Thạch Sanh là câu chuyện cổ tích mang theo thông điệp: nhận cái lành khi làm điều tốt, gặp điều ác khi làm điều xấu. Tác phẩm này được nghiên cứu trong chương trình môn Ngữ văn lớp 6.
Mytour sẽ cung cấp Bài văn mẫu lớp 6: Diễn cảnh Lý Thông kể lại câu chuyện Thạch Sanh, bao gồm 8 bài văn mẫu. Các bạn học sinh có thể tham khảo nội dung chi tiết ngay sau đây.
Diễn cảnh Lí Thông kể lại câu chuyện Thạch Sanh - Mẫu 1
Tôi tên là Lí Thông. Công việc của tôi là buôn bán rượu. Một ngày nọ, khi đang đi ngang qua gốc cây đa, tôi bắt gặp một chàng trai đang mang trên vai một bó củi lớn. Thấy anh ta trông khỏe mạnh, tôi đã đến gần để trò chuyện và làm quen.
Chàng trai đó tên là Thạch Sanh. Anh ấy sống một mình dưới gốc cây đa. Tôi đã đề nghị kết bạn và mời anh ta về ở chung với tôi. Thạch Sanh đồng ý ngay lập tức.
Ở trong vùng có một con yêu tinh thường đi săn và ăn thịt người. Dù quân đội đã cố gắng diệt trừ nhiều lần nhưng không thành công. Nhân dân phải thiết lập một miếu thờ, mỗi năm phải đưa một người làm hiến tế cho nó. Năm đó, đến lượt tôi. Vì thế, tôi đã nảy ra một kế hoạch để đánh lừa Thạch Sanh thay tôi. Vào một buổi chiều, tôi chuẩn bị một bữa tiệc rượu. Khi Thạch Sanh trở về nhà, tôi mời anh ta vào. Chúng tôi đã ăn uống và trò chuyện cùng nhau. Sau đó, tôi nói:
- Đêm nay, lượt canh giữ miếu thờ của tôi đến rồi. Tuy nhiên, có một lý do khẩn cấp, và bàn tiệc chưa kịp dọn dẹp xong. Vậy, em có thể thay tôi một đêm không? Sáng mai sẽ đến lượt anh quay lại.
Thạch Sanh nghe như vậy, không nghi ngờ gì mà đồng ý ngay. Tôi vui mừng vì đã tránh khỏi tai họa. Đêm đó, khi tôi đang ngủ, nghe thấy có tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng gọi của Thạch Sanh. Tưởng như có linh hồn oán trách đến đòi nợ, tôi lo sợ nên không dám mở cửa ra.
Thạch Sanh nói:
- Lí Thông ơi, đây là Thạch Sanh! Anh mau mở cửa cho em đi!
Tôi tỉnh táo lại để mở cửa. Thạch Sanh vẫn còn sống và quay trở về, cầm theo đầu của con yêu tinh. Tôi nảy ra ý định để chiếm đoạt thành công của Thạch Sanh. Tôi nói:
- Con yêu tinh này là của vua nuôi dưỡng. Nếu anh giết nó, anh chắc chắn sẽ phải chịu hình phạt. Bây giờ, hãy nhanh chóng trốn đi, mọi thứ sẽ được tôi lo.
Thạch Sanh không màng đến sự nghi ngờ, ngay lập tức lẩn trốn. Tôi sau đó đem đầu con yêu tinh đến biếu vua. Vua đã thưởng cho tôi, ban cho tôi danh hiệu Quận Công.
Vua có một công chúa đã đến tuổi lập gia đình, vì thế đã mở lễ kén rể. Trong lễ kén rể, công chúa bị một con chim ưng khổng lồ mang đi. Vua gọi tôi vào và sai tôi tìm công chúa, hứa sẽ ban cho tôi hôn phối. Mấy ngày trôi qua mà không có tin tức. Tôi lập tức ra lệnh cho dân mở lễ hát xướng mười ngày. Trong lúc đó, tôi tình cờ gặp lại Thạch Sanh.
Biết tin tìm công chúa, Thạch Sanh kể lại sự việc bị thương bởi chim ưng và xin được đi cùng. Khi đến hang, Thạch Sanh yêu cầu được xuống trước. Sau một lúc, công chúa đã được cứu lên. Tôi ngay lập tức ra lệnh cho quân sĩ lấp kín lối vào hang, sau đó về cung.
