Tài liệu được thể hiện một cách chi tiết và ngắn gọn nhất dành cho các bạn học sinh lớp 10. Hi vọng qua tài liệu này các bạn đã có được những sự tham khảo để làm văn tốt hơn. Chúc các bạn thành công trong học tập.
Cảm xúc khi rời xa nhà - Mẫu 1
Mưa! Lại mùa mưa. Tôi đứng lặng lẽ ngoài cửa sổ phòng học buồn bã, nhìn những cơn mưa ồn ào đổ xuống... Thật là tôi đã rời xa quê hương thật rồi!
Mới bước vào trường mới, bạn bè mới, cuộc sống mới... lại đẩy những hình ảnh tuổi thơ về trong tôi. Sân trường này không có những hàng cây nở hoa vàng rực rỡ, không có những trò chơi dân dã của quê hương. Chỉ có những hàng phượng già và những cây bằng lăng hết mùa hoa nở, xanh thẫm trong chiều. Tất cả lạ lẫm với tôi, làm tôi cảm thấy lạc lõng, cô đơn. Thầy cô cũng khác, giọng dạy bài lạ quá! Tiếng thầy vẫn ấm áp, nhưng không xóa được những bỡ ngỡ ban đầu trong tôi. Tôi chỉ nhớ nhà, nhớ lớp, nhớ quê... Tất cả ập đến trong tôi đầy nghẹn ngào!
Tôi nhớ lớp học, nhớ những người bạn, cùng nhau hái hoa dại, cảm nhận màu tím của hoa trinh nữ khô giòn trong sách vở, có hôm tranh nhau làm từng bông hoa vụn vặt, rồi cười vang trong tiếc nuối! Nhớ những ngày đồng đuổi, đạp xe đến trường trên con đường thơm mùi cỏ ướt, tôi thường hít thở và thích thú trước ánh mắt tròn xoe của bạn bè. Có lẽ chỉ mình tôi nhận ra mùi của buổi sáng đó. Bây giờ con đường tôi đi chỉ là đường bê tông vững chắc, không còn chỗ cho cỏ nữa. Bạn bè tôi chắc đang nhớ tôi nhiều lắm, có khi còn khóc; chúng ép hoa cho tôi không? Chờ tôi trở về để cùng nhau tiếp tục con đường tuổi thơ, để chăn trâu, cắt cỏ, cùng nhau trò chuyện vui đùa trên cánh đồng quê. Tôi nhớ dòng sông nhỏ bên nhà, nơi tôi và em gái thường thả thuyền tre, và niềm tin thuyền sẽ trôi ra biển. Bây giờ tôi xa quê rồi, em gái còn thả thuyền nữa không, hay sẽ viết thư gửi vào lá, thả xuống dòng nước: 'Lá thư cầu nguyện'! Em cầu nguyện cho tôi bình yên ở phố thị xa lạ, để sớm trở về thăm em và chia sẻ về vùng đất mới, về bạn bè mới, trường học mới...
Những bờ hoa dại trắng nơi tôi và em thường dắt nhau ra hái bây giờ còn đâu? Bây giờ chỉ có mình tôi ngồi bên bàn học, không có ai la mắng, không có ai giúp em giải những bài tập khó, em có buồn không? Nhớ những buổi chiều, được cùng nhau chạy diều trên bờ đê lộng gió. Sao vui đến thế? Bây giờ ai giúp em thả vầng trăng xanh ấy mỗi chiều? Em có thể tự làm được không?
