Tài liệu này bao gồm dàn ý chi tiết và 5 bài văn mẫu kể cảm xúc về truyền thuyết Thánh Gióng được tổng hợp từ những bài văn hay nhất của các bạn học sinh trên khắp cả nước. Mời quý vị và các bạn đọc tiếp bài viết dưới đây.
Dàn ý kể cảm xúc về truyền thuyết Thánh Gióng
A. Bắt đầu
- Giới thiệu câu chuyện về “Thánh Gióng”.
B. Phần chính của bài (Diễn biến câu chuyện)
- Bắt đầu
- Vào thời vua Hùng Vương thứ sáu, tại làng Gióng …
- Đỉnh điểm - Khi Giặc Ân xâm lược biên cương nước ta.
- Tiếp tục diễn biến
- Lo lắng, vị vua đã phái người đại diện tìm kiếm một người anh hùng giỏi giang để cứu nước.
- Đứa trẻ nói: “Làm ơn đưa về cho vua một con ngựa và một tấm áo giáp sắt”.
- Cởi nút
- Bé trai tỉnh dậy, đứng dậy một cách đầy quyết tâm, bất ngờ biến thành một chiến sĩ dũng mãnh.
- Đưa ra kết luận
- Chiến sĩ dũng cảm sử dụng cụm tre ven đường để đánh đuổi giặc. Kẻ thù tan tác.
C. Tóm tắt cuối cùng
- Ý nghĩa của câu chuyện: Tinh thần đoàn kết chống giặc để cứu nước.
Kể cảm xúc về truyền thuyết Thánh Gióng - Mẫu 1
Kể lại câu chuyện xưa, trong thời Hùng Vương thứ sáu, tại làng Gióng thuộc huyện Tiên Du, tỉnh Bắc Ninh, có một cặp vợ chồng già chăm chỉ làm ăn, nổi tiếng với lòng nhân hậu và phúc đức. Tuy nhiên, họ buồn vì tuổi già mà vẫn chưa được phước con cháu.
Một ngày kia, bà vợ đi ra đồng và phát hiện ra một dấu chân lớn lạ. Tò mò, bà đặt chân vào vết đó và không ngờ lại mang thai. Sau mười hai tháng, bà sinh được một cậu bé khỏe mạnh. Vợ chồng họ vô cùng vui mừng và biết ơn Trời Phật đã ban phước cho họ. Tuy nhiên, đứa bé lớn lên đến ba tuổi mà vẫn không biết đi, nói, hay cười, chỉ biết nằm im một chỗ.
Lúc đó, giặc Ân hung hăng xâm lược nước ta. Thế lực giặc rất mạnh mẽ. Vua lo lắng và sai người đi tìm nhân tài cứu nước. Nghe đến lời của người sai đi, cậu bé đang nằm trên chiếc giường tre bất ngờ nói: 'Mẹ ơi, hãy mời người sai vào đây!'. Bà mẹ ngạc nhiên và vui sướng không thể diễn tả. Người sai vào, cậu bé nói: 'Xin vua cấp cho ta một con ngựa sắt, một cái roi sắt và một bộ giáp sắt, ta sẽ đánh tan bọn giặc này'.
Người sai vô cùng kinh ngạc và vui sướng, vội vàng quay trở lại báo tin vua. Vua ra lệnh triệu tập các thợ rèn giỏi nhất trong cả nước, làm việc ngày đêm để chế tạo những vật cậu bé yêu cầu.
Điều kỳ lạ là sau khi gặp người sai, cậu bé phát triển với tốc độ chóng mặt. Hấp thụ lượng thức ăn lớn, quần áo mới mặc đã vỡ toác. Cha mẹ cậu phải lao động vất vả nhưng vẫn không đủ gạo để nuôi con. Thấy vậy, người dân trong làng hân hoan đồng lòng góp gạo nuôi cậu bé. Mọi người đều mong cậu bé sẽ đánh bại giặc, cứu nước.
