Tóm tắt đoạn Mã Giám Sinh mua Kiều bằng văn xuôi bao gồm 3 mẫu hấp dẫn và đặc biệt nhất, giúp các em học sinh lớp 9 hiểu rõ nội dung chính, dễ dàng tóm tắt lại đoạn này một cách sinh động.
Đồng thời, còn giúp các em phát triển kỹ năng kể chuyện, cùng sự sáng tạo của mình ngày càng phong phú hơn. Hãy cùng tham khảo 3 bài văn Tóm tắt lại Mã Giám Sinh mua Kiều trong bài viết dưới đây của Mytour để có thêm nhiều ý tưởng mới cho bài văn của mình thêm sinh động:
Tóm tắt lại đoạn trích Mã giám sinh mua Kiều bằng văn xuôi
Để cứu cha và em, Thuý Kiều phải nhờ mụ mối mai mối để bán mình. Mụ mối giới thiệu Mã Giám Sinh, một viễn khách, vào để mua Kiều. Mã Giám Sinh trông rất chải chuốt, bảnh bao, nhưng thực ra lại là một kẻ vô phép. Ngay khi bước vào, ông ta ngồi xuống ghế một cách sỗ sàng.
Kiều được giới thiệu với Mã Giám Sinh, khiến nàng cảm thấy đau đớn và tủi hổ. Mã Giám Sinh xem xét Kiều như một món hàng và bắt đầu đàm phán giá cả.
Sau khi bị mua, Kiều cảm thấy đau đớn và tủi nhục. Ngày trước là tiểu thư nhà quý tộc, nay lại phải làm người mua vui cho kẻ khác. Mã Giám Sinh ép Kiều phải trình diễn các kỹ năng nghệ thuật như đánh đàn, ngâm thơ để thể hiện giá trị của mình. Cái đắng cay của việc bị mua và bị bán dành cho một người phụ nữ trong xã hội này rõ ràng.
Tóm tắt lại câu chuyện Mã Giám Sinh mua Kiều bằng văn xuôi
Gần đây, một mụ mối muốn giới thiệu Thúy Kiều cho Mã Giám Sinh. Mã Giám Sinh, tức là học sinh trường Quốc Tử Giám, được mô tả như một người lão nhưng lại rất chải chuốt và bảnh bao. Ông ta đi kèm với đám tớ ồn ào. Ngay khi bước vào, ông ta ngồi xuống ghế một cách sỗ sàng. Mã Giám Sinh ép Kiều trình diễn kỹ năng nghệ thuật để đàm phán giá. Kiều, dù buồn bã nhưng vẫn làm say đắm lòng người bằng vẻ đẹp tuyệt sắc của mình. Cuối cùng, Mã Giám Sinh mua Kiều với giá rẻ chỉ ngoài 400. Sau đó, cuộc sống của Kiều đầy biến cố và khó khăn.
Tả lại với lời văn của riêng mình đoạn trích Mã Giám Sinh mua Kiều
Ngày xưa, có một cô gái nổi tiếng với vẻ đẹp không ai sánh kịp và tài năng xuất chúng trong văn chương, nhạc cụ, thi ca và hội họa. Đó là Thúy Kiều, con của một gia đình trung lưu có uy tín, gồm cô và hai người em, Thúy Vân và Vương Quan. Nhưng số phận không công bằng, gia đình cô gặp phải oan khuất khi cha cô, Vương ông, bị giam cầm. Trong hoàn cảnh khó khăn đó, Thúy Kiều quyết định bán mình để giải thoát cho cha. Người mua cô chính là Mã Giám Sinh, một tên buôn người nổi tiếng.
Mụ mối đã hoàn thành nhiệm vụ của mình khi dẫn Mã Giám Sinh đến mua Kiều. Cuộc gặp gỡ và thương lượng diễn ra nhanh chóng:
- 'Mã Giám Sinh' - Hắn giới thiệu bản thân.
- 'Huyện Lâm Thanh' - Hắn trả lời khi được hỏi về quê hương.
