TOP 8 bài Đánh giá nhân vật Lão Hạc CỰC KỲ HAY bao gồm dàn ý chi tiết và sơ đồ tư duy, sẽ giúp các em học sinh lớp 8.
Các bạn học sinh lớp hãy cùng theo dõi để có thêm ý tưởng cho bài đánh giá của mình. Tài liệu được đăng tải ngay sau đây.
TOP 8 bài đánh giá nhân vật Lão Hạc ngắn gọn
- Sơ đồ tư duy Đánh giá nhân vật Lão Hạc
- Dàn ý đánh giá nhân vật Lão Hạc
- Đánh giá nhân vật Lão Hạc - Mẫu 1
- Đánh giá nhân vật Lão Hạc - Mẫu 2
- Đánh giá nhân vật Lão Hạc - Mẫu 3
- Đánh giá nhân vật Lão Hạc - Mẫu 4
- Đánh giá nhân vật Lão Hạc - Mẫu 5
- Đánh giá nhân vật Lão Hạc - Mẫu 6
- Đánh giá nhân vật Lão Hạc - Mẫu 7
- Đánh giá nhân vật Lão Hạc - Mẫu 8
Sơ đồ tư duy Đánh giá nhân vật Lão Hạc
Dàn ý đánh giá nhân vật Lão Hạc
I. Bắt đầu
- Tổng quan về nhà văn Nam Cao và truyện ngắn Lão Hạc.
- Giới thiệu về nhân vật lão Hạc - nhân vật trung tâm của tác phẩm.
II. Nội dung chính
1. Hoàn cảnh sống của lão Hạc
- Làm đơn thân nuôi con khi vợ mất sớm.
- Sở hữu ít tài sản: ba sào ruộng, một cái lều nhỏ và một con chó.
- Không đủ tiền để con trai cưới vợ, và con trai rời nhà để làm việc xa, để lại lão ở một mình.
- Sau khi ốm đau và hết tiền, lão quyết định bán chú Vàng - kỷ vật mà con trai để lại, không chỉ là một con vật mà còn là một người bạn đồng hành.
=> Hoàn cảnh vô cùng khó khăn, đầy khổ cực.
2. Đặc điểm đáng trân trọng của lão Hạc
* Một người tử tế, hiền lành và tràn đầy lòng nhân ái:
- Một người cha yêu thương con hết mực:
- Hy sinh vì không có tiền để con kết hôn.
- Quyết tâm giữ lại mảnh đất là di sản của con dù phải đối mặt với cảnh đói khó.
- Yêu quý con chó vàng, xem nó như một người bạn đồng hành:
- Cho ăn bằng một chiếc bát to như của người giàu, luôn chia sẻ mọi thứ để chung vui.
- Khi rảnh rỗi, thường xuyên dẫn ra để tắm gội, quan tâm chăm sóc.
- Mỗi khi uống rượu, luôn nhớ tới nó và cho nó một phần như cho một thành viên trong gia đình.
- Thường xuyên trò chuyện với nó, vỗ về và ôm ấp.
=> Đối xử như với một người bình thường.
- Quyết định bán chú Vàng: một quyết định khó khăn, đầy trăn trở như phải đối mặt với một quyết định quan trọng trong cuộc sống.
- Tâm trạng sau khi bán chó: Sáng hôm sau, lão Hạc tới nhà ông giáo và kể lại tất cả những gì đã xảy ra.
- Cố gắng giả vờ vui mừng: “Chú Vàng đã ra đi rồi ông ạ”, nhưng thực ra lão cười nhưng lòng lại đau buồn và nước mắt rơi.
- “Khuôn mặt lão bị co lại, những nếp nhăn trên trán gấp lại, khiến cho nước mắt tuôn trào”
- Lão thảng thốt…
- Tự trách bản thân đã lừa dối một con chó: “Điều này thật đáng trách... Ông ạ!... liệu có phải đúng không?”
- Cảm thấy đắng lòng khi nói với ông giáo: “Cuộc đời của một con chó là cuộc sống cay đắng, ta đã làm sao để nó thoải mái…”
- Lão cười và khóc, Lão nói xong lại cười để che giấu nỗi đau khi mất đi “người bạn” duy nhất.
=> Nam Cao đã thể hiện một cách chân thực nỗi đau khổ, cảm xúc của Lão Hạc sau khi bán chú Vàng
* Một con người trong sạch, tự trọng cao
- Dù sống trong cảnh túng quẫn, chỉ ăn mặc những gì đơn giản, nhưng lại từ chối 'hầu như cứng rắn' những gì ông giáo dành cho lão.
- Lão nhờ ông giáo làm hai việc:
- Giữ cho mảnh vườn được trông nom, để khi con trai trở về sẽ nhận lại.
- Đặt tiền dành dụm vào ông giáo, để khi qua đời, ông giáo và cộng đồng sẽ lo cho việc tang lễ của mình.
- Lão đến xin Binh Tư mượn chó và nói dối rằng gần đây có con chó thường đến vườn nhà lão nên muốn đánh nó. Nếu được, lão sẽ mời hắn uống rượu. Nhưng thực ra, lão Hạc sử dụng con chó đó để tự tử.
- Hình ảnh của lão Hạc khi qua đời đầy ảm đạm: “Lão Hạc nằm vật vã trên giường, tóc rối bời, quần áo lênh đênh, đôi mắt mờ sương. Lão cảm thấy đau đớn, nước miệng chảy bọt, khắp cơ thể lão liên tục bị co giật. Lão vật vã cho đến khi qua đời vào lúc hai giờ sáng”. Một cái chết khốc liệt, đau đớn và bi thảm của một người đạo đức.
=> Kết tội xã hội đã đẩy người nông dân vào cảnh khốn cùng.
3. Nghệ thuật
- Cách kể câu chuyện tự nhiên, linh hoạt
- Khả năng miêu tả tâm trạng nhân vật
- Sử dụng ngôn ngữ trong các đoạn hội thoại, độc thoại…
III. Kết bài
- Tóm tắt tổng quan về nhân vật lão Hạc
- Đánh giá cá nhân về nhân vật lão Hạc trong cùng tác phẩm.
