Đánh giá 2 câu kết bài Tự tình 2 của Hồ Xuân Hương cung cấp dàn ý chi tiết kèm 5 mẫu văn mẫu lớp 10 hấp dẫn, giúp học sinh tự học và phát triển kiến thức về văn phân tích thơ một cách toàn diện.
Đánh giá 2 câu cuối bài Tự tình 2 thể hiện tâm trạng bi thương, đau đớn về số phận khó khăn của phụ nữ xưa. Họ là những người có phẩm chất đẹp, mong muốn hạnh phúc giản dị nhưng lại bị số phận, hoàn cảnh đẩy vào cảnh khốn khổ, buồn bã. Bạn cũng có thể tham khảo thêm phân tích bài thơ Tự tình, cảm nhận về bài thơ Tự tình.
Dàn ý phân tích 2 câu kết bài Tự tình 2
1. Khởi đầu
Tổng quan về bài thơ Tự tình và tóm tắt ý chính của 2 câu thơ cuối
2. Phần chính
'Chán chường điều gì cũng rơi vào vô nghĩa'
- 'Chán chường' biểu thị tâm trạng chán chường, mất hứng thú với cuộc sống.
- 'Rơi vào vô nghĩa' thể hiện sự thất vọng khi mọi điều đều dường như không mang lại ý nghĩa, giá trị.
→ Câu thơ nhấn mạnh vào sự chán chường, đau khổ của người phụ nữ khi nhìn thấy thời gian trôi qua vô tình, khi tuổi xuân mất đi thì không thể lấy lại được.
'Tình cảm mong manh chia sẻ nhỏ nhoi'
- 'Tình cảm mong manh' thể hiện sự mong manh, yếu đuối của tình yêu, duyên phận. Tình cảm mong manh từ trước đã nhỏ bé, khi phải chia sẻ cho người khác thì càng trở nên nhỏ bé, nhưng mảnh đời này lại phải đối diện với nhiều gian khổ, khó khăn.
- Sử dụng từ ngữ tăng tiến như 'mong manh', 'nhỏ nhoi' nhấn mạnh tình cảm yếu đuối, nhỏ bé của người phụ nữ, khiến cho tình cảnh trở nên cảm động, đầy xót xa.
=> Hai câu thơ cuối không chỉ thể hiện hoàn cảnh đau lòng mà còn thể hiện ước mơ sâu xa của những người phụ nữ trong xã hội xưa: họ mong ước được có một tình yêu nhỏ bé, một hạnh phúc giản dị.
Nhận định tổng quan về 2 câu kết bài thơ Tự tình
Phân tích 2 câu kết Tự tình 2
Trong xã hội phong kiến xưa, vai trò của phụ nữ thường bị coi thường, họ thường phải chịu đựng nhiều bất công. Hồ Xuân Hương - bà chúa thơ Nôm nổi tiếng đã viết về thân phận của phụ nữ với sự nhạy cảm và đồng cảm. Bà không chỉ tôn vinh sự đáng quý của họ mà còn biểu hiện sự tôn trọng đối với những ước mơ, mong muốn bên trong họ. Điều này rõ ràng được thể hiện qua 2 câu thơ cuối của bài thơ Tự tình.
Trong khi những dòng thơ đầu tiên của Hồ Xuân Hương miêu tả sự cô đơn, tuyệt vọng của phụ nữ trong đêm tối tĩnh lặng, hai câu thơ cuối cùng lại nhấn mạnh sự chán chường, đau khổ của họ khi nhìn thấy số phận khó khăn, gặp trắc trở.
'Chán chường với sự trôi qua của thời gian, xuân đi lại xuân'
Tình cảm mong manh, dễ vỡ như mảnh vụn
'Chán' thể hiện tâm trạng mất mát, khao khát trước những biến động của cuộc sống. 'Xuân' không chỉ là mùa hoa nở mà còn là tuổi trẻ, tuổi thanh xuân của người con gái. 'Lại' chỉ sự lặp đi lặp lại, tuần hoàn. Hai câu thơ này nhấn mạnh sự chán chường, cảm giác tiếc nuối khi tuổi thanh xuân trôi qua không trở lại được.
'Tình cảm mong manh, dễ vỡ như mảnh vụn'
Câu cuối thể hiện bi kịch của tình yêu trong cuộc đời người phụ nữ. Khi tuổi thanh xuân phai mờ, tình yêu vẫn chưa được trọn vẹn, mong ước hạnh phúc nhỏ bé nhưng không thể thực hiện. 'Mảnh tình' gợi lên sự mong manh, dễ vỡ của tình cảm. Sự mong manh ấy càng trở nên yếu đuối, không trọn vẹn khi phải chia sẻ cho người khác. Trong xã hội xưa, người phụ nữ không được coi trọng, thường phải chịu những cảnh sống khó khăn, không hạnh phúc.
