Trong cuộc sống, có những sự kiện khiến chúng ta mãi không quên. Mytour giới thiệu Bài văn mẫu lớp 7: Những câu chuyện đáng nhớ, một tài liệu hữu ích.
Tài liệu này gồm 10 bài văn mẫu lớp 7. Hãy cùng đọc chi tiết nội dung được chia sẻ dưới đây.
Chuyện khó quên - Mẫu 1
Trong cuộc sống, có những sự kiện khiến chúng ta mãi không thể quên. Và từ những trải nghiệm đó, mỗi người học được những bài học quý báu. Tôi cũng đã trải qua điều tương tự.
Sự việc xảy ra trong tiết sinh hoạt tuần trước. Cô giáo bận nên đã yêu cầu lớp tự quản. Nhân cơ hội đó, tôi đã rủ Minh Long trốn ra ngoài để chơi điện tử. Quán điện tử nằm ngay gần cổng trường. Chúng tôi trèo tường ra ngoài và vào quán. Sau đó, chọn một chỗ khuất. Khi đang say sưa chơi, chúng tôi bỗng nghe thấy một giọng quen thuộc:
- Hoàng và Long, sao các em lại ở đây?
Tôi quay lại thì nhận ra đó là cô Hà - giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi. Tôi lo lắng và kéo Long đứng dậy:
- Thưa cô, chúng tôi…
Cả hai đứng im lặng, không biết nói gì. Cô giáo nghiêm túc yêu cầu chúng tôi quay lại lớp:
- Được rồi, các em hãy nhanh chóng quay lại lớp. Ngày mai, cô sẽ trò chuyện với các em sau.
Chúng tôi quay trở lại lớp, tim đập loạn nhịp. Buổi học ngày hôm sau, cô gọi chúng tôi ra ngoài để trò chuyện riêng. Cô còn nói sẽ gọi điện trao đổi với phụ huynh vào buổi tối.
Hôm đó, tôi cảm thấy lo lắng và bồn chồn. Buổi tối, khi cả nhà đang xem TV, chuông điện thoại reo lên. Tôi ngồi trên giường hồi hộp chờ đợi. Mẹ nhấc máy. Tiếng nói phía kia là cô giáo. Nghe xong, mẹ nói với bố nhưng tôi không nghe rõ. Tôi lo lắng đến mức không thể diễn tả. Mẹ gọi tôi xuống. Tôi lén nhìn bố mẹ. Cả hai đều trông buồn bã. Trong lòng tôi chất chứa nỗi lo lắng vô hạn:
- Mẹ gọi con xuống, có chuyện gì vậy ạ?
Mẹ nói nhẹ nhàng:
- Hôm nay, cô giáo đã gọi điện để trao đổi về học tập của con.
Tôi đứng im chờ đợi chỉ trích. Nhưng không, chỉ nghe bố nhắc nhở nhẹ nhàng:
- Cô giáo đã nói về việc con trốn học để chơi game. Điều này khiến bố mẹ rất thất vọng.
Sau đó, cha đã kể cho tôi nghe về quãng thời gian khi cha còn nhỏ cũng đã từng thích chơi và trốn học. Nhưng ông bà nội đã khuyên bảo để giúp cha nhận ra sai lầm. Dù cuộc sống ngày xưa vất vả nhưng ông bà vẫn cố gắng làm việc để nuôi cha ăn học. Tôi lắng nghe những câu chuyện của cha và cảm thấy hối tiếc về hành động của mình. Tôi ngậm ngùi xin lỗi cha mẹ và hứa sẽ nỗ lực hơn trong việc học hành. Cha mẹ mỉm cười động viên tôi.
Sự việc đó đã giúp tôi nhận ra nhiều điều quý báu. Từ đó, tôi đã tự hứa sẽ ngoan ngoãn và chăm chỉ hơn để trở thành một đứa trẻ tốt.
Kể lại sự việc làm em nhớ mãi - Mẫu 2
Nhiều sự kiện đã để lại dấu ấn sâu sắc trong cuộc sống của chúng ta, giúp mỗi người học được những điều quý giá.
