Mẫu văn lớp 12: Cảm nhận về Tnú trong Rừng xà nu và A phủ trong Vợ chồng A Phủ cung cấp 2 gợi ý cách viết và 2 mẫu siêu hay bao gồm cảm nhận ngắn gọn, đầy đủ. Điều này giúp học sinh lớp 12 tự học để mở rộng, nâng cao kiến thức và kỹ năng văn ngày càng tiến bộ.
So sánh hình tượng nhân vật Tnú và A Phủ, ta thấy những điểm tương đồng, nhưng mỗi nhân vật cũng có những đặc điểm riêng biệt, thể hiện sự sáng tạo của hai tác giả. Nhờ điều này, văn xuôi của chúng ta vừa thống nhất, vừa đa dạng. Ngoài ra, có thể tham khảo phân tích về Vợ chồng A Phủ, nhân vật Mị và các bài văn hay khác trong chuyên mục Văn 12.
Dàn ý cảm nhận về Tnú và A phủ
Dàn ý thứ nhất
I. Khái quát. Giới thiệu tổng quan về hai tác phẩm, tác giả và vấn đề được đề xuất cho luận văn
Nguyễn Trung Thành và Tô Hoài là hai nhà văn mật thiết liên quan đến cuộc kháng chiến chống ngoại xâm của dân tộc Việt Nam. Điểm chung của họ là cả hai đều sáng tác những tác phẩm vinh danh truyền thống yêu nước, căm hận kẻ thù và khát vọng tham gia vào cuộc đấu tranh, chiến đấu vì cách mạng của dân tộc. Mặc dù cả hai tác giả đều tập trung vào cuộc kháng chiến của nhân dân, nhưng mỗi nhà văn lại xây dựng nhân vật với những đặc điểm riêng biệt. Tnú trong “Rừng xà nu” và A Phủ trong “Vợ chồng A Phủ” là hai ví dụ điển hình. Tuy nhiên, có những quan điểm cho rằng: Tnú không gặp vấn đề trong việc tìm đường, nhận đường như A Phủ, và câu chuyện về Tnú bắt đầu từ chính nơi mà câu chuyện về A Phủ dần kết thúc.
II. Nội dung chính
1. Thảo luận:
– Việc tìm kiếm đường đi, chấp nhận hướng dẫn đường là một phần quan trọng của sự nhận thức về lý tưởng và mục tiêu cao cả nhất của cuộc sống.
– Nhân vật A Phủ của Tô Hoài được xem là một người đang trong quá trình tìm kiếm và nhận thức về lý tưởng. Trong khi đó, nhân vật Tnú đã có lý tưởng từ khi còn nhỏ.
→ Tnú không gặp khó khăn trong việc tìm kiếm đường đi hoặc chấp nhận hướng dẫn như A Phủ. Câu chuyện về Tnú bắt đầu từ nơi mà câu chuyện về A Phủ dần kết thúc. Điều này ngụ ý rằng Tnú là một sự tiếp nối, và qua thời gian sẽ có những bước phát triển mới và phẩm chất mới hơn so với nhân vật đàn anh A Phủ.
2. Điểm gặp gỡ và khác biệt của hai nhân vật
2.1. Điểm gặp gỡ
Cả hai đều sinh ra ở những vùng cao xa xôi, hẻo lánh:
- A Phủ sinh ra ở vùng núi Tây Bắc.
- Tnú sinh ra ở vùng đất Tây Nguyên nắng gió.
Cả hai đều mồ côi:
- Cha mẹ của A Phủ qua đời trong dịch đậu mùa, khi cậu chỉ khoảng 10 tuổi. Anh phải đi làm thuê cho nhà người khác.
- Tnú cũng mồ côi từ nhỏ và được dân làng STrá nuôi nấng.
Lớn lên, cả hai đều là những chàng trai khỏe mạnh, cường tráng:
- A Phủ được ví như con trâu toàn làng.
- Tnú được ví như cây xà nu vững chãi bất chấp bom đạn.
Cả hai đều mang trong mình phẩm chất mạnh mẽ, căm hận sự ác độc và bất công, và tận hưởng con đường cách mạng:
– A Phủ
- Chống lại A Sử – quan lại tham nhũng khi hắn phá vỡ cuộc vui → không sợ hãi trước sức mạnh áp đặt.
- Sau khi Mị giải thoát cho anh, anh chạy tới Phiềng Sa, nơi nhận ra sự chấp thuận của các cán bộ A Châu, anh trở thành một du kích hoạt động mạnh mẽ.
