp nhận lỗi với cô giáo với nước mắt rơi. Mặt tôi xanh xao, tay chân run rẩy. Với lòng khoan dung, cô giáo đã tha thứ cho tôi. Tuy nhiên, cô ấy đã cảnh báo tôi trước lớp. Cuối buổi học, cô giáo gọi tôi lại và nói:
- Em đã thể hiện sự ăn năn bằng cách chấp nhận lỗi. Em đã cho thấy mình là người muốn tiến bộ, muốn phục hồi danh dự cho mình, dù điều đó khiến em nhận điểm xấu. Em phải luôn cố gắng học và nhớ rằng: “Trên con đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng”.
Sau khi về nhà, tôi thú nhận với ba mẹ về những gì đã xảy ra và mong được tha thứ. Ba tôi im lặng, chỉ thỉnh thoảng thở dài. Tôi nhận thấy ánh mắt đầy buồn của mẹ. Mẹ dịu dàng dạy tôi:
- Con ơi, trong cuộc đời, ai cũng phạm lỗi một lần. Nhận ra và chấp nhận lỗi là điều tốt. Lần này ba mẹ tha thứ cho con. Nhưng con phải cố gắng học hành và không được lặp lại điều đó nữa.
Tôi gật đầu, mặt trở nên hạnh phúc đến nín thở. Từ ngày đó, tôi cố gắng hết sức trong học tập, chăm chú nghe giảng bài ở trường, về nhà làm đầy đủ bài tập và dành thời gian giải các bài tập khó.
Sự việc ấy đã trở thành bài học quý giá và kỷ niệm khó phai trong cuộc đời tôi. Giờ đây, tôi là học sinh lớp Chín. Bốn năm đã qua, cô giáo chủ nhiệm của tôi còn dạy ở trường cũ không? Hãy đưa những lời ăn năn chân thành nhất của tôi đến cô. Cô ơi, kỷ niệm sẽ luôn in sâu trong tâm trí tôi, luôn nhắc nhở tôi không được mắc sai lầm đó lần nào nữa. Cô có thật sự tha thứ cho tôi không?
Tiếng bước chân và lời nói của người khác đã ngắt ngọn suy nghĩ của tôi. Tôi lặng lẽ cất bước ra về, trong lòng vẫn lưu luyến những kỷ niệm đã qua. Nhờ đó, tôi hiểu được ý nghĩa của sự trung thực. Trong tôi, nảy sinh một mong ước: hôm nay, 20/11, tôi sẽ quay trở lại trường cũ cùng những người bạn thân từ tiểu học để gặp lại cô. Tôi tin rằng ba tôi sẽ ủng hộ ý định này. Trong phút chốc, tôi như đang đứng giữa sân trường xưa, bên cạnh là cô và bạn bè ngày xưa. Chúng tôi cười đùa hạnh phúc với nhau. Tôi thấy hạnh phúc khi nhìn thấy nụ cười trên gương mặt tươi vui của cô giáo. Kỷ niệm đẹp thật!
Kể lại kỉ niệm đáng nhớ về thầy cô giáo cũ - Mẫu 9
Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo cũ của mình, những kỉ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên, kỉ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.
Năm ấy, khi tôi mới bước vào lớp một, tôi có những kỷ niệm đáng nhớ về thầy giáo chủ nhiệm của mình. Tôi cảm nhận được sự mới mẻ khi chuyển từ mẫu giáo sang tiểu học, gặp được nhiều bạn mới và các thầy cô mới.
Ngày đặc biệt ấy, ngày mà tôi mãi không quên. Sau buổi lễ khai giảng, tất cả các học sinh bước vào lớp học của mình để có buổi học đầu tiên và gặp gỡ thầy cô giáo chủ nhiệm, người sẽ ở bên tôi trong suốt thời gian học tiểu học.
Khi thầy bước vào, tôi ngạc nhiên với nét trẻ trung và thân thiện của thầy. Thấy thầy đã có tuổi, mái tóc đã chuyển sang màu bạc, gương mặt thầy gầy gò, đôi tay có nhiều nếp nhăn, chắc là do nhiều năm dạy dỗ học sinh. Thầy đứng lên bục giảng, mở đầu bằng lời chào hiền lành và tâm tình: 'Xin chào các con, tôi là Hồ Viết Cảnh, sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các con suốt thời gian học tiểu học.' Giọng nói ấm áp của thầy làm tan biến mọi suy nghĩ về một người giáo viên chủ nhiệm khắc nghiệt và nghiêm khắc trong tôi.'
Sau khi chào đời, thầy bắt đầu truyền đạt những bài học đầu tiên cho chúng tôi, những bài học đầu đời góp phần hình thành con người của tôi. Thầy viết lên bảng những dòng chữ đầu tiên, tôi nhận ra bàn tay thầy run lên khi viết, sau này tôi mới biết, thầy đã chịu đựng những cơn đau do tham gia cuộc chiến tranh kháng chiến chống Mĩ để viết nên những dòng chữ đẹp đó. Khi thầy viết xong, thầy hỏi chúng tôi có thấy rõ không, một bạn ngồi phía dưới do mắt kém nên không nhìn thấy, thầy chuyển sang chỗ khác cho phù hợp. Trong giờ học, thầy đến từng chỗ của từng người để chỉ cho chúng tôi những chỗ không hiểu. Cuối giờ, thầy cho chúng tôi xếp hàng ra về, mọi người đi ra với thẳng tắp, tiếng cười của một vài bạn khiến sân trường sôi động. Buổi học đầu tiên đã kết thúc như vậy, thầy đã để lại cho tôi ấn tượng về một người thầy mẫu mực.
Các buổi học sau đó, thầy rất nghiêm khắc với những bạn lười học, tuyên dương những bạn ngoan. Giờ ra chơi, thầy thường ra chơi cùng chúng tôi, thầy tham gia các trò chơi dân gian cùng chúng tôi, khuôn mặt thầy lúc đó thật đáng yêu, nhìn kĩ thì tôi cảm thấy khuôn mặt thầy rất giống khuôn mặt của ông nội tôi. Ông nội tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ, những kỷ niệm đẹp của ông và tôi đều được tôi khắc ghi sâu sắc. Nhìn thầy, tôi nhớ đến ông, nhớ lại những lúc chơi đùa với ông, tôi bỗng chạy vào phòng học, ngồi trong góc khóc. Lúc đó có một bàn tay vỗ nhẹ vào vai tôi, hình ảnh ông nội vỗ vào vai tôi mỗi khi buồn hiện ra, tôi bỗng khóc to lên, không kiềm chế được. Thì ra đó chính là thầy, thầy nói khẽ với tôi: 'Thành, sao con khóc, hãy nói ra để thầy chia sẻ cùng con'. Rồi thầy ôm tôi vào lòng, nhận được sự an ủi của thầy, tôi càng khóc to hơn. Sau hôm đó tôi cảm thấy được thầy quan tâm nhiều hơn.
Vào một ngày, do tôi không học bài nên bị điểm kém, thầy mắng tôi, tôi chạy về chỗ ngồi, trong lòng tức giận với thầy. Khi giờ ra chơi, thầy không ra chơi với các bạn như bình thường, thầy lại đến gần tôi. Thầy nói: 'Thầy xin lỗi em vì đã nặng lời, nhưng em là lớp trưởng nên phải là gương mẫu cho các bạn theo.... Thầy giải thích lại bài cho tôi hiểu. Tôi nhìn thầy lúc đó và trong lòng hối hận vô cùng, ân hận vì đã làm thầy buồn. Tôi tự hứa sẽ cố gắng phấn đấu tốt hơn.
Vậy là thầy đã để lại trong tôi những kỷ niệm không bao giờ phai mờ về một người thầy giản dị và thân thiện. Tôi hứa sẽ cố gắng học tập để trở thành công dân tốt, có ích cho đất nước và xã hội. Công ơn của thầy sẽ mãi được ghi nhớ như câu danh ngôn:
'Ngọc không mài không sáng, người không học không tài.'
