Mytour giới thiệu về tài liệu Bài văn mẫu lớp 6: Chia sẻ về một trải nghiệm khi bị lạc người thân trong siêu thị.
Dưới đây là dàn ý và 2 mẫu văn mẫu lớp 6, rất hữu ích cho các bạn học sinh. Mời tham khảo nội dung chi tiết được chúng tôi cung cấp.
Dàn ý về một trải nghiệm khi bị lạc người thân
1. Khai mạc
Mở đầu, giới thiệu về trải nghiệm mà tôi sẽ chia sẻ: Trong cuộc đời, mỗi người đều có những trải nghiệm đáng giá. Chúng mang lại cho chúng ta những bài học quý giá. Và tôi cũng đã trải qua một trải nghiệm như thế…
2. Nội dung
Giới thiệu về trải nghiệm:
- Tình huống: Khi còn nhỏ, lần nào được đi siêu thị cùng người thân (ông, bà, bố, mẹ, anh, chị…) cũng là một trải nghiệm đáng nhớ.
- Nguyên nhân: Do chú ý vào việc chơi, và vì siêu thị quá đông đúc, dễ khiến con bị lạc mất khỏi người thân.
b. Tường thuật lại sự việc
- Các sự kiện xảy ra trong trải nghiệm: Dừng lại để ngắm nhìn những món đồ chơi hấp dẫn; Mất liên lạc với người thân; Buồn bã, khóc lóc ở một góc; Sự vui mừng khi tìm thấy người thân.
- Phần học được từ trải nghiệm: Hãy luôn giữ liên lạc với người lớn khi ở nơi đông đúc; Tránh mất tập trung vào chơi…
- Cảm nhận, suy ngẫm sau trải nghiệm: Hiểu rõ hơn về tình cảm yêu thương của người thân, và nhận ra sự cần thiết của việc nghe lời…
3. Tổng kết
Khẳng định giá trị của trải nghiệm đối với người viết: trân trọng trải nghiệm, học hỏi được những điều quý giá…
Chia sẻ về một trải nghiệm khi bị lạc người thân - Mẫu 1
Trong cuộc sống, mỗi người đều có được nhiều trải nghiệm quý giá. Tôi cũng vậy, nhờ trải nghiệm đó, tôi đã học được rất nhiều điều quý giá cho bản thân.
Khi còn nhỏ, tôi là một đứa trẻ nghịch ngợm. Nhớ lại lúc học lớp ba, một lần tôi đã bị lạc trong siêu thị. Hôm đó, tôi được tan học sớm. Mẹ đến đón tôi về nhà. Trên đường về, mẹ có vào siêu thị để mua đồ. Tôi rất háo hức vì trong siêu thị có nhiều đồ ăn.
Mẹ đi gửi xe, sau đó dắt tôi vào trong siêu thị. Lúc đó, siêu thị đông đúc. Mỗi gian hàng đều có người mua sắm. Mẹ nhắc tôi phải luôn ở bên cạnh để tránh bị lạc. Hai mẹ con đi đến gian hàng bán đồ ăn. Có rất nhiều bánh, kẹo được trưng bày. Tôi rất thích thú khi nhìn thấy chúng. Do quá mải mê ngắm nhìn, tôi không chú ý đến tiếng gọi của mẹ. Và rồi tôi đã bị lạc mất mẹ từ khi nào không hay biết. Lúc đó, tôi cảm thấy rất hoảng sợ. Tôi tìm kiếm mẹ khắp nơi nhưng không thấy. Tôi liền khóc lóc.
Thấy vậy, mọi người xung quanh đã đến hỏi tôi. Tôi vừa khóc, vừa kể cho họ nghe. Rồi, có một người phụ nữ đề xuất đưa tôi đến chỗ bảo vệ. Tôi đi theo người đó, lúc này đã ngừng khóc. Ở đó, họ đã thông báo qua loa để mẹ có thể nghe. Khoảng mười lăm phút sau, mẹ đã đến. Tôi nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của mẹ. Mẹ chạy đến ôm tôi chặt. Tự nhiên, tôi bật khóc nức nở. Mẹ lau nước mắt, xin lỗi tôi. Còn tôi thì cảm thấy hối hận vô cùng.
Trên đường về nhà, tôi đã xin lỗi mẹ. Lời nhắc nhở của mẹ khiến tôi nhận ra bài học quý giá. Một trải nghiệm đáng nhớ đã giúp tôi hiểu được tình yêu thương của mẹ dành cho mình, cũng như cần phải ngoan ngoãn hơn.
Chia sẻ về một trải nghiệm khi bị lạc người thân - Mẫu 2
Khi còn nhỏ, tôi là một đứa trẻ năng động. Vì vậy, tôi đã làm cho bố mẹ lo lắng rất nhiều. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ về một trải nghiệm đáng nhớ, bị lạc trong siêu thị.
Khi đó, tôi là học sinh lớp một. Buổi chiều thứ bảy, tôi có tiết học thêm ở trường. Bố đã đến đón tôi từ rất sớm. Trên đường về, bố nói rằng sẽ vào siêu thị để mua một vài món đồ cho mẹ. Tôi rất háo hức. Trong siêu thị có rất nhiều đồ ăn vặt ngon. Tôi sẽ cố gắng thuyết phục bố mua cho mình một vài món.
Bố đậu xe bên ngoài, sau đó dẫn tôi vào trong. Siêu thị lúc này đông đúc. Bố phải đẩy xe để đồ nên không thể nắm tay tôi. Vì thế, bố nhắc nhở tôi phải luôn chú ý theo sát. Tôi đồng ý và hứa sẽ luôn theo sát bố. Khi đến quầy bánh kẹo, tôi yêu cầu bố mua cho tôi những loại bánh và kẹo mà tôi thích. Bố vui vẻ đồng ý và để chúng vào xe.
Sau đó, hai bố con đi qua một quầy đồ chơi. Rất nhiều trẻ nhỏ đòi bố mẹ mua cho họ đồ chơi. Bất ngờ, tôi thấy một con búp bê rất đẹp. Tôi mải mê ngắm nghía con búp bê mà quên mất phải theo sát bố. Và rồi, tôi bị lạc. Lúc đó, tôi rất sợ hãi. Xung quanh có rất nhiều người đi lại. Tôi bắt đầu chạy đi tìm bố. Nhận thấy tôi khóc, một cô nhân viên tốt bụng đến hỏi chuyện. Tôi kể cho cô nghe, cô đề xuất sẽ đưa tôi tới chỗ bảo vệ. Sau đó, chú bảo vệ đã thông báo qua loa để bố biết. Khoảng mười phút sau, bố đã đến đón tôi. Tôi chạy tới ôm chầm lấy bố, khóc nức nở. Bố nhẹ nhàng nói: “Không sao con, bố ở đây rồi!”. Rồi, bố quay sang cảm ơn chú bảo vệ và cô nhân viên.
Trải nghiệm này đã để lại trong tôi một bài học quý giá về tình yêu thương của người thân và sự quan trọng của việc chú ý và tuân thủ lời dạy của cha mẹ.