Đề bài: Trong nhà em có ba phương tiện giao thông: xe đạp, xe máy và ô tô. Chúng cãi nhau, so sánh về ưu nhược điểm kịch liệt. Hãy tưởng tượng em nghe thấy cuộc cãi nhau đó và sẽ dàn xếp như thế nào?
Dàn ý Kể câu chuyện về cuộc tranh luận giữa ô tô, xe máy, xe đạp
1. Bước đầu:
- Giới thiệu về ba phương tiện giao thông (xe đạp, xe máy, ô tô); (có thể) kết hợp giới thiệu ngữ cảnh (hoàn cảnh xảy ra)
2. Nội dung chính:
- Lợi ích của xe đạp và nhược điểm
- Lợi ích của xe máy và nhược điểm.
- Lợi ích của ô tô và nhược điểm
- Sự hiện diện của tôi và lời khuyên.
3. Tổng kết: Có thể rút ra bài học cho bản thân
Kể về cuộc tranh luận giữa ô tô, xe máy, xe đạp - Mẫu 1
Ba tôi là Giám đốc công ty xây dựng hàng đầu của Sở xây dựng TP.HCM. Cơ quan cung cấp cho ông một chiếc xe du lịch màu xanh của Toyota để di chuyển. Mẹ tôi là giáo viên Văn tại trường chuyên Lê Hồng Phong. Hàng ngày, mẹ đi dạy bằng chiếc Honda cũ. Còn tôi thì đi học bằng chiếc xe đạp leo núi mà ba tặng vào dịp Tết.
Sáng nay, chủ nhật, cả gia đình tôi đều có mặt đông đủ ở nhà. Sau bữa ăn sáng, ba vào phòng khách đọc báo, mẹ mang giỏ đi chợ để chuẩn bị cơm trưa. Tôi lấy bình nước tưới cây trước cửa để xe. Bỗng tôi nghe tiếng cãi nhau xảy ra. Tò mò, tôi đứng ở cửa lắng nghe. Thì ra, anh ôtô, chị xe máy và cậu xe đạp đang cãi vã với nhau.
Anh ôtô lớn tiếng phát biểu:
- Các bạn nghe đây! Về mặt ngoại hình, tôi đã vượt trội hơn rồi! Sang trọng, đẳng cấp không thể sánh bằng. Ông chủ mỗi khi di chuyển đều thoải mái, dễ chịu, mưa gió không ảnh hưởng, nắng nóng cũng không là vấn đề. Còn các bạn thì kém xa tôi, làm sao có thể sánh kịp? Đó là lý do tại sao ông chủ trân trọng tôi nhất!
Chị Honda không chịu kém cạnh:
- Anh nói đúng! Nhưng tôi muốn hỏi anh, ngoài việc đưa ông chủ đến cơ quan hoặc đi công tác, anh còn được sử dụng vào mục đích gì nữa không? Còn tôi, tôi có nhiều công dụng hơn anh nhiều! Ngày nào cũng từ sáng sớm, tôi đưa bà chủ đi làm, sau đó đi chợ, đi dạo, thăm bạn bè… tôi luôn bên cạnh bà chủ. Tiện lợi đến không ngờ! Tôi cảm thấy mình là người hữu ích nhất trong gia đình.
Xe đạp đã đứng im dựa vào tường khi nghe ôtô và xe máy cãi nhau, giờ mới phản ứng:
- Dù bé nhỏ nhưng rất hữu ích. Hằng ngày, em cùng anh Huy đến trường, đến câu lạc bộ. Đôi khi giúp anh ấy đi picnic cùng bạn bè ở trong và ngoài thành phố. Dù gặp kẹt xe, kẹt cầu, em vẫn có thể tránh được, không như anh ôtô và chị Honda. Em chỉ cần chăm chỉ làm việc mà không tốn kém gì. Trong khi đó, hai người phải tiêu tốn nhiều xăng mới có thể di chuyển được. Và còn gây ra ô nhiễm môi trường nữa!
Ôtô và Honda không hài lòng khi nghe xe đạp nói như vậy. Cuộc tranh luận vẫn tiếp tục.
Em bước vào nói:
- Các bạn không nên so sánh như vậy! Mặc dù có những ưu điểm và nhược điểm khác nhau, nhưng mỗi người đều có ích. Ba mẹ tôi và tôi đều yêu quý cả ba bạn như nhau. Các bạn có đồng ý không?
