Cuốn sách đóng vai trò quan trọng trong cuộc sống hàng ngày của mỗi chúng ta. Tuy nhiên, với sự tiến bộ của công nghệ, việc đọc sách dường như trở nên ít phổ biến hơn. Hôm nay, Mytour xin giới thiệu Bài văn mẫu lớp 6: Nói về cảm xúc của một cuốn sách bị bỏ quên.
Tài liệu này bao gồm kế hoạch và 8 mẫu bài văn mẫu lớp 6. Chúng tôi kính mời các bạn học sinh tham khảo nội dung chi tiết dưới đây để có thêm ý tưởng cho bài viết của mình.
Kế hoạch tả lại cảm xúc của cuốn sách bị bỏ quên
1. Khai mạc
Giới thiệu tổng quan về cuốn sách và tình hình của nó (tại sao cuốn sách lại bị lãng quên).
2. Thân bài
- Trong quá khứ:
- Kể về những kỷ niệm mà cuốn sách đã chia sẻ với chủ nhân của nó.
- Tâm trạng của cuốn sách như thế nào: vui vẻ, hạnh phúc vì được ở bên cô chủ…
- Hiện tại:
- Hoàn cảnh bị bỏ rơi.
- Kể về những kỷ niệm của cuốn sách.
- Tâm trạng của cuốn sách mỗi khi nhớ về những kỉ niệm đó: buồn, đau khổ
- Xung quanh cuốn sách còn có rất nhiều bạn bè, hàng ngày họ cùng chia sẻ, kể những câu chuyện đã qua cho nhau nghe
3. Tóm tắt
Tình cảm của cuốn sách với chủ nhân của nó.
Kể về tâm sự của cuốn sách bị bỏ quên - Mẫu 1
Tôi là một cuốn sách bị bỏ quên. Tôi có tên là “Truyện cổ tích Việt Nam”. Ban đầu, cô chủ của tôi đã rất yêu thích và trân trọng tôi. Nhưng sau khi cô mua một đoạn sách mới, tôi đã bị bỏ quên ở một góc bàn.
Tôi vẫn nhớ rõ khi tôi đến với cô chủ vào lần sinh nhật thứ mười của cô. Mẹ của cô chủ đã tặng tôi cho cô. Cô chủ rất vui mừng và trân trọng tôi. Cô cầm tôi trên tay mà mỉm cười hạnh phúc. Sau đó, cô đã bọc tôi cẩn thận trong một tờ bìa trong suốt và viết tên của cô chủ cẩn thận. Mỗi ngày, cô chủ đều đem tôi ra đọc và mỗi câu chuyện của tôi đều khiến cô thích thú. Nhưng sau này, khi cô lên lớp sáu và được tặng một chiếc điện thoại thông minh, cô đã không còn quan tâm đến việc đọc sách nữa. Tôi cùng với những cuốn sách khác đã bị lãng quên trong một góc tủ. Những hạt bụi đã phủ lên tôi, khiến tôi cảm thấy cô đơn và buồn bã.
Tôi mong rằng một ngày nào đó, cô chủ sẽ nhớ lại đến tôi. Tôi và những cuốn sách khác vẫn sẽ đem lại cho cô niềm vui như trước kia.
Tôi mong một ngày nào đó cô chủ có thể nhớ đến mình. Tôi và những cuốn sách khác vẫn sẽ đem lại cho cô niềm vui thích như trước đây.
Kể về tâm sự của cuốn sách bị bỏ quên - Mẫu 2
Trong đêm hè êm đềm, gió nam thổi lồng lộng. Tiếng côn trùng rạo rực ngoài vườn. Vào nhịp võng đều đều, em lơ mơ bước vào giấc ngủ. Bất ngờ, tiếng thút thít nhẹ nhàng vang lên khắp nơi. Em mở mắt, tìm kiếm và phát hiện cuốn sách Tiếng Việt 6 đang nằm trên bàn, nhẹ nhàng như đang rên rỉ.
Em bước ra khỏi võng, tiến lại gần bàn và nhẹ nhàng nhấc cuốn sách lên, âu yếm hỏi:
- Tại sao em khóc? Có chuyện gì buồn muốn chia sẻ với chị ấy không? Chị có thể giúp em được gì không?