Sau khi quay về cung, công chúa lặng lẽ và lạnh lùng. Vua đã hoãn lễ cưới, tìm người chữa bệnh cho công chúa nhưng không khỏi. Một ngày, vua gọi tôi vào cung. Khi tới, tôi nhận thấy Thạch Sanh đang đứng trước cung điện. Thậm chí còn có công chúa đang cười nói vui vẻ. Khi đó, tôi cảm thấy sự kỳ lạ. Vua đã biết mọi chuyện. Vua ra lệnh cho Thạch Sanh được quyền trừng trị tôi. Tôi thỉnh cầu lòng tình thương anh em và mong được tha cho một sống lại. Trên đường trở về quê nhà, tôi bị sét đánh và sau đó hóa thành con bọ hung.
Thành Thật Cải Lương kể lại chuyện Thạch Sanh
Tôi là Lí Thông, buôn rượu là nghề. Một hôm, tôi ngang qua gốc đa, thấy một chàng trai gánh bó củi lớn. Thấy anh ta tráng kiện, tôi đến kết bạn. Hóa ra, tên anh chính là Thạch Sanh, mồ côi cha mẹ, ở một mình dưới gốc đa gần đó. Tôi đề nghị kết nghĩa và mời anh về ở chung. Anh ấy đồng ý ngay, và từ đó, mọi việc trong nhà đều có sự giúp đỡ của Thạch Sanh.
Trong khu vực có một con yêu quái tinh ranh, thường ăn thịt người. Quân quân đã cố gắng diệt trừ nhiều lần nhưng vô ích. Người dân phải dựng miếu thờ, hàng năm đều phải đem ra một mạng người. Năm ấy đến lượt nhà tôi. Không muốn hy sinh, tôi nảy ra kế nhờ Thạch Sanh thay thế. Chiều hôm đó, tôi sắp đặt một bàn rượu chờ đợi anh em kết nghĩa. Hai chúng tôi ăn uống, trò chuyện vui vẻ. Tôi bảo:
- Đêm nay, anh phải trực canh miếu thờ, nhưng rượu vẫn còn chưa kịp cất, vậy em xin anh thay đêm nay, sáng mai quay lại.
Thạch Sanh chấp nhận. Tôi vui mừng vì đã thoát khỏi hiểm nguy. Nhưng đến đêm hôm đó, khi tôi đang nằm ngủ, có tiếng gõ cửa, rồi tiếng gọi của Thạch Sanh. Nghĩ rằng là ma quỷ trở lại, tôi và mẹ sợ hãi không mở cửa.
Sau đó, Thạch Sanh nói:
- Lí Thông ơi, đây là Thạch Sanh đây! Mở cửa nhanh cho tôi!
Nghe thấy, tôi tỉnh táo ra để mở cửa. Hóa ra, hắn vẫn sống và đã quay trở lại, cầm đầu con quái vật. Tôi nghĩ sẽ được thưởng lớn, liền nghĩ ra kế lừa hắn. Tôi nói:
- Con vật ấy là của vua nuôi. Em giết nó phải chịu trách nhiệm. Giờ em hãy trốn đi, để mọi chuyện tôi lo.
Hắn không nghi ngờ gì, lập tức bỏ trốn. Tôi lợi dụng cơ hội đó để đưa đầu con quái tinh đến dâng vua. Nhà vua khen ngợi và thưởng cho tôi, còn phong cho làm Quận công.
Nhà vua có công chúa đến tuổi lập gia đình, tổ chức lễ kén rể. Trong lễ, công chúa bị một con đại bàng khổng lồ bắt đi. Nhà vua gọi tôi vào và sai đi tìm công chúa, hứa sẽ ban hôn cho. Nhưng đã nhiều ngày trôi qua mà vẫn không có tin tức. Tôi quyết định tổ chức hát xướng mười ngày để chờ đợi. Tình cờ, tôi gặp lại Thạch Sanh. Tôi kể lại mọi chuyện cho hắn nghe.
Thạch Sanh nghe thế, nói biết hang của quái vật và muốn đi cùng. Tôi đồng ý ngay. Khi đến hang, Thạch Sanh xin xuống trước. Sau một lúc, công chúa được giải cứu. Tôi ra lệnh cho quân lính lấp kín hang, sau đó trở về cung.
Còn về công chúa, sau khi quay về cung, không một lời nào, không một nụ cười. Nhà vua hoãn việc cưới, tìm người chữa trị nhưng vẫn không khỏi. Một ngày, nhà vua triệu tôi vào cung. Khi đến, tôi thấy Thạch Sanh đứng trước cung điện. Cùng đó, công chúa đang nói cười vui vẻ. Hóa ra, Thạch Sanh đã kể tất cả cho nhà vua nghe. Vua cho hắn quyền xử án đối với tôi. Tôi cầu xin hắn tha cho tôi một cơ hội sống lại.
