Bài văn mẫu lớp 10: Phân tích đoạn trích Uy-lít-xơ trở về tập hợp 3 bài văn mẫu cực kỳ hay kèm theo hướng dẫn viết chi tiết nhất. Với 3 mẫu phân tích Uy-lít-xơ trở về mà Mytour giới thiệu, học sinh lớp 10 có thể tự tin không cần phải lo lắng quá nhiều về việc làm sao để viết bài văn hay, ấn tượng nhất.
Trích đoạn từ Uy-lit-xơ trở về không tường thuật về bối cảnh gặp gỡ, tái ngộ như thường lệ. Thực tế, nó muốn khắc họa hình ảnh của một người phụ nữ Hi Lạp cổ điển chung thuỷ và tinh tế, mạnh mẽ nhưng đầy lòng nhân ái. Đồng thời, nó cũng thể hiện khao khát của một cuộc sống yên bình trong một gia đình hạnh phúc. Dưới đây là 3 mẫu phân tích Uy-lít-xơ trở về, mời các bạn cùng tham khảo.
Dàn ý phân tích Uy-lít-xơ trở về
I. Mở đầu
- Giới thiệu về tác giả Hô-me-rơ và sử thi Ô-đi-xê
- Tổng quan về vị trí và nội dung của đoạn trích Uy-lít-xơ trở về: Nằm trong khúc ca thứ 23, mô tả về cuộc tái ngộ của Uy-lít-xơ và Pê-nê-lốp, đầy gian truân nhưng cũng đong đầy hạnh phúc.
II. Phần chính
1. Sự trở về của Uy-lít-xơ dưới hình hài một người lữ hành.
a. Lời bày tỏ và thuyết phục từ bà Ơ-ri-clê.
- Thái độ của Nhũ mẫu Ơ-ri-clê:
- Hân hoan, vui mừng thông báo về việc Uy-lít-xơ đã trở về
- Sử dụng vết sẹo bí mật trên chân Uy-lít-xơ để thuyết phục Pê-nê-lốp
- Liều mình đặt tính mạng ra cược để thuyết phục Pê-nê-lốp
→ Sự hồ hởi, vui mừng của người hầu trung thành khi chứng kiến sự trở về của chủ nhân.
- Thái độ của Pê-nê-lốp:
- Phần nửa tin, phần nửa nghi ngờ, cho rằng đó có thể là một vị thần đến để trừng phạt những kẻ nguyện vọng trăng hoa, và nghĩ rằng Uy-lít-xơ đã chết.
- Thể hiện sự hoài nghi: Dù có thông minh đến đâu, cũng không thể hiểu hết ý định của vị thần bất tử.
→ Pê-nê-lốp cẩn thận và thận trọng trong mỗi suy nghĩ của mình.
b. Uy-lít-xơ ở tư cách kẻ lang thang.
- Pê-nê-lốp:
- Trái tim lưỡng lự: không biết liệu nên tiến gần để hỏi thăm hay giữ khoảng cách và ôm chồng vào lòng, đôi khi ngắm nhìn chồng mình một cách đầy xúc động mà không thể nhận ra trong bộ trang phục rách rưới ấy.
- Ngồi yên lặng trên ghế mà suy tư mãi không thôi.
→ Pê-nê-lốp rất thận trọng và đầy xúc động trong tâm trạng của mình.
- Uy-lít-xơ: Đứng đợi, trông chờ để nghe người vợ yêu quý nói điều gì.
→ Rất hồi hộp, trông mong khoảnh khắc đoàn tụ
c. Phê phán của Tê-lê-mác
- Tê-lê-mác:
- Ngay lập tức gạt bỏ nghi ngờ và gọi mẹ
- Lên án mẹ vì tàn nhẫn và độc ác
- Nghi ngờ tính cách cứng rắn, không thông cảm của mẹ
→ Ao ước được sum họp cùng gia đình, trong sự ngây thơ, chưa thấu hiểu hết nỗi đau sâu sắc của mẹ
- Pê-nê-lốp
- Cẩn trọng đáp lại con, thể hiện sự ngạc nhiên và sự phân vân của mình.
- Tin tưởng vào việc đoàn tụ của gia đình thông qua những dấu hiệu riêng.
→ Nàng cẩn trọng và luôn tin vào hạnh phúc, sự sum họp
- Uy-lít-xơ:
- Cam kết về diện mạo hiện tại: Lúc này cha vẫn bẩn thỉu, rách rưới, làm cho mẹ con cảm thấy coi thường.
