Mô tả một người mới gặp một lần nhưng để lại trong em những ấn tượng sâu sắc, chọn lọc 15 bài văn xuất sắc, giúp học sinh lớp 5 có thêm nhiều ý tưởng mới, dễ dàng đạt điểm 9, điểm 10 trong bài kiểm tra viết Mô tả người - Tuần 33.
Với chủ đề Mô tả một người mới gặp lần đầu, các em có thể mô tả người nghệ sĩ đường phố, thợ làm bánh mì, cậu bé bán vé số, chú công nhân, chị nhân viên bán vé xe bus, chú thợ sửa ống nước, chú thợ điện... Hãy cùng theo dõi bài viết dưới đây để rèn kỹ năng viết văn miêu tả người một cách tốt nhất.
Đề bài: Mô tả một người em mới gặp một lần nhưng để lại trong em những ấn tượng sâu sắc.
Dàn ý miêu tả một người để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng em
1. Mở đầu: Giới thiệu về người em sẽ mô tả: (Gặp ở đâu? Tên là gì? Nghề nghiệp?) một cô bác sĩ thuộc đội y tế thăm bệnh cho người nghèo trong hoạt động từ thiện của Hội Chữ thập đỏ.
2. Nội dung chính:
a. Miêu tả về hình dáng bên ngoài:
- Về ngoại hình: Cô mảnh mai, cao ráo, da trắng hồng, nhanh nhẹn nhưng điềm đạm, tự tôn.
- Gương mặt: Mảnh mai, hình trái xoan, đôi mắt lớn và đẹp, nụ cười tươi, đôi môi đỏ như son.
- Tóc: Dài, buội gọn trong kẹp lưới thành một búi nhỏ xinh xắn. Đội mũ trắng với huy hiệu của Hội Chữ thập đỏ.
- Trang phục: Cô mặc áo choàng trắng, túi áo có thêu tên: Bác sĩ Phương. Quần dài cũng màu trắng, khi gặp bệnh nhân cô đội khẩu trang y tế màu xanh, chỉ để lộ đôi mắt đẹp với hàng mi cong, thanh tú.
b. Miêu tả hoạt động:
- Bác sĩ thăm khám sức khỏe cho người nghèo: sử dụng ống nghe để nghe mạch tim, phổi. Cô nhẹ nhàng kiểm tra mắt của bệnh nhân, thăm hỏi tận tình trước khi ghi tên thuốc cho cô y tá ghi lại. Bệnh nhân nhận phiếu đi lấy thuốc ở quầy thuốc trong trạm y tế.
- Bác sĩ làm việc không ngừng nhưng vẫn lịch sự, chu đáo với nhân dân, dịu dàng với đồng nghiệp và y tá phụ việc.
c. Ấn tượng của em:
- Bác sĩ rất trẻ, dịu dàng và đáng yêu.
- Bác sĩ rất từ tốn, nghiêm túc nhưng lòng yêu thương nhân dân là chân thành.
- Bác sĩ không ngại khó khăn, tận tình làm sạch vết thương cho em bé mười tuổi và đưa thuốc cho em.
3. Kết luận
- Diễn đạt cảm xúc của em về người mới gặp: Ngưỡng mộ khả năng làm việc chuyên nghiệp, cẩn thận của bác sĩ, em ngưỡng mộ và yêu quý cô bác sĩ xinh đẹp, duyên dáng, lòng nhân từ.
- Ước mơ trong tương lai em muốn theo đuổi ngành Y để dành tình yêu thương cho Tổ quốc.
Miêu tả người nghệ sĩ biểu diễn trên đường phố
Hôm qua, khi đi cùng bố mẹ ra công viên, em đã gặp một nghệ sĩ biểu diễn trên đường phố. Mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt nhưng chú đã ghi lại trong em nhiều ấn tượng sâu sắc.
Chú là một người đàn ông trưởng thành, cao ráo và có vẻ gầy. Tóc của chú màu nâu nhạt, xoăn nhẹ nhàng, rất phong trần - giống như em tưởng tượng về nghệ sĩ. Khuôn mặt chú góc cạnh và có gương mặt nam tính. Có vẻ như chú là người lai lịch. Điều gây ấn tượng nhất là đôi mắt nâu sâu thẳm, chứa đựng một chút buồn bã. Khi chơi piano, đôi mắt chú nhìn xa xăm vô hình về một thế giới riêng, không quan tâm tới những gì xung quanh. Đôi ngón tay của chú nhẹ nhàng nhấp nhô trên bàn phím, mê hoặc người xem bằng sự điệu nghệ. Tất cả đã khiến em tin rằng chú là một nghệ sĩ piano đích thực. Dù chú không ăn mặc lịch lãm, không biểu diễn trên sân khấu lớn, nhưng điều đó không làm giảm đi sức hút của chú.
