Tài liệu này tổng hợp từ những bài văn mẫu xuất sắc nhất của các em học sinh trên cả nước, nhằm giúp các em có thêm tài liệu tham khảo và củng cố kỹ năng viết văn kể chuyện.
Câu chuyện của em mang tựa đề “Lá lành đùm lá rách - Số 1”.
Hôm nay, sau khi nghe thầy giảng về ý nghĩa của câu “Lá lành đùm lá rách”, em lại nhớ đến một bà lão, thường xuyên ghé thăm nhà em một lần vài ba tuần.
Bà cụ có mái tóc bạc phơ, mặc trang phục đen già dặn, có giọng điệu hiền lành, khuôn mặt từ bi và luôn nhai trầu bằng những cử chỉ nhẹ nhàng. Bà thật giống như người ngoại của em từng sống! Ban đầu, em không nghĩ rằng bà là một người ăn xin, vì bà luôn giữ vẻ sạch sẽ như bao cụ già khác.
Mỗi khi bà đến, ba mẹ em luôn niềm nở tiếp đón và chu cấp cho bà những thứ cần thiết. Một lần, đang ăn cơm, bà vào nhà, ba mẹ em đều mời bà nhưng bà kiên quyết từ chối:
- Con cháu tốt bụng thế, cảm ơn nhiều lắm. Giờ già rồi, không ăn nhiều được, không thèm đói. Cho phép tôi nghỉ chân một lúc.
Em nhanh chóng đến rót một tách trà nóng lên. Sau khi mẹ em đổ gạo vào giỏ cho bà lão, ba em nháy mắt hiểu ý. Mẹ em cũng lấy tiền từ tủ mang lại và nói:
- Bà hãy nhận một chút để mua trầu nhé.
Bà cụ cầm tờ giấy bạc trong tay run run, nhìn mẹ em mà đôi mắt rưng rưng ngấn lệ vì xúc động.
- Tôi để dành tiền này, dành cho khi tôi bị bệnh, cần phải mua thuốc. Số tiền lớn như vậy, ít có ai cho tôi như thế này đâu.
Tờ giấy bạc có lẽ không nhiều, nhưng nghe bà nói như vậy, lòng em trào dâng niềm thương cảm. Tờ giấy bạc đó, lớn lên vì đối với bà, nó quá lớn. Và em cũng không hiểu tại sao, có nhiều người giàu có, nhưng khi gặp người nghèo khổ, họ lại lạnh lùng hoặc thậm chí là đánh đồng tiền lẻ như một cách xua đuổi cho kẻ ăn xin.
Sau cuộc trò chuyện giữa ba mẹ em và bà cụ, em mới biết bà đã ngoài tám mươi tuổi, không có con cái, chỉ một mình sống ở nhà cháu, cũng khó khăn và thiếu thốn. Đôi khi, em cảm thấy thương xót cho bà, phải sống cuộc sống lẻ loi như vậy.
Khi bà ra về, ba em còn nhắc nhở: “Khi nào có dịp, bà đừng ngần ngại ghé nhà chúng con. Hãy đến chơi, đừng bận tâm gì cả”.
Nhưng đã một thời gian dài, gần cả năm qua, em chưa thấy bà lão ấy ghé thăm nữa...
Đôi khi, khi rảnh rỗi, ba em lại nhắc đến câu chuyện về bà lão, và luôn khuyên em rằng “Một miếng khi đói bằng một gói khi no” - hãy dành phần nhỏ của tiền của mình để giúp đỡ những người nghèo khó, già cả, cô đơn và bệnh tật, những người đáng được quan tâm trong xã hội. Niềm hạnh phúc mà họ nhận được từ sự giúp đỡ ấy cũng là niềm vui thanh thản của chúng ta, con ạ”.
Câu chuyện mà em làm có nội dung về 'Lá lành đùm lá rách' - Số 2
Hạnh phúc không chỉ đến từ việc nhận mà còn từ việc cho đi. Việc chia sẻ và yêu thương những người kém may mắn hơn mình là một hành động đẹp đẽ. Hai năm trước, có một sự kiện đã xảy ra. Dù chỉ là một hành động nhỏ như “Lá lành đùm lá rách” của em, nhưng em vẫn nhớ mãi.