Phân tích nhân vật lão Hạc - Mẫu 1
Nam Cao là một trong những nhà văn tiêu biểu của dòng văn học hiện thực. Trong truyện ngắn Lão Hạc, ông tập trung vào việc mô tả cuộc sống của người nông dân qua hình tượng lão Hạc.
Về hoàn cảnh sống, lão Hạc là một người nông dân gặp nhiều bất hạnh. Vợ mất sớm, phải nuôi con trai một mình. Tài sản chỉ có ba sào đất, một căn nhà lều và một con chó. Với hoàn cảnh khó khăn đó, lão không thể lo cho con trai lấy vợ. Buồn bã, con trai rời bỏ nhà đi làm việc ở đồn điền cao su. Sau một cơn bệnh, nhà không còn gì để ăn, lão quyết định bán con chó cậu Vàng. Lão nhờ ông giáo giữ số tiền để khi con trai trở về sẽ trao lại. Sau đó, lão nhờ Binh Tư mượn chó để tự sát.
Lão Hạc được xây dựng với những phẩm chất tốt đẹp. Một người nông dân thật thà, hiền lành và giàu tình yêu thương. Lão yêu thương anh con trai. Không lo được cho con cưới vợ, lão đã vô cùng day dứt, đau khổ. Thương con, lão chấp nhận sống một mình lúc tuổi già ốm yếu để con ra đi cho thỏa chí. Con đi rồi, lão lại dồn hết tình cảm vào con chó Vàng - là kỉ vật duy nhất mà con để lại. Nhìn thấy nó, lão tưởng như được thấy chính con trai mình. Lão thà chịu đói chứ kiên quyết không chịu bán đi mảnh vườn, của hồi môn của con. Sau trận ốm, lão không còn sức để làm ăn, nhưng lão vẫn kiên quyết không động đến số tiền dành cho con. Lão bán đi căn nhà, đem hết số tiền sang nhà ông giáo gửi và nhờ trông coi mảnh vườn để khi anh con trai về sẽ giao lại. Lão Hạc cũng dành một tình cảm đặc biệt với con chó Vàng. Lão gọi nó là cậu Vàng, đối xử với nó như với một con người. Nó được ăn bằng một cái bát lớn như của nhà giàu, có gì ăn cũng gắp cho nó cùng ăn. Khi rảnh rỗi, lão còn đem nó ra tẳm rửa, bắt giận. Mỗi khi lão uống rượu có đồ nhắm ngon lại gắp cho nó một miếng như người ta gắp thức ăn cho con cháu trong nhà. Thỉnh thoảng, Lão Hạc còn ôm ấp vỗ về, tâm sự với nó.Lão coi con Vàng giống như một người bạn hơn là một con chó. Khi phải bán đi con chó Vàng, lão đã vô cùng đau đớn, day dứt và tự trách bản thân.
Bên cạnh đó, Lão Hạc cũng là một con người sống trong sạch, giàu lòng tự trọng. Dù khó khăn, nhưng lão vẫn từ chối sự giúp đỡ của ông giáo. Lão chỉ đến nhờ ông giáo hai việc. Một là, nhờ ông giáo trông nom hộ mảnh vườn, khi thằng con trai về sẽ giao lại cho nó. Hai là, nhờ ông ông giáo giữ hộ để khi mình chết thì nhờ ông giáo và bà con lo liệu ma chay cho mình. Sau đó, lão đến xin Binh Tư một ý bả chó và nói dối rằng dạo này có con chó hay đến vườn nhà lão nên muốn đánh bả nó. Nhưng thực ra lão Hạc dùng số bả chó ấy để tự tử. Cái chết của Lão Hạc đầy dữ dội, đau đớn và thê thảm của một con người lương thiện.
Với nhân vật Lão Hạc, nhà văn Nam Cao đã sử dụng nghệ thuật miêu tả nhân vật vô cùng thành công. Ngôn ngữ kể chuyện giàu tính tạo hình và sức gợi cảm kết hợp với tài năng miêu tả nội tâm nhân vật cũng là một điểm ấn tượng.
Nam Cao đã đã khắc họa chân thực cuộc đời của người nông dân Việt Nam trước cách mạng cùng với đó là phẩm chất cao quý của họ qua nhân vật Lão Hạc.
Phân tích nhân vật lão Hạc - Mẫu 2
Văn học hiện thực Việt Nam chứng tỏ sự thành công qua nhiều tác phẩm của các tác giả như Kim Lân, Vũ Trọng Phụng, Ngô Tất Tố... và không thể không nhắc tới nhà văn Nam Cao. Nếu viết về chủ đề người tri thức, ông không chỉ khiến người đọc đau đớn, xót xa với số phận như Thứ, như Hộ,... những người tri thức giàu ước mơ, khát khao nhưng bị nghèo đói, cơ nghiệp bị lụi tàn. Thì viết về chủ đề người nông dân, Nam Cao cũng khiến cho ta phải thấu hiểu, đau đớn với số phận của những kiếp người đau khổ, nghèo khó nhưng giàu lòng nhân ái. Lão Hạc trong truyện ngắn cùng tên là một nhân vật như vậy.
Cũng như bao người nông dân khác, chân lấm tay bùn suốt năm tháng làm lụng nhưng cuộc sống của lão Hạc rất khó khăn. Gia tài chỉ có cái túp lều rách làm chốn ẩn nấp với ba sào vườn nhỏ, lão có một con chó mà lão yêu thương vô điều kiện với cái tên thân thương là 'cậu Vàng' và một đứa con trai duy nhất. Lão đức tính chất phác, nghèo khổ, như bao người nông dân khác, lão làm thuê kiếm sống qua ngày. Đứa con trai của lão vì mong muốn có tiền cưới vợ mà muốn bán mảnh vườn đi nhưng lão không chịu, nên bỏ nhà đi lên đồn điền cao su không biết khi nào trở về. Vậy là lão phải chịu cảnh sống côi cút, một mình, chỉ có con chó làm bạn. Tuổi già, lại cô đơn, lão ốm liệt hơn hai tháng trời không ai chăm sóc, bệnh tình khiến sức khỏe của lão ngày một suy giảm, không còn được mạnh khỏe như trước nữa. Nhưng công việc thuê người không ai bỏ tiền ra thuê người già như lão, công việc nhẹ nhàng thì đàn bà con gái trong làng cũng làm được, nơi đâu đến lượt lão. Lão lâm vào cảnh thất nghiệp, không có ai thuê, việc nào cũng khó khăn.
