Phân tích màn đối thoại giữa hồn Trương Ba và người thân trong Hồn Trương Ba, da hàng thịt bao gồm 5 bài văn mẫu siêu hay kèm theo 3 gợi ý cách viết chi tiết và sơ đồ tư duy. Qua màn đối thoại giữa Hồn Trương Ba và người thân các bạn học sinh có thể lựa chọn cho mình một cách tiếp cận, một giọng điệu văn thích hợp, để sau đó nó trở thành kiến thức tâm đắc của chính mình.
TOP 5 mẫu cuộc trò chuyện giữa Trương Ba với người thân cực chất dưới đây được viết rất hay với văn phong rõ ràng, dễ hiểu có thể tự học để mở rộng, nâng cao kiến thức, sẽ giúp các em học môn Ngữ văn tốt hơn và có sự chuẩn bị tốt hơn khi học. Ngoài ra để nâng cao kỹ năng viết văn các bạn xem thêm nhiều tài liệu khác tại chuyên mục Văn 12.
Sơ đồ tư duy màn trò chuyện giữa Hồn Trương Ba và người thân
Kết cấu cuộc trò chuyện giữa hồn Trương Ba và người thân
Bản tóm tắt số 1
1. Giới thiệu đề tài
- Thông tin về tác giả Lưu Quang Vũ.
- Tổng quan về tác phẩm “Hồn Trương Ba, da hàng thịt”.
2. Phần chính
- Trong tác phẩm “Hồn Trương Ba”: nhân vật chính vẫn giữ được bản tính của mình, không bị ảnh hưởng bởi bên ngoài, sống một cách trung thực và chân thành.
- Các thành viên trong gia đình:
- Vợ: chịu đau đớn, khóc lóc, nhận ra sự thay đổi của người chồng.
- Cháu gái: bày tỏ sự tức giận, mạnh mẽ phản đối về việc người ông đã qua đời.
- Con dâu: dù cảm thông, chia sẻ nhưng không thể nhận ra người bố chồng đã thay đổi.
=> Mặc dù mỗi thành viên trong gia đình đều có vai trò riêng nhưng họ đều nhận thấy sự thay đổi của Trương Ba.
3. Phần kết
- Tổng kết lại ý nghĩa của đoạn trích từ “Hồn Trương Ba, da hàng thịt”.
- Bài học rút ra cho bản thân: Sống một cuộc đời chân thành với bản thân, không bị cuốn theo những lợi ích tạm thời mà quên đi mục tiêu đích thực.
Bản tóm tắt số 2
a. Giới thiệu chủ đề:
- Thông tin về tác giả Lưu Quang Vũ.
- Thông tin về tác phẩm 'Hồn Trương Ba, da hàng thịt'.
b. Phần chính:
* Bối cảnh của cuộc trò chuyện.
* Tiến triển của cuộc trò chuyện:
- Trong tâm hồn của Trương Ba: Một cuộc sống riêng, không bị tác động, trung thực và thẳng thắn.
- Các thành viên trong gia đình:
+ Vợ: chịu đau đớn, rơi lệ, nhận ra người chồng không còn như ngày xưa. Cháu gái biểu lộ sự tức giận, quyết liệt phản đối việc ông mình đã qua đời.
+ Con dâu: dù thể hiện sự đồng cảm, chia sẻ nhưng không nhận ra người bố chồng đã từng là của cô.
=> Mặc dù mỗi thành viên trong gia đình có ý nghĩa riêng nhưng đều thấy rằng Trương Ba đã trải qua sự thay đổi. Mâu thuẫn đã đạt đến điểm cao nhất.
* Triết lý về cuộc sống được rút ra từ cuộc trò chuyện.
c. Phần kết:
- Giá trị về nội dung và nghệ thuật.
- Bài học cho bản thân: Sống một cuộc đời chân thành với bản thân, không bị cuốn theo những lợi ích tạm thời mà quên đi mục tiêu đích thực.
Bản tóm tắt số 3
1. Giới thiệu
Giới thiệu một cách tổng quan về tác giả Lưu Quang Vũ và tác phẩm 'Hồn Trương Ba da hàng thịt'. Dẫn dắt vào việc giới thiệu cuộc trò chuyện giữa Hồn Trương Ba và người thân.
