TOP 11 mẫu Kể một hành động tốt góp phần vào việc xây dựng quê hương, đất nước độc đáo, nổi bật nhất, giúp các em học sinh lớp 5 rèn luyện kỹ năng kể chuyện một cách xuất sắc, chuẩn bị tốt cho bài học Kể chuyện mà bạn đã chứng kiến hoặc tham gia.
Trong cuộc sống, có nhiều hành động góp phần vào việc xây dựng quê hương như xây dựng đường phố, duy trì vệ sinh, trồng cây xanh... để quê hương, đất nước ngày càng phát triển mạnh mẽ hơn. Mời các bạn đọc cùng theo dõi bài viết dưới đây của Mytour:
Gợi ý Kể một hành động tốt đóng góp vào việc xây dựng quê hương
Các hành động thể hiện ý thức xây dựng quê hương, đất nước:
- Đóng góp lao động, tài sản vào việc xây dựng đường, cầu, cống,...
- Duy trì sạch sẽ, gọn gàng trên đường phố, trong khu phố.
- Trồng cây, hoa, bảo vệ môi trường.
- Thúc đẩy cộng đồng thực hiện cuộc sống mới.
- Kể những câu chuyện gì?
- Có thể kể về trải nghiệm của em trong gia đình, trường học, cộng đồng, nơi công cộng (đường phố, bệnh viện, bưu điện, cửa hàng, trạm xe buýt,...); hoặc kể về những sự kiện trên truyền hình.
- Có thể kể về hành động tích cực của một người thân, một người không quen biết hoặc về bản thân em.
Kế hoạch kể một hành động tốt góp phần vào việc xây dựng quê hương
1. Mở đầu
- Miêu tả về bối cảnh, thời gian diễn ra sự kiện.
2. Nội dung chính
- Mô tả diễn biến sự việc:
- Việc làm tốt đó là gì? Diễn ra ở đâu?
- Suy nghĩ của bạn khi thực hiện công việc đó.
- Hành động cụ thể của bạn vào thời điểm đó.
- Công việc của bạn đã mang lại lợi ích gì.
3. Tóm tắt
- Cảm xúc của tôi sau khi hoàn thành một công việc tốt.
Kể về một việc làm tốt góp phần xây dựng quê hương, đất nước
Khu phố của tôi mang tên thân thương là Khu phố Cây Xanh vì có nhiều cây xanh ven đường. Điều này là nhờ vào sự góp sức của cộng đồng người dân trong khu phố.
Trước đây, vỉa hè của khu phố trống trải, chỉ có một con đường được lát đá. Trong mùa hè, nắng chói chang; trong mùa mưa, vỉa hè trở nên lầy lội. Do đó, mọi người đã cùng nhau thảo luận và góp tiền mua cây để trồng và chăm sóc. Sau khi được sự đồng thuận từ ủy ban và cư dân, mọi người quyết định trồng cây phượng vĩ và cây me. Đầu tiên, họ đo đạc và chọn vị trí để đào hố trồng cây. Sau đó, họ mua cây và trồng chúng vào đó. Các cây đã được chọn đều cao hơn một mét và khỏe mạnh. Nhờ vào sự hỗ trợ nhiệt tình của mọi người mà quá trình trở nên suôn sẻ. Sau đó, mọi người quyết định trồng các loài hoa nhỏ dưới gốc cây. Mỗi nhà tự chọn loại hoa mình thích để trồng. Nhờ vào đó, con đường trở nên mát mẻ và rực rỡ. Đặc biệt, mọi người còn tự giữ gìn sạch sẽ đường phố bằng cách tưới nước, chăm sóc và bảo vệ cây cối ven đường. Mọi người luôn tự hào về khu phố của mình.
Tôi rất tự hào khi là một phần của khu phố này. Mỗi chiều, sau khi đi học về, tôi ra tưới nước cho cây và ngắm nhìn con đường rực rỡ, lòng tràn đầy hạnh phúc.