Học kỳ lớp sáu, tôi bước vào môi trường mới với thầy cô và bạn bè mới. Cô Thu - giáo viên chủ nhiệm của lớp, là người rất tận tâm. Chúng tôi rất trọng cô. Vì thế, ban cán sự của lớp đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật bất ngờ cho cô. Mỗi tổ có một nhiệm vụ riêng. Tổ một dọn dẹp và trang trí lớp học, tổ hai chuẩn bị bánh kẹo hoa quả, tổ ba chuẩn bị quà cho cô. Chiều chủ nhật, chúng tôi hẹn nhau đi mua đồ để chuẩn bị.
Sáng hôm sau, mọi người trong lớp hẹn nhau tập trung từ sáu giờ sáng để chuẩn bị. Tiết đầu tiên là sinh hoạt đầu tuần với cô Thu. Vì thế, cả lớp đã cố gắng làm xong công việc nhanh chóng. Sau khoảng một tiếng, mọi việc đã hoàn thành.
Tiếng chuông báo tiết vào. Cửa phòng học được đóng lại, đèn tắt để tạo bất ngờ. Khi cô bước vào lớp, tất cả đứng lên. Bạn lớp phó cầm chiếc bánh sinh nhật và tiến về phía cô. Trên bánh ghi: “Chúc mừng sinh nhật mẹ Thu”. Chúng tôi hát chúc mừng sinh nhật. Cô rất xúc động. Cả lớp yêu cầu cô ước và thổi nến.
Cô yêu cầu bật đèn và ổn định trật tự. Bạn lớp trưởng tặng cô món quà thay mặt cả lớp. Cuối cùng là cắt bánh và chụp ảnh. Cuối buổi, cô cảm ơn cả lớp vì bữa tiệc bất ngờ. Cô nói đây là bữa tiệc tuyệt vời nhất của cô.
Buổi tiệc sinh nhật ý nghĩa. Nó đã củng cố tình cảm giữa cô và học sinh. Đây sẽ là một kỉ niệm đẹp trong quãng đời học sinh của tôi.
Kể lại sự việc làm em nhớ mãi - Mẫu 3
Kỷ niệm tươi đẹp về thời học trò, tình bạn và gia đình thật đáng trân trọng. Nhưng điều ấn tượng nhất với tôi là những kỷ niệm hồi còn học tiểu học.
Những ngày thơ ấu mang lại cho tôi nhiều kỷ niệm đẹp. Cô giáo luôn nâng đỡ, dạy bảo chúng tôi. Những trò chơi vui vẻ với bạn bè, như chơi đuổi bắt, nhảy dây, chơi cầu... Nhưng trò bịt mắt bắt dê ấn tượng nhất. Lan và Nam làm cho cả lớp vui vẻ.
Một giọng nói lớn vang lên: “Cho tôi tham gia nữa!”. Đó là Thành, người bạn vui tính nhất. Thành tham gia vào trò chơi và mang lại niềm vui cho mọi người. Tất cả cười sảng khoái khi thấy Thành cũng cười.
Tiếng trống báo giờ vào học vang lên, giờ ra chơi kết thúc. Chúng tôi quay về lớp, đều mang theo sách để quạt. Đó là kỷ niệm đẹp nhất dưới mái trường này.
Dù đã vào cấp hai, nhưng những kỷ niệm ấy vẫn đọng mãi trong tâm trí. Thời học tiểu học là thời gian đẹp đẽ nhất, sẽ là kỷ niệm không bao giờ phai nhạt qua thời gian.
Kể lại sự việc làm em nhớ mãi - Mẫu 4
Mỗi khi trưởng thành, chúng ta để lại phía sau những kỷ niệm đáng nhớ từ tuổi thơ, vui buồn xen lẫn. Tôi nhớ những lúc quên giờ về vì chơi quá sướng, hay khi mất chìa khóa nhà vì mải mê đi chơi. Nhưng kỷ niệm về anh họ luôn đọng mãi trong tâm trí tôi.
Mỗi hè về quê, tôi thích được ở bên anh họ. Anh lớn hơn tôi một tuổi và rất quý tôi. Anh dẫn tôi đi khắp nơi, và khi tôi mệt, anh lại cõng tôi trên lưng. Cảm giác ngồi trên lưng anh làm tôi vô cùng vui vẻ.
Quê tôi có bờ lau trắng tinh khôi. Một lần chơi, tôi thấy cây roi quả xinh đẹp. Tôi muốn ăn những quả đó nhưng anh không trèo được cây. Tôi cứng đầu muốn ăn chùm quả đó. Khi anh ngã gãy chân, tôi nhận ra mình đã làm sai.