– Tnú:
- Từ nhỏ đã thể hiện dũng cảm và quyết đoán (Chi tiết: Bảo vệ cán bộ, chịu khổ khi bị bắt)
- Lãnh đạo dân làng chuẩn bị vũ khí và hậu thuẫn cho cuộc chiến.
- Mặc dù gặp nhiều tổn thương: mất vợ con, bị thương nặng nhưng vẫn kiên định tham gia chiến đấu.
2.2. Điểm khác biệt
a. A Phủ
Tình huống của A Phủ thực sự đáng thương:
- A Phủ từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ
- Bị ràng buộc bởi những truyền thống cổ xưa
- Phải sống cuộc sống nô lệ, làm công cho gia đình quyền quý.
Tính cách của A Phủ có những điểm rất độc đáo:
- Quyết đoán, kiên định trong phản kháng khi phải đối mặt với những tình huống khó khăn (chi tiết: đánh A Sử; khi bị hổ tấn công và mất một con bò, không kêu trời gọi đất, anh không van xin, không xin được sự giúp đỡ từ ai, mà tự mình giải thoát bằng cách nhảy qua hai vòng dây trói; khi được Mị cứu, anh không ngần ngại đấu tranh để thoát khỏi nguy hiểm)
- Tuy nhiên, vì bị đày đọa liên tục, anh ta đã rơi vào tình trạng chấp nhận, cam chịu (chi tiết: đi giết lợn để đền ơn những kẻ đã đánh đập anh; lẻn ra ngoài rừng một mình mà không cố gắng trốn thoát; tuân thủ lệnh của chủ thôn tự mình đi lấy cọc, đóng cọc, và thậm chí còn dùng dây để họ trói anh) → thói quen chấp nhận số phận, tự hận của người dân nông thôn trên vùng cao, nơi ánh sáng của Đảng Chỉ đạo chưa lan tỏa. Họ sống như trong bóng tối, không biết đường đi, không có ai chỉ dẫn. Cho đến khi cái chết gần kề, họ mới nhận ra sức mạnh của sự đoàn kết để giành giật sự sống.
→ Tô Hoài đã khéo léo thể hiện sự đối lập giữa hai nhân vật và chỉ ra rằng đó là quá trình tìm đường, nhận đường của A Phủ, sau đó khi anh ta đến Phiềng Sa gặp A Châu (một cán bộ Đảng), anh ta nhận ra sự tuyệt vời và sẵn lòng tham gia vào hàng ngũ du kích để giải phóng quê hương.
b. Tnú:
Khác biệt với A Phủ, câu chuyện về Tnú được khám phá thông qua việc kể về A Phủ.
- Tnú cũng mồ côi nhưng được dân làng Xô Man ân cần nuôi dưỡng và che chở.
- Gần gũi với cán bộ cách mạng như anh Quyết, anh được dạy học và dần trở thành người lãnh đạo phong trào cách mạng tại quê nhà.
→ Tnú có những ưu điểm mà các anh hùng miền sơn cước trước đó chưa từng trải qua, hoặc chỉ khi đã chịu đựng vô số gian khổ, đau khổ.
Vì vậy, trong trường hợp của Tnú, anh không phải là một nhân vật đang tìm đường nữa, mà đã có những điều kiện thuận lợi và phẩm chất mới, vượt trội hơn so với A Phủ.
– Tnú trải qua bi kịch đau thương nhưng vượt qua hoàn cảnh đó, anh đã gia nhập lực lượng vũ trang để tiếp tục chiến đấu bảo vệ quê hương và đất nước.
3. Nhận xét tổng quát
– Tnú, nhân vật anh hùng mà cụ Mết kể trong đêm đó, có những phẩm chất đáng trân trọng. Anh may mắn hơn so với các anh hùng trước đó như Núp và A Phủ:
- Không sống trong sự cam chịu, cam phận với số phận.
- Được thừa kế tinh thần của cuộc kháng chiến chống Pháp của dân tộc.
- Được hiểu biết về lý tưởng cách mạng từ khi còn nhỏ.
– Tất cả các anh đều là những con người ưu tú của vùng núi Tây Bắc, Tây Nguyên, tham gia vào các cuộc chiến tranh vệ quốc, truyền bá chủ nghĩa yêu nước, chủ nghĩa anh hùng cách mạng của dân tộc Việt Nam, là mẫu gương sáng cho thế hệ sau.