Kể một việc làm tốt đóng góp vào việc xây dựng quê hương - Mẫu 1
Mỗi ngày đi học, chúng tôi phải đi qua chiếc cầu gỗ qua dòng suối Thia. Dòng suối Thia chỉ có độ rộng khoảng 15 mét, nhưng khi mùa lũ về, nước dâng cao hơn 2 mét, cuốn trôi mạnh mẽ. Vào tháng 9 năm 2000, do mưa lớn kéo đến, dòng lũ lụt đổ về. Chiếc cầu gỗ qua dòng suối Thia bị cuốn trôi gần như hoàn toàn sau một đêm, chỉ còn lại vài mảnh ván gỗ và lan can.
Sáng thứ hai sau cơn mưa ấy, lũ đã rút, nhưng dòng nước vẫn cao, tràn ngập cả cầu. Chiếc cầu đã mất hết ván. Hàng chục học sinh từ làng Hạ và xóm Chừ đứng đó, nhìn thấy dòng suối, nhìn thấy chiếc cầu. Chỉ sau 2 tuần bắt đầu năm học mới, chúng tôi buộc phải quay trở về nhà.
Bác Chính, một cựu binh đã về hưu, là Hội trưởng Hội Cựu chiến binh của làng Hồng Phong, đã ra tay để cứu cầu. Bác đã kêu gọi thanh niên và các cựu binh khác trong làng đến giúp sức. Họ đã đốn hạ hàng chục cây bạch đàn to lớn từ khu vườn của bác, tập kết chúng ở chân cầu. Một số thợ mộc tại xóm Chùa cũng được bác triệu hồi để hỗ trợ. Mọi vật liệu khác như đinh, móc sắt, dây thép và dây cáp được mua từ quỹ của bản thân họ. Bác Chính, là một kỹ sư công binh trong thời kỳ chiến tranh, đã chịu trách nhiệm cho tất cả các công việc kỹ thuật. Các cô giáo ở trường Tiểu học xã đã phục vụ nước và cơm trưa cho mọi người. Đến nửa đêm, chiếc cầu qua suối Thia đã hoàn thành. Khi đó, tôi chỉ là một học sinh lớp một.
Đến nay, chiếc cầu đã trải qua năm năm gió mưa nắng gió, đã chống chọi với ba trận lũ lớn. Các phương tiện nông nghiệp vẫn có thể đi qua như bình thường. Uỷ ban xã đã trả cho bác Chính 5 triệu đồng như một khoản tiền bồi thường cho cây bạch đàn bị đốn hạ, nhưng bác Chính chỉ nói rằng cái cầu này là tình nghĩa, không thể đong đếm bằng tiền.
Từ xưa đến nay, chiếc cầu qua suối Thia từ làng Hạ, xóm Chùa đi về làng Thượng, làng Trung của quê tôi được mọi người gọi một cách thân thiết là cầu Ông Chính.
Kể một việc làm tốt đóng góp vào việc xây dựng quê hương - Mẫu 2
Một buổi sáng đẹp trời, là một ngày nghỉ học, tôi cùng với Việt Hà ra công viên thư giãn. Tình cờ chúng tôi gặp bốn chàng trai cùng lớp.
Họ là Phát, Hoàng, Độ, Dũng. Sau khi đi một vòng quanh công viên, chúng tôi ngồi đối diện nhau trên hai hàng ghế, ngắm nhìn xe cộ đi lại và chia sẻ những câu chuyện hóm hỉnh từ trang báo “Nhi Đồng” và “Khăn quàng đỏ”. Chúng tôi đều cười sảng khoái. Bất ngờ, Độ phát hiện dưới ghế ngồi có một số ống tiêm. Anh ấy lấy que đẩy chúng ra ngoài và nói: “Có lẽ đây là mấy ống tiêm của những người nghiện thuốc lá đây”. Tôi suy nghĩ một lúc và đề nghị: “Chúng ta hãy về nhà lấy que gắp, rồi ra đây cùng nhau đi khắp công viên để thu gom và bỏ vào thùng rác. Để lại như thế này quá nguy hiểm!”. Mọi người đồng ý. Sáng hôm đó, chúng tôi thu gom được một bọc, ước chừng vài chục ống tiêm, và bỏ vào thùng rác.
Công việc của chúng tôi không lớn nhưng mỗi người đều cảm thấy vui vẻ, bởi vì chúng tôi đã thực hiện được một việc tốt, góp phần bảo vệ môi trường.