Năm đó, cơn bão mạnh đã khiến mảnh vườn nhà lão không còn một chút hoa màu nào, cây trái bị phá hủy. Đã đói lại càng thêm đói, ngày ăn ba hào gạo mà cả lão và chú chó cũng đói nheo đói nhắt, tình cảnh thực sự đáng thương. Cuối cùng, trong hoàn cảnh khốn khó, lão phải bán cậu Vàng đi, bởi 'không có tiền nuôi được'. Giá cả ngày một đắt đỏ, đói khổ ngày càng trở nên nặng nề, lão phải ăn những củ ráy, củ sắn nát, ngọn rau má, có khi là bữa trai, bữa ốc để qua ngày. Lão dần xa cách với người hàng xóm thân thiết nhất của mình là ông giáo. Cuộc sống ngày càng trở nên khốn khổ, cô đơn. Cuối cùng, lão quyết định chấp nhận cái chết bằng cách bả chó để kết thúc cuộc đời của chính mình, một cái chết đầy đau khổ.
Cuộc đời Lão Hạc thật bi thảm, nghèo khổ nhưng trong lão vẫn tỏa sáng những phẩm chất tốt đẹp. Lão là một người cha tốt và có trách nhiệm. Với con, lão luôn dành hết tình yêu của mình cho hắn, dù hắn là một đứa trẻ nông cạn, bồng bột. Lão luôn lo lắng cho tương lai của con, suy nghĩ cho cuộc đời hắn. Lão buồn vì con không có tiền cưới vợ, lão đau đớn biết bao khi hắn từ bỏ gia đình đi đồn điền cao su. Bất kỳ khoản tiền bán được từ cây trái trong mảnh vườn nhỏ, lão đều dành cho con, từng hào cũng là một lo lắng cho hắn. Tiền từ việc bán cậu Vàng, lão cũng để cho con. Dù trong hoàn cảnh cảm giác như đói quay quắt, nghèo nàn bao trùm bản thân thì lão vẫn nhất quyết không bán đi bất cứ mảnh đất nào mà phải để trọn vẹn cho con. Cuộc sống của lão luôn xoay quanh con, mọi hành động của lão đều là vì con, lo lắng cho con. Cái chết yên bình cũng là một hi sinh lớn của lão cho con.
Lão Hạc còn là một người hiền lành, tốt bụng và nhân hậu, giàu lòng yêu thương, tình nghĩa với hàng xóm, tự trọng và yêu thương động vật. Lão rất quý cậu Vàng, coi cậu như một người bạn, chia sẻ mọi thứ cùng cậu, làm mọi việc cũng có cậu theo. Lão tâm sự với cậu Vàng như tâm sự với những người thân yêu. Cậu Vàng là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của lão, là nguồn vui sống, là điểm tựa tinh thần lớn lao của lão. Khi phải bán cậu Vàng, lão cảm thấy tội lỗi vô cùng, vẻ mặt đau khổ đến dằn vặt của lão khi kể chuyện bán cậu Vàng cho bọn thằng Xiên, thằng Mục làm cho ai nghe cũng đầy xúc động: 'Mặt lão tự nhiên co rúm lại. Những vết nhăn xô lại với nhau, ép cho nước mắt chảy ra. Cái đầu lão ngoẹo về một bên và cái miệng móm mém của lão mếu như con nít'... Sự dằn vặt đến tội nghiệp khi nghĩ về cậu Vàng cho thấy vẻ đẹp của nhân cách trong con người Lão Hạc.
Trong xã hội, chúng ta thường gặp nhiều người khi đối mặt với khó khăn trở nên tự bội bạc, thậm chí mất đi phẩm chất nhân cách. Nhưng với Lão Hạc thì khác, càng gặp khó khăn ông lại càng tỏa sáng những phẩm chất tốt đẹp, càng trở nên cao quý, trong sạch. Lão Hạc như một hình ảnh tuyệt vời trong những dòng văn của Nam Cao giúp làm sạch tâm hồn con người khỏi những lòng ích kỷ, toan tính của cuộc sống.
Có thể nói, nhà văn Nam Cao thông qua việc xây dựng nhân vật rõ nét trong bối cảnh sống mẫu mực đã tạo ra một tượng đài văn học bất diệt. Điều này thể hiện sự đồng cảm sâu sắc của tác giả với lão Hạc cũng như những người nông dân Việt Nam thời xưa.
Phân tích nhân vật lão Hạc - Mẫu 3
'Lão Hạc' là một trong những truyện ngắn đặc sắc của Nam Cao viết về số phận người nông dân trước cách mạng. Trong truyện, hình ảnh lão Hạc trở thành biểu tượng của người nông dân Việt Nam.
Đầu tiên, lão Hạc sống trong hoàn cảnh giống như nhiều người nông dân khác trước cách mạng - đối mặt với cuộc sống nghèo khó. Nhưng lão còn phải đối mặt với nhiều khó khăn riêng. Vợ lão mất sớm, con trai lão bỏ nhà lên đồn điền cao su vì không có tiền cưới vợ. Lão chỉ còn con chó Vàng làm kỷ niệm của quãng thời gian hạnh phúc. Nhưng vận đen còn đẩy lão vào cảnh đói khổ. Lão đối mặt với sự đói, yếu đuối, và cô đơn. Cuối cùng, lão phải bán con chó trong nỗi đau tột cùng: “Mặt co rúm lại, những nếp nhăn xô lại với nhau, ép cho nước mắt chảy ra, cái đầu ngoẹo về một bên, cái miệng móm mém mếu như con nít”, “lão hu hu khóc”...
