TOP 5 bài văn Đóng vai cô bé bán diêm kể lại câu chuyện với các kết thúc độc đáo, hấp dẫn nhất. Giúp học sinh lớp 8 dễ dàng hòa mình vào vai diễn của cô bé bán diêm, tái hiện cuộc đời đầy bi thương.
Qua câu chuyện Cô bé bán diêm, chúng ta hiểu rõ hơn về những khó khăn, đau đớn trong cuộc sống. Với năm cách hóa thân thành cô bé bán diêm, học sinh có cơ hội phát triển trí tưởng tượng và sáng tạo của mình. Hãy cùng khám phá những bài văn sau:
Đề bài: Hãy thể hiện vai diễn của cô bé bán diêm và kể lại cuộc đời của mình thông qua năm kết thúc khác nhau.
Tái hiện câu chuyện với một kết thúc khác - Mẫu 1
Đêm giao thừa, tuyết rơi phủ trắng cả thành phố, làn gió rét buốt thấu xương. Tôi, một cô bé bán diêm, vẫn lẻ loi trên phố để kiếm tiền. Sự vui tươi, ấm áp của người dân khiến tôi cảm thấy cô đơn và buồn bã hơn bao giờ hết.
Gia đình tôi từng đông đầy hạnh phúc, nhưng giờ chỉ còn mình tôi và bố. Mẹ và bà đã ra đi, bố lại nghiện rượu và thường xuyên mắng mỏ tôi. Trong cái lạnh rét này, tôi cảm thấy sợ hãi và cô đơn.
Khi đêm dần về, tôi càng cảm thấy lạnh lẽo hơn. Một cảm giác thèm khát ấm áp len lỏi trong tâm hồn. Tôi quyết định thử quẹt một que diêm, hy vọng sẽ tạo ra một chút ấm áp. Nhưng liệu điều đó có xảy ra?
Sự tham lam đã dẫn dắt tôi đốt nhiều hơn một que diêm. Tưởng rằng tôi đã nhìn thấy một bức tường biến mất, thay vào đó là một bàn ăn đầy đủ và ấm áp. Nhưng rồi, tất cả chỉ là ảo giác. Tôi nhận ra mình vẫn đang cô đơn giữa cái lạnh của đêm giao thừa.
Quẹt que diêm thứ 3, trước mắt tôi hiện ra một cây thông Nô-en tuyệt đẹp, trang trí rực rỡ hơn cả năm trước. Hàng ngàn ngọn nến trên cành cây biến thành những ngôi sao sáng trên bầu trời. Tôi nhớ lời bà dặn, rằng mỗi ngôi sao là một linh hồn bay về bên kia cùng Chúa.
Tôi nhớ bà quá, quẹt que diêm thứ tư, và bà xuất hiện trước mắt tôi. Tôi cầu xin bà dẫn dắt tôi về bên kia, nhưng rồi tôi tỉnh giấc, nhìn thấy ánh sáng mặt trời và nghe tiếng thơm của bữa sáng. Mọi thứ xung quanh trở nên rõ ràng hơn, nhưng tôi vẫn cảm thấy mê hoặc.
Tôi tỉnh dậy và thấy một bà lão, mái tóc bạc phơ, đứng bên cạnh tôi. Bà hỏi tôi liệu tôi đã ngủ ngon không, nhưng tôi bối rối vì không hiểu tại sao tôi lại ở đây.
- Bà là ai vậy? Tại sao tôi ở đây? - Tôi hỏi.
- Cháu ngủ ngon không? - Bà nhẹ nhàng hỏi lại.
- Hôm qua, khi tôi trở về nhà, tôi thấy đứa trẻ nằm trên đường. Tôi đã đưa em về nhà. Chắc em đã rất lạnh và đói phải không? Hãy ra ăn sáng cùng bà nhé.
Sau đó, bà hỏi tôi kể về gia đình của mình. Bà nhẹ nhàng ôm tôi và nói rằng bây giờ bà sống một mình, nếu tôi muốn thì có thể về sống với bà. Hai chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau. Tôi không biết nói gì, chỉ biết ôm chặt lấy bà mà khóc. Chắc bà là thiên thần mà bà nội tôi đã gửi đến để chăm sóc và yêu thương tôi.
