Kể lại một câu chuyện về lòng tự trọng có 10 ví dụ hay nhất, giúp bạn củng cố kỹ năng kể chuyện một cách sinh động và sáng tạo, dựa trên những câu chuyện bạn đã nghe, đã đọc.
Tinh thần tự trọng là phẩm chất quý báu mỗi người, chúng ta cần khuyến khích và phát triển để cuộc sống trở nên tươi đẹp hơn. Mỗi câu chuyện về lòng tự trọng không chỉ là một bài học về đức tính quý báu này mà còn là nguồn động viên, khích lệ cho chúng ta trong hành trình phát triển bản thân. Hãy cùng tham khảo bài viết dưới đây từ Donwload.vn để nắm vững và phát triển kỹ năng viết văn trong môn Tập làm văn lớp 4:
Dàn ý Kể câu chuyện về lòng tự trọng
1. Khởi đầu
- Giới thiệu bối cảnh và nhân vật trong câu chuyện cần kể.
2. Nội dung chính
- Trình bày chi tiết câu chuyện:
- Cậu bé bán giày nghèo mà trung thực, thật thà là một ví dụ về người có lòng tự trọng.
- Cô hàng xóm gặp khó khăn nhưng không chấp nhận sự thương hại từ người khác cũng là một người tự trọng.
- Ông cụ già bán hàng ven đường không chấp nhận tiền bố thí cũng thể hiện tinh thần tự trọng cao đẹp.
- Hành động thể hiện lòng tự trọng của các nhân vật.
- Cảm xúc của em khi nghe và chứng kiến.
- Những bài học quý giá rút ra từ câu chuyện.
3. Tổng kết
- Chia sẻ cảm nhận về tấm gương lòng tự trọng trong câu chuyện.
Kể một câu chuyện về lòng tự trọng mà em đã nghe, đã đọc
Ngay bên cạnh nhà em là gia đình của cô Mai, chỉ có mẹ con. Nghe mẹ kể, chồng của cô Mai đã rời bỏ từ khi cô mới sinh em bé.
Gia đình cô Mai với hoàn cảnh khó khăn nhất trong xóm. Với một đứa trẻ nhỏ, một mình cô phải làm việc từ sáng đến tối chỉ để kiếm đủ ăn. Em nhỏ đang dần lớn lên nên không thể tiêu xài ít nhất. Mỗi sáng đi học, em thấy cô Mai đã sẵn sàng ra ngoài làm việc và cho đến tối, ánh đèn của nhà cô vẫn sáng. Cô phải giặt giũ quần áo sau giờ làm về. Biết hoàn cảnh của cô, hàng xóm thỉnh thoảng lại đem đồ mới và đồ dùng cho cô.
Một lần, cả xóm quyết định nâng cấp đường đi để tránh ngập lụt trong mùa mưa. Mỗi gia đình đóng 250 nghìn đồng. Mẹ em là tổ trưởng tổ dân phố, nhưng mẹ không muốn lấy tiền của gia đình cô Mai hoặc lấy ít hơn mọi người.
Buổi họp xóm diễn ra như bình thường. Khi đến lúc thu tiền, mẹ em gọi cô Mai ra nói nhỏ:
- Gia đình hai mẹ con em khó khăn lắm, mọi người đỡ một ít cho em nhé. Nhà em chỉ đóng 100 nghìn thôi!
Cô Mai chỉ im lặng và nước mắt tuôn rơi dịu dàng. Một ngày, sau khi nhà em ăn cơm xong, cô Mai ghé thăm, mang theo một hộp bánh tặng em. Trò chuyện một lúc, cô rút ra 150 nghìn và nói với mẹ em:
- Em cảm ơn chị đã hiểu và giúp đỡ gia đình em trong những lúc khó khăn. Nhưng sống chung trong xóm thì mọi việc cũng phải công bằng, minh bạch chị ạ. Hôm nay em có tiền, em gửi lại cho chị. Chị nhận giúp em cho em thoải mái nhé.