- Tin tưởng rằng hai vợ chồng sẽ nhận ra nhau.
→ Uy-lít-xơ cao quý, kiên nhẫn
2. Thử thách và sự sum họp.
a. Cuộc đối đầu giữa Uy-lít-xơ và Pê-nê-lốp
- Thách thức được đặt ra:
- Pê-nê-lốp giấu giếm thách thức Uy-lít-xơ thông qua lời nói với con: Cha mẹ sẽ dễ dàng nhận ra nhau vì họ có những dấu hiệu riêng chỉ họ mới biết
- Uy-lít-xơ đồng ý với thách thức đó: Nghe điều đó, Uy-lit-xơ cao quý và kiên nhẫn mỉm cười.
→ Sự tinh tế, khéo léo, thông minh của cả Uy-lít-xơ và Pê-nê-lốp
- Quá trình thử thách
- Pê-nê-lốp: Chọn người để di chuyển giường, bắt đầu thử thách.
- Uy-lít-xơ mô tả chi tiết, tỉ mỉ chiếc giường, giải mã bí mật của nó, thuyết phục hoàn toàn Pê-nê-lốp.
→ Sự thông minh, tài năng của Pê-nê-lốp và sự sắc bén của Uy-lít-xơ
- Ý nghĩa biểu tượng của chiếc giường cưới:
- Chứa đựng những bí mật, dấu hiệu riêng chỉ hai người biết.
- Là thử thách để kiểm chứng danh tính của khách và làm dịu đi bầu không khí căng thẳng trong lúc gặp gỡ.
- Tái hiện lại kỷ niệm về tình yêu, hạnh phúc của đôi uyên ương.
- Biểu tượng của sự trung thành trong hôn nhân.
b. Cảnh gặp mặt
- Pê-nê-lốp:
- Run rẩy, nước mắt rơi, ôm chặt lấy chồng
- Giải thích, làm sáng tỏ với chồng về sự lạnh lùng của mình
- Nàng nhìn chồng không thôi, ôm chặt không buông tay.
- Uy-lít-xơ
- Ôm chặt người vợ thân yêu, trung thành
- Đầm dề nước mắt xúc động.
→ Sự gặp gỡ đầy xúc động, thể hiện tình yêu chân thành, trung thành, sâu sắc của vợ chồng Uy-lít-xơ.
3. Nghệ thuật
- Miêu tả tâm trạng của nhân vật cụ thể, chi tiết qua hành động, lời nói
- Trình bày những tình huống mâu thuẫn, xung đột
- Sử dụng ngôn từ trong trẻo, cách kể chậm rãi
- Áp dụng các phép so sánh, đối lập nghệ thuật
- Sử dụng các từ miêu tả như “Uy-lít-xơ cao quý”, “Pê-nê-lốp thận trọng” để tạo nên phong cách đặc trưng của sử thi
III. Kết luận
- Tổng quan về nội dung và nghệ thuật của đoạn trích
- Mở rộng: Thông qua đoạn trích, khẳng định sự tinh tế, trí tuệ của con người thời cổ đại Hi Lạp, vinh danh giá trị hạnh phúc gia đình trong thời kỳ ấy.
Phân tích Uy-lít-xơ trở về
Uy-lít-xơ trở về là một phần trong khúc ca XVIII của Ô-đi-xê, một tác phẩm sử thi Hi Lạp vô cùng nổi tiếng. Đoạn trích mô tả cuộc tái ngộ của vợ chồng Pê-nê-lốp và Uy-lít-xơ sau 20 năm xa cách. Sự hạnh phúc của cuộc gặp lại bị thử thách bởi nhiều rủi ro. Chúng ta hãy cùng tìm hiểu về đoạn trích này qua hai nhân vật chính: Pê-nê-lốp và Uy-lít-xơ.