Kể một việc làm tốt góp phần vào việc xây dựng quê hương - Mẫu 3
“Quê hương” – hai từ đó biết thân quen ra sao. Đó là nơi chúng ta sinh ra, lớn lên, là nơi chứa đựng bao kỷ niệm quý giá. Mỗi người đã làm gì để góp phần xây dựng quê hương của mình? Riêng tôi, tôi đã tham gia vào công cuộc xây dựng quê hương thông qua một việc làm nhỏ nhưng ý nghĩa.
Từ nhỏ, ông bà đã dạy tôi phải có trách nhiệm với quê hương. Vì vậy, tôi luôn cố gắng để trở thành người con đáng tự hào của mảnh đất này. Trong kỳ nghỉ hè vừa qua, địa phương tôi đã tổ chức phong trào “Vì môi trường xanh sạch đẹp”. Tôi cùng các bạn đã xin phép gia đình để tham gia vào hoạt động này. Hoạt động chính của phong trào là trồng cây, hoa xung quanh khu vực đường làng, thôn xóm nhằm tạo ra không gian xanh mát, trong lành.
Học sinh tham gia rất nhiệt tình, mọi người đều háo hức. Trước khi trồng cây, hoa, chúng tôi được chia thành từng nhóm nhỏ. Dưới sự hướng dẫn của các anh chị, cô chú, chúng tôi đã làm sạch đất và thu gom rác để chuẩn bị cho việc trồng. Sau khi vùng đất được làm sạch, chúng tôi tiến hành trồng cây, hoa. Có hoa loa kèn, hoa thủy tiên, hoa mười giờ… Có cây phượng vĩ, cây hoa sữa, cây bang… Một số cây được mua, còn lại được người dân tự mang đến đóng góp. Chúng tôi đã làm việc hết sức mình dưới cái nắng gay gắt của tháng bảy. Mọi người đều ướt sũng mồ hôi, mệt nhọc nhưng đều rất hạnh phúc và hào hứng. Đôi khi, các anh chị còn nói gằn giọng đùa:
- Chỉ cần vài ngày nữa hoa nở, thôn xóm của mình sẽ trở thành một công viên đẹp như thế này chứ, các bạn nhỉ?
Nghe vậy, ai cũng mỉm cười, mệt mỏi như tan biến. Chỉ còn tinh thần quyết tâm làm đẹp cho quê hương. Mỗi mảnh đất trống nhanh chóng được bao phủ. Những giọt nước vừa được tưới long lanh dưới ánh nắng hè rực rỡ. Cuối buổi chiều, khi mặt trời đã lặn, công việc mới hoàn thành. Mọi người được giao nhiệm vụ chăm sóc cây, hoa gần nhà thường xuyên. Tôi cũng chăm sóc bồn hoa trước cổng nhà. May mắn, sau khi trồng cây, mưa đổ giúp cây phát triển mạnh mẽ. Dù nắng hay mưa, tôi luôn chăm sóc bồn hoa chu đáo.
Thời gian trôi qua, hoa phát triển dần. Từ một khóm nhỏ lan ra thành một mâm xôi xanh tươi. Một ngày cuối hè, những bông hoa nở rộ trong nắng và gió. Sớm hôm sau, những nụ hoa hé mở, tạo nên bức tranh đẹp. Ngày nay, khắp nơi tràn ngập sắc hoa, đẹp lạ thường.
Hiện nay, khắp nơi trong thôn xóm, sắc xanh của hoa lá rất phong phú. Quê hương tôi đã trở nên tươi mới hẳn lên. Tôi rất vui mừng vì đã góp phần nhỏ xây dựng quê hương.
Kể một việc làm tốt góp phần xây dựng quê hương - Mẫu 4
Nhà tôi nằm sâu trong một con hẻm dài. Mỗi chủ nhật, bà con trong hẻm đều cùng nhau làm vệ sinh chung.