2. Phần chính
* Hồn Trương Ba: cho rằng bản thân vẫn giữ được một cuộc sống riêng, nguyên bản, trong sạch và trung thực
* Các thành viên trong gia đình:
- Vợ của Trương Ba: cảm thấy đau lòng trước sự thay đổi của Trương Ba: “ông không còn là ông nữa”, quyết tâm rời khỏi gia đình “đi làm thuê ở đâu cũng được… đến đâu cũng được”.
- Cháu gái: không chấp nhận Trương Ba, cho rằng ông nội của mình đã qua đời và thay vào đó là một Trương Ba vô cùng vụng về, thô lỗ “Từ nay ông không được chạm vào cây cỏ trong vườn của ông tôi nữa!... chân ông lớn bè như cái xẻng, giẫm nát lên cả cây sâm quý mới trồng”.
- Con dâu: thể hiện sự đồng cảm, chia sẻ và tình yêu với Trương Ba nhưng vẫn không thể nhận ra Trương Ba như xưa.
=> Mỗi thành viên trong gia đình ở một vị trí, một thái độ khác nhau nhưng đều cảm nhận được sự thay đổi của Trương Ba, không còn nguyên vẹn, trong sạch và trung thực như trước.
- Kết quả: Trương Ba bị phá vỡ lòng tin, nhận ra sự thay đổi của bản thân và sự ảnh hưởng của phần thân đối với phần hồn trong mình.
3. Phần kết
Xác nhận ý nghĩa của cuộc trò chuyện giữa hồn Trương Ba và người thân.
Cuộc trò chuyện giữa hồn Trương Ba và người thân - Mẫu 1
Lưu Quang Vũ là một nhà biên kịch tài năng trong văn học hiện đại của Việt Nam. Một trong những tác phẩm đặc sắc của ông là vở kịch “Hồn Trương Ba, da hàng thịt”. Qua câu chuyện này, tác giả muốn truyền đạt thông điệp về việc sống đúng với bản thân, sống trọn vẹn với những giá trị mình theo đuổi. Cuộc đối thoại giữa Hồn Trương Ba và người thân đã phản ánh rõ điều này.
Vở kịch kể về nhân vật Trương Ba, một tay cờ bạc giỏi, bị Nam Tào sắp đặt bị giết nhầm. Để sửa sai, Nam Tào và Đế Thích đã cho hồn Trương Ba sống lại, nhập vào xác một người hàng thịt vừa chết. Trong xác mới, Trương Ba gặp nhiều khó khăn: bị lí trưởng sách nhiễu, chị hàng thịt đòi làm vợ, thậm chí gia đình cũng không nhận ra anh... Trương Ba phải đối mặt với việc sống không đúng với bản thân và bị ảnh hưởng bởi một số thói xấu. Trước nguy cơ mất đi bản ngã, ông quyết định trả lại xác cho người hàng thịt và chấp nhận cái chết.
Cuộc trò chuyện giữa hồn Trương Ba và người thân diễn ra ngay sau cuộc trò chuyện của hồn Trương Ba với xác anh hàng thịt. Đối với vợ, Trương Ba trong xác anh hàng thịt dần trở thành kẻ vô tâm, chỉ biết đến bản thân, một người vị kỷ, đáng trách. Bà oán trách chồng, có ý định rời xa: “Tôi nói thật đấy... ông Trương Ba ạ, tôi đã nghĩ kĩ: Có lẽ tôi phải đi...Chưa biết! Đi làm thuê ở đâu cũng được... đi biệt... (rưng rưng). Để ông được thảnh thơi... với cô vợ người hàng thịt... Còn hơn là thế này…”.
Rồi đến cái Gái, đứa cháu mà ông hết mực yêu thương. Giờ đây, nó cũng không chịu nhận ông mình: “Tôi không phải là cháu ông... Ông nội tôi chết rồi”. Cái Gái yêu quý ông bao nhiêu thì bây giờ nó không thể chấp nhận cái con người có “bàn tay giết lợn”, bàn chân “to bè như cái xẻng” đã làm “gãy tiệt cái chồi non”, “giẫm lên nát cả cây sâm quý mới ươm” trong mảnh vườn của ông nội nó. Nó hận ông vì ông chữa cái diều cho cu Tị mà làm gãy nát khiến cu Tị trong cơn sốt mê man vẫn cứ khóc. Với nó, “ông nội đời nào thô lỗ, phũ phàng như vậy”. Vì quá yêu thương, tôn thờ ông nội, cái Gái thà tin rằng ông nội đã chết. Chứ nó cũng không chấp nhận một người ông đã thay đổi quá nhiều.