Dường như ngay từ cái nhìn đầu tiên, ta đã có thể phát hiện được sự giả dối, ác độc trong hắn. Hắn đã sống được gần bốn mươi năm nhưng vẫn giữ vẻ ngoài trẻ trung, đầy phong cách, không hề có dấu hiệu của sự chín chắn, trang trọng. Đám người hầu của hắn không bao giờ ngớt, luôn xuất hiện ở khắp mọi nơi. Ngay cả lời nói và cử chỉ của hắn cũng phản ánh sự thiếu hiểu biết, lối sống giả dối. Hắn đến nhà Kiều không khác gì đến nhà mình. Không có sự chào đón, không có sự mời mọc, hắn ngồi thẳng trên ghế chủ nhà - chiếc ghế dành cho bố mẹ Kiều. Trong khi người giàu có đang tỏ ra kiêu căng, người môi giới đã hối hả thúc Kiều ra mắt. Dường như Mã Giám Sinh đến như một người chồng tiềm năng, nhưng thực tế đó lại là một cuộc thương mại. Kiều hiểu rõ hơn bất kỳ ai về điều đó, vì vậy nàng không thể cảm thấy vui vẻ. Gia đình gặp khó khăn, mỗi người phải đối mặt với số phận của mình, và Kiều phải bán mình để cứu cha mình. Nàng nhớ những ngày sum họp gia đình, những lời hẹn ước trăm năm. Nhưng tất cả đã trôi qua. Bây giờ, khi nàng phải đối diện với Mã Giám Sinh, trong lòng nàng tràn ngập nỗi sợ hãi và lo lắng. Kiều buồn nhưng vẫn tỏ ra mạnh mẽ như lúc nào. Nàng mong manh, yếu đuối như cây mai, cây trúc trước cơn gió lớn, không khác gì cây liễu trước sóng to. Phần của Kiều như vậy, trong khi phần của Mã Giám Sinh khác biệt, với cái bản năng buôn người của hắn, hắn nhìn nàng như một món hàng, kiểm tra từng chi tiết như việc chọn lựa hàng hóa. Sau một thời gian, hắn quyết định thử sức với Kiều. Hắn yêu cầu Kiều chơi đàn nguyệt, viết thơ trên quạt. Hắn nghe Kiều chơi một giai điệu buồn và đọc một bài thơ về số phận bi đắng, thật đáng thương. Nhưng Mã Giám Sinh không quan tâm đến điều đó, hắn nhận ra giá trị độc đáo của Kiều và đồng ý mua ngay.
Nhưng từ cái nhìn đầu tiên, ta đã có thể nhận ra sự giả dối, tàn ác trong hắn. Hắn đã sống gần bốn mươi năm nhưng vẫn giữ vẻ trẻ trung, trai lơ, không hề có dấu hiệu của sự trưởng thành, trang trọng. Đám người hầu của hắn không ngừng xuất hiện, không ngừng ra vào. Ngay cả lời nói và cử chỉ của hắn cũng phản ánh sự thiếu hiểu biết, lối sống giả dối. Hắn đến nhà Kiều như đến nhà mình. Không chào đón, không mời mọc, hắn ngồi trên ghế chính - chiếc ghế dành cho bố mẹ Kiều. Trong khi người giàu có tỏ ra tự phụ, môi giới hối hả thúc Kiều ra mắt. Mặc dù Mã Giám Sinh đến như một người chồng tiềm năng, nhưng thực tế là một cuộc thương mại. Kiều hiểu rõ hơn bất kỳ ai về điều đó, vì vậy nàng không thể cảm thấy vui vẻ. Gia đình gặp khó khăn, mỗi người phải đối mặt với số phận của mình, và Kiều phải bán mình để cứu cha. Nàng nhớ những ngày sum họp gia đình, những lời hẹn ước trăm năm. Nhưng tất cả đã trôi qua. Bây giờ, khi nàng phải đối diện với Mã Giám Sinh, trong lòng nàng tràn ngập nỗi sợ hãi và lo lắng. Kiều buồn nhưng vẫn tỏ ra mạnh mẽ như lúc nào. Nàng mong manh, yếu đuối như cây mai, cây trúc trước cơn gió lớn, không khác gì cây liễu trước sóng to. Phần của Kiều như vậy, trong khi phần của Mã Giám Sinh khác biệt, với cái bản năng buôn người của hắn, hắn nhìn nàng như một món hàng, kiểm tra từng chi tiết như việc chọn lựa hàng hóa. Sau một thời gian, hắn quyết định thử sức với Kiều. Hắn yêu cầu Kiều chơi đàn nguyệt, viết thơ trên quạt. Hắn nghe Kiều chơi một giai điệu buồn và đọc một bài thơ về số phận bi đắng, thật đáng thương. Nhưng Mã Giám Sinh không quan tâm đến điều đó, hắn nhận ra giá trị độc đáo của Kiều và đồng ý mua ngay.