Bây giờ nếu có ai hỏi tôi món quà năm mới tuyệt vời nhất là gì? Thì tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời rằng món quà tuyệt vời nhất của năm mới là giây phút tìm được một ánh sáng, một sự ấm áp mới thay thế cho những que diêm. Tôi tự hỏi liệu chúng có biến ước mơ của tôi thành hiện thực và mang lại niềm hạnh phúc mà tôi luôn ao ước không.
Kể lại câu chuyện theo một kết thúc khác - Mẫu 2
Giao thừa của năm nay đã đến. Cái rét cắt da cắt thịt len lỏi vào mọi ngóc ngách của thành phố. Với những tâm hồn cô đơn, cái lạnh như một cái roi đâm vào tim. Gió lạnh thổi quật, chiếc lá cuối cùng trên cành cũng rung rinh vì gió.
Tôi là một cô bé bán diêm trên đường phố để kiếm tiền. Gia đình tôi trước đây có bố mẹ và bà, nhưng bây giờ chỉ còn lại bố và tôi. Mẹ tôi và bà đã mất từ sớm. Bố tôi nghiện rượu và thường khi say sẽ mắng tôi. Đêm nay là giao thừa, trời đã tối mà tôi vẫn chưa bán được que nào. Không ai thí cho tiền và tôi sợ về nhà bị bố đánh. Tôi không có tiền để mua rượu cho bố.
Trời càng về đêm càng lạnh, quần áo của tôi rách hết. Tôi nghĩ que diêm có thể làm cho tôi ấm hơn một chút. Tôi quẹt một que diêm và ngọn lửa thật đẹp. Tôi ước gì có một lò sưởi để ngồi ấm áp trong đêm giá rét này. Nhưng khi tôi vừa duỗi chân ra sưởi, ngọn lửa biến mất. Tôi nhớ ra cha đã giao cho tôi đi bán diêm.
Tôi lấy que diêm thứ hai và quẹt. Bức tường biến mất, thay vào đó là tấm rèm và một bàn ăn được dọn kỹ. Bàn trải khăn trắng, có con ngỗng quay và nhiều đồ sứ quý giá. Nhưng khi que diêm tắt, tôi nhận ra đó chỉ là giấc mơ.
Que diêm thứ ba, tôi quẹt và thấy một cây thông trang trí lộng lẫy. Ngọn nến biến thành những ngôi sao sáng trên trời. Tôi nhớ lời bà nói về việc ngôi sao đổi ngôi với linh hồn.
Tôi nhớ bà quá, quẹt que diêm thứ tư và thấy bà hiện ra. Tôi cầu xin bà cho tôi được ở lại cùng bà. Nhưng khi que diêm tắt, tôi nhận ra đó chỉ là giấc mơ.
Sáng hôm sau, tôi bỗng tỉnh giấc, ánh sáng mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, mùi thức ăn thơm lực xộc tới. Tôi đang ở đâu thế này? Phải chăng đây là thiên đường, nơi bà đã chờ tôi? Bỗng tôi nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, một bà lão sao giống bà của tôi quá. Bà có dáng người cao lớn, mái tóc trắng và nụ cười hiền hậu. Bà hỏi tôi với giọng nói ấm áp:
- Chúc mừng năm mới. Cháu gái đã dậy rồi đấy ư? Cháu ngủ có ngon không?
- Bà là ai ạ? Sao cháu lại ở đây? – Tôi ngạc nhiên hỏi bà
- Đêm qua bà bước ra khỏi nhà, thấy cháu đang nằm trên mặt đất. Là bà đã bế cháu vào nhà. Chắc hẳn cháu đã lạnh và đói lắm phải không? Hãy ra ăn sáng cùng bà và chúc mừng năm mới nhé!
Sau đó tôi đã kể cho bà nghe lại câu chuyện về cuộc đời tôi. Bà nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng và bà kể cho tôi nghe về cuộc sống độc thân buồn tủi của bà từ khi cô cháu gái của bà đã qua đời vì căn bệnh hiểm nghèo. Tôi khẽ ôm bà, bà cũng ấm áp và hiền từ như bà nội tôi vậy. Giọt nước mắt lăn dài trên má tôi, chắc hẳn bà là thiên sứ mà bà nội tôi đã nhờ đến để chăm sóc và yêu thương tôi. Bà nhận tôi làm cháu gái và mong tôi thi thoảng hãy đến nhà bà.