Đến khi về nhà, vẻ lãng tử và chút gì đó buồn bã của người nghệ sĩ piano đường phố vẫn khiến em khắc sâu trong tâm trí. Em rất hy vọng sẽ được gặp lại chú ấy một lần nữa. Khi đó, em sẽ tiến lại và xin được biết tên của người nghệ sĩ này.
Mô tả người làm nghề nặn tò he
Buổi chiều hôm nay, em đã đi dạo cùng chị ở công viên gần nhà. Tại đó, em đã gặp một người thợ nặn tò he vô cùng đặc biệt.
Người thợ đó là một ông lão đã lớn tuổi. Nhìn vào mái tóc đã phai sợi bạc, và gương mặt có nhiều vết nhăn ở góc mắt, em đoán rằng ông ấy đã trải qua nhiều năm tháng. Da của ông ấy đen sậm vì thời tiết khắc nghiệt. Đôi bàn tay gầy hiện rõ những khớp xương mềm mại và khéo léo. Điều đặc biệt, có lẽ là ông là một người khuyết tật, phải ngồi trên xe lăn. Đôi chân của ông bị phủ kín bởi một tấm chăn mỏng. Phần thân sau hơi cong, tạo nên vẻ uể oải. Nhưng điều nổi bật trên khuôn mặt ấy, chính là đôi mắt đen sâu thăm thẳm, tỏa ra niềm tin vào cuộc sống, và nụ cười hiền lành luôn nở trên môi. Bất cứ ai đến gần, dù chỉ để xem chứ không mua, ông cũng vui vẻ từng món tò he. Em và chị đã tiến lại, nhờ ông nặn cho hai chú chó con. Chỉ vài câu nói, ông đã hoàn thành xong rồi. Những con tò he nhỏ xinh được làm từ bột trông vô cùng đáng yêu và sống động. Ông thật sự là một nghệ nhân tài ba. Khi trời tối, người thợ thu dọn đồ đạc và đẩy xe đi về phía khác.
Trên đường về nhà, em vẫn cảm thấy ấn tượng với người thợ nặn tò he mà em vừa gặp. Tài năng và sức mạnh ý chí của ông khiến em rất kính phục. Và điều đó cũng là động lực giúp em cố gắng hơn mỗi ngày.
Mô tả người phụ nữ làm công việc lao động
Vai trò quan trọng của các công việc vô danh trong xã hội
Một buổi chiều đi dạo cùng mẹ ở công viên thủ lệ, em đã chú ý đến chị công nhân đang làm vệ sinh ven đường. Chị có điều gì đó rất đặc biệt.
Chị trông khoảng ngoài 30 tuổi, dáng người đầy đặn và phúc hậu. Chị mặc áo công nhân màu xanh và quần bó ống cùng màu. Mặc dù quần áo chị đang mặc đã bạc màu nhưng trông vẫn gọn gàng.
Mái tóc của chị dài và đen óng giống như các thiếu nữ ngày xưa em đã từng thấy trong phim ảnh. Chị buộc tóc cao lên đỉnh đầu thật gọn gàng và đội mũ bảo hộ lao động màu vàng tươi tắn. Mặc dù chị đeo khẩu trang nhưng em vẫn nhìn thấy làn da chị ngăm ngăm đen. Mỗi ngày, chị dọn vệ sinh ngoài đường, không thể trắng bằng những người làm việc trong văn phòng nhưng da chị nhìn rất khỏe mạnh và đầy sức sống.
Khi chị cởi khẩu trang ra, em thấy những nét đẹp trên khuôn mặt của chị. Mắt chị to và sáng lấp lánh, lông mày đen và được tỉa gọn gàng. Đôi môi chị luôn cười rạng rỡ, qua nụ cười ấy em cảm nhận được sự thoải mái và hạnh phúc của chị với công việc mình đang làm. Bàn tay chị cầm chiếc chổi tre điều chỉnh một cách linh hoạt, chị thu gom rác gọn vào một góc rồi sau đó đẩy rác vào thùng.