III. Kết luận:
- Đánh giá lại vấn đề.
- Rút ra bài học và hành động cho thế hệ trẻ trong xã hội mới.
Dàn ý số 2
I. Mở đầu. Điểm chung và điểm khác biệt giữa hai tác phẩm và hai tác giả.
- Điểm chung: Cả hai tác giả Tô Hoài và Nguyễn Trung Thành đều liên quan chặt chẽ đến cuộc kháng chiến, viết về cuộc sống của những người dân miền núi, những người mang truyền thống yêu nước và ý chí mạnh mẽ.
- Điểm khác biệt: Cách xây dựng nhân vật của mỗi tác giả có những đặc điểm riêng biệt => “Ở Tnú không có vấn đề về tìm đường, nhận đường như nhân vật A Phủ, câu chuyện về Tnú được mở ra từ chỗ A Phủ dần khép lại”
II. Nội dung chính:
Giải thích ý kiến: “Ở Tnú không có vấn đề về tìm đường, nhận đường như nhân vật A Phủ, câu chuyện về Tnú được mở ra từ chỗ A Phủ dần khép lại”.
- Tìm đường, nhận đường là quá trình tìm kiếm, nhận thức về ý nghĩa của cuộc sống, lý tưởng, và cuộc chiến đấu, trong trường hợp này là tìm thấy hướng đi theo cách mạng giải phóng dân tộc.
- A Phủ trải qua con đường từ một người nông dân không biết đường đi đến một chiến sĩ cách mạng => tìm đường. Tnú đã có lý tưởng sáng tỏ từ khi còn nhỏ.
- Câu chuyện về Tnú được mở ra từ chỗ A Phủ kết thúc, cho thấy Tnú là thế hệ kế tiếp của con đường cách mạng mà A Phủ đã mở ra, thế hệ sau này sẽ có những bước phát triển đặc biệt và mạnh mẽ hơn so với thế hệ trước.
Phân tích hai nhân vật:
Điểm tương đồng:
+ Cả hai nhân vật đều là con người dân tộc, A Phủ sinh ra ở vùng núi Tây Bắc, Tnú sinh ra ở vùng Tây Nguyên => Cả hai đều sống trong môi trường xa xôi, thiếu thốn nhưng lại có lòng chân thành và trung thành với dân làng.
+ Cả hai đều mồ côi từ nhỏ, lớn lên dưới sự chăm sóc của cộng đồng. Cha mẹ của A Phủ qua đời trong một trận dịch đậu mùa, trong khi cha mẹ của Tnú cũng qua đời sớm, và Tnú được nuôi dưỡng bởi dân làng Xô Man.
+ Cả hai đều là biểu tượng của sức khỏe, sức mạnh của dân làng: A Phủ có thể thực hiện nhiều công việc như đúc lưỡi cày, cuốc, săn bò tót và chạy nhanh như ngựa. Tnú từ nhỏ đã tỏ ra độc lập và có ý chí học hỏi. Cụ Mết đã nói về Tnú: “Đời nó khó khăn nhưng lòng nó trong sạch như dòng suối trong làng chúng ta.”
+ Cả hai nhân vật đều hướng đến chính nghĩa, bảo vệ công bằng, dũng cảm, có ý thức chống lại cái ác và tìm ra lối đi đúng đắn: A Phủ dám đánh cả con quan là A Sử vì hắn phá cuộc chơi. Khi bị bắt A Phủ nhận tội mình làm, được Mị cắt dây trói, A Phủ chạy tới Phiềng Sa và được cán bộ Đảng giác ngộ, anh tham gia du kích. Tnú đã theo Cách mạng từ bé, anh nuôi quân, làm liên lạc, lớn lên chỉ huy dân làng đánh giặc.
– Sự khác nhau:
* Cuộc đời A Phủ nhiều thăng trầm, đau thương như thân phận những người dân nghèo miền núi:
- Nạn nhân của cái đói, cái khổ: bị người làng đói quá bắt bán cho người Thái
- Nạn nhân của những tập tục lạc hậu, dị đoan miền núi: đánh con quan nên bị xử phạt tiền và bị đánh đập, không có tiền thì Thống lí Phá tra cho vay, làm nô lệ để gạt nợ, bị đem cúng trình ma nhà chủ nợ.