Bây giờ nếu ai hỏi tôi về món quà năm mới tuyệt vời nhất là gì? Thì tôi không ngần ngại mà trả lời: món quà tuyệt vời nhất của năm mới chính là khoảnh khắc tìm thấy ánh sáng mới thay cho những que diêm. Tuy vậy, đâu đó trong lòng tôi vẫn cảm kích những que diêm bé nhỏ, những ngọn lửa rực sáng, vì chúng đã biến ước mơ của tôi thành hiện thực và mang lại niềm hạnh phúc mà tôi luôn ao ước.
Kể lại câu chuyện theo một kết thúc khác - Mẫu 3
Đêm giao thừa năm nay tuyết rơi phủ trắng khắp, làn gió lạnh buốt. Tôi đi trên con đường với đầu trần, chân đất, và những gói diêm chưa bán. Mặc dù thời tiết rét buốt, nhưng tôi không dám trở về nhà. Chưa bán được que diêm nào, không có tiền để mang về cho bố mua rượu. Tôi sợ ông ấy tức giận, từ khi mẹ mất, bà cũng ra đi, nhà không còn gì nữa.
Những ngôi nhà trên phố sáng đèn, mùi thơm ngỗng quay lan tỏa. Tôi cuộn tròn mình giữa hai căn nhà, nhưng không giúp tôi ấm hơn. Tôi nghĩ nếu quẹt diêm lên, liệu có ấm hơn không? Chắc chắn là có. Tôi quyết định bật diêm để sưởi ấm đôi tay và chân đang cảm giác lạnh buốt vì tuyết.
Que diêm thứ nhất được châm lên, tôi hơ tay trên ngọn lửa nhỏ, bỗng chợt thấy mình ngồi trước một chiếc lò sưởi, cảm giác thật ấm áp. Nhưng khi que diêm tắt, tôi quay trở về thực tại.
Tiếp tục châm que diêm thứ hai, trước mắt tôi không còn là bức tường lạnh lẽo mà thay vào đó là một bàn ăn được phủ bằng khăn trắng, với con ngỗng quay thơm phức trên đĩa. Nhưng điều kỳ lạ là con ngỗng này lại biết tự đi, nó từ đĩa nhảy xuống và tiến về phía tôi, đeo một con dao trên lưng. Que diêm thứ hai lại tắt, thực tế trước mắt tôi không phải là bàn ăn trang trí mà chỉ là bức tường lạnh lẽo, trắng xóa vì tuyết rơi.
Châm thêm que diêm tiếp theo, tôi thấy mình đang ngồi trước cây thông Noel được trang trí long lanh. Nhưng đúng lúc tôi vươn tay về phía cây, que diêm lại tắt. Một vì sao rơi xuống, tôi nghĩ có lẽ có ai đó vừa ra đi khỏi thế giới này, và khi nhớ đến bà, người duy nhất yêu thương và quan tâm tôi trên trần thế.
Lần này là que diêm thứ tư, ánh sáng phủ đầy không gian, trước mắt tôi hiện ra một vầng sáng và hình bóng của người bà. Tôi cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết.
Tôi gọi lên: 'Bà ơi! Mang cháu đi cùng nhé!'. Tôi khóc nức nở, châm hết que diêm này đến que diêm khác, muốn níu giữ bà lại, không muốn rời xa những gì tôi thấy trước mắt.
Bà trông thật đẹp và cao lớn, bà ôm tôi vào lòng, chúng tôi cùng nhau bay lên trong niềm hân hoan. Tôi xa dần với mặt đất, không còn đau khổ, không còn đói khát.
Cho đến khi bình minh len lỏi, người dân trên đường phố thấy tôi ngồi dựa vào tường, gương mặt hồng hào, nụ cười vẫn hiện hữu trên môi. Họ đều nghĩ rằng tôi sưởi ấm bằng những que diêm, nhưng không ai biết những kỳ diệu đã xảy ra khi tôi châm lửa vào những que diêm đó đêm hôm trước.
Kể lại câu chuyện với một cái kết khác - Phương án 4
Trên con đường lung linh ánh đèn vào một đêm cuối đông, tôi lang thang với chiếc giỏ diêm đầy. Đó là đêm giao thừa, với mọi ngôi nhà trên phố sáng đèn cho đến muộn. Các cặp vợ chồng tay trong tay dẫn con đi mua sắm, trông thật hạnh phúc. Trong lúc mọi người mong muốn về nhà, tôi lại không thể. Nhà của tôi không giống như của họ, chỉ là một căn gác xép chật chội.
