Mytour cung cấp Bài văn mẫu lớp 7: Phân tích hình ảnh người bà trong tác phẩm Tiếng gà trưa của Xuân Quỳnh.
Hy vọng tài liệu này sẽ hữu ích cho các bạn học sinh lớp 7, mời tham khảo chi tiết bên dưới.
Đánh giá hình ảnh của người bà trong tác phẩm Tiếng gà trưa - Mẫu 1
Bài thơ “Tiếng gà trưa” đã mô tả một cách sinh động và chân thực về người bà.
“Đường xa trải dài bước chân
…
Tiếng gọi về quê hương”
Đoạn thơ mở đầu đã tóm tắt cảnh quan của làng quê vào buổi trưa hè yên bình, khi tiếng gà đột nhiên vang lên. Tiếng gà đánh thức lại kí ức tuổi thơ, những ngày sum họp bên người bà thân yêu của anh chiến binh:
“Con gà mái mơ ước
Toàn thân phủ bởi hoa trắng
Con gà mái lấp lánh ánh vàng
Lông rực như màu của trắng”
Cảm thấy thú vị trước cảnh chị gà mái mơ và gà mái vàng được miêu tả trong đoạn thơ thứ hai. Những con gà mái đã trở thành một phần của những kí ức đáng nhớ của anh chiến sĩ. Đối với tôi, đó chỉ là những hình ảnh đơn giản trong cuộc sống hàng ngày, nhưng chỉ qua đoạn thơ đó mà tôi lại cảm thấy yêu quý những hình ảnh quen thuộc đó, giống như anh chiến sĩ trong bài đã coi những hình ảnh đó là những kỷ niệm khó quên trong tâm trí mình.
Từ 'tiếng gà trưa' đã đưa anh chiến sĩ về với kí ức, làm anh xúc động: nhìn trộm gà đẻ và bị mắng. Khi đó, anh chiến sĩ ngỡ rằng tất cả là thật, nên vội vàng lấy gương soi, lo lắng và sợ sệt.
Trong cuộc sống hàng ngày, có những kỷ niệm vui vẻ để lại trong chúng ta, nhưng với anh chiến sĩ, ngoài kỷ niệm đó, anh ta không thể quên sự quan tâm, ân cần của bà. Đôi bàn tay thô và nhăn nheo đó đã canh chừng từng quả trứng hồng. Điều đáng thương nhất là khi trời lạnh, đầy sương muối, bà mong đợi đàn gà khỏe mạnh để bán gà cuối năm, có thể mua quần áo mới cho cháu vui tết. Nhớ lại, anh chiến sĩ cảm thấy thương bà quá:
Yêu bà, anh chiến sĩ chiến đấu mạnh mẽ hơn, bảo vệ Tổ quốc, bảo vệ quê hương, bảo vệ làng xóm yêu dấu với âm thanh quen thuộc của tiếng gà:
“Cháu đang chiến đấu hôm nay
…
Bà ơi! Vì bà mà thôi”
Bài thơ “Tiếng gà trưa” của Xuân Quỳnh đã gây ấn tượng sâu đậm cho những người yêu thơ.
Đánh giá hình ảnh của người bà trong Tiếng gà trưa - Mẫu 2
Bài thơ “Tiếng gà trưa” của tác giả Xuân Quỳnh là một tác phẩm độc đáo. Nó thể hiện sự nhạy cảm và hiểu biết sâu sắc của nhà thơ về cuộc sống và nhiệm vụ chiến đấu. Nhưng không chỉ dừng lại ở đó, khi ký ức tuổi thơ tràn về, hình ảnh của một người bà hiền lành, ân cần, che chở cho cháu lại hiện ra.
