Đề bài: Truyện ngụ ngôn Chân, Tay, Tai, Mắt, Miệng là một bài học sâu sắc về tinh thần đoàn kết. Dựa trên hiểu biết về câu chuyện, hãy diễn xuất vai diễn của một trong bốn nhân vật: chân, tay, tai, mắt, miệng để tái hiện câu chuyện.
Dàn ý mô tả vai diễn của Mắt trong truyện Chân, Tay, Tai, Mắt, Miệng
I. Khởi đầu
- Tổng quan về bản thân: Là cô Mắt xinh đẹp thuộc dòng dõi họ.
- Tổng quan về truyện “Chân, Tay, Tai, Mắt, Miệng” (tóm tắt, giá trị nội dung và nghệ thuật…).
II. Nội dung
1. Tranh cãi giữa Chân, Tay, Tai và lão Miệng
- Chân, Tay, Tai và tôi cảm thấy ghen tị với lão Miệng vì cho rằng lão ấy chỉ ăn không làm việc, trong khi chúng tôi phải lao động mệt mỏi suốt năm.
- Cả nhóm chúng tôi tới thăm nhà lão Miệng mà không có lời chào hỏi, ngay lập tức nói thẳng với lão rằng “Từ giờ chúng tôi không nuôi ông nữa”.
- Chân và Tay không còn hứng thú để tham gia vào hoạt động vui chơi như trước kia.
- Tôi cảm thấy mệt mỏi suốt ngày, cảm giác mắt như rất nặng và buồn ngủ nhưng không thể ngủ được.
- Tai của tôi không còn nghe rõ, luôn cảm thấy ù ù như tiếng xay lúa vang vọng trong đầu.
→ Cả đám chúng tôi mệt mỏi và cảm thấy lủng lẳng.
3. Giải pháp cho hậu quả
- Chúng tôi cố gắng đến nhà lão Miệng, giúp lão đứng dậy và tìm thức ăn cho lão.
- Chúng tôi quay về sống hòa thuận, mỗi người đảm nhận công việc của mình mà không ghen tỵ hay gặp mâu thuẫn.
III. Kết luận
- Tóm tắt: Từ câu chuyện tự ái của chúng tôi, chúng tôi rút ra bài học: Trong một cộng đồng, mỗi thành viên không thể sống độc lập mà cần phải dựa vào nhau, hỗ trợ lẫn nhau để tồn tại; do đó, hợp tác và tôn trọng là điều quan trọng.
- Bài học cho bản thân: Phải tích hợp vào cộng đồng…
Mô tả vai diễn của Mắt kể lại Chân Tay, Tai, Mắt, Miệng - Mẫu 1
Tôi là Mắt, từ ngày xưa đến nay, cùng với cậu Chân, cậu Tay, bác Tai và lão Miệng, chúng tôi luôn sống hòa thuận bên nhau. Một ngày nọ, tôi than thở với cậu Chân, cậu Tay như sau:
– Các anh ạ! Mỗi ngày tôi càng cảm thấy tức giận hơn. Bác Tai, hai anh và tôi cảm thấy mệt mỏi với công việc, làm việc mệt mỏi suốt năm. Nhưng lão Miệng thì không làm gì cả. Từ giờ trở đi, chúng ta hãy ngừng làm việc và xem lão ấy có thể tự sống được không!
Cậu Chân và cậu Tay đồng tình với ý kiến của tôi, họ nói: “Chúng ta hãy đến gặp lão Miệng và nói cho lão biết rằng lão phải tự lo cho bản thân. Đã đến lúc lão tự mình kiếm thức ăn, xem lão có làm được không nhỉ”?
Sau khi nói xong, tôi cùng cậu Chân và cậu Tay kéo nhau đến nhà lão Miệng. Khi đi ngang qua nhà bác Tai, chúng tôi thấy bác ngồi yên lặng như đang suy tư về điều gì, chúng tôi chạy vào nói:
– Bác Tai ơi, bác có đi cùng chúng tôi đến nhà lão Miệng không? Chúng tôi sẽ nói cho lão biết từ nay chúng ta sẽ không lo cho lão nữa. Bác đã làm việc vất vả quá rồi, đến lúc nghỉ ngơi thôi!
Bác Tai nghe xong gật đầu mạnh mẽ:
– Đúng vậy! Tôi sẽ đi cùng các con cháu!
Khiến cho bác Tai cùng chúng tôi dường như chạy tới nhà của ông Miệng. Khi đến đích, chúng tôi không dành thời gian chào hỏi, ngay lập tức tuyên bố với ông Miệng:
– Chúng tôi không ghé qua để thăm hỏi, hay trò chuyện với ông. Chúng tôi muốn thông báo với ông điều này: Từ giờ, chúng tôi không còn chịu trách nhiệm nuôi ông nữa. Đã đến lúc, chúng tôi phải chấm dứt sự hy sinh và cực nhọc vì ông rồi!