Bạn bè tôi bây giờ thế nào? Tôi nhớ tiếng cười, nhớ giọng nói, ánh mắt của từng người bạn. Nhớ cả những giờ phút chia tay, chúc nhau thi đậu. Nhưng giờ không còn cùng nhau trên con đường tới trường, không học chung dưới một mái trường. Mười lăm tuổi đầu, tôi lên đường, rời xa tất cả để đến một thành phố xa lạ. Đã bắt đầu một cuộc sống đầy lo toan. Chiều tan học, tôi một mình lang thang đạp xe trên phố. Mưa suốt những ngày qua, tiếng ồn không đủ làm cho thành phố bớt ưu tư, lòng tôi trĩu nặng. Mưa rơi vào mặt, buồn đến phát khóc. Nhớ bố mẹ, nhớ bà, và nhớ em quá! Chiều nay, không có bạn bè cùng đạp xe bên cạnh, không được chia sẻ mỗi đoạn mưa trên con đường. Bây giờ nếu xe hư hỏng, ai sẽ giúp tôi như bạn bè? Nếu tôi khóc, ai sẽ dỗ tôi? Không ai, chỉ mình tôi đi trong chiều giá lạnh. Không được trốn ra bờ sông nhìn cánh đồng lúa nữa, nhưng tôi biết, lúa quê mình đã chìm dưới nước. Thương những người nông dân cần cù, chăm chỉ để bị lũ lụt cuốn trôi mất mùa vui. Chiều nay, nước đã lên ngõ nhà chưa? Mẹ có ngồi bên cửa nữa không? Mất mùa rồi... tháng ba đang ám ảnh. Bố đang lo âu đầy nặng.
Chiều nay tôi không được trốn ra bờ sông nhìn cánh đồng quê lênh đênh dưới dòng nước; nhưng tôi vẫn biết, lúa quê mình đã chìm dưới biển nước. Thương những bác nông dân cần cù, chăm chỉ để đến ngày này lũ lụt ùa về mất trắng một mùa vui. Chiều nay, nước đã lên đến ngõ nhà chưa? Mẹ có ngồi bần thần bên cửa không? Mất mùa rồi... lại tháng ba ám ảnh. Mắt bố đầy âu lo.
Mưa ơi! Chiều nay không được nằm chờ bố đi giăng lưới nữa. Những con cá vẫn đong đầy ký ức của tôi, ký ức có tiếng cười của bố vang vọng trong mưa, có dáng bà vẫn lưng còng bên bếp lửa, khói chiều nghiêng trên mái nhà bình yên. Không được hái cho bà những lá trầu vàng rộn ràng nữa, vườn trầu mưa này đã chìm trong nỗi run rẩy? Thành phố ơi, sao lạ nhiều đến vậy, mưa thật nhiều và chỉ có mình tôi.
Con đường tôi đi, xe cộ tấp nập qua, hối hả quá, và cũng vô tình quá! Tôi cảm thấy xót xa khi nhìn thấy bác xe ôm, lặng lẽ chờ khách dưới mưa. Giờ này ai cũng được trở về sum họp với gia đình, nhưng bác vẫn đứng bên đường như cây cột, kiên nhẫn bám trụ các ngã đường dù nắng, dù mưa, dù ngày hay đêm. Tôi lại nhớ bố, nhớ những đêm bố đi làm, căn nhà trở nên trống trải hơn, tôi thường nằm thấp thỏm, chỉ chờ đợi tiếng bước chân nặng nề quen thuộc bước vào nhà, tôi mới được yên bình chìm vào giấc ngủ. Giờ này, các cô, các bác bán hàng rong cũng vội vã đi về trên vỉa hè. Nhìn đế dép mòn vẹt tôi tự hỏi những đôi chân này đã bước đi bao nhiêu nẻo đường, qua bao nhiêu con phố, bao nhiêu ngày gánh gồng trên vai? Tôi lại nhớ bờ vai của mẹ, của bà, bờ vai đã gồng gánh suốt một đời, giờ đã vẻn vẹn. Bờ vai ấy đã cho tôi giấc ngủ bình yên, cho tôi sự chở che lúc vui, buồn trẻ dại. Tôi thấy nhẹ lòng hơn, khi bên cạnh không có người thân, nhưng vẫn có những con người tôi rất đội. Tôi thấy được hình ảnh bố mẹ trong những con người lao động nơi này; thấy như được đồng cảm, sẻ chia. Xa nhà rồi, không còn được bà, bố mẹ chăm sóc cưng chiều mới hiểu được tình yêu thương vô hạn mà mình được đón nhận, mới thấm thía nỗi vất vả, khó khăn của gia đình. Mới nhận ra mình còn bé thơ nhiều thứ chưa biết.
