Đánh giá về câu chuyện người ăn xin có 11 mẫu hấp dẫn và 2 hướng dẫn viết chi tiết. Với 11 bài đánh giá về truyện ngắn Một người ăn xin được viết rõ ràng, giúp các bạn nắm bắt nội dung nhanh chóng và tiết kiệm thời gian tìm kiếm.
TOP 11 bài Đánh giá về câu chuyện Một người ăn xin đã được soạn thảo một cách tỉ mỉ, chất lượng. Từ đó, các bạn có thể nhận ra thông điệp về lòng nhân ái, đôi khi đơn giản chỉ là sự hiểu biết và sẻ chia từ trái tim. Hãy tham khảo thêm: đánh giá về theo đuổi ước mơ, đánh giá về kỹ năng sống xã hội, đánh giá về ý thức học tập của học sinh ngày nay.
Cấu trúc nghị luận về câu chuyện Một người ăn xin
Bản dàn ý thứ nhất
1. Khai mạc
- Giới thiệu vấn đề nghị luận về lòng nhân ái.
2. Nội dung chính
- Trình bày tóm tắt ngắn gọn câu chuyện 'Người ăn xin'.
- Định nghĩa: Ý nghĩa của lòng nhân ái là gì?
- Đặc điểm về tính cách và tâm hồn của từng người, nó có khả năng tạo ra sự gắn kết, giao thoa để mọi người gần gũi hơn nhau. (theo từ điển)
- Tình thương sinh ra từ trái tim, là sự cho đi mà không cần nhận lại.
- Đơn giản là việc chia sẻ và thấu hiểu nhau.
- Vai trò của lòng nhân ái trong câu truyện 'Người ăn xin.'
- Thảo luận, mở rộng, liên kết:
- Vì sao lòng nhân ái quan trọng trong giao tiếp con người với nhau?
- Trong xã hội hiện đại, con người dần mất đi khả năng chia sẻ, thấu hiểu và tình thương...
- Cụ thể hóa vấn đề.
- Giới trẻ
- Bản thân
- Kết luận: Từ câu chuyện 'Người ăn xin,' ta có thể rút ra thông điệp 'lòng nhân ái đôi khi chỉ là sự thấu hiểu và chia sẻ từ trái tim một cách chân thành.'
3. Tổng kết
- Bài học từ nhận thức đến hành động.
Dàn ý thứ 2
I. Mở đầu :
- Giới thiệu về câu chuyện về người ăn xin.
- Dẫn nhập vấn đề: giá trị của việc cho và nhận, cùng với sự đồng cảm, sẻ chia của con người trong cuộc sống.
II. Nội dung chính :
1. Tóm tắt câu chuyện:
- Đưa ra ý nghĩa của câu chuyện: Truyện nói về tình thương và sự sẻ chia trong cuộc sống. Việc cho đi cũng là cách ta nhận về niềm vui và hạnh phúc. Do đó, hãy không ngần ngại chia sẻ và yêu thương nhiều hơn để nhận về hạnh phúc cho bản thân.
2. Phản ánh cá nhân về ý nghĩa mà câu chuyện mang lại.
a. Thuyết minh
- Việc Cho: Là hành động ban tặng, chia sẻ, trao đi những thứ mà ta sở hữu cho người khác mà không mong đợi sự đền đáp.
- Hành động Nhận: Nhận về những điều được ban tặng, được cho.
=> Việc Cho và Nhận là những giá trị đạo đức cao quý mà dân tộc ta truyền thống từ xa xưa.
=> Sự Cho và Nhận có mối liên kết chặt chẽ với nhau.
b. Thể hiện
- Có thể dùng hành động từ thiện, đóng góp để giúp đỡ những người gặp khó khăn, hoạn nạn.
- Cũng có thể là việc chia sẻ nỗi buồn, mất mát với những người xung quanh.
- Cho và nhận là biểu hiện của tình yêu thương giữa con người với nhau.
- Đó là hành động tự nguyện, không mong đợi lợi ích cá nhân.
- Khi ta cho đi, ta cũng đang nhận lại. Phần thưởng có thể là một lời cảm ơn, một nụ cười, hay một sự ghi nhận ấm áp mang lại niềm vui.
c. Ý nghĩa của việc cho và nhận
- Việc cho và nhận giúp kết nối con người với nhau sâu đậm hơn.
- Giúp chúng ta hiểu được tình yêu thương, lòng nhân ái và lòng vị tha.
- Những ai biết cho đi sẽ được mọi người quý trọng.
d. Học bài
- Đừng sống ích kỉ mà hãy biết chia sẻ và cho đi.
- Phê phán lối sống ích kỉ, chỉ biết nhận mà không biết cho đi.
III. Kết luận
- Khẳng định vai trò và tầm quan trọng của việc cho và nhận trong cuộc sống.