Giặc Ân đang đổ dồn vào núi Trâu, tình hình quốc gia rất nguy kịch, mọi người lo sợ. Đúng lúc đó, một sứ giả đến mang theo giáp sắt, roi sắt và ngựa sắt. Cậu bé bất ngờ thức dậy, biến thành một anh hùng mạnh mẽ, oai phong và uy nghiêm. Anh hùng mặc bộ giáp sắt, cầm roi sắt, cưỡi ngựa sắt. Anh hùng thúc ngựa, ngựa sắt hí vang, phun lửa và lao ra trận chiến. Với roi sắt trong tay, anh hùng hùng dũng quật ngã quân giặc. Roi sắt đột nhiên gãy, anh hùng nhặt cụm tre bên đường để tiếp tục cuộc chiến. Giặc hoảng loạn, chạy trối chết, dẫn đầu đến chân núi Sóc, anh hùng cưỡi ngựa lên đỉnh núi, cởi bỏ giáp sắt và nhảy lên trời cùng ngựa. Giặc tan, dân chúng sống yên bình. Vua ghi nhớ công lao của anh hùng, phong tước hiệu Phù Đổng Thiên Vương và lập đền thờ.
Từ đó, hàng năm vào tháng tư, làng tổ chức lễ hội Gióng. Mọi người đến dự hội để tưởng niệm và tri ân anh hùng cứu nước. Dấu ấn của trận đánh đã để lại trong những bụi tre màu vàng, một phần là do ngựa sắt phun lửa. Những dãy hồ ao liên tiếp chính là dấu vết của những cuộc đối đầu xưa, và truyền thuyết kể rằng, khi ngựa phun lửa, làng Cháy đã nằm trong đó.
Truyền thuyết về Thánh Gióng - Phần 2
Vào thời Hùng Vương thứ sáu, ở làng Gióng có một cặp vợ chồng chăm chỉ làm ăn, được biết đến với lòng tốt và phúc đức, nhưng lại không có con. Họ vô cùng buồn bã. Một ngày, bà lão ra đồng và phát hiện ra một dấu chân lớn không giống ai. Tò mò, bà đặt chân vào để so sánh với bàn chân mình. Thời gian trôi qua, bà lão mang thai và sau mười hai tháng, bà sinh được một đứa bé trai khỏe mạnh và đẹp trai. Hai ông bà vô cùng vui mừng. Nhưng đáng lạ, đứa bé đã ba tuổi mà không biết nói, cười hay đi, chỉ biết nằm im một chỗ. Ông bà lo lắng không biết phải làm sao?
Khi đó, giặc Ân hung hăng xâm lược nước ta. Vua lo lắng, sai sứ giả đi tìm người tài giỏi cứu nước. Nghe lời của sứ giả, đứa bé bất ngờ nói: “Mẹ ơi, hãy mời sứ giả vào đây”. Sứ giả đến, đứa bé nói: “Ông về báo vua rằng hãy cho tôi một con ngựa sắt, một cái roi sắt và một bộ giáp sắt, tôi sẽ đánh tan bọn giặc này”. Sứ giả kinh ngạc và vui mừng, vội về báo tin vua. Vua chấp nhận và sai người làm ra đủ những vật mà đứa bé yêu cầu.
Từ khi gặp sứ giả, cậu bé bỗng trưởng thành nhanh chóng. Cơm ăn không bao giờ đủ no, áo mặc vừa mới thì đã chật. Cha mẹ làm việc vất vả nhưng vẫn không đủ nuôi con. Người dân trong xóm thấy điều đó, đã đồng lòng đến góp sức nuôi chăm sóc cậu bé.