Mải mê trong suy nghĩ, bỗng nghe tiếng cười quen quen của ai đó phát lên. Tôi quay đầu lại, các bạn trong lớp đang cười nói vui vẻ, hồn nhiên, tiếng cười thân thương quá! Tôi thèm khát sự vô tư đó, thèm được nô đùa, thèm được đi dạo dưới sân trường, chia sẻ nỗi nhớ quê hương. Tôi nhớ lớp mới của mình, chỉ có ba mươi đứa con gái, có lúc nhìn nhau còn lúng túng. Nhưng có những nhóm bạn đã hòa nhập, trò chuyện rôm rả làm rộn lớp học buổi chiều. Tại sao tôi không làm điều đó, tại sao chẳng ai cười, hỏi thăm, chia sẻ? Tôi muốn nhanh chóng vào lớp, để kết bạn, góp một tiếng cười vào không khí lớp. Nhưng chiều tối đã đến, tôi phải về, chú dì đang chờ, phố núi đang chờ. Ngày mai tôi sẽ trò chuyện cùng các bạn, không đứng ngoài lan can nữa! Tôi cảm thấy như bà, bố mẹ đang cười với tôi: xa nhà nhưng vẫn thấy mọi người luôn ở bên tôi, ai cũng muốn tôi vui, tôi hòa nhập nhanh vào cuộc sống mới.
Mưa vẫn còn rơi, bọt mưa vỡ tung trên nền xi măng trắng xóa. Bà ơi, bố mẹ ơi, con sẽ học cách trưởng thành.
Cảm nghĩ khi xa nhà - Mẫu 2
Những ngày này, trời đất ở Hà Nội như chìm trong biển nước. Bầu trời xám xịt, mưa kéo dài, trút nước như chảy không ngớt. Tôi cô đơn co ro trong chiếc chăn mỏng, thu mình vào góc nhà. Trời không lạnh nhưng lòng lại cảm thấy tái tê. Căn phòng vắng vẻ, cô đơn lạnh lẽo và trong tôi ùa về hình ảnh cha mẹ, các em. Nhớ gia đình da diết. Lòng thắt lại. Ước ao nghe thấy tiếng cười, tiếng nói của cha mẹ, của em thơ để giảm bớt nỗi nhớ, nỗi cô đơn, để căn phòng không còn lạnh lẽo nữa. Nhưng sao xa vời! Tiếng khóc xen lẫn tiếng mưa nhạt nhòa.
Tuổi mười sáu, lần đầu tiên sống xa gia đình, xa cha mẹ và các em, xa quê hương để nhập học tại Hà Nội. Trước khi bước vào cuộc sống mới, tôi háo hức về một cuộc sống tràn đầy màu hồng, tự do, tự lập ở Hà Nội nhưng khi đặt chân đến đây mới thấu hết những khó khăn vất vả của cuộc sống xa nhà.
Tôi còn nhớ rõ buổi sáng ngày đi nhập học cùng cha tới Hà Nội. Lần đầu tiên đặt chân lên đất Hà thành, trời xám xịt, mưa như hôm nay. Sau khi cha hoàn tất các thủ tục, tôi ở lại phòng trọ, cha vội vã về vì còn nhiều công việc ở quê nhà. Khi cha lên xe bus, tôi chỉ biết cắn chặt môi khóc thành tiếng. Lúc cha quẹt ngang dòng nước mắt nhìn con với bao kỳ vọng, lòng thắt lại. Khi bóng cha dần khuất, tôi không khác gì một đứa trẻ, khóc nức nở như thuở còn nhỏ.
