Để hỗ trợ học sinh trong việc ôn tập về tác phẩm trên, Mytour đề xuất bạn đọc tham khảo Bài văn mẫu lớp 8: Cảm nhận về tiếng khóc và nụ cười của bé Hồng trong đoạn trích 'Trong lòng mẹ'.
Dàn ý cảm nhận về tiếng khóc và nụ cười của bé Hồng
1. Bắt đầu
- Giới thiệu về Nguyên Hồng, tác giả của đoạn trích 'Trong lòng mẹ'.
- Dẫn dắt đến hình ảnh của tiếng khóc và nụ cười của bé Hồng trong đoạn trích đó.
2. Phần chính
a. Hình ảnh của giọt nước mắt
- Trong cuộc trò chuyện với bà cô về việc đến Thanh Hóa thăm mẹ.
- Tôi im lặng, cúi đầu, lòng tôi co lại, khóe mắt tôi đang đau đớn.
- Nước mắt tôi rơi dài, lan tỏa trên gò má và cổ. Tiếng 'em bé' của cô tôi vang lên ngọt ngào, rõ ràng, và nó đã làm rối bời tâm can tôi như cô ấy muốn.
- Trong khi cô tôi vẫn nói, cổ họng tôi nghẹn kín, không thể kêu ra nổi.
=> Giọt nước mắt thể hiện sự đau buồn, tủi nhục mà bé Hồng phải chịu đựng. Đồng thời là sự nhớ nhung về người mẹ và sự phẫn nộ trước những biến cố đã chia cắt mẹ con Hồng.
- Khi gặp lại mẹ: Mẹ tôi vừa nắm tay, vuốt ve tôi, thì tôi bùng nước mắt, khóc không kiểm soát.
=> Niềm hạnh phúc, sung sướng không gì tả được của Hồng khi gặp lại mẹ sau bao ngày xa cách.
b. Hình ảnh của nụ cười
- Khi bà cô mỉm cười và hỏi Hồng có muốn vào Thanh Hóa thăm mẹ, cậu bé Hồng cũng mỉm cười và trả lời: “Không! Cháu không muốn đâu. Cuối năm mợ cháu cũng về”.
=> Đó không phải là nụ cười trong sáng của một đứa trẻ. Nụ cười ấy cho thấy Hồng đã hiểu rõ ý đồ của bà cô muốn xen vào suy nghĩ của mình những ý nghĩ xấu xa về mẹ.
- Khi bà cô thông báo cho Hồng biết về việc mẹ có thai. Hồng cười nhưng trong tiếng khóc, hỏi cô tôi: “Sao cô biết mợ con có thai?”.
=> Nụ cười giữa những giọt nước mắt biểu hiện sự trốn tránh, tự vệ. Nụ cười là dấu hiệu của sự đau đớn, phẫn uất của Hồng trước những lời nói ác ý của bà cô về mẹ.
c. Tầm quan trọng của hình ảnh nước mắt và nụ cười
- Giọt nước mắt và nụ cười là hai biểu hiện cảm xúc sâu sắc của con người.
- Đóng góp vào việc phác họa tâm trạng và tình cảm của nhân vật bé Hồng trong đoạn trích.
3. Phần kết
Xác nhận lại ý nghĩa của giọt nước mắt và nụ cười trong cuộc sống của bé Hồng.
Cảm xúc từ tiếng khóc và nụ cười của bé Hồng - Mẫu 1
Trích đoạn từ hồi ký 'Những ngày thơ ấu' của Nguyên Hồng, tả chân thực những bi kịch, nỗi buồn của nhà văn khi còn bé. Trong đó, nước mắt và nụ cười của cậu bé Hồng là hình ảnh chính diện.
Khi trò chuyện với bà cô, Hồng gần như bật khóc khi nghe câu: 'Muốn vào Thanh Hóa chơi với cô mày không?'. Câu hỏi này đẩy Hồng về kí ức về mẹ. Trái tim Hồng nghẹn lại khi nhớ về mẹ, nhưng anh ấy vẫn cố gắng kìm nén nước mắt.
Những lời nói của bà cô đầy ám ảnh đã làm Hồng phải đối mặt với cảm xúc phức tạp. Anh ấy cười khúc khích trước lời mời của bà cô, nhưng trong lòng lại khóc, khiến mọi người phải tự hỏi: 'Làm sao cô biết mợ con có con?'