Trong những ngày thơ ấu, mẹ thường cho em tiền tiêu vặt. Số tiền nhỏ bé ấy em dùng để mua đủ thứ, từ kẹo, bánh cho đến que kem trong những ngày nắng, đôi khi thì để tích cóp để mua một món đồ chơi mà em yêu thích. Một năm nọ, mùa đông trở nên lạnh hơn những năm trước. Em muốn tặng mẹ một chiếc khăn len dài, và đã cất công tích tiền để mua nó. Khi em có đủ tiền, em vui mừng tung tăng chạy ra cửa hàng, với hi vọng rằng mẹ sẽ rất hạnh phúc khi nhận được món quà đặc biệt này.
Trên đường tới cửa hàng, em đi ngang qua một công viên nhỏ. Tình cờ, em bắt gặp một người ăn xin ngồi co ro ở góc đường. Đó là một bà cụ già yếu đuối, mái tóc bạc trắng như bông bạch tuộc. Trời lạnh rét buốt, đôi bàn tay em ẩn trong túi áo đã tê cứng. Nhưng bà ấy chỉ mặc một chiếc áo cũ đã sờn và rích rích. Đôi bàn tay gầy gò của bà ấy run run cầm chiếc bát sứt ra trước. Người qua lại trên đường, có người dừng lại và có người lạnh lùng lướt qua. Nhìn thấy cảnh đó, em thấy thương bà cụ biết bao. Bà ấy đã già rồi mà không có ai để chăm sóc, phải lang thang một mình nơi đầu đường, dưới nắng gió.
Em nắm lấy số tiền mình đã tích góp, suy nghĩ một chút rồi từ từ tiến lại phía bà cụ. Em biết mình phải dành bao lâu để kiếm được số tiền này. Nhưng lúc này, em nghĩ bà cụ cần nó hơn. Em cẩn thận đặt số tiền vào trong chiếc bát mẻ và nói:
- Bà ơi, cháu không có nhiều tiền đâu. Nhưng cháu hy vọng sẽ giúp được bà một chút ạ.
Bà cụ ngạc nhiên rồi nhìn em với ánh mắt đầy biết ơn. Giọng bà vọng lên run run đầy trìu mến:
- Cảm ơn cháu. Việc cháu làm đã giúp bà rất nhiều rồi. Với số tiền này, bà sẽ không còn phải đói trong ngày hôm nay nữa.
Nghe bà cụ nói như thế, nước mắt em chẳng thể nào kiềm chế được. Thì ra bà cụ ăn xin không phải vì bản thân mà vì cháu của bà. Em dừng lại chút lâu để trò chuyện rồi chạy về nhà. Em nghĩ rằng mình nên kể câu chuyện cho mẹ nghe, mẹ nhất định sẽ có cách giúp bà cụ kia. Mẹ nghe câu chuyện với niềm vui thú vị, tự hào vì con gái đã biết suy nghĩ cho mẹ và biết yêu thương người khác. Sau đó, mẹ chuẩn bị những chiếc áo ấm và đồ ăn, không quên mang theo một ít tiền, rồi cùng em quay lại nơi bà cụ ăn xin trước đó.
Trời đã trưa rồi nhưng không có chút ấm áp mà còn lạnh lẽo hơn. Bà cụ ăn xin vẫn ngồi đó, run rẩy trong cơn gió lạnh. Mẹ lại bước tới và muốn giúp đỡ. Nhưng bà cụ nhận ra em ngay lập tức từ chối:
- Bà cảm ơn hai mẹ con. Nhưng từ trước đến giờ cháu bé đã giúp bà nhiều rồi. Bà không thể nhận thêm nữa được.
Mẹ em và em càng thương bà hơn. Mẹ kiên nhẫn, cuối cùng bà mới chấp nhận. Bà nắm tay mẹ em, biết ơn không ngừng. Bà khen ngợi hai mẹ con là người tốt, bà biết ơn suốt cuộc đời. Mẹ em còn mời bà qua nhà ăn cơm nhưng bà từ chối. Con cháu bà đang đợi bà mua thuốc, mua đồ ăn. Biết chuyện, mẹ cũng không ép buộc, chỉ dặn bà khi nào muốn qua nhà em. Bà cảm ơn và rời đi.
Một tháng sau đó, có một cô bé đến nhà em để tìm gặp. Đó là cháu gái của bà cụ kia. Bà cụ đã qua đời và dặn cháu đến cảm ơn hai mẹ con em. Dù đã qua một thời gian dài, nhưng em vẫn nhớ mãi. Yêu thương trao đi thực sự là yêu thương được gìn giữ mãi mãi.