Dù sống trong hoàn cảnh khó khăn đến như vậy, nhưng Lão Hạc vẫn giữ được những phẩm chất tốt đẹp. Là người cha, lão yêu thương con hết mực. Vì tình yêu thương đó, lão chấp nhận đối mặt với cô đơn và tuổi già để con được tự do. Con ra đi, lão dồn hết tình cảm vào con chó Vàng - kỉ vật duy nhất mà con trai để lại. Nhìn thấy chú chó, lão như thấy con trai mình. Lão yêu con đến mức chấp nhận đói đến chết, nhưng không bao giờ bán đi mảnh đất là của hồi môn của con. Lão lo rằng khi con trai trở về, không có đất để an cư.
Mặc dù đang đối mặt với cảnh đói nghèo và khổ đau, nhưng Lão Hạc không bao giờ mất đi phẩm chất. Lão quyết không nhận sự giúp đỡ, vì nghĩ rằng hoàn cảnh của người khác cũng không tốt hơn mình. Ban đầu chỉ ăn khoai, sau đó là củ chuối, rau má, và thỉnh thoảng là một ít cái ráy hay bữa trai, ốc. Nhưng rồi đến mức không còn gì để ăn, để sống. Trong tình cảnh khó khăn này, người ta thường dễ mất đi sự trong sạch. Nhưng Lão Hạc không phải như vậy. Lão quyết định tìm đến cái chết. Lão xin Binh Tư một ít bả chó, bất chấp sự nghi ngờ của người khác. Nhưng Lão Hạc vẫn giữ được tâm hồn trong sạch, yêu thương và tự trọng cao đẹp.
Lòng tự trọng của Lão Hạc rực sáng nhất khi thân xác đau đớn nhất. Lão đã chọn cái chết, một cái chết khốc liệt để tâm hồn được trong sạch, được gìn giữ tình nghĩa với mọi người - kể cả với con chó Vàng.
Với ngòi bút tài tình, qua nhân vật Lão Hạc, người đọc mới thấu hiểu được số phận bi thảm của người nông dân Việt Nam trước cách mạng, cũng như nhìn nhận được phẩm chất tốt đẹp của họ.
Phân tích nhân vật Lão Hạc - Mẫu 4
Trong truyện ngắn về Lão Hạc, ông là một trong những nhân vật vĩ đại của Nam Cao. Mặc dù nghèo khổ nhưng không bao giờ mất đi phẩm chất như Chí Phèo, thay vào đó, ông có một tâm hồn trong sáng và cao thượng.
Lão sống cô đơn và gian khổ, chỉ có một con trai để dựa vào, nhưng khi con trai ra đi, ông phải tự mình vượt qua những khó khăn. Lão làm việc mướn kiếm sống và dành dụm cho con.
Một trận ốm khiến ông trở nên yếu đuối hơn. Không còn sức để làm việc nặng nề, và việc nhẹ nhàng cũng không còn thuê được. Lão không có công việc, và hoàn cảnh càng trở nên khó khăn hơn với việc mất mát trên mảnh vườn của mình.
Mặc dù ông có thể bán mảnh đất và con chó vàng để có tiền, nhưng ông sống vì con mình, không phải vì bản thân. Nhưng điều này không ai hiểu cho ông. Người ta chỉ nhìn thấy ông khốn khổ. Người hàng xóm giáo sư có lòng nhân ái, nhưng lại không muốn giúp đỡ.
Binh Tư, một kẻ lưu manh, hớ hênh khi ông đến xin bả chó. Anh ta nghĩ rằng ông quá nghèo đói và sẽ trở thành tên trộm như anh ta. Anh ta châm chọc ông và người hàng xóm cũng không tin tưởng vào ông.
Chỉ khi Lão Hạc đã khuất phục dưới cõi chết, mọi người mới hiểu rõ ông. Ông tự vẫn bằng cách nắm lấy bả chó của Binh Tư. Dù đã qua đời, nhưng ông sẽ luôn sống mãi trong lòng người như một bức tranh đạo đức độc đáo.
Ít có cha nào yêu con như Lão Hạc. Dù khốn khó nhưng ông luôn coi bổn phận cha mẹ là trên hết, dù phải chịu đựng khổ cực và cái chết thê thảm. Tâm hồn của ông luôn lo lắng và đau đáu vì con cái. Khi con trai còn ở nhà, ông từ chối bán mảnh đất để con cưới vợ, vì ông coi trọng bổn phận của một người cha hơn cả.
Thực ra, ông đã nghĩ nhiều. Ông lo lắng cho con cái, muốn mang lại cho họ một tổ ấm. Nhưng hoàn cảnh của ông lại không cho phép. Con trai rời đi và khi trở về, ông đã già. Ông từng nói với ông giáo rằng tiền từ mảnh đất và con chó vàng là của con, của người cha phải để lại cho con. Ông không chịu đụng đến, vì ông coi đó là trách nhiệm của một người cha.
Nhiều lần ông suy tính về việc bán mảnh đất để giúp con, nhưng cuối cùng ông gửi tiền đó cho ông giáo giữ. Ông chọn cái chết để không phải đụng đến số tiền đó. Lão Hạc, mặc dù có vẻ bề ngoài cứng nhắc và kiêu ngạo, nhưng thực sự là một người giàu lòng nhân từ và tình thương. Tình thương của ông không chỉ dành cho con mà còn dành cho con chó vàng, mà ông gọi là 'cậu vàng', như một bà mẹ hiếm hoi gọi đứa con của mình.
Chỉ khi Lão Hạc ra đi, mọi người mới hiểu rõ ông. Ông tự vẫn bằng cách nắm bả chó của Binh Tư. Dù đã qua đời, nhưng ông sẽ luôn sống mãi trong lòng người như một bức tranh đạo đức độc đáo.
Nhìn cách ông nuông chiều con chó: 'À không! À không! Cậu vàng của ông ngoan lắm! ông không cho giết... ông để cậu vàng ông nuôi'..., hay gương mặt đau khổ của ông khi kể cho ông giáo biết ông đã bán con chó. 'Mặt lão tự nhiên co rúm lại. Những vết nhăn xô lại với nhau, ép cho nước mắt chảy ra. Cái đầu lão ngoẹo về một bên và cái miệng móm mém của lão mếu như con nít', cho thấy lòng thương xót của ông dành cho con chó và sự cảm thấy có tội của mình khi phải bán nó.