Trên đường trở về quê, tôi và mẹ bị sét đánh trúng, sau đó mới trở thành bọ hung.
Đóng vai Lí Thông kể lại câu chuyện Thạch Sanh - Mẫu 3
Tôi tên là Lí Thông, làm nghề bán rượu. Một lần, tôi đi qua gốc đa, thấy một chàng trai gánh bó củi lớn. Thấy anh ta khỏe mạnh, tôi tiến lại để hỏi chuyện, biết anh ta là Thạch Sanh. Thấy anh ta sống một mình, tôi đề nghị kết nghĩa anh em. Thạch Sanh đồng ý mà không suy nghĩ gì, sau đó chúng tôi sống cùng với mẹ già của tôi.
Kể từ khi có Thạch Sanh, mẹ con tôi thoải mái hơn nhiều. Trong vùng có một con chằn tinh khét tiếng, thường ăn thịt người. Quân lính đã nhiều lần đi diệt nhưng không thành công. Dân làng phải lập miếu thờ, mỗi năm phải đưa cho nó một mạng người.
Năm ấy đến lượt tôi. Tôi nghĩ sẽ lừa Thạch Sanh đi canh miếu thờ. Chiều hôm đó, Thạch Sanh đi kiếm củi về, tôi mời anh ta ăn uống, rồi bảo:
- Đêm nay, đến lượt anh canh miếu thờ, nhưng vẫn còn mẻ rượu chưa xong, em xin anh thay một đêm, sáng mai lại về.
Thạch Sanh nghe tôi nói, không có chút nghi ngờ mà đồng ý ngay. Tôi thấy nhẹ lòng vì không phải đối mặt với chằn tinh. Đêm đó, tôi đang ngủ sâu thì nghe có tiếng gõ cửa. Là giọng của Thạch Sanh. Tưởng Thạch Sanh trở về đòi mạng, mẹ con tôi van xin. Khi Thạch Sanh vào, hắn kể lại việc giết chằn tinh, tôi mới biết hắn chưa chết. Nghe xong, tôi bảo với Thạch Sanh:
- Con trăn đó là của nhà vua nuôi đã lâu. Giờ em giết nó, sẽ bị xử tội chết. Em hãy mau trốn đi, mọi việc anh sẽ lo.
Thạch Sanh tin lời tôi, chạy trốn. Ngày hôm sau, tôi vui vẻ mang đầu chằn tinh vào cung, và được nhà vua thưởng, phong cho làm Quận công.
Vua có công chúa đến tuổi lấy chồng. Nhiều hoàng tử từ nhiều nước khác nhau gửi sứ đi hỏi công chúa, nhưng không ai được chấp nhận. Nhà vua buộc phải mở hội cho các hoàng tử và các thiếu nữ trong vương quốc, để công chúa từ tầng cao ném quả cầu may: nếu quả cầu rơi vào ai, công chúa sẽ lấy người đó. Tôi cũng tham gia buổi lễ. Khi công chúa sắp ném quả cầu thì bị một con đại bàng bắt đi.
Từ khi công chúa biến mất, nhà vua rất lo lắng, sai tôi đi tìm và hứa sẽ kết hôn với công chúa. Nhưng tôi không biết nơi nào tìm nàng. Tôi bảo dân mở hội hát xướng mười ngày để nghe tin tức. Trong lễ hội, tôi gặp lại Thạch Sanh. Tôi kể cho hắn nghe về việc tìm kiếm công chúa. Thạch Sanh nói rằng hắn biết nơi ẩn nấp của đại bàng và muốn đi cùng. Khi đến hang, Thạch Sanh xin được xuống hang cứu công chúa. Khi đã cứu được công chúa lên, tôi bảo quân lính phủ đầy hang lại, giam Thạch Sanh lại ở dưới.
Sau khi công chúa được cứu về cung, cô không nói năng không mỉm cười. Vua quyết định hoãn việc cưới xin. Tôi phải mời rất nhiều thầy thuốc về. Nhưng không ai chữa lành được cô. Một ngày, trong cung vọng lên tiếng đàn lạ. Công chúa nghe thấy liền mỉm cười, yêu cầu vua gọi người đánh đàn vào. Tôi cũng được nhà vua gọi. Hóa ra người đánh đàn chính là Thạch Sanh. Nhìn thấy hắn, trong lòng tôi rất lo sợ. Thạch Sanh đã kể toàn bộ sự việc cho vua nghe. Vua nghe xong, tức giận, ra lệnh bắt giam hai mẹ con tôi, giao cho Thạch Sanh xử lí. Nhớ lại tình nghĩa xưa, Thạch Sanh tha cho chúng tôi, cho phép trở về quê cũ.