Kể lại những kỷ niệm đáng nhớ về thầy cô giáo cũ - Lớp 10
Những cơn gió chiều hè đưa những cánh hoa giấy nhẹ nhàng bay lượn. Những cánh hoa mỏng manh, trong suốt như tờ giấy trước cửa sổ, gợi nhớ lại hình ảnh cô giáo cũ của tôi. Một cô giáo trẻ dịu dàng, mỏng manh như loài hoa ấy, một người đã dành cả tâm huyết với bảng đen, phấn trắng cho đến những hơi thở cuối cùng trong cuộc đời ngắn ngủi. Những kỷ niệm về người cô giáo năm ấy đã trở thành một phần hồi ức không thể nào quên trong tâm trí tôi.
Kí ức đưa tôi quay về những ngày học sinh cuối cấp tiểu học. Tôi sinh ra và lớn lên trong một làng quê nghèo. May mắn thay, chính quyền địa phương đã xem xét và mở một trường học trong xã. Lúc 6 tuổi, tôi vào lớp Một. Với tính cách ương ngạnh và nghịch ngợm, suốt bốn năm học, tôi trở thành một học sinh cá biệt trong mắt các thầy cô. Một kỳ nghỉ hè vui vẻ đã qua, tôi lại phải trở lại trường và bắt đầu một năm học mới thật mệt mỏi. Ngày đầu tiên đến lớp, tôi đã phá phách và chọc phá các bạn, dẫn đầu những đứa học sinh trèo lên cây phượng. Tiếng trống vang lên, học sinh các lớp điềm tĩnh. Tôi cũng vậy. Ngồi trong lớp, tôi tiếp tục bày trò làm ồn ào khiến cả lớp như đổ vỡ.
- Em học sinh! Dừng lại ngay! Em có nghe tiếng trống báo đã vào giờ học chưa? Tại sao lại chạy nhảy tung tăng trong lớp thế?- Tôi đang đuổi theo một đứa bạn trong lớp, bỗng nghe tiếng nói nhẹ nhàng nhưng nghiêm khắc ở đâu đó.
Tôi quay đầu lại, phát hiện đó là giáo viên mới.
- Em đi ngồi xuống! Cả lớp giữ trật tự!- Khi tôi vẫn còn lơ đãng, cô giáo lại phát biểu và bước vào lớp.
Tôi lẩm bẩm rồi đi vào chỗ ngồi, trong lòng nghĩ 'Chắc là giáo viên chủ nhiệm năm nay đây'.
- Xin chào các em! Cô là Hoàng My, giáo viên mới chuyển đến trường và năm nay được phân làm giáo viên chủ nhiệm của lớp chúng ta! Hy vọng chúng ta sẽ có một năm học thân thiện và thành công! Bây giờ cô muốn làm quen với cả lớp. Các em hãy đứng lên và tự giới thiệu một chút về bản thân!- Cô giáo chủ nhiệm mới của chúng tôi nói vui vẻ.
Dường như các bạn học sinh trong lớp rất hào hứng với cô giáo mới. Tất cả đều tự giới thiệu về mình một cách nhiệt tình. Đến lượt tôi, tôi lặng lẽ và quyết định không đứng lên. Khi thấy buổi tự giới thiệu đang diễn ra sôi nổi bỗng nhiên dừng lại, cô giáo bước tới và nói:
- Hoàng Mai! Em không muốn tự giới thiệu về mình sao?
Tôi hơi bất ngờ vì cô giáo mới chuyển đến trường đã biết tên tôi, nhưng sau đó tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, điều đó cũng dễ hiểu sau những 'chiến công' bốn năm qua của tôi.
Mặc dù không muốn nhưng tôi vẫn chậm rãi đứng dậy:
- Thưa cô, như cô đã biết, em là Hoàng Mai. Em xin phép!
Cô lắc đầu, tươi cười dịu dàng rồi ra dấu cho tôi ngồi xuống. Buổi học đầu tiên kết thúc trong niềm vui sướng của bạn bè tôi vì có được cô giáo chủ nhiệm mà theo lời chúng là 'cực kì tâm lý'. Còn đối với tôi, tôi không cảm thấy vui như thế.
Trong những ngày tiếp theo của năm học, tôi vẫn tiếp tục là một học sinh tinh nghịch và nghịch ngợm. Vì chơi đùa quá nhiều, kết quả học tập của tôi luôn không tốt. Tuy nhiên, điểm khác biệt là, nếu trong những năm học trước, những lỗi của tôi ảnh hưởng đến lớp thì tôi bị chỉ trích và phạt nhưng năm nay, dù tôi có lỗi, cô giáo chủ nhiệm vẫn kỷ luật nhưng không coi tôi là học sinh bất hảo.
Năm học trôi qua, nhờ sự hướng dẫn của cô My, lớp tôi đã có những tiến bộ đáng kể so với những năm trước. Riêng với tôi, tôi vẫn là một đứa ham chơi và ảnh hưởng đến sự thi đua của lớp. Một ngày sau kỳ thi học kỳ, tôi quên đồ trong ngăn bàn nên sáng sớm đến trường lấy đồ. Trên đường đi, tôi đi qua phòng hội đồng của trường và bị thu hút bởi cảnh cô My và hiệu trưởng đang nói chuyện. Tôi nghe được những từ như 'bệnh nan y', 'nghỉ việc'... Nhiều suy nghĩ tranh luận trong tâm trí tôi. Tôi về nhà với tâm trạng khó diễn tả, không còn hứng thú chơi đùa nữa.
Sau đó, khi đến lớp, tôi bắt đầu quan tâm nhiều hơn đến cô giáo chủ nhiệm của mình. Tôi nhận ra da sáng của cô dần xanh xao và khuôn mặt nhọn lại. Cô thường ngừng giảng để nghỉ một lúc. Có những bạn bè không hài lòng vì tiến độ học tập chậm lại, nhưng tôi nghĩ rằng cô giáo có lý do của riêng mình. Từ đó, tôi học chăm chỉ hơn, không ngủ gật hay chọc phá bạn bè nữa.
Ngày thi chuyển cấp đến, chúng tôi ai cũng mong có kỳ thi tốt. Cô giáo chủ nhiệm đến từng nhóm học sinh, động viên khích lệ từng đứa. Khi đến lượt tôi, cô xoa đầu tôi và nói:
- Cô tin Hoàng Mai sẽ làm tốt đấy!
Tôi cảm thấy nghẹn ngào, chỉ biết cúi đầu nhìn lá phượng rơi. Tiếng trống vang lên, cô đi về phòng hội đồng. Nhìn theo bóng dáng của cô, tôi thề sẽ cố gắng hết sức!
Khi nhận kết quả kỳ thi, chúng tôi cũng biết về bệnh tình của cô My, cô không thể tiếp tục dạy học. Lớp tôi đến nhà thăm cô, nhưng tôi không dám. Sau khi mọi người đã ra về, tôi thập thò đến trước cửa nhà cô, cầm giấy kết quả. Khi định quay về, bỗng có một bàn tay đặt lên vai tôi và tiếng nói dịu dàng nhưng rõ ràng run rẩy vang lên:
- Sao em không vào chơi? Cô đã đợi em lâu rồi đấy!
Tôi bỗng cảm thấy cay mắt, nước mắt tuôn trào. Thấy tôi khóc, cô cười dịu dàng, lau nước mắt trên mặt tôi:
- Con bé ngốc! Hoàng Mai của chúng ta cũng là một cô công chúa hay khóc nhè thế này sao?
Tôi ôm cô chặt lấy rồi khóc nức nở:
- Thưa cô, em xin lỗi! Em thành thật xin lỗi vì những lúc đã làm cô phiền lòng!
Và những bàn tay gầy của cô vẫn luôn vuốt ve mái tóc tôi như một sự an ủi...
Thời gian trôi đi nhanh chóng, nhưng những kỷ niệm về cô Mỹ vẫn sống mãi trong tâm hồn tôi, là nguồn động viên để vượt qua mọi khó khăn.
Kể lại kỷ niệm đáng nhớ về thầy cô giáo cũ - Mẫu 11
Kỷ niệm giống như những phím đàn - khi chạm vào, âm thanh vang lên, không luôn tuyệt vời, có những điều hay, điều dở, điều muốn nhớ và cũng có những điều muốn xóa đi.