Cùng với nước mắt, cuốn sách nói ngập ngừng:
- Tôi buồn lắm chị ơi! Chị xem này, bìa của tôi rách hết cả, gáy thì bị rán nhấm lem nhem. Lũ chuột vấy bẩn lên người tôi... thật là hôi hám và khó chịu. Tôi bị rơi xuống gầm tủ bao lâu nay mà chị chẳng biết. May mà bà quét dọn và cứu tôi sáng nay. Nếu không thì... tôi đâu có được gặp lại chị...
Em bỗng nhớ ra rằng, cách đây không lâu sau khi thi xong, em đã đặt mấy cuốn sách lên nóc tủ, trong đó có cuốn Tiếng Việt 6 này. Có lẽ do không cẩn thận nên nó đã rơi xuống đất. Từ hôm ấy, em không còn quan tâm đến vấn đề đó nữa mà thấy nhẹ nhàng, thư giãn hơn trong những ngày hè.
Cuốn sách tiếp tục kể:
- Chị hãy nhìn lại tôi một chút đi! Bề ngoài thì xơ xác, bẩn thỉu, bên trong cũng không khá hơn. Mọi trang đều bị nhàu nát và ghi chéo. Thật là một tình cảnh đáng thương. Nhớ những ngày xưa, tôi và bạn sách giáo khoa cùng nhau trở về trường của chị với niềm vui và hi vọng. Chúng tôi mong muốn có thể giúp ích cho các anh chị trên con đường học tập. Trở về với chị Hiền, tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì được chị chăm sóc, quan tâm. Chị ấy đã làm cho tôi một chiếc áo bằng tờ họa báo rất đẹp. Chúng tôi được dán nhãn cẩn thận và xếp gọn gàng trên giá sách. Mỗi khi cần dùng, chị Hiền luôn nhẹ nhàng lật từng trang. Khi sử dụng xong, chị lại cất chúng tôi vào vị trí cũ. Nhờ vào điều đó mà sau một năm học, chúng tôi vẫn giữ được vẻ mới mẻ. Cuối cùng, khi năm học kết thúc, chị Hiền được nhận danh hiệu Học sinh xuất sắc. Chúng tôi rất tự hào về người chủ nhỏ của mình và cùng chia vui với chị ấy. Chị Hiền được nghỉ hè và chúng tôi cũng được nghỉ ngơi sau một năm học dài dằng dặc.
Sau đó là năm học mới. Tôi và bạn sách cùng trở về với chị - cô chủ mới. Tôi đã ở bên chị suốt cả năm học vừa qua. Chị cũng học giỏi như chị Hiền và chúng tôi cũng được quý trọng. Nhưng có điều chị không chăm sóc cho chúng tôi nhiều như chị Hiền. Chị thường xuyên bỏ chúng tôi vơ vẩn khắp nơi. Khi cần dùng, lại phải tìm kiếm. Đôi khi chị đặt tôi xuống bàn một cách quá mạnh mẽ đến mức tôi đau nhức khắp người. Sau vài ngày thi, chị lại đặt chúng tôi lên nóc tủ và tôi đã rơi xuống gầm tủ, trong bóng tối. Nhưng không ai để ý đến tôi, đau đớn lắm nhưng tôi không thể nào kêu to được!
Giọng kể của cuốn sách ngấm ngầm phản ánh sự giận dữ, chỉ trích. Tất cả đều là lỗi của em, do em không cẩn thận trong việc giữ gìn sách vở.
Em thực sự hối hận và thành thật thốt:
- Em thật sự xin lỗi cuốn sách! Em sẽ cố gắng sửa chữa để cuốn sách trở nên hoàn hảo hơn, để có thể giúp ích cho các bạn học sinh khác. Từ giờ em hứa sẽ cẩn thận hơn trong việc giữ gìn sách vở.