Cái nhìn đầu tiên, ta đã cảm nhận được sự giả dối, tàn ác trong hắn. Hắn đã sống hơn bốn mươi năm nhưng vẫn giữ vẻ ngoài trẻ trung, lơ đãng, không có dấu hiệu của sự trưởng thành, trang trọng. Đám người hầu của hắn không ngừng xuất hiện, không ngừng ra vào. Ngay cả lời nói và cử chỉ của hắn cũng phản ánh sự thiếu hiểu biết, lối sống giả dối. Hắn đến nhà Kiều như đến nhà mình. Không chào đón, không mời mọc, hắn ngồi trên ghế chính - chiếc ghế dành cho bố mẹ Kiều. Trong khi người giàu có tỏ ra tự phụ, môi giới hối hả thúc Kiều ra mắt. Mặc dù Mã Giám Sinh đến như một người chồng tiềm năng, nhưng thực tế là một cuộc thương mại. Kiều hiểu rõ hơn bất kỳ ai về điều đó, vì vậy nàng không thể cảm thấy vui vẻ. Gia đình gặp khó khăn, mỗi người phải đối mặt với số phận của mình, và Kiều phải bán mình để cứu cha. Nàng nhớ những ngày sum họp gia đình, những lời hẹn ước trăm năm. Nhưng tất cả đã trôi qua. Bây giờ, khi nàng phải đối diện với Mã Giám Sinh, trong lòng nàng tràn ngập nỗi sợ hãi và lo lắng. Kiều buồn nhưng vẫn tỏ ra mạnh mẽ như lúc nào. Nàng mong manh, yếu đuối như cây mai, cây trúc trước cơn gió lớn, không khác gì cây liễu trước sóng to. Phần của Kiều như vậy, trong khi phần của Mã Giám Sinh khác biệt, với cái bản năng buôn người của hắn, hắn nhìn nàng như một món hàng, kiểm tra từng chi tiết như việc chọn lựa hàng hóa. Sau một thời gian, hắn quyết định thử sức với Kiều. Hắn yêu cầu Kiều chơi đàn nguyệt, viết thơ trên quạt. Hắn nghe Kiều chơi một giai điệu buồn và đọc một bài thơ về số phận bi đắng, thật đáng thương. Nhưng Mã Giám Sinh không quan tâm đến điều đó, hắn nhận ra giá trị độc đáo của Kiều và đồng ý mua ngay.
Dường như ngay từ cái nhìn đầu tiên, ta đã có thể phát hiện được sự giả dối, tàn ác trong hắn. Hắn đã sống được gần bốn mươi năm nhưng vẫn giữ vẻ ngoài trẻ trung, đầy phong cách, không hề có dấu hiệu của sự chín chắn, trang trọng. Đám người hầu của hắn không bao giờ ngớt, luôn xuất hiện ở khắp mọi nơi. Ngay cả lời nói và cử chỉ của hắn cũng phản ánh sự thiếu hiểu biết, lối sống giả dối. Hắn đến nhà Kiều không khác gì đến nhà mình. Không có sự chào đón, không có sự mời mọc, hắn ngồi thẳng trên ghế chủ nhà - chiếc ghế dành cho bố mẹ Kiều. Trong khi người giàu có đang tỏ ra kiêu căng, người môi giới đã hối hả thúc Kiều ra mắt. Dường như Mã Giám Sinh đến như một người chồng tiềm năng, nhưng thực tế đó lại là một cuộc thương mại. Kiều hiểu rõ hơn bất kỳ ai về điều đó, vì vậy nàng không thể cảm thấy vui được. Gia đình gặp khó khăn, mỗi người phải đối mặt với số phận của mình, và Kiều phải bán mình để cứu cha mình. Nàng nhớ những ngày sum họp gia đình, những lời hẹn ước trăm năm. Nhưng tất cả đã trôi qua. Bây giờ, khi nàng phải đối diện với Mã Giám Sinh, trong lòng nàng tràn ngập nỗi sợ hãi và lo lắng. Kiều buồn nhưng vẫn tỏ ra mạnh mẽ như