Cảm nhận về chị công nhân mà em gặp ngẫu nhiên đã khắc sâu trong tâm trí em. Công việc của chị thật ý nghĩa và xứng đáng được mọi người tôn trọng. Em sẽ luôn phấn đấu học hỏi để có thể đóng góp cho xã hội như chị.
Mô tả chị nhân viên thu vé xe bus
Hôm thứ bảy tuần trước, khi đi xe bus số 34 về nhà bà ngoại, em đã có cơ hội gặp gỡ một chị thu vé rất nhiệt tình và dễ thương.
Chị nhân viên thu vé trông rất trẻ, khoảng 24-25 tuổi, với mái tóc ngắn ôm sát khuôn mặt, làm nổi bật vẻ thanh tú của chị. Dáng vẻ nhỏ nhắn nhưng rất nhanh nhẹn, mỗi khi có hành khách lên xe, chị luôn lịch sự và tận tâm hướng dẫn họ vào đúng vị trí, cẩn thận hỏi thăm xem họ cần đến địa chỉ nào trước khi bán vé.
Chị nhân viên thu vé mặc đồng phục màu xanh nhạt của hãng xe bus, cầm trên tay một xấp vé và tiền lẻ để trả lại cho khách. Ở mỗi điểm dừng, chị đều đứng ở trước xe đón hành khách, và nếu có hành khách lớn tuổi, chị sẽ xuống xe để hỗ trợ họ lên. Chị rất chu đáo và ân cần, giúp đỡ những hành khách mang đồ nặng hoặc có con nhỏ.
Dù chỉ gặp chị lần đầu nhưng những cử chỉ ân cần, tận tâm của chị đối với hành khách đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng em. Em tin rằng không chỉ mình em mà tất cả những hành khách trên xe đều cảm thấy vui vẻ khi được gặp một chị thu vé đáng yêu và tận tâm như vậy.
Mô tả chú thợ xây
Mỗi ngày khi đi đến trường, em phải đi qua một công trường đang xây dựng. Em thường nhìn thấy ánh mắt vui vẻ quen thuộc của chú Hưng - một thợ xây. Ngay từ lần gặp đầu tiên, em đã cảm thấy ấn tượng bởi ánh mắt tự tin của chú, nó tràn đầy sức mạnh và quyết tâm.
Với thân hình cường tráng, chú dứt khoát bước lên giàn giáo, bắt tay vào công việc hàng ngày. Chú uốn cong thân hình, mang theo gạch và vữa, bắt đầu xây dựng những công trình. Mỗi viên gạch, mỗi lớp vữa đều được chú làm việc cẩn thận, tỉ mỉ, đảm bảo tính chính xác và đẹp mắt.
Đôi bàn tay thô ráp của chú làm việc một cách linh hoạt và chính xác, không một chút lỗi lầm. Chú làm việc chăm chỉ và tập trung đến mức quên luôn tiếng ồn xung quanh. Thỉnh thoảng, chú dừng lại, sử dụng dây dẫn để đảm bảo bức tường xây dựng có độ thẳng đứng hoàn hảo.
Khi gạch và vữa đã dùng hết, chú thợ xây ngồi nghỉ một lát rồi gọi vọng từ trên cao:
- Gạch!
- Vữa!
Chú nhanh nhẹn bắt lấy từng viên gạch như một thủ môn giỏi bắt bóng, vừa bắt vừa xếp gọn gàng. Một xô vữa nặng được kéo lên và chú tiếp tục công việc. Dưới ánh nắng gay gắt, bức tường xây dựng mỗi ngày cao lên. Chú cởi áo để lộ lưng to bè bóng và đôi cánh tay mạnh mẽ.
Chú huýt sáo một bản nhạc vui tươi, như muốn xua tan cái nóng oi ả. Nhìn chú làm việc khéo léo và vất vả, em ước mình có thể vẽ một bức tranh miêu tả sự khó nhọc và nguy hiểm của người thợ xây đã tạo nên những ngôi nhà cao vút, vững chãi, chống chọi với thời gian và thời tiết.
Em cảm ơn người thợ và hi vọng trong tương lai sẽ có máy móc thay thế để giảm bớt vất vả và nguy hiểm cho các công nhân ở độ cao.
Tả bác sĩ
Mặc dù em thường ghét việc đến bệnh viện, nhưng sau khi chứng kiến bác sĩ chăm sóc bệnh nhân, em đã thay đổi suy nghĩ và có cái nhìn khách quan hơn về bệnh viện. Và vì sự chủ quan đó, em đã bị cảm lạnh.