Tôi bước đi mệt mỏi trên con đường để bán diêm. Những người giàu có đi qua không quan tâm tới tôi. Tôi ngồi lại trong góc, cố gắng giữ ấm. Đôi giày rách bị mất. Tôi nhìn thấy một cô bé đang ăn bánh mì, tôi sờ vào bụng đói của mình. Tôi châm lửa vào que diêm, hi vọng sẽ thấy một chút ấm áp. Nhưng không, tất cả chỉ là ảo ảnh.
Tôi châm lửa vào que diêm cuối cùng trong bao và gọi 'Bà ơi! Con nhớ bà nhiều lắm. Con đang ở đây đói và lạnh. Bà hãy đưa con đi cùng bà!' Nhưng bà đã ra đi... Tôi cố chạy theo bà, đến khi thức dậy thì không còn bà, chỉ còn một phụ nữ hiền lành đang cười với tôi.
Một phụ nữ lạ giải thích:
- Tôi là Marry, đây là nhà của tôi. Đêm qua tôi nhặt được cháu nằm bất tỉnh bên đường nên đã đưa cháu về đây. Cháu bị suy nhược cơ thể nên bác sĩ đã tiêm thuốc cho cháu, sẽ mau khỏe lại thôi. Giờ thì hãy dậy ăn hết bát cháo này để mau khỏe.
Tôi bất ngờ và lúng túng khi nhận ra đây không phải là thiên đường, không phải nơi bà tôi sống. Nhưng có lẽ bà trên trời đã thương tôi nên đã gửi người phụ nữ tốt bụng này đến đây. Cô ấy nâng cháo đến miệng tôi và mỉm cười, lâu lắm rồi tôi mới cảm nhận được tình yêu thương của con người. Tôi khóc và chia sẻ mọi chuyện của mình cho người phụ nữ ấy nghe. Sau khi suy nghĩ, cô ấy nói nhẹ nhàng:
- Tôi hiểu mọi chuyện, tôi sẽ giúp cháu. Hãy xem nhà của tôi như là nhà của cháu, tôi sống một mình với người mẹ già nhưng mẹ tôi vừa qua đời. Có cháu ở đây, tôi cũng sẽ không cô đơn nữa.
Sau những ngày đó, tôi sống rất vui vẻ bên người phụ nữ. Nhà của Marry rất rộng, có cả một trang trại trồng cây và nuôi cừu với nhiều người giúp việc. Khi cô ấy không có ở nhà, tôi có thể chơi với đàn cừu và các chị giúp việc. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy thiếu sót vì đây không phải là nhà của tôi và không có ba ở bên cạnh. Tôi ước gì ba có thể đến đây sống cùng tôi, mỗi ngày hai cha con sẽ chăm sóc đàn cừu và hái trái. Ba sẽ không uống rượu nữa và không đối xử khắc nghiệt với tôi nữa.
Một chiều nọ, khi tôi đang cắt cỏ cho đàn cừu, một người đàn ông xuất hiện và gọi:
- Con gái yêu của ba, đây là ba đây.
Đúng vậy, đây là ba, nhưng hôm nay tôi cảm thấy ba khác lạ. Tôi vừa vui vẻ vừa lo lắng.
- Đến đây con, ba không muốn trách mắng con nữa, ba xin lỗi con.
Tôi chạy đến ôm ba. Ba nâng tôi lên và hôn lên má tôi. Ba xin lỗi, ba đã sai, ba hứa sẽ là người cha tốt, chăm sóc con như mẹ đã từng.
Trong thời gian mất mát của tôi, ba đã tỉnh dậy khi mất cả đứa con gái của mình vì rượu. Ba đã chia sẻ nhiều về nỗi đau đã khiến mình đi lạc. Ba kể về cô Marry, người đã đến và khuyên bảo ba, cô ấy là người tốt nhất trên thế giới. Cô đã giúp ba trả hết nợ rượu và để ba ở lại đây với tôi. Ba sẽ chăm sóc vườn cây và đàn cừu thay cho cô.
Từ đó, không còn cảnh một cô bé bán diêm tội nghiệp và một người cha say xỉn. Chỉ có một ngôi nhà trang trại rộng lớn với hai cha con, nhỏ nhưng luôn đầy tiếng cười.