Ông Miệng bất ngờ lớn khi nghe chúng tôi nói như vậy, ông nói:
– Ôi, có điều gì mà mọi người vào nhà trước đã, sao lại vội vã thế?
Bốn chúng tôi đồng lòng lắc đầu đồng tình:
– Không cần phải nói thêm! Từ bây giờ, ông phải tự lo cho bản thân mình. Còn chúng tôi, chẳng còn biết gì về sự ngọt ngào, chỉ tạo ra những gánh nặng vô ích!
Sau lời nói đó, chúng tôi rút lui về và cảm thấy hạnh phúc vì tưởng rằng ông Miệng sẽ chết đói lúc nào không hay!
Một hai ngày trôi qua, tôi cùng với cậu Chân, cậu Tay và bác Tai không làm gì cả. Nhưng điều kỳ lạ là, chúng tôi không cảm thấy vui vẻ và thoải mái như trước mà lại cảm thấy mệt mỏi, uể oải. Cậu Chân, cậu Tay không có tinh thần vui vẻ như trước nữa. Tôi thì suốt ngày mặt đen sì, mệt mỏi. Bác Tai thì luôn cảm thấy như đang bị một cái máy xay lúa quay lủng lẳng bên trong. Chúng tôi sống trong tình trạng đó cho đến ngày thứ bảy, khi không còn thể chịu đựng được nữa, chúng tôi phải tụ họp lại để thảo luận. Bác Tai cố gắng nói:
– Chúng ta đã suy nghĩ và hành động sai lầm rồi các bạn ạ! Nếu chúng ta không làm việc để kiếm thức ăn cho ông Miệng, thì chúng ta cũng sẽ trở nên yếu đuối. Ông Miệng không làm gì nhưng ông có công việc là nhai thức ăn. Điều đó cũng là một loại công việc, không phải chỉ là ăn uống và nghỉ ngơi. Từ xưa đến nay, chúng ta đã sống gắn bó, thân thiết với nhau, giờ đây lại có những xích mích không đáng có. Nếu ông Miệng có đủ thức ăn, chúng ta mới có đủ sức khỏe để tiếp tục. Theo ý kiến của bác, chúng ta có nên đến giải thích lại với ông Miệng không, các bạn có đồng ý không?
Cậu Chân, cậu Tay và tôi cố gắng theo kịp bác Tai đến nhà ông Miệng. Ông Miệng thực sự rất khốn khổ, sống mòn mỏi. Môi nhợt nhạt, hai hàm khô cứng, không có sự hứng thú. Chúng tôi thành thật xin lỗi ông về sự hiểu lầm của chúng tôi. Sau đó, tôi và bác Tai giúp ông Miệng đứng dậy. Còn cậu Chân, cậu Tay thì đi kiếm thức ăn. Sau khi ông Miệng ăn xong, ông dần dần tỉnh lại. Thật kỳ lạ! Bác Tai, cậu Chân, cậu Tay và tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm và tinh thần hứng khởi hơn. Tôi nhận ra rằng, chúng tôi đã đánh giá sai ông Miệng. Từ đó, chúng tôi năm người lại sống hòa thuận, thân thiết như trước.
Mắt kể về Chân, Tay, Tai, Miệng và tôi - Mẫu số 2
Chân, Tay, Tai, Miệng và tôi - Mắt, luôn sống hòa thuận, không bao giờ xảy ra tranh cãi hay ghen tỵ. Chúng tôi luôn vui vẻ và có ích. Nhưng có một sự việc đã khiến tôi hối hận sâu sắc.
Là con gái duy nhất trong nhà, tôi thường được khen ngợi về đôi mắt cong đẹp. Nhưng chỉ khi làm việc tôi mới cảm nhận được sự vất vả - Tôi được gọi là cửa sổ của tâm hồn, nơi mọi hình ảnh của thế giới được thu nhận. Mỗi ngày, ngoài những khoảnh khắc ngắn ngủi để nghỉ ngơi, tôi luôn làm việc chăm chỉ. Có nhiều lúc tôi cảm thấy căng thẳng. Với thân hình mảnh mai, tôi dễ bị tổn thương, mỗi hạt bụi nhỏ bay vào làm tôi đau. Vật nặng rơi vào cũng làm tôi ốm. Tôi biết công việc của mình là nặng nhọc. Không chỉ tôi, cậu Tay và cậu Chân cũng vậy. Mỗi ngày hai cậu đều làm việc hết sức. Công việc kéo dài, cuối ngày hai cậu đều mệt nhừ. Đối với những người làm công sở, Tay và Chân có thể nhẹ nhàng hơn. Nhưng với những người lao động thủ công như bác nông dân, thợ xây hay công nhân phụ nữ thì hai cậu phải lao động từ sáng đến tối. Thỉnh thoảng chúng tôi đến thăm nhau, nhưng không nói được nhiều, mỗi khi mắt tôi muốn nhắm lại, hai cậu Tay, Chân cũng muốn nghỉ ngơi. Hàng xóm của chúng tôi, bác Tai, luôn im lặng. Bác chỉ chăm chú vào công việc. Công việc của bác cũng rất vất vả. Mặc dù không làm nhiều như tôi, mệt như cậu Tay, Chân, nhưng có những lúc bác cũng đau đớn vì phải nghe những lời không hay, thô tục... Những lúc như thế, bác mệt mỏi, nằm nghe nhạc ở nhà không muốn nghe những lời lẽ vô bổ nữa...