Khoảng bảy giờ sáng chủ nhật, ông tổ trưởng đánh tiếng kẻng để triệu tập bà con làm vệ sinh chung. Ba chục người đại diện cho ba chục gia đình đã tụ tập trước nhà ông tổ trưởng. Người già, thanh niên, phụ nữ, trẻ nhỏ, mỗi người cầm theo dụng cụ lao động như: cuốc, xẻng, dao, liềm, chổi…
Sau khi nghe phân công, bà con tỏ ra sẵn lòng. Mọi người tổ chức làm từng nhóm, bắt đầu dọn vệ sinh. Một nhóm cắt cỏ, tỉa cây làm vườn chung. Nhóm khác quét dọn đường hẻm, thu gom rác. Mọi người vừa làm vừa trò chuyện. Một giờ sau, mọi việc đã hoàn thành. Ông tổ trưởng kiểm tra rồi tuyên bố kết thúc. Bà con vui vẻ ra về. Chỉ cần một giờ làm việc chung, khu phố đã sạch đẹp.
Việc làm vệ sinh chung rất có ích. Nó làm cho môi trường sống tốt hơn và tạo ra nếp sống sạch sẽ, văn minh. Em thích công việc này nên tuần nào cũng tích cực tham gia.
Kể một việc làm tốt góp phần xây dựng quê hương - Mẫu 5
Chưa bao giờ em làm một việc đáng kể, chỉ làm cho người khác vui một chút, trừ một lần khi em còn học lớp 2. Khi đó em đã nhặt được của rơi và trả lại cho người mất.
Chiều hôm đó, vì trực nhật nên em phải ở lại lớp để dọn rác. Khi đi trên sân trường, em đụng phải một vật cứng. Khi nhặt lên, em phát hiện đó là một cuốn sách khổ 18x7cm của nhà sách Trí Tuệ, cuốn đầu giáo sư Powel của tác giả A.R Belger. Cuốn sách được bọc nilon nên có vẻ như là mới mua về chưa đọc. Em biết ít nhiều về nó qua lời bố mẹ kể. Trong đầu em hiện lên ý nghĩ lấy luôn cuốn sách này. Thế là, em nhanh chóng đút cuốn sách vào cặp và chạy ra khỏi cổng trường.
Về nhà, em tiếp tục suy nghĩ. Em quyết định nên trả lại cuốn sách. Sáng hôm sau, em đưa cuốn sách cho cô Tổng phụ trách. Một chị lớp Năm cảm ơn em khi nhận lại cuốn sách.
Khi trở về lớp, các bạn xô đến khen em.
Khi đó em thực sự rất vui. Bây giờ em mới biết giá trị của việc làm tốt. Nó có thể mang lại niềm vui cho mọi người và bạn sẽ nhận được nụ cười từ họ.
Kể một việc làm tốt góp phần xây dựng quê hương - Mẫu 6
Bác Khánh, người cán bộ về hưu ở xóm Đền, là người được mọi người trong thôn biết đến.
Trong thời kỳ kháng Pháp, bác từng làm lính khi chưa biết chữ. Bắt đầu làm thợ đúc đồng đúc gang, bác sau đó được giao làm công binh để đúc vỏ bom, mìn, lựu đạn cho quân đội. Dần dần, bác được học văn hóa và trở thành kỹ thuật viên trung cấp sửa chữa xe pháo và vũ khí cho Giải phóng quân. Dù về hưu với quân hàm trung tá nhưng bác vẫn sống giản dị như một người nông dân.
Bác là người cao to với mái tóc bạc cắt ngắn. Đôi mắt sâu đen láy của bác luôn rất nhanh nhẹn. Bác thường nói đùa về việc giữ hàm răng trời để nhai bắp. Dù đã 75 tuổi, nhưng răng của bác vẫn còn nguyên. Bác thường đòi xem sách vở của trẻ em để tự rèn luyện.
Bác là người góa vợ đã gần 30 năm, có con cháu trưởng thành. Vì tình yêu thương và lòng hiếu kỳ đối với xã hội, bác tham gia Hội Cựu chiến binh và làm Hội trưởng Hội Khuyến học xã. Bác đã đóng góp nhiều cho việc giáo dục trẻ em và cải thiện đời sống cộng đồng.
Bác Khánh đã đề xuất việc xi măng hóa đường trong làng và xây dựng lại Trạm Y tế xã tại Đại hội Đảng bộ xã năm 2000. Bác đã góp tiền và công sức để xây dựng đường đi lại, giúp cho bà con trong xã có cuộc sống tốt hơn. Hành động của bác đã nhận được sự cảm phục và biết ơn từ mọi người.