Tiếng gà trưa vang lên, phá vỡ sự im lặng của không gian, làm cho ánh sáng bối rối; làm dịu đi những mệt mỏi trên con đường xa xôi. Và điều kỳ diệu hơn, tiếng gà trưa đã đánh thức, làm cho những ký ức đẹp của tuổi thơ trở lại. Dù đã qua bao nhiêu năm, nhưng ký ức về đàn gà vẫn còn nguyên vẹn: con gà mái mơ, con gà mái vàng. Những ký ức ấy thật đẹp và đáng quý trọng.
Tiếng gà cũng gợi nhớ người lính về một tình cảm thiêng liêng, đó là tình yêu thương của bà dành cho cháu. Chỉ trong bốn câu thơ nhưng tác giả đã chứa đựng đầy nỗi nhớ về những năm tháng sum họp dưới mái nhà. Trong tâm trí của cháu, bà hiện ra với hình ảnh dịu dàng và đầy phẩm chất tốt lành.
Trước hết, bà là người giản dị, chu đáo. Trong hoàn cảnh khó khăn, bất lợi, nhưng bà luôn cố gắng chu đáo dành cho cháu những điều tốt đẹp nhất. Những hình ảnh, chi tiết như: “Bàn tay bà gầy nhỏ soi trứng/Chăm sóc từng quả chu đáo” hoặc “Bà lo đàn gà quay về/Nguyện trời đừng mưa sương mặn” là những hành động giản dị, ước mong thiết thực của bà cũng để dành cho cháu những điều cháu mong muốn, đó là bộ quần áo mới mỗi dịp tết đến xuân về. Suốt đời, bà tận tâm, khó khăn chỉ luôn suy nghĩ và hi sinh vì con, vì cháu, bà chưa một lần suy nghĩ cho bản thân, suy nghĩ vì bản thân. Hình ảnh người bà trong bài thơ cũng là hình ảnh của biết bao người mẹ Việt Nam, luôn dành trọn tình yêu, chăm sóc, mối quan tâm nhỏ bé cho con cháu.
Bà luôn bên cạnh cháu, nhắc nhở, khiến cháu nhớ nhớ, có lúc trách mắng nhưng cũng là trách mắng bằng tình yêu thương:
“Tiếng bà vẫn mắng trách
Con nhìn gà đẻ ngó nghiêng
Sẽ bị gặp rắc rối sau này”
Tiếng gà trưa đã gợi cho cháu nhớ về những năm tháng khó khăn, vất vả nhưng cũng đầy tình thương và niềm vui. Qua những câu thơ chân thành, ta nhìn thấy một hình ảnh người bà chăm sóc, chu đáo và luôn yêu thương, quan tâm đến cháu. Bàn tay bà nâng niu từng quả trứng không chỉ là nâng niu thành quả lao động của mình mà còn là nâng niu, trân trọng từng ước mơ, hạnh phúc nhỏ bé, giản dị của cháu. Tiếng gà nhảy ổ và niềm hạnh phúc mà bà mang lại đã trở thành nguồn động viên, động viên, cổ vũ cho cháu chiến đấu vì quê hương, vì tổ quốc.
Bài thơ được viết theo hình thức thơ năm chữ, nhịp điệu linh hoạt. Giọng văn nhẹ nhàng, sâu lắng và ấm áp. Ngôn từ giản dị, giàu biểu cảm. Sử dụng linh hoạt nghệ thuật điệp ngữ đã nhấn mạnh cảm giác, niềm xúc khi nghe tiếng gà và nhớ về những ký ức tuổi thơ đẹp đẽ liên quan đến người bà chu đáo.
Qua lối viết ngôn từ giản dị nhưng giàu biểu cảm, bài thơ đã tái hiện lại những ký ức trong sáng, đẹp đẽ của tuổi thơ. Đồng thời, cũng thông qua những chi tiết bình dị nhưng đầy xúc động, chân thành về người bà tận tâm, bài thơ đã thể hiện rõ tình cảm với bà và quê hương, là động lực để cháu kiên cường, quyết tâm chiến đấu vì độc lập, tự do của tổ quốc.