Giặc Ân đã tiến đến chân núi Trâu, tình hình đất nước như dây xích mỏng manh. Mọi người đều lo lắng, sợ hãi. Đúng lúc đó, sứ giả mang theo đủ đồ mà cậu bé đã yêu cầu. Cậu bé đột ngột trở thành một tráng sĩ hùng mạnh, oai phong. Tráng sĩ đánh vào mông ngựa sắt, ngựa vang lên mạnh mẽ. Tráng sĩ mặc áo giáp, cầm roi sắt, cưỡi ngựa. Ngựa bay phun lửa, xông thẳng vào đám giặc. Roi sắt đột ngột gãy, tráng sĩ nhổ những cụm tre ven đường vào đối phương. Quân giặc hoảng loạn, tan tác. Đám quân bắt đầu đạp lên nhau để chạy trốn. Tráng sĩ đuổi theo quân giặc đến chân núi Sóc, rồi một mình, một ngựa lên đỉnh núi, cởi áo giáp để lại ngựa và tráng sĩ bay lên trời.
Để tưởng nhớ vị anh hùng đã chiến đấu và đánh bại giặc Ân. Vua phong anh hùng với tước hiệu Phù Đổng Thiên Vương và xây đền thờ tại quê hương.
Hiện nay, dấu tích của đền thờ vẫn còn ở làng Phù Đổng, hay còn gọi là làng Gióng. Hàng năm, vào tháng tư, làng tổ chức lễ hội rộn ràng để tưởng nhớ anh hùng Thánh Gióng. Và để chiêm ngưỡng những dấu tích của trận chiến vĩ đại, là những bụi tre và những dãy ao hồ liên tiếp…
Truyền thuyết về Thánh Gióng - Phần 3
Dưới thời Hùng Vương thứ sáu, tại làng Gióng, có một cặp vợ chồng già hiền lành nhưng chưa có con. Một ngày, bà lão ra đồng ướm thử bàn chân vào những dấu chân lạ, và sau đó mang thai đến mười hai tháng mới sinh được một đứa con trai khỏe mạnh. Đến ba tuổi, đứa bé vẫn nằm im một chỗ, chưa biết đi và cười nói.
Khi giặc Ân đe dọa, vua sai sứ giả đi tìm người dũng sĩ đánh giặc cứu dân. Nghe tin, cậu bé làng Gióng bỗng lên tiếng nhờ mẹ mời sứ giả đến. Cậu yêu cầu sứ giả xin vua cho đúc ngựa sắt, roi sắt và áo giáp sắt để tự mình đánh tan giặc. Sau đó, cậu bé lớn lên nhanh chóng và ăn mạnh đến nỗi dân làng phải cùng nhau góp sức nuôi dưỡng.
Nhận được các vật phẩm mà vua ban, cậu bé trở thành một tráng sĩ oai nghi lẫm liệt. Khi chuẩn bị xong, chàng cưỡi ngựa, vung roi vẫy. Ngựa phun lửa xông thẳng vào đội giặc khiến chúng ngã chết như rạ.
Roi gãy, tráng sĩ nhổ những cụm tre ven đường. Quân giặc thua to, tan vỡ cả, đám sống sót tìm cách trốn thoát. Tráng sĩ đuổi theo đến chân núi Sóc, cởi áo giáp bỏ lại, cả người lẫn ngựa bay vút lên trời.
Vua Hùng tưởng nhớ công của tráng sĩ bằng cách phong làm Phù Đổng Thiên Vương và lập đền thờ tại quê hương. Từ đó, hàng năm vào tháng tư, hội Gióng được tổ chức rộn ràng, thu hút người dân khắp nơi đến tham dự.
Kể về cảm truyền thuyết Thánh Gióng - Mẫu 4
Từ khi còn bé, tôi đã được nghe nhiều câu chuyện, nhưng câu chuyện mà tôi nhớ nhất là câu chuyện về Thánh Gióng.
Câu chuyện kể rằng: Dưới thời Hùng Vương thứ sáu, ở một ngôi làng nọ, có một cặp vợ chồng già, chăm chỉ làm ăn và được biết đến với lòng hiếu khách. Nhưng dù đã già mà vẫn chưa có một đứa con nào. Một ngày, bà vợ ra đồng và nhìn thấy một dấu chân lớn, bèn đặt chân vào để ướm thử. Sau đó, bà mang thai và mười hai tháng sau mới sinh được một cậu bé mạnh mẽ và khỏe mạnh. Cậu bé là niềm vui lớn lao của hai ông bà. Nhưng kỳ lạ thay, dù đã ba tuổi nhưng cậu bé vẫn chẳng biết nói, chẳng biết cười, chỉ biết đặt đâu là nằm đấy. Ông bà rất buồn lòng.