- Kiếp sống của một nô lệ: quanh năm suốt tháng làm việc quần quật cho nhà Thống Lí, làm mất bò phải bị trói vào cột, bị bỏ đói chịu rét sắp không sống được nữa…
* Trong A Phủ là hai mặt đối lập của một con người tiêu biểu cho người nông dân nghèo miền núi chưa ý thức được giá trị bản thân và bị thế lực cường quyền đè nén:
- Sức sống tiềm tàng, ý chí phản kháng: đánh A Sử, khi bị tró không van xin, không cầu cứu, khi Mị cắt dây trói, A Phủ vùng hết sức còn lại để chạy.
- Tuy nhiên có lúc lại cam chịu, chấp nhận: bị đánh đập, hành hạ bởi những kẻ cường quyền, lý dịch, buộc phải gánh những khoản nợ vô lý; có lúc đi chăn trâu, bò một mình ở rừng mà vẫn không trốn chạy; tự lấy dây thừng, cọc để Thống lí trói mình
=>Sống theo thói quen cam chịu do bị chèn ép lâu ngày. Họ chưa tìm được lối đi cho cuộc đời, chưa được soi rọi bởi ánh sáng tự do. Sống trong đêm tối vì chưa ai vạch đường, chỉ lối. Dù vậy trong mỗi con người tồn tại sức mạnh của lòng ham sống, sức mạnh ấy bộc lộ rõ nhất khi họ đứng trước ranh giới giữa sự sống và cái chết.
=> Tìm ra hai mặt đối lập bên trong nhân vật, Tô Hoài muốn gợi cho người đọc một bếp lửa tàn với bên trên là tro lạnh nhưng ẩn sâu trong ấy là những hòn than đang âm ỉ cháy. Chỉ đợi một cơn gió mạnh là có thể thổi tung lớp cho đi và bùng lên ngọn lửa. Chính vì lẽ ấy mà sau này khi gặp được A Châu, được giác ngộ lí tưởng, A Phủ đã nhận ra con đường đi của mình.
* Nhân vật Tnú
– Cuộc đời Tnú được mở ra từ sự khép lại của A Phủ. Tnú không còn tìm đường nữa mà từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bởi ánh sáng cách mạng và tình yêu thương, đoàn kết của dân làng.
– Tnú không chỉ tự nổi lên chiến đấu mà anh còn được huấn luyện, dạy dỗ để trở thành người lãnh đạo của phong trào cách mạng quê hương. Tnú hòa mình vào cuộc chiến, quên đi nỗi đau của chính mình => hình ảnh của một người anh hùng cách mạng.
– Tnú là bước tiến mới của A Phủ khi tham gia vào cuộc chiến của cả dân tộc, vì vậy anh có điều kiện để thể hiện những phẩm chất mới mẻ mà A Phủ chưa có:
- Yêu thương gia đình, quê hương, và trung thành với cách mạng: tình huống của hai mẹ con Mai bị địch tra tấn, anh bị đốt mười ngón tay, sau này làm du kích được nghỉ phép 1 đêm là xin được về thăm làng…
- Dũng cảm, kiên định, thông minh: từ nhỏ đã không sợ đối phương, băng qua rừng, vượt suối để nuôi quân và đi liên lạc, khi bị đối phương bắt thì nuốt giấy, chạy qua rừng, chọn những nơi nước sâu…
- Đạt được thành tựu: cùng dân làng chiến đấu với quân giặc
Tnú được hưởng lợi từ thời kỳ: không phải sống trong kiếp nô lệ như A Phủ, lớn lên khi phong trào cách mạng đã phát triển, được anh Quyết rèn luyện, dạy dỗ từ khi còn nhỏ => do đó cũng thể hiện những phẩm chất mới mẻ của người anh hùng trong thời kỳ chiến tranh chống Mỹ.
III. Kết bài:
Mỗi giai đoạn trong lịch sử đều mang ý nghĩa riêng, và giai đoạn sau luôn là sự kế thừa của giai đoạn trước. Tinh thần Cách mạng cũng vậy, nó bắt đầu từ việc tìm kiếm và nhận thức về con đường, chỉ khi đó phong trào Cách mạng mới nổi lên với những người hy sinh cho quê hương, đất nước, cũng như có A Phủ để dẫn dắt, mới phát triển đến Tnú.