Những quả roi chín đỏ trông thật ngon lành. Khi anh ngã gãy chân, tôi thấy mình đã quá bướng bỉnh. Anh hứa sẽ hái cho tôi quả, nhưng tai nạn đã xảy ra. Tuy anh bị thương nhưng anh vẫn giữ vững tinh thần lạc quan.
Bố về quê, biết anh bị gãy chân vì tôi. Bố đã mắng tôi nhưng anh lại nói với bố: “Tất cả là tại cháu, chú đừng mắng em kẻo nó sợ”. Dù tôi có gây ra chuyện gì, anh cũng luôn che chở cho tôi. Anh là người anh tuyệt vời của tôi. Kỷ niệm đó mỗi khi nghĩ lại, tôi lại thấy cay cay nơi sống mũi.
Kể lại sự việc làm em nhớ mãi - Mẫu 5
Tôi là con nhà giàu, được bố mẹ chiều chuộng lại học giỏi nên có nhiều bạn. Vì được ngưỡng mộ nên tôi cảm thấy mình cao lơn. Một hôm, cô giáo yêu cầu tôi phải giúp đỡ bạn học yếu. Tôi phải kèm bạn đó học, dù không hài lòng. Nhưng thật ra, khi làm vậy, tôi mới thấy bạn ấy cần sự giúp đỡ của tôi.
Tôi không dám phản đối cô giáo và phải kèm bạn học yếu. Tôi hy vọng việc này cũng là cách để tôi chứng tỏ mình trong lớp. Mỗi buổi chiều, tôi đều bắt bạn học đó qua nhà tôi học. Ban đầu, bạn ấy có vẻ ngại, nhưng dần dần nhận lời. Tôi nhận thấy bạn ấy cần sự hỗ trợ để tiến bộ hơn.
Dù ban đầu không hài lòng nhưng tôi vẫn làm theo yêu cầu của cô giáo. Tôi hy vọng việc này cũng sẽ giúp tôi và bạn học đạt được kết quả tốt. Tôi tin rằng, nỗ lực của chúng tôi sẽ được đền đáp.
Hằng rất phục tôi, tôi nói gì bạn ấy cũng nghe, cứ như tôi là cô giáo vậy. Thỉnh thoảng, được tôi khen, bạn ấy cười sung sướng, tôi thấy Hằng không quá xấu xí như tôi vẫn nghĩ. Bạn ấy đen nhưng có duyên ra phết. Tuy vậy, tôi vẫn giữ thái độ bình thường, không nghĩ rằng mình sẽ coi Hằng là bạn thân. Cho đến một lần…
Hôm ấy, tôi đạp xe đi chơi loanh quanh. Mải nhìn ngắm và nghĩ linh tinh, tôi đi lạc vào một khu phố rất vắng người. Trưa nắng mà tôi không biết lối về, cứ đạp xe loanh quanh mãi. Chợt có một đám con trai choai choai trông rất hầm hố đi xe máy qua. Chúng trêu ghẹo tôi, sờ cả vào má tôi khiến tôi loạng choạng tay lái rồi ngã xuống đường. Thấy vậy, chúng cười hô hố rồi bỏ chạy. Vừa đau, vừa tức, tôi khóc nức nở. Cho đến khi có một bóng người lại gần kêu lên:
- Ôi! Ngân Hà! Sao cậu lại ở đây?