Cô nhìn lên, gật gù đồng hồ trên tay, rồi nhìn ra ngoài cửa lớp. Dãy hành lang vắng vẻ, chờ đợi tiếng giày gõ để đoán xem ai đến: thầy hay cô? Buổi học Toán của lớp 9P1 hôm nay có thay đổi giáo viên. Cô giáo cũ nghỉ sinh. Thầy giám thị thông báo sẽ có giáo viên mới đến thay thế. Mười lăm phút trôi nhanh trong sự sốt ruột của học trò. Ở cuối lớp, có ai đó hát lên những câu: 'Mười lăm phút đồng hồ, buồn nhớ Toán thấy mồ, buồn như con cá rô... đang trôi... vào tô...'
- Dạ, thưa thầy!
Giọng trưởng lớp vọng lên, khá oai (bởi sự to con). Thầy giám thị xuất hiện. Mọi ánh mắt học trò đổ dồn về cửa. Phía sau thầy là một bóng dáng lạ, có lẽ là 'thầy' Toán mới?. Nhưng sao mà... giống học trò quá!!! Thầy giám thị tươi cười:
- Xin giới thiệu, đây là thầy T., sẽ dạy Toán lớp 9 thay cho cô N...
Một tràng pháo tay ngưỡng mộ (?) vang lên như mưa rào tháng sáu. Thầy T. mỉm cười gật đầu 'xin chào các em thân mến!'. Hai má thầy đỏ như màu xác pháo, cặp kính suýt rơi khỏi mũi. Chắc vì cảm động trước sự nhiệt tình của lũ học trò...
Trước khi quay lại văn phòng, thầy Giám thị nhắc nhở một cách ân cần.
- Các em nhớ học cho chăm chỉ nhé. Đừng làm phiền thầy!
Ôi! Lời nhắc nhở ấy không phải không có lý do. Bởi vì, các bạn nữ lớp 9P1 ngoài việc thông minh, học giỏi và đẹp ngoại hình, tốt nghiệp hạnh kiểm... cũng có khuynh hướng nghịch ngợm hơi quá chừng! Thầy cô thương các em nhiều lắm, nhưng cũng vô cùng dở khóc dở cười. Không biết trước khi vào lớp, thầy T đã 'nghiên cứu lý lịch' học trò chưa mà... trông bộ thầy bình tĩnh nhưng lại run rẩy thấy rõ.
Sau màn tự giới thiệu hết sức 'dễ thương' - Sinh viên năm cuối Đại Học Khoa học tự nhiên (với giọng điệu nhẹ nhàng như con gái). Thầy vui vẻ đòi... kiểm tra bài cũ. Dù các bạn hét lên trời càng lúc vẫn không thay đổi quyết định 'sắt đá' của thầy. Thầy cầm quyển sổ điểm để kiểm tra danh sách (sao không nhìn vào bản đồ lớp nhỉ?!) rất lâu, hai bàn tay run run (có lẽ do bị học trò 'chiếu tướng' khá kỹ). Khi cây bút đỏ hạ xuống gần trung tâm sổ, một tên được gọi ra:
- Trần Thị L.N.
Cả lớp im phăng phắc theo từng bước đi nhẹ nhàng của N, để rồi sau đó hai phút, bỗng nổ ra một trận cười sặc sỡ - N là một cô gái cao ráo như vận động viên bóng rổ. Cao 1m65, học trễ hai năm nên rất đáng mặt đàn chị so với cả lớp: Trong khi thầy T. nhỏ nhắn, chiều cao chỉ khoảng 1m60 hay 1m62 gì đó (cộng luôn bề dày đế của đôi giày da mũi nhọn rộng quá khổ chân). Một sự tương phản khá hài hước. Thầy T. cảm thấy ngượng ngùng, mặt đỏ bừng như người say nắng biển, vội vàng hỏi vài câu xin lỗi rồi 'mời' N về chỗ. Quyển sổ điểm được gấp lại vội vàng và bài học mới bắt đầu cũng rất nhanh chóng...
Cái sự bắt đầu năm đó cũng đã qua và mọi chuyện biến thành kỷ niệm. Và kỷ niệm lại bắt đầu từ sự nhiệt tình khá ngây ngô của cả thầy lẫn trò, khi hai bên biết 'ký kết hiệp đồng chiến đấu'.
Còn nhớ một lần, thầy T. hứa sẽ dựng mô hình cho một bài toán hình học không gian khó nhằn để học trò dễ hình dung hơn là chỉ nhìn vào hình vẽ. Thế nhưng, hai lần, ba lượt thầy... lại quên. Lần thì... thầy bận... học (?), lần lại bận soạn bài cho môn dạy, lần nữa làm xong rồi nhưng... để quên ở... Sài Gòn? Lần cuối cùng, thầy nhớ mang theo, nhưng xe buýt đông quá, thiên hạ chen chúc làm hỏng mô hình của thầy? Học trò không chịu tin! Học trò đòi thầy dựng mô hình ngay tại lớp. Thầy bối rối 'kêu gọi' thước kẻ với số lượng tối đa, 'chấm' các em bé bỏng ở hai dãy bàn đầu (trong đó có cô nhỏ dễ thương) lên giúp thầy... dựng mô hình(?). Thế là... thầy cho học trò xếp hàng một, theo từng dãy bàn có trong lớp, từ từ tiến về phía 'mô hình sinh động' tham gia theo kiểu 'cưỡi trực thăng... xem hoa'. Vui thật là vui, rất hòa bình. Cả thầy lẫn trò không ai thấy được nét ngây ngô, khờ khạo trong hành động của mình, mà còn coi đó như một 'kỳ tích' của thứ chỉ số IQ thuộc vào loại thông minh?
Rồi có lần, thầy nổi giận hét to như... 'Trương Phi' chỉ vì chút nghịch ngợm đi quá đà của lũ học trò thơ ngây. Khiến học trò rơm rớm nước mắt tiếc nuối. Còn thầy bất ngờ dịu đi như... giọt nắng cuối thu để hỏi một câu thật đơn giản 'Tại sao các em lại ngoan thế?'
- Ôi, sao bỗng dưng các em ngoan thế nhỉ?
Vâng, thầy T thật là như vậy - người không bao giờ tức giận lâu dài, rất dễ quên mối hận thù, và dễ dàng hòa nhập với sự ngây thơ của học trò. Thầy giống như một chiếc lá, nhẹ nhàng rơi xuống mặt nước hồ đang dao động trong tuổi trẻ của học trò, góp thêm một làn sóng nhỏ, rồi lại theo gió mà bay đi... Thầy dạy chưa thực sự thành thạo. Học trò biết điều đó, nhưng học trò không phàn nàn, mà chấp nhận như một phần kỷ niệm, xếp bên cạnh những kỷ niệm phải có trong tuổi thơ. Với thầy T, tất cả những gương mặt trong sáng ngồi bên dãy bàn học bằng gỗ dưới kia, đều được thầy coi như những 'cá thể' đặc biệt mà thầy muốn khám phá và ghi nhớ. Nhu cầu hòa nhập để yêu mến, bỏ qua những cái mà thiên hạ coi là danh vọng, tiền tài của bố mẹ chúng bên ngoài xã hội...
Nếu có ai hỏi về học trò 9P1 ngày xưa - Hãy chọn ra một nhân vật kỳ lạ nhất trường. Cô nhỏ năm xưa tin chắc rằng, cả lớp sẽ đồng lòng bỏ phiếu cho thầy - Thầy T.
Kể lại kỉ niệm đáng nhớ về thầy cô giáo cũ - Mẫu 12
Trong quãng thời gian tuổi học trò, ai cũng có những kỷ niệm về bạn bè, thầy cô. Dù những kỷ niệm ấy vui vẻ hay buồn bã, chúng đều là hành trang của tuổi học trò giúp ta trưởng thành. Đối với tôi - kỉ niệm về thầy Khánh - người thầy giáo của lớp 9 mãi mãi không bao giờ tôi quên. Đó là kỉ niệm buồn về một lần tôi đã hiểu sai về thầy.
Thầy Khánh thực ra không phải là chủ nhiệm lớp tôi. Cô chủ nhiệm đi công tác một tuần nên Nhà trường giao cho thầy phụ trách môn văn lớp tôi. Lớp tôi có lẽ rất ít bạn biết đến thầy Khánh và tôi cũng chưa từng gặp thầy bao giờ. Tôi nhớ đó là buổi học đầu tiên thầy đến dạy lớp tôi.