Ôtô, Honda và xe đạp nhìn nhau với ánh mắt thân thiện, cười rồi hô lên: Đồng ý!
Kể câu chuyện về cuộc tranh luận giữa ô tô, xe máy, xe đạp - Mẫu 2
Một đêm, đang mơ màng ngủ, tôi bỗng nghe thấy tiếng ồn từ phía nhà xe. Tiếng ồn ngày càng lớn dần, làm tôi tò mò bước xuống giường. Đứng ngoài cửa, tôi ngạc nhiên khi thấy ba anh xe đạp, xe máy, ô tô đang cãi nhau, so sánh một cách kịch tính.
Khu nhà nhỏ phía sau là nơi cư trú của mấy chiếc xe nhà tôi, chiếc xe máy cũ của bố và chiếc xe đạp học đường của tôi. Chúng đã sống hòa thuận với nhau suốt nhiều năm. Nhưng từ khi có chiếc ô tô mới gia nhập, mâu thuẫn giữa các xe bắt đầu nảy sinh. Chúng khen ngợi hoặc phê phán lẫn nhau, so sánh từng chi tiết nhỏ. Tôi biết điều đó nhưng không ngờ chúng lại cãi nhau dữ dội như vậy. Dường như bấy nhiêu khó chịu đã đủ để chúng bộc bạch hết cảm xúc của mình. Đêm nay, tôi mới thấy cảnh chúng cãi nhau. Ba chiếc xe, mỗi chiếc đều tự cho rằng mình đúng và đang cố gắng bác bỏ ý kiến của nhau.
Đầu tiên là chiếc ô tô: “Các anh nói sao có thể so sánh với tôi được. Tôi là chiếc xe hiện đại nhất, đẹp nhất và tiện ích nhất. Trang bị đầy đủ tiện nghi như một ngôi nhà di động, có ti vi, máy điều hòa... Gia đình ông chủ của tôi có bốn người, và việc di chuyển bằng tôi thì thật dễ dàng. Các anh có thể làm được như vậy không?”. Ô tô tỏ ra tự hào và kiêu hãnh. Nghe vậy, xe máy lên tiếng: Dù ô tô có hiện đại thế nào thì vẫn không thể tiện ích như tôi. Tôi không sang trọng nhưng tôi chạy nhanh, vượt qua mọi tình huống giao thông mà ô tô không thể làm được. Ô tô chiếm diện tích lớn hơn khi di chuyển, trong khi tôi giản dị và linh hoạt hơn. Mà bây giờ có nhiều loại xe máy với nhiều mẫu mã, chất lượng tốt hơn nhiều. Quan trọng là tôi đã gắn bó với gia đình ông chủ từ lâu. Tôi đã đồng hành với họ trong mọi hoàn cảnh, và họ luôn trân trọng tôi. Đã nhiều năm trôi qua, nhưng tôi vẫn là người bạn đắc lực của họ. Nhưng giờ đây tôi xấu xí và cũ đi, có lẽ ông chủ không còn quan tâm đến tôi nữa...”. Xe máy nói đến đây, bật khóc. Có vẻ như nó đang rơi vào tâm trạng khi nhớ lại những ký ức đã qua. Không biết ô tô nghĩ gì. Sau một khoảng im lặng, cuối cùng, chiếc xe đạp của tôi mới lên tiếng: “Các anh đều cho rằng mình tốt nhất, tiện ích nhất, nhưng không ai biết rằng trong số chúng ta, tôi là người xuất hiện sớm nhất. Tôi đã được con người sáng tạo ra để thay thế cho nhiều loại phương tiện khác. Lúc đó, có một chiếc xe đạp là niềm hạnh phúc lớn. Tôi nhẹ nhàng, dễ dàng di chuyển và giúp con người vận động. Các anh cần phải “ăn” nhiều năng lượng mới có thể di chuyển, trong khi tôi thì không cần xăng dầu. Tôi đã gắn bó với gia đình ông chủ từ lâu, đi cùng họ trong mọi hoàn cảnh, từ khi họ còn khó khăn. Tôi đi làm cùng ông chủ, đưa đón cậu chủ hàng ngày, đi chợ cùng bà chủ... Mọi thứ đã diễn ra như vậy từ bao nhiêu năm rồi...” Mỗi chiếc xe đều đưa ra lý do rất thuyết phục. Nhưng không ai chịu chấp nhận ý kiến của người khác, mà vẫn kiên quyết cho rằng mình là số một, được gia đình chủ yêu quý nhất và được sử dụng nhiều nhất.