Bà cô đã gây ám ảnh cho tâm trí của Hồng. Anh ấy cười dưới tiếng khóc, thể hiện sự đau đớn khi phải chịu đựng lời nói cay độc của bà cô về mẹ. Hình ảnh người cô trở thành biểu tượng cho những thứ khó chịu, làm cho Hồng và mẹ anh phải chia xa.
So sánh nụ cười của người cô và Hồng, chúng ta thấy sự tương phản. Nếu nụ cười của người cô đại diện cho sự ác ý và đen tối, muốn gieo rắc vào tâm trí một cậu bé căm hờn mẹ của mình. Thì nụ cười của Hồng lại phản ánh tâm hồn nhạy cảm, sâu sắc và yêu thương mẹ của anh.
Nụ cười và giọt nước mắt đối lập nhau. Giọt nước mắt hiện diện trong hai tình huống: khi trò chuyện với bà cô và khi gặp lại mẹ. Khi người cô gọi Hồng đến và hỏi có muốn vào Thanh Hóa thăm mẹ, Hồng cảm thấy lòng co bóp, mắt cay cay. Sự nhớ về mẹ và sự cô đơn vì không được sống trong tình yêu thương kéo dài đã bùng phát. Nhưng Hồng đã hiểu được ý đồ xấu xa của người cô. Khi nghe tin mẹ có em bé, nước mắt của Hồng đã rơi như mưa, ngập tràn cả khuôn mặt và cổ. Và khi người cô còn chưa nói xong, Hồng đã không kìm nước mắt được nữa.
Khi gặp lại mẹ, Hồng trở về với tuổi thơ ngây thơ. Khi mẹ kéo tay, xoa đầu và hỏi, Hồng không kìm được nước mắt. Sự đoàn tụ của họ khiến mẹ và con đều cảm động. Nước mắt của sự đoàn tụ đã đưa Hồng vào thế giới ấm áp của tình mẫu tử, làm tan chảy cảm xúc và đem lại niềm hạnh phúc tột cùng khi được gặp lại mẹ.
Nụ cười và nước mắt của Hồng trong đoạn trích “Trong lòng mẹ” mang đầy ý nghĩa. Đặc biệt, chúng thể hiện tình cảm mẫu tử sâu sắc của Hồng.
Cảm nhận về tiếng khóc và nụ cười của bé Hồng - Mẫu 2
“Những ngày thơ ấu” là cuốn hồi ký đặc biệt của Nguyên Hồng. Trong đó, đoạn trích “Trong lòng mẹ” đã chân thực hóa những trải nghiệm đau buồn của nhà văn khi còn trẻ. Tác giả cũng muốn thể hiện tình yêu thương sâu đậm với mẹ của mình. Nụ cười và nước mắt của Hồng đã làm nổi bật điều đó.
Đoạn trích “Trong lòng mẹ” đã tái hiện cuộc trò chuyện giữa người cô và Hồng về người mẹ không may của cậu. Cũng như việc Hồng gặp lại mẹ sau những tháng ngày xa cách.
Hình ảnh nụ cười đầu tiên được tạo ra trong cuộc trò chuyện với người cô. Khi cô gọi Hồng và hỏi: “Hồng! Mày có muốn vào Thanh Hóa chơi với mợ mày không?”. Câu hỏi này làm Hồng nhớ lại mẹ. Hồng tưởng tới vẻ mặt buồn của mẹ và sự hiền lành của bà, và cảm thấy trái tim mình đau đớn, mắt cay. Cậu bé nhận ra ý đồ xấu xa của người cô và cố gắng kìm nước mắt. Trước sự quan tâm bất thường của người cô, Hồng cảm nhận được sự giả tạo trong lời nói và cử chỉ đó và không để bà cô đạt được mục đích của mình.
Hồng cũng thông minh khi biết cách tự bảo vệ bản thân trước những lời nói đó: “Tôi cũng cười và đáp lại cô tôi: “Không! Cháu không muốn vào. Cuối năm thế nào mợ cháu cũng về”. Điều này không phải là nụ cười ngây thơ của một đứa trẻ. Mà là nụ cười thấu hiểu tâm địa độc ác của cô.