Trong giờ tan học, toàn bộ lớp tôi rối ren, hứng khởi! Tất cả đều đang tò mò để đoán thầy giáo mới sẽ như thế nào. Và tôi cũng không ngoại lệ. Không biết thầy mới sẽ ra sao nhỉ? Chắc thầy vui tính, tâm lí lắm đây. Nhưng ngược lại với những gì tôi nghĩ, khi hết tiết học cuối cùng, thầy bước vào lớp trong ánh mắt ngạc nhiên của tôi: thầy đã vào tuổi, nước da ngăm đen sạm lại. Điều tôi chú ý nhất là mái tóc đã chuyển thành màu bạc, cố gắng che đi vết sẹo dài bên tai. Thầy nở nụ cười nhìn chúng tôi. Và bằng một giọng khàn khàn và trầm đầy lạ, thầy nói:
- Chào cả lớp. Thầy là Nguyễn Văn Khánh - người đang phụ trách bộ môn Ngữ Văn lớp ta trong tuần này khi cô Mi có lịch đi công tác.
Cả lớp im lặng. Thầy lại tiếp tục nói:
- Hi vọng lớp chúng ta sẽ có những giờ học đáng nhớ.
Tôi nghe thầy giới thiệu. Tại sao tôi lại không cảm thấy hứng thú nào?
Tiết học bắt đầu với tiếng xoay sổ sách vở. Thầy viết lên bảng chữ to: 'Truyện ngắn Chiếc lược ngà - Nguyễn Quang Sáng'. Thầy giảng rất hăng hái. Cả lớp chăm chú lắng nghe. Tuy nhiên, hôm nay tôi không thể tập trung vào bài học. Giọng nói khàn khàn của thầy cứ ồ ồ bên tai tôi một cách khó chịu. Tôi đã cố gắng rất nhiều, nhưng sao mà...
Thầy hỏi chúng tôi có hiểu bài không, nhưng lúc đó tôi im lặng và không có ý kiến gì. Trong khi giảng bài, thầy viết sơ đồ tư duy lên bảng. Giọng thầy run run một cách kỳ lạ, ngập ngừng như nghẹn lại cái gì ở cổ. Thầy có chuyện gì vậy? Cả lớp nhúc nhích một chút, rồi lại im lặng khi thầy viết bảng. Thầy viết chậm rãi, từ từ mà dòng chữ khó đọc quá. Cái nét chữ run run, xô lệch nhau tưởng như sắp ngã. Tôi cảm thấy khó chịu. Tôi thì thầm với bạn Nhân bên cạnh:
- Mày ơi, thầy viết gì kia? Dạy gì mà buồn ngủ như cô Mi. Sao tao chán học văn thầy dạy quá.
Rồi tôi quay xuống bàn của Hân:
- Mày hiểu không? Thầy giảng khó nghe quá.
Kiến thức trong tiết học của tôi trôi đi khỏi. Giọng thầy khàn đặc, chữ viết thầy bé tí nhưng bên ngoài cửa sổ mịt mùng, sắp mưa lớn làm tôi không thể tập trung vào lời giảng.
Thầy vẫn tiếp tục giảng dạy, cả lớp vẫn chăm chú, tôi ngồi lặng lẽ. Sự khó chịu leo thang, tôi giơ tay nói:
- Thầy nói to hơn được không ạ? Chữ viết của thầy quá nhỏ, em không thể hiểu được.
Tôi ngồi thong thả xuống ghế. An lên tiếng trước thầy:
- Mày có chịu nghe, chịu học không? Cả lớp đang tập trung vào học mà mày lại lải nhải suốt.
Tôi quay sang nhìn nó một cái lườm nguýt.
Thầy ho để làm tan đi cái cảm giác nghẹn trong cổ, quay về phía lớp với ánh mắt ấm áp và hiền lành:
- Thầy sẽ cố gắng. Nếu em chưa hiểu chỗ nào, thầy sẽ giảng lại nhé.
Tôi im lặng không nói gì, cũng không cúi đầu như thể mình sai lỗi. Cả lớp đổ dồn ánh mắt về phía tôi, nhưng tôi không quan tâm.
Quay trở lại tiết học, thầy tiếp tục giảng dạy và ghi chép. Tôi chỉ mong đồng hồ sắp báo hết giờ để sớm kết thúc. Rồi 'Tùng!... Tùng!... Tùng!... ' - tiếng chuông reo lên như làm tôi như bật cờ vạc trong bụng. Thầy nói:
- Giờ học đã kết thúc, chúng ta dừng lại ở đây. Các em về ôn bài để mai tiếp tục học nhé.
Cả lớp thu xếp sách vở rồi ra về. Còn thầy vẫn ngồi trên bàn giảng. Với tính cách hốt hoảng như tôi, tôi là người ra về đầu tiên. Nhưng khi đến gần xe, tôi nhận ra mình đã để quên mũ trên bàn. Vội vã chạy lên, vừa lo sợ bị các bạn chọc ghẹo, vừa lo sợ trời mưa.
Bước tới cửa lớp, tôi giật mình khi thấy thầy đang thoa thuốc lên vết sẹo dài bên tai.
- Chào thầy ạ! - Tôi nói, lúng túng và nhút nhát.
Thầy không nói gì, chỉ tươi cười nhẹ nhàng, bình thản.
- Thầy ơi, thầy bị sao vậy ạ? - Tôi ngạc nhiên hỏi.
Thầy ngồi bên cạnh tôi, nhẹ nhàng nói:
- Ngày xưa thầy đi lính. Trên chiến trường, thầy bị địch bắn trúng, để lại vết sẹo lâu năm. Mỗi khi trời giông bão như hôm nay là thầy lại cảm thấy đau nhức.
Tôi ngẩn ngơ. Thì ra điều đó là sự thật... Lòng tôi tràn ngập cảm xúc, rơi vào trạng thái xúc động. Tôi lấy thuốc bôi lên vết sẹo và nói giọng nức nở:
- Thầy ơi, em xin lỗi, em đã hiểu sai về thầy và không có lễ phép với thầy.
Thầy vỗ nhẹ vào đầu tôi, mỉm cười và nhẹ nhàng nói:
- Không sao đâu em! Cố gắng học tập tốt, thầy cô sẽ rất vui rồi.
Sau khi nói chuyện với thầy một lúc, tôi chào thầy ra về.
Bầu trời u ám, mây đen nhưng lòng tôi rưng rưng. Tôi không vội vã, không lo sợ chạy trốn mưa, chỉ suy nghĩ về thầy Khánh - lo sợ thầy bị ướt trong trời mưa bất chợt. Cảm ơn những người lính dũng cảm như thầy - nhờ thầy mà chúng con có ngày hôm nay.
Kể lại kỉ niệm đáng nhớ về thầy cô giáo cũ - Mẫu 13
Tuổi học trò ngây thơ, đáng yêu với những kỷ niệm thơ ấu. Tôi đã học ở đây bốn năm, không thể nào nhớ hết những kỷ niệm tuyệt vời. Nhưng trong đó, kỷ niệm với thầy chủ nhiệm của tôi là điều tôi luôn nhớ mãi - một bài học quý giá mà tôi sẽ không bao giờ quên.
Câu chuyện xảy ra khi tôi học lớp 8, khi cô chủ nhiệm nghỉ sinh. Lớp chúng tôi có một thầy giáo chủ nhiệm mới. Thầy Hòa là giáo viên dạy Hóa nghiêm khắc. Thầy khiến các bạn học sinh đều sợ hãi. Tuy nhiên, tôi không lo lắng vì tôi là một đứa nghịch ngợm. Ngày thầy vào lớp, tôi đùa giỡn, kiểm tra sự nghiêm khắc của thầy.
Ngày đầu thầy đến nhận công tác chủ nhiệm, tôi bôi bẩn ghế thầy. Khi thầy bước vào lớp, tôi và các bạn cười vui. Nhưng trò đùa của tôi khiến thầy không hài lòng. Sau đó, tôi bị tai nạn và thầy đã giúp đỡ tôi. Khuôn mặt nghiêm nghị của thầy khiến tôi bất ngờ.
Hôm đó, trời mưa lớn và tôi bị đâm xe máy. Lúc tôi rất đau đớn, thầy Hòa xuất hiện và đưa tôi đến trạm y tế. Thầy lo lắng và giúp đỡ tôi.