Suy ngẫm về câu chuyện Người ăn xin - Mẫu 1
Câu chuyện Người ăn xin của Tuốc-ghê-nhép là thông điệp về lòng nhân ái, sự quan tâm và chia sẻ giữa con người. Đó không chỉ là việc chia sẻ vật chất mà còn là lòng đồng cảm, tình yêu thương giữa con người.
Câu chuyện đơn giản về cuộc gặp gỡ ngắn ngủi giữa người ăn xin và cậu bé nhân hậu. Người ăn xin được mô tả với vẻ già nua, tiều tụy, trông thật đáng thương! Một cậu bé đã kiếm kiếm hết túi này sang túi khác mong tìm được điều gì đó để cho ông lão. Cuối cùng cậu chỉ có thể trả lời người ăn xin với vẻ thất vọng và lời xin lỗi. Nhưng qua cử chỉ, lời nói, người ăn xin đã cảm nhận được tình cảm, lòng chia sẻ từ trái tim của cậu bé, tạo ra một nụ cười trên khuôn mặt ông lão.
Tác giả muốn gửi thông điệp về lòng nhân ái, về quy luật “cho” và “nhận” qua câu chuyện. Khi cậu bé “cho” ông lão lòng đồng cảm, chia sẻ cũng là lúc cậu nhận được niềm vui và sự thanh thản trong lòng. Lòng nhân ái như một phản xạ tự nhiên khi con người gặp những người khó khăn, cần sự giúp đỡ. Lòng nhân ái là phương thuốc chữa lành những vết thương trong tâm hồn. Cuối câu chuyện, tác giả viết: “[…]cả tôi nữa, tôi cũng nhận được một cái gì đó của ông”. Mặc dù không nói rõ cậu bé đã nhận được gì từ ông lão ăn xin nhưng ai cũng hiểu đó là hạnh phúc khi giúp đỡ và sự hiểu biết từ ông lão.
Lòng nhân ái không xa lạ với chúng ta trong cuộc sống hàng ngày. Ta đã thấy biết bao trái tim hảo tâm, nhân ái: một cậu bé giúp đỡ em nhỏ lạc đường; một cậu bé dắt bà già mù qua đường. Lớn hơn, lòng nhân ái được thể hiện qua các hoạt động từ thiện như “Nối vòng tay lớn”, “Vì người nghèo”, “Trái tim cho em”, lan tỏa sự ấm áp và giúp đỡ. Rộng hơn nữa, lòng nhân ái lan tỏa đến bạn bè trên khắp thế giới. Từ trẻ em ở châu Phi đến khu ổ chuột ở châu Á, họ nhận được sự quan tâm, chia sẻ từ trái tim nhân ái khắp nơi trên thế giới.
Nếu thiếu lòng nhân ái, sự quan tâm và chia sẻ, thế giới sẽ trở nên lạnh lẽo. Mọi người chỉ biết lo lắng cho bản thân, phớt lờ những người gặp khó khăn. Cậu bé trong câu chuyện sẽ không quan tâm tới người ăn xin mà thôi.
Câu chuyện Người ăn xin của Tuốc-ghê-nhép đã để lại cho độc giả bài học sâu sắc về lòng nhân ái. Câu chuyện đã đánh thức lòng nhân ái trong những người còn ích kỷ và gợi lên những cảm xúc đặc biệt trong lòng độc giả.
Phân tích về câu chuyện Người ăn xin - Mẫu 2
Có những câu chuyện, sách vở sau khi đóng lại sẽ không để lại dấu ấn gì trong lòng độc giả. Nhưng cũng có những câu chuyện, sách vở sẽ mãi sống trong tâm hồn người đọc và Người ăn xin của Tuốc-ghê-nhép chính là một trong số đó. Mặc dù đơn giản nhưng câu chuyện đã truyền đạt một bài học về cách con người đối xử với nhau.
Chỉ là một cuộc gặp gỡ ngắn giữa Người ăn xin và một cậu bé nhưng họ đã học được từ nhau, nhận được từ nhau những điều quý giá. Dù cậu bé không có gì để cho, nhưng những lời nói, cử chỉ của cậu đã là món quà cho ông lão và cậu cũng nhận được điều gì đó từ ông lão.
“Xin ông đừng giận cháu! Cháu không có gì cho ông cả”. Câu này của cậu bé thật trong sáng, ngây thơ. Chúng ta đã lâu không thấy những hình ảnh như vậy từ những đứa trẻ đối xử với người ăn xin. Câu trả lời của ông lão cũng giống như một món quà dành cho cậu bé: “Cảm ơn cháu! Cháu đã cho lão rồi”. Một hành động nhỏ nhưng ý nghĩa vô cùng lớn với những người xung quanh.