Nhà thơ đã sử dụng kỹ thuật nghệ thuật để tăng cường cảm xúc, sử dụng từ ngữ 'mảnh', 'tí' để thể hiện sự nhỏ bé, tội nghiệp của người phụ nữ. Hai câu thơ cuối không chỉ thể hiện sự trớ trêu của số phận mà còn thể hiện mong muốn sâu sắc của phụ nữ: họ mong muốn một tình yêu nhỏ bé, một hạnh phúc giản dị. Tuy nhiên, số phận khắc nghiệt và xã hội bất công đã khiến cho những ước mơ ấy không thể thành hiện thực.
Hai câu thơ cuối của bài thơ Tự tình đề cập đến cảm nhận bi thương, đau đớn về thân phận không mấy to lớn của người phụ nữ trong xã hội xưa. Dù họ có phẩm chất đáng trân trọng và mong muốn hạnh phúc giản dị, nhưng lại trở thành nạn nhân của số phận và hoàn cảnh, khiến cho tình duyên của họ mãi mãi rơi vào bế tắc, bị bỏ rơi. Câu thơ cũng là lời phê phán sâu sắc về sự bất công của xã hội phong kiến đã áp đặt, tước đoạt đi hạnh phúc chính đáng của con người.
Phân tích ngắn gọn về 2 câu kết bài Tự tình
Mẫu văn số 1
Chán chường với sự trôi qua của thời gian, xuân đi lại xuân
Tình cảm mong manh, dễ vỡ như mảnh vụn
Muốn đánh thức, phản kháng nhưng kết quả ra sao? Xã hội phong kiến tàn nhẫn không một chút quan tâm đến thân phận yếu đuối, nhỏ bé của người phụ nữ! Cuối cùng, Hồ Xuân Hương phải thở dài trước sự u buồn, chịu đựng qua ngày tháng trôi qua. Thời gian, luật tự nhiên của bốn mùa xuân hạ thu đông tiếp tục quay vòng: 'xuân đi lại xuân”. Mùa xuân trở lại với thiên nhiên. Nhưng luật lệ của cuộc sống con người thì cứ nghiệt ngã. 'Tuổi già ập đến phía sau”. Lại sống trong điều kiện bị chia sẻ hạnh phúc, người phụ nữ bị chia sẻ tình cảm. Đáng thương. Tác giả đã sử dụng từ ngữ như: mảnh, ít, con con trong cùng một câu thơ. 'Mảnh” nhỏ, 'tí” còn ít hơn, 'con con” nhỏ bé không thể chia sẻ.
Hai dòng thơ cuối như một lời thốt nghiệp, trách móc số phận của người phụ nữ phải sống những ngày tháng cay đắng trong xã hội đầy bất công. Mặc dù đây là tiếng nói đồng cảm với những ai cùng chịu đựng, đồng thời cũng là lời nói vạch trần, lên án xã hội tàn ác đã cày nát cuộc sống của họ. Dù đầm đìa nước mắt, họ vẫn phải cười giễu, làm nổi bật thêm sự đắng cay.
Mẫu văn số 2
“Chán ngán với sự trôi qua của thời gian, tuổi xuân đi vài lần
Tình cảm mong manh, dễ vỡ như mảnh vụn!”
'Chán ngán' biểu lộ tâm trạng u sầu, mất niềm tin. Xuân Hương cảm thấy chán chường với cuộc sống khó khăn, vô vị bởi thời gian trôi đi và tuổi xuân không trở lại. 'Lại' trong 'xuân đi vài lần' có hai ý nghĩa: một là thêm một lần nữa, hai là trở lại. Mùa xuân có thể trở lại nhưng tuổi xuân đã qua không bao giờ trở lại, đó là nguồn gốc của sự chán ngán.
Trong câu thơ cuối, việc sử dụng nghệ thuật tăng tiến làm cho hoàn cảnh của nhân vật trở nên cảm động hơn: mảnh tình - san sẻ - tí - con con. Mảnh tình - đã nhỏ bé, đã ít ỏi, đã không trọn vẹn, lại còn phải 'san sẻ' nên càng thêm đau đớn, đáng thương. Câu thơ phản ánh tâm trạng của người phụ nữ trong xã hội xưa, khi đối mặt với cảnh chồng chung vợ chạ không phải là điều hiếm gặp.
Phân tích 2 câu kết bài Tự tình 2 đầy đủ
Mẫu văn số 1
'Chán chường với sự thay đổi của thời gian, tuổi xuân trôi qua vài lần,
Tình cảm mong manh, dễ vỡ như mảnh vụn...'
Những khát khao, hy vọng, sự đấu tranh cuối cùng cũng đã dập tắt trong nỗi chán nản, tuyệt vọng. Hồ Xuân Hương không thể thoát khỏi số phận, vị thế cô đơn và nhỏ bé của mình trong xã hội. Kết thúc bài thơ là một lời than thở nặng nề, ngao ngán. Bà đã chán ngấy, đã mệt mỏi với vòng xoáy của số phận. Càng cố gắng bao nhiêu thì thất bại bấy nhiêu, hy vọng càng lớn thì thất vọng càng sâu, càng đau đớn. Thế thì còn cố gắng để làm gì nữa? “Xuân”, hình ảnh nổi bật trong câu thơ có thể là mùa xuân, cũng có thể là tuổi xuân của tác giả.