Trên đường về quê, mẹ con tôi bị sét đánh trúng, hóa thành bọ hung. Khi bị hình phạt làm thú vật, tôi cảm thấy hối hận về những sai lầm của mình.
Lí Thông diễn vai kể chuyện về Thạch Sanh - Mẫu 4
Tôi là Lí Thông, buôn rượu làm nghề của tôi. Nhờ sự khéo léo trong việc ủ rượu ngon, nên tôi nổi tiếng khắp làng.
Một lần, khi tôi ngồi uống nước ở quán gần gốc đa, thì nhìn thấy một chàng trai vạm vỡ, da sáng bóng, gánh một bó củi lớn trên vai. Tôi tò mò, hỏi ra mới biết đó là Thạch Sanh, một chàng trai mồ côi kiếm sống bằng nghề chặt củi. Thấy Thạch Sanh hiền lành, khỏe mạnh mà lại mồ côi, tôi suy nghĩ: “Thạch Sanh mạnh mẽ nhưng lại hơi ngây thơ, nếu mang về nhà giúp việc chắc tôi sẽ nhẹ nhõm hơn”. Vậy là tôi đề nghị kết nghĩa anh em với Thạch Sanh, rồi mời cậu ta về nhà làm việc để tiện lợi dụng.
Từ khi có Thạch Sanh, mẹ con tôi được nhẹ nhàng hơn nhiều. Công việc nặng nhọc trong nhà, Thạch Sanh đều làm hết. Hai mẹ con tôi từ đó được nghỉ ngơi nhiều hơn. Trong vùng, có một con chằn tinh hung ác, sở hữu phép thuật kỳ diệu, thường xuyên bắt người ăn thịt. Dân làng phải lập một miếu thờ, hàng năm phải hiến tế một sinh linh để dỗ nó.
Năm đó, đến nhà tôi. Tôi bàn với mẹ nghĩ ra một kế để lừa Thạch Sanh đi hiến tế. Tối hôm đó, tôi mời Thạch Sanh ăn uống say sưa, sau đó nói:
- Sắp tới, anh phải đi giao rượu xa. Dường như, làng muốn anh đi canh miếu. Chuyến đi này quan trọng quá, anh lo không đi được, em có thể giúp anh canh miếu thay được không?
Nghe tôi nhờ vả, Thạch Sanh không do dự đồng ý ngay:
- Anh hoàn toàn tin tưởng giao việc cho em.
Nghe điều đó, tôi và mẹ vui mừng không ngớt. Đêm hôm đó, khi tôi đang ngủ mê, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa, sau đó là tiếng gọi giống như của Thạch Sanh:
- Anh Lí Thông ơi!... Anh Lí Thông ơi!
Nghe tiếng gọi, mẹ con tôi đều nghĩ rằng Thạch Sanh đã trở về đòi mạng. Tôi và mẹ đứng trước cửa van xin khẩn thiết:
- Em ơi, xin em hiếu thảo, tha thứ cho mẹ và anh…
Thạch Sanh không hiểu tại sao mọi người lại như vậy, bèn nói:
- Anh ơi, đây là em. Em không chết, em vẫn sống đây mà!
Khi đó tôi mới tin rằng Thạch Sanh vẫn còn sống. Nhưng làm sao anh ấy có thể sống trở lại được? Liệu anh biết rằng ở miếu có chằn tính, và chỉ muốn quay về để trả thù? Tôi mở cửa và hỏi:
- Sao anh về sớm vậy, anh nhờ anh canh miếu mà.
Nghe vậy, Thạch Sanh trung thực kể lại câu chuyện giết chằn tinh, mẹ con tôi mới yên tâm. Thấy Thạch Sanh nắm lấy đầu chằn, tôi nhanh chóng nói:
- Ơ kìa, con trăn ấy là của nhà vua nuôi đã lâu. Nay em giết nó, chắc chắn sẽ bị kết tội chết. Vậy nên, lúc này đã muộn, em nên mau mắn trốn đi! Có gì để lại cho anh lo liệu ở nhà.
Thạch Sanh không do dự, lắng nghe tôi. Buổi sáng hôm sau, tôi vui mừng đưa xác chằn tinh về kinh đô để nhận thưởng. Tôi được vua khen ngợi và phong làm đô đốc.