Chân thật, đơn giản, ấm áp, tràn đầy tình thương và trách nhiệm, lão Hạc cũng thật kiêng nhẫn. Đối với ông giáo, người mà ông tin tưởng và quý trọng, lão luôn giữ vững lòng tự trọng. Dù đang đói, lão than thở 'kiếp người như lão cũng khổ như kiếp chó' nhưng khi ông giáo mời lão ăn khoai, uống nước chè tươi, lão đã từ chối.
Lão dứt khoát 'từ chối tất cả'. Khi ông giáo giấu vợ, thỉnh thoảng muốn giúp lão một chút gì đó, lão từ chối 'một cách gần như hách dịch'. Rồi dần dần, lão cô lập bản thân khỏi ông giáo. Cuối cùng, lão Hạc tự tìm đến cái chết, một cái chết thê thảm, khốc liệt như là cái chết của một con người cao quý. Thông qua cái chết này, những phẩm giá cao quý của ông được vinh danh và chiếu sáng thâm sâu vào lòng người.
Gần đây, người ta đã sản xuất một bộ phim về các nhân vật của Nam Cao - bộ phim Làng Vũ Đại ngày ấy. Nhà văn Kim Lân được mời đóng vai lão Hạc. Kim Lân đã nghiền ngẫm về nhân vật của mình, ông nói: 'Lão Hạc không chỉ là một người nghèo, đó là một con người có nhân cách, tự trọng và bất khuất'. Chúng ta cũng hoàn toàn đồng ý với Kim Lân.
Chúng ta thấy những phẩm chất của lão Hạc đã đem lại những suy tư sâu sắc. Cái chết của ông đã để lại cho chúng ta nhiều bài học quý. Bài học sâu sắc nhất là bất kể thân phận hay hoàn cảnh nào, ta đều phải giữ vững danh dự và phẩm giá của một con người cao quý.
Trong mối quan hệ giữa con người, cần phải có trách nhiệm và sự hiểu biết để đánh giá đúng và chia sẻ cảm thông, cũng như phải tin tưởng hơn vào con người và cuộc sống. Đồng thời, cần biết phản đối xã hội bất công và những thế lực độc ác đàn áp, hành hạ những người như lão Hạc.
Vợ ông giáo từng nói về lão Hạc: 'Cho lão chết! Ai dám làm lão khổ. Lão tự mình chịu khổ!'. Nhưng thực ra, trong cuộc sống, có những điều mặc dù gian khổ, mặc dù phải tự gánh chịu, nhưng ta vẫn phải giữ. Thậm chí, giữ cả khi chết! Đó là đạo lý và phẩm chất nhân cách như lão Hạc đã thể hiện.
Vì vậy, hơn 60 năm trôi qua (kể từ khi truyện Lão Hạc ra đời năm 1943), lão Hạc vẫn tiếp tục sống cùng chúng ta, và sẽ tiếp tục sống cùng chúng ta. Dù cuộc đời còn nhiều bi kịch, nhưng với những con người như lão Hạc, cuộc sống 'không hẳn đã trở nên đáng buồn'.
Phân tích về nhân vật lão Hạc - Mẫu 5
Trong bối cảnh nông dân trước cách mạng, ''Lão Hạc' là một tác phẩm ngắn độc đáo, đặc biệt của nhà văn Nam Cao. Tác phẩm chứa đựng tình cảm và nhấn mạnh lên nỗi đau thương khi tác giả mô tả về cuộc sống cô đơn và cái chết đau đớn của một nông dân nghèo khổ. Nhân vật lão Hạc đã để lại trong lòng chúng ta nhiều cảm xúc khi nghĩ về số phận con người và cuộc sống của người nông dân Việt Nam trong xã hội xưa.
Lão Hạc, một người đầy khổ, bất hạnh. Ba sào đất, một căn nhà, một chú chó vàng... đó là tài sản, tài sản của lão. Vợ đã mất từ lâu, lão phải nuôi con một mình, nhưng con trai duy nhất của lão lại ra đi, không trở về suốt nhiều năm.
Già rồi, sống cô đơn, nỗi đau ngày càng nặng nề. Lão chỉ có một người bạn là chú chó vàng. Lão ốm một cách nghiêm trọng trong một thời gian dài. Không ai đến chăm sóc, không ai mang cho lão một bát cháo, một viên thuốc! Tình cảnh đó thực sự đáng thương!
Sau một trận bão lớn, cây trồng trong vườn bị tàn phá hoàn toàn. Làng mất nguồn thu nhập từ việc sản xuất sợi. Phụ nữ và con gái trong làng phải đi làm thuê nhiều hơn, làm mọi việc. Sau khi ốm, lão yếu đuối hơn, không ai thuê lão làm việc nữa. Thất nghiệp! Giá gạo tăng mỗi ngày. Lão và chú Vàng, mỗi ngày phải ăn hết ba hào gạo mà vẫn 'đói gieo đói dắt'. Tiền từ việc bán hoa trong vườn, mà lão đã tiết kiệm được trong nhiều năm, giờ đã gần hết trong quãng thời gian ốm đau!
''Nhưng đời không chỉ có một lần khốn khổ (...). Lão Hạc ơi! Liệu ta có thể giữ được ít gì cho bản thân mình không?'. Ông giáo đã nghĩ như vậy khi nghe lão Hạc nói về ý định bán chú chó. Chú Vàng vẫn khỏe mạnh, mỗi ngày chú ta ăn một ít gạo, nhưng cũng phải dùng một nửa hoặc hai nửa. Lão Hạc yêu quý chú Vàng, nhưng 'làm sao để nuôi được chú?' Lão Hạc phải bán chú cho Xiên, Mục...
Sau khi bán chú Vàng, lão Hạc cảm thấy như mình đã đẩy mình vào cảnh khốn cùng. Lão tự cho mình là một kẻ 'tồi tệ', đã già rồi mà vẫn 'lừa đảo chú chó'. Đói, khốn khổ, cô đơn... mọi thứ trở nên trầm trọng hơn... lão Hạc chỉ có thể ăn khoai, củ chuối, luộc sung, rau má, vài củ ráy, hoặc những bữa trai và ốc thỉnh thoảng.