Khi Uy-lít-xơ trở lại dưới danh phận kẻ lang thang giả dạng, hình ảnh của ông trong mắt Pê-nê-lốp đã thay đổi. Từ một người bạn đồng hành của Pê-nê-lốp, người chia sẻ niềm vui và nỗi buồn, Uy-lít-xơ bất ngờ trở thành biểu tượng của sức mạnh. Hành động diệt trừ 108 tên cầu hôn đã làm thay đổi quan điểm về ông từ một người thông thường thành một vị anh hùng. Sự thăng cấp này đã làm cho Pê-nê-lốp cảm thấy gần gũi hơn với ông. Khả năng Uy-lít-xơ trở lại thực sự đã mở ra một triển vọng tích cực cho Pê-nê-lốp, người vợ trung thành đợi chồng. Tuy nhiên, khi tin vui về việc Uy-lít-xơ trở về được báo trước, Pê-nê-lốp không phản ứng 'đồng thanh tương ứng'. Trước sự phấn khích của người mẹ trung thành, lòng trung thành và tận tụy, lời nói của bà như một cú sốc.
Trò chuyện của Pê-nê-lốp với người mẹ nuôi đẩy lên một cảm xúc sâu sắc. Đối với Pê-nê-lốp, việc Uy-lít-xơ trở về là một ước mơ xa xỉ, một sự xa cách nhưng mười năm trời. Ngọn lửa đó từng cháy rực. Chỉ cần nhắc đến, nỗi xao xuyến đã bao trùm: 'Thưa bà, nếu ngài quay về, mọi người trong nhà, đặc biệt là tôi và đứa con trai mà chúng ta đã sinh ra, sẽ rất vui mừng!'. Nhưng vì đã kìm nén suốt nhiều năm, ước mơ đó bị lãng quên, chỉ còn lại như một lửa âm ỉ. Thậm chí dấu vết của nó còn nhỏ bé như một bọc tro tan tác bởi thời gian. (Còn về phía Uy-lít-xơ, ở một nơi xa xôi, chàng đã mất hy vọng trở lại đất quê A-cai, chính chàng cũng đã qua đời). Cảm xúc ấy dẫn đến việc khó lòng thừa nhận điều gì đó tự nhiên. Trong câu trả lời về ai đã giết nhóm cầu hôn, theo Pê-nê-lốp, chiến công lớn lao ấy thuộc về vị thần: 'Đó là một vị thần đã hạ sát nhóm cầu hôn danh tiếng'. Đoạn văn này thể hiện một cảm xúc chân thành của nàng.
Đó là niềm hạnh phúc của người được giải thoát, của nạn nhân khi thấy sự trừng phạt thích đáng dành cho kẻ tội phạm. Bao niềm vui của nàng được tập trung vào đó: '... một vị thần phẫn nộ trước sự tàn ác và hành vi không kiêng nể của chúng. Vì chúng không kính trọng ai, bất kể là người dân hay người quyền lực, mỗi khi gặp chúng, chúng đều coi thường. Vì sự bất công điên cuồng của chúng, chúng phải trả giá thôi'. Liệu Uy-lít-xơ có phải là người đó không, trong tư duy của Pê-nê-lốp, có vẻ như đang tránh né. Thậm chí khi người mẹ nuôi già đưa ra bằng chứng (vết sẹo trên chân Uy-lít-xơ do lợn tấn công ngày xưa), nàng cũng bỏ qua. Bởi với Pê-nê-lốp, không thể tin vào điều gì cả vì tất cả là sự sắp đặt của vị thần: 'Thưa bà! Dù già sáng suốt đến đâu, già cũng không thể hiểu được ý định bí ẩn của vị thần bất tử'.
Tuy nhiên, tiếng nói ấy là tiếng nói của lý trí. Khi đối diện với người mà người mẹ nuôi ô-ri-ki định là Uy-lít-xơ, trái tim nhạy cảm của Pê-nê-lốp không còn yên bình. Mong muốn gặp gỡ chồng, thậm chí giờ đây gần như đã gặp, dù chỉ là cảm giác, trái tim nàng như tan chảy. Lần đầu tiên, nàng run lên, mất tự tin, không thể kiểm soát được bản thân. Trạng thái không ổn đó không chỉ hiển hiện trong sự bối rối của con người: 'Nàng không biết có nên tiếp tục đứng xa hỏi người chồng yêu dấu của mình hay nên lại gần hơn, ôm chầm, nắm tay người và hôn lên?', mà cả khi Pê-nê-lốp quyết định bước xuống cầu thang để đối diện với 'người ấy'.'Bây giờ, hãy đi xuống nhà với Tê-lê-mác để xem xét cái chết của nhóm cầu hôn và kẻ giết họ'.