Cuối cùng là cuộc trò chuyện với con dâu. Hồn Trương Ba cảm thấy được an ủi phần nào khi có người đồng cảm với mình. Chị cảm thấy đau đớn, xót xa trước hoàn cảnh của hồn Trương Ba: “Hơn xưa nữa, thưa thầy. Hơn cả hôm thầy mới từ nhà người hàng thịt trở về. Bởi con biết giờ thầy khổ hơn xưa nhiều lắm…”. Nhưng chị cũng sợ hãi, lo lắng trước sự thay đổi của bố chồng: “Con càng thương thầy, nhưng thầy ơi, làm sao, làm sao giữ được thầy ở lại, hiền hậu, vui vẻ, tốt lành như thầy của chúng con xưa kia? Làm thế nào, thầy ơi?”.
Mỗi người trong gia đình từ vợ, con dâu đến cháu gái - họ ở những vị trí khác nhau. Nhưng họ đều nhận ra sự thay đổi của Trương Ba. Điều đó đã khiến cho chính bản thân hồn Trương Ba vỡ lẽ, nhận ra sự thay đổi của bản thân và sự lấn át của phần xác đối với phần hồn trong ông.
Tóm lại, với nghệ thuật xây dựng tình huống xung đột kịch tính, ngôn ngữ đối thoại sâu sắc, độc thoại nội tâm giúp bộc lộ tính cách nhân vật…, Lưu Quang Vũ đã giúp người đọc cảm nhận được những quan niệm nhân sinh sâu sắc.
Giao tiếp giữa hồn Trương Ba và người thân - Mẫu 2
Lưu Quang Vũ là một hiện tượng trong lĩnh vực sân khấu trong những năm 80 của thế kỉ XX, là một trong những nhà viết kịch tài năng nhất của văn học Việt Nam. 'Hồn Trương Ba, da hàng thịt' là một tác phẩm nổi tiếng của ông với những ý tưởng nhân văn sâu sắc. Và đoạn trích giao tiếp giữa hồn Trương Ba và người thân đã thể hiện điều này một cách rõ ràng.
Tác phẩm 'Hồn Trương Ba, da hàng thịt' được viết vào năm 1981 nhưng chỉ ra mắt công chúng vào năm 1984. Đây là một trong những vở kịch xuất sắc nhất của Lưu Quang Vũ, đã được trình diễn nhiều lần trong và ngoài nước. Trương Ba, một tay cờ vua giỏi bị Nam Tào sơ ý giết nhầm. Để sửa sai, Nam Tào và Đế Thích đã đưa hồn Trương Ba trở lại, nhập vào xác anh hàng thịt vừa chết. Khi sống trong thân xác mới, Trương Ba gặp phải nhiều vấn đề: lí trưởng quấy rối, chị hàng thịt đòi chồng, thậm chí cả gia đình cũng cảm thấy lạ lùng với ông... Trương Ba cảm thấy đau khổ vì sống không đúng với tự nhiên, đặc biệt khi thân xác mới đã khiến ông hấp dẫn những thói quen xấu. Trước nguy cơ bị 'thà hóa', ông quyết định trả lại xác cho anh hàng thịt và chấp nhận cái chết.
