Mytour sẽ giới thiệu Bài văn mẫu lớp 7: Kể một câu chuyện ngụ ngôn, hướng dẫn cách kể lại một câu chuyện ngụ ngôn.

Nội dung của tài liệu gồm 11 bài văn mẫu lớp 7. Bạn đọc có thể theo dõi chi tiết nội dung ngay sau đây.
Kể lại một câu chuyện ngụ ngôn
- Kể lại một câu chuyện ngụ ngôn - Mẫu 1
- Kể lại một câu chuyện ngụ ngôn - Mẫu 2
- Kể lại một câu chuyện ngụ ngôn - Mẫu 3
- Kể lại một câu chuyện ngụ ngôn - Mẫu 4
- Kể lại một câu chuyện ngụ ngôn - Mẫu 5
- Kể lại một câu chuyện ngụ ngôn - Mẫu 6
- Kể lại một câu chuyện ngụ ngôn - Mẫu 7
- Kể lại một câu chuyện ngụ ngôn - Mẫu 8
- Kể lại một câu chuyện ngụ ngôn - Mẫu 9
- Kể lại một câu chuyện ngụ ngôn - Mẫu 10
- Kể lại một câu chuyện ngụ ngôn - Mẫu 11
Kể lại một câu chuyện ngụ ngôn - Mẫu 1
Ngày xửa ngày xưa, cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay, bác Tai và ông Miệng sống hòa thuận với nhau. Một ngày nọ, cô Mắt than thở với cậu Chân, cậu Tay rằng:
- Bác Tai, hai anh em và tôi đều làm việc vất vả, còn ông Miệng chỉ biết ăn. Tôi nghĩ chúng ta nên dừng lại, xem ông Miệng có thể sống sót được không.
Cậu Chân, cậu Tay nghe như vậy, quyết định phải nhanh chóng phản hồi:
- Cô nói đúng đấy, bây giờ chúng ta hãy đến nói với ông Miệng rằng ông phải tự lo cho bản thân mình.
Cả ba cùng hướng bước tới nhà ông Miệng. Khi đi qua nhà bác Tai, họ thấy bác đang ngồi yên lặng như đang nghe lén điều gì đó. Họ liền nói:
- Bác Tai ơi, chúng cháu đang chuẩn bị đến nhà ông Miệng. Chúng cháu muốn nói với ông rằng đã làm việc vất vả rồi. Từ giờ trở đi, ông phải tự lo cho bản thân mình. Bác có muốn đến cùng không ạ?
Bác Tai nói:
- Đúng vậy, đúng vậy… Bác sẽ đi cùng các cháu!
Cả nhóm cùng đến nhà ông Miệng. Khi đến, họ không chào hỏi mà trực tiếp thông báo với ông:
- Chúng tôi đến đây không để chào hỏi, mà để thông báo rằng từ nay, chúng tôi sẽ không tiếp tục làm việc nuôi ông nữa. Chúng tôi đã vất vả quá đủ rồi.
Nghe điều này, ông Miệng ngạc nhiên lắm. Ông cố gắng làm dịu bớt tình hình và đề xuất bàn bạc:
- Chúng ta vẫn nên sống hòa thuận, vui vẻ. Sao hôm nay mọi người lại suy nghĩ như thế này? Nếu có vấn đề gì không hài lòng, mọi người hãy nói ra để chúng ta cùng thảo luận.
Nhưng bốn người đều gật đầu, đồng thanh nói:
- Không cần phải thảo luận gì nữa. Chúng tôi đã quyết định như vậy rồi. Từ bây giờ, ông hãy tự lo cho bản thân mình.
Sau đó, bác Tai, cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay không làm gì nữa. Ngày qua ngày, họ cảm thấy mệt mỏi, suy sụp. Cậu Chân, cậu Tay không còn muốn hoạt động như trước. Cô Mắt luôn buồn rầu, đôi mí mắt nặng trĩu. Bác Tai luôn cảm thấy mệt mỏi. Cuối cùng, họ phải tụ tập lại để thảo luận. Bác Tai cố gắng thuyết phục cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay:
- Các con ơi, chúng ta đã hiểu sai về ông Miệng. Nếu không làm việc để ông Miệng có thức ăn, chúng ta cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Ông Miệng không đi làm, nhưng ông cũng có công việc riêng là ăn. Trước đây chúng ta sống hòa thuận với nhau, bây giờ lại gây ra xung đột không cần thiết. Hãy đến nói chuyện lại với ông.
Cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay lắng nghe và đồng ý, sau đó cùng bác Tai đến gặp ông Miệng. Khi đến, họ thấy ông Miệng vẫn im lặng, hai môi khô khốc, không cảm thấy hứng thú. Bác Tai và cô Mắt giúp ông Miệng đứng dậy. Còn cậu Chân, cậu Tay đi tìm thức ăn. Sau khi ông Miệng đã ăn xong, ông dần dần hồi phục. Cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay cũng cảm thấy khỏe mạnh hơn. Từ đó, họ tiếp tục sống hòa thuận như trước, không có căng thẳng nào nữa.
Một câu chuyện kể về một chú ếch - Phiên bản 2
Ở một cái giếng nọ, có một chú ếch sống. Xung quanh giếng, chỉ có vài con nhái, một vài con cua và một chú ốc. Mỗi ngày, khi chú ếch kêu lên, âm thanh vang vọng khắp giếng. Các con vật nhỏ xung quanh đều hoảng sợ. Nhưng chú ếch lại thích thú với cảm giác đó. Chú nghĩ rằng mình là vua, bầu trời chỉ nhỏ như chiếc vung. Một năm nọ, trời mưa suốt mấy ngày. Nước mưa tràn vào giếng, cuốn chú ếch ra ngoài. Dù bị cuốn ra ngoài, chú vẫn giữ thói quen cũ, đi lại lung tung và kêu lên một cách ồn ào. Chú nhìn lên bầu trời mà không để ý xung quanh nên đã bị một con trâu đi qua đè lên.
Một câu chuyện ngụ ngôn - Mẫu 3
Cũng xưa kia, có một thợ mộc dùng hết tiền trong nhà để mua gỗ làm nghề đắp cày. Cửa hàng của anh ta ở gần lề đường. Người qua đường, dân dã thường xuyên ghé vào để xem anh ta đắp cày.
Một hôm, có một ông lão đến nói:
- Đắp cày cao, to hơn thì mới dễ đắp cày.
Thợ mộc cho rằng phải làm theo ngay. Một vài ngày sau, lại có một người nông dân đến và nói với anh ta:
- Cày phải đắp thấp hơn, nhỏ hơn thì mới dễ đắp cày.
Thợ mộc nghe điều đó và cũng thấy có lý. Và rồi, lại có người đến và nói với anh ta:
- Ở vùng núi, mọi người thường dùng voi để đắp cày, cày phải to hơn, lớn hơn, mới dễ đắp cày, kiểu đó cũng mang lại nhiều lợi nhuận.
Nghe như vậy, người thợ mộc dùng hết gỗ còn lại để làm cày cho voi. Nhưng qua bao nhiêu ngày tháng, không có ai đến mua sản phẩm của anh ta.
Cuối cùng, tất cả gỗ anh ta đều bị đắp hỏng, có cái quá nhỏ, có cái quá to. Toàn bộ vốn của anh ta đều mất hết, trở thành nợ đời nhà ma.
Một câu chuyện ngụ ngôn - Mẫu 4
Một ngày, trong lúc hàng hóa chậm tiêu, năm ông thầy bói ngồi lại trò chuyện. Họ cảm thấy khó chịu vì chưa từng nhìn thấy con voi. Bất ngờ, có tin đồn nói rằng có con voi đi qua. Năm ông thầy quyết định cùng nhau đóng góp tiền để mời người quản lý voi dừng lại để họ có thể xem.
Mỗi ông thầy chạm vào một phần khác nhau của con voi. Một ông sờ thân, một ông sờ ngà, một ông sờ tai, một ông sờ chân, và một ông sờ đuôi. Sau đó, họ bàn luận với nhau.
Thầy sờ vòi nói:
- Con voi lúc nào cũng đầy năng lượng như con ong.
Thầy sờ ngà lại đáp:
- Không, nó chậm rãi như chiếc đòn càn.
Khi đến thầy sờ tai, thầy nói:
- Tôi thấy nó xoay xoay như cái quạt lúa chứ!
Thầy sờ chân bình luận:
- Không, rõ ràng nó đứng vững như cái cột đền.
