1. Giới thiệu về Bảo tàng Chứng tích Chiến tranh
Mặc dù chiến tranh đã qua đi, nhưng những vết tích đau thương mà nó để lại vẫn đậm sâu trong trang sách cho thế hệ trẻ và trong ký ức của những người đã sống qua hai thế kỷ. Tuy nhiên, sách vở không thể nào tái hiện đầy đủ sự tàn khốc của các cuộc chiến. Vì vậy, tôi đã đến thăm Bảo tàng Chứng tích Chiến tranh để tìm hiểu một cách chân thực hơn về lịch sử vẻ vang của đất nước.
Bảo tàng Chứng tích Chiến tranh (War Remnants Museum) là một cơ sở vì hòa bình, tọa lạc tại 28 Võ Văn Tần, phường Võ Thị Sáu, Quận 3, TP. Hồ Chí Minh. Tại đây, hơn 20.000 tài liệu, hơn 1.500 hiện vật và phim ảnh được trưng bày trong 8 chuyên đề thường xuyên, làm rõ tội ác và hậu quả của chiến tranh mà các thế lực xâm lược đã gây ra đối với Việt Nam.
Vừa bước qua cổng vào, tôi đã thấy ngay khu trưng bày ngoài trời với các loại vũ khí và phương tiện chiến tranh của Mỹ trong cuộc chiến Việt Nam. Từ máy bay phản lực chiến đấu tối tân cho đến xe tăng hùng vĩ và pháo tự hành M107... tất cả dần hiện ra trước mắt tôi khi tôi từ từ tiến vào trung tâm bảo tàng. Tôi cảm nhận như cuộc kháng chiến anh hùng của dân tộc đang từ từ tái hiện trước mắt tôi, và những hình ảnh về sự tàn bạo của thực dân Mỹ, sự thất bại của đế quốc xâm lược và chiến thắng vẻ vang của dân tộc tôi hiện lên như một thước phim ngắn trong tâm trí.
2. Những cảm xúc khi tham quan Bảo tàng Chứng tích Chiến tranh
Khi bước vào phòng 'Chứng tích tội ác chiến tranh', tôi không khỏi choáng ngợp trước những hiện vật và cảnh tượng tái hiện sự tàn khốc của các cuộc chiến tranh. Tôi như đang sống trong những khoảnh khắc đau thương, bi tráng mà chỉ đọc trong sách hay nghe thầy cô giảng dạy trước đây. Những thiệt hại về người, diệt chủng, dị tật, phá hủy cơ sở hạ tầng và ô nhiễm môi trường là hậu quả của chiến tranh. Nhưng đứng giữa không gian hùng vĩ của bảo tàng này, tôi thực sự cảm nhận được sự đau đớn và mất mát khủng khiếp mà cha ông đã phải trải qua.
Các hình ảnh và tư liệu tại bảo tàng đã tái hiện rõ ràng sự tàn bạo đáng sợ của Đế quốc Mỹ. Ánh mắt của những người vô tội tràn đầy nỗi sợ hãi và buồn đau không thể diễn tả hết. Tôi cảm thấy nghẹn ngào khi nhìn thấy những bức ảnh của phụ nữ và trẻ em hoảng sợ trước lính Mỹ. Những tội ác tàn bạo mà thực dân Mỹ gây ra, không chỉ đối với đàn ông mà còn cả phụ nữ, người già và trẻ nhỏ, thật sự khiến tôi cảm thấy căm phẫn. Một bức ảnh gây ám ảnh nhất là hình ảnh một cô gái mặc áo cánh đen, bình tĩnh cài áo dù đối mặt với cái chết. Bức ảnh chứng minh sự ghê tởm của tội ác chiến tranh, trong đó cô gái là nạn nhân của cuộc cưỡng hiếp trước khi bị giết. Những tội ác này thường không được ghi chép đầy đủ và rất hiếm khi được giảng dạy trong các giờ lịch sử. Là một người phụ nữ, tôi cảm thấy xót xa và căm giận những kẻ đã gây ra những điều kinh khủng này. Không có gì có thể bù đắp cho những tổn thương tinh thần và thể xác mà họ phải chịu đựng. Cưỡng hiếp là một vũ khí tàn phá hơn cả bom nguyên tử hay đạn dược, để lại vết thương tâm lý khó chữa lành. Những kẻ gây ra những tội ác này có thể nào bị trừng phạt đủ mức? Một cái chết có thể bù đắp cho tội ác mà chúng gây ra không?