Sau cuộc giao tiếp giữa hồn và xác, Trương Ba tiếp tục xây dựng một cuộc trò chuyện mới, giữa hồn Trương Ba và người thân trong gia đình. Trò chuyện đầu tiên là với vợ ông. Vợ Trương Ba thầm trách chồng đã thay đổi: 'Ông còn nhớ ai nữa không? Cu Tị bệnh nặng đến mức mê man từ đêm qua đến giờ, mẹ nó khóc suốt ngày. Thằng bé ngoan như thế mà! Cái Gái thương ông, ngơ ngẩn... Không biết thằng bé có qua khỏi không, sẽ khó mà... Còn tôi thì sao lại không được rảnh rỗi!'. Bà cảm thấy vô cùng đau đớn trước sự thay đổi của Trương Ba: 'Ông không còn là ông nữa', muốn rời xa gia đình 'đi làm thuê ở đâu cũng được... đi biệt'. Với đứa cháu gái mà ông yêu thương, từng gắn bó với ông nội, giờ lại không nhận ra ông: 'Ông nội tôi đã chết rồi. Nếu ông nội còn sống, hồn ông nội sẽ tức giận ông! Ông dám làm vậy, dám đụng vào vườn của ông nội tôi'. Thậm chí còn cấm ông nội: 'Từ nay ông đừng được chạm vào vườn của ông nội tôi nữa!... chân ông to như cái xẻng, làm hỏng cây sâm quý mà tôi trồng'. Cuối cùng là với con dâu. Dù chị cảm thông với bố chồng: 'Hơn nữa, thưa ông. Hơn cả hôm ông mới từ nhà người hàng thịt về. Con biết ông khổ hơn nhiều... Nhưng con cũng đau khổ hơn nhiều. Con định đi đâu đó xa xôi, để ông được nghỉ ngơi. Nhà ta như sắp tan hoang...'. Nhưng chị vẫn trách móc bố chồng vì sự thay đổi của ông: 'Ông nói: cái bên ngoài không quan trọng, chỉ có cái bên trong, nhưng ông ơi, con lo lắng lắm, vì con cảm thấy, đau đớn thấy... mỗi ngày ông đổi khác dần, mất mát dần, tất cả như bị lệch lạc, nhoà mờ dần đi, đến mức có lúc con cũng không nhận ra ông nữa... Con càng thương ông, nhưng ông ơi, làm thế nào, làm thế nào giữ được ông ở lại, hiền lành, vui vẻ, tốt bụng như ngày xưa? Làm thế nào, ông ơi?'. Chị không nhận ra Trương Ba của trước đây nữa.
Mỗi người trong gia đình ở một vị trí, một thái độ khác nhau nhưng đều nhận thấy Trương Ba đã thay đổi, không còn nguyên vẹn, trong sáng, thẳng thắn. Và từ đó, Trương Ba nhận ra sự thay đổi của bản thân và sự chi phối của thân xác đối với tâm hồn. Cuộc trò chuyện với những người thân trong gia đình khiến Trương Ba đau đớn, lo lắng. Từ đó, ông quyết định, sẽ chết để trả lại thân xác cho anh hàng thịt.
Như vậy, cuộc trò chuyện đã thể hiện được triết lý của nhà văn. Được sống không phải làm người quý giá mà sống đúng với bản thân, sống trọn vẹn với những giá trị mà mình đã đề ra và theo đuổi là điều quý giá hơn. Sự sống chỉ thực sự có ý nghĩa khi con người được sống tự nhiên, hòa hợp giữa thân xác và tâm hồn.
Cuộc trò chuyện giữa hồn Trương Ba và người thân - Mẫu 3
“Con người sinh ra không phải để tan biến như một hạt cát vô danh. Họ sinh ra để để lại dấu ấn trên thế giới, in sâu vào trong lòng mọi người”. Nếu mỗi người sinh ra để hoàn thành nhiệm vụ đó trong suốt cuộc đời, thì Lưu Quang Vũ (1948 - 1988), một trong những nhà biên kịch lớn của văn học Việt Nam, đã thực hiện điều đó thông qua tác phẩm “Hồn Trương Ba da hàng thịt”. Đặc biệt là nhà văn đã xây dựng cuộc trò chuyện giữa hồn Trương Ba và người thân.