Những ngày sống một mình mới thấm thía được tình yêu gia đình. Có những buổi trưa tan học, tôi tự an ủi mình rằng mẹ luôn ở bên, tôi gọi nhẹ 'Mẹ ơi' nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng của bốn bức tường trắng. Tôi phải chấp nhận rằng chỉ mình tôi. Một mình thôi! Lòng chùng xuống và sự trống trải bỗng chiếm hết căn phòng.
Nhớ lúc còn ở quê nhà, đi học về 'đã sẵn cơm mẹ nấu', chỉ cần tranh giành với em. Còn bây giờ đi học về, tôi không muốn đi chợ, nấu nướng. Không phải vì không biết làm nhưng tôi sợ sự cô đơn và rất cần những bữa cơm gia đình, sự quan tâm của cha mẹ, tiếng cười của em thơ. Có lúc ăn cơm, trong lòng vấn vương suy nghĩ: 'Lúc ở nhà, giờ này cha mẹ và em đang đợi tôi về ăn cơm'. Nụ cười của mẹ, giọng nói của cha và cảnh tượng gia đình quây quần cứ hiện lên trong tâm trí. Mỗi khi nhớ gia đình, tôi gọi về cho mẹ để được nghe giọng nói, những lời động viên và giọng mẹ đầy quan tâm: 'Trưa nay con ăn gì, cả nhà đang ăn cơm, thiếu mình con, em không phải tranh giành với ai nữa cả'. Mẹ vừa cúp máy, tôi ngồi lại khóc thút thít.
Cảm giác nỗi nhớ vẫn rỉ rảo trong những giờ học dài chán chường, những bữa cơm, những giấc ngủ xen lẫn tiếng khóc dài. Tôi như một con chim non lần đầu tập bay, mong manh và mơ hồ, thấy cuộc sống sao mà khó khăn quá! Vừa thiếu tình cảm, vừa khó hòa nhập.
Tôi cảm thấy những ngày xưa được thầy cô và bạn bè yêu thương quý mến, giờ đây chỉ còn sự lãnh đạm, không ai quan tâm hay hiểu biết về tôi. Không còn ai kèm cặp, không còn bạn bè cùng sân trường vui vẻ. Vì thế tôi thấy mình thu hẹp lại, một mình đến lớp, nghe giảng rồi lại một mình trở về phòng. Luôn có cảm giác thiếu tình thương, lạc lõng và nhạt nhẽo.
Một năm trôi qua nhanh chóng, mới đây thôi nhưng giờ tôi gần được nghỉ hè. Một năm đầy thử thách với biết bao cảm xúc mà cứ ngỡ như mới hôm qua. Giờ đây, tôi đã trưởng thành hơn rất nhiều, thấm thía cuộc sống hơn và rút ra được nhiều kinh nghiệm cho bản thân. Tôi cũng kết bạn với nhiều người mới, những người bạn đáng tin cậy, tìm được những tình cảm khác cũng quý trọng và thân thương như tình cảm gia đình.
Cảm nghĩ khi rời xa nhà - Mẫu 3
Tôi, một cô học sinh mới 16 tuổi, nếu như người ta đi học đại học, học nghề, học cao đẳng phải xa nhà cũng đã chạm ngưỡng 19 - 20 tuổi và cũng đã trưởng thành, chín chắn hơn. Tôi không hối tiếc về quyết định của mình khi cố gắng thi vào trường cấp ba ở thành phố để có cơ hội học tập, phát triển tốt hơn. Nhưng khi đã bước vào cuộc sống mới này, sống ở nơi đất khách quê người, tôi mới thấu hiểu nhiều điều, trải qua bao cảm xúc, bao nỗi nhớ vẫn vây quanh tôi.