Tôi tỉnh dậy sau khoảng 30 phút, thấy thầy Hòa vẫn lo lắng. Tôi nhìn kĩ khuôn mặt già nua của thầy và cảm thấy xúc động. Tôi tự trách mình về những hành động nông nổi trước đây.
Sau khi ra viện, tôi được bạn bè kể về hoàn cảnh đáng thương của thầy. Thầy nuôi đứa con thơ mồ côi, vợ thầy mất vì ung thư. Thầy suy sụp nửa năm, sau đó dũng cảm sống tiếp và nuôi con. Sốc lớn khiến thầy già nhanh chóng, mang trên mình khuôn mặt nghiêm nghị. Tôi thương thầy và ân hận vô cùng về những hành động trước đây.
Thầy mở mắt nhìn tôi, ấm áp và thân thiện hơn bao giờ hết. Thầy hỏi tôi bằng giọng dịu dàng:
- Con cảm thấy thế nào? Bố mẹ con đang đến vì mưa to.
Trước khi tôi kịp trả lời, thầy hỏi tiếp:
Con có đói không? Thầy mua gì cho con ăn nhé.
Bất ngờ, tôi cảm thấy mũi cay. Lòng bỗng dịu đi trước sự tận tâm của thầy. Nếu không có thầy đưa tôi đến bệnh viện hôm nay, không biết tôi sẽ ra sao. Tôi thầm cảm ơn thầy, cảm ơn về sự thông cảm của thầy dành cho tôi. Tôi nói nhỏ:
- Con xin cảm ơn và xin lỗi thầy về những gì đã xảy ra... Tôi không thể nói nhiều hơn vì nước mắt tràn bờ mi.
Thầy nhẹ nhàng xoa đầu tôi, không nói gì, chỉ nhìn tôi với ánh mắt trìu mến. Chỉ cần ánh mắt ấy, tôi hiểu tấm lòng của thầy, sự quan tâm thầy dành cho tôi.
Từ lúc đó, tôi đã thay đổi hoàn toàn. Không còn là cậu học trò nghịch ngợm, tinh nghịch nữa, mà tôi tập trung học tập, đặc biệt là môn hóa của thầy. Sự thay đổi của tôi khiến mọi người kinh ngạc, nhưng chỉ có tôi và thầy Hòa mới hiểu được điều đó.
Hiện tại, tôi đang là học sinh trong đội tuyển thi học sinh giỏi môn Hóa. Tôi thầm cảm ơn sự tận tụy, tâm huyết của thầy. Trong cuộc sống, ai cũng có lúc gặp khó khăn, lỗi lầm, quan trọng là nhận ra và vượt qua. Tôi biết ơn thầy Hòa, người đã thay đổi cuộc đời tôi, giúp tôi sống tích cực và đúng đắn hơn.
Kể lại kỉ niệm đáng nhớ về thầy cô giáo cũ - Mẫu 14
Cứ đến ngày 20/11 - ngày của Nhà giáo Việt Nam, tôi lại nhớ đến một ngày buồn... Đó là ngày 20/11 khi tôi nhận được tin cô giáo chủ nhiệm kính yêu của tôi, người mà tôi chưa kịp xin lỗi, đã ra đi mãi mãi.
Lúc đó tôi học lớp 7, cô giáo chủ nhiệm của tôi chỉ mới 40 vài tuổi. Tôi không nhớ rõ, chỉ biết cô có khuôn mặt hiền hậu và lòng bao dung rất lớn. Cô luôn truyền đạt cho chúng tôi những tình cảm tốt đẹp nhất, mở rộng tâm hồn chúng tôi. Cô rất tận tình giúp đỡ những bạn học kém và luôn động viên chúng tôi phải nỗ lực hơn. Cả học kỳ một, tôi luôn là một học sinh xuất sắc nhờ có cô ở bên - cô giáo Hoài Thương của chúng tôi.
Nhưng mọi chuyện có thể thay đổi. Sang học kỳ hai, cô thường xuyên nghỉ dạy vì bệnh tim. Tôi không nhận được sự hướng dẫn của cô nữa, từ đó tôi bắt đầu sụt kém trong học tập. Tôi mất dần những kiến thức căn bản. Tôi cảm thấy chán nản và không còn quan tâm đến việc học. Rồi đến ngày tôi trượt vào lỗi lầm không thể quên.
Hôm đó, khi bước vào trường, tôi gặp lại vài người bạn cũ từ thời tiểu học. Chúng học cùng trường nhưng khác lớp với tôi. Thấy tôi, chúng hỏi:
- Bro, đi chơi không? Tụi mình trả tiền nhé!
Tôi bất ngờ nhìn lên:
- Đi đâu chơi? Thôi, đi là phải trốn học, tớ lo lắm!
- Chơi game đi! Có nghỉ học một buổi thôi chứ có sao đâu!
Bọn bạn bè cố thuyết phục. Lúc này đầu tôi rối bời với hàng loạt suy nghĩ: “Thôi, nghỉ học cũng được chứ!”, “Đi mà ba biết thì cũng không sao đâu!” Hai suy nghĩ đối địch nhau, làm đầu tôi như bùng nổ. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn chấp nhận theo bọn bạn với lời thuyết phục hấp dẫn. Cả ngày hôm đó, tôi đi chơi thật vui. Hết thảy cảnh tượng về cô, về ba, về lớp học,… đều tan biến. Tôi không còn suy nghĩ về hậu quả. Nhưng niềm vui không kéo dài được bao lâu. Ngày hôm sau, mới vào lớp, cô đã gọi tôi lên hỏi vì sao nghỉ học hôm qua. Lúc đó tôi rất sợ hãi, tim đập thình thịch, tưởng như sắp vỡ tung ngực. Dù rất sợ, tôi vẫn cố bình tĩnh trả lời cô rằng nhà có việc nên nghỉ. Khi đó, đôi mắt nhỏ bé của tôi nhìn thấy điều gì đó khác thường trong ánh mắt cô. Cảm giác cho tôi biết cô đã hiểu tôi nói dối. Và sau đó, cả ngày hôm đó, tôi mãi bị ám ảnh những gì cô nói. Tôi tự hỏi liệu mình trả lời cô đúng không, liệu có ổn không. Nhưng rồi tôi lại tạm xóa nỗi lo: “Điều đã xảy ra rồi, hãy để nó qua đi, không sao cô cũng không truy cứu.” Những suy nghĩ ấy giúp tôi cảm thấy bình tĩnh hơn. Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến. Cuối giờ, cô yêu cầu tôi viết bản tường trình về việc nghỉ học và đưa cho phụ huynh ký. Tôi run cả người khi nghĩ đến cơn trừng phạt của ba mẹ nếu biết tôi trốn học. Làm sao bây giờ? Một ý nghĩ đen tối và liều lĩnh bật lên trong đầu tôi: “Phải giả chữ ký thôi, chỉ còn giả chữ ký mới có thể thoát được nạn này.” Dám làm thì phải dám chịu! Tôi cứ làm vậy, ngay tối hôm đó, tôi không còn tâm trí mà học. Khóa cửa chặt, tôi loay hoay tập chữ ký của ba. Cuối cùng, tôi cũng thành công, dưới ánh mắt nhỏ bé của tôi thôi. Điều đó đã được chứng minh khi tôi đưa bản tường trình cho cô. Khi nhìn thấy bản tường trình, cô cau mày, những nếp nhăn trên trán sâu thêm. Cô từ từ đặt bản tường trình xuống và nhìn tôi:
- Bro, đây có phải chữ ký của ba mình không?
Câu hỏi của cô khiến tôi nổi da gà, nước mắt dường như sắp tuôn ra. Tôi chỉ muốn thốt lên rằng: “Cô ơi, em biết em sai rồi!” Nhưng tôi đã nín lặng. Khóc có nghĩa là em nhận lỗi. Nhận lỗi với cô thì sau này chắc chắn là ba sẽ mắng em. Với một chút dũng cảm, tôi nhìn cô thẳng vào mắt. Cô nhìn tôi với ánh mắt hi vọng, chắc là cô rất mong tôi trả lời thật lòng.
- Thưa cô, đây… đây là chữ ký của ba em!
Khuôn mặt tràn đầy hy vọng của cô chuyển sang sự thất vọng rõ rệt, phản ánh trong đôi mắt cô. Nhìn thấy điều đó, tôi thấy đau lòng, nhưng vẫn không đủ dũng cảm để nói ra sự thật.