Kể về tâm sự của cuốn sách bị bỏ quên - Mẫu 3
Tôi là một người bạn thân thiết của con người, đặc biệt là với các bạn học sinh, giúp họ học tốt hơn và mở rộng kiến thức, kích thích trí sáng tạo. Tôi có một vai trò quan trọng trong quá trình học tập, liệu bạn đã đoán ra tôi là ai chưa? Đúng, tôi là một cuốn sách, đóng vai trò quan trọng trong việc phục vụ mục đích học tập của các bạn học sinh. Tôi từng tự hào về vai trò của mình, nhưng giờ đây, tôi buồn và thất vọng vì không còn được sử dụng nữa, chỉ vì tôi là một cuốn sách bị bỏ quên.
Tôi từng là một cuốn sách giáo khoa ngữ văn lớp 9 tập 1, được sản xuất hàng loạt để phục vụ cho việc học tập của các bạn trung học. Chúng tôi được những người giáo viên ghi chép rất nhiều kiến thức bổ ích và quan trọng, không chỉ là văn bản hay mà còn là bài tập làm văn, tiết học tiếng Việt đầy thú vị. Chúng tôi tự hào về diện mạo và nội dung của mình, vì biết rằng chúng tôi sẽ mang lại nhiều kiến thức quan trọng cho các bạn học sinh.
Chúng tôi được sản xuất tỉ mỉ qua từng công đoạn, diện mạo khi hoàn thành khiến chúng tôi cảm thấy hài lòng. Thời khắc chúng tôi mong chờ nhất đó là khi được các bạn học sinh mua về, sử dụng và phát huy vai trò của chúng tôi. Không phụ lòng mong đợi của mình, chúng tôi không lâu sau đã được mua về và trở thành bạn thân của một bạn học sinh dễ thương.
Tôi cùng bạn học, làm bài tập và trải qua nhiều tiết học ngữ văn thú vị. Bạn học của tôi rất chăm chỉ và thông minh, luôn giữ gìn cẩn thận. Tôi được bạn đối xử rất nhẹ nhàng, nên dù qua nhiều kỳ học, tôi vẫn mới nguyên. Nhưng niềm vui không kéo dài khi kỳ học kết thúc, khi đó tôi trở nên cô đơn khi bị cất lên giá sách.
Khoảng thời gian đó, tôi buồn bã và cô đơn, chỉ nằm đấy suy nghĩ về những kỷ niệm đã qua. Dù vui vì đã mang lại kiến thức cho bạn học, nhưng nỗi buồn vì bị bỏ quên chiếm hầu hết thời gian của tôi.
Trước khi đến tay bạn học, tôi ấp ủ nhiều mơ ước, mong muốn đồng hành trong tiết học, bổ trợ kiến thức. Nhưng giờ đây, khi không còn được sử dụng, chúng tôi cảm thấy vô dụng và bị lãng quên.
Ngày ngày tôi vẫn thấy cô chủ nhỏ của mình chăm chỉ học hành, tôi vui lắm, nhưng buồn vì không còn giúp ích cho cô nhỏ nữa. Bên cạnh đó, tôi trở thành một người bạn đồng hành mới, chứa đựng nhiều kiến thức bổ ích hơn.
Cuộc sống mới ở đây khiến tôi thích thú, vì tôi có thể mang kiến thức đến cho những bạn nhỏ nghèo. Tôi vui vì đã tìm lại giá trị của mình.
Tôi nhớ câu thơ: “Sách cũ người ta đọc thấy mê, hỏi thăm sách cũ xưa của bạn, cũ bao ngày tháng? Vẫn còn mê?”
Tôi nhận ra rằng sẽ không bao giờ bị lãng quên khi con người vẫn muốn học hỏi. Quan trọng nhất là chúng tôi đã làm được gì, mang lại giá trị gì cho con người.
Cuộc sống và số phận của những cuốn sách cũng có thăng trầm, nhưng quan trọng nhất là chúng ta đã làm gì, mang lại giá trị gì cho con người.
Xin chào các bạn! Tôi là một trong những người bạn của Ben. Tôi là cuốn sách “truyện cổ tích”, trước đây Ben rất thích. Nhưng giờ đây, Ben không cần tôi để đi ngủ nữa. Tôi nằm gọn trong giá sách, chờ đợi khi Ben nhớ đến tôi.