Cảm nhận về hình ảnh của Tnú và A Phủ - Mẫu 1
Nguyễn Trung Thành là một nhà văn đã trải qua hai cuộc kháng chiến, một người gắn bó chặt chẽ với đất Tây Nguyên. Vùng đất này đã trở nên rất quen thuộc với ông từ thời viết về cuộc kháng chiến chống Pháp. Trở lại với Tây Nguyên để viết về những người con của nơi đây trong cuộc chiến chống Mỹ, tác giả đã tái ngộ với bức tranh xanh bạt ngàn của rừng xà nu kéo dài đến chân trời.
Vì thế, tác giả đã phải lòng với vẻ đẹp của rừng xà nu từ những ngày xa xưa. Việc gắn liền hình ảnh của nhân vật Tnú với cây xà nu đã tạo ra một ấn tượng mạnh mẽ và làm cho ông nguồn cảm hứng sáng tác.
Tô Hoài là một trong những nhà văn nổi tiếng nhất của văn học Việt Nam hiện đại. Tác phẩm của ông luôn phản ánh sâu sắc về đời sống và văn hóa của những vùng miền khác nhau trên đất nước. Ông được biết đến với những tác phẩm về con người và cuộc sống ở Tây Bắc, như truyện ngắn 'Vợ chồng A Phủ', nơi nhân vật chính là người anh hùng A Phủ.
Khi so sánh hình tượng của nhân vật Tnú và A Phủ, ta thấy cả hai đều sinh ra ở những vùng quê hẻo lánh. A Phủ sinh ra tại vùng núi Tây Bắc thiếu thốn, còn Tnú sinh ra ở Tây Nguyên nắng gió.
Cả hai đều mồ côi từ rất sớm và lớn lên trong tình thương yêu của mọi người. Họ đại diện cho dân làng bằng sự khỏe mạnh, cường tráng và siêng năng. A Phủ biết làm nhiều việc như đúc lưỡi cày, cuốc, săn bò tót, chạy nhanh như ngựa. Con gái trong làng nói rằng “đứa nào được A Phủ cũng bằng được con trâu tốt trong nhà”. Tnú từ bé đã sống tự lập và có ý chí học hỏi. Cụ Mết từng nói: “đời nó khổ nhưng bụng nó sạch như nước suối làng ta.”
So sánh hình tượng của nhân vật Tnú và A Phủ để thấy rằng cả hai đều hướng đến chính nghĩa, bảo vệ công bằng, dũng cảm, có ý thức chống lại cái ác và tìm ra lối đi đúng đắn. A Phủ dám đánh cả con quan là A Sử vì hắn phá cuộc chơi. Khi bị bắt, A Phủ nhận tội mình làm và được Mị cắt dây trói, sau đó chạy tới Phiềng Sa và được cán bộ Đảng giác ngộ, tham gia du kích. Còn Tnú đã theo Cách mạng từ bé, nuôi quân, làm liên lạc, lớn lên chỉ huy dân làng đánh giặc.
Cuộc đời của A Phủ đầy thăng trầm, đau buồn giống như thân phận của những người dân nghèo miền núi. Anh là nạn nhân của đói nghèo: bị người làng đói bắt bán cho người Thái. Anh cũng là nạn nhân của những tập tục lạc hậu, dị đoan miền núi: bị phạt tiền và đánh đập vì đánh con quan. Trong A Phủ có hai mặt đối lập, biểu hiện cho người nông dân nghèo miền núi chưa ý thức giá trị bản thân. Mặc dù bị thế lực cường quyền đè nén nhưng vẫn tỏ ra sống sót, ý chí phản kháng. Tuy nhiên, cũng có lúc anh chấp nhận bị đánh đập, hành hạ bởi kẻ cường quyền và buộc phải gánh những khoản nợ không lý do.
Khi so sánh hình tượng của nhân vật Tnú và A Phủ, ta thấy rằng cả hai đều hướng đến chính nghĩa, bảo vệ công bằng, dũng cảm, có ý thức chống lại cái ác và tìm ra lối đi đúng đắn. A Phủ dám đánh cả con quan là A Sử vì hắn phá cuộc chơi. Khi bị bắt, A Phủ nhận tội mình làm và được Mị cắt dây trói, sau đó chạy tới Phiềng Sa và được cán bộ Đảng giác ngộ, tham gia du kích. Còn Tnú đã theo Cách mạng từ bé, nuôi quân, làm liên lạc, lớn lên chỉ huy dân làng đánh giặc.
Tô Hoài đã đặt nhân vật sống theo thói quen cam chịu vì bị ép buộc lâu dài. Họ chưa tìm ra lối đi cho cuộc sống, chưa được chiếu sáng bởi ánh sáng tự do. Sống trong bóng tối vì chưa có ai chỉ dẫn, chỉ lối.