Cô nhẹ nhàng hỏi tiếp:
- Được rồi, em về đi!
Nghe câu đó, tôi cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. Nhưng cảm giác đó không kéo dài được lâu. Chiều hôm đó, cô yêu cầu gặp phụ huynh của tôi. Lúc đó, tôi như sợ hãi, toàn thân tôi như không còn sức lực để mở cánh cửa, để mời ba vào. Nhưng tôi không còn cách nào khác.
Ba và cô đã nói chuyện được gần mười lăm phút. Dù chỉ mới vài phút nhưng tôi cảm thấy như đã trôi qua hàng giờ. Tôi bồn chồn, không yên, sợ hãi vô cùng. Cuối cùng, ba tôi bước ra. Ba không nói gì, không la mắng gì cả. Khuôn mặt ba trông rất buồn. Ba lặng lẽ đi ngang qua tôi, nhìn tôi một lúc rồi nói:
- Con hãy suy nghĩ về hành động của mình đi. Ba bất ngờ và buồn quá về con!
Cả đêm hôm đó, tôi không thể nào chợp mắt được. Hành động của tôi làm không khí gia đình trở nên buồn bã, yên lặng. Tôi suy nghĩ, suy nghĩ mãi. Càng suy nghĩ tôi càng hối hận, ăn năn. Ba ơi, giá mà ba đánh con thật đau! Cô ơi, giá mà cô mắng con nhiều hơn! Nếu được như thế thì con không phải day dứt, hối tiếc như vậy. Ba mẹ và cô đã tin con quá nhiều, nhưng con lại… Ngày mai, ngày 20/11, tôi sẽ nói với cô rằng: “Cô ơi, em xin lỗi cô nhiều lắm!”
Một đêm dài mệt mỏi và dằn vặt đã qua đi. Ánh bình minh đã ló dạng, tôi bước vào trường với nỗi niềm nặng nề vì chưa kịp xin lỗi cô. Nhưng đến sáng hôm đó, khi lòng tôi đầy tội lỗi mong được gặp cô để xin lỗi, tin sốc đã đến. Đêm qua, cô tôi đã ra đi vĩnh viễn. Một cơn đau tim bất ngờ đã cướp đi mạng sống của cô, khiến tôi không thể nào xin lỗi được nữa.
Kể lại kỉ niệm về thầy cô giáo cũ - Phần 15
Tuổi học trò là thời điểm đẹp nhất, trong sáng nhất. Chúng ta được vui chơi, được học tập và có biết bao kỷ niệm đáng nhớ với thầy cô và bạn bè. Trong đó, kỷ niệm tôi không thể quên với cô Trang, sự tận tâm của cô luôn ấn tượng với tôi.
Tôi nhớ rõ đó là giữa học kỳ I lớp 8, thầy chủ nhiệm của chúng tôi đã chuyển công tác vào Sài Gòn. Sự ra đi của thầy làm chúng tôi rất tiếc nuối. Thầy là người rất hóm hỉnh, dạy rất giỏi và luôn quan tâm đến học sinh. Lúc chia tay thầy, chúng tôi ai cũng rất buồn, mấy bạn gái còn khóc nức nở.
Sau khi thầy đi, chúng tôi rất băn khoăn về ai sẽ làm chủ nhiệm lớp. Chúng tôi đoán đủ kiểu nhưng ai cũng chẳng đúng. Giáo viên chủ nhiệm mới của chúng tôi là một cô giáo hoàn toàn mới, vừa bước vào trường năm nay nên chưa ai quen biết.
Sáng thứ hai, sau khi chào cờ, cô vào lớp và làm quen với các em. Cô có nét đẹp cao ráo, khuôn mặt thanh tú, mái tóc nâu hạt dẻ bồng bềnh rất đẹp. Giọng nói ấm áp, uyển chuyển của cô khiến ai cũng ấn tượng. Cô tự giới thiệu là cô Trang, sẽ làm chủ nhiệm lớp của chúng tôi trong hai năm học tiếp theo, là giáo viên môn Toán.
Tiết học đầu tiên của cô đã gặp khó khăn khi chúng tôi làm trò để cô không thể dạy. Chúng tôi cảm thấy mất lòng khi thầy giáo cũ đi và cảm thấy như cô là người thay thế. Tôi nhìn thấy trong ánh mắt của cô là sự buồn bã và thất vọng. Dù bị học sinh nghịch ngợm, cô vẫn kiên quyết yêu cầu học sinh tham gia bài học và có biện pháp kỷ luật nhẹ nhàng như dọn vệ sinh hoặc thưởng cho những bạn chăm chỉ. Chỉ khi có một biến cố xảy ra, suy nghĩ của chúng tôi mới thay đổi.
Sáng hôm đó, sau tiết thể dục, chúng tôi vào tiết học cuối cùng của cô. Tôi - cô gái khỏe nhất lớp, bỗng cảm thấy chóng mặt và ngất xỉu. Cô vội chạy đến và chăm sóc tôi, sau đó đưa tôi xuống phòng y tế. Tôi bất ngờ với sức mạnh của tình yêu và trách nhiệm của cô. Từ đó, chúng tôi có cái nhìn mới về cô và học tập chăm chỉ hơn.
Năm nay là năm cuối cùng tôi được học cùng cô. Tôi hứa sẽ học tập chăm chỉ để không làm cô thất vọng. Cô là một mẫu gương kiên trì và tận tâm mà tôi muốn noi theo.
Kể lại kỉ niệm đáng nhớ về thầy cô giáo cũ - Phần 16
Trong suốt thời gian đi học của mình, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô và bạn bè. Đối với tôi, tôi cũng đã có một kỉ niệm sâu sắc với cô giáo cũ của mình. Mỗi khi nhớ lại, tôi luôn biết ơn cô rất nhiều.
Đó là năm tôi học lớp 5, có một cô giáo mới được phân công chủ nhiệm lớp của tôi. Cô trẻ và xinh đẹp, có đôi mắt to tròn luôn tươi cười và gửi đi những lời ngọt ngào. Nhưng ban đầu tôi không thích cô. Có lẽ vì cô quá giống mẹ tôi...
Mẹ tôi đã bỏ bố tôi khi tôi mới 3 tuổi. Sau đó, bố mẹ tôi ly dị và mẹ cưới lại, rồi chuyển sang Nam sinh sống. Tôi cảm thấy rất ghét mẹ vì đã làm tan nát gia đình tôi. Sự uất ức khiến tôi không muốn nhận tình yêu, những món quà hay những cuộc viếng thăm của mẹ. Tôi không thích mẹ, vì thế tôi cũng không thích cô giáo mới. Nhìn cô, tôi lại thấy bóng dáng của mẹ, đặc biệt là khi cô cười. Nếu trước đây, tôi sẽ rủ cô về nhà để khoe mẹ, nhưng bây giờ thì không.
Tôi ghét cô nên ghét cả bài giảng của cô và môn học mà cô dạy. Tôi không học, thường ngủ trong giờ học và hay cãi cọ với cô. Dù tôi luôn có thái độ vô lễ, cô vẫn luôn nhẹ nhàng, khuyên nhủ và quan tâm đến tôi. Những lúc đó, cơn giận của tôi càng lên cao. Nhưng tôi biết rằng điều đó chỉ là giả tạo. Những người giống nhau ngoại hình thì tính cách cũng giống nhau. Mẹ tôi cũng vậy, luôn tươi cười ngọt ngào. Một hôm sau giờ học, cô đã tìm tôi để nói chuyện riêng.
Cô hỏi tôi
- Em có ghét cô không? Sao em luôn làm phá rối trong giờ học của cô?
- Tôi không biết
Cô vẫn nhẹ nhàng khuyên bảo
- Em nên nói 'Thưa cô'
Tôi la lên
- Em ghét cô đến thế sao? Đừng nói với em những lời không thật lòng, em không muốn nghe đâu.