Tôi đã 3 tuổi rồi. Nhớ những ngày đầu tiên, tôi thấy mọi thứ rất thú vị. Tôi được đem ra từ góc trong cùng của giá sách, cảm thấy hạnh phúc. Nhiệm vụ của tôi là kể truyện cho Ben nghe trước khi đi ngủ.
Cách đây một năm, Ben không đọc truyện trước khi đi ngủ nữa, nên tôi không được kể truyện cho anh ấy. Giờ đây, tôi chỉ có thể chờ đợi. Quanh tôi là những cuốn sách đã qua sử dụng, có lẽ chúng sắp được chuyển xuống nhà kho.
Dù thời gian đã trôi qua, nhưng kí ức về Ben vẫn mãi trong tôi. Tôi tin rằng câu chuyện của tôi sẽ mãi ở trong tâm hồn của Ben.
Dù thời gian đã qua mau, nhưng kỉ niệm về Ben vẫn không thể quên được. Cậu chủ cần những bài học từ sách giáo khoa, nhưng tôi tin rằng câu chuyện của tôi sẽ ở trong lòng cậu chủ mãi mãi.
Tôi từng là bạn thân của các bạn học sinh, giúp họ học tốt hơn. Nhưng theo thời gian, tôi bị cũ, nhàu, và rách. Các bạn không cần tôi nữa, tôi bị bỏ quên ở cuối giá sách.
Trước đây, tôi là cuốn sách Tiếng Việt mới và đẹp. Tôi vui khi được chọn và cảm thấy hạnh phúc giúp đỡ các bạn học sinh.
Tôi đã trở thành bạn đồng hành của các bạn học sinh. Nhưng theo thời gian, tôi cũ đi và bẩn bẩn. Tôi nhớ buổi sáng mà tôi bị rách và cảm động vì tình yêu thương của cô bé.
Một sự cố làm tôi hỏng nặng và không thể sử dụng được nữa. Tuy nhiên, cô bé vẫn giữ tôi, nhưng cuộc sống của tôi từ đó buồn tẻ hơn.
Vì sự cố đó, tôi bị hư hỏng nặng. Cô bé đã mua một quyển sách mới thay thế, nhưng cuộc sống của tôi từ đó buồn tẻ hơn.
Câu chuyện của cuốn sách bị lãng quên - Mẫu 6
Đêm đông lạnh giá, gió rít từng cơn. Bụi bặm và mùi ẩm mốc vẫn đọng lại, khiến lòng tôi đau đớn. Tôi là một trong những người bạn của Lan, cuốn sách 'Truyện cổ tích Việt Nam'.
Tôi bị bỏ rơi trên ngăn trên cùng của giá sách hơn một năm nay. Nhớ về những ngày tháng trước, tôi thấy hạnh phúc khi kể chuyện cho Lan nghe mỗi đêm.
Quá khứ đẹp chỉ để nhớ. Hơn một năm trước, khi cô chủ không đọc truyện trước khi đi ngủ, tôi bị lãng quên. Giờ đây, tôi như một đồ bỏ đi không ai quan tâm.
Quanh tôi có nhiều bạn sách đã được cô chủ dùng qua. Chúng tôi kể nhau nghe về cô chủ và cảm thấy nhớ cô ấy. Chúng tôi mong một ngày được cô chủ nhớ lại và lau sạch lớp bụi thời gian này.
Dù thời gian đã trôi đi, nhưng những kí ức về cô chủ vẫn còn đọng mãi trong tôi. Mỗi ngày qua đi, dù bụi bẩn phủ lên tôi dày thêm, nhưng tôi tin rằng những câu chuyện của mình sẽ mãi ở trong lòng cô chủ nhỏ. Chúng sẽ giúp cô trưởng thành và nuôi dưỡng tâm hồn của cô.
Câu chuyện của cuốn sách bị lãng quên - Mẫu 7
Trong giấc mơ mênh mông của buổi trưa hè, tôi nghe thấy tiếng khóc đau thương vang vọng từ đâu đó. Không biết từ đâu tiếng khóc ấy đến, tôi nhận ra đó là của một cuốn sách giáo khoa lớp 5 đã bị bỏ quên trong tủ.