Thầy rút ra kết luận:
- Tất cả các thầy đều sai hết. Nó lả lơi như cái chổi bụi sụt sùi.
Cả năm ông thầy đều kiên quyết cho rằng mình đúng, không chịu nhường nhịn, dẫn đến cuộc đánh nhau kinh hoàng.
Một câu chuyện ngụ ngôn - Mẫu 5
Gà Rừng và Chồn là hai người bạn thân. Tuy nhiên, Chồn luôn giấu diếm sự khinh thường đối với bạn mình. Một ngày, Chồn hỏi Gà Rừng:
- Ồ Gà Rừng, cậu nghĩ cậu có bao nhiêu trí tuệ?
- Tớ chỉ có một cái đầu thôi.
- Ít thế sao. Tớ có tới cả trăm cái đầu kìa!
Một sáng, hai bạn đang lang thang trong rừng. Đột nhiên, họ thấy một thợ săn sắp sửa, và họ vội vàng trốn vào một hang động. Nhưng thợ săn đã nhìn thấy dấu chân của họ. Ông ta hớn hở hô lên: 'Đừng có trốn chỗ nào cả!'. Và rồi, ông ta đâm gậy vào hang động. Gà Rừng thấy tình hình nguy cấp, liền nói với Chồn rằng:
- Nếu cậu có tới trăm cái đầu, hãy nghĩ ra một kế hoạch!
Chồn trả lời một cách buồn rầu:
- Lúc này, trong đầu tớ không có một chút trí tuệ nào cả.
Sau khi suy nghĩ một chút, Gà Rừng nói với Chồn:
- Tớ sẽ làm như vậy, còn cậu thì tiếp tục như vậy nhé!
Mọi chuyện diễn ra đúng như Gà Rừng đã suy đoán. Khi thợ săn kéo Gà Rừng ra khỏi hang động, thấy nó bất động, tưởng rằng nó đã chết. Ông ta ném nó xuống đất, rồi lại đâm gậy vào hang để bắt Chồn. Bất ngờ, Gà Rừng bật dậy và chạy trốn. Thợ săn liền đuổi theo. Trong khi đó, Chồn đã chạy trốn từ trong hang.
Hôm sau, hai người lại gặp nhau. Chồn nói với Gà Rừng:
- Một cái đầu thông minh của cậu vượt trội hơn cả trăm cái đầu của tớ.
Một câu chuyện ngụ ngôn - Mẫu 6
Ngày xưa, có một thợ mộc dùng ba trăm đồng để mua gỗ để làm cày. Cửa hàng của anh ta nằm ngay bên lề đường. Mọi người đi qua đều ghé vào xem.
Một người nói: “Phải làm cày to, cao thì mới dễ cày”. Thợ mộc nghĩ rằng phải làm cày lớn và cao. Một người khác nói rằng: “Cày phải nhỏ, thấp hơn thì mới dễ cày”. Thợ mộc thấy ý kiến đó hợp lý và tuân thủ. Một ngày, có người nói rằng ở núi, mọi người phá ruộng để cày bằng voi. Nếu cày to gấp đôi, gấp ba thì sẽ bán được nhiều và thu được nhiều lợi nhuận. Nghe vậy, thợ mộc cũng làm cày to gấp năm, gấp bảy lần cày bình thường.
Sau một thời gian, không có ai đến mua, không có ai nói về việc sử dụng voi để cày ruộng. Tất cả gỗ đều bị hỏng. Tất cả vốn đầu tư của thợ mộc đều biến mất. Thợ mộc giờ mới nhận ra rằng mình đã làm ngu ngốc, nhưng đã quá muộn.
Một câu chuyện ngụ ngôn - Mẫu 7
Một ngày, trong lúc hàng hóa chậm tiêu, năm ông thầy bói ngồi trò chuyện với nhau. Tất cả đều than phiền vì chưa từng nhìn thấy con voi. Bất ngờ nghe tin có con voi đi ngang qua, năm thầy quyết định đóng góp tiền để mời người quản lý voi dừng lại để họ có thể xem.
Mỗi ông thầy sờ vào một phần khác nhau của con voi. Một ông sờ thân, một ông sờ ngà, một ông sờ tai, một ông sờ chân, và một ông sờ đuôi. Sau đó, họ ngồi lại và bàn luận rất nhiệt tình.