Chúng cứ cãi nhau mặc dù tôi đứng nghe từ lâu. Tôi bước vào khi cuộc tranh luận vẫn đang diễn ra. Khi nhìn thấy tôi, chúng ngạc nhiên và sửng sốt. Nhìn những chiếc xe trong gia đình, tôi thấy những điều họ nói đều đúng. Những chiếc xe này đã đồng hành cùng gia đình tôi và làm nhiều điều tốt đẹp cho họ. Tôi đến gần từng chiếc, vỗ về và âu yếm chúng. Chúng trở nên im lặng và nhìn tôi với ánh mắt thân thiện. “Các bạn ơi! Tôi đã nghe hết những gì các bạn nói. Mỗi người có quan điểm riêng và đều đúng. Mọi chiếc xe đều có ý nghĩa với gia đình tôi. Vì vậy, từ giờ, gia đình tôi sẽ sử dụng tất cả các bạn. Khi cần đi xa, chúng ta sẽ sử dụng ô tô. Xe máy sẽ giúp bố mỗi ngày, còn xe đạp sẽ đưa tôi đến trường. Mỗi chiếc xe sẽ phát huy vai trò của mình. Hãy nhớ rằng, không ai là không cần thiết và không ai là tốt hơn ai vì mỗi người đều có ưu điểm của riêng mình...” Các chiếc xe im lặng đồng tình và nhìn nhau với vẻ mặt thân thiện, như để hòa giải mọi xích mích...
Cuộc cãi vã giữa những chiếc xe kết thúc từ đó. Mỗi chiếc đều chăm chỉ thực hiện nhiệm vụ của mình. Chúng sống hòa thuận, vui vẻ bên nhau. Từ đó, để bày tỏ lòng biết ơn với những người bạn nhỏ này, gia đình tôi luôn chú ý bảo quản và chăm sóc chúng một cách tốt nhất.
Kể câu chuyện về cuộc tranh luận giữa ô tô, xe máy, xe đạp - Mẫu 3
Sáng nay khi bước ra ngoài để xe, em đã vô tình nghe được cuộc cãi vã giữa chị xe đạp, anh xe máy và anh ô tô. Điều này xảy ra vì gia đình tôi mới mua thêm một chiếc ô tô, và mọi người thường sử dụng nó hơn nên mới có cuộc tranh luận này.
Chị xe đạp luôn dậy sớm. Mỗi khi tỉnh dậy, chị vươn vai, chăm chỉ đứng dậy để hít thở không khí trong lành, rồi nói với niềm hân hoan: 'Ah, một ngày mới lại bắt đầu!'. Anh xe máy, bị đánh thức vô tình, tức giận nhưng cũng không quên cười nhạo nói:
- Đúng là ngày mới đến, nhưng với loại xe đạp cũ kĩ như chị thì cũng chẳng có ý nghĩa gì...!
Chị xe đạp tỏ ra tức giận nổi điên:
- Sao lại nói xe tôi cũ kĩ? Anh có cái gì mà tốt hơn tôi đâu?
Anh xe máy vui vẻ cười to:
- Lạc hậu quá! Thật là lạc hậu! Chị đi chậm chạp, chẳng giống tôi nhanh nhẹn và bảnh trai!
Anh ta vung vành xe sáng bóng ra, tiếp tục nói:
- Thấy chưa! Tôi được sơn màu bạc quý phái từ trên xuống dưới. Và tôi có động cơ chạy êm ái, vượt trội hơn bàn đạp lỗi thời của chị. A! Còn muốn gặp bạn bè của tôi không? SH, Spacy, Vespa... tất cả đều là những chiếc xe 'xịn'!
Anh ô tô cũng giật mình, bắt đầu nói to lên
- Có gì mà sáng sớm ầm ĩ thế? - A, thì hai anh chị đang cãi nhau - Anh chị cũng thế! Cãi nhau làm gì mệt! Tôi mới là số một đây.