Lúc đó, em mới thấu hiểu câu 'Đói cho sạch, rách cho thơm'. Cô Mai thật sự là một người tự trọng.
Kể một câu chuyện về lòng tự trọng - Mẫu 1
Cuối tuần trước, cả gia đình em đi ăn sáng như mọi tuần. Quán bánh cuốn quen thuộc đã đông đúc, nhà em phải thêm bàn ngồi bên lề đường.
Trong khi đợi bánh cuốn, có một đứa trẻ cùng tuổi em đến mời bố em đánh giày. Bố em nhìn thấy đứa trẻ trông thật tội nghiệp với bộ quần áo xám, đi dép tổ ong rách rưới, bố gật đầu đồng ý và nhắc nhở đứa trẻ đánh giày cho sạch.
Không mất lâu, đứa trẻ trả lại bố em đôi giày sáng bóng cùng với một nụ cười rạng rỡ:
- Của chú, hai mươi nghìn ạ!
Bố em kiểm tra ví nhưng không có tiền lẻ, mẹ cũng không có. Nhận ra điều đó, bố em đưa cho đứa trẻ tờ 50 ngàn và nói:
- Con đi đổi tiền rồi đưa lại cho chú nhé!
Sau một thoáng ngần ngừ, cậu bé quay lại và chạy đi. Mẹ trách bố vì sao lại tin tưởng người lạ như thế, có thể cậu ấy lấy tiền rồi bỏ đi không trả lại. Bố chỉ cười và nói:
- Mất thì xem như làm từ thiện vậy!
Nhưng không phải vậy. Chỉ sau khoảng 5 phút, cậu bé nhỏ đã quay trở lại nơi gia đình em đang ngồi. Cậu bé đưa 30 nghìn bằng cả hai tay, không quên cảm ơn bố em đã đánh giày giúp. Bố trả lại cho cậu bé 30 nghìn và nói:
- Đây, con ơi. 30 nghìn này là tiền con đáng có vì lòng trung thực của mình.
Sáng hôm ấy, em thấy bầu trời như lung linh hơn bao giờ hết.
Kể một câu chuyện về lòng tự trọng - Mẫu 2
Mai và An cùng học lớp. Hôm nay, An nhận thông báo nộp tiền quỹ lớp. Vì nhà nghèo, An không có tiền, nên An vay Mai. Mai biết An ngoan nên đồng ý cho An mượn. Sau khi nộp, An cảm ơn và hứa trả lại sau ba ngày.
Về nhà, An nghe mẹ nói về khoản nợ của gia đình và quyết định không xin mẹ nữa. An bắt cua bán để trả Mai. Ba ngày sau, An trả Mai 20 nghìn đã mượn. Mai nghĩ An là một người có lòng tự trọng.
Kể một câu chuyện về lòng tự trọng - Mẫu 3
Một người cha dắt con 6 tuổi đi sở thú chơi. Ở quầy bán vé, người cha đọc bảng giá:
'Người lớn: 30.000 đồng
Trẻ em trên 5 tuổi: 10.000 đồng
Trẻ em dưới 5 tuổi: Miễn phí'
Sau khi đọc, ông nói với người bán vé:
- Cho tôi 1 vé người lớn và 1 vé trẻ em trên 5 tuổi.
- Con ông trên 5 tuổi à? – Người bán vé hỏi.
- Vâng.
- Nếu ông không nói cho tôi biết thì đứa bé được miễn phí rồi.
- Vâng, có thể không ai biết, nhưng con tôi tự biết.
Câu chuyện về lòng tự trọng này có thể coi là một tấm gương quan trọng của người bố, giúp con cái tự lập.
