Bài văn mẫu lớp 11: Sắc đẹp của nhân vật trữ tình trong bài ca dao Hôm qua tát nước đầu đình mang lại bài văn mẫu xuất sắc nhất, giúp học sinh lớp 11 có thêm nhiều ý tưởng thú vị để tham khảo và cải thiện kỹ năng viết văn của mình.
Sắc đẹp của nhân vật trữ tình trong bài Hôm qua tát nước đầu đình được thể hiện qua những hình ảnh gần gũi và giản dị, gợi nhớ đến mỗi người chúng ta. Dưới đây là một bài văn mẫu tuyệt vời nhất, mời các bạn cùng thưởng thức. Ngoài ra, bạn cũng có thể tìm thêm nhiều bài văn hay khác trong chuyên mục Văn 11 Cánh diều.
Sắc đẹp của nhân vật trữ tình trong bài Hôm qua tát nước đầu đình
Kho tàng ca dao Việt Nam đa dạng và phong phú với nhiều thể loại. Trong đó có những bài ca dao than thân, những bài ca dao châm biếm hài hước và không thể thiếu những bài ca dao về tình yêu với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Bài ca dao 'Tát nước đầu đình' là một trong số đó, là một bài ca dao về tình yêu sâu sắc mà ở đó nhân vật trữ tình thổ lộ tình cảm của mình. Bài ca dao này vừa dễ thương vừa nhẹ nhàng, lại đậm chất thiết tha. Chính nhân vật này đã làm cho bài ca dao trở nên đáng yêu và đáng trân trọng.
Như người ta thường nói, phần khai mạc luôn là phần khó nhằn nhất, đặc biệt là trong tình yêu, điều này càng trở nên khó khăn hơn gấp bội. Việc bày tỏ tình yêu là một thách thức lớn, phải thể hiện chân thành nhưng không thô thiển. Nhưng tình yêu luôn làm cho con người trở nên mạnh mẽ, dũng cảm hơn, như đã từng được nhà thơ Xuân Diệu nói: 'Khi trong lòng đã có chút tình ý, người ta bỗng nhiên có những sáng kiến, ...' và chàng trai trong câu chuyện này cũng như vậy. Tình yêu đã bùng cháy trong lòng chàng từ lâu và chàng đã khéo léo bắt đầu bày tỏ tình cảm của mình như sau:
' Hôm qua tát nước đầu đình
Bỏ quên chiếc áo trên cành hoa sen'
Lý do này không thể nào hợp lý hơn! Nếu chàng nói rằng anh tát nước hoặc bê nước cho cô gái, chắc chắn sẽ bị từ chối. Nhưng ở đây, chàng đã dùng cớ để xin lại chiếc áo của mình để bắt đầu một cuộc trò chuyện với nàng. Đó là một cách thông minh, khiến cho cô gái không thể từ chối. Câu chuyện của chàng được mở đầu với thời gian và địa điểm rõ ràng: Hôm qua, chàng tát nước ở đầu đình này, cởi áo và để quên trên cành hoa sen, và giờ đây chàng dám hỏi nàng, 'có thể cho anh xin lại không'. Mọi thứ dường như rất phù hợp, tuy nhiên, khi suy nghĩ kỹ hơn, chúng ta mới nhận ra một điều không hợp lý ở đây. Hoa sen có thân cây để treo áo không? Ai mà vô tâm đến mức để áo lên những bông hoa sen yếu ớt thế? Tuy nhiên, cách chàng mô tả, bày tỏ tình cảm của mình với những hình ảnh quen thuộc như mái đình, hoa sen làm cho câu chuyện trở nên duyên dáng, hóm hỉnh. Sân đình, cây đa, bến nước xưa vẫn là nơi của những trái tim đang rung động, nơi mà tình yêu được thể hiện qua những lời hát ngọt ngào. Chẳng có gì ngạc nhiên khi ông bà đã truyền đạt tình yêu của họ bằng những lời ca:
'Qua đình ngả nón trông đình
Đình bao nhiêu ngói thương mình bấy nhiêu'
Ngoài ra, hình ảnh của hoa sen, một biểu tượng của đất nước, con người Việt Nam, được chàng sử dụng để tỏ bày tình cảm của mình. Điều này không chỉ tinh tế mà còn tạo ấn tượng sâu sắc với cô gái về một chàng trai nông thôn làm việc chăm chỉ, với nụ cười hiền lành, lời nói chứa đựng tình cảm chân thành. Giống như những lời bài ca của ông bà xưa, truyền đạt tình yêu của họ với nhau:
'Bây giờ như thế nào mà lại hỏi về mận
Ở vườn hồng đã có ai đến hay chưa?'
Sau lời chào mở lịch sự như vậy, chàng trai ngay lập tức tiếp tục với câu hỏi thăm về người yêu:
'Nếu em đồng ý, hãy cho anh một dấu hiệu
Hay em muốn giữ nguyên làm kỷ niệm trong lòng?'