Phân tích về hình ảnh người bà trong bài Tiếng gà trưa - Mẫu 3
Bài thơ Tiếng gà trưa của Xuân Quỳnh thật sự là một tác phẩm xuất sắc. Nó đã khẳng định giá trị và sức sống của mình qua thời gian. Âm thanh của tiếng gà trưa là một biểu tượng nổi bật, chiếm lĩnh toàn bộ tác phẩm.
Bài thơ mở đầu bằng tiếng gà trưa vẫn vang vọng trong tâm trí của người lính trên con đường hành quân ra chiến trường, đối mặt với kẻ thù:
“Tiếng gà gáy ổ lên:
Cục... cục đây, cục kia
Nghe làm xao xuyến nắng trưa
Nghe bàn chân nhẹ nhõm bớt mệt mỏi
Nghe gọi về tuổi thơ”
Chỉ cần nghe tiếng gà trưa vọng lên trong khoảnh khắc ngắn ngủi, biết bao cảm xúc ùa về mạnh mẽ. Điệp từ “nghe” thể hiện sâu sắc nỗi xúc động, với âm thanh tiếng gà lồng vào tâm hồn, vang vọng trong nỗi nhớ, gợi lên những kí ức êm đềm của tuổi thơ. Đó là thời kỳ mang theo nhiều nỗi niềm, đầy tình thương: mất mẹ, vắng cha, sống cùng bà. Người chiến sĩ tìm thấy sự che chở, ấm áp từ người bà già yếu, sống ở một làng quê nghèo khó. Trái tim của bà đong đầy tình mẹ hiền, tình cha sâu sắc. Bà, với tấm thân mảnh dẻ, gánh vác mọi gánh nặng tình cảm mà số phận đã đặt lên vai. Bà cố gắng bù đắp, chăm sóc cháu trong những lúc khó khăn, thất thường. Cháu nhận ra tình thương của bà, và bà dành hết tâm huyết, lo lắng cho cháu.
Nghe tiếng gà trưa, nhà thơ mô tả hình ảnh bà chăm sóc gà vàng:
“Bàn tay khum soi trứng
Cho con gà mái yên bình”
Tác giả cũng lưu ý đến lo lắng của bà trước khi đông về:
“Bà lo cho đàn gà
Mong trời đừng mưa sương đêm
Để cuối năm bán gà
Cháu có thêm quần áo mới”
(Nhà bếp rực lửa)
Khi nghĩ đến Xuân Quỳnh, hình ảnh của người bà hiện lên trong tâm trí. Khi cháu đang trên đường đi, thấy xóm làng là cháu liền ghé vào để nghỉ ngơi. Tiếng gà vang lên, cháu nhớ về những kỷ niệm ấu thơ bên bà. Điều cháu nhớ nhất là khi tò mò xem gà đẻ trứng, rồi bị bà mắng. Lòng cháu ngây thơ tin lời bà, sợ mặt bị lang liền về lấy gương soi:
Lời mắng chỉ thể hiện sự quan tâm, lo lắng của bà dành cho đứa cháu thơ dại. Hình ảnh người bà hiện lên rất chân thực, sống động. Bà đã luôn ân cần, hi sinh và lao động để mong có được một đàn gà để cuối năm bán đi lấy tiền mua quần áo mới cho cháu. Cả cuộc đời bà đều là những lo toan cho con cháu:
“Cái quần chéo cũ kỹ, ống quần rộng dài chạm đất. Cái áo màu cánh sen bạc bẩy, qua lại nghe sột soạt”
Lúc nhớ về Xuân Quỳnh, tôi lại nhớ về người bà của mình. Bà là người luôn quan tâm đến cháu, dành cả tâm huyết và sức lực để có được một đàn gà để cuối năm bán đi lấy tiền mua quần áo cho cháu. Tất cả những điều đó đã in sâu trong ký ức của tôi.