Kể một câu chuyện về lòng tự trọng - Mẫu 4
Người ta thường nói, với mỗi người, bản thân mình là quan trọng nhất. Nhưng để hiểu rõ về bản thân, biết khẳng định giá trị trong cuộc sống, đó là điều khiến chúng ta phải suy nghĩ. Những người thành công là những người nhận thức rõ về 'lòng tự trọng'.
Theo từ điển Tiếng Việt, “tự trọng” có nghĩa là coi trọng và giữ gìn phẩm cách, danh dự của bản thân, là ý thức quan trọng về giá trị cá nhân. Người có lòng “tự trọng” biết mình là ai, mục tiêu của cuộc sống là gì. Điều này thể hiện qua việc họ nhận biết điểm mạnh, điểm yếu của bản thân để khai thác điểm mạnh và cố gắng khắc phục điểm yếu. Đối với học sinh 16-18 tuổi, việc nuôi dưỡng lòng “tự trọng” là rất quan trọng. Đầu tiên, họ cần giữ gìn phẩm chất đạo đức, tôn trọng thầy cô và duy trì mối quan hệ tốt với bạn bè. Hơn nữa, họ phải trung thực với bản thân và mọi người xung quanh. Tuyệt đối không gian lận trong kiểm tra, vì nếu bị phát hiện, họ sẽ mất lòng tự trọng.
Trong học tập, bạn cần nỗ lực học hỏi, đặt mục tiêu và lập kế hoạch để đạt được chúng. Dù gặp khó khăn, bạn không nên từ bỏ. Điều này thể hiện sự khẳng định bản thân. Trong giao tiếp, bạn cần lễ phép và từ tốn với thầy cô và bạn bè. Dù người khác có sai, bạn không nên cắt ngang lời hoặc nói lời xúc phạm. Nếu làm như vậy để thể hiện bản thân, bạn đã sai. Ngược lại, mọi người sẽ nghĩ bạn không tôn trọng họ và bạn sẽ mất hình ảnh của mình.
Người có lòng tự trọng biết nhận lỗi và sửa chữa sai lầm. Nếu bạn làm sai, hãy xin lỗi và hứa không tái phạm. Điều này cũng là cách bạn khẳng định giá trị bản thân. Nếu né tránh hoặc đổ lỗi cho người khác, mọi người sẽ không coi trọng bạn, vì đó là hành vi hèn nhát. Bên cạnh học tập, bạn cần giữ mối quan hệ tốt bằng cách chào hỏi lễ phép, cảm ơn khi nhận được sự giúp đỡ, và xin lỗi khi làm người khác bực bội. Những hành động này giúp xây dựng hình ảnh tích cực của bạn trong mắt người khác.
Lòng tự trọng là yếu tố quan trọng góp phần tạo nên giá trị cá nhân và điều chỉnh hành động của bạn trong giao tiếp. Người có lòng tự trọng biết cách phát triển bản thân để được mọi người yêu mến. Để làm điều này, họ phải nỗ lực trong học tập và cuộc sống.
Kể một câu chuyện về lòng tự trọng - Mẫu 5
Lòng tự trọng là phẩm chất truyền thống của dân tộc Việt Nam, được thể hiện qua các câu tục ngữ như “Giấy rách phải giữ lấy lề” hay “Đói cho sạch, rách cho thơm”. Mỗi người cần có lòng tự trọng để nâng cao phẩm chất bản thân. Và câu chuyện dưới đây là một ví dụ tiêu biểu cho tinh thần tự trọng.
Lòng tự trọng được thể hiện qua nhiều hành động cụ thể như không làm ăn gian lận, không chấp nhận hối lộ hay như học sinh không quay cóp trong giờ kiểm tra. Bác của tôi, một cán bộ ở huyện, luôn sống một cuộc sống giản dị, không tỏ thái độ tự cao trước bất kỳ ai. Chính vì vậy bác luôn được mọi người kính trọng. Sự thanh liêm của bác là một minh chứng cho lòng tự trọng và được mọi người kính trọng.