Trong cuộc sống, nếu mọi người đều đối xử với nhau bằng tấm lòng, tình thương, xã hội sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Khi ta đối xử tốt với mọi người, không tự đặt mình lên trên hết, chắc chắn sẽ nhận được nhiều điều ý nghĩa hơn. Cuộc sống bận rộn khiến ta quên mất những điều tốt đẹp từ bản thân và từ người khác. Điều này không chỉ là sai lầm của một người, một thế hệ, một quốc gia mà là của cả loài người.
Không chỉ những vật dụng “vô tri” bị quên lãng mà những người thân quen, thân thuộc cũng dễ bị lãng quên vào những lúc không ngờ.
Quy luật “nhân quả” trong triết lý phương Đông luôn đúng trong mọi trường hợp. Khi ta cho đi, ta cũng sẽ nhận lại từ mọi người. Cuộc sống giống như một tờ giấy trắng, nếu ta cho đi màu hồng, sẽ không phải sợ nhận lại màu đen tối. Như bài thơ “Dặn con” của Trần Nhuận Minh, việc dạy con phải đối xử tốt với mọi người, kể cả những người khốn khổ, sẽ có ý nghĩa trong tương lai.
Chẳng có ai trưởng thành và sống tốt nếu không trao đi yêu thương cho mọi người. Ngày hôm qua là lịch sử, ngày mai là một điều bí ẩn, còn ngày hôm nay là một món quà. “Món quà” đó sẽ ý nghĩa hơn nếu ta biết trao nó cho mọi người xung quanh.
Suy nghĩ về câu chuyện Người ăn xin - Mẫu 3
Câu chuyện Người ăn xin của Tuốc-ghê-nhép khơi gợi nhiều suy ngẫm về lòng nhân ái. Trong lúc gặp khó khăn, ai cũng cần sự cảm thông, sẻ chia, và giúp đỡ từ người khác.
Nhân ái bắt nguồn từ sự cảm thông và thấu hiểu. Mặc dù không có gì cho người ăn xin, nhưng hành động của 'tôi' vẫn được ông lão cảm kích. Điều này cho thấy lòng nhân ái không chỉ là việc cho đi vật chất mà còn là sự chân thành, sẵn lòng giúp đỡ người khác.
Trong cuộc sống hàng ngày, đôi khi chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười, hoặc một cái ôm cũng đủ để chia sẻ yêu thương và sẻ chia với người khác. Người nhận cũng học được bài học quan trọng về cách được cho và đón nhận.
Lòng tốt không chỉ là việc ban tặng vật chất mà còn là sự chân thành và yêu thương. Chúng ta trẻ thế hệ mới, trong những thử thách của cuộc sống, hãy trân trọng những người luôn ở bên cạnh, động viên và an ủi chúng ta, vì đó là nguồn động viên để vươn lên thành công.
Nghị luận về câu chuyện Người ăn xin - Mẫu 4
Tình thương và lòng nhân ái của con người là điều quan trọng giúp chúng ta vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Câu chuyện Người ăn xin của Tuốc-ghê-nhép là minh chứng cho điều này.
Dù không có gì cho ông lão, nhưng hành động của nhân vật khi nắm lấy tay ông lão đã gợi lại sự cảm kích và cảm nhận của ông. Tình thương và sự chia sẻ là điều quý giá nhất mà họ nhận được.
Dù không nhận được vật chất, nhưng cả nhân vật và ông lão đều cảm nhận được giá trị của tình yêu thương. Đó chính là điều khiến cuộc sống trở nên ý nghĩa và xã hội trở nên nhân văn hơn.
Tình thương là điều quý báu nhất, vượt lên trên tất cả giá trị vật chất. Dù giàu có đến đâu, trái tim biết yêu thương mới thực sự có ý nghĩa. Trong cuộc sống, chỉ cần một cái nắm tay cũng đủ để cảm nhận vẻ quý giá của tình người.
Tình yêu thương là món quà tuyệt vời mà tạo hóa ban tặng cho chúng ta. Không cần tiền bạc hay vị thế, chỉ cần có tình yêu thương, cuộc sống sẽ trở nên ý nghĩa hơn bao giờ hết.
Nghị luận về câu chuyện Người ăn xin - Mẫu 5
Dường như sợi dây yêu thương mong manh nhất là điều kết nối con người với nhau. Truyện Người ăn xin của Ivan Turgenev đã tận dụng một cách tinh tế để thể hiện điều này.
Câu chuyện kể về một người ăn xin già yếu, tuy không có gì cho người đó nhưng hành động nhân từ của nhân vật vẫn để lại ấn tượng sâu sắc.
Dù không có gì để cho, nhưng việc nắm chặt tay và cảm nhận tình yêu thương là điều khiến cuộc gặp gỡ trở nên ý nghĩa.