Phòng em có nhiều bệnh nhân, đa phần đều là bạn cùng trang lứa. Ba mẹ em yên tâm khi biết em được bác sĩ Mạnh Hùng điều trị. Bác sĩ Mạnh Hùng được biết đến là một bác sĩ giỏi. Dù đã ngoài năm mươi tuổi, nhưng bác vẫn nhanh nhẹn trong công việc. Bộ áo khoác trắng của bác dù cũ nhưng vẫn rất sạch sẽ. Bàn tay to nhưng mềm mại và mát mẻ.
Mỗi lần bác nói chuyện với bệnh nhân, em cảm thấy như đang nghe giọng của một người cha dịu dàng và ấm áp. Bác luôn quan tâm và theo dõi sức khỏe của từng bệnh nhân. Khi đặt tay lên trán em, bác nhẹ nhàng nói: 'Hôm nay, cháu đỡ sốt rồi đấy. Hãy uống thuốc đều đặn để mau khỏi nhé. Vài hôm nữa cháu có thể ra viện và trở lại học rồi. Đừng lo lắng gì cháu nhé!'.
Bác hỏi Long về tình trạng sức khỏe và sau khi kiểm tra, bác cho biết rằng Long sẽ khỏi bệnh sau vài ngày nữa.
Bác sĩ Mạnh Hùng luôn ân cần và tận tụy với mọi bệnh nhân, làm cho họ tin tưởng vào mình. Mọi người đều cho rằng bác xứng đáng với danh hiệu thầy thuốc. Em cảm thấy bác Hùng rất tốt bụng và quý mến anh ấy nhiều!
Tả em bé bị nhiễm chất độc màu da cam
Nhân kỷ niệm ngày lịch sử, em nhớ đến những người đã hy sinh để đem lại tự do cho đất nước. Em còn nhớ một em bé bị nhiễm chất độc màu da cam, một hình ảnh sâu sắc trong tâm trí.
Trên con đường đi dạo, em gặp một cậu bé bán tăm ngồi xe lăn với ánh mắt sáng ngời dù phải đối mặt với khó khăn. Dù có vẻ yếu đuối, cậu bé vẫn tỏ ra tự tin và vui vẻ. Em tự hỏi tại sao có những khó khăn như vậy trong cuộc sống?
Cô hỏi: 'Cậu bé bán tăm bị sao vậy?'
Cô trả lời:
- Cậu bé này là một trong số các em ở trại mồ côi. Bố mẹ em là thanh niên xung phong tình nguyện trực tiếp trên chiến trường và đã nhiễm chất độc da cam. Khi em ấy sinh ra, bố mẹ em qua đời.
Em mua hai gói tăm cho cậu. Về nhà, em vẫn nghĩ về cậu bé.
Hình ảnh của cậu bé vẫn hiện trong tâm trí em dù thời gian trôi qua. Đó vẫn là một người em ấn tượng sâu sắc.
Mô tả chú thợ điện thân thiện
Ánh nắng chiều len lỏi trên con đường dẫn về nhà. Trên đường, em bắt gặp một nhóm các chú thợ điện đang làm việc gần khu phố em. Trong số họ, chú thợ nào cũng chú ý, nhưng chú Hiệp là người làm em nhớ nhất, đang leo lên cột điện và kiểm tra công tơ.
Bỗng có tiếng gọi tên chú Hiệp. Em liếc nhìn chú một lúc. Chú có khoảng ba mươi tuổi, áo công nhân màu cam vừa vặn với vóc dáng to lớn của chú. Khuôn mặt vuông vắn, mái tóc đen và làn da ngăm ngăm màu nâu. Chú tỏ ra thật hiền từ.
Thấy em ngẩn ngơ nhìn chú, chú cười tươi. Em tiến lại gần và chào hỏi: “Cháu xin chào chú!” Chú vỗ nhẹ đầu em: “Cháu ngoan lắm. Con có muốn trở thành thợ điện như chú không?” Em trả lời: “Cháu không biết, nhưng công tơ điện dùng để làm gì chú ơi?” Chú mỉm cười: “Công tơ điện dùng để đo lượng điện đã sử dụng, con ạ!”
Mồ hôi ướt đẫm lưng áo chú nhưng chú vẫn miệt mài làm việc. Tay chú nhanh nhẹn. Dù em không hiểu rõ công việc nhưng với thái độ làm việc đó, em biết chú là một người yêu nghề. Nếu không có các thợ điện như chú, việc sinh hoạt hàng ngày của mọi người sẽ gặp nhiều khó khăn. Lúc đang làm việc, chú quay lại và nói: “Giờ đã muộn rồi, con nên về sớm để bố mẹ không lo lắng.”