Nhà bác và nhà em ở gần nhau nên em thường sang nhà bác chơi. Bác luôn sống thật bình dị và không bao giờ tỏ thái độ tự cao trước bất kỳ ai. Sự thanh liêm của bác là một mẫu gương đáng kính trọng cho tất cả chúng ta.
Khi hai người họ về, bác còn nhắc bác gái không nên nhận bất cứ thứ gì nếu không chắc chắn có thể giúp được họ. Sự tự trọng và minh bạch của bác là điều đáng ngưỡng mộ.
Sự thanh liêm trong công việc của bác là một minh chứng rõ ràng cho lòng tự trọng, một phẩm chất cần được gìn giữ và phát huy.
Kể một câu chuyện về lòng tự trọng - Mẫu 6
Lịch sử Việt Nam ghi chép về những vị vua, danh tướng, chiến sĩ anh dũng đã hy sinh để bảo vệ đất nước. Trong số những anh hùng và danh tướng của dân tộc, danh tướng Trần Bình Trọng đã để lại dấu ấn sâu đậm bằng lòng kiên cường và tự trọng cao quý.
Năm 1285, quân Nguyên Mông xâm lược nước ta. Để bảo vệ đất nước, Quốc công Tiết chế Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn đã thực hiện chiến dịch “vườn không nhà trống”. Hưng Đạo Vương chờ thời cơ để phản công. Tướng Trần Bình Trọng được giao nhiệm vụ chỉ huy trận đánh tại bãi sông Thiên Mạc.
Trần Bình Trọng, sinh năm 1259, quê ở Bảo Thái, huyện Thanh Liêm, tỉnh Hà Nam. Ông kết hôn với công chúa, tước Bảo Nghĩa Hầu.
Trần Bình Trọng đã dũng cảm đứng giữa dòng sông Thiên Mạc, ngăn chặn quân giặc xâm nhập. Dù quân lính giặc mạnh mẽ, ông vẫn kiên định không nhường bước. Dù bị bắt, ông vẫn giữ vững lòng tự trọng, không chịu làm kẻ phản quốc.
- Có muốn trở thành Vương của Bắc không?
Trần Bình Trọng nói lớn:
- Ta chọn làm quỷ của nước Nam hơn là trở thành Vương của Bắc!
Biết rằng không thể khuất phục được ông, kẻ thù trói ông chặt ở bãi sông, đợi nước triều lên cao để chìm ông. Dù bị giặc hạ sát, nhưng dũng khí và lòng tự trọng của Trần Bình Trọng vẫn làm cho trái tim của quân thù rung động. Tướng chỉ huy giặc lúc đó than thở: “Danh tướng của nước Nam trung liệt đến thế, ta sợ rằng việc thôn tính nước Nam sẽ không dễ dàng.”
Sau khi Trần Bình Trọng qua đời, vua Trần Nhân Tông phong ông là Bảo Nghĩa Vương. Dù bị quân giặc hạ sát, nhưng tinh thần dũng cảm và lòng tự trọng của ông vẫn tồn tại mãi với hàng nghìn thế hệ.
Tấm gương dũng cảm của Trần Bình Trọng đã làm xúc động hàng triệu trái tim và là nguồn cảm hứng rực rỡ cho chúng tôi. Chúng tôi cam kết rèn luyện phẩm chất cách mạng và lòng tự trọng của mình, không bao giờ đánh đổi danh dự của Đội viên Thiếu niên Tiền phong Hồ Chí Minh vì lợi ích cá nhân.
Kể một câu chuyện về lòng tự trọng - Mẫu 7
Chắc chắn mọi người đã từng đọc chuyện ngắn Lão Hạc của Nam Cao. Trong chuyện ngắn này, nhân vật Binh Tư chính là tôi. Là người chứng kiến câu chuyện của lão Hạc, tôi đã bị lòng tự trọng của người nông dân đó làm xao xuyến. Dưới đây là câu chuyện tôi muốn kể lại cho các bạn nghe.