– Xin ông đừng giận cháu! Cháu không có gì cho ông cả.Ông nhìn tôi chăm chăm đôi môi nở nụ cười: Cháu ơi,cảm ơn cháu!Như vậy là cháu đã cho lão rồi. Khi ấy tôi chợt hiểu ra: cả tôi nữa tôi cũng vừa nhận được một cái gì đó của ông.”
Trong câu chuyện này, không có tiền bạc nhưng lại có một điều quý giá hơn cả, đó là tình thương. 'Cho là nhận' không chỉ là một cách sống đơn giản mà còn là một triết lý sâu sắc trong cuộc sống.
Cuộc sống luôn tồn tại nhiều mảnh đời đau thương và bất hạnh. Chúng ta cần biết đến tình thương và sẵn lòng chia sẻ để làm cho thế giới này trở nên tốt đẹp hơn.
Trong xã hội hiện đại, tình thương thường bị mờ nhạt. Sự ích kỷ và vô cảm khiến cho những người xung quanh chúng ta cảm thấy bị bỏ rơi và cô đơn.
Dù có khó khăn, niềm tin và tình yêu vẫn luôn tồn tại. Hãy tiếp tục yêu thương và giúp đỡ nhau, bởi đó là cách để cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn.
Bàn luận về câu chuyện Người ăn xin - Mẫu 6
“Dùng tình thương và lòng nhân ái để làm sạch cuộc đời, và xóa những giọt nước mắt bằng lòng nhân từ của con người. Bài hát ấy vẫn vang mãi trong lòng tôi, khiến tôi tự hỏi liệu có lẽ con người cần nhau hơn bao giờ hết?”. Hãy cùng tìm hiểu và suy ngẫm câu chuyện 'Người ăn xin' của Tuốc-giê-nhép.
Một cụ già ăn xin với đôi mắt đỏ hoe, nước mắt rơi và đôi môi tái nhợt, áo quần rách rưới, chú tay vẫy lên 'xin tiền tôi'. Thật không may, 'tôi' không có gì cả, ngay cả một xu cũng không. Bàn tay 'tôi' nắm chặt lấy bàn tay rưng rưng của ông và xin lỗi vì không thể giúp đỡ. Nhưng ông chỉ nói: 'Cảm ơn cháu, cháu đã cho lão rồi'. Lúc ấy 'tôi' hiểu rằng cả hai đều đã nhận được một cái gì đó từ nhau. Đó là tình thương, sự chia sẻ và cảm thông mà họ dành cho nhau. Đó cũng chính là triết lý, phương châm sống mà mỗi người chúng ta cần phải có.
Tình yêu thương là một cảm xúc thiêng liêng không thể nào diễn tả hết. Con người không có tình yêu thương thì không khác gì những con người vô hồn. Yêu thương mang lại niềm vui và hạnh phúc không thể tả được. Tình yêu thương làm cho xã hội trở nên tốt đẹp hơn. Tình thương luôn đi kèm với sự cảm thông và chia sẻ. Biết cảm thông và chia sẻ giúp chúng ta nhận ra rằng có vô số người cần sự giúp đỡ của chúng ta. Câu 'Cứu một mạng người còn hơn xây bảy cảnh chùa' là lời răn dạy về tình thương và chia sẻ. Con người trở nên có giá trị khi biết yêu thương và chia sẻ với người khác. Đôi khi, chỉ cần một hành động nhỏ cũng có thể giúp họ hàn gắn niềm tin vào cuộc sống. Không cần những điều lớn lao, chỉ cần những hành động yêu thương chân thành đã đủ để tạo nên tình người trong cuộc sống. Hãy yêu thương để tâm hồn được tươi mới và làm cho tâm hồn của người khác cũng được ấm áp.
Tình cảm giữa người ăn xin và 'tôi' trong câu chuyện là minh chứng rõ ràng nhất. Họ không nhận được bất kỳ thứ vật chất nào, chỉ là những con người nghèo khổ và cần giúp đỡ. Những gì họ nhận được từ nhau là tình người. Tình người giúp họ cảm thấy ấm áp trong những đêm lạnh giá. Ông lão nhận được sự cảm thông và tôn trọng từ 'tôi'. 'Tôi' nhận được sự đồng cảm và yêu thương từ ông lão. Đó là giá trị tinh thần quý giá nhất. Câu chuyện này và 'Cô bé bán diêm' của An-đéc-xen là minh chứng cho tình yêu thương, sự cảm thông và chia sẻ cần thiết trong cuộc sống.
Qua những hành động thiết thực nhất, con người ngày nay đã thể hiện sự đúng đắn trong việc giúp đỡ người khác. Rất nhiều trẻ em cơ nhỡ đã được nuôi dưỡng, những ngôi nhà tình thương được xây dựng, và người nghèo được giúp đỡ. Đây là những hành động đáng trân trọng và cần được tiếp tục phát huy.