Kết hợp giữa monolog nội tâm và đối thoại lấp lửng với người mẹ nuôi, trái tim kiên cường của Pê-nê-lốp đã gần như vượt qua ranh giới vô hình mà chính nàng đã chia rẽ từ trước. Nhưng đến lúc có thể vượt qua, nàng lại do dự. Lý trí giúp nàng tỉnh táo, tỉnh táo để tránh rơi vào sự hiểu lầm ở phút cuối cùng. Pê-nê-lốp nói với con hay tự nói với lòng mình và cả Uy-lít-xơ về sự khó hiểu hiện tại: 'Nếu đây thực sự là Uy-lít-xơ, đã quay về, con có thể chắc chắn rằng cả cha và con sẽ nhận ra nhau một cách dễ dàng'. Nàng cầu cứu vào sự thật, vào lý trí một lần nữa trước khi hành động, trước khi quyết định, một quyết định quan trọng đến thế. Trước khi đưa ra quyết định đó, mâu thuẫn giữa tình cảm và lý trí khiến Pê-nê-lốp lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, khó rời xa nhưng cũng khó tiếp cận con người ấy. Cảm xúc giao hòa và xa lạ này được phản ánh qua ánh mắt, qua cửa sổ của tâm trí khi nàng ngồi yên nhưng tâm hồn như sóng biển 'lúc thì đắm chìm trong việc nhìn chằm chằm chồng, lúc lại không nhận ra chồng dưới bộ áo mục xanh'.
Khi Uy-lít-xơ bước ra từ phòng tắm, từ một người lang thang, Uy-lít-xơ 'xinh đẹp như một vị thần'. Điều đó không thoáng qua đối với Uy-lít-xơ. Nhưng dù cố ý thay đổi, cái nhìn của Pê-nê-lốp không thay đổi. Bởi sự thay đổi tự ý của Uy-lít-xơ không nằm trong tầm nhìn của nàng. Chỉ khi sự kiên nhẫn của Uy-lít-xơ dần dần cạn kiệt đến mức phải nói lên những lời tuyệt vọng 'Thôi, thưa bà! Hãy kể cho tôi một cái giường để tôi ngủ một mình, như bấy lâu nay, vì trái tim trong người nàng kia là sắt', trong tâm trí thông minh của Pê-nê-lốp mới nảy sinh một thử thách. Thử thách không phải là một bất ngờ vì trước đó, nàng đã tự tin rằng nếu Uy-lít-xơ trở về với những bí mật của cuộc sống hàng ngày của họ, 'những dấu hiệu riêng, chỉ hai người biết' sẽ làm ông nhớ lại.
Dù đã điều tra nhiều nhưng Pê-nê-lốp vẫn chưa tìm ra giải pháp, may mà lời than thở không cố ý của Uy-lít-xơ đã giúp nàng nhận ra. Hiệu quả của gợi ý này nhanh chóng, khi Uy-lít-xơ nhắc đến chiếc giường bí mật, nàng hiểu rằng bức tường bảo vệ mà Pê-nê-lốp đã xây dựng suốt hai chục năm qua không còn cần thiết nữa. Đây là cảnh trong bản kể của Hô-me-rơ: 'Người ấy nói và Pê-nê-lốp bị xốn xang... Nàng chạy ngay lại, nước mắt lưng trận, ôm chầm lấy chồng, hôn lên trán chồng...' ở thời khắc đặc biệt này, vai trò của hai người đã đổi chỗ. Người nài nỉ không phải là Uy-lít-xơ nữa. Người ấy là vợ. Đó là sự xin lỗi vì hạnh phúc, một hạnh phúc quá lớn khi 'Thần đã dành cho hai ta số phận đắng cay' đã buông tha, xin lỗi thêm lần nữa, xin lỗi cho một người vợ đã cố ý cứng đầu với chồng, vì 'vì luôn lo sợ có người đến, dùng lời ngọt ngào lừa gạt, vì cuộc sống không thiếu kẻ xảo quyệt, chỉ biết làm điều ác...'
Hạnh phúc mà Pê-nê-lốp tìm được là hai mươi năm chờ đợi, là lòng trung thành kiên định, là sự thấu hiểu sâu sắc của trí tuệ tự nhiên. Dường như chỉ có nàng mới cảm nhận được sự ngọt ngào sau cả bao đắng cay, chỉ có nàng mới đánh giá được vẻ đẹp vô hình của nó và chỉ có thiên nhiên mới tả được niềm hạnh phúc bất tận của 'rất ít người thoát ra khỏi biển cả bao la để đạt được bờ bên kia'. Cảm giác hạnh phúc cực độ trong nàng như một giấc mơ: 'nàng không thể nào nhàm chán trước chồng, và hai vòng tay trắng muốt của nàng ôm chặt lấy cổ chồng không muốn buông ra'.