Bác Khánh, người nông dân 'ăn chắc mặc bền', vẫn giữ nguyên phẩm chất tốt của 'anh bộ đội Cụ Hồ'. Học sinh Trường Tiểu học Hồng Phong vẫn coi bác như ông nội, ông ngoại yêu quý của mình. Mỗi khi bác đến thăm trường, thầy trò đều rất vui mừng đón tiếp.
Vào thời điểm đó, tôi quyết định sẽ mang món đồ ưa thích nhất của mình là chiếc máy bay trực thăng mini để ủng hộ các em nhỏ bị ảnh hưởng bởi lũ lụt. Tôi viết một lá thư nhỏ gửi kèm, chúc các em sẽ vượt qua khó khăn. Thầy Hiệu trưởng thông báo nhà trường sẽ trao những đồ dùng này cho bà con miền lũ.
Mùa thu, bầu trời trong lành với vài đám mây trắng bồng bềnh và nắng vàng dịu dàng. Nhưng cũng không ít lần, bầu trời giận dữ với những trận mưa bão ầm ầm, xối xả. Mưa lũ tại miền Trung đã làm chìm trong nước nhà cửa và mùa học của các em học sinh. Trường Tiểu học chúng tôi đã phát động phong trào ủng hộ đồng bào bị ảnh hưởng. Chúng tôi hào hứng thực hiện điều này.
Thứ bảy, thầy trò trường tôi tụ họp đầy đủ tại trường. Cô Tổng phụ trách tổ chức các hoạt động tập thể. Các em thể hiện mình qua múa, hát về quê hương. Lớp 5B biểu diễn một vở kịch xúc động. Thầy Hiệu trưởng đọc quyết định phát động phong trào ủng hộ miền Trung. Chúng tôi đã chuẩn bị những thứ có thể ủng hộ.
Thầy Hiệu trưởng đã chia sẻ những câu chuyện đau lòng về hậu quả của lũ lụt. Chúng tôi đem đồ dùng để ủng hộ, mong rằng bà con miền Trung sẽ vượt qua khó khăn.
Kể một việc làm tốt góp phần xây dựng quê hương - Mẫu 8
Ai trong xã cũng biết ông Tùng, dù đã qua tuổi 60, vẫn chăm chỉ đạp xe đi khắp nơi để kêu gọi mọi người hỗ trợ xây trường học cho trẻ em nghèo trong xã.
Trở về từ chiến trường, ông Tùng là một thương binh. Ông chứng kiến tình cảnh khó khăn của các em thiếu nhi trong xã, không được học hành tốt, dẫn đến nói tục, học lỏm và thậm chí là trộm cắp. Nghĩ về quá khứ của mình, ông quyết định phải giúp đỡ họ thay đổi số phận bằng việc xây dựng trường học.
Từ đó, ông Tùng bắt đầu vận động xây trường học cho xã. Ông đề nghị Ủy ban xã cho phép xây trường và nhận được sự ủng hộ nhiệt tình. Ông hiến mảnh vườn nhỏ của mình để xây trường. Tuy nhiên, việc tài trợ vẫn là vấn đề. Ông không ngừng nghĩ cách thu thập kinh phí.
“Xã này vẫn còn khó khăn, và việc sử dụng tiền từ quỹ gạo quyên góp để xây dựng trường học không đủ. Để góp phần xây dựng quê hương, chúng ta cần phải nghĩ ra nhiều hơn, cần có nhiều nguồn kinh phí hơn mới có thể xây trường được” - Ông nói với nụ cười.
Bắt đầu từng bước dặm dài trên con đường xin đỡ đầy gian nan. Ban đầu, tâm hồn ông chỉ muốn giúp đỡ những gia đình ổn định trong làng, trong huyện ... Dần dần, ông đã tiến xa hơn, dấn thân vào thành phố. Ông lựa chọn những người cùng quê hương, từng cùng thị trấn bước chân ra thị trường lớn, bởi chỉ như vậy mới có thể đủ sức xây trường. Chiếc xe đạp đi theo bước chân ông, khắp nơi từng ngõ ngách. Nhiều người không hiểu, chế nhạo ông như một kẻ đòi ăn xin; họ nghĩ rằng chỉ cần chính quyền địa phương chi bao nhiêu thì xây dựng bấy nhiêu, không cần phải đi xin xỏ, nhưng ông Tùng đã quyết tâm:
- Dù cho tôi có trở thành kẻ ăn mày, nhưng nếu điều đó giúp đỡ trẻ thơ có được nơi học hành lịch sự, có được kiến thức để tự giúp mình, thì đó không phải là một việc gì đáng trách!
