Sau khoảnh khắc ly biệt trong bài thơ của Đặng Trần Côn đã phản ánh một cách chân thực nỗi đau của phụ nữ chinh phụ khi chia tay người chồng ra trận. Đây không chỉ là sự đau lòng vì chiến tranh vô lý mà còn là khát vọng hạnh phúc bên nhau của người phụ nữ.
Dưới đây là một số thông tin về tác giả Đặng Trần Côn cũng như nội dung của bài thơ Sau phút chia ly, mời bạn đọc tham khảo.
I. Tác giả Đặng Trần Côn
Đặng Trần Côn, nhà văn viết Chinh phụ ngâm, sinh sống vào khoảng thế kỷ XVIII, dưới triều vua Lê Dụ Tôn. Thời gian sinh và mất của ông không chính xác, được tin sinh vào khoảng năm 1715 và qua đời vào khoảng năm 1750. Ông là người xã Nhân Mục (làng Mộc), huyện Thanh Trì, tỉnh Hà Đông. Ông có trí thông minh và đam mê học hỏi, nhưng vì lệnh cấm đốt lửa vào ban đêm do chúa Trịnh ban hành, nên ông thường phải đọc sách trong hầm.
Sau khi tốt nghiệp cử nhân, ông làm Huấn đạo. Vào năm 1740, dưới thời Lê Hiển Tông, ông được bổ nhiệm làm Tri huyện Thanh Oai (Hà Đông), sau đó thăng tiến lên chức Ngự sử đài. Tính cách của ông là một người thích tự do, yên bình, sống cuộc đời tinh tế và uống rượu ngắm thơ, hay thưởng thức cảnh đẹp tự nhiên. Văn chương của ông, đặc biệt là Chinh phụ ngâm, đã được nhiều người trong và ngoài nước ca ngợi về giá trị văn học. Ông cũng sáng tác nhiều tác phẩm khác như Tiêu Tương bát cảnh, Trương Hàn tư thuần tư, Trương Lương bố y, Khấu môn thanh, Bích Câu kỳ ngộ, và nhiều tác phẩm thơ khác.
II. Nội dung của bài thơ Sau phút chia ly
1. Bối cảnh sáng tác
- Chinh phụ ngâm là một khúc ngâm về nỗi đau buồn và nhớ nhung của người vợ khi chồng ra trận. Cả bản gốc viết bằng chữ Hán và bản diễn Nôm đều là kiệt tác trong văn học Việt Nam.
- Trích đoạn miêu tả tâm trạng của người vợ sau khi chia ly. Tiêu đề được đặt bởi người biên soạn.
2. Cấu trúc
- Phần 1 (4 câu đầu): Nỗi buồn vơi vẩn trong lòng người trước khi phải chia xa
- Phần 2 (4 câu tiếp): Nỗi đau thương, tương tư
- Phần 3 (phần còn lại): Nỗi đau lòng khi đối diện với khung cảnh bao la
3. Sau phút chia ly, bài thơ mang
Chàng về xa xứ, mưa gió hiu quạnh
Thiếp quay về buồng cũ, chăn chiếu lạnh
Đoái nhìn theo vạch trời cách xưa
Tiếng mưa cuốn màu xanh ngát ngất trên rừng
Chàng vẫn ngoảnh lại, Hàm kinh xa vời
Bến Tiêu Tương dẫu xa mãi, thiếp chờ mong
Khói Tiêu Tương lạc bến Hàm Dương
Cây Hàm Dương đứng lặng, chờ bên bến Tiêu Tương
Cùng ngắm nhìn, cùng chờ đợi
Thấy màu xanh của ngàn cây dâu
Ngàn cây dâu um tùm, vẫn một màu
Trái tim của chàng, trái tim của thiếp, ai đau hơn?