Vào một ngày, chúng tôi nhận ra rằng, chúng tôi làm việc quá nhiều trong khi lão Miệng sống quá thoải mái. Lão chỉ chơi thong thả, chờ đợi chúng tôi làm việc, đến giờ ăn lão lại là người được hưởng. Chúng tôi đã mất nhiều công sức mà không nhận được gì, không biết thưởng thức niềm vui của cuộc sống. Tôi tức giận, rủ cậu Tay, cậu Chân, bác Tai đến nhà lão Miệng, thông báo rằng từ nay chúng tôi sẽ không làm gì nữa, lão tự sống Lão Miệng rất bất ngờ. Sau khi nói xong, chúng tôi ra về, để lại lão hoang mang như chúng tôi vẫn không tin vào những gì chúng tôi vừa tuyên bố.
Từ đó, chúng tôi không làm gì nữa. Tôi chỉ ngồi chơi mà không làm việc. Cậu Tay, cậu Chân cũng không muốn làm gì. Bác Tai cả ngày cũng chỉ nằm yên trên giường nghe nhạc... Điều này kéo dài một hôm, hai hôm, ba hôm, chúng tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, rã rời. Ai cũng cảm thấy không khỏe, muốn nằm xuống như bị ốm. Tôi không còn cảm giác duyên dáng, mỗi ngày đều lờ đờ. Hai mí nặng trĩu nhưng không ngủ được. Cậu Tay, cậu Chân không còn hoạt bát như trước, không còn năng động. Bác Tai không còn nghe nhạc nữa vì không thể nghe rõ, luôn cảm thấy như có cái máy xay lúa đang vọng ra ở bên trong. Chúng tôi sống trong tình trạng khó khăn đó suốt một tuần. Đến ngày thứ bảy, chúng tôi nhận ra không thể tiếp tục như vậy, nếu không chúng tôi sẽ chết. Tôi tìm đến cậu Tay, cậu Chân, bác Tai để thảo luận. Tôi nhận ra mình đã sai. Chính tôi là người đã gây ra vấn đề này, bất ngờ đòi hỏi lão Miệng. Tôi không nhận ra rằng lão cũng có công việc của mình, tuy đơn giản nhưng không kém phần quan trọng. Nếu không có lão, chúng tôi không thể có đủ năng lượng để làm việc. Chúng tôi quyết định đi đến nhà lão Miệng. Lão cũng giống như chúng tôi, môi nhợt nhạt, hàm khô cứng. Khi thấy chúng tôi, lão rất vui. Có lẽ lão đã chờ đợi chúng tôi từ lâu. Hai cậu Tay và Chân nhanh chóng tìm thức ăn cho lão. Lão ăn xong, dần dần tỉnh lại. Chúng tôi cũng cảm thấy sảng khoái, như sắp thoát khỏi cảm giác tử thần. Mọi người trở nên thân thiện hơn, sống hòa hợp như trước. Riêng tôi cảm thấy xấu hổ với bác Tai, cậu Tay, cậu Chân và đặc biệt là với lão Miệng, từ đó tôi càng chăm chỉ hơn trong công việc.
Từ sự kiện này, tôi nhận ra mình lớn hơn và ít đỏm dáng hơn. Tôi rút ra bài học cho bản thân. Trong cuộc sống, không ai tồn tại một mình mà phải dựa vào nhau để sống. Không ai là thừa thãi hay vô ích, mỗi người đều có năng lực và vai trò của riêng mình. Nếu hiểu biết, đoàn kết và tôn trọng lẫn nhau, thì sức mạnh của mọi người sẽ được kết hợp lại thành một sức mạnh lớn lao.
Câu chuyện mà tôi, Mắt, kể là như vậy đấy. Các bạn đừng bao giờ giống như tôi nhé. Vì ích kỉ, các bạn sẽ không bao giờ cảm thấy thanh thản và đôi khi còn gây tổn thương cho người xung quanh nữa.