Sau hai năm, với tấm lòng và sự chân thành, ông đã thu được kết quả vượt xa mong đợi. Không chỉ xây dựng được một ngôi trường hai tầng trang nhã, mà ông còn sửa sang đường phố, cầu cống để các em học trò đi lại thuận tiện hơn.
Nhìn thấy quê hương thân thương dần thay đổi, khuôn mặt của ông Tùng rạng rỡ hơn bao giờ hết. Tiếng đọc sách vở của các em học sinh vang lên mỗi ngày là niềm hạnh phúc trọn vẹn của ông. Ông cảm thấy như mình lại trở thành một đứa trẻ.
Việc làm tốt đẹp của ông Tùng không chỉ đóng góp vào việc xây dựng quê hương mà còn vào việc xây dựng đất nước. Đó là một hành động cao cả, được mọi người tôn trọng và kính phục.
Chia sẻ về một hoạt động mang lại lợi ích cho quê hương - Bài 9
Ở khu phố của em, hai bên con đường được trồng nhiều cây xanh và hoa tươi đẹp. Đó là kết quả của sự chăm sóc hàng ngày của những gia đình sống tại đây. Và em cũng đã cùng cha mẹ tham gia vào công việc này.
Trước đây, con đường ở khu phố em chỉ là một con đường đất, mỗi khi mưa là trở nên lầy lội. Sau đó, được chính quyền xây dựng thành một con đường bê tông bằng phẳng, rộng rãi. Mọi người đều rất hạnh phúc và phấn khích. Nhưng sau đó, một vấn đề nảy sinh, đó là phần đất trống hai bên con đường. Phần đất đó bị bỏ không, lãng phí và không đẹp mắt. Do đó, cư dân đã tổ chức cuộc họp tại nhà văn hóa, có đại diện từ các gia đình sống trong khu phố em. Sau khi thảo luận, mọi người đã quyết định sẽ trồng thêm cây xanh và hoa tại phần đất trống này.
Thực hiện ngay lập tức, tổ trưởng cùng một nhóm người đi mua cây giống và hoa giống. Cây gồm nhiều loại như sấu, bàng, phượng và cả xoài. Hoa chủ yếu là hoa mười giờ. Cuối tuần đó, tất cả các gia đình đều dành thời gian không đi chơi mà tập trung vào việc nhận và trồng cây, hoa. Nhà em cũng vậy, sáng sớm, em cùng cha mẹ ra đường trồng cây. Trước tiên, cha em làm đất mềm, trộn phân bón để cây phát triển tốt hơn. Sau đó, cha đào các lỗ để trồng cây, mỗi lỗ cách nhau 3m. Cha mẹ em cùng nhau đặt cây vào lỗ và lấp đất. Mẹ em đã chọn hai cây phượng và một cây xoài, nói rằng vào mùa hè, hoa phượng sẽ rất đẹp. Sau đó, ở phần đất trống giữa các cây, mọi người đã trồng hoa mười giờ, tạo nên một thảm cỏ tự nhiên. Em cùng cha mẹ cẩn thận trồng từng bông hoa. Mặc dù mệt mỏi, nhưng em rất vui vẻ vì đã góp phần vào công việc này. Sau một buổi làm việc nỗ lực của mọi người, toàn bộ con đường qua khu phố em đã không còn phần đất trống xấu xí nữa, mà thay vào đó là những cây xanh tươi mới.