Tôi nắm lấy cuốn sách và nhẹ nhàng hỏi:
- Sao em khóc thế?
Sách lặng lẽ kể với giọng nấc nghẹn vẫn còn:
- Em buồn quá chị ơi! Chị xem kìa, bìa của em đã rách toác rồi, gáy sách mất, góc sách bị quăn lại và còn bị gián nhấm nhiếp, em thấy mùi hôi, khó chịu lắm.
Tôi vẫn chưa nhớ ra được cuốn sách mình đã bỏ quên từ bao giờ thì nó tiếp tục kể:
- Cùng họ hàng nhà sách với em, nhưng cuốn sách lớp 6 thật sung sướng, được các chị nâng niu, bọc bìa đẹp, dán nhãn đầy đủ, rồi lại được đặt ngay trên kệ sách, có rèm che cẩn thận. Thỉnh thoảng được các chị mở ra xem, trang sách mới tinh, trắng xóa trông thật là thích. Còn em, các chị đã quăng vào gầm tủ, bụi bặm bám trên người, lại suốt ngày làm bạn với lũ gián, chị chẳng còn quý em nữa rồi. Hãy cất em cẩn thận để người khác dùng chứ. Em giúp mọi người học những kiến thức bổ ích, nhưng mọi người dùng xong là cho em thành phế liệu, không trân trọng gì em nữa.
Nghe lời than trách của cuốn sách, tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng. Sách như một người bạn thân thiết của ta, sách luôn đồng hành cùng ta đến trường, chia sẻ cho ta những kiến thức hay và bổ ích. Sách làm bạn cùng ta khi ta vui, sách chia sẻ nỗi buồn khi ta gặp chuyện buồn. Thế mà có rất nhiều người giống tôi đã không trân trọng và nâng niu sách. Suy nghĩ một hồi, tôi tự nhủ với cuốn sách rằng, tôi sẽ giữ gìn cuốn sách cẩn thận, sẽ chăm chỉ học bài hơn, sẽ luôn mang sách đi theo bên mình. Cuốn sách có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với tuổi học trò, vì vậy chúng ta hãy coi chúng như những người bạn tri kỉ của mình.
Kể về tâm sự của cuốn sách bị lãng quên - Mẫu 8
Xin chào các bạn, tôi là một cuốn sách có tên là “Chuyện con mèo dạy hải âu bay”. Trước đây, tôi được cậu chú rất trân trọng. Nhưng bây giờ, tôi đã bị bỏ lãng.
Tôi là món quà sinh nhật mà bà chủ đã tặng cho cậu chủ. Còn nhớ, khi nhận được tôi, cậu chú rất vui vẻ, cầm tôi trên tay thật cẩn thận. Rồi cậu chạy lên phòng ngay để mở tôi ra đọc. Sau khi đọc xong, cậu cẩn thận để tôi lên giá sách. Tôi cùng với những cuốn sách khác rất vui vẻ. Một lần, hai lần hay ba lần. Cậu chủ đọc tôi mà không biết chán. Có thể nói, những ngày tháng đó với tôi thật là hạnh phúc.
Nhưng khi cậu chủ vào học lớp sáu. Bà chủ đã mua cho cậu một chiếc máy tính để bàn để phục vụ việc học tập. Nó có rất nhiều chức năng hấp dẫn. Đối với cậu chủ, chiếc máy tính hấp dẫn hơn chúng tôi. Vì vậy, cậu chủ không còn đọc sách thường xuyên nữa. Thỉnh thoảng, tôi lại than thở với những người bạn của mình. Họ đều cảm thấy buồn bã và bất lực như tôi.
Những lúc rảnh rỗi hoặc vào cuối tuần, cậu chủ lại bật máy tính lên xem phim, chơi game hoặc nghe nhạc. Tôi và những người bạn khác nằm lặng lẽ trên giá sách. Bụi bẩn phủ lên chúng tôi ngày càng nhiều. Điều đó khiến tôi cảm thấy vô cùng ngột ngạt, khó chịu. Buồn bã và tủi thân, nhưng tôi chẳng thể làm gì thay đổi. Tôi cảm thấy nhớ quá khứ đẹp đẽ của mình biết bao.