Cùng năm đó, giặc Ân xâm lược nước ta, gây ra biết bao tội ác và khiến dân chúng phải gánh chịu nhiều đau khổ. Thế giặc hung ác, nhà vua đã sai sứ giả đi khắp nơi tìm người tài giỏi. Mọi người đều được rao truyền:
– Nếu ai có tài năng, có sức mạnh, hãy ra giúp vua cứu nước.
Nghe tiếng rao, cậu bé Gióng đang nằm trên giường liền cất tiếng:
– Mẹ ơi! Mẹ hãy ra mời sứ giả vào đây cho con.
(Ngày xưa khi kể cho em nghe đến đoạn này, bà luôn thêm vào: Tiếng nói đầu tiên của cậu bé Gióng là tiếng yêu nước đấy. Em nhớ lấy đấy!)
– Nghe tiếng con, vợ chồng lão nông dân thấy lạ nên mời sứ giả vào nhà. Cậu bé Gióng ngay lập tức yêu cầu sứ giả chuẩn bị ngay: roi sắt, ngựa sắt, áo giáp sắt để cậu bé đi phá tan giặc.
Càng lạ hơn, từ khi cậu bé Gióng gặp sứ giả, cậu bé cứ lớn nhanh như cơn gió. Cơm ăn bao nhiêu cũng chẳng no, áo mới mặc xong đã vỡ. Vợ chồng ông bà ấy lấy hết gạo ra nuôi cậu bé mà vẫn không đủ, phải nhờ hàng xóm cùng nuôi. Trong làng, ai cũng mong cậu bé đi giết giặc, cứu nước nên không ai quản ngại gì cả.
Lũ giặc dường như đang chật vật với chân núi Trâu. Mọi người đều bàng hoàng và lo lắng. Nhưng may mắn đã đến, sứ giả mang theo những thứ mà cậu bé Gióng đã yêu cầu đã đến kịp thời. Cậu bé nhanh chóng trang bị áo giáp, cầm roi, và ngựa. Anh ta nhảy lên ngựa và lao thẳng vào trận địa. Với sức mạnh vượt trội, anh ta đã khiến đám giặc hoảng sợ và bỏ chạy. Trong khi đang chiến đấu ác liệt, roi của cậu bé đã gãy, nhưng anh ta không ngần ngại dùng cả ngàn cành tre nhọn để đánh đuổi giặc. Quân địch bỏ chạy trong sự hỗn loạn, và cuối cùng cũng bị tiêu diệt.
Sau khi đánh bại quân giặc, cậu bé Gióng không quay về làng để nhận phần thưởng mà tiếp tục cuộc hành trình của mình, hướng ngựa đến núi Sóc. Anh ta tháo áo giáp, và cùng với ngựa, bay lên trời. Theo truyền thuyết, khi ngựa phát ra tiếng hò hét, lửa đã thiêu trụi một ngôi làng, và ngôi làng đó sau này được gọi là làng Gióng. Những vết chân của ngựa đã trở thành những con ao và hồ nối tiếp nhau.
Câu chuyện về anh hùng Thánh Gióng không chỉ là nguồn cảm hứng của em mà còn của nhiều thế hệ khác sau này.
Truyền thuyết về Thánh Gióng là một câu chuyện đầy cảm xúc.
Đây là thời kỳ thịnh vượng của vương triều Vua Hùng. Nhưng dường như không có niềm vui nào trong căn nhà yên bình của chúng tôi. Một ngày, khi đi ra đồng, tôi phát hiện một dấu chân lạ. Tò mò và ánh sáng từ một giấc mơ, tôi đã đi theo dấu chân và không ngờ rằng tôi sẽ mang thai.