Anh xe máy và chị xe đạp nhìn nhau tròn mắt, anh ô tô tiếp tục nói:
- Tôi được trang bị điều hòa, lò sưởi, máy nghe nhạc, gương. Đặc biệt! Ngồi lên tôi và đi trên phố thì chỉ có sự thoải mái và an tâm, lại còn thu hút ánh nhìn thèm khát của mọi người! Nhìn tôi thì chỉ có cảm giác lộng lẫy thôi!
Anh xe máy phát ra một tiếng huýt sáo:
- Thật là ấn tượng! Nhưng chỉ có hoành tráng 'to con' thôi chứ hoành tráng 'đẹp' thì không. Trong giờ cao điểm, những chiếc xe 'khổng lồ' như anh đều khó khăn mà vượt qua được. Chỉ có những chiếc nhẹ nhàng như tôi mới có thể lướt trôi, và lúc đó, ai sẽ được yêu thích hơn nhỉ?
Chị xe đạp nghe thấy cũng tức giận và nói lên:
- Các anh quá đáng rồi đấy! Dù đi nhanh, nhưng hãy nhìn lại phía sau xem, các anh để lại khói bụi, ô nhiễm môi trường. Nếu thiếu tôi, làm sao có thể có những con phố thanh bình như ngày hôm nay. Tôi đóng góp vào việc làm cho môi trường xanh - sạch - đẹp. Người lịch thiệp luôn chọn tôi làm phương tiện di chuyển hàng đầu.
Xe máy và ô tô dường như hiểu được vấn đề, ô tô bày tỏ rằng:
- Từ bây giờ, chúng ta hãy dừng cãi vã nhé. Tôi nhận ra rằng mỗi phương tiện đều có giá trị riêng, không ai vượt trội hơn ai cả. Xe máy có những ưu điểm mà tôi và xe đạp không có, xe đạp cũng có những lợi ích mà xe máy và ô tô không thể có. Vì thế, từ hôm nay chúng ta sẽ sống trong tình đồng lòng, tôn trọng lẫn nhau, và cùng nỗ lực thực hiện nhiệm vụ của mình để phục vụ lợi ích chung của con người.
Cả ba chiếc xe im lặng đồng ý. Tôi xuống xe đạp, trèo lên và đạp đến trường. Trong lòng, tôi cảm thấy một niềm vui lạ lùng. Tôi không ngờ rằng phương tiện giao thông cũng có ý thức như vậy. Từ giờ, tôi sẽ cố gắng học hành chăm chỉ hơn, và bảo quản chiếc xe của mình tốt hơn, để nó có thể ở bên tôi lâu hơn.
Kể câu chuyện về cuộc tranh luận giữa ô tô, xe máy, xe đạp - Mẫu 4
Ở một con đường trung tâm của Hà Nội, có một thư viện đã được xây dựng từ thế kỷ trước. Tôi thường xuyên ghé đến đây cùng với cô chủ, nên nơi này trở nên quen thuộc với tôi. Chỗ tôi thường đợi cô chủ là bãi giữ xe của thư viện, dưới gốc cây già. Cho phép tôi tự giới thiệu: Tôi là một chiếc xe đạp! Một chiếc xe đạp Nhật Bản! Hôm nay, tôi lại đi cùng cô chủ đến đây. Bởi vì còn sớm, bãi giữ xe hoàn toàn trống trơn. Trong bãi, chỉ có một chiếc ô tô bóng loáng đang đỗ bên cạnh một chiếc xe máy cũng bóng loáng. Tôi từ từ tiến lại gần và dừng ngay cạnh họ.
Sau một lúc, xe máy liếc nhìn tôi bằng nửa con mắt lớn của mình, rồi nói nhẹ nhàng:
- Xin chào anh xe cổ.
Tôi nhăn mày:
- Sao anh lại gọi tôi là xe cổ.
- Còn gì nữa đâu. - giọng Xe máy dài thêm - Anh cổ điển quá đi! Nhìn này, kiểu dáng của anh chỉ có khung, trông rõ ràng lỗi thời, di chuyển chậm chạp, không phù hợp với thời đại hiện đại, lối sống công nghiệp bây giờ chứ! Trời ơi! Ai dùng anh chắc là người hoài cổ?
