Văn mẫu lớp 12: Sắc đẹp sông Hương dưới góc nhìn văn hóa lịch sử gồm 2 bài văn mẫu khác nhau cực hay. Giúp các em có thêm tài liệu để nâng cao kiến thức văn học của mình với những bài văn mẫu sáng tạo.
TOP 2 bài văn mẫu về vẻ đẹp sông Hương dưới góc nhìn văn hóa lịch sử mà Mytour giới thiệu sẽ là tài liệu hữu ích cho việc học tập và tự học, mở mang hiểu biết văn học của các em. Ngoài ra các em có thể tham khảo thêm bài văn mẫu: lịch sử đặt tên cho dòng sông, Phân tích vẻ đẹp của dòng sông Hương từ thượng nguồn.
Vẻ đẹp sông Hương qua con mắt của thi ca, lịch sử
Với cách nhìn độc đáo và lãng mạn, nhà văn đã xem sông Hương là nguồn gốc của nền âm nhạc cổ điển của Huế. Sự thơ mộng của sông Hương trong đêm, tiếng nước rơi từ những chiếc chèo khuya thánh thót đã khiến nhà văn liên tưởng đến 'phiến trăng buồn' của Nguyễn Du trong những chuyến thuyền trên sông Hương, và nhớ về giai điệu du dương của Tứ đại cảnh, một bản nhạc cổ Huế tưởng nhớ do Tự Đức sáng tác. Theo quan điểm chủ quan, Hoàng Phủ Ngọc Tường cho rằng vẻ đẹp buồn lãng mạn của sông Hương là nguyên nhân của nhiều suy tưởng về mối quan hệ kỳ diệu giữa dòng sông đêm, nhạc và thơ Nguyễn Du: “Trong như tiếng hạc bay qua Đục như tiếng suối mới sa nửa vời” Sông Hương thực sự trở thành nguồn cảm hứng vô tận cho âm nhạc và thơ ca, và chính dòng sông cũng là bản nhạc êm đềm, những bản tình ca xao xuyến lòng người.
Nhà văn cho biết rằng có một dòng thơ về sông Hương, một loạt thơ không bao giờ lặp lại, mỗi nhà thơ đều tìm kiếm cảm hứng mới và độc đáo về dòng sông. Điều này không chỉ bắt nguồn từ cảm nhận chủ quan của các nhà thơ mà còn từ vẻ đẹp phong phú, thay đổi của dòng sông.
Với trí tưởng tượng phong phú của nhà văn, sông Hương hiện lên với nhiều hình ảnh khác nhau của một cô gái, đôi khi là “cô gái Digan phóng khoáng và dại dột”, đôi khi “hi sinh cuộc sống của mình như một chiến công”, và có lúc trở về với “cuộc sống bình thường, là một cô gái dịu dàng của quê hương”. Cô gái đó chắc chắn là một người con gái Huế tài năng và sâu sắc, tinh tế và dịu dàng, lãng mạn nhưng vẫn rất chung thuỷ, làm đẹp một cách tinh tế và duyên dáng như “một tấm voan huyền ảo của thiên nhiên”
Người con gái của sông Hương đã gợi lên nhiều cảm hứng khác nhau cho các nhà thơ, đôi khi là “niềm hoài niệm vô tận” trong thơ của Bà Huyện Thanh Quan, đôi khi là vẻ đẹp hùng vĩ như “than kiếm bao trùm bầu trời” trong thơ của Cao Bá Quát, đôi khi lại là “sức mạnh tái sinh tâm hồn” trong những bài thơ của Tố Hữu. Khi nói về sức mạnh tái sinh tâm hồn của sông Hương, nhà văn đã ca tụng: “Dòng sông thực sự là Kiều, thực sự Kiều”. Niềm trân trọng đã biến một danh từ chỉ người thành một hiện thể được tôn vinh, khẳng định vẻ đẹp phong phú của một dòng sông “trong veo” có thể cuốn trôi tất cả những buồn phiền của cuộc sống: “Không gian tràn ngập mùi ô uế Nhưng dòng sông Hương vẫn tiếp tục cuốn đi”
Kết thúc bằng câu hỏi của một nhà thơ: “Ai đã đặt tên cho dòng sông?”, câu hỏi này cũng là đề mục của bài báo, làm sáng tỏ cảm hứng cắt nghĩa, cảm hứng của tình yêu và ngưỡng mộ sâu sắc với dòng sông bởi tình yêu thực sự luôn mong muốn đến nguồn gốc. Dòng sông được ai đó gọi là sông Hương. Tên đó gợi lên hình ảnh thơm tho, quý phái, vừa lãng mạn vừa quý giá, gợi lên những hình ảnh của nhà văn về người con gái của sông Hương có phần “lãng mạn kín đáo” nhưng vẫn rất “dịu dàng”, “luôn trung thành với quê hương xứ sở”.