Trước hết, ông thầy sờ vòi hào hứng nói:
- Tưởng con voi ra sao, ai ngờ nó sun sun như con đỉa.
Khi đến ông thầy sờ ngà nói:
- Nó lặng lẽ như cái đòn càn.
Trong khi đó, thầy sờ tai đối đáp:
- Không! Nó xoay xoay như cái quạt thóc.
Thầy sờ chân lại tranh luận:
- Sai! Nó đứng vững như cái cột đình.
Cuối cùng, thầy sờ vào đuôi nói:
- Tất cả các thầy đều sai hết. Nó lả lơi như cái chổi bụi sụt sùi.
Mỗi thầy tự cho rằng mình đúng, không ai chịu nhường nhịn, dẫn đến cuộc đánh nhau kinh hoàng. Câu chuyện về thầy bói xem voi đã chỉ trích cái nhìn hạn hẹp, chủ quan của năm ông thầy bói. Từ đó, tụi ta cần nhớ rằng khi muốn hiểu biết về một sự vật hay sự việc, cần phải xem xét chúng một cách toàn diện.
Một câu chuyện ngụ ngôn - Mẫu 8
Một con ếch sống trong cái giếng sâu. Xung quanh nó chỉ có vài anh nhái, chị cua và cậu ốc.
Hàng ngày, khi ếch kêu, âm thanh vang vọng khắp giếng. Bạn bè xung quanh sợ hãi. Ếch tự cho mình là chúa tể. Ngắm bầu trời, ếch thấy nó bé như chiếc vung.
Một năm, trời mưa liên tục. Nước mưa tràn vào giếng, ếch thoát ra. Bên ngoài, cảnh vật mới lạ. Nhìn bầu trời rộng lớn, ếch ngạc nhiên. Quên mất xung quanh, nó không để ý đến bác trâu đi qua.
Bác trâu nhắc nhở:
- Ếch kia, tránh đường cho ta đi!
Ếch nhìn thấy nhưng không quan tâm, tiếp tục đi. Cuối cùng, nó bị bác trâu giẫm chết.
Từ ngày xưa, cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay, bác Tai và lão Miệng sống hòa thuận. Một hôm, cô Mắt nói với cậu Chân, cậu Tay:
- Bác Tai, hai anh em và tôi làm việc cực nhọc, chỉ có lão Miệng ăn không làm. Tôi nghĩ chúng ta nghỉ việc xem lão Miệng có sống sót không.
Cậu Chân, cậu Tay đồng ý:
- Đúng vậy! Chúng ta sẽ nói với lão Miệng tự lo cho mình.
Vậy là họ quyết định nghỉ việc và để lão Miệng tự lo cho bản thân.
Kế đến, Cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay kéo đến nhà lão Miệng. Qua nhà bác Tai, họ thấy bác ngồi im lặng như đang nghe cái gì đó. Cả ba lao vào và nói:
- Bác Tai ơi, chúng tôi định đến nhà lão Miệng. Từ nay, chúng tôi sẽ không làm việc cho lão ăn nữa. Cả ba chúng tôi và bác đã làm việc vất vả đủ rồi. Bác có đi cùng không ạ?
Bác Tai đồng ý ngay:
- Đương nhiên rồi... Bác sẽ đi cùng các con!
Vậy là họ cùng nhau đến nhà lão Miệng. Khi đến, họ không chào hỏi mà nói thẳng với lão:
- Chúng tôi đến đây không để chào hỏi mà để thông báo với ông rằng: Từ bây giờ, chúng tôi sẽ không còn làm việc để nuôi ông nữa. Chúng tôi đã lao động quá nhiều rồi.
Nghe điều này, lão Miệng bất ngờ lắm. Lão lựa lời để xoa dịu họ, và bắt đầu thảo luận lại:
- Trước đây, chúng ta sống hòa thuận, vui vẻ. Tại sao bây giờ mọi người lại nghĩ như vậy? Nếu có điều gì không hài lòng, hãy nói ra để ta có thể thảo luận cùng nhau.
Nhưng cả bốn đều lắc đầu và nói:
- Không cần phải thảo luận gì nữa. Chúng tôi đã quyết định như vậy rồi. Từ nay, ông hãy tự lo cho bản thân mình.