Vào một năm, nhà vua có công chúa đến tuổi lấy chồng nhưng chưa có lựa chọn phù hợp. Vua quyết định tổ chức một lễ hội ném quả cầu may mắn từ trên cao để tìm ra phò mã cho công chúa. Tôi cũng hồ hởi tham dự lễ hội này, hy vọng có thể giành được quả cầu, một bước tiến xa. Nhưng khi công chúa sắp ném quả cầu, thì bị một con đại bàng cướp đi. Kinh đô xôn xao tìm kiếm công chúa.
Tôi được vua ủy thác nhiệm vụ đi tìm công chúa và hứa sẽ lấy con gái vua. Nhưng tôi vừa vui vừa lo. Trên đường tìm công chúa, gặp Thạch Sanh. Tôi kể cho cậu ấy nghe về tình hình. Thạch Sanh biết chỗ ẩn của đại bàng, đề nghị được đi cùng tôi. Khi đến nơi, Thạch Sanh sẵn lòng xuống hang tìm công chúa. Sau khi giải cứu công chúa, tôi ra lệnh người lấp cửa hang, nhốt Thạch Sanh lại ở dưới.
Tuy nhiên, sau khi công chúa trở về cung mặt không biểu cảm, vua lo lắng. Tôi mời nhiều nhà sư, đạo sĩ đến cầu nguyện nhưng không hiệu quả. Một ngày, tiếng đàn phát ra từ tù phát. Bất ngờ, công chúa muốn gặp người đánh đàn. Vua cho người đánh đàn vào cung. Trước đám đông, Thạch Sanh tố tôi. Vua muốn trừng phạt tôi, nhưng Thạch Sanh tha cho mẹ con tôi về quê. Trên đường về, mẹ con tôi bị sét đánh biến thành bọ hung.
Thủ vai Lí Thông kể truyện Thạch Sanh - Mẫu 5
Tôi là Lí Thông, một người bán rượu. Đang đi bán rượu ở xã Cao Bình, nghỉ chân ở quán nước gần gốc đa, thấy một người mang củi về. Nghĩ đó phải là người mạnh mẽ, tôi đến gặp.
Anh ấy là Thạch Sanh. Từ bé mồ côi, chỉ có chiếc búa của cha để lại. Biết anh là người thật thà, dễ mềm lòng nên tôi quyết định kết nghĩa với Thạch Sanh, mời anh về ở cùng tôi và mẹ già. Thạch Sanh đồng ý vui vẻ.
Từ đó, Thạch Sanh đảm nhận mọi công việc nặng nhọc trong nhà, giúp mẹ con tôi nhẹ nhõm hơn. Trong vùng có một con chằn tinh hung ác, thường xuyên bắt người ăn thịt. Dân làng đành nộp người để nó thịt để yên ổn. Khi lượt của nhà tôi, tôi nghĩ ra kế nhờ Thạch Sanh thay thế. Tối đó, mời Thạch Sanh uống say, nhờ cậu trông miếu. Cậu ấy đồng ý ngay. Mẹ con tôi vui mừng lắm.
Đêm hôm đó, nghe tiếng gọi của Thạch Sanh, mẹ con tôi nghĩ cậu ấy đến đòi mạng, van xin. Sau khi nghe Thạch Sanh giải thích, mẹ con mới yên tâm. Tôi lừa Thạch Sanh đó là con vật nuôi của vua để cậu trốn. Sáng hôm sau, mang đầu chằn tinh đến gặp vua. Được vua khen ngợi và bổ nhiệm làm đô đốc.
Năm đó, nhà vua muốn tìm rể cho công chúa bằng cách ném cầu. Người nào bắt được cầu sẽ được làm phò mã. Trong lễ, công chúa bị đại bàng mang đi. Nhà vua giao cho tôi trách nhiệm tìm công chúa.
Trên đường, gặp Thạch Sanh. Nghe tôi kể, cậu ấy biết hang đại bàng, xin được đi cùng. Tôi đồng ý. Đến nơi, cậu ta xuống hang cứu công chúa. Sau khi công chúa được cứu, tôi sai người lấp cửa, đưa công chúa về cung. Từ đó, công chúa im lặng. Vua lo lắng, tìm mọi cách nhưng không có kết quả.
Một hôm, từ trong cung vang lên tiếng đàn. Công chúa vui vẻ, nhà vua cho người đánh đàn thưởng. Hóa ra là Thạch Sanh. Cậu ấy kể sự thật, khiến vua tức giận. Vua giam mẹ con tôi, giao cho Thạch Sanh xử lý. Cậu ta tha cho mẹ con tôi về quê. Nhưng trên đường, mẹ con tôi bị sét đánh, hóa kiếp thành bọ hung.