Tuy nhiên, bên cạnh những điều tốt đẹp, xã hội ngày nay vẫn còn tồn tại một số ít những hạn chế. Một số người sống thờ ơ, lạnh lùng, và tâm hồn bị tối tăm. Họ sống trong thế giới của riêng mình, không quan tâm đến những người xung quanh. Những người này cần nhận được sự giáo dục và hướng dẫn từ cộng đồng và xã hội.
Tôi và các bạn may mắn khi được sống trong tình yêu thương của mọi người. Nhưng điều đó không khiến chúng tôi trở nên vô lo vô nghĩ. Khi đi qua những con phố của thành phố, chúng tôi thấy vô số những người bất hạnh, cần được giúp đỡ. Chúng tôi cảm nhận được một điều gì đó từ họ, giống như nhân vật 'tôi' trong câu chuyện 'Người ăn xin', và chúng tôi cũng truyền đạt lại sự đồng cảm của mình cho họ.
Tình yêu thương và sự tôn trọng là những món quà quý giá và kỳ diệu. Chúng giúp con người vượt qua khó khăn và trở nên cao cả hơn. Một hành động nhỏ cũng có thể làm ấm lòng chúng ta. Và như câu hát đã nói: “Hãy lau khô cuộc đời bằng tình thương và lòng nhân ái của con người. Hãy lau khô những giọt nước mắt bằng tất cả trái tim Việt Nam” - những lời này vẫn vang vọng trong lòng mỗi người chúng ta.
Nghị luận về câu chuyện Người ăn xin - Mẫu 7
Tôi từng đọc một câu chuyện có tên 'Người ăn xin' và muốn trích dẫn để mọi người cùng đọc:
'Người ăn xin'
Một người ăn xin già. Đôi mắt của ông đỏ hoe, nước mắt ông rơi dài, môi tái nhợt, áo quần rách nát. Ông chìa tay xin tôi.
Tôi kiểm tra từng túi từ này đến túi khác, không tìm thấy một xu, không còn khăn tay, không có gì cả. Nhưng ông vẫn đợi tôi. Tôi bắt đầu nắm chặt bàn tay run rẩy của ông:
- Xin ông đừng giận cháu! Cháu không có gì để cho ông cả!
Ngài nhìn tôi một cách tận tụy, đôi môi nở một nụ cười:
- Con ơi, xin cảm ơn con! Điều này đủ để lão biết con đã giúp đỡ lão rồi.
Lúc đó, tôi bỗng hiểu: không chỉ có con, mà bản thân tôi cũng nhận được điều gì đó từ ngài.
(Theo Tuốc-ghê-nhép)'
Hình ảnh ông già nắm chặt lấy bàn tay của thanh niên làm tôi xao xuyến, đột nhiên tôi nghĩ về lòng nhân ái trong xã hội hiện nay...
Trong cuộc sống, lòng nhân ái dường như luôn tồn tại và đơn giản, nhưng chúng ta không nhận ra rằng, với sự phát triển của xã hội, con người đã dần quên đi ý nghĩa thực sự của lòng nhân ái là gì. Theo từ điển, lòng nhân ái không chỉ là phẩm chất và tâm hồn của mỗi con người, mà còn có thể tạo nên sự kết nối, gần gũi hơn giữa mọi người. Lòng nhân ái cũng là sự hiểu biết, chia sẻ, và hành động từ trái tim, không mong đợi đền đáp. Tương tự như hành động của cậu bé trong truyện Người ăn xin, khi cậu không có gì cho ông lão ngoài việc nắm chặt đôi bàn tay ấy. Nhưng liệu cậu có biết rằng cậu đã trao đi một điều vô cùng đặc biệt, đó là tấm lòng chân thành nhất từ trái tim, và sự ấm áp của lòng nhân ái đã làm cho ông lão rơi nước mắt. Đó là giọt nước mắt của hạnh phúc và biết ơn. Cả ông lão và cậu bé đều đã cho và nhận được một giá trị thiêng liêng từ cảm xúc của mình. Và đôi khi, lòng nhân ái chỉ đơn giản như vậy... sự chia sẻ và hiểu biết.