Sau chín tháng mười ngày chờ đợi, vẫn không thấy con chào đời, gia đình tôi lo lắng không nguôi. Nhưng vào tháng mười hai, niềm vui đã đến với vợ chồng tôi khi chào đón đứa con đầu lòng. Đứa bé được mọi người khen ngợi vì nhan sắc tươi tắn như tiên cái. Tuy nhiên, sau ba năm, đứa bé vẫn không biết đi, không biết nói, chỉ biết cười.
Một ngày nọ, khi loa sứ giả truyền tin giặc Ân đã xâm phạm biên giới, vua Hùng triệu tập các tài năng để đối phó. Bất ngờ, đứa bé nhà tôi níu tay áo và yêu cầu mẹ mời sứ giả vào nhà. Sau đó, đứa bé tự tin nói: 'Mẹ ơi, mời sứ giả vào đây, con muốn gặp'. Sau khi được mời vào, đứa bé bày tỏ ý định của mình: 'Ông về gặp vua, hãy mua cho con một con ngựa sắt, một cái roi sắt, và một bộ áo giáp sắt. Con sẽ tiêu diệt giặc!'. Sứ giả kinh ngạc trước sự mạnh mẽ và tự tin của đứa bé và ra về sau khi chào thua. Gia đình tôi không khỏi hạnh phúc và tự hào về con. Từ đó, đứa bé phát triển nhanh chóng, luôn đòi hỏi thức ăn và quần áo mới, và bà con hàng xóm đều rất hạnh phúc khi chuẩn bị cho đứa bé.
Khi giặc Ân đến gần núi Châu Sơn, mọi người hoảng sợ và tìm kiếm hy vọng. May mắn, vua đã trang bị cho đứa bé một con ngựa sắt, áo giáp sắt và roi sắt. Đứa bé tỏ ra vững vàng và lớn mạnh hơn bao giờ hết. Sau khi trang bị áo giáp và cầm roi sắt, đứa bé leo lên ngựa sắt và điều khiển nó. Khi đánh vào mông ngựa, ngựa phát ra tiếng hò hét và phun ra một luồng lửa hùng hậu. Vẻ mặt của Gióng giờ đã oai vệ và hùng dũng như một vị tướng. Sau khi chào mọi người, đứa bé lao thẳng vào trận địa và đánh tan đám giặc.
Người ta kể rằng Gióng đã sử dụng roi sắt để tấn công giặc, và với một đòn đánh duy nhất, anh ta đã hạ gục hết đám quân địch. Trong cuộc chiến ác liệt, roi sắt của Gióng va vào núi và gãy. Sau khi đánh bại đám giặc, Gióng rời đi và tiếp tục truy đuổi chúng đến núi Minh Sóc. Tại đó, anh ta cởi bỏ áo giáp sắt và bay lên trời cùng với ngựa sắt.
Dân làng đã xây dựng một đền thờ cho Gióng ngay tại làng. Vua Hùng cũng đã phong cho tôi danh hiệu Phù Đổng Thiên Vương.
Nghe đồn ở Gia Bình có những bụi tre lớn màu vàng óng ánh. Chính con ngựa Gióng đã phun lửa khiến chúng cháy rực như vậy đấy.
Bà con có biết không? Những ao hồ lớn ở địa phương chúng ta là dấu vết của con ngựa sắt mà Gióng đã cưỡi. Tôi muốn nhắc nhở mọi người rằng làng Cháy hiện nay được đặt tên như vậy là do ngựa Gióng đã phun lửa và thiêu trụi cả một làng. May mắn là mọi người đã kịp thời trốn chạy trước khi thảm họa xảy ra.
Vợ chồng tôi rất tự hào vì có một đứa con dũng cảm, đã chiến đấu để bảo vệ cuộc sống của mọi người. Mỗi khi ra ngoài đường, mọi người đều kính trọng nói rằng: 'Hai người là cha mẹ của Phù Đổng Thiên Vương đó'. Chúng tôi tin rằng, thằng Gióng nhà chúng tôi đã hẹn sẽ trở lại và chăm sóc chúng tôi khi cha mẹ già yếu. Chúng tôi đang chờ đợi và tin rằng ngày ấy sẽ đến.