Tôi đóng vai Lí Thông trong câu chuyện về Thạch Sanh - Mẫu 6
Lí Thông là nghề kinh doanh rượu. Một lần, trên đường về, tôi bắt gặp một anh chàng to lớn, rất khỏe mạnh. Tôi quyết định tiếp cận và làm quen với anh ta.
Tên của anh là Thạch Sanh. Tính tình hiền lành, thật thà. Tôi đề xuất kết nghĩa anh em và anh ấy đồng ý ngay.
- Anh không phê bình tôi về tình trạng nghèo khó mà chấp nhận kết nghĩa anh em, điều đó khiến tôi vô cùng vui. Tôi hứa sẽ luôn lắng nghe và giúp đỡ anh.
Sau cuộc gặp, chúng tôi cùng trở về nhà. Có Thạch Sanh, cuộc sống của tôi và mẹ trở nên dễ dàng hơn, không còn phải đối mặt với những khó khăn lớn. Mẹ tôi cũng vui mừng không kém. Trong làng, có một con chằn tinh khổng lồ luôn đe dọa dân làng. Mỗi năm, chúng phải đánh đổi một sinh mạng để tránh khỏi sự phá hoại của nó. Đến lượt nhà tôi, để tránh việc đó, tôi quyết định nhờ Thạch Sanh giúp đỡ.
- Hôm nay anh có một thùng rượu lớn, không thể mang ra ngoài trông miếu, em sẽ thay anh được không?
Nghe đề nghị, Thạch Sanh không do dự mà đồng ý ngay. Tôi và mẹ rất vui mừng, cuối cùng cũng thoát khỏi tình hình nguy hiểm này. Tuy nhiên, vào nửa đêm, khi mẹ con tôi đang ngủ, tôi nghe thấy tiếng Thạch Sanh gọi:
- Anh Thông ơi, em đã về rồi, mở cửa giúp em.
Ban đầu, tôi nghĩ đó là linh hồn Thạch Sanh quay về để trả thù, khiến tôi rất sợ hãi. Tôi đến bàn thờ khóc lóc, van xin tổ tiên, sau đó mới ra mở cửa. Nhưng khi tôi mở cửa, ngạc nhiên lạ lùng, thấy Thạch Sanh đang cầm đầu của con chằn tinh. Nghe Thạch Sanh kể lại việc giết chằn tinh, tôi vừa kinh ngạc vừa phục mạnh, nhưng không muốn Thạch Sanh nhận phần thưởng từ vua. Tôi bảo:
- Con vật này là của vua nuôi, sao em dám giết nó. Bây giờ em chắc chắn bị tội tày đình rồi. Em phải nhanh chóng trốn đi, mọi việc ở đây để anh lo.
Thạch Sanh nghe như vậy, ngay lập tức tin tưởng, gói ghém đồ đạc rồi trở về gốc đa quen thuộc. Còn tôi, sáng hôm sau ngay lập tức mang đầu của con chằn tinh đến triều đình để nhận thưởng. Nhà vua tỏ ra rất hài lòng và khen ngợi, sau đó phong tôi làm Đô Đốc tại triều đình.
Nhà vua có một công chúa đã đến tuổi lập gia đình. Hoàng tử từ nhiều nước đến cầu hôn nhưng công chúa không hài lòng. Vua quyết định mở lễ hội ném cầu kén rể. Trong buổi lễ, khi công chúa chuẩn bị ném cầu, thì bất ngờ bị một con đại bàng bay qua cướp đi. Vua lo lắng, ngay lập tức sai tôi đi tìm công chúa, hứa sẽ gả cho ai đem công chúa về và truyền ngôi.
Tôi lúng túng vô cùng, không biết tìm công chúa ở đâu. Nhớ đến Thạch Sanh đã giúp mình nhiều năm trước, tôi quyết định tìm gặp anh ta. Tôi tổ chức một buổi hội lớn, Thạch Sanh cũng đến. Tôi kể về việc công chúa bị đại bàng bắt cho anh ta nghe, và cậu ta nói:
- Hôm qua, khi tôi đang chẻ củi dưới gốc đa, thấy con đại bàng cắp một cô gái. Tôi dùng cung bắn trúng, vết thương có lẽ không quá nặng nên nó vẫn cố bay đi. Tôi theo vết máu, thấy hang động của nó.