Trong xã hội ngày nay, con người dường như bị cuốn vào cuộc sống hối hả, mất đi những giá trị quan trọng bên cạnh, quên đi cách thể hiện tình yêu thương với những người xung quanh, thậm chí là ngay cả với người thân của họ. Nhưng chúng ta không biết rằng, giữa mọi người càng cần có những sợi dây tình nghĩa kết nối với nhau. Chẳng phải ngẫu nhiên mà có câu 'tình làng nghĩa xóm'. Việc chúng ta ở bên nhau là nhờ vào sự hiểu biết và chia sẻ. Hãy tưởng tượng nếu không có sự hiểu biết và chia sẻ trong tình yêu, thì tình yêu đó còn ý nghĩa gì? Hoặc giữa bậc cha mẹ và con cái, nếu không có sự bao dung và động viên, liệu tình mẫu tử có thực sự vững chắc? Chúng ta thường nghĩ rằng tình thương là việc đưa ra tiền bạc và quên mất điều quan trọng nhất: sự ấm áp và sự chia sẻ.
Nếu bạn gặp một người ăn xin trên đường, bạn sẽ làm gì? Bạn có thể đưa cho họ một ít tiền và gọi đó là tình thương. Nhưng liệu họ cần điều đó không? Hãy nhớ một câu chuyện về một cô bé bán vé số, khi một ông lão mua vé số nhưng không nhận tiền thừa, cô bé quyết định trả lại số tiền đó vì nghĩa vụ của mình chỉ là bán vé số. Thực ra, chúng ta thường đưa ra những thứ mà chúng ta nghĩ rằng người khác cần, nhưng quên mất rằng họ thực sự cần là sự quan tâm và chia sẻ chân thành. Thời nay, mọi thứ đều được định lượng bằng tiền bạc, con cái thường nghĩ rằng việc thuê người chăm sóc cho ba mẹ già là đủ, nhưng họ đã bao giờ hỏi xem ba mẹ họ muốn gì chưa? Người già cần không gian gia đình, tiền bạc và vật chất không thể thay thế tình yêu thương và sự quan tâm. Chúng ta thường mang đến những thứ vật chất mà quên mất điều quan trọng nhất là tình yêu - điều này dần biến mất khỏi tâm hồn mỗi người.
Đừng nghĩ rằng lòng nhân ái phải là điều lớn lao. Những hành động nhỏ nhặt nhưng đầy ý nghĩa, nếu chúng ta làm từ trái tim của mình, có thể mang lại niềm vui và hạnh phúc cho người khác. Đó có thể là một bông hoa hồng nhỏ tặng cho một phụ nữ lao động vào ngày Quốc tế Phụ nữ; hoặc chỉ là việc dẫn dắt một người già qua đường, và họ cảm ơn bạn với một nụ cười. Tất cả những điều đó đều rất đơn giản, nhưng lại mang lại hạnh phúc lớn lao. Và lòng nhân ái không hề khó cho đi và nhận lại. Chúng ta chỉ cần mở lòng và tìm cách chia sẻ với nhau.
Tôi nhận ra rằng mình đã từng lơ là, nhưng qua câu chuyện 'Người ăn xin', tôi đã học được nhiều về lòng nhân ái. Hãy sử dụng trái tim của bạn mỗi ngày, để tình yêu thương của bạn có thể lan tỏa khắp mọi nơi. Hình ảnh ông lão nắm chặt tay cậu bé và nói: 'Cảm ơn cháu! Cháu đã cho lão rồi!' sẽ mãi ở trong tâm trí tôi.
Trái lòng nhân ái và lòng yêu thương không thể định nghĩa, nhưng ta có thể hiểu rằng sự chia sẻ, thấu hiểu và cảm thông là những yếu tố tạo nên sự ấm áp trong mối quan hệ giữa con người. Hãy sống, hãy cho đi, hãy lan tỏa tình yêu thương để thế giới này tràn ngập những bông hoa của lòng nhân ái.
Nghị luận về câu chuyện Người ăn xin - Mẫu 8
Bao giờ bạn tự hỏi, điều gì kết nối con người với nhau? Điều gì khiến họ trở nên tốt hơn, thay vì những yếu tố ích kỷ và tự ái? Trên thế giới này, thiện ác luôn diễn ra song hành, làm sao để chúng ta luôn chiến thắng cái thiện và trở nên tốt đẹp hơn? Sau khi đọc câu chuyện Người ăn xin, ta nhận ra thêm một khía cạnh khác về lòng nhân ái của con người.
Câu chuyện về người ăn xin mang một thông điệp ngắn gọn nhưng ý nghĩa. Câu chuyện diễn ra trong cuộc trò chuyện giữa một người đàn ông ăn xin già, với bộ dạng thảm hại, đôi mắt đỏ hoe, giữa tiết trời lạnh giá. Một người đi qua, ông chìa tay ra xin. Nhưng người đó lại không có gì để cho ông ấy. Thay vào đó, người đó nắm lấy tay ông ấy và nói: “Xin lỗi, tôi không có gì để cho ông.” Ông ăn xin lại đáp: “Cảm ơn, việc đó đã đủ.”