Em bất giác nhớ nhớ, chú nhắc em mới nhớ. Thôi thì đành chia tay chú ở đây. Dù bóng dáng chú xa dần, nhưng em sẽ luôn nhớ về chú Hiệp - một người thợ điện thân thiện và quan tâm đến người khác.
Miêu tả chú công an điều khiển giao thông
Hàng ngày khi đi học, em thường qua đường gần nhà. Nơi đó, xe cộ luôn tấp nập. Em thường thấy một chú công an đứng ở bùng binh, điều khiển giao thông. Nhưng hôm nay em mới đứng gần chú khi chờ bạn. Đây cũng là lần đầu tiên em gặp chú nhưng chú để lại ấn tượng mạnh mẽ trong lòng em.
Chú là một thanh niên cao lớn, vạm vỡ, da ngăm màu bánh mật, khuôn mặt vuông vắn, đôi mắt sáng, nhanh nhẹn. Chú mặc bộ đồ ka-ki màu vàng sậm. Trên áo có phù hiệu của cảnh sát giao thông và trên ngực là bảng tên, đơn vị bằng mê-ka trắng chữ xanh.
Chú mặc quần tây gọn gàng, đi giày đen bóng, thắt lưng da màu nâu với khẩu súng ngắn bên hông, tạo ra vẻ oai vệ của một người cảnh sát giao thông. Trên đầu, chú đội chiếc mũ với huy hiệu cảnh sát, làm cho khuôn mặt của chú trở nên oai nghiêm và rắn rỏi.
Chú đứng đó như một vị chỉ huy oai vệ. Miệng cắn còi, hai tay thao tác mệnh lệnh, đưa lên, hạ xuống, sang trái, sang phải, dòng người và xe cộ tuân theo trật tự, nề nếp. Thỉnh thoảng có vài chiếc xe máy đậu quá vạch sơn trắng, chú thổi còi hiệu lệnh lùi lại. Ngay lập tức, những chiếc xe đó lùi ra sau vạch trắng như các học sinh vâng lời thầy dạy.
Chú làm việc một cách cẩn thận và nghiêm túc, không thiên vị bất kỳ ai. Có một lần, ba cô gái trên chiếc Honda lao tới ngã năm, nhấn ga, bấm còi inh ỏi, khiến một số người đi đường phải vội vã né sang hai bên lề. Chú công an giơ tay ra hiệu, còi inh lên yêu cầu dừng lại. Chiếc xe tạt vào lề. Cả ba cô nhẹ nhàng xin lỗi.
Chú công an mỉm cười rồi từ từ rút biên lai ghi phạt. Giao tờ biên lai cho các cô, chú còn nhắc nhở: 'Lần sau các cô nhớ chấp hành luật giao thông đúng mực, không chở quá ba người nhé'. Lời nhắc nhở nhẹ nhàng nhưng rất quả quyết. Chú tiếp tục điều khiển dòng người và xe cộ lưu thông thuận lợi, không có vụ tai nạn nào xảy ra ở giao lộ này.
Em rất kính phục cách làm việc của chú, vừa đầy tình thương lại đầy sự công bằng. Em mơ ước sau này lớn lên, em sẽ trở thành cảnh sát giao thông để bảo vệ an ninh trật tự trên đường phố.
Miêu tả cậu bé có khuyết tật
Dường như mọi người đều buồn khi trời mưa. Có một số người lại thích thú với việc rong chơi giữa cơn mưa. Nhưng riêng tôi, mỗi khi nhìn thấy mưa, tôi lại nhớ đến đêm mưa ấy - một đêm mưa đã khiến tôi không thể kìm nén được nỗi xúc động. Những giọt lệ từ khóe mắt tôi rơi dài trên má tôi như một biểu hiện của cảm xúc.
Tôi đang đứng nắp mưa dưới mái hiên của một căn nhà trên đường Trần Phú - một con đường nổi tiếng là trung tâm sầm uất nhất thành phố. Cơn mưa khiến cho thành phố trở nên ảm đạm và buồn tẻ. Dưới mưa lạnh giá kia, bất ngờ xuất hiện một cậu bé. Tôi quan sát kỹ và nhận ra cậu bé đã mất cả hai cánh tay, lang thang dưới mưa không che chắn. Thật đáng thương khi thân hình nhỏ bé của cậu bị ướt sũng dưới trời mưa. Tôi tự hỏi tại sao lại có những đứa trẻ bất hạnh như vậy.