Buổi chiều, mọi người lại mang nước ra tưới cây. Em xin cha mẹ được phụ trách việc này. Hàng ngày sau khi đi học về, em cũng mang nước ra tưới cây. Chỉ sau một thời gian ngắn, những cây đã quen với đất và mọc ra nhiều lá non. Dưới đất, những cây hoa mười giờ đã bắt đầu phát triển rễ và lan ra khắp mặt đất, tạo nên một thảm cỏ tự nhiên. Trên đó, rất nhiều bông hoa nhỏ đủ màu sắc xuất hiện, làm cho không gian trở nên thêm phần đẹp đẽ. Vào cuối năm đó, khu phố em được tôn vinh vì ý tưởng tốt. Và mọi người còn nhận được bằng khen. Ngày nhận bằng khen, mọi người trong khu phố đều rất hạnh phúc và tự hào.
Mỗi ngày, khi đi qua con đường trong khu phố, em luôn cảm thấy hạnh phúc vì đã đóng góp một phần nhỏ bé cho cộng đồng. Em luôn nỗ lực học tập và rèn luyện, mong muốn sớm trưởng thành để có thể đóng góp nhiều hơn cho đất nước.
Chia sẻ về một hành động tích cực góp phần vào sự phát triển của quê hương - Mẫu 10
Ở làng em, ai cũng biết đến bác Năm - một người lính cứu hộ tốt bụng và có kỹ năng chuyên nghiệp, đã cứu rất nhiều đứa trẻ trong làng.
Bác Năm từng là một người lính. Từ nhỏ, bác đã có kỹ năng bơi rất tốt. Sau này, bác tham gia lực lượng hải quân và hàng tháng trải qua những ngày lênh đênh trên biển. Sau khi về hưu, bác quay về sống cùng bà con làng xóm. Mọi người luôn ngưỡng mộ kỹ năng bơi lội của bác. Dưới nước, bác bơi rất nhanh và khỏe mạnh như một con cá. Cánh tay của bác hoạt động như những động cơ của con tàu.
Ở làng em, với nhiều con sông và kênh rạch, việc tắm mát và bơi lội là điều phổ biến. Tuy nhiên, đôi khi, tai nạn đuối nước cũng xảy ra và gây ra sự hoảng loạn. Một ngày kia, khi bác Năm mới về làng và ngồi nhà dì Hai, bác nghe thấy tiếng kêu cứu phía sau nhà cùng với tiếng nước động. Ngay lập tức, bác chạy ra phía sau, cởi áo và nhảy xuống nước. Trong nháy mắt, bác đã bơi tới nơi đứa trẻ đang đuối nước và kéo lên bờ. Khi đó, mọi người nhận ra đó là Tũn, con trai của dì Hai. Dì Hai ôm con mình và không ngừng cảm ơn bác Năm. Thì ra, khi đang bơi, Tũn bị chuột rút và không thể bơi được. May mắn có bác Năm kịp thời cứu giúp.
Sau sự kiện đó, bác Năm đã điều tra và biết được rằng, mỗi năm trong làng có nhiều trẻ em gặp nạn đuối nước do không biết bơi cẩn thận hoặc bị tình huống đột ngột. Sau đó, bác Năm quyết định mở lớp học bơi miễn phí tại nhà, giúp trẻ em học bơi đúng cách và biết xử lý tình huống khi gặp nguy hiểm dưới nước. Tin tức này khiến bà con vô cùng vui mừng và đăng ký cho con mình tham gia.
Nhờ có bác Năm, trẻ em trong làng đã được học bơi đúng kỹ thuật và biết cách đối phó khi gặp sự cố. Bác Năm thường xuyên ở bên để cứu giúp khi có trẻ em đuối nước, từ đó danh tiếng của bác lan rộng khắp nơi. Nhiều người trẻ trong làng đến xin gia nhập và cùng bác thành lập đội cứu hộ. Từ đó, làng em không còn xảy ra vụ đuối nước nào nữa, bà con đều rất biết ơn bác Năm.
Mặc dù Ủy ban xã muốn tặng bác Năm bằng khen, nhưng bác từ chối và cho rằng mình chỉ muốn đóng góp cho cộng đồng. Bác cảm thấy giấy khen không đáng, và nhà nước nên trao cho những người xứng đáng hơn. Tinh thần này của bác rất đáng quý, xứng đáng với danh hiệu bộ đội cụ hồ.
Em tự hào vì sống cùng làng với bác Năm. Bác là nguồn động viên lớn cho em học tập và phấn đấu. Em luôn mong muốn có thể đóng góp cho quê hương, cho đất nước, dù chỉ là những điều nhỏ nhất.