Dù vậy, trong mỗi con người, A Phủ tồn tại sức mạnh của lòng ham muốn sống, sức mạnh này bộc lộ rõ nhất khi họ đứng trước ngưỡng cửa giữa sự sống và cái chết. Tô Hoài muốn nhấn mạnh sự đối lập bên trong nhân vật bằng hình ảnh một bếp lửa tàn, phía trên là tro lạnh nhưng bên trong là những than đang ấm dần. Chỉ cần một cơn gió mạnh có thể thổi bay mỗi lớp tro và thắp lên ngọn lửa. Vì điều này, khi gặp được A Châu và hiểu được lý tưởng, A Phủ đã nhận ra con đường của mình.
Cuộc đời của Tnú mở ra từ sự kết thúc của A Phủ. Tnú không còn phải tìm đường nữa, từ khi còn nhỏ anh đã được nuôi dưỡng bởi ánh sáng cách mạng và tình yêu thương, sự đoàn kết của dân làng. Tnú không chỉ tự nguyện tham gia vào cuộc chiến, quên đi nỗi đau của bản thân mà còn được rèn luyện, dạy bảo để trở thành lãnh đạo của phong trào cách mạng quê hương.
Tnú hòa mình vào cuộc chiến, quên đi nỗi đau của bản thân, là bước phát triển tiếp theo của A Phủ khi đã hóa thân vào cuộc chiến của toàn dân, vì vậy anh có cơ hội để thể hiện những phẩm chất mới mẻ mà A Phủ chưa có. Đó không chỉ là dũng cảm và kiên cường khi cùng dân làng chống giặc, mà còn là tình yêu thương gia đình được thể hiện trong anh.
Lập được chiến công cùng dân làng, Tnú có lợi thế của thời đại. Khi so sánh hình tượng của nhân vật Tnú và A Phủ, chúng ta mới nhận ra rằng Tnú không phải sống trong kiếp nô lệ như A Phủ, lớn lên trong thời kỳ cách mạng đã đầy đủ, được rèn luyện và dạy bảo từ khi còn nhỏ. Vì thế, trong anh thể hiện những phẩm chất mới mẻ của một người anh hùng trong cuộc chiến kháng chiến.
So sánh hình tượng của nhân vật Tnú và A Phủ để hiểu rõ rằng mỗi giai đoạn lịch sử đều mang ý nghĩa riêng, và giai đoạn sau luôn là sự kế thừa của giai đoạn trước. Tinh thần cách mạng bắt đầu từ việc tìm đường, nhận đường mới có thể tạo ra một phong trào cách mạng với những con người sẵn sàng hiến dâng bản thân cho Tổ quốc như Tnú và A Phủ.
Dựa vào việc so sánh hình tượng nhân vật Tnú và A Phủ, ta đã thấu hiểu được vẻ đẹp của những anh hùng miền núi, từ đó ca ngợi tinh thần chiến đấu chống giặc của dân tộc.
Cảm nhận về hình tượng của Tnú và A Phủ - Mẫu 2
Tô Hoài và Nguyễn Trung Thành đều là những tác giả tiêu biểu trong văn học Việt Nam sau năm 1945. Tô Hoài tập trung vào hiện thực cuộc sống ở miền núi Tây Bắc, trong khi Nguyễn Trung Thành gắn bó với Tây Nguyên trong cuộc kháng chiến chống Mĩ. Tác phẩm của Tô Hoài như 'Vợ chồng A Phủ' thể hiện cuộc sống của người dân Tây Bắc dưới chế độ phong kiến, thực dân, trong khi của Nguyễn Trung Thành như 'Rừng xà nu' mang thông điệp của thời đánh Mĩ. Dù được xây dựng ở hai thời kỳ và miền đất khác nhau, A Phủ và Tnú đều là những con người miền núi, biểu tượng cho sức mạnh về thể chất và tinh thần, sẵn lòng chịu đựng những thử thách khó khăn.
Dù sinh sống ở hai thời kỳ và miền đất khác nhau, A Phủ và Tnú đều là những con người miền núi, mồ côi từ nhỏ và phải đối mặt với nhiều khó khăn. Dù trải qua những cực hình khác nhau, cả hai đều thể hiện sự chịu đựng phi thường trong cuộc sống.