Trải qua bao năm tháng, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ sống tự lập, rời xa gia đình và sống một mình ở một nơi xa lạ. Nhưng cuối cùng, ngày đó cũng đã đến và tôi đang bước vào những ngày tháng ấy. Lần đầu sống xa nhà, xa gia đình, xa xóm làng thân quen, xa bạn bè thân thiết, tôi bịt kín mọi thứ quen thuộc và đón nhận cuộc sống mới, môi trường mới, gặp gỡ những người mới và hòa nhập với cuộc sống mới. Tuy có nhiều lúng túng, nhưng tôi tin rằng mọi thứ sẽ trở nên quen thuộc, dần dần tôi sẽ vượt qua mọi thách thức với sức mạnh của chính mình, trở nên tự lập hơn vì bây giờ tôi phải đương đầu với cuộc sống và học tập mới. Ngày bố đưa tôi đi tìm phòng trọ, hai bố con tôi rất bận rộn sắm sửa, bố tôi không dặn dò nhiều nhưng từ trước bố mẹ đã ủng hộ quyết định của tôi, luôn động viên và truyền sức mạnh cho tôi, đó là nguồn động lực giúp tôi vượt qua cuộc sống và học tập.
Bước vào cuộc sống ở một nơi xa lạ, những ngày đầu tôi nhớ nhà làm sao, ở thành phố chật chội, đông đúc với những con phố, hàng quán ăn uống đầy đủ nhưng chợ bán rau tôi phải tìm hoài mới thấy. Khác với quê nhà, không có quán cơm, quán phở ngay gần như ở quê, ở đây thì khác, đắt đỏ và hiếm có. Tôi tự nấu ăn cho mình với chi phí gấp đôi so với những gì ở nhà. Khi nhắc đến bữa cơm, lòng tôi lại nao nao. Từ nay về sau, tôi phải tự lập hơn, chỉ mong đến ngày được về nhà, có thể ăn cơm với gia đình, lặng lẽ ăn một mình vẫn phải cố gắng làm quen, vì tôi biết cảnh này sẽ kéo dài. Nhớ nhà, mỗi khi đi học về dọc con đường quen, gặp ai cũng chào hỏi, trêu đùa, thỉnh thoảng còn vớt quả nhà vườn. Mọi người thân thiện như vậy, nhưng ở đây tôi không có được điều đó, toàn người lạ, mọi người từ khắp nơi về đây làm ăn kiếm sống.
Gia đình tôi chỉ có mỗi một mình tôi, nhưng với tôi, bạn bè chính là anh chị em. Tôi nhớ những người bạn hàng xóm mỗi chiều đi chơi cùng nhau, nhớ những người bạn cùng đi học. Con đường đi học ngày xưa chỉ là con đường đất, bụi và đầy ổ gà nhưng luôn tràn đầy niềm vui, cùng nhau đạp xe và chia sẻ những câu chuyện. Giờ đây, tôi đi xe bus vì chỗ ở xa trường, lủi thủi một mình ra đón xe, ngồi trên xe nhìn ra ngoài cửa kính, không nói chuyện với ai và cũng chẳng ai muốn nói chuyện. Dần dần, tôi sẽ có bạn, có người chia sẻ cùng tôi niềm vui buồn nhưng có lẽ không bao giờ giống như ở nhà nữa. Khi ốm, tôi thèm được ở nhà, khi ốm mà ở một mình là lúc cô đơn nhất. Nhớ những lúc mẹ luôn lo cho tôi khi ốm, bây giờ tôi phải tự lo lắng cho bản thân từ ăn uống đến học tập.
Mỗi khi nhớ đến nhà, nhớ đến bố mẹ, tôi càng nỗ lực học hành để không lãng phí thời gian. Tôi nhắc nhở bản thân phải hòa nhập và học tập tốt, trở nên tự lập hơn. Tôi muốn bố mẹ yên tâm về tương lai của mình, rèn luyện và phát triển kiến thức, kỹ năng để không phụ lòng mong đợi của bố mẹ.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đã một năm tôi sống xa nhà, học tập ở trường mới. Một năm không dài nhưng đầy ý nghĩa với sự bỡ ngỡ lần đầu của tôi. Đây là thời gian quan trọng nhất, tôi đã trải nghiệm cuộc sống độc lập, trưởng thành và học được nhiều điều trong cuộc sống.