Tiếp theo, Xe máy nói: “Hãy so sánh tôi với anh xem sao? Nhìn tôi này! Kiểu dáng đẹp, bề mặt bóng loáng, sành điệu làm sao! Chỉ cần mở khóa điện, bấm nút đề, chuyển số, tôi đã sẵn sàng trên đường phố. Mọi ánh mắt đều ngưỡng mộ và mong muốn tôi. Tôi là hiện thân của phương tiện hiện đại mà lại rất phổ biến. Tôi có nhiều bạn bè, anh có muốn gặp không? Dream, Angel, Attila, Dylan, toàn là những mẫu xe cao cấp! Anh chỉ cần nhìn chút là thấy có trên đường phố, chứng tỏ chúng tôi rất được mọi người yêu thích đó! Từ người bình thường đến người giàu có đều chọn tôi để sử dụng. Tôi có thể chở hai người trong khi chủ nhân lên làm bốn người. Dáng tôi nhỏ gọn, tốc độ nhanh, dễ di chuyển khiến mọi người đều khâm phục. Tôi xứng đáng được tôn vinh và sùng bái! Không ai sánh kịp tôi trên thế giới này.
Xe máy định tiếp tục nhưng bị Ô tô gián đoạn:
- Tự phụ quá! Thật đáng tiếc cho anh Xe đạp phải nghe những lời chê trách đó! - Ô tô nói với thái độ miệt thị; sau đó quay lại Xe máy: - Có thật là cậu nói đúng về Xe đạp, nhưng không nên tự mãn như vậy. Xe máy, cậu được ưa chuộng nhưng lại mang nhiều hậu quả. Các cậu có quá nhiều, làm cho tình trạng ùn tắc giao thông trở nên tồi tệ, gây ô nhiễm môi trường, và gây ra các vụ tai nạn do lạng lách, vượt ẩu. Tôi mới là phương tiện thực sự hữu ích và sang trọng nhất trong cuộc sống, đặc biệt là khi đi xa, dã ngoại, cưới hỏi,... Người bình thường thuê xe, người sang, người giàu có mua xe. Không bị ướt khi trời mưa, không nóng khi trời nắng. Ghế ngồi êm ái, thoải mái. Có thể nghe nhạc, xem phim hoặc thậm chí ngủ trên xe. Đây mới thực sự là lựa chọn của thế hệ mới!
Nghe họ tự tự cao mình, tôi cảm thấy bực mình. Dịu dàng tôi nói:
- Thật là tuyệt vời và hiện đại. Như các bạn thấy, tôi có nhiều hạn chế về tốc độ, giá trị vật chất hay văn minh hiện đại nhưng tôi cũng rất quan trọng trong cuộc sống con người. Trong thời kỳ kháng chiến chống Pháp, chống Mỹ, chúng tôi đã vận chuyển lương thực, vũ khí, và quân trang đến chiến trận. Trong thời bình, tôi là phương tiện của học sinh, là xe vận chuyển của những người lao động. Không chỉ vậy, tôi còn giữ gìn sức khỏe cho mọi người. Các cụ già vẫn đạp xe vòng quanh Hồ Tây để rèn luyện sức khỏe. Tại các sự kiện thể thao, tôi là một trong những môn thi quan trọng. Tôi là phương tiện an toàn và chậm nhất trong giao thông, không gây ô nhiễm môi trường, không tiêu tốn nhiên liệu, không gây ùn tắc giao thông, dễ dàng di chuyển và lưu trữ. Mọi người ở mọi lứa tuổi đều có thể sử dụng một cách dễ dàng.
- Tôi mỉm cười với bài diễn thuyết của mình.
Bỗng cây Si già im lặng từ trước đến giờ vẫn che chở cho chúng tôi khi chúng tôi ồn ào nói chuyện. Dường như cây đã nghe hết lời chúng tôi nói.
- Tôi đã sống hơn trăm năm, hiểu biết nhiều điều, chứng kiến và giải thích được nhiều điều khó hiểu, nhưng tôi không biết ai trong các bạn là phương tiện tốt nhất, hữu ích nhất trong các phương tiện tham gia giao thông. Nhưng có lẽ các bạn đều đáng quý như nhau, có đóng góp quan trọng trong cuộc sống con người. Các bạn giúp con người di chuyển nhanh chóng hơn, vận chuyển được nhiều hơn mà không mất sức. Các bạn đã tự giới thiệu về mình, nhưng không nên cãi nhau như thế, mà phải cùng nhau hợp tác vì lợi ích của con người. Mỗi phương tiện có một vai trò không thể thiếu trong xã hội. Tôi có một lời khuyên cho các bạn: Dù là phương tiện nào đi nữa, hãy tuân thủ Luật Giao thông và bảo vệ môi trường một cách hiệu quả nhất! Rồi cây Si im lặng.