Nếu câu hỏi đầu tiên chỉ là sự tò mò, một lời nói bình thường thì câu thứ hai đã đặt ra một câu hỏi trực tiếp cho cô gái, tạo ra một sự thay đổi bất ngờ trong cuộc trò chuyện. Trong câu đầu tiên, cô gái có thể tránh né mà không cần phải trả lời, nhưng trong câu này, chàng trai đã đặt cô gái vào tình huống buộc phải trả lời. Cô gái ở đây bất ngờ trở thành người được đề cập trực tiếp trong câu chuyện của chàng trai. Trong tình yêu, trai gái thường trao nhau một món đồ làm dấu hiệu của tình cảm, vì vậy khi chàng trai nói: 'Hay là em muốn giữ nguyên làm kỷ niệm trong lòng?' thì cô gái đã hiểu. Ở tuổi thanh xuân này, một nụ cười không cẩn thận cũng đủ tạo ra sự hiểu biết, vì vậy khi chàng trai nói như vậy, cô gái không thể không cảm thấy lúng túng hơn. Làm sao không lúng túng trước một chàng trai vừa chân thành, lịch thiệp lại vừa thông minh, duyên dáng đến như vậy được chứ?
Tiếp theo, chàng trai thông minh, đáng yêu ấy tiếp tục kể về tình hình của mình một cách liên tục:
'Bây giờ một chiếc áo sờn đã trở thành đề tài
Chưa có vợ, mẹ đã già chưa khâu
Chiếc áo sờn đã lâu
Mong được cô gái về khâu cho đến khi hoàn thành'
Ở trên, việc nhắc lại chiếc áo chỉ là một cách để chàng trai mở đầu cuộc trò chuyện với người mình yêu, và ở đây, hình ảnh chiếc áo đó lại được nhắc lại một lần nữa. Để lấy lại mất mát, chàng trai mô tả chiếc áo đó một cách tỉ mỉ. Việc mô tả kỹ lưỡng một chiếc áo đã sờn, đã mòn theo thời gian, như 'sứt chỉ đường tà', 'sứt chỉ đã lâu', có thể là để gợi lên sự đồng cảm, lòng trắc ẩn mà chàng muốn cô gái hiểu. Bởi vì, từ xưa đến nay, chiếc áo, chiếc khăn thường được dùng để thể hiện tình cảm, như câu tục ngữ:
'Chồng ta áo rách ta thương
Chồng người áo gấm xông hương mặc người'.
Chàng trai đang cố tình đề cập đến chiếc áo sờn của mình để bày tỏ lòng muốn và hy vọng có người yêu để 'về khâu cho cùng'. Chiếc áo sờn đã bị rách từ lâu, bởi vì chàng trai chưa có vợ, mẹ anh đã già yếu, mong được có người 'về khâu cho cùng'. Từ đây, chúng ta có thể cảm nhận được tình yêu chân thành và sâu sắc mà chàng trai muốn chia sẻ với người yêu của mình. Thật sự, việc sử dụng hình ảnh chiếc áo sờn để bày tỏ tình cảm và tình hình gia đình là một biểu hiện của sự thông minh và tinh tế của chàng trai. Thật là một tình yêu tự nhiên, chân thành và tinh tế từ một chàng nông dân chất phác.
Tấm lòng chân thành và dày dạn của chàng trai dường như đã chạm đến tâm hồn của người con gái, khiến cô cảm thấy ngượng ngùng hơn. Nhận ra điều đó, chàng trai đã chuyển từ cách gọi 'anh - em' sang 'anh - cô ấy'. Từ 'cô ấy' chỉ là một cách diễn đạt mà không chỉ trực tiếp nhắc đến người đối diện, giúp cô gái cảm thấy thoải mái hơn, ít ngại ngùng hơn, và cuộc trò chuyện giữa họ trở nên thêm tế nhị và dịu dàng hơn. Chàng trai vẫn giữ được sự chân thành trong cuộc trò chuyện với người yêu của mình mà không kém phần duyên dáng và lịch lãm. Tiếp theo, chàng tiếp tục mở lời:
'Sau khi áo đã được vá
Lúc cưới, anh sẽ giúp em
Giúp cho một thúng xôi vò
Một con lợn béo, một thùng rượu tăm
Giúp em có chiếu để nằm
Và chăn ấm, em đeo chằm
Anh sẽ lo tiền treo quan
Quan năm lẻ, cưới sẽ rộng lòng'
Chàng trai đã tự tin đề cập đến việc trả công cho việc vá áo của mình. Những việc đó không chỉ là một sự trả công mà còn là những lời hứa dành cho tương lai hạnh phúc của hai người. Dù là những điều bình thường như 'thúng xôi vò, lợn béo, chiếu, chăn', nhưng chúng đều là những biểu tượng của tình yêu và hạnh phúc gia đình. Sự chi tiết và số lượng lớn những vật phẩm chỉ ra sự hân hoan và sự chân thành của chàng trai. Mặc dù không phải ai cũng có thể đáp ứng những điều đó, nhưng chàng trai muốn thể hiện lòng tôn trọng và sự trân trọng với người yêu của mình.
Kết thúc bài ca dao, chúng ta vẫn chưa biết liệu cô gái có chấp nhận lời mời, tín vật và những lời hứa của chàng trai hay không. Tuy nhiên, lòng chân thành và tinh tế của chàng trai đã thu hút lòng tin của nhiều người. Nhân vật trữ tình trong câu chuyện này là một hình ảnh rất thực và gần gũi với người Việt Nam.
'Tát nước đầu đình' thực sự là một bài ca dao về tình yêu lãng mạn, chân thành và sâu sắc, thể hiện sự mộc mạc và dí dỏm của đời sống nông thôn Việt Nam. Nhân vật trữ tình trong bài ca này đã thể hiện một cách tinh tế, hài hước và chân thành tình yêu, phản ánh rõ nét bản sắc dân tộc Việt Nam.