Lão không chấp nhận sự giúp đỡ từ ông giáo một cách 'quyết liệt'. Lão dần dần xa lánh ông giáo, nguồn động viên tinh thần của lão trong thời gian dài. Lão Hạc đã tự làm tử vong bằng việc ăn bả chó. Lão chịu đau đớn và chết trong nỗi đau đớn: tóc rối, mắt đỏ, miệng bọt... chịu đựng đến hai giờ đồng hồ trước khi qua đời! Cái chết thật là khốc liệt!
Số phận của một con người, một cuộc đời như lão Hạc thật là đáng thương. Với lòng nhân đạo sâu sắc, Nam Cao đã diễn đạt tình cảm nhân từ đối với những người gặp phải khốn khổ, bế tắc và buộc phải đối mặt với cái chết đau khổ. Chí Phèo tự sát bằng mũi dao, Lang Rận treo cổ... Và lão Hạc đã quyết định tự quyên sinh bằng việc ăn bả chó! Lão Hạc đã hỏi ông giáo: ''... nếu cuộc đời cũng đau khổ như vậy thì chúng ta nên sống như thế nào để được hạnh phúc?'. Câu hỏi này làm lộ ra nỗi đau đớn cuối cùng của một cuộc đời.
Lão Hạc, một người đơn giản, hiền lành và nhân từ. Lão yêu quý con mình. Khi biết con buồn vì không có tiền để kết hôn, lão thật lòng thương con... Lão đau đớn khi con chuẩn bị rời khỏi nhà để làm nghề phu đồn ở khu cao su. Lão chỉ biết khóc: 'Giấy của nó, người ta giữ. Hình ảnh của nó, đã có người chụp rồi (...). Nó không còn là con của tôi nữa phải không ?'. 'Cao su mênh mông đi dễ lắm' (Câu ngạn ngữ).
Con trai của lão Hạc đã rời đi mấy năm mà chưa trở về. Tiền từ việc bán hoa trong vườn, lão dành dụm cho con hy vọng rằng khi con trở về, sẽ có một ít vốn để khởi nghiệp. Lão tự nói: 'Mảnh đất là của con... Mẹ nó mua thì nó hưởng...'. Mặc dù khổ cực, nhưng lão Hạc đã giữ nguyên ba sào đất cho con. Lão đã chọn cái chết, thà chết còn hơn là bán mất một sào. Tất cả vì con, một sự hy sinh lớn lao nhưng âm thầm!
Tấm lòng nhân hậu của lão Hạc đã được thể hiện sâu sắc đối với chú chó vàng, người bạn đồng hành cuối cùng. Lão trân trọng nó, đặt cho nó cái tên 'cận Vàng'. Lão cho chú ăn trong bát sứ như một người giàu có. Dẫn chú đi tắm suối hoặc đưa chú ra ao đù để tắm. Lão chia sẻ mọi thứ với chú Vàng. Ngồi uống rượu, lão cho chú một miếng sau khi lão ăn một miếng, giống như cách mà người ta chăm sóc con nhỏ.
Lão chia sẻ tâm tư với cậu Vàng như là với một người thân thương: 'Cậu Vàng của ông ngoan lắm! Ông không chịu đem chết... Ông để cậu Vàng ông nuôi...'. Có thể nói, cậu Vàng được lão Hạc chăm sóc, nuôi dưỡng như con, như cháu; nó là niềm vui, điểm tựa tinh thần, nơi chia sẻ tình thương, giúp lão Hạc giảm bớt nỗi buồn cô đơn, đắng cay.
Cậu Vàng là một phần không thể thiếu của cuộc sống của lão Hạc. Nó là nguồn sáng trong tâm hồn và thể hiện bản chất tốt đẹp của ông lão nông nghèo khổ, bất hạnh này. Sau khi phải bán cậu Vàng, từ sự khốn khổ, lão Hạc sụp đổ vào đáy của bi kịch, dẫn đến cái chết đau thương.
Lão Hạc, một người nông dân đơn giản nhưng giàu lòng tự trọng. Trong cảnh khốn khó phải ăn củ chuối, củ ráy... ông giáo mời lão ăn khoai, uống nước chè, lão cười hồn hậu và từ chối 'ông giáo để dành cho lần sau'. Ông giáo ngầm giúp đỡ, lão từ chối 'một cách quyết liệt'. Bị ép buộc phải bán con chó; sau khi bán xong, lão đau lòng, lương tâm trăn trở: 'thì ra tôi già như vậy rồi mà còn lừa dối một con chó'.
Ba mảnh vườn được gửi trọn vẹn lại cho con trai, như một lời nguyền kiên định: 'Mảnh vườn là của con ta (...). của mẹ nó mua thì nó hưởng'. Trước khi qua đời, lão chuyển lại mảnh vườn cho con và gửi 30 đồng bạc để 'nếu có chuyện gì... là của lão ít nào...', vì lão không muốn gây phiền hà cho hàng xóm. Nam Cao đã thông minh tạo ra nhân vật Binh Tư, một kẻ 'làm nghề trộm' ở phần cuối truyện, tạo ra một sự so sánh đặc biệt, làm nổi bật tấm lòng trong sạch, tự trọng của lão Hạc, một người nông dân đích thực.
Tóm lại, cuộc đời của lão Hạc chứa đựng nhiều nước mắt, đau khổ và bất hạnh. Sống êm đềm, nghèo đói, cô đơn; chết đau đớn, gò máu. Tuy nhiên, lão Hạc cũng mang trong mình những phẩm chất tốt đẹp như hiền lành, chân thành, thông cảm, nhân từ, trong sáng và tự trọng...
Lão Hạc là một ví dụ điển hình về người nông dân Việt Nam trong xã hội cũ, được Nam Cao mô tả chân thực, với sự trân trọng và xót thương, thấm đẫm tinh thần nhân đạo.
Phân tích về nhân vật lão Hạc - Mẫu 6
Nam Cao, một nhà văn vĩ đại của người nông dân Việt Nam, đặc biệt là người nông dân trước Cách mạng tháng Tám 1945. Ông luôn nhìn thấy những vẻ đẹp cao quý trong tâm hồn họ giữa bức tranh đói nghèo. Truyện ngắn 'Lão Hạc' của ông là một minh chứng rõ ràng cho điều đó.