Tôi ngẩng mặt lên thì nhận ra Hằng. Bạn ấy mặc đồ ở nhà, tay cầm mớ rau nhìn tôi lo lắng. Tôi kể sơ qua tình hình và cố gắng ngồi dậy. Nhưng hình như chân tôi bị chảy máu, lại bị bong gân hay sao mà không thể đứng nổi, đau quá. Hằng vội vàng dựng xe lên dìu tôi vào gác-ba-ga rồi đèo tôi về nhà bạn ấy. Bạn ấy bảo nhà ở gần đây, bạn ấy vừa mua rau về nấu cơm thì nhìn thấy tôi. Vào đến nhà Hằng, dù đang đau nhưng tôi vẫn nhận ra đó là một ngôi nhà cấp bốn bé tí tẹo, đồ đạc tuềnh toàng. Sau đó, tôi được biết nhà chỉ có hai mẹ con, mẹ Hằng đi làm công ty vệ sinh môi trường rất vất vả, Hằng thường đi làm cùng với mẹ vì mẹ bị bệnh, người không khỏe. Vậy mà tôi chẳng biết gì về hoàn cảnh của bạn, tôi vô tâm quá. Cả lớp tôi cũng thế, chỉ biết chê trách người khác mà không chịu tìm hiểu về họ. Hằng làm sao làm bài tập khi phải làm các việc gia đình, cơm nước, giặt giũ, lại còn giúp mẹ đi quét rác nữa…
Đưa tôi về nhà, Hằng mời tôi uống nước, lấy cồn rửa vết thương cho tôi cẩn thận rồi băng vào. Nhìn Hằng làm thành thạo, tôi thấy phục bạn quá. Tôi mà nhìn thấy máu là chỉ biết kêu thôi, không biết xử lí thế nào. Còn Hằng, bạn ấy biết cách rửa sạch máu rồi băng lại gọn gàng. Xong xuôi, bạn ấy đưa tôi về tận nhà. Từ nhà Hằng sang nhà tôi khá xa, vậy mà hôm nào Hằng cũng đi bộ qua nhà tôi để học bài. Tôi thực sự cảm thấy ân hận và thương bạn quá.
Mấy hôm sau, vì đau chân quá, tôi nghỉ học. Ngày nào, Hằng cũng vào thăm tôi, cùng tôi học bài. Bạn ấy còn chép bài cho tôi nữa. Thành ra bây giờ, người được kèm cặp là tôi chứ không phải là Hằng.
Lúc tôi khỏi chân cũng là lúc chúng tôi trở thành đôi bạn thân thiết. Ngày ngày, tôi qua nhà đón Hằng đi học, hai đứa thay nhau đèo, vừa đi vừa ôn bài, trò chuyện rôm rả. Tôi kể hoàn cảnh của Hằng cho bố mẹ nghe. Bố tôi đã xin cho mẹ Hằng đi bán hàng ở cửa hàng gạo, đỡ vất vả mà thu nhập cũng khá hơn.
Hai mẹ con Hằng vui lắm, cứ cảm ơn mãi. Còn tôi, tôi cũng rất vui vì tìm được người bạn giàu nghị lực, ít nói nhưng sâu sắc, tốt bụng.
Từ đó đến nay, tôi và Hằng luôn là đôi bạn thân thiết. Sức học của Hằng cũng khá lên nhiều, bạn ấy đạt danh hiệu “Học sinh tiên tiến”. Có chuyện gì vui buồn, tôi và Hằng đều tâm sự với nhau, giúp đỡ nhau. Có một người bạn như Hằng, tôi thấy như trưởng thành hơn.
Kể lại sự việc làm em nhớ mãi - Mẫu 6
Trong cuộc đời mỗi người, chắc hẳn ai cũng có những ấn tượng đặc biệt về một sự kiện nào đó đã diễn ra trong cuộc sống. Những sự kiện ấy không chỉ để lại những kỉ niệm khó quên mà nó còn gắn liền với những cảm xúc, tâm trạng. Bởi vậy mà mỗi khi ta nhớ về những sự việc đã xảy ra đó thì chúng ta cũng là một lần ta sống lại trong những kí ức xưa. Sự kiện quan trọng hay đáng nhớ của mỗi người có sự khác nhau, tùy thuộc vào hoàn cảnh, ấn tượng cũng như cảm nhận của mỗi cá nhân. Đối với em, những kỉ niệm đáng nhớ không có gì to lớn mà đó chỉ là những mẩu chuyện mà em cảm thấy thú vị đã xảy ra trong cuộc sống của mình.
Sự việc đã xảy ra khiến cho em nhớ mãi, đó chính là lần đầu tiên em có ý thức học bài thực sự, cảm hứng ấy đến vô cùng tự nhiên, và nó cũng mang lại cho em kết quả tốt khiến cho em nhớ mãi không quên. Cảm hứng học của em có lẽ đến khá ngẫu nhiên và bất ngờ, nó xảy ra vào thời điểm mà em cũng không thể lường trước được. Sự bất ngờ trong hoàn cảnh khiến cho em có nguồn cảm hứng thực sự, và khi ta có đam mê, có thể dùng đam mê ấy để tự làm một điều gì đó thì thật tuyệt vời.