Cậu bé đó đã vượt qua nỗi đau của việc mất đi gia đình và tật nguyền. Những trải nghiệm đó không làm suy yếu ý chí của cậu mà ngược lại, cậu đã vượt qua mọi khó khăn. Tôi khóc thầm vì một người mà tôi chưa từng quen biết. Tôi ngưỡng mộ sự kiên trì của cậu bé ấy và hy vọng một ngày nào đó cậu sẽ được hạnh phúc.
Miêu tả tài xế lái xe Bus
Mỗi buổi sáng, tôi thức dậy sớm. Đứng trước nhà, tôi ngửi thấy không khí trong lành mát mẻ, cảm nhận được hương vị ngọt ngào của giọt sương trên lá. Tôi chờ đợi xe buýt đến.
Xe buýt với tôi là một trải nghiệm hoàn toàn mới lạ. Lần đầu tiên tôi lên xe buýt, tôi cảm thấy như đang nhập vào một thế giới xa lạ. Tôi không kìm nén được nước mắt khi nghe giọng của bác lái xe, người đã an ủi tôi trong những lúc yếu đuối. Ấn tượng ấy sẽ mãi trong tâm trí tôi.
Bác lái xe có thân hình cao, gầy, với đôi mắt trìu mến và phúc hậu. Mỗi khi tôi nắm lấy bàn tay của bác, tôi cảm nhận được vết chai trên tay bác, biểu hiện của tình yêu nghề. Thời gian trôi đi, tình cảm giữa tôi và bác càng thêm sâu đậm. Nhưng rồi, bác nghỉ việc để dưỡng bệnh. Tôi nhớ mãi những kỷ niệm với người cha thứ hai của mình.
Lần cuối tôi gặp bác lái xe, tôi biết bác đã nghỉ việc vĩnh viễn và tôi không bao giờ gặp lại người cha thứ hai của mình. Tôi cảm thấy mất mát lớn khi không thể gặp bác nữa.
Một ngày, tôi ngồi trên xe buýt và nhớ về bác lái xe cũ. Tôi buồn khi biết bác đã qua đời vì căn bệnh gan. Từ đó, chỉ có thời gian mới giúp tôi làm lành vết thương.
Tôi mãi nhớ về bác lái xe, người đã là người cha thứ hai của tôi. Kỷ niệm về bác sẽ mãi trong lòng tôi.
Mô tả cậu bé bán vé số
- Vé số đây! Vé số đây! Khi tôi đang ngồi uống nước cùng bạn ở vệ đường, bất ngờ nghe tiếng rao lanh lảnh, tôi quay lại nhìn thì thấy một cậu bé bán vé số.
Cậu bé có vẻ khoảng tám, chín tuổi, với dáng người cao lớn. Cậu mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay màu nâu giống như những đứa trẻ chăn trâu ở quê. Chiếc quần bò lửng của cậu đã bạc phếch, sờn cả hai đầu gối. Ánh nắng chiều nhẹ nhàng rọi qua cái mũ phớt mà cậu đội để lộ ra khuôn mặt vuông vức. Điểm nổi bật trên khuôn mặt ấy là đôi mắt tròn to, đen lay láy, trông lanh lợi, thông minh nhưng cũng mang chút u buồn.
Cậu bé chạy dọc theo đường phố, đến các sạp bán báo, hoa quả, lời rao mời không ngớt. Nhưng cậu luôn bị từ chối bởi sự lạnh lùng, thờ ơ, đôi khi thậm chí là những câu quát tháo của mọi người. Khi đó, cậu bé nhìn xuống, khuôn mặt đầy u buồn. Có lẽ cậu nghĩ: “Nếu không bán hết xấp vé số này, thì tối nay sẽ ăn gì đây”. Bất ngờ, một ông khách có dáng vẻ to lớn gọi cậu vào. Ông ta từng tờ vé để dò số, và cậu bé đứng đó, đôi mắt sáng lên, khuôn mặt tươi cười. Có vẻ như cậu đang cầu nguyện cho ông ta mua thật nhiều vé số để hàng của mình được bán chạy hơn. Sau khi ông khách trả tiền, cậu bé lại nhanh nhẹn đi tiếp, không ngừng rao mời.