Nhân vật chính - lão Hạc - mặc dù gặp nhiều khó khăn, đau đớn nhưng vẫn giữ vững tình yêu thương dành cho người thân và đặc biệt là lòng tự trọng cao quý. Thông qua nhân vật này, tác giả đã phản ánh tư tưởng nhân đạo tiến bộ và sâu sắc.
Lão Hạc như nhiều người nông dân khác phải đối mặt với nghèo đói của cuộc sống trước Cách mạng. Nhưng lão còn phải đối diện với những nỗi đau riêng biệt. Vợ lão qua đời sớm. Con trai lão phải rời bỏ doàn điền cao su vì không có tiền để kết hôn. Lão chỉ có cậu Vàng làm kỷ vật của con để làm bạn.
Lão Hạc đối mặt với nhiều đau khổ: đói, cô đơn, tuổi già và bệnh tật. Cuộc sống cực khổ khiến lão không còn lối thoát. Lão phải bán con chó Vàng, người lão yêu thương nhất, trong nỗi đau đớn tột cùng.
Ban đầu lão chỉ ăn khoai, sau đó là củ chuối, sung luộc, rau má, và thỉnh thoảng củ ráy hoặc bữa trai, bữa ốc. Nhưng rồi lão không còn gì để ăn. Đói đến mức không thể sống. Lão phải tự tử bằng cách ăn bả chó...
Cái chết của lão thật đau đớn: sùi bọt mép, co giật dưới sức nặng của hai người đàn ông. Cái chết của lão khiến người ta liên tưởng đến cái chết của con chó Vàng, nhưng thực ra không khác biệt nhiều...
Dù đói đến như vậy, lão vẫn giữ vững phẩm chất. Mặc dù bị Binh Tư nghi ngờ xin bả chó để ăn trộm, nhưng lão vẫn giữ vững lòng trung hiếu và tự trọng cao đẹp của mình.
Lão yêu con hết mực. Trong văn học Việt Nam, tình cha con đã được tôn vinh qua nhiều tác phẩm. Lão Hạc là một minh chứng cho tình thương gia đình khi lão chấp nhận sự cô đơn và tuổi già để con được tự do. Sau khi con đi, lão dồn hết yêu thương vào con chó Vàng.
Lão yêu quý con chó Vàng không chỉ vì nó thông minh và đẹp đẽ mà còn vì đó là kỷ vật duy nhất của con trai lão. Nhìn con chó, lão cảm thấy như thấy được hình ảnh con trai mình.
Lão chấp nhận đói đến chết thay vì bán mảnh vườn của con trai. Tình yêu thương của lão dành cho con khiến mọi người cảm động. Lão thà chết còn hơn là ăn của con!
Dù đối mặt với nhiều cám dỗ, lão vẫn giữ vững phẩm chất và tự trọng cao. Ngay cả khi ông giáo giúp đỡ, lão vẫn từ chối một cách kiên quyết.
Binh Tư nghĩ lão xin bả để ăn trộm chó, nhưng thực ra lão không vì vậy mà nhận bả. Mọi người đều ngỡ ngàng trước cái chết của lão, nhưng lão đã chọn sống thấu hiểu tình yêu thương và tự trọng.
Lão chọn cái chết để giữ cho tâm hồn trong sạch và trọn vẹn tình nghĩa. Ngay cả khi sắp chết, lão cũng không muốn làm phiền người khác. Hành động của lão thật cảm động!
Nam Cao đã sử dụng nghệ thuật khắc họa nhân vật lão Hạc một cách tài tình. Thông qua miêu tả về cử chỉ của lão khi kể chuyện và cả sự vật vã đau đớn của lão trước khi chết, nhà văn đã tạo nên một nhân vật sống động, gợi cảm.
Nhà văn đã thể hiện sâu sắc tinh thần nhân đạo tiến bộ qua nhân vật lão Hạc. Đồng cảm với cảnh nghèo đói của người nông dân Việt Nam trong thời kỳ khó khăn, Nam Cao đã cho thấy sự cứu giúp duy nhất cho họ là cái chết.
Lão Hạc không chỉ giàu lòng yêu thương mà còn sống đầy tự trọng trong cái đói. Điều này thể hiện sự quý trọng cao quý của tâm hồn người nông dân Việt Nam.
Nhờ vẻ đẹp tâm hồn của lão Hạc, Nam Cao đã thấy được rằng cuộc đời không chỉ đáng buồn. Viết về lão Hạc, ông bày tỏ sự tin tưởng vào phẩm cách tốt đẹp của người nông dân Việt Nam trước Cách mạng.
Lão Hạc là một nhân vật đáng quý, đáng trân trọng. Từ lão Hạc, người nông dân Việt Nam có lý do để tự hào về bản lĩnh và phẩm chất của mình. Nam Cao đã khẳng định quan điểm nhân đạo sâu sắc qua nhân vật này.
Mục phân tích nhân vật lão Hạc - Phần 7
Nam Cao là một tác giả hiện thực nổi bật với những câu chuyện ngắn và dài thực tế về đời sống của người nông dân và những người trí thức nghèo khổ trong xã hội cũ. Trong số đó, 'Lão Hạc' được xem là một trong những truyện ngắn tiêu biểu nhất về người nông dân, với hình ảnh đặc biệt của nhân vật lão Hạc.
Lão Hạc là một người nông dân nghèo khổ. Với cuộc sống vốn đã khó khăn, khi vợ mất sớm, lão phải nuôi con một mình. Sự giàu có của gia đình chỉ là ba sào vườn, một cái lều nhỏ và một con chó. Dù vất vả, lão vẫn dành tình yêu thương cho con trai và con chó Vàng. Đau khổ khi con trai rời đi, lão chấp nhận sống cô đơn để thỏa mãn mong ước của con. Thậm chí, lão quyết định bán đi cậu Vàng để có tiền gửi sang nhà ông giáo, đồng thời nhờ ông giáo giữ hộ mảnh vườn cho con trai trở về. Tình yêu thương của lão đối với con trai và con chó cũng khiến lão chịu đựng cả sự đói khát.