Lời cây Si già làm chúng tôi suy tư. Chúng tôi đột nhiên im lặng, không ai nói thêm một lời nào. Tôi thầm hứa với cây Si già sẽ cố gắng tuân thủ tốt luật lệ giao thông và nhắc nhở hai bạn Ô tô, Xe máy phải cùng thực hiện và có ý thức bảo vệ môi trường, không gây ra ô nhiễm không khí trên đường. Bây giờ cô chủ của tôi đã ra, tôi phải về rồi, xin chào tạm biệt mọi người nhé.
Kể câu chuyện về cuộc tranh luận giữa ô tô, xe máy, xe đạp - Mẫu 5
Trong nhà tôi có ba phương tiện giao thông là bác ô tô, chú xe máy và anh xe đạp. Một ngày nắng nóng, tôi lên bác ô tô mở cửa xe ra để làm mát. Đột nhiên, tôi nghe tiếng rên rỉ của bác ô tô: “Kít! Kít! Đau quá! Đau quá!”.
Nghe tiếng bác ô tô rên rỉ, anh xe đạp bên cạnh thì thầm với chú xe máy:
- Bác ô tô sung sướng quá, suốt ngày ở nhà, chẳng vất vả gì. Thỉnh thoảng, nhà chủ phải đi bốc hàng thì mới phải ra đường còn những ngày thường thì được tắm rửa sạch sẽ, có khi còn được mua quần áo mới cho nữa. Chẳng bù cho tôi, tôi là người khổ nhất, tôi gầy gò, ốm yếu nhất trong ba người, mà ngày nào cũng phải cùng ông chủ tập thể dục vào buổi chiều, ngày nào cũng phải đi bốn, năm cây số chứ ít gì đâu. Chân tay tôi lúc nào cũng ra rời. Có lần chân tay tôi còn bị chảy máu vì dẫm phải đinh hay vấp hòn đá nhọn giữa đường, ông chủ phải mang tôi đi băng bó vết thương cho lành lại. Bác ô tô mới có thế mà đã kêu toáng cả lên.
Bác ô tô nghe thấy nhưng vẫn lờ đi, coi như không có gì. Đúng thế, chú xe máy lên tiếng:
- Ừ, chẳng bù cho tôi suốt ngày phải làm việc, luôn chân luôn tay, chẳng mấy khi được nghỉ ngơi. Buổi sáng thì chở cô chủ đến trường, trưa về lại cùng bà chủ ra chợ, đến chiều lại phải mang hàng đi cất. Đợt vừa rồi, chắc làm việc quá sức nên tôi bị ốm, ông chủ bà chủ không mang hàng đi cất được, buộc phải chờ tôi khoẻ hẳn. Tuy tôi lớn hơn anh thật đấy nhưng lại phải làm việc nặng hơn, nhiều hơn. Trong số chúng ta, tôi mới là người khổ nhất.
Bác ô tô nghe thấy hết, không chịu được nữa, định cho mỗi người một cái bạt tai nhưng may mắn bác ấy trấn tĩnh lại được, chứ không thì… Bác nghĩ mình là người có tuổi, không nên làm như vậy, chi bằng giải thích để mọi người hiểu. Bác ô tô cất giọng từ tốn và nghiêm túc nói:
- Tất cả những gì các anh vừa trao đổi, tôi đã nghe thấy rõ. Nhưng tôi tự hỏi, lý do mà các nhà nghiên cứu tạo ra chúng ta là gì? Họ bỏ công sức và tiền bạc để tạo ra chúng ta làm gì? Chẳng lẽ chỉ để trang trí hay sao? Liệu chúng ta có phải là những sinh vật vô dụng không?