Bi kịch của hồn Trương Ba được Lưu Quang Vũ diễn tả qua cuộc trò chuyện giữa hồn Trương Ba và người thân không phải là bi kịch được thừa nhận. Cuộc trò chuyện giữa hồn và xác kết thúc. Hồn Trương Ba trong thân xác đang ngồi bên cái chõng, thì vợ bước vào hỏi: “Cái Gái chưa về à?” Hồn Trương Ba trả lời: “Chưa”. Vợ Trương Ba giải thích: “Nó đã sang nhà Cu Tị từ sáng. Cu Tị bị ốm”. Hồn Trương Ba bất ngờ: “Ốm sao? Tôi không biết”. Hai lời thoại đầu chỉ là giao tiếp thông thường không có dấu hiệu gì mang đến những sự kiện tiếp theo cho Trương Ba cho đến khi vợ nói tiếp: “Ông bây giờ đã biết rồi. Cu Tị bị ốm nặng… Khổ thân thằng bé… Thân ông thì sao không bắt ông đi cho nhàn nhã”. Đây là một thay đổi hoàn toàn trong cảm xúc từ sự oán giận, giận dỗi và đau khổ của sự tủi thân, bất lực. Không để vợ nói tiếp, Hồn Trương Ba ngắt lời: “Tại sao bà lại nói như thế?”. Nghe chồng nói, người vợ đi vào vấn đề đang làm bà bối rối: “Tôi nói thật đấy… Ông Trương Ba ạ, tôi đã suy nghĩ kĩ… Có lẽ tôi phải đi”. Hồn Trương Ba hỏi lại: “Đi đâu?”. Người vợ tiếp tục nói thẳng: “Chưa biết! Đi làm thuê… đi để ông được thảnh thơi… với cô vợ của người hàng thịt… Có lẽ còn hơn là giữ lại như hiện tại?”. Nghe vợ nói, Hồn Trương Ba chỉ biết lặp lại: “Bà! Làm sao lại nói như thế?”. Đó là biểu hiện của sự tuyệt vọng, đau đớn của hồn Trương Ba trước những lời nói của người vợ. Và rồi người vợ phải lên tiếng giải thích: “Chỉ vì bây giờ… ông không còn là ông Trương Ba nữa… Thằng Cả đã quyết định bán khu vườn để mở thêm vốn liếng cho cửa hàng thịt”. Hồn Trương Ba bất ngờ: “Thật sao?”. Nghe chồng phản đối, người vợ nói: “Ông nói không được nhưng tôi biết sự việc sẽ diễn ra như vậy. Ông sẽ phải chấp nhận như thế”. Người vợ của Trương Ba, dù yêu thương chồng, giàu lòng thông cảm nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Các dấu ba chấm kết hợp với các cảm thán và từ ngữ “rưng rưng… khóc…” đã diễn đạt sự buồn bã, bất lực. Trong cuộc trò chuyện với vợ, hồng Trương Ba chỉ sử dụng các câu ngắn, liên tục đặt câu hỏi, kết hợp với các câu cảm thán đã cho thấy sự bất lực, thất vọng của ông. Kết thúc cuộc trò chuyện này, Hồn Trương Ba chỉ biết ngồi xuống, ôm đầu.
Khi Hồn Trương Ba nhìn lên, thấy cái Gái đứng trước mặt. Ông gọi đứa cháu như muốn cầu cứu: “Gái, cháu ơi!”. Đó không chỉ là lời gọi bình thường nữa, mà là lời kêu của một trái tim khao khát có một điểm tựa, sự đồng cảm tìm kiếm sự giúp đỡ. Hồn Trương Ba có thể nghĩ rằng đứa cháu bé bỏng sẽ ôm vào lòng, nhưng thực tế, cái Gái phản ứng mạnh mẽ và quyết liệt: “Nó lùi lại, tạo ra khoảng cách không chỉ về không gian mà còn về tâm hồn giữa ông và cháu”, sau đó nói: “Tôi không phải cháu của ông”. Câu nói như một cú shock, đập thẳng vào mặt Hồn Trương Ba. Tuy nhiên, ông giữ bình tĩnh và nhẫn nhục giải thích: “Ông là ông nội của cháu. Nếu ông nội tôi về, ông sẽ bóp cổ ông”. Ông cố gắng thuyết phục bằng chứng, bất chấp sự đe dọa từ đứa cháu: “Mỗi sáng, ông đều ra vườn chăm sóc cây