Thế là họ cùng nhau rời đi. Từ đó, bác Tai, cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay không còn làm gì nữa. Ngày qua ngày, họ cảm thấy mệt mỏi, kiệt sức. Cậu Chân, cậu Tay không còn muốn vui chơi như trước, cô Mắt thì lúc nào cũng mệt mỏi, hai mí mắt trĩu nặng. Bác Tai luôn cảm thấy buồn rầu. Đến ngày thứ bảy, họ không thể chịu nổi nữa, nên họ tụ họp lại để bàn bạc. Bác Tai cố gắng nói với cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay:
- Các con ạ, chúng ta đã làm sai rồi. Nếu không giúp lão Miệng có thức ăn, chúng ta sẽ không còn sức khỏe. Dù lão Miệng không đi làm, nhưng công việc của lão là nhai. Trước đây, chúng ta sống hòa thuận với nhau, giờ sao lại xảy ra chuyện này? Lão Miệng cần phải ăn, thì chúng ta mới khỏe mạnh được.
Cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay nghe lời bác, liền đồng ý và cố gắng dậy đi theo bác Tai đến nhà lão Miệng. Khi đến, họ thấy lão Miệng trông u ám, hai môi khô khan, không còn vẻ tươi tắn như trước. Bác Tai, cô Mắt giúp lão Miệng dậy dùm. Còn cậu Chân, cậu Tay vội vã đi tìm thức ăn. Lão Miệng ăn xong, dần dần phục hồi lại. Cả nhóm cũng cảm thấy khỏe mạnh hơn. Từ đó, lão Miệng, bác Tai, cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay lại sống hòa thuận như trước, không có mất mát gì nữa.
Kể lại một truyện ngụ ngôn - Mẫu 10
Trong một cái giếng, có một con ếch đã sống lâu dài. Xung quanh chỉ có vài con nhái, cua, ốc… nhỏ bé. Hàng ngày, ếch kêu rất to khiến các loài vật khác sợ hãi. Thấy vậy, ếch thích thú. Nó thường nhìn lên miệng giếng, tưởng rằng bầu trời chỉ bé nhỏ như chiếc vung. Còn nó, tỏ ra oai phong như một vị chúa tể. Một năm nọ, trời mưa to suốt ngày. Nước trong giếng dâng cao đến tận miệng. Ếch đi theo dòng nước ra ngoài. Cảnh vật bên ngoài đều khác biệt, mới mẻ so với bên trong giếng. Ếch vẫn thói quen cũ, di chuyển tự do mà không để ý đến xung quanh. Bất ngờ, một bác trâu đi qua nhưng không nhận ra ếch. Cuối cùng, ếch bị bác trâu giẫm chết mà không hay biết.
Kể một câu chuyện ngụ ngôn - Mẫu 11
Người thợ mộc đã chi hết tiền trong nhà để mua gỗ làm cày. Cửa hàng của anh ấy nằm bên lề đường, thỉnh thoảng có người ghé vào xem.
Một ngày, có ông cụ đến nói:
- Anh nên đẽo cày cao to thì mới dễ cày.
Nghe lời, anh ấy cho rằng đúng, ngay lập tức đẽo cày cao to. Mấy ngày sau, một bác nông dân đến và nói:
- Cày như thế này làm sao cày được, phải cày thấp hơn và nhỏ hơn.
Anh ta suy nghĩ rằng có lí, liền đẽo cày thấp hơn, nhỏ hơn. Nhưng hàng cày mà vẫn không có ai mua. Rồi lại có người đến nói với anh ta:
- Trên núi, người ta đang phá hoang, cày bằng voi cả. Anh phải đẽo cày to gấp đôi, gấp ba lần để voi cày dễ bán, lãi sẽ nhiều hơn.
Nghe tin có thể thu được nhiều lãi, anh thợ mộc dùng hết gỗ còn lại, đẽo cày lớn cho voi cày. Nhưng không ai đến mua. Tất cả gỗ anh ta đều hỏng hết. Toàn bộ vốn liếng đi mất. Lúc đó, anh ta mới hiểu tin người là dại đã quá muộn.
Tất cả gỗ của anh đều bị hỏng hết. Toàn bộ vốn liếng mất đi. Lúc đó, anh mới hiểu tin người là dại đã quá muộn.