Kể lại câu chuyện với một kết thúc khác - Mẫu 5
Nhớ đêm giao thừa ấy, mọi ngôi nhà trên phố đều sáng đèn cho đến khuya. Các gia đình quyền quý đi lại lộc cộc trên đường. Các cặp vợ chồng tay trong tay dẫn con nhỏ đi mua sắm, trông thật hạnh phúc. Duy chỉ có tôi không thể về nhà, vì bố đã đánh tôi. Tôi nhớ cảm giác được đón giao thừa, nằm trên giường ấm áp. Cái ngày mà mẹ và bà còn sống.
Gia đình tôi có bốn người, bà, bố mẹ và tôi, chúng tôi sống hạnh phúc cho đến khi bà và mẹ tôi mất. Lúc đó ba vẫn là người cha tốt lo cho gia đình. Nhưng khi hai người thân yêu ra đi, ba lại chán nản, lúc nào cũng trong men rượu, tài sản hao phí, hai ba con tôi chật vật như bây giờ. Tôi có nhà nhưng không thực sự là nhà, chỉ là một căn gác xép chật chội, mùa hè nóng nực mùa đông lạnh giá. Tôi phải đi bán diêm để sống qua ngày, chỉ khi có người thương thì mới được chia sẻ đồ ăn.
Trên đường vào đêm giao thừa này, mọi người vội vàng về nhà, trong những bộ quần áo lộng lẫy, để đoàn tụ với gia đình. Không một ai để ý đến một cô bé bán diêm nằm trong góc đường. Tôi ngồi đó cố gắng giữ ấm cho cơ thể, đôi tay cứng đờ. Lạnh và đói, tôi ước ao có lò sưởi và thức ăn. Quẹt que diêm, lửa nhỏ sáng lên đôi tay tôi. Trong ánh sáng mờ ảo, tôi thấy một lò sưởi sắt hiện ra trước mắt, nhưng khi tôi đến gần, nó biến mất, que diêm tắt. Tôi thử lại, lần này thấy một bàn ăn được trang trí đẹp. Con ngỗng quay lớn nhảy ra, nhưng lửa tắt. Tiếc nuối, que diêm thứ ba, một ngôi nhà ấm áp hiện ra với cây thông noel và quà bánh. Nhưng cũng biến mất. Que diêm cuối cùng, thấy bà, người đã yêu thương tôi. Tôi gọi bà, nhưng bà biến mất. Chạy mãi, tôi đến một căn phòng ấm áp, người phụ nữ mỉm cười và tôi thốt lên:
- Bà ơi, cháu muốn gặp bà!
Người phụ nữ nói:
- Tôi tên Jennie, đây là nhà tôi. Đêm qua chồng tôi thấy cháu bất tỉnh nên mang cháu về đây. Cháu bị đói và lạnh. Nào, dậy ăn bát cháo đã.
Bát cháo nóng hổi đã sẵn sàng, tôi còn ngạc nhiên thì cô Mary thúc tôi ăn. Từng ngụm cháo ngon tràn ngập cơ thể, đã lâu tôi không được thưởng thức một bát cháo ngon như thế. Cô nhìn tôi, nước mắt tuôn rơi. Tôi kể về gia đình của mình, cô nghe và nói:
- Nếu muốn làm việc, con có thể tới trang trại của gia đình tôi, làm việc vặt. Tôi sẽ cung cấp chỗ ở và bữa ăn hàng ngày cho con, con nghĩ sao?
- Thật hả? - Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
- Chắc chắn rồi, giờ con ra ngoài đón năm mới cùng gia đình tôi nhé!
Tôi đã sống tại gia đình của cô Jennie một thời gian. Nhìn thấy hạnh phúc của gia đình họ, tôi nhớ cha mình nhiều hơn. Tôi tự hỏi cha giờ ra sao, liệu có tìm tôi không? Một ngày, khi tôi đang sắp xếp hoa quả, có người tìm đến:
- Con gái yêu của ba, đây là ba đây.
- Lại đây con, ba xin lỗi con.
Tôi ôm lấy ba, ba ôm tôi chặt và xin lỗi. Trong những ngày tôi mất, ba tỉnh táo khi mất đi cả đứa con gái - người duy nhất còn lại của ba. Ba hối hận rất nhiều. Ba kể cho tôi về cô Jennie, người nói rằng tôi đang sống tại nhà của cô ấy, và cô ấy là người tốt nhất trên đời.
Kể từ đó, ba tôi quyết tâm sửa sai, và cuộc sống của hai ba con tôi cũng dần dần ổn định hơn.
Và từ đó, cuộc sống của ba tôi đã bắt đầu sáng sủa hơn.