cối... chỉ có ông nội cháu mới biết giá trị của những cây đó”. Mặc dù cố gắng giải thích, nhưng Trương Ba càng về sau, giọng điểm dần trầm xuống; những dấu ba chấm xuất hiện liên tục, là biểu hiện của sự bế tắc không thể giải thích. Tâm hồn trong sạch của tuổi thơ không chấp nhận sự thô lỗ, dơ bẩn, nên không thể chấp nhận người ông trong thân xác bình thường. Cái Gái, cháu ông, không còn quan tâm. Nó từ chối tình thân. Vì quá yêu thương, nó không thể chấp nhận con người thô lỗ trước mặt, người có “bàn tay giết lợn”, bàn chân “to bè như cái xẻng”, đã làm “gãy chồi non”, “đạp nát cây sâm quý mới ươm” trong vườn của ông nội. Nó tức ông vì ông chữa bệnh cho cu Tị mà khiến cu Tị cảm thấy đau khổ và tiếc nuối. Với nó, “ông nội đời nào cũng thô lỗ như thế”. Sự giận dữ của cái Gái đã biến thành lời kết tội, ruồng bỏ, xua đuổi người thân yêu: “Ông xấu lắm! Lão tàn ác! Đi ra khỏi đây!”. Như vậy, cái Gái, người yêu thương ông hết mực, giờ đây lại phản ứng dữ dội. Những lời của đứa cháu nhỏ, một lần nữa đâm sâu vào nỗi đau của ông, khiến ông cảm thấy đau đớn và tuyệt vọng.
Cuộc trò chuyện với chị con dâu sau cuộc trò chuyện với cái Gái. Chị con dâu từ trong nhà bước ra, nghe thấy những lời cuối cùng của con. Chị gọi con: “Gái, quay lại đây, Gái”. Sau đó chị quay lại nói với Hồn Trương Ba: “Thầy, thầy đừng giận con trẻ… Con không nhận ra thầy là ông nội của con, dù con cố gắng thế nào cũng không thể nghe (rưng rưng) thương thầy”. Hồn Trương Ba cảm thấy ấm lòng: “Đến lúc này, cả nhà vẫn thương thầy như trước”. Chị con dâu khẳng định thêm: “Hơn xưa nữa… nhưng thầy ơi, con sợ lắm… mỗi ngày thầy đều thay đổi, có khi con còn không nhận ra thầy… làm sao giữ được bản nguyên tốt lành của thầy như trước đây?”. Hồn Trương Ba cảm thấy thất vọng và buồn rầu: “Bây giờ con cũng…”. Người dâu nhanh chóng nói: “Thầy đừng giận nếu con nói điều gì không đúng”. “Không, ta không giận. Cảm ơn con đã nói thật. Bây giờ, hãy đi đi, để ta được ngồi một lát yên bình”. Trương Ba cảm thấy an ủi một phần, bởi nhận ra rằng cái Gái thực sự yêu thương ông, ông nghĩ rằng cô con dâu sẽ là người còn lại để chia sẻ. Nhưng trước những lời yêu thương và thẳng thắn của cô con dâu, Trương Ba cảm thấy như bị đau đớn tột cùng và sợ hãi. Có lẽ lúc ấy Trương Ba giống như người đứng trước vực thẳm sâu khắc khoải cần một ai đó níu giữ, nhưng kết quả vẫn là sự tuyệt vọng đi vào vô vọng.
Những người trong gia đình Trương Ba, một người buồn thảm (vợ), một người giận dữ tước đoạt (cháu gái), một người thấu hiểu chia sẻ (con dâu), nhận ra và cảm thấy đau khổ trước sự thay đổi của Trương Ba. Dù yêu quý, muốn giữ lại Trương Ba như trước, nhưng đều bất lực. Đây là bi kịch của Hồn Trương Ba đạt đến đỉnh điểm. Người thân yêu nhất cũng không chấp nhận sự phân tách giữa hai mảnh hồn, người này của chồng, cha, ông. Không còn gia đình nền tảng, không có niềm tin vào một sự tồn tại ý nghĩa. Trương Ba nhận ra rằng mình đã mất hết, rơi vào trạng thái cô độc hoàn toàn.