Em còn nhớ rất rõ, đó là vào năm học cấp hai của em, mặc dù rất ghét môn ngữ văn nhưng trên đường đi học, nhìn ngắm cảnh đất trời sau cơn mưa thì bỗng dưng em lại nhớ về những hình ảnh thấp thoáng đâu đó trong bài thơ mình đã từng học, những từ ngữ trong đầu em lúc ấy đã kết hợp lại với nhau nhanh và chính xác đến mức em cũng không thể ngờ được. Bài thơ em mới đọc một lần trên lớp, về nhà không đọc lại và cũng không hề có bất cứ một ấn tượng nào bỗng nhiên được em đọc thuộc lòng, cảm giác của em lúc ấy ngỡ ngàng có, vui sướng hân hoan cũng có, mang lại cho em cảm giác em vừa thực hiện được một cái gì đó lớn lao lắm.
Em rất thích học toán và những môn khoa học tự nhiên, nhưng em lại học kém môn ngữ văn bởi em không tìm được niềm đam mê ở môn học này. Môn ngữ văn trong ấn tượng của em lúc bấy giờ là một môn học nhiều lí thuyết, thiếu tính ứng dụng và không thể thực tế với đời sống như môn học tự nhiên. Do đó em không thích học ngữ văn, những tiết học bài trên lớp em có cảm giác như thời gian bị kéo dài ra gấp đôi, cô giáo dù giảng rất nhiệt tình, hăng say nhưng em vẫn không thể cảm nhận được cái hay của bài.
Việc học tập môn ngữ văn của em trên lớp chỉ mang hình thức đối phó, miễn là qua môn. Trước những bài kiểm tra miệng, em thường học thuộc như một cái máy, đọc xong nhưng không có ấn tượng gì, và dù đọc thuộc lúc kiểm tra nhưng chỉ vài ngày sau những từ ngữ trong câu thơ cũng rơi rụng dần. Những bài thơ mà em thuộc thực sự rất ít ỏi. Nhưng cho đến một ngày, mọi ấn tượng về môn ngữ văn của em đều thay đổi, đó đều là do sự tác động bởi khung cảnh mà em bắt gặp khi đến trường.
Đó là một buổi chiều ngày thứ sáu, sở dĩ em nhớ được ngày bởi hôm ấy có hai tiết văn của cô giáo chủ nhiệm. Em vốn không thích học văn nên buổi hôm nào có tiết văn đều làm cho em chán nản, áp lực. Hơn nữa, buổi trưa hôm ấy trời mưa như trút nước, bầu trời giăng mây đen bao phủ cả bầu trời, những cơn gió rít lên từng hồi làm những hàng cây nghiêng ngả. Em đang thầm vui mừng vì nếu mưa to như vậy thì buổi chiều em có lí do để nghỉ học, và điều quan trọng nhất là em sẽ không phải học hai tiết văn. Tuy nhiên, chỉ tầm một giờ sau thì cơn mưa tạnh hẳn, bầu trời trong xanh trở lại, em nén nỗi thất vọng trong một tiếng thở dài đầy chán nản.
Trên đường đi học, em lo lắng bởi hôm nay em chưa học bài về nhà, nếu như bị kiểm tra chắc chắn em sẽ bị phê bình. Nhưng quang cảnh sau mưa thật đẹp, trời quang gió hiu hiu thổi, mặt đường có nước mưa rội qua trơn bóng lấp lánh dưới ánh sáng của bầu trời, dòng nước trên những con rạch thì lặng lẽ chảy, khung cảnh yên bình xung quanh khiến cho em quên đi nỗi lo bài cũ. Trong đầu em lúc ấy chợt hiện lên những câu thơ rời rạc, đất trời, núi rừng, và sau đó em tự nhiên có thể đọc thuộc được một đoạn thơ mà em chưa bao giờ nghĩ là mình có thể làm được;
“Trời xanh đây là của chúng ta
Núi rừng đây là của chúng ta
Những cánh đồng thơm mát
Những ngả đường bát ngát
Những dòng sông đỏ nặng phù sa”
Thật sự là rất ngẫu nhiên và tình cờ, trước khung cảnh tươi đẹp của vạn vật sau mưa đã khiến cho em nhớ lại và đọc thuộc được những câu thơ mà em từng cho rằng chúng rất hóc búa. Và kết quả là buổi kiểm tra hôm ấy em có thể đọc trọn vẹn khổ thơ này, cô giáo đã tuyên dương em trước cả lớp và cho em điểm chín khiến cho em rất vui mừng. Em chợt nhận ra môn văn cũng rất thú vị, không hề nhàm chán như em từng nghĩ.