Tôi sinh ra và lớn lên trong một vùng quê nghèo. Hiện tại, tôi đã trở thành chủ của một gia đình nhỏ, nhưng lòng tham tiền và sự lười biếng vẫn còn trong tôi. Tôi thường mượn đồ của người khác và không trả lại, khiến bà con hàng xóm luôn tránh xa tôi. Gần nhà tôi, có một ông nông dân tên là lão Hạc, ông sống trong hoàn cảnh khó khăn: vợ mất sớm, con trai bỏ nhà đi làm đồn điền cao su và chưa từng trở về. Ông sống một mình cùng con chó Vàng, trong một túp lều tranh và ba sào vườn mà không thu được nhiều vì thiên tai và bão lũ. Tôi không thích ông vì ông là người rất lương thiện, khiến bà con trong làng ai cũng yêu quý ông.
Một ngày nọ, khi tôi đang ở nhà, tôi nhìn thấy lão Hạc đến. Khi thấy vậy, tôi mời ông vào nhà uống nước. Tôi tự hỏi: “Hôm nay lão đến nhà tôi làm sao vậy?”. Lão Hạc nắm chén nước trên tay và trông ông như muốn nói gì. Tôi hỏi:
- Hôm nay ông sang đây có việc gì không?
- Tôi…muốn xin anh mượn một ít bả chó.
Tôi nhanh chóng đáp lại:
- Được, tưởng chừng như tôi không cần nhưng cũng không sao.
Sau khi nói xong, tôi ngay lập tức chạy vào nhà lấy và đưa cho ông. Ông đón gói bả chó một cách vội vã và rồi bước đi mà không kịp nói lời cảm ơn. Tôi nhìn theo ông và bụng cười thầm: 'Thật ra, ông cũng khá nhanh nhẹn, không dễ dụ gì đâu.' Sau một thời gian, khi tôi đang làm việc ở ngoại ô, tôi thấy mọi người đang chạy về nhà của ông Hạc, nhưng không hiểu vì sao. Tôi nhanh chóng chạy lại để xem xét. Khi tới cổng, tôi thấy mọi người đứng đông đúc, cố gắng nhìn vào bên trong. Không biết có chuyện gì xảy ra, tôi bò lên và nhìn vào. Tôi sững sờ khi thấy ông Hạc nằm quằn quại trên sàn nhà, đầu tóc rối bời, quần áo lụa xô, hai mắt hốc lên và miệng tỏa ra bọt, tay chân đều bị co giật mạnh mẽ. Tôi rất hoảng sợ và vội vã chạy về nhà. Khi về đến nhà, tôi vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Nằm trên giường, tôi lẩm bẩm:
- Ôi! Lão Hạc đã mất vì tôi, nếu biết trước tôi sẽ không đưa bả chó cho ông, và lão sẽ không phải chịu đau đớn như vậy. Ban đầu tôi tưởng ông giống tôi.
Sau khi ông Hạc qua đời, tôi cảm thấy rất buồn và suy tư về một con người tràn đầy lòng tự trọng, dù sống trong cảnh khó khăn nhưng vẫn giữ vững phẩm chất. Thật sự là một người đáng kính. Khi nghĩ về ông Hạc, tôi lại tự nhủ:
- Ông Hạc ơi! Từ giờ tôi hứa sẽ không làm điều gì xấu nữa, sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ để thay đổi bản thân và không phải cảm thấy xấu hổ về mình nữa. Cảm ơn ông đã dạy cho tôi bài học về lòng tự trọng, một bài học quý giá trong cuộc sống mà tôi sẽ không bao giờ quên.
Tôi đã chia sẻ với các bạn câu chuyện về lòng tự trọng của ông Hạc, người tôi luôn ngưỡng mộ và học hỏi. Tôi hy vọng rằng mọi người sẽ sống với lòng tự trọng và tránh xa những hành vi xấu. Hãy sống theo câu ngạn ngữ 'Đói đến mấy cũng không thể phạm tội'.