Cuộc trò chuyện giữa Trương Ba và người thân giúp ông nhận ra tất cả những gì mình đã, đang gây ra và có lẽ nếu tiếp tục tồn tại, bi kịch đó sẽ tiếp tục và trở nên tệ hơn nữa. Trương Ba sống để làm gì khi mà mục đích sống của hồn còn lại là mang lại hạnh phúc cho người thân, nhưng kết quả lại hoàn toàn ngược lại, không có ý nghĩa. Từ đó, hồn Trương Ba suy nghĩ về việc lựa chọn cách sống, một cách tái sinh tâm hồn, và dần nhận ra rằng cuộc sống vẫn còn nhiều thách thức, lựa chọn mới trong cuộc trò chuyện với Đế Thích.
Tóm lại, cuộc trò chuyện giữa hồn Trương Ba và người thân đã thể hiện nhiều ý nghĩa đáng giá.
Cuộc trò chuyện giữa hồn Trương Ba và người thân - Phiên bản 4
Bi kịch của cuộc đời là vô vàn nhưng bi kịch lớn nhất là bị từ chối ngay trong gia đình thân thương nhất - nơi có những người ruột thịt, thân thiết nhất. Trong vở kịch “Hồn Trương Ba da hàng thịt” của Lưu Quang Vũ, hồn Trương Ba phải đối mặt với bi kịch bị ruồng bỏ từ chính người thân trong gia đình. Đọc cuộc trò chuyện giữa hồn Trương Ba và người thân, người đọc sẽ hiểu rõ hơn về bi kịch của Trương Ba.
Lưu Quang Vũ là một nghệ sĩ đa tài, có tài năng đa dạng trong hội họa, thi ca, và viết kịch. Ông là một hiện tượng nổi tiếng trong lĩnh vực nghệ thuật sân khấu Việt Nam thế kỷ XIX và được đánh giá cao là nhà viết kịch tài năng nhất thế kỷ XX. Một trong những vở kịch được mong đợi nhất của ông là “Hồn Trương Ba, da hàng thịt”.
Vở kịch “Hồn Trương Ba, da hàng thịt” lấy cảm hứng từ câu chuyện dân gian nhưng được phát triển và thêm nhiều chi tiết để truyền tải những ý nghĩa nhân văn sâu sắc. Trương Ba là một người làm vườn tốt bụng, đặc biệt rất cao cờ. Vì một sự hiểu lầm, Nam Tào gặp nhầm tên của Trương Ba, khiến ông phải chết oan. Theo gợi ý của Đế Thích, để sửa sai, Nam Tào cho hồn Trương Ba nhập vào thể xác hàng thịt mới chết ở làng bên để được sống lại.
Sau khi sống trong thân xác anh hàng thịt, Trương Ba trở thành một người vô tâm, chỉ biết đến bản thân, đầy đặn và đáng trách. Vợ Trương Ba cảm thấy tổn thương và buồn rầu, cuối cùng đã nói ý định rời bỏ, báo trước việc nhà sẽ tan hoang. Đáng tiếc hơn nữa, con trai đã quyết định bán mảnh vườn để mở rộng cửa hàng thịt. Khu vườn không chỉ là nơi đất đai và sản vật của gia đình, mà còn là biểu tượng của tâm hồn của Trương Ba. Ở đó, hình ảnh một Trương Ba yêu cây cỏ, tỉ mẩn chăm sóc từng cành lá luôn hiện hữu, đó là biểu tượng của một Trương Ba thiện lương ngày xưa. Việc bán vườn không chỉ là việc bán đất đai, mà còn là việc từ bỏ di sản tinh thần để chứng minh sự tồn tại của Trương Ba ngày trước. Nhưng điều khiến Trương Ba cảm thấy đau lòng nhất là sự từ chối của cháu gái mà ông yêu quý nhất.
Con người có thể bị xã hội từ chối, nhưng không thể bị gia đình ruồng bỏ. Mối quan hệ máu mủ ruột thịt không bao giờ mất đi. Nhưng nếu bị gia đình từ chối, đó là bi kịch lớn nhất trong cuộc đời. Do đó, con người phải sống sao cho dù mất tất cả, gia đình vẫn chào đón mình. Cuộc trò chuyện giữa Trương Ba và người thân đã thể hiện điều đó.
Cuộc trò chuyện giữa Trương Ba và người thân - Mẫu 5
Vở kịch “Hồn Trương Ba, da hàng thịt” của Lưu Quang Vũ đã tạo ra sự chú ý lớn. Qua vở kịch này, tác giả đã lồng ghép nỗi đau tuyệt vọng của Trương Ba khi giao tiếp với người thân.