Kể lại sự việc làm em nhớ mãi - Mẫu 7
Tuần trước, trường em tổ chức phong trào học tập và thực hiện 'Năm điều Bác Hồ' dạy. Em đã thực hiện một việc tốt là nhặt được một vật phẩm rơi và trả lại cho người sở hữu.
Vào trưa thứ năm, trên đường về nhà từ trường, qua một quãng đường vắng vẻ, em phát hiện một chiếc túi xách nhỏ màu đen nằm giữa đường. Em nhặt lên và bắt đầu tìm kiếm chủ nhân của nó.
Sau một thời gian dài, không có dấu hiệu của người đánh rơi. Em suy đoán rằng họ có thể đã đi xa hoặc không biết mất vật phẩm. Trong lúc băn khoăn, em tự hỏi về chủ nhân của túi xách và những vật phẩm bên trong. Những suy nghĩ này cứ hiện lên trong đầu em. Em nhìn quanh và nhận thấy không ai chú ý đến em hoặc túi xách mà em cầm.
Em phải suy nghĩ và quyết định liệu có nên trả lại hay không. Nếu không trả, liệu có ai biết và trách mắng em không? Em tưởng tượng về việc có thể dùng số tiền để mua truyện tranh, quần áo mới và đồ chơi mà em ao ước. Nhưng khi nhớ đến lời dạy của thầy Hiệu trưởng về 'Năm điều Bác Hồ' trong buổi lễ phát động, em quyết định phải trả lại vật phẩm.
Không! Em sẽ không tham lam! Em sẽ trả lại ngay!
Chủ nhân của chiếc túi xách này sẽ rất vui mừng nếu nhận lại nó. Nhưng làm sao để tìm ra người mất? Tốt nhất là đem nó đến cơ quan công an.
Giữa trưa, trụ sở công an phường trống vắng, chỉ có một anh cảnh sát đang làm nhiệm vụ. Khi thấy em đến, anh ấy tiếp cận và hỏi:
- Có việc gì với anh không em?
- Dạ, cháu... cháu nhặt được cái túi xách này. Cháu mang đến đây để nộp lại, mong anh giúp cháu trả lại cho người mất ạ!
Anh cảnh sát nhận chiếc túi từ tay em, ông tươi cười và vỗ nhẹ vào đầu em trẻ con trước khi nói:
- Cháu thật là ngoan, không nên tham của rơi! Chú sẽ kiểm tra xem trong túi này có gì để ghi vào biên bản.
Sau đó, chú rút ra một bó giấy tờ chứng minh quyền sở hữu nhà, giấy tờ xe và hơn hai triệu đồng tiền mặt. Chú ghi chính xác từng mục và tạo biên bản, sau đó yêu cầu em ghi tên và địa chỉ dưới phần dành riêng. Có tên và địa chỉ của người mất, việc trả lại túi trở nên dễ dàng hơn cho các cơ quan công an.
Vào sáng thứ hai của tuần tiếp theo, em được thầy Hiệu trưởng và cô giáo chủ nhiệm tuyên dương trong buổi chào cờ. Sự vỗ tay nồng nhiệt từ toàn bộ học sinh khiến em cảm thấy rất xúc động. Buổi tối, có một người lạ đến nhà. Đó chính là chủ nhân của chiếc túi. Bác ấy biết ơn em không ngớt và tặng em một số tiền để mua sách vở hoặc đồ chơi, nhưng em kiên quyết từ chối.
Ba mẹ em rất vui vì em đã làm điều tốt. Sự khen ngợi chân thành từ mọi người là phần thưởng quý giá nhất với em. Nhớ lại câu chuyện đó, giờ đây em vẫn cảm thấy vui vẻ.
Kể lại sự việc làm em mãi khắc sâu trong trí nhớ - Mẫu 8
Trong cuộc sống, mỗi người đều phạm phải sai lầm ít nhất một lần. Quan trọng là chúng ta biết nhận lỗi và cố gắng làm những việc tốt để đền bù. Gần đây, tôi đã trải qua một sự kiện đáng nhớ, có lẽ sẽ khó quên. Nó đã mang lại cho tôi một bài học sâu sắc.