Khi đọc câu chuyện này, ta nhận ra điều quan trọng hơn. Đó không chỉ là một hành động từ một tấm lòng nhân ái, mà còn là một sự cảm thông sâu sắc giữa hai con người. Giữa cái lạnh lẽo của mùa đông, người qua đường đã mang lại một món quà vô giá cho người ăn xin. Sự nắm tay trìu mến và cảm động đã tạo ra một biểu hiện cao đẹp của lòng nhân ái và sự sẻ chia.
Câu chuyện ngắn nhưng đầy ý nghĩa, để lại cho ta nhiều dư ba quý giá. Cuối cùng, cho đi và nhận lại. Không chỉ là những món quà vật chất, mà còn là những món quà tinh thần, đầy trìu mến. Chúng ta dành tình thương, chúng ta nhận lại tình yêu; chúng ta mang hạnh phúc, chúng ta nhận lại niềm vui. Có thể chỉ là một câu nói, hoặc một cử chỉ đẹp, tất cả đều đáng quý và đáng trân trọng. Điều này dạy ta hãy biết sống yêu thương, biết sẻ chia và cảm thông với những số phận khác nhau. Hãy luôn biết chia sẻ và mang lại hạnh phúc cho bản thân. Hãy luôn tôn trọng và quan tâm đến mọi người, phê phán những người sống vô cảm và thiếu tôn trọng đối với người khác.
Cuộc sống luôn đầy những khó khăn, không phải ai cũng may mắn được sinh ra trong một gia đình giàu có. Vì vậy, hãy quan tâm và chia sẻ nhiều hơn với cộng đồng. Xây dựng một tấm lòng và một nhân cách đẹp, đó thực sự là điều đáng quý. Cảm ơn câu chuyện về người ăn xin đã dạy cho chúng ta một bài học nhân văn quý báu.
Nghị luận về câu chuyện Người ăn xin - Mẫu 9
Trong thế giới văn học, không chỉ có những tiểu thuyết dày cộp mà còn có những câu chuyện ngắn, nhẹ nhàng nhưng không kém phần ý nghĩa. Câu chuyện về Người ăn xin là một ví dụ. Nó là một mẩu truyện ngắn với thông điệp về lòng nhân ái giữa con người với con người. Câu chuyện này để lại trong lòng độc giả nhiều suy nghĩ.
Mẫu truyện Người ăn xin của tác giả Tuốc-ghê-nhép truyền đạt thông điệp về lòng nhân ái và sự sẻ chia giữa con người. Đó không chỉ là sự chia sẻ vật chất mà còn là sự chia sẻ tinh thần, là tình yêu thương và sự đồng cảm với nhau.
Câu chuyện chỉ có hai nhân vật: người ăn xin già và một cậu bé. Người ăn xin được miêu tả là một người đã già với 'đôi mắt đỏ hoe, nước mắt ông giàn giụa, môi tái nhợt, áo quần tả tơi'. Điều này cho thấy, ông không phải là người ăn xin bình thường. Ông có một hoàn cảnh đặc biệt, rất khắc khổ. Tác giả không nói nhiều về tình trạng của ông, nhưng thông qua cách miêu tả về ngoại hình, sức khỏe và cách ăn mặc, chúng ta hiểu được tình trạng đáng thương của ông. Chắc chắn, ông đã nhiều ngày không được ăn gì, vì vậy môi ông mới tái nhợt như vậy. Có lẽ đã lâu lắm rồi ông không có một bộ quần áo ấm để mặc, để che cho mình khỏi cái lạnh.
Câu chuyện đơn giản chỉ là cuộc gặp gỡ ngắn ngủi giữa người ăn xin và cậu bé nhân hậu. Người ăn xin trông thật đáng thương, vì vậy cậu bé đã 'lục hết túi này đến túi kia' để tìm một cái gì đó cho ông. Nhưng cuối cùng, 'không có một xu, không có khăn tay, không có gì cả'. Và cậu phải trả lời ông với vẻ thất vọng và xin lỗi: 'Xin ông đừng giận cháu! Cháu không có gì cho ông cả!'. Hành động và lời nói của cậu đã khiến người đọc cảm thấy thấm thía. Và chắc chắn, hành động và lời nói đó đã khiến người ăn xin cảm động. Qua hành động và lời nói ấy, ông cảm nhận được sự quan tâm, sự sẻ chia từ trái tim của cậu bé.
Nếu cậu bé có một cái gì đó trong túi, đồng xu hay bất cứ thứ gì khác, chắc chắn cậu sẽ cho hết cho ông mà không giữ lại bất cứ điều gì cho bản thân. Nhưng tác giả đã tạo ra tình huống không có gì cả. Thế nhưng, mặc dù không có vật chất, nhưng có tình cảm và lòng nhân ái. Người đọc có thể cảm nhận được lòng chân thành của cậu bé muốn chia sẻ. Và người đọc cũng có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc không đếm xuể của người 'nhận' khi nhận được sự sẻ chia.