Kể một câu chuyện về lòng tự trọng - Mẫu 8
Một buổi sáng chủ nhật tuần trước, mẹ tôi đưa tôi đi ăn sáng tại một quán phở trên đường Lý Thái Tổ. Khách đông đúc, tất cả các bàn trong quán đều đầy nên chúng tôi phải ngồi ở bàn ngoài cùng, gần vỉa hè.
Khi hai tô phở thơm ngon được đặt ra, một cậu bé khoảng mười tuổi, tay cầm một xấp vé số, lại đến gần chỗ mẹ tôi và nói:
- Cô ơi! Mua vé số giúp em mấy tờ để em có cơ hội thắng lớn đi ạ!
Mẹ tôi thường ít khi mua vé số nhưng trước sự ngây thơ và đáng thương của cậu bé, mẹ cũng mua hai tờ và đưa cho cậu bé, sau đó nhận lại năm ngàn đồng, bảo cậu không cần trả lại tiền thừa.
Cậu bé vụng về tìm trong túi tiền lẻ, rồi lấy ra một tờ ngàn và đưa trả mẹ tôi bằng cả hai tay:
- Xin cô! Cho cháu gửi lại ạ!
Mẹ tôi khen ngợi cậu bé, dù nhỏ tuổi nhưng đã có lòng tự trọng.
Kể một câu chuyện về lòng tự trọng - Mẫu 9
“Vé số! Vé số! Chiều xổ đây!” Đó là âm thanh quen thuộc của đứa trẻ trạc tuổi tôi mỗi khi đi qua tiệm cà phê Ngọc Châu gần bờ hồ Trúc Giang ở trung tâm thị xã. Thật sự, tôi không biết tên hoặc địa chỉ của đứa trẻ này? Nghe tiếng rao của cậu bé, tôi và Vượng dừng lại để nhìn cậu bé đi từ bàn này đến bàn khác, rao bán vé số: “Cặp vé số đẹp lắm anh ơi, mua giúp em! Cặp này số đẹp như rồng bay, may mắn lắm! Và đây, cặp số thần tài, anh hãy mua đi, chiều nay chắc chắn sẽ trúng!”… Lời mời mua của cậu bé vừa êm đềm vừa đầy nguyện vọng, khiến cho người mua không cầm lòng mà không mua vài tờ. Đột nhiên, một khách hàng ăn mặc sang trọng vẫy tay gọi cậu bé, nói:
- Cậu bán bao nhiêu tờ của cặp “thần tài” vậy?
- Dạ, năm mươi ạ! Vị khách lấy cặp vé số và rút bóp đưa cậu một tờ giấy bạc trăm nghìn đồng. Cậu nhận lấy với vẻ mặt hạnh phúc, rồi cảm ơn vị khách. Khi vị khách đi, cậu nhìn theo một cách ấm áp, như muốn gửi lời biết ơn. Rồi, cậu nhận ra một lỗi nhỏ và vội vã đuổi theo vị khách. Khi chạy, cậu kêu lớn: - Chú ơi! Đợi cháu một tí! Chú đã trả thêm cho cháu một trăm nghìn đồng kìa!
Ông khách sưởi ấm tâm hồn cậu bé bằng cách vuốt nhẹ đầu cậu, nói:
- Cảm ơn cậu! Cậu là một đứa trẻ chân thành, có lòng tự trọng. Tặng cậu một món quà nho nhỏ nhưng chúng tôi biết ơn cậu lắm!
- Không! Cháu không chấp nhận. Chú đã giúp đỡ cháu quá đủ rồi.
Nói xong, cậu nhét tờ giấy bạc năm mươi ngàn vào túi của vị khách và vội vã bước đi, cười nói những lời vui vẻ không rõ nghĩa.