Cuối buổi học, cô giáo phát phiếu thu học phí cho tất cả học sinh. Khi về nhà, tôi lập tức đưa phiếu cho mẹ. Đọc xong, mẹ chuẩn bị tiền cho tôi mang đi nộp. Sáng hôm sau, tôi để số tiền đó trong cặp sách, rồi mang đến lớp. Lúc tổ trưởng bắt đầu truy bài, tôi lấy sách vở ra thì phát hiện mình đã quên cuốn bài tập Toán. Tôi rất rối bời mà không biết rằng: tôi đã sơ ý làm rơi phong bì học phí xuống gầm bàn. Cuối cùng, cô cho phép tôi đóng tiền vào ngày mai. Bây giờ, nỗi lo lắng của tôi là phải nói thế nào với mẹ.
Trên đường về, tôi lo lắng, sợ hãi và cố gắng nghĩ cách nói với mẹ. Bất ngờ, tôi nhìn thấy một chiếc ví tiền rơi ra từ túi của một anh sinh viên. Tôi không biết tên anh, nhưng mặt anh thì tôi nhớ rõ. Anh là sinh viên của trường Đại học Sư phạm Hà Nội. Hầu như mỗi ngày, anh cùng tôi đi trên chuyến xe buýt về nhà. Tôi mừng thầm trong lòng và tự nhủ rằng: “Giờ đây, tôi có thể lo cho vụ học phí này rồi”. Tôi nhanh chóng nhặt chiếc ví và cho vào túi quần.
Tối đến, trước khi đi ngủ, cảm giác hứng khởi về số tiền nhặt được đã không còn. Tôi bắt đầu nghĩ về cảm xúc của anh sinh viên. Có lẽ, nó cũng giống như cảm xúc của tôi khi mất học phí. Mặc dù cố gắng xua tan suy nghĩ đó, nhưng nó vẫn ám ảnh tâm trí tôi. Cuối cùng, giấc ngủ đã đến và đưa tôi vào cõi mơ mộng.
Sáng hôm sau, tôi nộp số tiền nhặt được cho cô giáo. Nhìn tôi, cô hỏi: “Có chuyện gì không?”. Cuối buổi học, tôi kể lại toàn bộ câu chuyện cho cô. Cô khuyên tôi nên nói thật với mẹ và cố gắng trả lại số tiền đó. Tôi nhớ lời cô dạy: “Che giấu lỗi lầm, lấy đồ của người khác không phải là điều đúng đắn. Hãy mạnh mẽ, dũng cảm đối mặt và sửa chữa sai lầm của bản thân. Mọi người sẽ tha thứ khi bạn thể hiện sự lương thiện”. Khi tôi kể cho mẹ nghe, mẹ không mắng tôi. Mẹ chỉ khuyên và cho tiền để trả lại cho sinh viên đó.
Ngày hôm sau, khi tôi đi xe buýt về nhà, anh sinh viên vẫn đi cùng tôi như mọi ngày. Tôi lần mò tiếp đến gần anh và lúng túng giải thích với anh về sự việc xảy ra, sau đó đưa tiền trả lại cho anh. Anh rất vui vẻ và không trách móc tôi, chỉ đưa ra những lời khuyên hữu ích. Lòng tôi nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Một ngày mới bắt đầu ở trường. Bất ngờ, bạn Thùy Dương - người ngồi gần tôi, chạy lại và hỏi: “Có phải hôm qua cậu đánh rơi một phong bì màu xanh không? Tớ nhặt được và thấy tên cậu trên đó. Hôm qua tớ không đi học nên không kịp trả cho cậu”. May quá! Tôi rất vui và cảm ơn bạn ấy. Cuối cùng, tôi đã trả lại đồ rơi cho người và cũng tìm lại được đồ mất của mình.
Như bạn thấy, khi chúng ta làm điều tốt, những điều tốt sẽ đến với chúng ta. Hy vọng qua câu chuyện này, mỗi học sinh đều trở nên trung thực, dũng cảm nhìn nhận sai lầm và sửa chữa nó.
Nhớ mãi câu chuyện - Mẫu 9
Mỗi người đều có kỉ niệm riêng của mình. Dù là vui vẻ hay buồn bã, chúng ta sẽ luôn giữ trong lòng. Tôi cũng vậy... Tôi có một kỷ niệm không thể quên và nó sẽ mãi trong tim tôi.