Sau đó, cô tiếp tục kể cho Hồng nghe về mẹ. Cô bảo: “Mày dại quá, vào đi, tao chạy cho tiền tàu. Vào và thăm em bé chứ?”. Những lời nói này làm đau đớn tâm trí của Hồng. Hồng cười dưới tiếng khóc, hỏi: “Làm sao cô biết mẹ tao có con?”. Nụ cười trong tiếng khóc thể hiện sự tự vệ trước lời lẽ mỉa mai, cay đắng của bà cô về mẹ của Hồng. Càng yêu mẹ, cậu càng căm ghét bà cô. Hình ảnh người cô đại diện cho những hủ tục đã chia cắt mẹ con Hồng. Cậu căm ghét điều đó bấy nhiêu, cậu yêu mẹ bấy nhiêu.
Những lời nói đó làm đau đớn tâm trí của Hồng. Hồng cười dưới tiếng khóc, hỏi: “Làm sao cô biết mẹ tao có con?”. Nụ cười trong tiếng khóc thể hiện sự tự vệ trước lời lẽ mỉa mai, cay đắng của bà cô về mẹ của Hồng. Càng yêu mẹ, cậu càng căm ghét bà cô. Hình ảnh người cô đại diện cho những hủ tục đã chia cắt mẹ con Hồng. Cậu căm ghét điều đó bấy nhiêu, cậu yêu mẹ bấy nhiêu.
Sau đó là giọt lệ xuất hiện trong hai tình huống: trong cuộc trò chuyện với dì và khi gặp lại người mẹ. Khi dì gọi Hồng đến và hỏi liệu có muốn đến Thanh Hóa thăm mẹ. Thì cậu bé Hồng đã “cúi đầu xuống đất, tim tôi càng co lại, khóe mi tôi đã cay cay”. Câu hỏi của dì đã đánh thức trong Hồng ký ức về mẹ. Nỗi buồn, cô đơn khi không được sống trong tình yêu thương của mẹ bị kìm nén trong lòng đã chờ đợi bộc phát. Nhưng cậu đã cảm nhận được ý định xấu xa của dì. Chỉ khi nghe câu chuyện của mẹ có em bé - hai từ “em bé” xoáy sâu vào tâm trí Hồng. Lúc này, nước mắt của cậu “đã ròng ròng rơi xuống hai bên mép rồi trào dâng đầy ở cằm và ở cổ”. Và “dù dì chưa kịp hoàn thành câu, họng tôi đã nghẹn ứ khóc không ra tiếng”. Giọt nước mắt thể hiện những nỗi đau, sự tổn thương mà cậu bé Hồng phải chịu đựng. Cũng như sự nhớ nhung về người mẹ và sự phẫn nộ trước những truyền thống đã chia cắt hai mẹ con của Hồng. Tất cả những cảm xúc nén lại từ lâu nay bây giờ được tỏ ra qua những giọt nước mắt.
Khi gặp lại mẹ, Hồng dường như trở thành một đứa trẻ ngây thơ. Khi người mẹ “vừa nắm tay”, vừa “vuốt đầu” và hỏi, thì Hồng bật khóc rồi tiếp tục nức nở. Giọt nước mắt của sự hòa mình khiến người mẹ cũng bật khóc: “Con yên đi! Mẹ đã về với các con rồi mà.” sau đó được mẹ “dùng chiếc khăn nâu thấm nước mắt cho”… Giọt nước mắt đã đưa cậu bé vào thế giới của tình mẹ, được trải nghiệm niềm hạnh phúc “tràn ngập đến vô cùng”, “những cảm xúc ấm áp đã mất đi từ lâu nay bỗng dưng lại hiện về khắp da thịt…”. Giọt nước mắt ở đây không còn là của những đau khổ, tổn thương nữa. Mà nó là của niềm vui, sự hân hoan và hạnh phúc khi Hồng được gặp lại mẹ, được ngồi trong lòng mẹ và cảm nhận hơi thở của mẹ. Tình mẫu tử thật thiêng liêng: “Phải trở thành nhỏ bé và nằm vào lòng một người mẹ, đặt mặt vào bầu sữa ấm của người, để bàn tay của người mẹ vuốt ve từ trên trán xuống cằm, và gãi rôm ở lưng cho, mới thấy người mẹ có một tình cảm êm đềm đến vô cùng”.
Nước mắt, nụ cười là hai hình ảnh quen thuộc trong cuộc sống con người. Nhưng khi chúng xuất hiện trong tác phẩm văn học, chúng mang theo những ý nghĩa sâu sắc, góp phần thể hiện sức mạnh nghệ thuật của tác giả.