Người vợ bày tỏ sự buồn bã và quyết định rời đi. Bà nói: “Đi đâu cũng được... còn hơn là ở đây”. Bà trách Trương Ba đã thay đổi hoàn toàn: “Ông không còn là ông, không còn là ông Trương Ba làm vườn như xưa nữa”.
Kế tiếp là cô Gái, đứa cháu nội yêu chiều ông hết mực. Một người đàn ông to lớn nhưng vụng về, cục mịch thì sao có thể là ông của cô được. Do đó, cô quyết định từ chối tình thân: “Tôi không phải cháu của ông... Ông nội tôi đã mất rồi”. Cô không thể chấp nhận con người mang theo “bàn tay giết lợn”, chân “to bè như cái xẻng” làm “gãy tiệt cái chồi non”, “đạp nát cây sâm quý mới ươm' trong vườn của ông nội cô. Cô căm hận ông vì việc ông chữa diều cho cu Tị mà làm hỏng khiến cư Tị vẫn khóc trong cơn sốt. Với cô, “ông nội đời nào cũng thô lỗ, phũ phàng như vậy”. Sự tức giận của cô Gái biến thành lời xua đuổi quyết liệt: “Ông xấu lắm, ác lắm! Rời đi! Lão đồ tể, rời đi!”
Người con dâu là người sâu sắc, chín chắn, hiểu biết hơn lẽ thiệt. Chị cảm thấy thương bố chồng trong hoàn cảnh trớ trêu. Chị biết ông khổ lắm, khổ hơn trước rất nhiều. Những nỗi buồn đau trước cảnh gia đình “sắp tan hoang ra cả” khiến chị không kìm được cảm xúc, chị đã thốt lên lời cảm xúc đó: “Thầy bảo con: Bên ngoài không quan trọng, chỉ có bên trong, nhưng thầy ơi, con sợ lắm, vì con cảm thấy, đau đớn thấy... mỗi ngày thầy một đổi khác dần, mất mát dần, tất cả như lệch lạc, nhoà mờ dần đi. Đến nỗi có lúc chính con cũng không nhận ra thầy nữa...”. Tất cả những người thân yêu của Trương Ba nhận ra tình hình trớ trêu. Họ đã nói ra bởi vì vào ngày chôn xác Trương Ba xuống đất, họ đau, họ khổ, nhưng “không khổ bằng bây giờ”
Sau tất cả những cuộc trò chuyện đó, mỗi nhân vật thông qua cách nói riêng, giọng điệu riêng của mình đã khiến hồn Trương Ba không thể chịu nổi. Nỗi đắng cay về việc bán bản thân cứ lớn dần... lớn dần, muốn đứt từng, muốn trào ra. Đặc biệt sau hàng loạt câu hỏi thất vọng của chị con dâu: “Thầy ơi, làm sao để giữ được thầy ở lại, hiền lành, vui vẻ tốt lành như ngày xưa ấy? Làm thế nào, thầy ơi?” thì dường như hồn không thể chịu đựng nổi nữa.
Nhà biên kịch Lưu Quang Vũ đã để lại hồn Trương Ba cô đơn một mình với nỗi đau, tuyệt vọng đến cực điểm, chỉ một mình với những lời nói đầy đắng cay, đầy quyết liệt: “Mày đã chiến thắng rồi, cái thân xác không phải của tao nữa... Nhưng liệu tao có phải chịu thua mày?” Điều này làm tao phải khuất phục mày và tự mất mình? “Có lẽ không còn cách nào khác!” Mày nói như vậy à? Nhưng thực sự có còn cách nào khác không? Có thật sự không còn: còn cách nào khác? Không cần phải sống theo cách mày đã đề ra! Không cần!” - Đây là lời nói quyết định tới hành động châm hương gọi Đế Thích một cách dứt khoát.
Cuộc trò chuyện giữa hồn Trương Ba và người thân đã giúp Trương Ba đưa ra những quyết định quan trọng trong phần sau của tác phẩm. Từ đó, nó cũng làm nổi bật tư tưởng nhân văn của đoạn trích.