lúc nào. Nàng mong manh, yếu đuối như cây mai, cây trúc trước cơn gió lớn, không khác gì cây liễu trước sóng to. Phần của Kiều là vậy, còn về phần Mả Giám Sinh thì khác, vốn là kẻ buôn người nên hắn ngắm nhìn, đắn đo về Kiều như lật qua lật lại mớ rau xem kỹ để mua. Hồi lâu sau, hắn mới thử tài Kiều. Hắn bắt Kiều phải chơi đàn nguyệt, làm thơ trên quạt cho hắn nghe. Hắn xem Kiều tấu lên bản nhạc buồn ai oán cùng bài thơ than phận trách trời, thật đáng thương. Nhưng Mã Giám Sinh không thèm để y đến điều đó, hắn nhận thấy Kiều là một món hàng hiếm có, chắc chắn sẽ đem lại nhiều món hời nên chẳng ngại gì mà đồng ý mua ngay. Bằng giọng điệu của kẻ buôn người chuyên nghiệp, hắn hỏi giá:
Cái nhìn đầu tiên, ta đã cảm nhận được sự giả dối, tàn ác trong hắn. Hắn đã sống hơn bốn mươi năm nhưng vẫn giữ vẻ ngoài trẻ trung, lơ đãng, không có dấu hiệu của sự trưởng thành, trang trọng. Đám người hầu của hắn không ngừng xuất hiện, không ngừng ra vào. Ngay cả lời nói và cử chỉ của hắn cũng phản ánh sự thiếu hiểu biết, lối sống giả dối. Hắn đến nhà Kiều như đến nhà mình. Không chào đón, không mời mọc, hắn ngồi trên ghế chính - chiếc ghế dành cho bố mẹ Kiều. Trong khi người giàu có tỏ ra tự phụ, môi giới hối hả thúc Kiều ra mắt. Mặc dù Mã Giám Sinh đến như một người chồng tiềm năng, nhưng thực tế là một cuộc thương mại. Kiều hiểu rõ hơn bất kỳ ai về điều đó, vì vậy nàng không thể cảm thấy vui được. Gia đình gặp khó khăn, mỗi người phải đối mặt với số phận của mình, và Kiều phải bán mình để cứu cha. Nàng nhớ những ngày sum họp gia đình, những lời hẹn ước trăm năm. Nhưng tất cả đã trôi qua. Bây giờ, khi nàng phải đối diện với Mã Giám Sinh, trong lòng nàng tràn ngập nỗi sợ hãi và lo lắng. Kiều buồn nhưng vẫn tỏ ra mạnh mẽ như lúc nào. Nàng mong manh, yếu đuối như cây mai, cây trúc trước cơn gió lớn, không khác gì cây liễu trước sóng to. Phần của Kiều là vậy, còn về phần Mả Giám Sinh thì khác, vốn là kẻ buôn người nên hắn ngắm nhìn, đắn đo về Kiều như lật qua lật lại mớ rau xem kỹ để mua. Hồi lâu sau, hắn mới thử tài Kiều. Hắn bắt Kiều phải chơi đàn nguyệt, làm thơ trên quạt cho hắn nghe. Hắn xem Kiều tấu lên bản nhạc buồn ai oán cùng bài thơ than phận trách trời, thật đáng thương. Nhưng Mã Giám Sinh không thèm để y đến điều đó, hắn nhận thấy Kiều là một món hàng hiếm có, chắc chắn sẽ đem lại nhiều món hời nên chẳng ngại gì mà đồng ý mua ngay.
Thật là một mức giá đắt đỏ, Mã Giám Sinh không vội vàng đồng ý trả giá. Hắn và mụ mối cãi nhau, kẻ giảm một, kẻ tăng hai, cuối cùng sau một thời gian dài thương lượng, giá cả mới được ngoài bốn trăm, tức là chưa đạt được một nửa giá ban đầu. Điều này chỉ làm cho tất cả thấy rõ hơn rằng hai người chỉ quan tâm đến tiền bạc. Thật đáng thương cho Kiều, người phải trải qua một cuộc sống rối ren, gặp gỡ những khó khăn, phiêu bạt khắp nơi.