Sau khi nói xong, tôi quay người bỏ chạy, để lại cô đứng sau đó cô đáng thương
Sau ngày đó, tôi nghĩ cô sẽ căm ghét tôi, có thể đưa tôi vào nhóm học sinh kỳ quặc. Nhưng không ngờ cô lại quan tâm tôi nhiều hơn. Điều này khiến tôi bắt đầu suy nghĩ có lẽ tôi đã quá đáng và nặng lời với cô. Tuy nhiên, vì ngại nên tôi không dám xin lỗi
Ngày 20/11, cô mời cả lớp về nhà cô chơi và ăn tối. Cả lớp rất háo hức và đến sớm nhưng tôi lại ngược lại, phải để bố tôi giục mãi tới gần tối tôi mới đi miễn cưỡng
Đến nhà cô, tôi mới cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng. Ngôi nhà của cô đơn giản, giản dị nhưng rất sạch sẽ, gọn gàng và đặc biệt là ấm cúng. Thấy tôi ngập ngừng ngoài cửa, cô ra đón và đưa tôi vào nhà. Nhìn cách cô ăn mặc và cách cô làm bếp, lần đầu tiên tôi nhận ra cô hoàn toàn không giống mẹ tôi. Cô ăn mặc rất giản dị, quần áo tự tay may, cầm dao chặt thức ăn, xào nấu cẩn thận. Mẹ tôi thì khác, lúc nào cũng diện những bộ đồ đẹp nhất, đắt tiền nhất và không bao giờ vào bếp. Tối sau khi ăn uống xong, cô tập trung chúng tôi lại và phát cho mỗi người một túi quà và một chiếc thiệp viết tay. Lạ thật, ngày 20/11 mà giáo viên lại tặng quà cho học sinh ư? Tôi hiếu kỳ mở ra đọc, từng dòng chữ khiến tôi rơi nước mắt, đến giờ vẫn nhớ rõ. Cô viết 'Cô biết em là một học sinh khá, và em không hề xấu. Cô cũng hiểu lí do tại sao em không có cảm tình với cô. Em à, mỗi người đều khác nhau, cô không giống mẹ em. Cô biết em ghét mẹ, nhưng cô chắc chắn rằng mẹ em cũng có nỗi khổ riêng, và mẹ em rất yêu em, bố em cũng vậy, cô cũng thế. Cố lên em nhé, đừng để việc này ảnh hưởng đến việc học tập'. Tôi không rõ lúc ấy vì sao, tôi đã khóc như mưa, ôm cô và khóc. Cô ôm tôi dỗ dành an ủi. Lâu lắm rồi tôi mới được ôm như thế, cái ôm của mẹ. Cảm giác thiếu vắng bỗng trở thành ấm áp lạ thường
Từ đêm đó, tôi trở nên thân thiết hơn với cô, chia sẻ và nói chuyện với cô nhiều hơn. Cô như người mẹ thứ hai của tôi. Nhờ sự giúp đỡ của cô mà tôi trở thành học sinh giỏi, được chọn đi thi thành phố. Giờ đây là học sinh lớp 9, mỗi khi nhớ lại tôi đều biết ơn cô, đồng thời trách bản thân trẻ con. Cảm ơn cô đã giúp tôi hiểu cuộc đời, mang đến sự ấm áp của mẹ trong tuổi thơ mồ côi.
Kể lại kỷ niệm đáng nhớ về thầy cô giáo cũ - Tập 17
Trong cuộc đời dài lắm, những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường là thời gian đẹp nhất với ta, khi đó ta chỉ là những đứa học trò ngây thơ, vô tư, không lo toan áo cơm. Tôi cũng có những năm tháng đẹp như thế dưới mái trường thân yêu, bên cạnh những người bạn và thầy cô yêu quý. Một trong những kỷ niệm đẹp nhất với thầy cô giáo là khi học lớp ba, tôi bị trượt kỳ thi học sinh giỏi.
Khi tôi còn nhỏ, cha mẹ đã dạy tôi phải học giỏi để mai sau đỡ vất vả. Tư tưởng đó đã in sâu trong tâm hồn tôi, khiến tôi luôn cố gắng học tập chăm chỉ. Học lớp ba, tôi cố gắng nhiều trong văn và toán. Ngay từ đầu năm, tôi đã để lại ấn tượng tốt với cô Hà - giáo viên chủ nhiệm. Cô luôn giúp đỡ, tận tình chỉ bảo tôi. Tôi nhớ lần viết văn được cô cho điểm mười. Điểm mười ấy như dấu ấn năng lực của tôi, cô luôn khuyến khích tôi sáng tạo. Nhờ sự nhiệt tình của cô, tôi yêu môn văn. Cô thường trêu tôi: 'Em có tố chất học văn đấy. Cố lên! Biết đâu sau này trở thành cô giáo như cô thì sao?'. Mỗi khi ấy, tôi cảm thấy được động viên, cảm thấy có sức mạnh để cố gắng hơn trong học tập. Cuối năm, trường tổ chức thi học sinh giỏi. Tôi náo nức, phấn khích chờ đợi cơ hội thể hiện năng lực. Lúc thi, tôi chủ quan, không đọc kỹ đề, viết mà không biết mình đã lạc đề. Khi về, tôi tự tin nhưng sau đó thất vọng vì trượt môn văn. Tôi cảm thấy thất vọng và buồn. Cô gọi tôi và nói:
- Đứa trẻ ơi, mẹ em kể cho cô nghe rồi. Em không nên khổ sở vì điều đó. Người ta có câu: thắng không kiêu, bại không nản. Đời học sinh còn nhiều thử thách, quan trọng là rút kinh nghiệm, không tái phạm. Cô hy vọng em sẽ có nhiều cơ hội để cố gắng và phát huy bản thân hơn nữa nhé!
- Dạ vâng ạ! – Tôi cảm động trả lời.
Sau khi nghe lời dặn dò của cô, tôi cảm thấy nước mắt cay cay. Cô luôn quan tâm đến tôi và mong muốn tôi trưởng thành hơn trên con đường học tập. Ngày đó, cô tặng cho tôi một bất ngờ lớn – được chụp ảnh kỷ niệm cuối năm học cùng cô. Bức ảnh dưới gốc phượng đỏ vẫn được giữ gìn. Mỗi khi nhìn lại, tôi nhớ về thời học trò non nớt, đã từng mắc sai lầm nhưng lại biết ơn có cô giáo tận tâm chỉ bảo.
Giờ đây, khi tôi đã trưởng thành, cô đã dẫn dắt nhiều thế hệ học sinh, nhưng tôi vẫn giữ liên lạc với cô. Vào ngày nhà giáo Việt Nam, tôi thường về thăm trường cũ, người cô đã dìu dắt tôi suốt năm lớp ba. Dù thời gian trôi qua, tôi vẫn luôn nhớ về cô – người mẹ thứ hai của tôi và kỷ niệm tuổi học trò.
Kể lại kỉ niệm đáng nhớ về thầy cô giáo cũ - Tập 18
Trong những năm đi học, em đã có rất nhiều kỷ niệm dưới mái trường thân yêu. Nhưng kỷ niệm em sẽ không bao giờ quên là lúc lớp 1, cô đã dạy em viết từng nét rất tận tình.
Lúc 6 tuổi, khi bước vào lớp một, em rất háo hức. Em học đọc nhanh, chỉ cần nghe cô giáo đọc một lần, em có thể đọc theo. Nhưng việc viết với em là một thử thách khó khăn. Em thuận tay trái, từ nhỏ mẹ đã dạy em cầm bút tay phải. Nhưng khi không ai nhìn thì em lại đổi tay. Cô giáo đầu tiên của em là cô Ngọc. Đúng như tên gọi, cô xinh xắn, rạng rỡ và trìu mến. Cô biết em thuận tay trái nên luôn quan sát em viết. Bước vào học kỳ hai, chúng em tập viết chữ nhỏ, viết những bài dài hơn. Chữ của em dần ngày càng đẹp hơn. Trong giờ chính tả hôm đó, cô viết mẫu chữ trên bảng, chúng em chép lại. Vì thấy cô không để ý, em lại đổi tay để viết.
Cuối buổi học, cô Ngọc nhận xét vở chính tả của chúng em. Cô nhắc đến em: 'Gia Bảo hôm nay viết có tiến bộ. Nhưng con đang quên một điều.' Em hoảng hốt cúi xuống. Cô tiếp tục: 'Tay cầm bút thế nào như cô dặn không?' Lớp em đồng thanh nhắc lại lời cô dạy. Cô nhắc nhở em rằng em vẫn chưa tuân theo. Cô phê bình em trong buổi học đó. Nhưng sau đó, cô nhẹ nhàng khen em viết đẹp hơn rất nhiều bạn khác. Lớp im lặng. Em được khen làm em êm lòng, giải tỏa cơn tức giận của một cậu bé hiếu thắng.