Cả A Phủ và Tnú đều là những cá nhân luôn hướng về ánh sáng. Tnú nhận được tinh thần cách mạng từ anh Quyết, một cán bộ Đảng hoạt động bí mật. Tnú giống như cây xà nu nắng chói để vươn lên bầu trời tự do. A Phủ cũng thoát khỏi bóng tối ở Hồng Ngài, chạy dọc rừng để đến Phiềng Sa, khu du kích, rồi được giác ngộ, trở thành đội trưởng đội du kích. Phẩm chất cách mạng ở những người dân miền núi trong hoàn cảnh khó khăn được hai nhà văn thể hiện sinh động.
Dù ở hai miền đất và tộc người khác nhau, A Phủ và Tnú vẫn có những nét tương đồng trong tính cách. Ngoài tính cứng cỏi và gan góc, họ đều là những người ít nói, thể hiện bản thân bằng hành động. Điều ấn tượng nhất về họ là những việc làm của họ. Với A Phủ, đó là những hành động như đánh con quan, săn thú rừng, vác bò mất một phần về nhà, làm mọi công việc nặng nhọc trong nhà thống lí... Với Tnú, đó là việc mang gạo ra rừng nuôi cán bộ, lên núi ba ngày để lấy đá trắng làm phấn học chữ, đánh nhau với giặc, thức khuya mài vũ khí cho dân làng...
Bên cạnh những điểm tương đồng, A Phủ và Tnú cũng có những nét riêng biệt thể hiện khả năng cá nhân hoá của hai tác giả. Điều này được thể hiện qua số phận riêng của họ.
A Phủ hiện lên qua trang sách của Tô Hoài như một người đàn ông mang những phẩm chất đáng quý. Anh ta lao động giỏi, có thể làm bất cứ việc gì. Tuy nhiên, dù có khả năng như vậy, A Phủ vẫn phải làm thuê để kiếm sống qua ngày. Mặc cho có bao nhiêu cô gái đẹp trong làng, chàng trai nghèo này không dám mơ tưởng về một tổ ấm hạnh phúc gia đình. Một đặc điểm nổi bật của A Phủ là sự mạnh mẽ và phóng túng. Bị hèn mạt bởi tình trạng nghèo khó, A Phủ vẫn tham gia vào những cuộc hẹn tình mùa xuân như bao chàng trai khác trong làng. Cũng bởi tính mạnh mẽ đó, A Phủ dám đánh cả quan. Dù có thể là hành động tức thời, nhưng đó cũng là sự thể hiện của sức mạnh về cả thể chất và tinh thần của một con người.
Vì những hành động mạnh mẽ đó mà A Phủ phải chịu đựng nhiều đau khổ cả về thể chất lẫn tinh thần. Đầu tiên, là những trận đòn đánh báo thù tàn nhẫn. Người thống lí trói A Phủ, đánh đập, bắt bỏ mấy ngày liền, khiến cho mặt sưng phồng như mặt hổ. Không dừng lại ở đó, chúng còn muốn lấy đi quyền sống của một con người tự do bằng cách bắt A Phủ nộp trăm đồng bạc trắng để ăn vạ. Số tiền đó là cả đời A Phủ cũng không kiếm được. Buộc A Phủ phải vay tiền để nộp vạ, thực chất, thống lí Pá Tra đã sử dụng một thủ đoạn quen thuộc: dùng những đồng tiền nợ để trói buộc số phận con người. Nghe lời tuyên án: 'Nếu không có tiền, tao cho mày mượn, mày ở nợ. Bao giờ có tiền mặt, mày trả nợ, chưa có mặt, mày phải ở làm con trâu, con ngựa cho tao. Sống đời, đời con, đời cháu mày cũng phải ở nợ tao. Cho đến khi nợ hết thì mới được thôi'. Đó là án phạt chung thân đối với A Phủ.
Trong việc trừ nợ, A Phủ đành phải chấp nhận số phận như một kẻ nô lệ trong nhà thống trị của Pá Tra. Với sự giúp đỡ của thần linh, họ lấy đi hoàn toàn ý thức tự do của con người. Dù sống trong cảnh trừ nợ, A Phủ không bao giờ nghĩ đến việc bỏ trốn, dù nó nằm trong tầm tay. Có vẻ như có một sợi dây vô hình giữ chặt, khiến A Phủ chấp nhận số phận như một điều tất yếu.