Qua câu chuyện, tác giả muốn truyền đạt thông điệp về lòng nhân ái và quy luật 'cho' và 'nhận'. Khi cậu bé 'cho' ông lão, cậu cũng nhận được niềm vui và sự thanh thản trong lòng. Lòng nhân ái là phản xạ tự nhiên khi con người gặp khó khăn, cần sự chia sẻ và giúp đỡ. Lòng nhân ái của cậu bé đã giúp ông lão cảm thấy ấm áp. Và sự thấu hiểu đó đã khiến cậu bé không còn hối hận vì không có gì để chia sẻ với ông.
Trong xã hội hiện nay, vẫn còn nhiều hoàn cảnh đáng thương cần giúp đỡ, chia sẻ. Nhưng đáng tiếc, vẫn còn những người thờ ơ, vô cảm trước khó khăn của người khác. Con người trở nên ích kỷ hơn, họ chỉ quan tâm đến bản thân mình mà quên đi người khác. Câu chuyện Người ăn xin của tác giả Tuốc-ghê-nhép là một bài học về cách sống, cách đối xử giữa con người trong xã hội. Câu chuyện này để lại cho người đọc bài học ý nghĩa, sâu sắc.
Nghị luận về câu chuyện Người ăn xin - Mẫu 10
Câu chuyện Người ăn xin của Tuốc-ghê-nhép dù ngắn gọn nhưng chứa đựng những thông điệp sâu sắc về tình yêu thương và lòng nhân ái giữa con người.
Câu chuyện xoay quanh một ông già ăn xin và một cậu bé nhân hậu. Mặc dù gặp nhau trong hoàn cảnh đơn giản, nhưng câu chuyện lại chứa đựng nhiều ý nghĩa nhân văn cao cả. Ông lão ăn xin trải qua cuộc sống đầy khổ sở, và khi gặp cậu bé, sự hiểu biết của ông về lòng nhân ái đã được chứng minh. Mặc dù không có gì để cho ông, nhưng cậu bé đã chứng tỏ lòng tôn trọng và sự quan tâm đối với ông. Hành động của cậu đã làm ấm lại trái tim lạnh buốt của ông. Cả hai đều nhận ra rằng, trong cuộc sống, sự nhận và cho đi không chỉ đơn giản là vật chất mà còn là những hành động và tình cảm từ trái tim.
Con người không chỉ mang lại cho nhau sự giàu có vật chất mà còn sự quan tâm, lòng nhân ái và tình yêu thương. Tâm hồn của chúng ta được nuôi dưỡng từ tình thương của người thân, bạn bè và cả những người lạ. Trong một xã hội mà chỉ nghĩ đến bản thân và vật chất, sự quan tâm và yêu thương đó là điều không thể thiếu. Cần có những hành động nhỏ nhưng ý nghĩa để thể hiện lòng nhân ái và tình thương trong cuộc sống hàng ngày.
Những gì ta cho đi không chỉ để nhận lại điều gì đó, mà còn phải đến từ trái tim chân thành. Chỉ khi xã hội được nuôi dưỡng từ lòng nhân ái và tình thương, nó mới có thể phát triển và văn minh hơn.
Đoạn suy nghĩ về câu chuyện Người ăn xin - Mẫu 11
Trong cuộc sống, việc quan trọng nhất không phải là nhận được mà là có thể trao đi sự yêu thương, sẻ chia và thông cảm cho những người xung quanh. Đó là thông điệp mà truyện ngắn Người ăn xin của Tuốc-ghê-nhép gửi gắm cho độc giả qua cuộc gặp gỡ giữa 'tôi' (người qua đường) và ông lão ăn xin. Cuộc đối thoại này thể hiện rõ phẩm chất đáng quý của mỗi người. 'Tôi' là người tốt bụng, sẵn lòng giúp đỡ người khác. Lời xin lỗi chân thành của 'tôi' và cử chỉ nắm tay thân thiện đã cho thấy sự quan tâm và lòng nhân ái của anh. Trái lại, ông lão ăn xin thể hiện sự hiền lành và biết biết ơn. Cái nắm tay của 'tôi' không chỉ là một hành động đơn giản mà còn là biểu tượng của sự chia sẻ và cảm thông. Ông lão trả lời bằng nụ cười và lời cảm ơn, gửi đi niềm vui và sự trân trọng của mình. Cả hai đều là người trao và nhận những món quà tình cảm ấm áp. Trong xã hội hiện đại, nơi mà sự quan tâm và chia sẻ thường bị lãng quên, những hành động nhỏ như thế lại càng trở nên quý giá và cần thiết hơn bao giờ hết.