Vẻ đẹp của sông Hương dưới góc độ văn hóa lịch sử
“Đến xứ Huế mộng mơ đã nhiều lần ôm mối tình ngọt ngào, vẻ đẹp xứ Huế không nơi nào sánh bằng…” Huế là nơi hòa quyện giữa con người và thiên nhiên, nếu đã đến Huế thì chắc chắn bạn đã đến sông Hương. Mỗi người sẽ cảm nhận được điều này. Và ai đã từng đặt chân đến xứ Huế mộng mơ mà chưa một lần ngắm nhìn sông Hương. Dòng sông này đã tạo ra một đặc điểm đặc trưng của Huế. Vì vậy, không biết từ khi nào nó đã trở thành nguồn cảm hứng không ngừng cho văn học và nghệ thuật. Một trong những tác phẩm nổi tiếng về sông Hương là bài “Ai đã đặt tên cho dòng sông” của Hoàng Phủ Ngọc Tường. Ngoài vẻ đẹp thơ mộng và dịu dàng, nó còn là dòng sông gắn liền với lịch sử và văn hóa của Huế.
Hoàng Phủ Ngọc Tường sinh năm 1937 tại Huế. Quê gốc của ông ở làng Bích Khê, xã Triệu Long, huyện Triệu Phong, tỉnh Quảng Trị nhưng ông đã gắn bó với xứ Huế thân yêu suốt cuộc đời. Với tình cảm lớn dành cho Huế, tâm hồn của nhà văn đã thấm nhuần những nét đặc trưng của văn hóa Huế. Năm 1960, ông tốt nghiệp khoa Việt-Hoa trường Đại học Sư phạm Sài Gòn. Năm 1964, ông tốt nghiệp Khoa Ngữ văn, Đại học Tổng hợp Huế. Sau đó, ông giảng dạy tại trường Quốc Học Huế. Năm 1966, Hoàng Phủ Ngọc Tường tham gia kháng chiến chống Mỹ cứu nước và giữ các chức vụ quan trọng.
Sông Hương, trong bối cảnh lịch sử của đất nước, là một dòng “sử thi viết giữa lá xanh” theo dòng thời gian. Sông Hương là một phần của lịch sử, nhà văn đã đưa người đọc trở về quá khứ gian khổ và hào hùng của đất nước để cảm nhận hết vẻ đẹp của nó. Sông Hương đã trải qua nhiều giai đoạn lịch sử đặc biệt, từ chiến trường đến hòa bình. Trong suốt quá trình sáng tác, Hoàng Phủ Ngọc Tường đã khám phá ra vẻ đẹp hùng vĩ của dòng Hương Giang và gắn liền nó với lịch sử hào hùng dựng nước và giữ nước của dân tộc.
Nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường đã dành thời gian để khám phá vẻ đẹp của Hương Giang và từ đó hiểu sâu về văn hóa xứ Huế. Ông đã khẳng định rằng “toàn bộ nền âm nhạc cổ điển Huế được sinh ra tại dòng sông này”. Sông Hương đã truyền cảm hứng cho nhiều nghệ sĩ, và họ không bao giờ lặp lại chính mình. Khi ngắm nhìn vẻ đẹp của Hương Giang, thi sĩ Tản Đà đã gọi dòng sông xanh ấy là “sông trắng, lá xanh”. Sông Hương đã làm phong phú thêm nguồn thi ca dân tộc.
Vẻ đẹp của sông Hương không thể nào được thể hiện đầy đủ nếu nhà văn không nhấn mạnh vào nó. Dòng sông đã truyền cảm hứng cho nhiều nghệ sĩ và họ không bao giờ lặp lại chính mình. Sông Hương đã làm phong phú thêm nguồn thi ca dân tộc. Khi nhìn vào vẻ đẹp của Hương Giang, nghệ sĩ đã cảm nhận được sự lãng mạn và thơ mộng của nó. Sông Hương đã tạo ra nhiều hình ảnh đặc biệt trong văn hóa và nghệ thuật.
Người ta từng nói rằng nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường rất hiểu biết về lịch sử, văn hóa và nghệ thuật của Huế. Đó là uyên bác của một học giả Huế. Điều đó rất đúng với ông, ông đã mang đến cho độc giả kiến thức mới và sâu sắc về văn học Huế. Có lẽ vì yêu sông Hương, vẻ đẹp trữ tình của thiên nhiên đã thôi thúc các nghệ nhân xưa trang phục truyền thống của cô dâu xứ Huế theo màu sương khói trên sông Hương. Khám phá này thể hiện sự hiểu biết về văn hóa Huế và lối viết độc đáo, sáng tạo của ông, thể hiện tình cảm đối với sông Hương và vùng đất Huế.
Chất trí tuệ và chất thơ trong bài kí là biểu hiện của một phong cách văn xuôi uyên bác và tài hoa. Trong bài Ai đã đặt tên cho dòng sông có sự giao hòa giữa cảnh sắc, lịch sử, văn hóa xứ Huế với tâm hồn nhạy cảm của nhà văn. Qua đoạn văn tự sự, ta cảm nhận được tấm lòng của nhà văn đối với thiên nhiên, đối với xứ Huế, sâu sắc hơn là với quê hương, tha thiết với những giá trị cổ kính của dân tộc. Sông Hương không chỉ là một phần của nền văn hóa xa xưa mà còn làm phong phú cuộc sống của mỗi người bây giờ.