So với Pê-nê-lốp, Uy-lít-xơ không phải là nhân vật chính, không đóng vai trò quyết định cuộc gặp gỡ. Mặc dù như Tê-lê-mác tự hào thừa nhận: 'cha từ xưa đến nay vẫn là người thông minh, không ai sánh kịp', nhưng trí tuệ của Uy-lít-xơ chủ yếu thể hiện trong một lĩnh vực khác: lĩnh vực chiến trường và cuộc vượt biển mười năm trở lại quê hương. Nhưng trước những vấn đề phức tạp như bí mật của tâm hồn con người, Uy-lít-xơ vẫn còn nhiều ngây ngô. Chẳng thế mà việc diệt trừ 108 kẻ cầu hôn với chàng không khó, nhưng làm thế nào để mở cửa trái tim Pê-nê-lốp, Uy-lít-xơ bó tay. Chỉ có kiên nhẫn, đợi chờ và trách móc. Vai trò của Uy-lít-xơ trở nên phụ thuộc hoàn toàn và bị động. Trí tuệ của Uy-lít-xơ trong việc giao tiếp và xử lý với phụ nữ (kể cả vợ chàng) không hơn gì Tê-lê-mác con chàng. Có thậm chí cả hai lời trách móc này giống nhau:
- Tê-lê-mác: 'Mẹ ơi, mẹ thật tàn nhẫn và độc ác quá! Sao mẹ lại ngồi xa cha con như vậy, sao mẹ không đến bên cha, quấn quýt hỏi han cha? Không, không một người phụ nữ nào cứng cỏi đến mức chồng đi lang thang hai mươi năm, chịu đựng bao nhiêu gian khổ, giờ mới trở về, mà lại có thể ngồi xa chồng như thế. Nhưng mẹ thì lòng dạ luôn cứng nhắc như đá'.
- Uy-lít-xơ: 'Thảm thương! Chắc chắn các vị thần trên núi Ô-lem-pơ đã ban cho nàng một trái tim đá cứng hơn bất kỳ người phụ nữ nào khác, vì một người khác chắc chắn không bao giờ có can đảm ngồi xa chồng như thế, khi chồng đi lang thang hai mươi năm, chịu đựng bao nhiêu nỗi đau khổ, giờ mới trở về. Thôi, xin mẹ hãy kể cho tôi một chiếc giường để tôi ngủ một mình, như bấy lâu nay, vì trái tim trong ngực nàng kia là đá'. Và chưa kể đến ý nghĩa của Uy-lít-xơ không nằm trong tâm tư, cảm xúc của đối tượng (vợ chồng) hoặc nằm ngoài sự kiện.
Khi nhận ra nửa cái nhìn của Pê-nê-lốp dưới chiếc áo quần rách, Uy-lít-xơ tỏ ra quyết tâm để thay đổi. Mặc dù Pê-nê-lốp không nhận ra anh ngay lập tức, nhưng khi anh xuất hiện trong bộ áo mới, người vợ của anh nhìn anh với ánh mắt khác biệt, như thể thấy một vị thần.
Dù Pê-nê-lốp cố giấu giếm ý định của mình, Uy-lít-xơ vẫn nhận ra sự thật khi nghe về việc di chuyển giường bí mật. Sự thông minh và sắc sảo của Pê-nê-lốp không thể phủ nhận, khiến Uy-lít-xơ cảm thấy ngạc nhiên và khâm phục.
Sự miêu tả của Hô-me-rơ về Uy-lít-xơ không chỉ không làm mất đi sự thông minh của anh, mà còn tạo điều kiện để tôn vinh sự sắc sảo của Pê-nê-lốp. Bằng cách này, sứ mệnh nghệ thuật của Uy-lít-xơ đã hoàn thành một cách xuất sắc.
Việc sử dụng ngôn ngữ sử thi và cách xây dựng nhân vật đa chiều trong tác phẩm đã tạo nên một kiệt tác nghệ thuật. Mặc dù được viết ra từ thời xa xưa, tác phẩm vẫn có sức hút và giá trị nghệ thuật lớn.