Sau những câu hỏi của ô tô, xe đạp và xe máy đều nhìn nhau, mặt đỏ bừng, không biết nên nói gì. Bác ô tô tiếp tục:
- Các nhà nghiên cứu đã tạo ra chúng ta để phục vụ cuộc sống của con người, giúp con người tiện lợi hơn trong việc đi lại, mua sắm, giao tiếp. Còn với tôi, tôi cũng phải làm việc, thậm chí là những công việc nặng nhọc hơn nhiều so với các anh. Nhưng tôi không bao giờ than phiền với ai, chỉ khi đau mỏi quá thì tôi mới kêu lên một mình thôi! Phải hiểu rằng con người phải làm việc chăm chỉ mới có thể kiếm được cơm ăn, không ai có thể sống dựa vào sự may mắn mà không phải làm việc!
Nói xong, bác ô tô nhe răng cười. Thấy vậy, anh xe đạp và chú xe máy vội chạy lại xoa bóp cho bác ô tô và xin lỗi rối rít.
Từ đó, họ không còn than phiền nữa, mọi người đều cố gắng làm việc.
Kể câu chuyện về cuộc tranh luận giữa ô tô, xe máy, xe đạp - Mẫu 6
Một lần đi học về, em nghe thấy tiếng cãi nhau ầm ĩ. Tò mò, em tiến lại gần, nấp dưới cửa sổ, nhìn trộm vào trong nhà thì thấy các phương tiện giao thông đang tranh cãi nhau kịch liệt.
Cô xe đạp đang than thở:
- Tôi là phương tiện được coi là thô sơ nhất. Nhưng tôi lại hữu ích cho mọi người. Mọi đứa trẻ đều học cách đi xe đạp. Dù tôi đơn giản nhưng lại giúp giảm ô nhiễm môi trường, tốt cho sức khỏe, ngay cả người già cũng sử dụng tôi để tập thể dục. Người béo có thể sử dụng tôi để giảm cân và cải thiện sức khỏe. Nhưng dường như mọi người đã quên đi lợi ích của tôi. Tôi cảm thấy như bị lãng quên.
Xe đạp vẫn còn nói, chú xe máy lập tức phản bác:
- Ôi! Thời của chị lạc hậu mất rồi. Bây giờ có ai còn đi xe đạp nữa đâu. Xe máy bây giờ mới là tối ưu. Chị cứ nhìn ngoài đường xem, chủ yếu là xe máy. Họ hàng nhà tôi càng ngày càng cải tiến mẫu mã. Chúng tôi trở nên đẹp hơn, thon thả hơn và nhiều công dụng hơn. Đi xe máy vừa nhanh, vừa tiện lợi.
Xe máy đang kể về sự hữu ích của mình thì xe đạp ngắt lời:
- Anh đừng tự khoe khoang. Anh xem họ nhà anh đã xả bao nhiêu khí thải ra đường. Đường phố toàn mùi xăng, không khí bị ô nhiễm một phần cũng tại các anh thôi. Hơn nữa, từ khi có các anh, sự yên tĩnh bị phá vỡ. Các thanh niên hư hỏng nhờ có các anh mới tổ chức đua xe, lạng lách khiến tai nạn giao thông gia tăng, kéo theo bao người bị thiệt mạng.
Cô xe đạp chỉ trích chú xe máy gay gắt. Nghe xong, chú xe máy vội phân bua:
- Ôi! Chị hiểu nhầm rồi. Chúng tôi được phát minh ra để tiện cho việc đi lại thôi. Những thanh niên hư hỏng đã dùng chúng tôi sai mục đích. Oan cho chúng tôi quá. Tôi thấy sướng nhất là bác ô tô. Lúc nào cũng được trọng vọng.
Bác ô tô mới phát biểu:
- Các cô chú không hiểu cho tôi, lại so sánh với tôi. Tôi được cải tiến hiện đại chỉ để phục vụ cuộc sống của con người. Tôi giúp con người tiết kiệm công sức trong các chuyến đi xa.
Bác ô tô không gay gắt như chị xe đạp và chú xe máy. Bác nhẹ nhàng nói với họ:
- Sao các cô, chú lại cãi nhau như vậy. Chúng ta đều là phương tiện giao thông, phải biết đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau. Mỗi chúng ta có nhiệm vụ riêng, đại diện cho sự tiến bộ của xã hội. Hãy đoàn kết lại để giúp đỡ con người trong khả năng của mình.