Nỗi đau nhất của A Phủ là khi phải chịu đựng những hình phạt của thống trị gia Pá Tra. Khi đi săn nhím và để mất một con bò, A Phủ bị thống trị gia Pá Tra áp dụng một hình phạt thường dùng: bị trói đứng vào cột cho đến chết. Theo lệnh của thống trị gia, A Phủ lặng lẽ mang cột, chôn cột và tự mình đứng vào bên cạnh để bị hành hình. Không có sự chống cự, không có sự phản kháng. Người đàn ông mạnh mẽ, từng đánh cả quan lại, bây giờ chỉ còn là một kẻ nô lệ, sự sống chết hoàn toàn do chủ quyết định. Hành động này không chỉ là sự tàn bạo của thống trị gia, mà còn là biểu hiện của bi kịch mà những con người bị áp bức phải chịu đựng. Đó không chỉ là nỗi đau về thân thể, mà còn là nỗi đau tinh thần cực kỳ sâu sắc. Sợi dây vô hình và thái độ của A Phủ ở đây trở thành một biểu tượng, cho thấy rằng: sợi dây vật chất có thể bị cắt bằng dao, nhưng sợi dây tinh thần lại vô cùng bền bỉ. Chỉ có thể cắt đứt sợi dây đó thông qua sự giác ngộ về quyền tự do của mỗi người.
Trong việc xây dựng nhân vật Tnú trong Rừng xà nu, Nguyễn Trung Thành nhấn mạnh hai điểm chính trong tính cách của Tnú: sự gan dạ, dũng cảm và cuộc sống tình cảm phong phú. Từ khi còn nhỏ, sống trong sự bảo vệ của làng, Tnú đã tỏ ra gan dạ và dũng cảm. Không có gì có thể làm cho Tnú sợ hãi. Điều đó đã phát triển thành phẩm chất dũng cảm của Tnú khi trưởng thành. Khi thoát khỏi tù, Tnú ngay lập tức thực hiện hai điều mà anh Quyết đã dặn trước khi hi sinh: thay anh làm cán bộ và giữ vũ khí để sẵn sàng sử dụng. Làm cán bộ của Đảng và giữ vũ khí không khác gì thách thức sự trừng phạt của kẻ thù. Với lòng dũng cảm, Tnú đối mặt với thử thách này. Đó là lúc anh bị kẻ thù đốt cháy mười ngón tay bằng giẻ tấm nhựa xà nu. Dù là con người, Tnú cũng đau đớn đến nỗi tim gan rỉ máu, nhưng anh không kêu. Anh duy trì sự dũng cảm của một người cách mạng, để người dân Xô Man biết rằng, dù kẻ thù có tàn ác đến đâu, họ vẫn không thể làm suy yếu tinh thần của họ.
Người dũng cảm như sắt đá ấy cũng là một người rất giàu tình cảm. Tình cảm phong phú, đẹp đẽ của Tnú được thể hiện trước hết qua mối quan hệ với Mai. Từ nhỏ, Tnú và Mai luôn ở bên nhau, chia sẻ mọi niềm vui và nỗi buồn, cùng nhau mang gạo ra rừng để nuôi cán bộ, cùng nhau ngồi học chữ. Khi thoát khỏi tù, người đầu tiên Tnú gặp lại cũng là Mai. Tình yêu trong sáng, thắm thiết giữa đôi trai gái tự do, phóng khoáng của núi rừng Tây Nguyên đã tạo ra một gia đình hạnh phúc với đứa con trai đầu lòng. Tình cảm của Tnú dành cho Mai và con đã trải qua những thử thách khủng khiếp. Đó là lúc Tnú chứng kiến Mai và con bị đánh đập dã man, rồi phải nhảy vào giữa đám giặc khi không còn sắt trong tay. Đó là đêm về thăm làng, nơi cùng bên lửa xà nu, hình ảnh của Mai luôn hiện diện trong tâm trí anh, đến mức, anh nhìn thấy Dít, lại tưởng như đó là Mai.
Tình cảm riêng tư của Tnú hòa quyện đẹp đẽ với tình yêu với quê hương. Đi chiến đấu ở xa nhà, anh mong được trở về ít nhất một đêm để nhìn thấy khuôn mặt thân thương, để được sống trong không khí ấm áp, để nghe lại những câu chuyện thú vị về làng quê.
A Phủ và Tnú, bên cạnh những điểm tương đồng, mỗi nhân vật cũng mang những đặc điểm riêng, thể hiện sự sáng tạo của hai tác giả. Nhờ đó, văn xuôi của chúng ta không chỉ đa dạng mà còn phong phú và sắc nét hơn.