Phân tích đoạn trích về Uy-lít-xơ
I-li-át và Ô-đi-xê là hai sử thi nổi tiếng nhất của Hy Lạp, được coi là tác phẩm vĩ đại của Hô-me-rơ. Tuy nhiên, thông tin về người sáng tác này vẫn mơ hồ cho đến ngày nay. Có nhiều câu chuyện xoay quanh nhà thơ này, phổ biến nhất là về Mê-lê-xi-gien, một người nghèo sống bên bờ sông Mê-lét vào khoảng thế kỷ thứ IX-VIII trước Công Nguyên. Với vốn sống và sự sáng tạo vô song, ông đã tạo ra những tác phẩm vĩ đại được truyền bá qua các thế hệ. Sử thi Ô-đi-xê, với 12110 câu thơ chia thành 24 khúc, tiếp tục câu chuyện của Uy-lít-xơ và đưa ra những thử thách mới. Đoạn trích về Uy-lít-xơ trở về nằm ở khúc ca thứ 23 và 24, khi gia đình hạnh phúc được đoàn tụ sau một cuộc phiêu lưu đầy gian nan.
Trong sử thi Ô-đi-xê, Uy-lít-xơ được tạo hình với vẻ đẹp và trí tuệ vượt trội, trong khi tác giả cũng tạo ra một hình tượng phụ nữ lý tưởng, đầy phẩm chất cao quý. Tác giả không chỉ tập trung vào vẻ ngoại hình của Pê-nê-lốp, mà còn nhấn mạnh vào vẻ đẹp tâm hồn và trí tuệ của cô. Sự chung thủy của Pê-nê-lốp trong suốt 20 năm chờ đợi Uy-lít-xơ đã được biểu diễn qua nhiều tình huống khác nhau, là minh chứng cho tình yêu vĩnh cửu và sự kiên nhẫn của cô.
Pê-nê-lốp không chỉ có vẻ đẹp tâm hồn - lòng chung thủy mà còn được tôn vinh với vẻ đẹp trí tuệ, thể hiện qua sự khôn ngoan và thận trọng trong mọi tình huống. Nàng tài giỏi trong việc sáng tạo ra các mưu kế để trì hoãn việc tái giá, thậm chí đặt ra bài toán về chiếc giường cưới để kiểm tra sự thật. Thông qua các hành động này, nàng đã chứng minh sự thông minh và sắc bén của mình, đồng thời cũng xác định thân phận của chồng mình.
Vẻ đẹp trí tuệ của Pê-nê-lốp được thể hiện qua cách nàng xử lý thông tin một cách thận trọng và suy luận logic. Nàng không tin ngay lời nhũ mẫu về việc Uy-lít-xơ trở về mà cần thêm bằng chứng. Thậm chí khi đã nhận ra vết sẹo của chồng, nàng vẫn phải suy nghĩ và phân vân trước sự thật. Sự khôn ngoan của nàng không chỉ được ca ngợi qua lời khen của người khác mà còn qua hành động và suy luận của chính mình.
Uy-lít-xơ không chỉ được tạo hình với vẻ đẹp tâm hồn mà còn được ca ngợi với vẻ đẹp trí tuệ của mình. Chàng thể hiện lòng chung thủy vượt qua mọi khó khăn để trở về với gia đình, và thông qua cách thức xử lý vấn đề, chàng đã chứng minh sự khôn ngoan và thông minh của mình. Bằng cách này, đoạn trích vinh danh sự xuất sắc của cả hai nhân vật, đồng thời tôn vinh vẻ đẹp trí tuệ và tinh thần của người Hy Lạp cổ đại.
Đoạn trích về việc Uy-lít-xơ trở về không chỉ ca ngợi vẻ đẹp của Pê-nê-lốp mà còn là biểu tượng cho vẻ đẹp của người Hy Lạp cổ đại. Nó tập trung vào lòng chung thủy và sự thông minh của hai nhân vật, tạo nên một câu chuyện kịch tính và cuốn hút. Việc miêu tả tâm lí nhân vật chi tiết giúp khán giả hiểu rõ hơn về họ và tạo ra sự tò mò và hứng thú trong việc đọc sử thi.
Phân tích về việc Uy-lít-xơ trở về
Hô-me-rơ, nhà thơ mù của Hy Lạp sống vào thế kỷ IX và XIII trước Công nguyên. Ông sinh ra trong một gia đình nghèo bên sông Mê-lét. Hai sử thi lớn là I-li-at và Ô-đi-xê là tác phẩm vĩ đại của ông cho văn học.