Đối với những người lính Việt và cha ông xưa, hình ảnh chuồng cọp tại nhà tù Côn Đảo có lẽ là một ký ức đau thương vô cùng. Những ánh mắt sợ hãi, xác chết la liệt là nỗi ám ảnh không thể quên. Chuồng cọp là kiểu xà lim đặc biệt để giam giữ những chiến sĩ yêu nước và dân thường kiên cường, bị coi là tù binh 'ngoan cố'. Các chiến sĩ bị đày vào đây như những con thú bị tra tấn dã man, với sự hành hạ không ngừng. Những người lính Mỹ có thể dùng gậy nhọn để chọc vào tù nhân, khiến họ phải chịu đựng cơn đau đớn không thể tưởng tượng nổi. Điều kiện sống tại đây hết sức khắc nghiệt, từ việc ăn uống đến chỗ ở. Chúng ta gọi đó là 'địa ngục trần gian', nơi mà các chiến sĩ phải đối mặt với cái chết để tìm kiếm sự giải thoát.
Chiếc máy chém 4.5m cao và nặng 50kg hiện ra trước mắt tôi như một công cụ giết người tàn bạo của đế quốc Mỹ. Nó là biểu tượng của chiến dịch 'lê máy chém khắp miền Nam' - một vũ khí giết người hàng loạt với phương châm 'thà giết nhầm còn hơn bỏ sót'. Hình ảnh này làm tôi không khỏi rùng mình khi tưởng tượng đến nỗi sợ hãi của đồng bào ta khi đối mặt với nó. Đặc biệt, chúng còn lôi xác người dân về chất đống và chụp ảnh khoe chiến tích, một hành động quá mức man rợ và tàn bạo của thực dân.
Bức tranh em bé với ánh mắt ngây thơ và khuôn mặt bầu bĩnh là biểu hiện của sự trong sáng. Nhưng em đâu biết rằng xung quanh em là màn đêm u ám, cha mẹ em đang đối mặt với cái chết. Em không có lỗi nhưng lại phải gánh chịu nỗi đau do chất độc màu da cam - hậu quả tàn khốc mà dân ta vẫn phải đối mặt đến thời bình. Liệu có bao giờ người Mỹ tự hỏi, nếu đứa trẻ đó là con, cháu, em của họ thì sẽ ra sao?
Vẫn còn nhiều hình ảnh và hiện vật kinh hoàng khác, từ việc cắt cổ, mổ bụng, moi gan đến chặt đầu và dội bom như nước. Cuộc sống của người dân lúc đó thật sự là địa ngục trần gian. Tại sao họ phải chịu đựng những tội ác chiến tranh ghê gớm như vậy? Tại sao con người có thể đối xử tàn ác với nhau đến thế? Phải chăng những kẻ gây ra tội ác này không phải con người mà là quỷ dữ đội lốt người?
3. Những suy nghĩ của tôi sau chuyến tham quan Bảo tàng Chứng tích Chiến tranh
Chiến tranh thực sự chưa bao giờ mang lại điều gì tốt đẹp, chỉ để lại những mất mát và hy sinh đau đớn cho những người sống sót. Di sản của chiến tranh là máu và nước mắt của nhân loại, là nỗi đau không thể tưởng tượng nổi. Nó không phải là sự lựa chọn của những người vô tội yêu hòa bình, những người chỉ muốn sống và phát triển trong hòa bình. Nhưng có lẽ chiến tranh đã chọn chúng ta, đã chọn Việt Nam, để từ những mất mát đau thương đó, đất nước ta vươn lên và phát triển.
Qua chuyến tham quan Bảo tàng Chứng tích Chiến tranh, tôi mới thực sự cảm nhận được một cách sâu sắc và chân thực lịch sử đau thương của dân tộc. Những gì tôi đã học từ sách vở không thể so sánh với việc chứng kiến trực tiếp những hiện vật và hình ảnh sống động tại bảo tàng. Tôi cảm thấy tự hào và khâm phục sự hy sinh vô bờ của các chiến sĩ Việt Nam, họ đã kiên cường chịu đựng mọi đau đớn để bảo vệ Tổ quốc. Tội ác mà thực dân Mỹ gây ra cho chúng ta là vô cùng to lớn, không gì có thể bù đắp cho nỗi ám ảnh này.
Hòa bình, tự do và hạnh phúc mà chúng ta đang có là kết quả của sự hy sinh vô giá của biết bao sinh mạng vô tội. Tôi cảm thấy vô cùng biết ơn và trân trọng sự hòa bình hiện tại. Cái giá của nó thật sự quá đắt đỏ và bi thương. Hãy luôn nhớ công lao của những người lính Việt Nam và hình ảnh cha ông trong thời chiến, để chúng ta nhận thức rõ giá trị của cuộc sống hiện tại. Chúng ta thật may mắn được sống trong thời bình, dưới bầu trời đầy tình yêu thương và tự do. Hãy biết ơn và đóng góp sức lực nhỏ bé của mình vào việc xây dựng đất nước, một đất nước đã phải trải qua biết bao máu và nước mắt để có được ngày hôm nay.