Tôi vui mừng, dẫn theo quân bảo hộ Thạch Sanh. Khi đến hang động, Thạch Sanh xuống hạng để cứu công chúa. Tôi buộc dây vào lưng rồi Thạch Sanh đi xuống. Khi công chúa được cứu lên, tôi đã cùng công chúa trở về, để Thạch Sanh ở lại dưới hang.
Kể từ khi công chúa về, không ai thấy nàng nói hay cười, hành động cứ lặng lẽ như bóng ma. Cả hoàng thân và tôi đều cố gắng mọi cách, mời thầy thuốc tài ba nhất về chữa trị nhưng vẫn không giúp được gì. Một ngày, từ trong ngục tù vọng ra âm nhạc du dương làm gió trong cung điều gì đã làm vương giả cũng tỉnh giấc. Nghe tiếng nhạc, công chúa vui mừng cười, yêu cầu cha mời người đó đến gặp. Điều bất ngờ là người đánh đàn chính là Thạch Sanh. Trước mặt đại đế và quần thần, tôi rất xấu hổ khi Thạch Sanh bày tỏ mình, tiết lộ tất cả tội ác mà tôi đã gây ra. Sau khi nghe hết mọi chuyện, vua quyết định gả con gái cho Thạch Sanh và để cậu ta ra phán xử cho hai mẹ con tôi. Thạch Sanh tha thứ cho gia đình tôi, nhưng trên đường về, mẹ con tôi bị sét đánh, biến thành bọ hung.
Bây giờ, sống trong hình dạng của một con bọ hung, tôi chịu đựng đau khổ không tưởng. Đó là cái giá tôi phải trả cho sự ác độc và tham lam của mình. Tôi muốn khuyên bảo mọi người rằng, đừng bao giờ sống giống như tôi, điều quý báu nhất trên đời là sống một cuộc đời lương thiện.
Thạch Sanh nghe xong, không lâu suy nghĩ, gói ghém đồ đạc rồi trở về gốc đa quen thuộc. Còn tôi, sáng hôm sau liền mang đầu của con chằn tinh lên triều đình nhận thưởng. Vua bày tỏ lòng hài lòng và khen ngợi, rồi phong tôi làm Đô Đốc tại triều đình.
Tôi là Lí Thông, một người bán rượu. Một lần, tôi đang nghỉ chân tại một quán nước gần gốc đa, thấy một người mang về một bó củi lớn. Tôi nghĩ đó chắc là người có sức khỏe phi thường, liền đến gần làm quen.
Người đó tên Thạch Sanh, từ nhỏ đã mồ côi, cả đời chỉ có một chiếc búa mà cha để lại. Tôi biết anh ta thật thà và dễ lợi dụng, nên quyết định kết nghĩa anh em với Thạch Sanh, rồi mời anh ta về ở cùng với mẹ già và tôi.
Kể từ khi có Thạch Sanh, mẹ con tôi ít gánh nặng hơn. Trong vùng có một con chằn tinh hung ác, sở hữu phép thuật khó lường, thường xuyên săn đuổi và ăn thịt người. Để bảo đảm sự yên bình, dân làng phải đồng ý đưa người cho nó để nó không gây rối nữa. Năm đó, khi đến lượt nhà tôi, tôi nảy ra ý định nhờ Thạch Sanh thay thế. Tối đó, sau bữa ăn no say, tôi đã mời Thạch Sanh đi trông miếu thay mình. Không cần suy nghĩ nhiều, Thạch Sanh đã chấp nhận ngay. Tôi và mẹ rất vui vẻ.
Đêm hôm đó, khi tôi đang ngủ say, bỗng dưng có tiếng gọi của Thạch Sanh. Mẹ con tôi lo sợ rằng Thạch Sanh đến đòi mạng. Nhưng khi Thạch Sanh kể lại chuyện, tôi liền nói với cậu ta:
- Con trăn ấy là thú nuôi của hoàng thượng. Bây giờ em giết nó, chắc chắn sẽ bị xử tử. Em nên trốn đi, để mọi việc anh sẽ lo.
Thạch Sanh tin tưởng tôi, rồi trốn đi. Tôi mang đầu của con chằn tinh đến cung, và được nhà vua ban thưởng, phong tôi làm Quận công.
Nhà vua có một công chúa đến tuổi lập gia đình. Nhiều hoàng tử từ nhiều nơi đến cầu hôn nhưng không ai được lòng công chúa. Nhà vua phải tổ chức một hội lớn, công chúa sẽ ném quả cầu may từ lầu cao: ai mà quả cầu rơi trúng, công chúa sẽ lấy. Nhưng khi công chúa chuẩn bị ném quả cầu, một con đại bàng bất ngờ xuất hiện và cướp đi quả cầu.