Dù trong hoàn cảnh khó khăn, lão vẫn giữ vững lòng tự trọng và phẩm chất cao quý. Lão không chấp nhận những lời đề nghị không trong sạch của ông giáo và dành niềm tin vào ông giáo trong những phút cuối cùng của cuộc đời.
Lão Hạc là một người sống trong sạch và tự trọng. Dù đối mặt với cuộc sống cực khổ, lão vẫn giữ vững lòng tự trọng và không từ chối giúp đỡ của người khác. Khi đến thời khắc cuối cùng của cuộc đời, lão đã chọn con chó Vàng làm cách tử vì không muốn làm phiền ai khác.
Nam Cao đã thành công trong việc mô tả nhân vật thông qua nghệ thuật miêu tả. Bằng cách sử dụng ngôn ngữ giàu tính tạo hình và sức gợi cảm, ông đã thành công trong việc khắc họa nội tâm của nhân vật lão Hạc.
Nhờ nhân vật Lão Hạc, Nam Cao đã chân thực hóa cuộc sống của người nông dân Việt Nam trước cách mạng và tôn vinh phẩm chất cao quý của họ.
Phân tích về nhân vật lão Hạc - Mẫu 8
Trong giai đoạn văn học 1930-1945, Nam Cao là một nhà văn hiện thực xuất sắc. Tác phẩm của ông đã thể hiện rõ cảnh nghèo đói ảnh hưởng đến nhân cách của người nông dân, nhưng vẫn giữ được phẩm chất tốt đẹp của họ.
Sau khi vợ mất, lão Hạc dành hết tình yêu thương cho con trai. Ông mong muốn con được hạnh phúc, nhưng con lại bị phụ tình vì nghèo khó, không đủ tiền để kết hôn.
Yêu thương con, lão hiểu rõ nỗi đau của con khi anh nghe lời cha, không bán mảnh vườn để có tiền cưới vợ mà chấp nhận sự tan vỡ của tình yêu. Càng yêu thương con, lão càng xót xa vì không thể giúp con thực hiện ước mơ, đến mức phẫn chí bỏ nhà đi làm nô lệ đồn điền mãi tới Nam Kì. Mỗi khi nhớ đến con, lão Hạc lại rơi nước mắt.
Lão Hạc rất quý trọng con chó vì nó là đồ vật duy nhất của đứa con trai. Lão thân mến gọi nó là cậu Vàng và cho nó ăn cơm từ chiếc bát lành lặn. Suốt ngày, lão thầm thì nói chuyện với con Vàng. Đối với lão, con Vàng là hình bóng của đứa con trai yêu quý, là bạn đồng hành chia sẻ cô đơn với lão. Vì vậy, mỗi lần muốn bán con Vàng, lão không thể làm được.
Nhưng nếu vì nhớ con mà lão Hạc không muốn bán cậu Vàng thì cũng vì yêu thương con mà lão phải quyết định chia tay với nó. Lão quá nghèo! Lão tính toán mỗi ngày cậu ấy ăn mất hai hào tiền. Nếu tiếp tục như vậy, tôi phải lấy tiền ở đâu để nuôi nó... Thôi, bán nó đi, đỡ tốn kém. Bây giờ, mỗi xu dùng là một xu lấy của con. Tiêu lắm chỉ chết nó!
Vì lo lắng tích cóp, bảo toàn cho con trai một ít vốn mà lão Hạc đành phải chia tay với chú chó dễ thương. Dù đã quyết định như vậy, lão vẫn đau lòng, xót xa. Lão kể với ông giáo về việc bán cậu Vàng với cảm xúc mãnh liệt. Lão đau khổ vì cảm thấy đã lừa dối một con chó. Nỗi khổ tâm của lão cứ chất chồng lên nhau. Trước đây, lão đã lo lắng về việc không có tiền để con trai kết hôn vì nghèo, bây giờ lại phải đau đớn vì đã không cư xử đúng đắn với một con chó. Lão cố gắng chịu đựng những nỗi đau đó với mục đích bảo toàn một ít vốn cho con.
Biểu hiện tốt nhất của tình yêu cha mẹ chính là sự hy sinh của lão. Người nông dân nghèo khổ ấy đã tính toán mọi khả năng: Bây giờ lão không làm được gì nữa... Cái vườn này là của mẹ nó dành dụm cho nó, ta không được ăn vào của nó... Ta không thể bán vườn để kiếm tiền... Vì yêu thương con, muốn giữ cho con một ít vốn giúp nó thoát khỏi cảnh nghèo, lão Hạc đã lựa chọn cái chết. Đó là một quyết định tự nguyện và dữ dội. Người nghe những lời tâm sự của lão Hạc với ông giáo không thể nào không cảm thấy xót thương, thông cảm và khâm phục. Một người cha vì nghèo đói mà đau đớn đến thế là quả!
Ngoài ra, từng trang truyện còn cho thấy lão Hạc là người đơn giản, hiền lành. Cả đời, lão sống giản dị trong làng tre. Trong làng chỉ có ông giáo là người có học, nên lão thường tìm đến ông để chia sẻ. Lời nói của lão luôn lịch sự và kính trọng. Đó là cách thể hiện sự tôn trọng người có hiểu biết của một người nông dân. Dù gặp khó khăn, lão vẫn tự lo liệu, cố gắng sống trong sạch và tránh xa lối sống ăn vụng. Thậm chí, lão từ chối sự giúp đỡ chỉ vì lòng thương mến.
Lão đã chuẩn bị kỹ lưỡng mọi việc trước khi ra đi. Trước khi qua đời, lão nhờ ông giáo viết văn tự để giữ hộ mảnh vườn và gửi ông 30 đồng để lo chôn cất. Lão không muốn gây phiền phức cho người khác. Không ai phải chịu khó vì lão. Đó cũng là cách để giữ gìn phẩm giá. Ông lão đã chứng minh rằng ngoài vẻ bề ngoài gàn dở, lão còn có phẩm chất đáng quý.
Nhà văn Nam Cao giúp chúng ta hiểu được nỗi đau khổ, khốn khổ của người nông dân Việt Nam trước Cách mạng tháng Tám. Từ các trang sách của ông, hình ảnh lão Hạc luôn gợi nhớ về những con người nghèo khó, trong sạch và trân trọng tình yêu quý.