Nhìn thấy vậy, tôi dừng lại, rút ra ba tiền để mua một vé số từ cậu bé. Cậu bé giơ lên cả xấp vé số cho tôi chọn, cười tươi để lộ ra hàng răng trắng, đều đặn, sau đó nói:
- Anh Hai chọn số nào ạ? Hay để em chọn cho anh ạ! Em chọn sẽ may mắn đấy.
Sau lời nói đó, em nhanh như cắt rút cho tôi một tờ vé số. Tôi gửi tiền và không quên chúc em bán được nhiều vé số. Em gật đầu cảm ơn rồi. Dù biết có thể không trúng gì, nhưng tôi vẫn mua vì tôi thương em, chỉ mới có chừng ấy tuổi mà đã phải chịu cực khổ, làm việc vất vả hàng ngày. Tuổi của em nên được vui chơi, học hành chứ.
Sau khi mua vé, tôi về nhà nhưng hình ảnh cậu bé bán vé số chiều nay cứ mãi hiện về trước mắt. Cùng tuổi với tôi, nhưng có biết bao trẻ em khác không được may mắn như tôi, phải vật vả kiếm tiền sinh sống. Nếu được hỏi ước gì, tôi sẽ nói: “Ước gì mọi trẻ em đều được đến trường”.
Mô tả một y tá điều dưỡng
Tuần trước, tôi phải đến bệnh viện tỉnh khám bệnh vì bị ốm. Tại đây, tôi gặp một y tá điều dưỡng rất đáng yêu và thân thiện.
Bác sĩ trẻ tuổi, có lẽ chỉ mới khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi. Dáng vẻ cô nhỏ nhắn, tay chân thon gọn. Da cô trắng nõn như da em bé. Tóc cô búi gọn trong chiếc mũ y sĩ trắng. Một vài sợi tóc mái nổi bật trước trán, ló ra khỏi vành mũ. Gương mặt cô trái xoan, đôi mắt to, lông mày cong đẹp. Đôi môi hình trái tim với lớp son hồng nhạt, tạo nên vẻ đẹp dịu dàng và duyên dáng.
Cô mặc áo choàng y sĩ trắng, tay ngắn, để lộ khủy tay, cánh tay thon đẹp, bàn tay nhỏ nhắn với các ngón tay thanh mảnh.
Bác sĩ đọc tên bệnh nhân một cách rành mạch rồi dẫn họ vào phòng khám. Trước khi bác sĩ khám bệnh, cô đo huyết áp và ghi vào hồ sơ. Cô làm việc nhẹ nhàng, thành thạo. Cô nhắc nhở bệnh nhân cởi áo khoác ra trước khi đo huyết áp, sau đó mặc lại. Cô dắt tay một cụ già ngồi vào ghế tựa chờ bác sĩ khám. Cô nói nhỏ nhẹ, dịu dàng. Khi bác sĩ kê đơn thuốc, cô hướng dẫn bệnh nhân cách sử dụng và đến quầy thuốc để mua thuốc. Cô làm việc liên tục nhưng luôn giữ nụ cười tươi tắn. Với khuôn mặt xinh xắn và chuyên môn vững vàng, cô toát lên vẻ đẹp nhân ái. Y đức của cô đúng như câu biểu ngữ viết trên tường bệnh viện: “Lương y như từ mẫu” (Thầy thuốc như mẹ hiền).
Sau khi khám bệnh, về đến nhà, tôi không quên nụ cười hiền của cô y sĩ. Tôi thấy cô thật đẹp. Điều đó cho thấy nhan sắc của một người phụ nữ không chỉ là vẻ đẹp bề ngoại mà còn là cách họ đối xử với người khác. Cô y sĩ mà tôi gặp một lần nhưng mãi mãi nhớ mãi chính là người phụ nữ như vậy.
Y tá điều dưỡng là người phụ tá đắc lực của bác sĩ, chăm sóc trực tiếp cho bệnh nhân. Ngoài kiến thức chuyên môn, y tá còn phải có lòng nhân ái, yêu thương bệnh nhân để hoàn thành tốt công việc. Nhìn cô y tá làm việc, ước mơ trở thành bác sĩ của em càng lớn lên, càng mạnh mẽ. Em sẽ cố gắng học giỏi để thi vào trường Đại học Y và trở thành bác sĩ tốt.