Tác phẩm ra đời vào thời kì người Hy Lạp mở rộng sự kiểm soát ra biển cả. Trong cuộc phiêu lưu và khám phá thế giới rộng lớn và bí ẩn đó, con người cần phải có thông minh, sự tỉnh táo, mưu trí, và khôn ngoan. Hình ảnh của Uy-lít-xơ đại diện cho sức mạnh trí tuệ của người Hy Lạp.
Ô-đi-xê ra đời trong giai đoạn Hy Lạp chuyển từ cộng đồng phong kiến sang hệ thống gia đình, hôn nhân. Sự hiện diện của tình yêu quê hương, gia đình, và lòng trung thành là quan trọng. Hô-mê-rơ là một dự báo cho thời đại của mình, trong đó cả hai khái niệm về trí tuệ và tình yêu chung thủy được thể hiện rõ trong đoạn trích về Uy-lít-xơ trở về.
Tính trí tuệ và tình yêu của Uy-lít-xơ và Pê-nê-lốp là biểu tượng cho những phẩm chất cao đẹp của người Hy Lạp cổ đại thông qua mô tả tâm trạng, so sánh, và cách kể chuyện.
Ô-đi-xê kể về cuộc hành trình trở về quê nhà của Uy-lít-xơ sau khi chiến thắng Tơ-roa. Tác phẩm gồm 12110 câu thơ chia thành 24 khúc ca. Bắt đầu từ việc Uy-lít-xơ bị nữ thần Ca-lip-xô cải tạo, cho đến khi chàng trở về với gia đình sau nhiều gian khổ. Tình yêu và sự trí tuệ của hai nhân vật được nhấn mạnh qua cuộc trả thù và sự sum họp gia đình.
Đoạn trích từ khúc ca XVIII của Ô-đi-xê. Trước đó, Uy-lít-xơ giả vờ làm người lưu vong và trở về nhà để kể cho Pê-nê-lốp nghe về cuộc phiêu lưu của mình. Pê-nê-lốp tổ chức một cuộc thi bắn để loại bỏ 108 kẻ cầu hôn láo xược và những kẻ không trung thành. Đoạn trích bắt đầu từ đây.
Thông qua đoạn trích, tác giả đã mô tả vẻ đẹp tâm hồn và trí tuệ của Pê-nê-lốp và Uy-lít-xơ.
Tâm trạng của Uy-lít-xơ khi gặp lại gia đình: anh vừa mừng, hồi hộp, vui vẻ nhưng vẫn bình tĩnh và sáng suốt. Anh lên kế hoạch cùng con trai tiêu diệt kẻ địch và những người phản bội. Khi gặp Pê-nê-lốp, anh vẫn bình tĩnh, kiên nhẫn chờ đợi nàng nhận ra. Cách cười của Uy-lít-xơ thể hiện sự cao quý và kiên nhẫn của anh.
Tâm trạng phân vân của Pê-nê-lốp được thể hiện qua hành động và cử chỉ: nàng không biết nên tiếp xúc với chồng như thế nào. Nàng suy nghĩ, tính toán nhưng không giấu được sự bàng hoàng và xúc động lúc gặp chồng.
Quyết định thử thách với 'bí mật của chiếc giường' chứng tỏ Pê-nê-lốp là người thông minh, tỉnh táo và kiên quyết. Nàng cũng rất thận trọng, điều này phản ánh tính cách của nàng. Pê-nê-lốp là một người trí tuệ, thông minh nhưng cũng rất kiên quyết và thận trọng.
Cách kể chuyện của Hô-me-rơ qua đoạn trích tạo ra hiệu ứng bất ngờ và xúc động, làm nổi bật phẩm chất của Pê-nê-lốp và Uy-lít-xơ.
Biện pháp nghệ thuật thường được áp dụng trong đoạn trích là tương phản, tạo ra kịch tính và gây bất ngờ...
Trong phần cuối, biện pháp nghệ thuật so sánh được sử dụng thành công: Hình ảnh 'mặt đất' và 'người đi biển' thể hiện sự khao khát tuyệt vọng và mừng vui của Pê-nê-lốp khi gặp lại người chồng sau hai mươi năm lưu lạc.
Tâm trạng của Pê-nê-lốp khi gặp lại chồng được so sánh với người đi biển bị đắm tàu, trong tuyệt vọng nhưng bất ngờ nhận ra đất liền.