Sau những ngày học căng thẳng, chủ nhật là dịp tôi được thư giãn, vui chơi. Thấy nhà hơi lộn xộn, tôi lấy cây chổi ra dọn dẹp. Đang lau chùi, tôi vô tình va vào lọ hoa quý của mẹ và làm vỡ nó. Lọ hoa này mẹ tôi được một người bạn thân tặng vào sinh nhật lần thứ 30. Bác ấy hiện đã đi đến miền Nam sinh sống, cách xa nhà tôi. Lọ hoa hình bầu dục, màu xanh lam, với họa tiết hoa sen rất đẹp.
Khi mẹ trở về từ chợ, tôi đã thu dọn hết mảnh vỡ. Dù cảm thấy sợ hãi, nhưng tôi quyết định sẽ thú nhận với mẹ. Tôi dũng cảm bước vào phòng bếp và nói:
- Mẹ ơi, con có điều muốn nói với mẹ.
Mẹ ngạc nhiên nhìn tôi và hỏi:
- Con có chuyện gì vậy?
Tôi lúng túng:
- Con đã làm vỡ… cái lọ hoa của mẹ ạ... Lúc này, đang dọn dẹp nhà cửa, con vô tình làm vỡ lọ hoa của mẹ.
Nói xong, tôi đợi nghe lời quở trách hoặc phạt. Nhưng mẹ không mắng hay trách tôi. Mẹ chỉ nhẹ nhàng vuốt đầu và nói:
- Mẹ cảm thấy hơi buồn khi con không cẩn thận. Nhưng việc con dám thú nhận lỗi lầm của mình lại khiến mẹ rất vui.
Tôi nhanh chóng ôm chặt mẹ:
- Em xin lỗi mẹ! Lần sau, em sẽ chú ý cẩn thận hơn.
Kỉ niệm đó đã giúp em học được một bài học quý giá. Đồng thời, em cũng hiểu được tình yêu thương và sự thông cảm của mẹ.
Kể lại sự việc khiến em mãi không quên - Mẫu 10
Trong cuộc đời, mỗi người đều trải qua rất nhiều sự kiện. Từ đó, chúng ta sẽ học được nhiều bài học quý giá trong cuộc sống.
Sự việc diễn ra khi em mới bước vào cấp hai. Khi ấy, em vẫn chưa quen biết hết các bạn trong lớp. Vì tính nhút nhát nên em cũng ngần ngại chủ động kết bạn. Em vẫn nhớ, trong buổi kiểm tra môn Ngữ Văn, khi em đang ôn tập bài thì nghe có bạn gọi tên em:
- Minh Hà ơi, cậu có bút bi màu đen không? Cho tớ mượn một chiếc với. Lát nữa có giờ kiểm tra mà bút của tớ hết mực mất rồi. Các bạn trong lớp toàn viết bút bi màu xanh thôi.
Em quay lại thì nhận ra đó là Minh Anh - người bạn ngồi phía sau em. Chúng em đã nói chuyện vài lần nhưng không quá thân thiết. Nhưng em vẫn mở hộp bút ra, rồi đưa bạn chiếc bút còn lại của mình.
- Có đây!
Bạn mỉm cười và nhìn hỏi em:
- Em còn một chiếc bút nữa phải không?
Em nói với bạn:
- Đừng lo, còn một chiếc bút nữa của mình đây. Dùng đi bạn ơi!
Em vừa nói vừa giơ chiếc bút bi của mình lên để Minh Anh nhìn thấy. Bạn mỉm cười và nói:
- Cảm ơn bạn nhiều nhé.
Sau giờ kiểm tra đó, Minh Anh đã trả lại em. Nhưng em nói với bạn rằng hãy giữ chiếc bút, bạn còn cần nó để viết trong những giờ học sau.
Cuối giờ học đó, Minh Anh lại đến gần để trò chuyện với em. Chúng ta đã có những cuộc trò chuyện sâu sắc và thú vị. Em nhận ra rằng chúng ta có nhiều điểm chung. Từ đó, em và Minh Anh trở thành những người bạn thân thiết nhất.
Sự việc đó đã giúp em kết bạn với Minh Anh. Em rất trân trọng mối quan hệ này và hy vọng chúng ta sẽ luôn là bạn tốt của nhau.