Nhà vua lo sợ, sai tôi đi tìm công chúa. Nhưng tôi không biết nàng ở đâu. Tôi mở hội hát xướng mười ngày để nghe ngóng. Gặp Thạch Sanh, tôi kể về việc tìm công chúa. Thạch Sanh nói biết hang của đại bàng và muốn đi cùng. Cậu ta dẫn tôi và quân lính đến hang. Thạch Sanh đề xuất xuống hang cứu công chúa. Tôi nhốt Thạch Sanh ở dưới, lấp kín cửa.
Công chúa trở về cung không nói cười. Vua hoãn việc cưới, mời thầy thuốc về vẫn không chữa được. Một ngày, trong cung vang lên tiếng đàn lạ. Công chúa cười, yêu cầu vua mời người đánh đàn vào. Đó là Thạch Sanh. Thạch Sanh kể sự tình cho vua nghe. Vua tức giận, giao Thạch Sanh xử lí mẹ con tôi. Thạch Sanh tha họ về quê.
Mẹ con tôi bị sét đánh, hóa thành bọ hung. Tôi hối hận vô cùng về tội lỗi mình gây ra.
Đóng vai Lí Thông kể lại truyện Thạch Sanh - Mẫu 8
Tôi là Lí Thông, bán rượu. Một lần, đi qua gốc đa, thấy Thạch Sanh gánh củi. Đề nghị kết nghĩa anh em và cậu ta đồng ý. Thạch Sanh giúp đỡ mẹ con tôi, sống vui vẻ hơn.
Trong vùng, có con chằn tinh hung ác, buộc dân làng phải nộp một mạng người hàng năm. Năm đó đến lượt nhà tôi. Tôi lo sợ, nghĩ ra cách lừa Thạch Sanh thay mình. Khi Thạch Sanh về, tôi mời cậu ăn uống, rồi đề nghị:
- Hôm nay đến lượt anh canh miếu, nhưng mà rượu chưa cất xong. Anh có thể thay tôi một đêm không?
Thạch Sanh đồng ý ngay. Tôi vui mừng thoát khỏi nạn. Nửa đêm, nghe gõ cửa, tưởng Thạch Sanh đòi mạng, tôi và mẹ van xin. Thạch Sanh gọi tên tôi, tôi mới bình tĩnh. Mở cửa ra, thật sự là Thạch Sanh. Hắn kể chuyện cho tôi. Tôi nói với Thạch Sanh:
- Anh Thạch Sanh à!
Lúc đó mới yên bình lòng. Tôi mở cửa, gặp Thạch Sanh. Hắn kể lại mọi chuyện. Tôi bảo hắn:
- Đó là thú nuôi của vua, giết nó là phạm tội. Bây giờ là lúc chưa sáng, hãy trốn đi ngay.
Thạch Sanh không một lời nghi ngờ, ngay lập tức bỏ trốn. Tôi nhanh chóng mang đầu con chằn tinh đến tặng vua. Vua khen ngợi và thưởng cho tôi, còn phong làm Quận công.
Cũng vào thời điểm đó, công chúa đã đến tuổi lấy chồng. Trong buổi kén rể, một con đại bàng khổng lồ bắt công chúa đi. Nhà vua lo sợ, sai tôi đi tìm công chúa, hứa gả công chúa cho ai cứu được. Sau nhiều ngày mòn mỏi, không có tin tức, tôi mở hội hát xướng mười ngày để nghe tin tức. Trong hội, tôi gặp lại Thạch Sanh và kể cho hắn nghe về việc tìm công chúa.
Thạch Sanh kể về hang của đại bàng và đề nghị được đi cùng. Tôi đồng ý ngay. Khi đến hang, Thạch Sanh xuống trước. Anh ta chiến đấu với đại bàng và giải cứu công chúa. Tuy nhiên, tôi đã ra lệnh cho quân lính lấp kín cửa hang, sau đó quay về.
Nhưng sau khi trở về, công chúa không nói cũng không cười. Ngự y không thể chữa trị. Nhà vua phải hoãn đám cưới. Một ngày, tôi được nhà vua triệu đến. Trong cung, tôi thấy Thạch Sanh đang kể chuyện. Vua tức giận và cho Thạch Sanh quyền xử tôi. Nhớ đến lòng tốt, Thạch Sanh tha cho chúng tôi được về quê.
Trên đường trở về quê, mẹ con tôi bị sét đánh trúng, biến thành bọ hung. Vì thế, giờ đây, tôi hối hận sâu sắc về những sai lầm của mình.