Từ đó, em kiên trì rèn viết bằng tay phải. Lên lớp 2, em đã viết được những dòng chữ rất sạch đẹp. Dù không còn học cùng cô nữa, những bài học hay lời dạy của cô vẫn in sâu trong tâm trí em.
Kể lại kỉ niệm đáng nhớ về thầy cô giáo cũ - Tập 19
Trong tuổi học sinh, mỗi người đều có những kỷ niệm không thể nào quên với thầy cô giáo đã từng dạy dỗ mình. Đó là những kỷ niệm gắn bó, khắc sâu trong trái tim và trí nhớ của mỗi người, theo họ suốt cuộc đời.
Với tôi, có một kỷ niệm vĩnh cửu không bao giờ phai nhạt, một kỷ niệm sâu sắc suốt đời không thể quên về người thầy đáng kính nhất của cuộc đời. Thầy không chỉ là người dạy tôi chữ viết, tri thức mà còn là người cha dìu dắt tôi trong những ngày đầu tiên tới trường, khi tôi còn ngơ ngác chưa hiểu sự đời.
Đó là thầy giáo dạy tôi trong những năm tiểu học. Một kỷ niệm đẹp về thầy chủ nhiệm của mình, khi tôi lần đầu bước vào lớp một với biết bao điều lạ lẫm, mới mẻ, và cảm thấy bồi hồi với tất cả điều mới mẻ ấy, từ thầy cô mới, bạn bè mới…
Ngày quan trọng trong đời, sau khi lễ khai giảng kết thúc, tất cả học sinh được phân lớp để bắt đầu buổi học đầu tiên. Một buổi học ý nghĩa vô cùng. Gặp gỡ giáo viên chủ nhiệm, làm quen với bạn bè mới, những người sẽ cùng nhau trải qua năm tháng tiểu học.
Khi thầy Hoàn bước vào, với vẻ ngoài nhanh nhẹn và hoạt bát, nụ cười ấm áp của thầy khiến tôi cảm thấy thân thuộc tựa như ba mình ở nhà. Mái tóc thầy đã có những sợi bạc, thể hiện sự vất vả của thời gian.
Khuôn mặt thầy rất tròn, bàn tay cầm phấn có nhiều nếp nhăn, cho thấy cuộc sống vất vả của thầy vì nhiều học sinh.
Thầy ra bước lên bục giảng, tự giới thiệu về bản thân và ra hiệu cho chúng tôi giữ trật tự, thầy chia sẻ về những điều thầy thích và mong đợi từ chúng tôi. Thầy sẽ là giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi trong năm năm tiểu học.
Giọng nói ấm áp của thầy mang đến cho chúng tôi cảm giác thân thiện, gần gũi, trong ngày đầu tiên tới trường. Tôi ấn tượng bởi vẻ đơn giản và thân thiện của thầy, khác hoàn toàn với những gì tôi tưởng tượng về thầy cô giáo ở trường tiểu học nghiêm nghị. Khi thầy bắt đầu viết những chữ cái đầu tiên để đưa chúng tôi vào thế giới mới, cũng là lúc tôi biết đến chữ viết trong cuộc đời mình.
Tôi mở vở và cầm bút, tôi theo nét vẽ có sẵn trong cuốn tập của tôi. Những chữ viết đầu tiên của tôi run run, khiến tôi lo lắng và xiên xẹo. Tôi sợ sẽ bị thầy mắng nên nét chữ càng quýnh quáng lại với nhau.
Thấy vậy, thầy Hoàn vội vàng tới và nắm lấy tay tôi, từ từ đưa tay tôi theo nét chữ, khiến tôi tự tin hơn. Những chữ viết sau đẹp hơn dần, cho đến khi tôi tự tin viết thì thầy mới buông bàn tay tôi ra.
Nhìn khuôn mặt phúc hậu của thầy khiến tôi cảm thấy ấm áp và gần gũi. Khuôn mặt đó luôn ở bên cạnh tôi, cho dù khi ngủ cũng hiện về trong giấc mơ của tôi.
Buổi học đầu tiên với thầy Hoàn là một trải nghiệm không thể quên đối với tôi. Thầy đã dạy cho tôi những nét chữ đầu đời, biến tôi từ một đứa trẻ không biết gì thành một con người hiểu biết.
Công lao của thầy luôn được tôi ghi khắc trong lòng. Đó cũng như câu danh ngôn “Ngọc không mài không sáng, người không học không tài” mà thầy đã truyền cho chúng tôi trước khi chia tay mái trường tiểu học thân thương.
Kể lại kỉ niệm đáng nhớ về thầy cô giáo cũ - Mẫu 20
'Ăn quả nhớ kẻ trồng cây Có danh có vọng nhớ thầy khi xưa'
Những câu thơ về nghề giáo luôn được yêu quý và kính trọng. Tôi rất yêu quý các thầy cô giáo của mình, nhưng người để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong tôi chính là cô Kim Anh - cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi.
Cô giáo có mái tóc dài, mượt mà, đen nhánh và luôn mang hương thơm nhẹ nhàng. Đôi mắt của cô to tròn, vừa cường nghị vừa dịu dàng. Khi chúng tôi đạt thành tích cao trong học tập, cô luôn nhìn chúng tôi với ánh mắt trìu mến. Mỗi khi chúng tôi mắc lỗi, đôi mắt cương nghị của cô lại hiện lên nét buồn thầm kín. Bàn tay thon dài của cô luôn viết ra những mạch văn giàu cảm xúc để truyền đạt bài học cho chúng tôi. Cô còn giúp chúng tôi nhớ bài lâu hơn bằng giọng nói truyền cảm của mình. Giọng nói của cô thật truyền cảm, vừa dịu dàng, ấm áp, vừa dí dỏm, vui tươi khiến cho chúng tôi luôn tập trung vào bài học, quên cả thời gian. Tính cách của cô hiền lành, chính trực, cô luôn nghiêm túc với công việc của mình. Hàng ngày, cô rất hay vui đùa với chúng tôi nhưng khi vào tiết học, cô cũng rất nghiêm khắc. Với cô, dạy học không chỉ là một nghề, mà còn là một niềm đam mê. Cô luôn chuẩn bị rất kỹ cho bài giảng của mình, thậm chí còn sử dụng những đoạn clip ngắn về bài học, giúp chúng tôi tiếp thu nhanh nhất có thể. Dù là một giáo viên, cô vẫn luôn học hỏi, đó là sở thích của cô. Cô thường thức đến ba, bốn giờ sáng mới đi ngủ vì sau khi soạn giáo án, cô lại tiếp tục học bài. 'Học như một con đò ngược dòng vậy, các con ạ!' Lời cô nói rất thấm thía lòng chúng tôi.
Tôi nhớ nhất là khi cô đi thăm quan cùng lớp chúng tôi. Lúc đó, trên khuôn mặt cũng như trong đôi mắt của cô, thể hiện sự lo lắng, bồn chồn không yên. Sau đó, chúng tôi mới biết rằng hôm ấy, cô có bài thi môn triết học nhưng cô đã bỏ qua để đi cùng với chúng tôi, vì cô sợ rằng nếu có vấn đề gì xảy ra không tốt, cô sẽ hối tiếc cả đời.
Một kỷ niệm đáng nhớ khác là khi tôi học hè. Lúc đó, tôi lo lắng vì đã nghỉ học hai tuần. Khi bước vào lớp, tôi cảm thấy lo lắng. Cô biết là tôi đã nghỉ học, cô giảng lại cho tôi những kiến thức tôi chưa biết, chưa hiểu, rồi nhờ bạn mượn vở để chép bù bài. Lúc đó, tôi cảm thấy nhẹ nhõm, thầm cảm ơn cô và các bạn.
Nghề giáo thật là một nghề cao quý, như câu 'Nghề giáo là người lái đò tri thức qua sông'. Đó cũng là nghề mà tôi mong ước sau này khi trưởng thành. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, tôi muốn gửi lời chúc tới cô rằng: 'Con chúc cô luôn mạnh khỏe! Con yêu cô nhiều lắm!'.