Những mùa xuân liên tục qua đi, dòng thời gian trôi chậm rãi, cũng đồng nghĩa với việc tuổi xuân của bà đang dần phai nhạt. Và nỗi đau của bà càng trở nên to lớn hơn. Hai từ “lại” ở cuối câu thể hiện sự buồn chán, ngán ngẩm không biết bao khi cảm nhận tuổi xuân trôi qua từng chút một. Bà chán ghét số phận u ám của mình, chán ghét cuộc sống đầy bất công mà bà phải trải qua, chán ghét hạnh phúc nhỏ nhoi đến nỗi gần như không tồn tại.
'Tình cảm nhỏ bé' là điều khắc sâu nỗi đau về số phận. Tình yêu, một khía cạnh tinh túy của tự nhiên, nhưng tình yêu của Hồ Xuân Hương lại chỉ là một mảnh vỡ, một phần nhỏ từ hạnh phúc của người khác. Tình yêu của bà vụn vặt như một món đồ đã qua sử dụng, bị quăng bỏ. Đau lòng biết bao, khi 'tình cảm nhỏ bé' trở thành thứ được phân chia và chia sẻ nhiều lần, nhưng bà chỉ nhận được một phần 'tí con con'.
Hạnh phúc của bà không chỉ không đầy đủ mà còn rất nhỏ bé, tội nghiệp. Tình duyên như vậy thì còn ý nghĩa gì, chỉ làm tăng thêm nỗi đau và thất vọng. Sử dụng từ ngữ đơn giản nhưng độc đáo, tác giả đã diễn đạt sâu sắc nỗi niềm. Hồ Xuân Hương mạnh mẽ thể hiện sự thách thức và nổi loạn, nhưng cuối cùng, mọi thứ vẫn kết thúc trong vô vọng và chán chường. Mọi nỗ lực của bà là vô ích, vì số phận của bà là một bi kịch, mãi mãi là một bi kịch. Có lẽ vào lúc đó, bà đã muốn từ bỏ, để số phận tự đưa bà đi, bà đã mất hết hy vọng...
Giọt nước mắt... lặng lẽ rơi xuống, đêm đen u tối... trong lòng ôm trọn nỗi buồn bơ vơ... chỉ biết khóc thôi... Liệu Hồ Xuân Hương có thể vượt qua mọi khó khăn để trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, yêu đời như ngày xưa? Đó vẫn là câu hỏi chưa có lời đáp của những người phụ nữ với số phận không bao giờ trọn vẹn, chỉ nhỏ bé như một mảnh vỡ... Câu thơ đã mô tả được đỉnh điểm của bi kịch của Hồ Xuân Hương và cũng của những người phụ nữ thời xưa...
Mẫu văn số 2
Hồ Xuân Hương là một trong những nữ thi sĩ nổi tiếng của Việt Nam, với nhiều tác phẩm nổi bật, thể hiện chủ yếu bằng thể loại thơ ngụ ngôn. Bà cũng được biết đến với việc tôn vinh và bênh vực vẻ đẹp và sự hy sinh của phụ nữ, đồng thời chỉ trích mạnh mẽ xã hội xưa. 'Tự tình 2' là một trong những bài thơ xuất sắc, đặc biệt là qua hai câu thơ cuối cùng.
Hai dòng cuối bài thể hiện sâu sắc về thời gian và nỗi đau của người phụ nữ trước duyên phận éo le. Đây là sự ngao ngán, chán chường và đau đớn trước số phận của con người, đặc biệt là phụ nữ.
Chán nản với sự tuần hoàn của thời gian,
Tình cảm san sẻ nhỏ bé.
Trong câu thơ này, 'xuân' không chỉ là mùa xuân của thiên nhiên mà còn là tuổi xuân của con người. Hai từ 'xuân lại' nhấn mạnh sự không trở lại của tuổi thanh xuân, đồng thời làm tăng sự chán ngán. Sử dụng từ ngữ như 'mảnh', 'tí con con' làm tăng cảm giác nhỏ bé, ít ỏi của tình cảm. Tình yêu của người phụ nữ trở nên mong manh, bé nhỏ.
Hồ Xuân Hương là một nghệ sĩ tài ba trong việc sử dụng ngôn ngữ để diễn đạt cảm xúc, tư duy của nhân vật. Cô diễn tả âm thanh, cảm giác, động thái một cách sống động. Sử dụng nghệ thuật đảo ngữ, giọng điệu thơ phẫn uất để thể hiện cảm xúc của người phụ nữ trong xã hội cũ.
Phân tích hai dòng cuối bài thơ Tự tình, ta nhận thấy ngôn ngữ đơn giản nhưng gợi cảm, phản ánh rõ số phận bi thảm của phụ nữ trong xã hội phong kiến. Đồng thời, nó cũng thể hiện sự khao khát hạnh phúc của Hồ Xuân Hương và những người phụ nữ khác.