Mô tả một đứa trẻ đánh giày
Trong cuộc sống, chúng ta gặp nhiều người. Một số chỉ gặp một lần nhưng lại để lại ấn tượng sâu sắc không thể phai nhạt. Cậu bé đánh giày mà tôi gặp trên đường là một trong số đó - dù chỉ gặp một lần nhưng ấn tượng về cậu bé ấy sâu sắc đến mức không thể phai nhạt.
Một buổi sáng thứ bảy, khi tôi đi ra ngoài ăn sáng, tôi đã gặp một cậu bé đánh giày. Cậu bé nhỏ nhắn, thấp hơn tôi một đầu, và có vẻ ít tuổi hơn. Trời đang vào đông se lạnh, nhưng cậu bé chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng và quần ngố dài tới đầu gối. Đôi chân cậu bé gầy gò và đeo đôi dép to hơn size của cậu. Gương mặt cậu bé đáng yêu, nhưng da cậu đã cháy nắng. Đôi mắt to và tròn, trong trẻo như viên ngọc.
Nụ cười tươi rói trên môi cậu bé làm tôi chú ý. Tôi cảm nhận được sự lạc quan từ nụ cười ấy. Dù còn nhỏ tuổi nhưng cậu bé vẫn vui vẻ và hồn nhiên, dù phải ra đường kiếm sống. Tôi thấy cậu bé hỏi mọi người xem có muốn đánh giày không, và dù bị từ chối, cậu vẫn không buồn. Khi tôi nhờ cậu bé đánh giày cho tôi, cậu bé rất vui vẻ. Đôi mắt sáng lên, và nụ cười trở nên tươi sáng hơn.
Tôi rất đau lòng cho cậu bé. Dù còn nhỏ tuổi nhưng cậu đã phải chịu nhiều khó khăn. Tuổi thơ của cậu nên được hạnh phúc và được quan tâm chăm sóc, nhưng thực tế lại khác.
Khi về đến nhà, hình ảnh của cậu bé nhỏ đó vẫn hiện hữu trong tâm trí tôi. Nếu có thể ước điều gì, tôi ước rằng tất cả trẻ em trên thế giới này đều được sống trong một tuổi thơ hạnh phúc, không phải bước vào cuộc sống lao động từ khi còn rất nhỏ như vậy.
Mô tả một công nhân
Hè năm lớp tư, gia đình tôi chuyển đến một căn nhà mới. Nhà mới nằm trong một khu phố mới. Khi mới đến, mẹ tôi đã dọn dẹp lại mọi thứ và đăng ký sử dụng dịch vụ truyền hình cáp SCTV. Lúc đó, tôi có cơ hội quan sát một chú công nhân của công ty SCTV làm việc. Đó là lần đầu tiên tôi gặp chú, nhưng ấn tượng về chú sâu sắc không thể phai nhạt.
Chú công nhân mặc đồng phục màu xanh dương của công ty SCTV thành phố Hồ Chí Minh, trên lưng áo có hình logo của công ty SCTV. Chú có vẻ ngoại hình cân đối: cao, vai rộng, và cánh tay săn chắc. Khuôn mặt của chú trầm tĩnh, mắt to, và có đôi mày mỏng, làm cho ánh mắt của chú trở nên hiền lành.
Da chú có màu đen đậm, tóc dày và bị cháy nắng, được che giấu dưới chiếc mũ công nhân làm từ nhựa. Sau khi giới thiệu tên, chú bắt đầu làm việc ngay lập tức. Chú Tân là tên của chú. Sau khi kiểm tra các phích cắm điện của ti-vi, chú bắt đầu kéo dây cáp.
Chú bắt đầu bằng việc thắt dây nịt bảo hiểm và leo lên cột điện để kết nối dây cáp. Từ đó, chú kéo dây vào nhà và tiến hành lắp đặt dây cho ti-vi. Mọi thao tác của chú đều nhanh chóng và chuyên nghiệp.
Sau khi hoàn thành việc lắp đặt, chú kiểm tra và điều chỉnh ti-vi cho hình ảnh rõ nét. Cuối cùng, chú viết hợp đồng và mẹ em ký tên. Chú Tân lịch sự chào tạm biệt và ra về.
Quan sát công việc của chú công nhân không chỉ giúp em vui mà còn mở mang kiến thức. Em rất biết ơn sự phục vụ tận tình của chú và những người công nhân khác. Họ là tấm gương cho em thấy tầm quan trọng của sự nỗ lực và chuyên nghiệp. Điều này khuyến khích em phải cố gắng rèn luyện kỹ năng để có thể phục vụ cộng đồng một cách tốt nhất trong tương lai.